Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 62: Trách nhiệm (2)

/369


Cô tiến lên hướng về phía Doãn lão gia tử cúi người, “Xin chào, bá phụ, thực xin lỗi, chuyện này là vì tôi mà ra, nếu ngày hôm qua không phải tôi ép buộc bắt Nhiên đi ra ngoài, anh ấy sẽ không phạm sai lầm này.”

“Duy Nhất! Em đang nói cái gì? Mau đi ra!” Doãn Tử Nhiên nhíu mày, thấp giọng xua đuổi cô.

“Cô? Tên là Duy Nhất?” Ánh mắt Doãn lão gia tử chăm chú nhìn vào mặt cô.

“Dạ!” Duy Nhất cảm thấy ánh mắt ông thực khôn khéo, khiến người nhìn cảm thấy nhút nhát.

“Là cô làm ra chuyện này? Cô dựa vào cái gì mà gánh vác trách nhiệm? Cô đổi cả đời làm công cũng trả nổi tổn thất kéo dài thời hạn công trình.” Lời nói lạnh như băng của Doãn lão gia tử mà chua ngoa.

“Ba!” “Bá phụ!” Trong khoảng thời gian ngắn, ba người khác thế nhưng lại trăm miệng một lời gọi lão gia tử.

Khó mà thấy được băng sơn Lãnh Ngạn cười cười, “Bá phụ, quên đi! Chúng ta nói như thế nào cũng là thế gia (có quan hệ nhiều đời), đừng vì việc nhỏ như vậy mà trách cứ Tử Nhiên, như vậy đi, tổn thất lần này Kỳ Thịnh gánh vác toàn bộ.”

“Này… Này sao được?” Doãn lão gia tử liên tục xua tay.

Doãn Tử Nhiên lại đột nhiên đứng lên, “Ai muốn anh gánh vác! Đừng giả mù sa mưa làm người tốt! Là vấn đề của tôi, tôi tự mình gánh vác, ba, tiền lương cả đời con đủ đền chưa?”

“Cái thằng xú tiểu tử này!” Doãn lão gia tử tức giận đến phát run, “Mày còn có mặt mũi nói chuyện! Đều là sinh con, như thế nào mà con ta đều kém con Lãnh gia nửa điểm?”

Doãn Tử Nhiên liếc mắt nhìn nhìn Lãnh Ngạn, “Vậy lúc cha trăm tuổi thì để cho con Lãnh gia chăm sóc cha trước lúc lâm chung đi! Duy Nhất, chúng ta đi!” Hắn lôi kéo cánh tay Duy Nhất lao ra khỏi phòng họp.

Trong phòng hội nghị, Doãn lão gia tử che ngực thở, Doãn Tiêu Trác nhanh chóng cho ông uống thuốc, ông mới ổn định được một chút, trầm tĩnh lắc đầu thở dài, “Ai, con nuôi không dạy là lỗi của cha, khiến con chê cười.”

Lãnh Ngạn mỉm cười, “Tử Nhiên còn nhỏ, bá phụ lo lắng nhiều, cứ như vậy đi, tổn thất để con gánh vác, lần này… Nên là như vậy.”

Doãn Tiêu Trác không tranh cũng không thưởng, chính là cười nói, “Vốn là cậu phải chịu trách nhiệm!”

Lãnh Ngạn không nói gì, ánh mắt lại chăm chú nhìn ra ngoài cửa, thân ảnh hai người trẻ tuổi dần dần đi xa.

*****************************************************************

“Tử Nhiên, thực xin lỗi!” Lúc tan tầm, Duy Nhất cùng Doãn Tử Nhiên cùng nhau đi về phía thang máy.

“Duy Nhất, em hôm nay đã nói xin lỗi năm trăm lần rồi, nếu em thực cảm thấy thực xin lỗi anh, em hãy thu lưu anh đi, anh hiện tại không có nhà để về , trở về sẽ bị lão ba đánh chết!” Doãn Tử Nhiên không cho là đúng nói.

“Không phải chứ? Anh ở chỗ của em? Nhưng mà anh là tổng giám đốc, sao lại chịu thấp kém chứ ! Đi ở khách sạn đi!” Duy Nhất chấn động.


/369

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status