Nhìn thấy cửa Vạn Năng Thương Hội chợt mở ra, ngoại trừ Lưu Vân Kiếm Sư, tất cả những tên Kim Đan còn lại đều đứng dậy, họ có chút bất ngờ, không hiểu sao đóng cửa chưa được bao lâu thì tên chưởng quỹ lại mở, hơn hai chục cặp mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía khe cửa đang dần rộng ra, muốn xem xem Phạm Hiên định giở trò gì mới.
Ở hướng ngược lại, tia nắng chiều ấm áp chiếu vào trong cửa hàng nhỏ, rọi xuống hai cái bóng một cao một thấp, một lớn một nhỏ.
Phạm Hiên đứng ở ngay đằng trước, không thèm ngó ngàng gì đến bọn Lưu Xuyên. Hắn khom người chín mươi độ, cung hai tay lại hét to như sợ người ta không nghe thấy. – “Thỉnh đại tiên xuất trận!” – Ánh mắt thì lén trừng về phía con mèo béo, như muốn bảo “Ngươi cứ chờ đó!”.
Ừm, màn ‘thỉnh đại tiên’ này là một điều kiện nho nhỏ trong cuộc giao dịch giữa hắn và Vô Địch, Phạm Hiên bị con mèo béo nắm đằng chuôi, chỉ đành phải thuận theo sự đàn áp của nó mà chấp nhận.
Vẻ mặt của Vô Địch lúc này đắc ý lắm, nó nhảy từ trên quầy xuống đất, đứng thẳng bằng hai chi sau, chậm rãi đi ra hướng cửa với dáng chân hình chữ bát, trông phách lối cực kì. Thuận tiện lúc đi ngang qua chỗ Phạm chưởng quỹ, nó còn giả bộ già đời, gật đầu một cái rồi nói, âm thanh chỉ có Phạm Hiên nghe được. – “Tiểu tử thật biết điều.” – Xong còn đưa chân xoa đầu hắn, như đối đãi với vãn bối trong nhà.
‘Cha nó con mèo chết tiệt, đợi xong chuyện này lại biết tay ta.’ – Phạm Hiên trước tiên kí sổ cái nỗi hận này.
Trở về phía bọn Lưu Xuyên.
Lúc này đây, mười hai tên tu sĩ Kim Đan cùng tròn mắt dẹt nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt, cảm thấy đầu óc của chính mình có vẻ không đủ dùng.
Đại tiên? Một con mèo?
‘Đây là yêu thú họ miêu nào, sao chúng ta chưa từng gặp qua.’ – Ba huynh đệ họ Vương truyền âm cho nhau. Dù thường xuyên tung hoành trong các sâm lâm để săn yêu thú kiếm linh thạch, ba người thề là mình chưa bao giờ thấy qua một con mèo nào giống như thế này.
“Đây là phàm miêu? Nhưng phàm miêu có thông minh như vậy sao?’ – Lưu Xuyên không cảm nhận được bất cứ khí tức nguy hiểm nào từ con mèo trắng béo trước mặt, trông nó chẳng khác gì một con mèo nhà cả, ngoại trừ việc nó mập siêu cấp và có một chữ Phúc vàng khè trước bụng. Ừm, nó còn đi bằng hai chân nữa.
“Đại tiên? Thứ súc sinh này sao?” – Giọng Thiên Trượng Lão Tiên chợt trở nên cay độc, ánh mắt cực kì âm hàn nhìn về phía Vô Địch, hắn cảm thấy danh hào của mình đang bị sỉ nhục bởi con mèo béo ấy.
‘Đại sư huynh, chúng ta nên làm thế nào? Tình hình này quá kỳ quái rồi.’ – Ngân Diệu Tử bó tay hết cách với việc này, hắn dở khóc dở cười hỏi đại sư huynh Kim Diệu Tử.
