Thần Cố

Chương 53: Di tích thần chiến (Ba)

/100


Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Nơi phát ra động đất càng ngày càng gần, Ningya cảm giác được rõ ràng cành cây dưới mông lắc lư lên xuống, thân thể như vui vẻ mà nghiêng về phía  Harvey. Cánh tay hơi cọ xát, Harvey dứt khoát đem cậu ôm vào trong lòng, một mặt sảng khoái mà trách cứ: “Không thể tự kiềm chế mà ngồi cho tử tế sao?”

Puka năm lần bảy lượt bị đánh rớt xuống run rẩy đưa tay ra, muốn gây lực chú ý cho phía đối diện.

Một con chim khổng lồ đáp xuống, cánh đúng lúc xẹt qua tay đang bám trên đại thụ, quạt lên một trận gió, khiến cho cành cây có Puka dốc xuống. Chờ Ningya phản ứng lại, Puka đã cắm ở cạnh gốc cây gặm cỏ. Chim khổng lồ đã xoay quanh một trận trên đỉnh đầu Ningya, Ningya cảm giác cặp mắt chim sắc bén kia dường như đang quan sát mình. Thế nhưng cánh tay cứng rắn trên bả vai như đỉnh ô lớn, che mưa chắn gió, chống lại nóng lạnh, không gì không làm được, làm cho cậu đối mặt với hiểm cảnh cũng vẫn có thể bình thản ung dung — — — một mình trong đêm đen khóc thầm vì đau đớn cùng ác mộng, dường như là chuyện của đời trước.

Quả nhiên, Harvey nhấc mắt lên, con chim khổng lồ kia liền rít lên một tiếng, rơi xuống từ trời cao, chạm đất mà chết. Dưới đất nứt ra khe hở, tựa như tia chớp, từ rừng cây kia một đầu kéo dài đến đây, thời điểm đến dưới tàng cây, chia ra làm hai, tinh tế kéo dài đến bên biển.

Ningya cúi đầu nhìn.

Sâu không lường được, đen không thấy đáy.

Nơi phát ra động đất cuối cùng đã tới phụ cận.

Mười mấy đại thụ to lớn che trời ầm ầm sụp đổ, bên trong bụi bặm tung bay, một đoàn thân ảnh khổng lồ gấp rút lao nhanh.

Ningya nhìn chăm chú nhìn một lúc, rốt cuộc nhìn thấy bộ mặt thật của thân ảnh khổng lồ kia.

Đó là một đám ma thú phát điên!

Băng sương mù, hỏa đoàn, điện cầu ở giữa chúng nó không ngừng lấp loé. Chúng nó một bên lao nhanh về phía trước, một bên lại chém giết lẫn nhau!

Puka dùng cả tay chân mà bò đến chỗ của Ningya cùng Harvey trên cây, mang theo cẩn thận từng ly từng tí, đôi mắt nhìn chòng chọc phương hướng của ma thú, tự lẩm bẩm: “Đồ đáng chết, chúng nó không phải là bị nhốt trong rùng Mộng Yểm sao? Là ai đáng chết thả chúng nó phóng ra. Argab • Clarklan, Angelo Cruz, Hugh · White, Keane · Lin,  bốn lão gia hoả không giữ lời hứa này, thế mà được coi là nhân viên tốt trông coi ma thú!”

Câu nói sau cùng của nó có chút lớn tiếng, Ningya mơ hồ nghe được một ít, cúi đầu trả lời: “Nếu như ngươi nói là bốn vị chế giáo hiền giả của St Paders, thì bọn họ đã qua đời rồi.”

Puka nhìn thấy cậu mở miệng ra lại ngậm lại, không nghe rõ, không khỏi vươn tay trèo lên trên, nhưng đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt khiến cho thân nó bò lên trên thẳng nhúc nhích một chút nào, tứ chi thoát khỏi thân cây. Xuất phát từ bản năng mất trọng lượng, nó tiện tay quào loạn trên không trung, sau đó bắt được một cái chân.

Ningya chỉ cảm thấy mắt cá chân hơi nặng, người bị kéo xuống một cái, cả thời gian phản ứng cũng không có.

Con ngươi Harvey chìm xuống, tại chớp mắt khi Ningya chạm đất xuất hiện ở dưới tàng cây, đá Puka làm vướng bận một cái bay ra ngoài, đỡ lấy Ningya.

Ningya theo bản năng ôm cổ Harvey.

Harvey cúi đầu, ghé vào ở bên tai của cậu nói: “Có gì muốn nói với ta không?”

Lỗ tai Ningya rất nhạy bén, hơi rụ đầu lại, vốn muốn nói cảm ơn, dư quang lại quét đến Puka bị một con ma thú giác xuyên lên, lập tức cả kinh kêu lên: “Cẩn thận!”

