Bấy giờ đã gần trưa, nắng chiếu xuống vách đá trơ trọi nóng như nung.
Mọi người xuống ngựa quan sát, thấy hai bên vách đá dựng đứng nhẵn như kính không thể đi được, chỉ còn cách vượt qua đầm lầy mà thôi.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nói tiếp :
- Có những nơi không có đường phải dùng tuyệt đỉnh khinh công để đi trên những lớp lá mục nổi trên mặt đầm lầy, nhưng tuyệt đối không được để rơi xuống, bởi vì trong đầm lầy bùn rất sâu, đã sa chân xuống khó mà lên được.
Y nói thế để mọi người tự xác định xem mình có khả năng thi triển khinh công Lăng Ba Hư Độ lướt đi trên mặt nước được hay không?
Trong bảy người thì Thượng Quan Yến, Cầm Nhi, Kiếm Nhi và Lam Nhi võ công kém hơn, nhưng cũng tự mình có thể đi được.
Nhưng một vấn đề nảy sinh là cần phải bỏ ngựa lại, ai sẽ trông coi?
Theo ý của Ôn Như Phong và Mai Quân Bích thì chỉ nên để hai người vào Cửu Đạo loan tìm Cát Lan tiên sinh cầu được là đủ.
Thế nhưng Thôi Huệ và Thượng Quan Yến kiên quyết phản đối đòi đi cho bằng được!
Mai Quân Bích không sao thuyết phục được Thôi Huệ và Thượng Quan Yến ở lại nên chỉ để ba tên thư đồng còn mình cùng Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong và hai thiếu nữ tiến sâu xuống cốc.
Nói rằng cốc nhưng thực ra đó chỉ là một bãi lầy phủ đầy lá mục, nếu người không có khinh công thặng thừa tất sẽ ngập sâu xuống bùn không sao rút lên được.
Bốn người thi triển khinh công Đạp Bình Độ Thủy lướt đi trên lớp lá mà đi.
Qua thời gian chừng một tuần trà, vì phải liên tục vận công nên Thượng Quan Yến gần như kiệt lực, khắp người mồ hôi ướt đẫm.
Ngoài ra độc chất trong cơ thể càng lâu phát tác càng mạnh nên việc vận công đề khí càng khó khăn.
Đột nhiên Thượng Quan Yến kêu lên một tiếng.
Thôi Huệ lo lắng hỏi :
- Yến muội sao thế?
Thượng Quan Yến sợ hãi đáp :
- Tiểu muội...
Ôn Như Phong chợt la lên :
- Đừng động!
Nguyên là Thượng Quan Yến bị sa chân xuống bùn cố sức rút lên, nhưng càng cử động càng lún sâu xuống!
Vừa lúc đó thì từ vách đá bên tả, tiếng tiêu quái dị lại vang lên!
Vừa nghe tiếng kêu, mọi người lập tức sinh phản ứng, trong lòng nôn nao khó chịu, xương thịt như bị vật gì gặm nhấm...
Mai Quân Bích kinh hãi, liền vận thần công Phật môn đề mạnh một hơi chân khí lao tới cắp lấy Thượng Quan Yến nhảy tới một đám lá khô.
- Hút... Hút...
- Tiếng tiêu vẫn cất lên, nhưng lần này từ cả hai bên vách đá cộng hưởng mới nhau nghe càng ghê rợn!
Tiếng tiêu càng ngân vang, ba người càng cảm thấy giống như bị hàng ngàn con kiến độc chui vào tận tâm can mà cắn!
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong chợt nói :
- Mai huynh! Hãy đi nhanh lên! Huynh đệ nhất thời sơ suất cũng đã bị tiện tỳ đó ám toán mất rồi!
Y đưa tay ôm lấy ngực, vẻ mặt trông rất khó chịu!
Mai Quân Bích nghe Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nói mình cũng bị trúng độc, ngạc nhiên hỏi :
- Ôn huynh cũng bị trúng Kim Tuyến Đào Hoa hay sao? Nhưng tiện tỳ đó ám toán vào lúc nào?