‘Ngươi tưởng ta không cảm thấy kỳ quái sao?’ – Đây là hắn tự giễu trong lòng, còn truyền âm với gã nhị sư đệ này thì lại khác. – ‘Tĩnh quan kỳ biến là thượng sách. Thiên Trượng lão quái giống như sắp ra tay, chúng ta cứ đợi hắn thăm dò sâu cạn trước rồi thuận thế hành sự sau.’
Ừm, nói trắng ra chính là ăn dưa hóng chuyện chờ đắc lợi chứ không có gì cao siêu cả, nhưng đơn giản như vậy mà có khi lại hiệu quả, đừng nên làm cho mọi chuyện thêm phức tạp làm gì.
“Tiểu miêu rất đáng yêu nha.” – Đào Hoa Chân Nhân dùng cung phiến che miệng cười khẽ, không quên đá sang Hoặc Tâm Lão Quỷ. – “Nhìn xong vật khả ái như vậy, sau đó lại trông thấy lão quỷ ngươi, ta suýt chút nữa thì không nhịn được nôn ra rồi.”
“Hừ, bất nam bất nữ, ngươi tự nôn mình trước đi đã.” – Miệng lưỡi của Hoặc Tâm Lão Quỷ cũng không vừa.
“Ta nói hai vị a, lúc nào rồi còn xích mích nữa hả?” – Lưu Xuyên cười khổ, hắn thề rằng là sau vụ này sẽ không bao giờ hợp tác với hai kẻ này một lần nào nữa.
“Ngươi gấp cái gì chứ, hứ!” – Đào Hoa Chân Nhân đanh đá vặn lại hắn, ánh mắt lại nháy về phía Thiên Trượng Lão Tiên.
Lưu Xuyên thấy vậy, lập tức hiểu ý. Hắn chợt nhỏ giọng than thở. – “Aiii, con mèo này nhìn qua linh khí vô cùng, trong dị chí chưa từng gặp qua, biết đâu lại là tiên miêu hạ phàm, có gọi đại tiên cũng xứng a.” – Được rồi, khích tướng rất lộ liễu nha.
Nhưng mà người lùn Thiên Trượng Lão Tiên lại trúng chiêu, lão biết rõ Lưu Xuyên khích cho mình ra tay trước, lão cũng không quan tâm, bởi vì chính bản thân lão cũng muốn xuất thủ giết chết con mèo này.
Ánh mắt của lão càng lúc càng tối, sâu bên trong con ngươi lại rực lên hai ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả, lão nhìn thẳng về phía con mèo béo, Kim Đan trong Đan Điền bắt đầu xoay tròn, Thiên Trượng Lão Tiên đã sẵn sàng dạy cho mèo kia biết thế nào là oanh tạc.
Giống như nhận thấy được ánh mắt ‘đắm đuối’ của lão lùn kia giành cho mình, Vô Địch cũng híp mắt nhìn ngược lại, khóe miệng của nó vểnh lên, mấy cái ria chợt run run, trông có vẻ nguy hiểm vô cùng.
Nó dùng một chân chống cửa, một chân chống nạnh, truyền âm cho Phạm Hiên. – ‘Nói ta nghe, muốn người sống hay muốn người chết?’ – Âm thanh bình thản, không chút gợn sóng.
Phạm Hiên cũng bị khí thế này của nó làm cho chấn động, phải đợi qua một lúc rồi hắn mới nói. – “Tất nhiên là người sống nha, ta còn muốn bán hàng đây, Kim Đan mà, giàu có lắm.” – Hay lắm, người ta thì tới đòi cướp đòi giết, đến khi quyền sinh sát vào tay thì hắn còn muốn hóa thù thành… tiền, tập trung vào việc mua bán hơn là trả thù.
Nếu có vị đạo hữu nào sát tính quá nặng, cảm thấy Phạm chưởng quỹ nhu nhược thì xin thông cảm cho, hắn cũng không phải là kẻ sát phạt quyết đoán gì cho cam, lần đầu giết người là vì bảo vệ Triệu Ngữ Yên, hạ sát thủ với Ngân Tiên Tán Nhân là vì mụ dám mê hoặc hắn. Có lẽ sau này, khi mà đã trải qua nhiều chuyện hơn ở tu chân giới thì Phạm Hiên cũng có thể giết chóc tùy ý như bao người khác.
