Duy Nhất ôm chặt túi xách ngồi xổm dưới sàn , đầu cúi xuống thật sâu che giấu gương mặt , chuyện nhục nhã như vậy cô chưa từng gặp qua , cô căn bản không dám ngẩng đầu lên, chung quanh tiếng cười thật khủng bố, cô hận không thể lập tức chết đi . “Các ngươi ở làm gì! Tan tầm còn chưa cút đi sao !” Một tiếng rống to bỗng nhiên vang lên.
Duy Nhất hướng nơi thanh âm phát ra vụng trộm lén nhìn , chỉ thấy từ thang máy chuyên dụng của tổng tài , đi ra hai nam nhân , một là tổng tài, một là nam nhân mặc đồ tây đen , là người đã gặp qua vài lần :băng sơn thủ phủ Lãnh Ngạn, lại là hắn , khắc tinh của cô a , khó trách sao hôm nay cô lại gặp chuyện đen đủi như vậy !!!
Người tức giận không phải là tổng tài, mà là tòa băng sơn kia .Hắn nhìn cô mà sắc mặt đại biến , lập tức hướng tới chỗ cô , cởi áo khoác quàng lên người cô , sau đó đem cô ôm lấy đi ra ngoài .
Chung quanh tiếng cười tựa hồ đóng băng , Duy Nhất đem mặt giấu ở ngực hắn , trên áo sơmi của hắn có mùi hương có vài phần quen thuộc, tự dưng bao nhiêu nhục nhã dồn lén , không tự chủ được nước mắt thi nhau chảy ra ,ướt đẫm chiếc áo sơ mi của hắn .
Nhân viên công ty đều nhìn thấy hết thảy , một đám ngây ra như phỗng, trong truyền thuyết băng sơn thủ phủ không phải không gần sắc giới sao . cư nhiên cởi áo của chính mình ôm lấy Duy Nhất đi ra ngoài ?
“Nhìn cái gì vậy? Tan tầm rồi còn chưa muốn về , vậy lập tức tất cả ở lại làm việc suốt đêm !” Doãn Thị tổng tài Doãn Tiêu Trác căm tức nhìn nhóm người kia ánh mắt như muốn thiêu trụi tất cả .
Nháy mắt, trong đại sảnh tất cả biến mất tăm hơi , không còn một bóng người nào .
Duy Nhất bị ôm đến xe của Lãnh gia , tài xế nhìn thấy họ liền kinh ngạc “Thiếu… Phu nhân.”
Duy Nhất đang khóc cũng cố gắng kìm nén tỏ ra mạnh mẽ , cũng thật không ngờ, vì sao khắc tinh này lại biết được xe của cô a….
Hắn đem cô đặt ở trên chỗ ngồi, cũng không có lấy lại áo của chính mình , nhẹ nhàng trên mặt cô lau đi nước mắt nhạt nhòa .
Duy Nhất cảm thấy thật ủy khuất ,liền đẩy mạnh tay hắn ra , lớn tiếng kêu khóc, “Tránh ra! Đừng làm bộ người tốt! Mỗi lần gặp anh, chiếc giày cao gót của tôi lại gặp điều không may ! Anh là khắc tinh của tôi a! Lần sau không cho phép anh xuất hiện trước tầm mắt của tôi nữa !”
Hắn thoáng sửng sốt, cũng không có nói gì , đóng cửa xe lại ,chiếc xe chậm rãi rời đi .
Hắn quay trở lại đại sảnh Doãn Thị, nhặt đôi giày gãy cùng mảnh váy bị xé rách ở trước cửa thang máy lên , đối Doãn Tiêu Trác nói, “Thực rõ ràng, dày cao gót bị nhân viên của cậu chèn ép giẫm phải liền gãy ra như vậy , váy cũng là bị rách qua , đây là công ty của cậu , cậu phải cho tôi một cái công đạo.”
Doãn Tiêu Trác cười ha ha, “Tôi còn tưởng rằng cậu để cho vợ mình mặc quần áo rẻ tiền mới để vậy chứ , bất quá…” Hắn tà tà cười, “Vợ cậu làn da cũng thật trắng a ! Ha ha ha!”