Ôn Như Phong thở dài đáp :
- Mai huynh còn nhớ hơn một canh giờ trước, lúc ở trong rừng có người dùng khói độc chứ? Huynh đệ cho rằng đó chỉ là loại Mê Hồn Hương bình thường nên mới dùng tay phất nó đi, không ngờ tiện tỳ đó lại ám toán bằng sâu độc! Xem ra chúng đã đoán trước được chúng ta đến Cửu Đạo loan cầu dược nên đến mai phục ở đây!
Y dừng một lát lại nói tiếp :
- Mai huynh! Chúng ta đi nhanh thôi! Nếu đến được chỗ Cát Lan tiên sinh, may ra còn giữ được tính mạng.
Tiếng tiêu vang lên càng lúc càng dồn dập.
Thượng Quan Yến được Mai Quân Bích bế trên tay, sắc mặt tái nhợt, miệng thở hổn hển, hiển nhiên đang rất đau đớn.
Thôi Huệ may đứng được trên một lớp lá dày nên không bị lún xuống bùn, nhưng mồ hôi cũng toát ra như tắm.
Ngay cả Mai Quân Bích tuy dùng thần công Phật môn chống cự lại nhưng trong người cũng rất khó chịu.
Thế nhưng cứ đứng mãi thế này thì duy trì được bao lâu?
Trong lúc tiếng kêu cứ liên tục phát ra thì không thể hành tiến được.
Nếu cứ đứng mãi một nơi mà vận công thì cũng tới lúc sức cùng lực tận mà lún xuống bùn thôi!
Quả nhiên hai chân Thôi Huệ đã bắt đầu lún xuống...
Chợt lúc đó từ phía vách đá bên tả vang lên một tiếng la thảm thiết, sau đó là một nhân ảnh từ trên cao mười mấy trượng lao xuống đầm!
- Bõm!
Người kia lao chúc đầu xuống đầm như trồng cây chuối làm bùn và nước tóe ra xung quanh, chỉ chốc lát đã lặn sâu xuống đầm không để lại chút dấu vết nào, ngoài đám lá cỏ vẫn còn dập dềnh thêm một lúc.
Rồi cả đám cỏ cũng phủ kín lấy khoảng trống nhỏ bằng miệng vung mà người kia rơi xuống tạo ra.
Từ trên vách đá truyền xuống giọng nói của một lão nhân :
- Hai tiểu tử các ngươi sao dám đến đây gây náo loạn quấy nhiễu sự yên tĩnh của lão nhân gia? Nếu không chịu đi thì cứ lấy tên đồng bọn đó mà làm gương!
Tuy giọng nói già nua nhưng ngầm chứa nội lực rất lớn, vang vào tai nghe ong ong nhức buốt.
Có lẽ lão nhân đã đánh rơi tên thổi tiêu trên vách đá bên tả xuống. Còn tên bên hữu thấy đồng bọn bị thảm tử kinh hồn bạt vía đâu dám thổi nữa?
Mai Quân Bích đang vận Ban Nhược thần công kháng cự độc chất phát tác, nghe dứt tiếng tiêu, một tay vẫn cắp Thượng Quan Yến, tay kia duỗi ra chụp lấy tay Thôi Huệ thi triển khinh công lướt đi.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến cũng dần dần bình tĩnh lại, độc chất trong người dịu đi, đã có thể tự đi được.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong hướng sang vách bên tả chắp tay cao giọng hỏi :
- Vị cao nhân nào trên đó vừa xuất lực tương trợ, huynh đệ vô cùng cảm kích. Không biết có thể hiện thân cho thấy long nhan được không?
Giọng già nua đáp :
- Khéo nói! Khéo nói! Giáo chủ không biết lão đầu ta đâu! Nếu có duyên thì xin hẹn lần khác! Hô hô...
Thanh âm xa dần.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong thấy người ta đã đi xa rõ ràng là không muốn hiện thân gặp mặt, biết làm sao được?
Y nghĩ thầm :
- “Thôi việc đó cho qua! Bây giờ việc cấp thiết nhất là hãy ra khỏi đầm lầy này đã rồi sẽ tính!”
Liền quay sang Mai Quân Bích gọi :
- Mai huynh! Mới rồi không có người tương trợ thì hậu quả thật không lường trước được! Chúng ta bị trở ngại mất một thời gian, bây giờ đã quá trưa rồi, nên đi gấp thôi!
- Mai đại ca! Hãy bỏ muội xuống! Tiểu muội đi được mà!