Được rồi, đừng tin người quá, các ngươi thật sự cho là Phạm chưởng quỹ sẽ rộng lượng như vậy? Há, tên này có thù tất báo, chỉ là hắn còn có một kế hoạch trả đũa đặc biệt. So với việc dứt khoát giết người, hắn càng thích hành hạ tinh thần và thể xác của kẻ thù hơn. Ặc, nghe có vẻ biến thái?
Con mèo béo không biết gì về tâm tư của hắn, nó chỉ ngón chân về phía Lưu Xuyên rồi hỏi. – ‘Ngươi thật không định đánh chết? Hình như tên béo kia hôm qua vì muốn giết ngươi mà gọi sét đánh cả chỗ này thành bình địa đấy.’
“Cái gì?! Tên công nhân vệ sinh chính là thằng béo ấy? Đánh chết, đánh chết cho ta. Thành thịt nát mới thôi!” – Phạm Hiên gào lên, sát khí đằng đằng nhìn về phía Lưu đại chấp sự, khiến kẻ sau đột nhiên ớn lạnh cả người. Ai chứ riêng tên này là phải giết ngay, không có trả đũa trả muỗng gì hết, dám ra tay độc ác như vậy.
“Cả tên kiếm khách kia nữa, chỉ cần không chết, ngươi đập thế nào đều được.” – Hắn lại chỉ về phía Lưu Vân Kiếm Sư, vẫn chưa quên việc tên này đã bào gần sạch túi tiền của mình.
‘Hết rồi?’
“Hết rồi.”
Phạm Hiên vừa dứt lời, Vô Địch lập tức biến mất, chưa tới một giây sau nó đã nằm giữa vòng vây của bọn Lưu Xuyên, đứng đối mặt với Thiên Trượng Lão Tiên.Gặp một con mèo đột nhiên đi ra, tên chưởng quỹ lại điên điên khùng khùng nói chuyện một mình, sau đó liền thấy con mèo kia xuất hiện ở trước mặt, Thiên Trượng Lão Tiên cảm giác mọi chuyện đã vượt quá khả năng tư duy của lão.
Chuyện duy nhất lão biết bây giờ là phải xử đẹp con mèo trắng béo ú này, không thể để thứ súc sinh cũng xưng là tiên này tiên nọ được.
Một quả Băng Hỏa Tích Lịch Cầu xuất hiện trên tay phải lão, lão lập tức ném nó vào mặt con mèo đáng chết ấy.
Há mồm ngáp một cái, chân trái của Vô Địch chợt phất qua, mang theo một vệt đen khó nhìn rõ hình dạng.
Băng Hỏa Tích Lịch Cầu biến mất, không phải bị đánh tan, mà giống như nó chưa từng tồn tại qua, chớp mắt một cái liền không thấy, chẳng hề có vết tích gì.
“Cái này?” – Không chỉ Thiên Trượng Lão Tiên mà tất cả những người còn lại đều trợn to mắt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Ngươi xong rồi? Đến lượt ta đi?” – Vô Địch chợt hỏi, bọn Lưu Xuyên đều nghe được.
Nó biết nói tiếng người?
Trong đầu bọn hắn vang lên một âm thanh chát chúa như bị búa gõ vào đầu. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc.
Chỉ có yêu thú Tứ Giai trở lên mới có thể mở miệng nói chuyện a.
Trong ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, một vệt đen và một vệt trắng xuất hiện trên hai chân của Vô Địch. Lần này động tác của nó hết sức chậm rãi, một chân vẽ Âm, một chân vẽ Dương, đan vào nhau tạo thành một Thái Cực.
Hư Không Âm Dương Chưởng.