Nói xong hắn lập tức tẩu thoát , nếu không kết cục nhất định rất thảm a ….
Duy Nhất hướng nơi thanh âm phát ra vụng trộm lén nhìn , chỉ thấy từ thang máy chuyên dụng của tổng tài , đi ra hai nam nhân , một là tổng tài, một là nam nhân mặc đồ tây đen , là người đã gặp qua vài lần :băng sơn thủ phủ Lãnh Ngạn, lại là hắn , khắc tinh của cô a , khó trách sao hôm nay cô lại gặp chuyện đen đủi như vậy !!!
Người tức giận không phải là tổng tài, mà là tòa băng sơn kia .Hắn nhìn cô mà sắc mặt đại biến , lập tức hướng tới chỗ cô , cởi áo khoác quàng lên người cô , sau đó đem cô ôm lấy đi ra ngoài .
Chung quanh tiếng cười tựa hồ đóng băng , Duy Nhất đem mặt giấu ở ngực hắn , trên áo sơmi của hắn có mùi hương có vài phần quen thuộc, tự dưng bao nhiêu nhục nhã dồn lén , không tự chủ được nước mắt thi nhau chảy ra ,ướt đẫm chiếc áo sơ mi của hắn .
Nhân viên công ty đều nhìn thấy hết thảy , một đám ngây ra như phỗng, trong truyền thuyết băng sơn thủ phủ không phải không gần sắc giới sao . cư nhiên cởi áo của chính mình ôm lấy Duy Nhất đi ra ngoài ?
“Nhìn cái gì vậy? Tan tầm rồi còn chưa muốn về , vậy lập tức tất cả ở lại làm việc suốt đêm !” Doãn Thị tổng tài Doãn Tiêu Trác căm tức nhìn nhóm người kia ánh mắt như muốn thiêu trụi tất cả .
Nháy mắt, trong đại sảnh tất cả biến mất tăm hơi , không còn một bóng người nào .
Duy Nhất bị ôm đến xe của Lãnh gia , tài xế nhìn thấy họ liền kinh ngạc “Thiếu… Phu nhân.”
Duy Nhất đang khóc cũng cố gắng kìm nén tỏ ra mạnh mẽ , cũng thật không ngờ, vì sao khắc tinh này lại biết được xe của cô a….
Hắn đem cô đặt ở trên chỗ ngồi, cũng không có lấy lại áo của chính mình , nhẹ nhàng trên mặt cô lau đi nước mắt nhạt nhòa .
Duy Nhất cảm thấy thật ủy khuất ,liền đẩy mạnh tay hắn ra , lớn tiếng kêu khóc, “Tránh ra! Đừng làm bộ người tốt! Mỗi lần gặp anh, chiếc giày cao gót của tôi lại gặp điều không may ! Anh là khắc tinh của tôi a! Lần sau không cho phép anh xuất hiện trước tầm mắt của tôi nữa !”
Hắn thoáng sửng sốt, cũng không có nói gì , đóng cửa xe lại ,chiếc xe chậm rãi rời đi .
Hắn quay trở lại đại sảnh Doãn Thị, nhặt đôi giày gãy cùng mảnh váy bị xé rách ở trước cửa thang máy lên , đối Doãn Tiêu Trác nói, “Thực rõ ràng, dày cao gót bị nhân viên của cậu chèn ép giẫm phải liền gãy ra như vậy , váy cũng là bị rách qua , đây là công ty của cậu , cậu phải cho tôi một cái công đạo.”
Doãn Tiêu Trác cười ha ha, “Tôi còn tưởng rằng cậu để cho vợ mình mặc quần áo rẻ tiền mới để vậy chứ , bất quá…” Hắn tà tà cười, “Vợ cậu làn da cũng thật trắng a ! Ha ha ha!”
Nói xong hắn lập tức tẩu thoát , nếu không kết cục nhất định rất thảm a ….
/369
|