Mai Quân Bích cười đáp :
- Vội gì chứ! Đợi ra khỏi đầm lầy huynh sẽ cho muội xuống!
Thế rồi vừa cắp Thượng Quan Yến, tay kia kéo Thôi Huệ, miệng nói :
- Ôn huynh! Chúng ta đi thôi!
Ba người thi triển khinh công, đạp trên mặt cỏ lướt đi như gió, không bao lâu thì sang tới bên kia sơn cốc.
Ngước nhìn lên, thấy từ vách đá cao vút có một con thác nhỏ đổ xuống cốc, xung quanh chỉ có rêu phong mà không mọc một loại cây cỏ gì.
Mai Quân Bích đang quan sát thì nghe Ôn Như Phong gọi :
- Mai huynh! Hãy đi theo đệ!
Mai Quân Bích nhìn sang thấy y tung mình nhảy lên vách đá phía tả cao năm sáu trượng.
Vách đá phía bên đó tuy cao vút dựng đứng nhưng cách mấy trượng lại có một gờ đá nhô ra.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong bám chân vào một gờ đá, lại tung mình nhảy lên bám vào mô khác.
Qua mấy lần như vậy đã lên khỏi vách núi :
Mai Quân Bích nhìn Thôi Huệ hỏi :
- Huệ muội có nhảy lên được không?
Thôi Huệ đáp :
- Với khoảng cách năm sáu trượng thì không có vấn đề gì!
Mai Quân Bích gật đầu :
- Vậy thì muội nhảy trước đi!
Thôi Huệ đề một hơi chân khí rồi tung mình nhảy vút lên, đặt chân đúng vào gờ đá mà Ôn Như Phong vừa đứng, cứ thế len khỏi vách đá.
Mai Quân Bích lên sau cùng.
Tuy chàng cắp theo Thượng Quan Yến nhưng khinh công cao cường hơn Thôi Huệ nhiều nên lát sau đã lên tới chỗ hai người đang đợi.
Chờ Mai Quân Bích lên tới nơi, Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong liền nói ngay :
- Chúng ta đi nhanh thôi. Qua giờ ngọ thì bùn dưới sơn cốc sẽ bốc lên chướng khí không sao đi được, chúng ta lại mất thêm một ngày nữa.
Dứt lời dẫn hai người tiếp tục men theo vách đá tiến lên.
Đi chưa được bao xa thì trước mặt bị một dòng thác lớn chắn ngang đường.
Con thác từ trên cao trăm trượng đổ ầm ầm xuống vực sâu cắt ngang lối đi.
Giữa hai đầu vách đá bên thác nước, người ta buộc một sợi dây sắt dài mười mấy trượng, bên dưới kết một chiếc cầu tre lơ lửng giữa không trung.
Chiếc cầu tre theo gió đung đưa giống một thứ đồ chơi!
Tuy trên cầu tre đó có dây sắt đỡ nhưng trông nó mong manh, trơn nhẵn vừa mạo hiểm vừa khó đi.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong sang trước, tiếp đó là Thôi Huệ.
Mai Quân Bích dắt Thượng Quan Yến sang cuối cùng.
Chàng đưa mắt nhìn tới trước, chợt thấy một nhân ảnh thấp thoáng trên ngọn cao phong chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Chàng chỉ tay tới ngọn cao phong hỏi :
- Ôn huynh! Ngọn núi đó là gì?
Ôn Như Phong đáp :
- Cửu Đạo loan!
Bốn người hướng tới ngọn cao phong tiếp tục hành trình.
Đang đi, Mai Quân Bích chợt nghe phía sau giống như có tiếng bước chân bước nhưng quay lại nhìn thì không thấy ai cả.
Chàng không nói cho ai biết, chỉ nghĩ thầm :
- “Nhất định là có người theo dõi. Từ khi đến Tương Tây, mình đã nằm trong tầm khống chế của Huyền Nữ giáo. Vì thế ngoài địch nhân ra, quyết không phải bằng hữu!”
Ngọn cao phong tuy vậy nhưng không gần, đường mỗi lúc càng thêm cheo leo hiểm trở khó đi.
Nói rằng Cửu Đạo loan quả không sai, vì đường vừa hẹp vừa cong, chỉ trong một dặm mà có rất nhiều khúc ngoặc.