“Àiii, năm đó dạy Quân Bảo cái trò này, không biết hắn đã lĩnh ngộ được gì, phi thăng chưa hay là đã chết.” – Con mèo béo tự mình cảm khái, giọng nói lộ ra vẻ già nua.
Sau đó, trong đôi mắt bé xíu của nó hiện lên vẻ trêu tức, khóe miệng hiện lên một nụ cười bỉ ổi. – “Đã lâu lắm rồi ta chưa từng ra tay, bọn ngươi may phúc lắm đấy. Hãy xem thử Vô Địch Miêu Miêu Quyền của miêu gia nhà ngươi!”
Nó gầm lên rồi bay tuốt lên trên cao, bàn chân trái mang theo một vòng Thái Cực hướng thẳng xuống đầu Thiên Trượng Lão Tiên, trông cũng khá giống một loại chưởng pháp từ trên trời rơi xuống.
Gặp con mèo rất có khả năng là yêu thú Tứ Giai, Thiên Trượng Lão Tiên dù hoảng nhưng vẫn không bó tay chịu chết. Tay kết thủ ấn, chân nguyên phun trào, lão giơ hai tay lên trời, nâng một quả Băng Hỏa Tích Lịch Cầu to gấp trăm lần so với lúc đầu.
Đây chính là Băng Hỏa Đại Tích Lịch, do chín trăm chín mươi chín Băng Hỏa Tích Lịch Cầu nén lại mà thành, uy lực càng không đơn giản như một cộng một bằng hai, là một trong những sát chiêu chủ bài của Thiên Trượng Lão Tiên.
“Phép thuật bậc này, uy lực đã tiệm cận với Nguyên Anh Kỳ!” – Lưu Xuyên kinh hô. Những người còn lại cũng kinh hãi thán phục trước thực lực của lão lùn kia. Bọn hắn cảm thấy phe mình có khả năng đánh với con mèo kia một trận.
Oong… oong…
Vân Vụ Kiếm sau lưng Lưu Vân Kiếm Sư rung lên, phát ra kiếm minh, giống như nó đang hưng phấn vì gặp phải đối thủ xứng tầm. Chỉ tiếc, chủ nhân của nó lúc này vẫn giống như một bức tượng đá, ngồi im bất động.
Trên bầu trời, nhìn thấy một quả cầu linh lực to đùng đang bay về phía mình, con mèo béo không hề tỏ ra nao núng chút nào, không né cũng không tránh, nó cứ giữ nguyên tư thế bay xuống như lúc đầu.
Thấy thế, trong đầu bọn Lưu Xuyên đã hiện lên cảnh tượng con mèo kia bị nổ thành tro bụi.
Thiên Trượng Lão Tiên ngẩng đầu lên cười gằn một tiếng, lão không tin là nó có thể chịu nổi đòn này của mình.
Như thường lệ, lão bắt đầu bật BGM của mình lên. – “Tu hành giống như đặt mình giữa bãi thuốc nổ vậy, không biết lúc nào thì bạo thể mà… chết?” – Lão tắt tiếng, ánh mắt dại đi, đứng chết trân tại chỗ.
Bụp!
Sát chiêu siêu cấp của lão cũng biến mất rồi, y như lần trước đó. Vừa chạm phải Thái Cực Đồ trên chân của con mèo kia, Băng Hỏa Đại Tích Lịch liền không còn tồn tại trên đời.
Ầm!
Bàn chân của Vô Địch chạm vào đầu Thiên Trượng Lão Tiên, vòng Thái Cực lập tức mở rộng, cắn nuốt hết thảy linh khí trời đất xung quanh, tạo thành một lực khổng lồ đánh xuống kẻ xấu số đang đứng chịu đòn.
Thiên Trượng Lão Tiên bị đóng đinh xuống mặt đất rồi, chỉ còn cái đầu lộ ra, thất khiếu chảy máu, hai mắt nhắm nghiền như người đã chết.