Harvey quay đầu, Puka không kiên trì được trong hình người, trong nháy mắt biến trở về bạch tuộc, đang ba chân bốn cẳng quặp chặt đầu ma thú. Ma thú phẫn nộ, thét lớn một tiếng, văng nó ra ngoài. Puka bay ở giữa không trung, xúc tu ôm lấy hai bên thân cây, giống như dây phơi áo quần treo ở chính giữa, không chờ nó lấy hơi, bắt được hai cây cũng bị ma thú đụng phải. Nó mang theo một tiếng rít gào “Á”, từ từ ngã xuống.

Ningya sốt sắng quá mức, ngón tay vô ý thức gãi cổ Harvey.

Harvey nhịn một chút, nhịn không được, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Puka, một giây trước khi nó bị ma thú dẫm bẹp, tiện tay đá nó đi.

“A! Ào ào ào…” Puka trải qua nguy hiểm trở về sợ đến cả người như nhũn ra, giống như bùn nhão nằm trên đất, chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Ningya đến bây giờ mới cảm nhận được tim đập nhanh hơn.”Tại sao trên đảo lại có nhiều ma thú như vậy?” Dù đã gặp qua bầy ma thú ở rừng Mộng Yểm láng giềng của Học viện ma pháp St Paders, cậu cũng chưa từng thấy nhiều ma thú phát điên như vậy. Chuyện này quả thật như thuỷ triều ma thú trong truyền thuyết mới có.

Harvey nói: “Chúng ta có thể  tìm đầu nguồn.”

“Ma thú đâu?” Ningya đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh.

Nơi này vẫn là rừng cây, nhưng mà yên tĩnh đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe được, tiếng chạy trốn mới vừa hiện ra giống như sấm tựa như giấc mộng giữa ban ngày.

Harvey nói: “Không thấy.”

“A?” Ningya nói, “Sao lại không thấy?”

“Không nên hỏi. Không nên hỏi!” Puka ôm một mảnh lá đại thụ không biết từ nơi nào, đang khóc thút thít nghẹn nghèo lau nước mắt không tồn tại trên mặt, “Để cho chúng nó đi, để chúng nó đi đi! Đừng tìm!”

Ningya: “…”

Harvey nói một cách lạnh lùng: “Phải tìm.”

Puka xoắn xuýt cắn lá cây, sau đó quyết tâm đứng lên, nói với Harvey: “Đại nhân Harvey vĩ đại đã nói rồi! Chúng ta nhất định phải tìm cái đám đám đồ vật tà ác điếc không sợ súng này, đồng thời đem bọn nó tiêu diệt tận trong nôi! Tôi giúp ngài, Harvey đại nhân.”

Ningya: “…”

Harvey nói: “Ngươi đi tìm.”

“Không muốn a!” Puka xúc tu kích động cào mặt đất, thấy Harvey trước sau thờ ơ không động lòng, đột nhiên vọt tới trước mặt Harvey, đem đầu của mình đến gần, “Tôi cho ngài hôn nhẹ, ngài có thể hay không… A má ơi!”

Ningya nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn thảm trạng xúc tu bị Harvey giẫm nghiền.

Puka thét to: “Đừng giẫm! Đừng đạp! Cái này có thể ăn, ăn ngon lắm! Còn có thể làm bạch tuộc chiên nữa!”

Harvey: “…”

Dựa vào mị lực của bạch tuộc chiên, Puka tránh được một kiếp, sau đó thuận theo chỉ điểm của Harvey, tiểu tâm dực dực tới gần vị trí ma thú biến mất, rất nhanh đã tìm thấy dấu chân của bọn chúng, phát hiện phương hướng chúng nó biến mất là…

Biển rộng.

Puka kích động chạy về, nói với Harvey: “Ma thú cảm ứng được Hải Thần Hoàng hiệu triệu, đều nhờ vả biển rộng.”

Harvey liếc mắt ngắm nó một cái.

Puka phản ứng lại, sửa lời nói: “Ma thú mạo phạm Harvey đại nhân, cảm thấy kinh hoảng sâu sắc, mỗi một con đều chạy đi nhảy xuống biển tự sát.”

Harvey nói: “Đúng là thế này sao?”

Puka cảm thấy mình nịnh nọt đúng chỗ rồi, bận gật đầu không ngừng nói: “Đây là mị lực thần cách của Harvey đại nhân a!”

Harvey cúi đầu nhìn Ningya vẫn luôn vùi ở trong lồng ngực của mình không nhúc nhích, khẩu khí không tự chủ được ôn nhu: “Khá hơn chút nào không?”

Ningya gật gật đầu, muốn đứng lên, phát hiện chân còn có chút hư nhuyễn.

Harvey đỡ eo cậu: “Chúng ta đi nhìn xem ma thú từ đâu tới.”