Có những chỗ con đường len lỏi giữa hai vách đá cao thẳm, hẹp đến nỗi, một người phải thu mình lại đi nghiêng mới qua được.
Bốn người tiếp tục vượt suối trèo non một lúc nữa thì lại thấy một chiếc cầu tre bắc qua con suối hẹp dẫn tới một thung lũng chừng mười mẫu đất.
Một con đường mòn dẫn từ cầu tre dẫn tới một căn nhà lá nằm khuất trong vòm trúc xanh um.
Hai bên đường có vô số loại kỳ hoa dị thảo, có nhiều loại Mai Quân Bích chưa từng trông thấy bao giờ.
Hẳn là vị Cát Lan tiên sinh trồng để làm dược liệu.
Bốn người đến giữa vườn dược thảo thì có một tên tiểu đồng chừng mười bốn mười lăm tuổi chạy ra đón.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đi đầu liền dừng lại, nhưng chưa kịp hỏi gì thì tên tiểu đồng đã lên tiếng trước :
- Gia sư đã tính trước hôm nay có quý khách giá lâm nên sai tiểu nhân ở lại đây chờ.
Xin mời chư vị vào tệ cư dùng trà!
Mai Quân Bích kinh ngạc nhìn tiểu đồng, bụng bảo dạ :
- “Thì ra Cát Lan tiên Sinh còn là một vị tiên tri nữa! Quả là một bậc kỳ nhân dị sĩ phong trần!”
Nghĩ thế, trong lòng chợt khởi lòng cung kính.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cũng không khỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn tên tiểu đồng nhưng không nói gì.
Bốn người theo tiểu chủ nhân vào ngôi nhà tranh.
Tòa nhà có ba căn được dựng theo lối hợp viện.
Gian giữa là khách sảnh bài trí rất đơn giản, ngoài bộ bàn ghế ra, không còn vật gì khác.
Nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ không một hạt bụi, đúng tác phong của cao sĩ ẩn cư.
Tiểu đồng mời mọi người an tọa xong mới rót ra bốn chén trà nói :
- Gia sư đang ở trong phòng thuốc, xin quý khách tạm dùng trà!
Ôn Như Phong vội nói :
- May có lệnh sư đang ở phòng dược, phiền lệnh ca báo cho một tiếng, nói rằng có vị Mai Quân Bích ở Thiên Thai và huynh đệ là Ôn Như Phong mạo muội tới cầu kiến.
Tiểu đồng tỏ ra ngập ngừng một lúc mới trả lời :
- Theo lệ thì khi gia sư luyện thuốc trong phong dược, không cho phép ai được kinh động. Sáng sớm hôm nay, gia sư chỉ sai bảo tiểu nhân đón tiếp chư vị dẫn tới đây. Vì không có lệnh gì khác nên tiểu nhân không muốn kinh động tới lão nhân gia, xin quý khách thứ lỗi.
Vì đến đây là để cầu y, tiểu đồng đã nói thế đương nhiên không thể cưỡng ép.
Ôn Như Phong đành hỏi :
- Không biết lệnh sư luyện đan đến khi nào thì xong?
Tiểu đồng cười đáp :
- Bình thường gia sư luyện trong ba canh giờ Tỵ, Ngọ, Mùi. Nhưng hôm nay gia sư biết trước có quý khách đến nên có thể kết thúc sớm hơn.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nghe vậy rất lo. Bởi vì đầm lầy trong sơn cốc sau giờ ngọ là chướng khí bốc lên không sao đi được.
Nghĩ thế liền nói :
- Huynh đệ chuyến này tới đây cầu y vì có một căn bệnh nan y. Thêm nữa, đường tới đây phải đi qua đầm lầy, qua giờ ngọ chướng khí sẽ nổi lên không thể qua được. Vì thời gian cấp bách như thế nên dám xin tiểu ca làm phiền vò báo với lệnh sư một tiếng, không biết có được không?
Tiểu đồng trầm ngâm một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.
- Quý khách đã nói thế, tiểu nhân cũng đành vào thử xem...
Dứt là bước ra vòng về phía sau khách sảnh.
Bốn người ngồi đợi hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng vị Cát Lan tiên sinh đâu. Cả tên tiểu đồng cũng không trở lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Mọi người đều rất sốt ruột, nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Độc chất trong người cũng phát tác mạnh hơn.