Không biết từ lúc nào mà trên ngón chân của con mèo béo có thêm một chiếc nhẫn trữ vật. Nó ném chiếc nhẫn ấy về cho Phạm Hiên, kẻ đang trố mắt ra nhìn.
Vô Địch gãi mông.
“Thằng tiếp theo.”
Ở hướng ngược lại, tia nắng chiều ấm áp chiếu vào trong cửa hàng nhỏ, rọi xuống hai cái bóng một cao một thấp, một lớn một nhỏ.
Phạm Hiên đứng ở ngay đằng trước, không thèm ngó ngàng gì đến bọn Lưu Xuyên. Hắn khom người chín mươi độ, cung hai tay lại hét to như sợ người ta không nghe thấy. – “Thỉnh đại tiên xuất trận!” – Ánh mắt thì lén trừng về phía con mèo béo, như muốn bảo “Ngươi cứ chờ đó!”.
Ừm, màn ‘thỉnh đại tiên’ này là một điều kiện nho nhỏ trong cuộc giao dịch giữa hắn và Vô Địch, Phạm Hiên bị con mèo béo nắm đằng chuôi, chỉ đành phải thuận theo sự đàn áp của nó mà chấp nhận.
Vẻ mặt của Vô Địch lúc này đắc ý lắm, nó nhảy từ trên quầy xuống đất, đứng thẳng bằng hai chi sau, chậm rãi đi ra hướng cửa với dáng chân hình chữ bát, trông phách lối cực kì. Thuận tiện lúc đi ngang qua chỗ Phạm chưởng quỹ, nó còn giả bộ già đời, gật đầu một cái rồi nói, âm thanh chỉ có Phạm Hiên nghe được. – “Tiểu tử thật biết điều.” – Xong còn đưa chân xoa đầu hắn, như đối đãi với vãn bối trong nhà.
‘Cha nó con mèo chết tiệt, đợi xong chuyện này lại biết tay ta.’ – Phạm Hiên trước tiên kí sổ cái nỗi hận này.
Trở về phía bọn Lưu Xuyên.
Lúc này đây, mười hai tên tu sĩ Kim Đan cùng tròn mắt dẹt nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt, cảm thấy đầu óc của chính mình có vẻ không đủ dùng.
Đại tiên? Một con mèo?
‘Đây là yêu thú họ miêu nào, sao chúng ta chưa từng gặp qua.’ – Ba huynh đệ họ Vương truyền âm cho nhau. Dù thường xuyên tung hoành trong các sâm lâm để săn yêu thú kiếm linh thạch, ba người thề là mình chưa bao giờ thấy qua một con mèo nào giống như thế này.
“Đây là phàm miêu? Nhưng phàm miêu có thông minh như vậy sao?’ – Lưu Xuyên không cảm nhận được bất cứ khí tức nguy hiểm nào từ con mèo trắng béo trước mặt, trông nó chẳng khác gì một con mèo nhà cả, ngoại trừ việc nó mập siêu cấp và có một chữ Phúc vàng khè trước bụng. Ừm, nó còn đi bằng hai chân nữa.
“Đại tiên? Thứ súc sinh này sao?” – Giọng Thiên Trượng Lão Tiên chợt trở nên cay độc, ánh mắt cực kì âm hàn nhìn về phía Vô Địch, hắn cảm thấy danh hào của mình đang bị sỉ nhục bởi con mèo béo ấy.
‘Đại sư huynh, chúng ta nên làm thế nào? Tình hình này quá kỳ quái rồi.’ – Ngân Diệu Tử bó tay hết cách với việc này, hắn dở khóc dở cười hỏi đại sư huynh Kim Diệu Tử.
‘Ngươi tưởng ta không cảm thấy kỳ quái sao?’ – Đây là hắn tự giễu trong lòng, còn truyền âm với gã nhị sư đệ này thì lại khác. – ‘Tĩnh quan kỳ biến là thượng sách. Thiên Trượng lão quái giống như sắp ra tay, chúng ta cứ đợi hắn thăm dò sâu cạn trước rồi thuận thế hành sự sau.’