Puka khó có thể tin nói: “Còn muốn đi xem ma thú từ đâu tới đây? Đương nhiên là từ trong bụng ma thú mẹ chúng nó tới rồi. Cái căn bản không cần xem á. Harvey đại nhân, ma thú mẹ của bọn nó đều đã có tuổi rồi, ngài nhẫn tâm khiến cho chúng nó cũng giận dữ và xấu hổ chạy đến nhảy xuống biển tự sát sao? Ngài hãy nghe tôi nói a, ngài khoan hãy đi a, nói rõ trước a. Vạn nhất nơi đó lại có một đám ma thú phát điên, Harvey đại nhân, ngài nhất định phải cứu tôi a! Tuyệt đối không nên giống như như lần này, thời khắc cuối cùng mới ra tay. Ngài không biết đâu, tôi suýt chút nữa đã bị hù chết rồi… Bạch tuộc chết rồi xúc tu ăn không ngon nữa đâu!”

Rừng cây bị ma thú tàn phá bừa bãi đến mức nghiêm trọng, cơ hồ là một cái tung tuyến xuyên qua đồ vật. Ningya cùng Harvey đi, đi không sai biệt lắm năm, sáu tiếng, trời còn chưa tối, cũng chưa tới phần cuối của rừng cây.

Puka vốn muốn mượn trời tối làm cớ, nghỉ ngơi một chút, ai biết trời thế mà vẫn luôn không có tối đi.

Nó nói thầm: “Harvey đại nhân, không muốn vì không nghỉ ngơi, ngay cả trời cũng không cho đen. Thân là Thần Hắc Ám, như vậy có chút không chịu trách nhiệm… Á!”

Harvey dời chân.

Puka ôm xúc tu của mình liền nhảy lại gọi.

Harvey nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải học được một chuyện. Câm miệng.”

Puka dùng xúc tu bao phủ toàn bộ đầu mình.

Harvey quay đầu lại, xoa bóp cẳng chân cho Ningya lập tức đứng thẳng người.

“Mệt không?” Hắn hỏi.

Ningya lắc đầu.

Harvey ôm lấy cậu.

Ningya nói: “Em không mệt.”

Harvey nói: “Ta biết, nhưng ta nguyện ý.” Không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước.



Ningya thâu thâu liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn về phía trước, yên lòng thưởng thức từ gò má của hắn, đến sống mũi thẳng tắp, lông mi dày đặc, đôi môi thật mỏng… Khóe miệng từ từ nhếch lên. Ningya ngẩn ra, quay đầu nhìn sang chỗ khác, trí tim rầm rầm nhảy đến có chút lớn tiếng.

Puka nhìn bộ dáng Ningya xấu hổ, tràn ngập ghen tỵ hừ lạnh một tiếng.

Ôm một cái ghê gớm ha!

Nó để lại hai cái xúc tu gấp rút lên đường, tất cả cái khác đều ôm lấy chính mình.

Đã phát hiện này đảo quái lạ, Ningya cùng Harvey đều cho là trên đảo không có đêm đen, ai biết thời điểm khi bọn họ muốn như vậy, sắc trời lập tức đen kịt lại. Màu đen kia nồng nặc dường như trực tiếp đi vào trong bình mực nước, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong đêm tối, Puka hét lên một tiếng, sau đó trời lại sáng, khôi phục trạng thái dần dần trước kia.

Bởi vì tiếng kêu của Puka quá thê thảm, chuyện đầu tiên Ningya nhìn thấy ánh sáng chính là tìm kiếm tung tích Puka—— nó đang xúc tu hướng lên trên đầu hướng xuống dưới mà ngã ở cách đó không xa. Ningya vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Puka trượt thân đến, ủy khuất nói: “Harvey đại nhân đá tôi.”

Ningya sửng sốt.

Harvey quay đầu lại lườm Puka, một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nó sờ ta.”

“… Oan uổng a!” Puka khóc lóc kể lể: “Tôi chỉ là muốn tìm một điểm cảm giác an toàn. Nơi này khắp nơi đều là dấu vết ma thú, trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng.”

Harvey hỏi: “Nơi này nào có dấu vết ma thú?”

Puka nghĩ, Thần Hắc Ám không phải là trong bóng tối thì thấy được, còn ban ngày thì mù đi? Nơi này rõ ràng đâu đâu cũng có… Nó nhìn cây cối, bình thường như trước, mắt choáng váng.

Trong bóng tối, Ningya không nhìn thấy Puka, nhưng Harvey nhất định có thể nhìn thấy. Ningya nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Harvey nói: “Không có gì, chỉ là khôi phục lại.”

Rừng cây bị ma thú giày xéo tàn phá nặng nề trong phút chốc hắc ám phủ xuống, tự động sửa lại thành toàn vẹn không có chút bộ dáng tổn hại nào.

Ningya nhíu mày nói: “Là ma pháp sao? Hay là thần pháp?”

Harvey nói: “Nhìn lại một chút.”

Ngay cả Harvey cũng không dám xác định, Ningya càng thêm không có biện pháp.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status