Nhất là Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, vừa lo lắng, vừa sốt ruột lại vừa khó chịu, luôn đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Lại một lúc nữa, chợt nghe hành lang có tiếng bước chân.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn ra cửa.
Chỉ thấy một lão nhân chậm rãi bước vào phòng.
Lão nhân khoác chiếc áo choàng bằng thổ bố, người gày nhom như que củi, mặt không chút huyết sắc, hai bên khóe miệng để hai chòm râu màu vàng nhưng đầu tóc lại bạc trắng.
Lão đứng lại giữa phòng đưa cặp mắt âm dương lướt nhìn khách một lượt rồi chắp tay cười nói :
- Tối qua lão hủ xem một quẻ tượng biết rằng có quý khách từ xa tới thăm. Nhưng vừa rồi vì bận luyện một vị thuốc quý đang trong giai đoạn quan trọng nên không thể bỏ đi được, phiền bốn vị phải chờ lâu.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong vội bước ra nghênh đón, cười đáp :
- Lão trượng y thuật cái thế, tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh. Hôm nay được gặp thật là thỏa chí bình sinh. Từ xa mạo muội tới đây cầu kiến làm trở ngại cho việc luyện thần y, xin lão trượng bỏ quá cho!
Nói xong giới thiệu mọi người :
Cát Lan tiên sinh ngồi vào ngôi chủ tọa đưa mắt quan sát bốn vị khách một lát, trên mặt lộ nét kinh dị nói :
- Bốn vị làm sao trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa được thế? Hơn nữa chất kịch độc đó đã thâm nhập vào cơ thể hơn một ngày một đêm rồi! Nên biết rằng thứ độc chất bá đạo đó trúng phải, chỉ sau mười hai canh giờ đã ăn vào lục phủ ngũ tạng, làm sao chịu đựng cho nổi? Thế mà chư vị vẫn chưa việc gì, đủ thấy không phải người bình thường!
Mai Quân Bích thấy mình chưa kịp trình bày câu nói mà đối phương đã biết chất độc thâm nhập vào cơ thể hơn một ngày một đêm, trong lòng càng khâm phục.
Liền đem chuyện cả bọn năm người từ Kiềm Dương ngược lên hướng tây ghé vào quán trà uống trà và ăn chút bánh và miếng thịt nướng điểm tâm, sau đó tới Tư Ân trấn nhưng không một khách điếm nào cho trọ lại rồi gặp được Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong mới biết mình trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa kể lại cho Cát Lan tiên sinh nghe.
Ôn Như Phong còn bổ sung một chi tiết quan trọng là từ hoang miếu đến đây là đã hai phen địch nhân cho người đến thổi tiêu để kích thích độc chất phát tác.
Cát Lan tiên sinh nghe xong gật đầu đáp :
- Như vậy ba vị chính bị đầu độc trong quán trà đó từ trưa qua, còn Giáo chủ thì mới bị vài canh giờ trước đây.
Lão dừng một lúc lại nói tiếp :
- Giống sâu độc Kim Tuyến Đào Hoa này vốn sinh trưởng từ cây hoa đào, là thứ sâu độc bậc nhất thiên hạ xưa nay, nhưng người trong giang hồ cho rằng từ lâu đã tuyệt diệt không ai còn nuôi dưỡng nó nữa. Chính lão hủ cũng chỉ nghe truyền tụng mà chưa nghe thấy bao giờ...
Thôi Huệ thấy tình hình nghiêm trọng như thế liền hỏi :
- Lão trượng có thể cứu giúp được không?
Cát Lan tiên sinh cười hô hô đáp :
- Trừ bản thân kẻ đầu độc ra, trong thiên hạ người chữa được Kim Tuyến Đào Hoa e rằng chỉ có một mình lão hủ thôi!
Thôi Huệ nghe thế yên tâm rất nhiều, vội nói :
- Nếu vậy xin lão trưởng sớm xuất diệu thủ cứu giúp cho, bọn vãn bối sau này xin hậu tạ!
Cát Tiên Sinh chợt nghiêm mặt đáp :
- Lão hủ xưa nay chỉ vì người mà trị bệnh, không mong được hậu tạ!