Ừm, nói trắng ra chính là ăn dưa hóng chuyện chờ đắc lợi chứ không có gì cao siêu cả, nhưng đơn giản như vậy mà có khi lại hiệu quả, đừng nên làm cho mọi chuyện thêm phức tạp làm gì.
“Tiểu miêu rất đáng yêu nha.” – Đào Hoa Chân Nhân dùng cung phiến che miệng cười khẽ, không quên đá sang Hoặc Tâm Lão Quỷ. – “Nhìn xong vật khả ái như vậy, sau đó lại trông thấy lão quỷ ngươi, ta suýt chút nữa thì không nhịn được nôn ra rồi.”
“Hừ, bất nam bất nữ, ngươi tự nôn mình trước đi đã.” – Miệng lưỡi của Hoặc Tâm Lão Quỷ cũng không vừa.
“Ta nói hai vị a, lúc nào rồi còn xích mích nữa hả?” – Lưu Xuyên cười khổ, hắn thề rằng là sau vụ này sẽ không bao giờ hợp tác với hai kẻ này một lần nào nữa.
“Ngươi gấp cái gì chứ, hứ!” – Đào Hoa Chân Nhân đanh đá vặn lại hắn, ánh mắt lại nháy về phía Thiên Trượng Lão Tiên.
Lưu Xuyên thấy vậy, lập tức hiểu ý. Hắn chợt nhỏ giọng than thở. – “Aiii, con mèo này nhìn qua linh khí vô cùng, trong dị chí chưa từng gặp qua, biết đâu lại là tiên miêu hạ phàm, có gọi đại tiên cũng xứng a.” – Được rồi, khích tướng rất lộ liễu nha.
Nhưng mà người lùn Thiên Trượng Lão Tiên lại trúng chiêu, lão biết rõ Lưu Xuyên khích cho mình ra tay trước, lão cũng không quan tâm, bởi vì chính bản thân lão cũng muốn xuất thủ giết chết con mèo này.
Ánh mắt của lão càng lúc càng tối, sâu bên trong con ngươi lại rực lên hai ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả, lão nhìn thẳng về phía con mèo béo, Kim Đan trong Đan Điền bắt đầu xoay tròn, Thiên Trượng Lão Tiên đã sẵn sàng dạy cho mèo kia biết thế nào là oanh tạc.
Giống như nhận thấy được ánh mắt ‘đắm đuối’ của lão lùn kia giành cho mình, Vô Địch cũng híp mắt nhìn ngược lại, khóe miệng của nó vểnh lên, mấy cái ria chợt run run, trông có vẻ nguy hiểm vô cùng.
Nó dùng một chân chống cửa, một chân chống nạnh, truyền âm cho Phạm Hiên. – ‘Nói ta nghe, muốn người sống hay muốn người chết?’ – Âm thanh bình thản, không chút gợn sóng.
Phạm Hiên cũng bị khí thế này của nó làm cho chấn động, phải đợi qua một lúc rồi hắn mới nói. – “Tất nhiên là người sống nha, ta còn muốn bán hàng đây, Kim Đan mà, giàu có lắm.” – Hay lắm, người ta thì tới đòi cướp đòi giết, đến khi quyền sinh sát vào tay thì hắn còn muốn hóa thù thành… tiền, tập trung vào việc mua bán hơn là trả thù.
Nếu có vị đạo hữu nào sát tính quá nặng, cảm thấy Phạm chưởng quỹ nhu nhược thì xin thông cảm cho, hắn cũng không phải là kẻ sát phạt quyết đoán gì cho cam, lần đầu giết người là vì bảo vệ Triệu Ngữ Yên, hạ sát thủ với Ngân Tiên Tán Nhân là vì mụ dám mê hoặc hắn. Có lẽ sau này, khi mà đã trải qua nhiều chuyện hơn ở tu chân giới thì Phạm Hiên cũng có thể giết chóc tùy ý như bao người khác.
Được rồi, đừng tin người quá, các ngươi thật sự cho là Phạm chưởng quỹ sẽ rộng lượng như vậy? Há, tên này có thù tất báo, chỉ là hắn còn có một kế hoạch trả đũa đặc biệt. So với việc dứt khoát giết người, hắn càng thích hành hạ tinh thần và thể xác của kẻ thù hơn. Ặc, nghe có vẻ biến thái?
Con mèo béo không biết gì về tâm tư của hắn, nó chỉ ngón chân về phía Lưu Xuyên rồi hỏi. – ‘Ngươi thật không định đánh chết? Hình như tên béo kia hôm qua vì muốn giết ngươi mà gọi sét đánh cả chỗ này thành bình địa đấy.’
“Cái gì?! Tên công nhân vệ sinh chính là thằng béo ấy? Đánh chết, đánh chết cho ta. Thành thịt nát mới thôi!” – Phạm Hiên gào lên, sát khí đằng đằng nhìn về phía Lưu đại chấp sự, khiến kẻ sau đột nhiên ớn lạnh cả người. Ai chứ riêng tên này là phải giết ngay, không có trả đũa trả muỗng gì hết, dám ra tay độc ác như vậy.
“Cả tên kiếm khách kia nữa, chỉ cần không chết, ngươi đập thế nào đều được.” – Hắn lại chỉ về phía Lưu Vân Kiếm Sư, vẫn chưa quên việc tên này đã bào gần sạch túi tiền của mình.
‘Hết rồi?’
“Hết rồi.”
Phạm Hiên vừa dứt lời, Vô Địch lập tức biến mất, chưa tới một giây sau nó đã nằm giữa vòng vây của bọn Lưu Xuyên, đứng đối mặt với Thiên Trượng Lão Tiên.Gặp một con mèo đột nhiên đi ra, tên chưởng quỹ lại điên điên khùng khùng nói chuyện một mình, sau đó liền thấy con mèo kia xuất hiện ở trước mặt, Thiên Trượng Lão Tiên cảm giác mọi chuyện đã vượt quá khả năng tư duy của lão.
Chuyện duy nhất lão biết bây giờ là phải xử đẹp con mèo trắng béo ú này, không thể để thứ súc sinh cũng xưng là tiên này tiên nọ được.
Một quả Băng Hỏa Tích Lịch Cầu xuất hiện trên tay phải lão, lão lập tức ném nó vào mặt con mèo đáng chết ấy.
Há mồm ngáp một cái, chân trái của Vô Địch chợt phất qua, mang theo một vệt đen khó nhìn rõ hình dạng.
Băng Hỏa Tích Lịch Cầu biến mất, không phải bị đánh tan, mà giống như nó chưa từng tồn tại qua, chớp mắt một cái liền không thấy, chẳng hề có vết tích gì.
“Cái này?” – Không chỉ Thiên Trượng Lão Tiên mà tất cả những người còn lại đều trợn to mắt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Ngươi xong rồi? Đến lượt ta đi?” – Vô Địch chợt hỏi, bọn Lưu Xuyên đều nghe được.
Nó biết nói tiếng người?
Trong đầu bọn hắn vang lên một âm thanh chát chúa như bị búa gõ vào đầu. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc.
Chỉ có yêu thú Tứ Giai trở lên mới có thể mở miệng nói chuyện a.
Trong ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, một vệt đen và một vệt trắng xuất hiện trên hai chân của Vô Địch. Lần này động tác của nó hết sức chậm rãi, một chân vẽ Âm, một chân vẽ Dương, đan vào nhau tạo thành một Thái Cực.
Hư Không Âm Dương Chưởng.
“Àiii, năm đó dạy Quân Bảo cái trò này, không biết hắn đã lĩnh ngộ được gì, phi thăng chưa hay là đã chết.” – Con mèo béo tự mình cảm khái, giọng nói lộ ra vẻ già nua.
Sau đó, trong đôi mắt bé xíu của nó hiện lên vẻ trêu tức, khóe miệng hiện lên một nụ cười bỉ ổi. – “Đã lâu lắm rồi ta chưa từng ra tay, bọn ngươi may phúc lắm đấy. Hãy xem thử Vô Địch Miêu Miêu Quyền của miêu gia nhà ngươi!”
Nó gầm lên rồi bay tuốt lên trên cao, bàn chân trái mang theo một vòng Thái Cực hướng thẳng xuống đầu Thiên Trượng Lão Tiên, trông cũng khá giống một loại chưởng pháp từ trên trời rơi xuống.
Gặp con mèo rất có khả năng là yêu thú Tứ Giai, Thiên Trượng Lão Tiên dù hoảng nhưng vẫn không bó tay chịu chết. Tay kết thủ ấn, chân nguyên phun trào, lão giơ hai tay lên trời, nâng một quả Băng Hỏa Tích Lịch Cầu to gấp trăm lần so với lúc đầu.
Đây chính là Băng Hỏa Đại Tích Lịch, do chín trăm chín mươi chín Băng Hỏa Tích Lịch Cầu nén lại mà thành, uy lực càng không đơn giản như một cộng một bằng hai, là một trong những sát chiêu chủ bài của Thiên Trượng Lão Tiên.
“Phép thuật bậc này, uy lực đã tiệm cận với Nguyên Anh Kỳ!” – Lưu Xuyên kinh hô. Những người còn lại cũng kinh hãi thán phục trước thực lực của lão lùn kia. Bọn hắn cảm thấy phe mình có khả năng đánh với con mèo kia một trận.
Oong… oong…
Vân Vụ Kiếm sau lưng Lưu Vân Kiếm Sư rung lên, phát ra kiếm minh, giống như nó đang hưng phấn vì gặp phải đối thủ xứng tầm. Chỉ tiếc, chủ nhân của nó lúc này vẫn giống như một bức tượng đá, ngồi im bất động.
Trên bầu trời, nhìn thấy một quả cầu linh lực to đùng đang bay về phía mình, con mèo béo không hề tỏ ra nao núng chút nào, không né cũng không tránh, nó cứ giữ nguyên tư thế bay xuống như lúc đầu.
Thấy thế, trong đầu bọn Lưu Xuyên đã hiện lên cảnh tượng con mèo kia bị nổ thành tro bụi.
Thiên Trượng Lão Tiên ngẩng đầu lên cười gằn một tiếng, lão không tin là nó có thể chịu nổi đòn này của mình.
Như thường lệ, lão bắt đầu bật BGM của mình lên. – “Tu hành giống như đặt mình giữa bãi thuốc nổ vậy, không biết lúc nào thì bạo thể mà… chết?” – Lão tắt tiếng, ánh mắt dại đi, đứng chết trân tại chỗ.
Bụp!
Sát chiêu siêu cấp của lão cũng biến mất rồi, y như lần trước đó. Vừa chạm phải Thái Cực Đồ trên chân của con mèo kia, Băng Hỏa Đại Tích Lịch liền không còn tồn tại trên đời.
Ầm!
Bàn chân của Vô Địch chạm vào đầu Thiên Trượng Lão Tiên, vòng Thái Cực lập tức mở rộng, cắn nuốt hết thảy linh khí trời đất xung quanh, tạo thành một lực khổng lồ đánh xuống kẻ xấu số đang đứng chịu đòn.
Thiên Trượng Lão Tiên bị đóng đinh xuống mặt đất rồi, chỉ còn cái đầu lộ ra, thất khiếu chảy máu, hai mắt nhắm nghiền như người đã chết.
Không biết từ lúc nào mà trên ngón chân của con mèo béo có thêm một chiếc nhẫn trữ vật. Nó ném chiếc nhẫn ấy về cho Phạm Hiên, kẻ đang trố mắt ra nhìn.
Vô Địch gãi mông.
“Thằng tiếp theo.”
/90
|