Thôi Huệ đỏ mặt nín lặng.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong thấy thế vội đỡ lời :
- Lão trượng y thuật cái thế, hiệp danh vang khắp giang hồ. Thôi cô nương bị trúng chất kịch độc nên quá lo lắng mà nói lỡ ra một câu như thế, xin lão trượng lượng thứ cho!
Cát Tiên Sinh lạnh lùng đáp :
- Không có gì! Các vị trúng phải thứ độc chất không phải tầm thường. Lão hủ tuy hiện có đủ các loại dược vật nhưng cũng cần phải có thời gian để pha chế, các vị hãy ngồi chờ một lúc mới được!
Ôn Như Phong vội đáp :
- Chúng tôi đã tới đây, số phận đã do lão trượng định đoạt rồi, xin tuân thủ mọi chỉ thị của lão trượng!
Cát Lan tiên sinh nhếch môi cười khó hiểu, bước ra khỏi phòng.
Mọi người xuống ngựa quan sát, thấy hai bên vách đá dựng đứng nhẵn như kính không thể đi được, chỉ còn cách vượt qua đầm lầy mà thôi.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nói tiếp :
- Có những nơi không có đường phải dùng tuyệt đỉnh khinh công để đi trên những lớp lá mục nổi trên mặt đầm lầy, nhưng tuyệt đối không được để rơi xuống, bởi vì trong đầm lầy bùn rất sâu, đã sa chân xuống khó mà lên được.
Y nói thế để mọi người tự xác định xem mình có khả năng thi triển khinh công Lăng Ba Hư Độ lướt đi trên mặt nước được hay không?
Trong bảy người thì Thượng Quan Yến, Cầm Nhi, Kiếm Nhi và Lam Nhi võ công kém hơn, nhưng cũng tự mình có thể đi được.
Nhưng một vấn đề nảy sinh là cần phải bỏ ngựa lại, ai sẽ trông coi?
Theo ý của Ôn Như Phong và Mai Quân Bích thì chỉ nên để hai người vào Cửu Đạo loan tìm Cát Lan tiên sinh cầu được là đủ.
Thế nhưng Thôi Huệ và Thượng Quan Yến kiên quyết phản đối đòi đi cho bằng được!
Mai Quân Bích không sao thuyết phục được Thôi Huệ và Thượng Quan Yến ở lại nên chỉ để ba tên thư đồng còn mình cùng Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong và hai thiếu nữ tiến sâu xuống cốc.
Nói rằng cốc nhưng thực ra đó chỉ là một bãi lầy phủ đầy lá mục, nếu người không có khinh công thặng thừa tất sẽ ngập sâu xuống bùn không sao rút lên được.
Bốn người thi triển khinh công Đạp Bình Độ Thủy lướt đi trên lớp lá mà đi.
Qua thời gian chừng một tuần trà, vì phải liên tục vận công nên Thượng Quan Yến gần như kiệt lực, khắp người mồ hôi ướt đẫm.
Ngoài ra độc chất trong cơ thể càng lâu phát tác càng mạnh nên việc vận công đề khí càng khó khăn.
Đột nhiên Thượng Quan Yến kêu lên một tiếng.
Thôi Huệ lo lắng hỏi :
- Yến muội sao thế?
Thượng Quan Yến sợ hãi đáp :
- Tiểu muội...
Ôn Như Phong chợt la lên :
- Đừng động!
Nguyên là Thượng Quan Yến bị sa chân xuống bùn cố sức rút lên, nhưng càng cử động càng lún sâu xuống!
Vừa lúc đó thì từ vách đá bên tả, tiếng tiêu quái dị lại vang lên!
Vừa nghe tiếng kêu, mọi người lập tức sinh phản ứng, trong lòng nôn nao khó chịu, xương thịt như bị vật gì gặm nhấm...
Mai Quân Bích kinh hãi, liền vận thần công Phật môn đề mạnh một hơi chân khí lao tới cắp lấy Thượng Quan Yến nhảy tới một đám lá khô.
- Hút... Hút...
- Tiếng tiêu vẫn cất lên, nhưng lần này từ cả hai bên vách đá cộng hưởng mới nhau nghe càng ghê rợn!
Tiếng tiêu càng ngân vang, ba người càng cảm thấy giống như bị hàng ngàn con kiến độc chui vào tận tâm can mà cắn!
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong chợt nói :
- Mai huynh! Hãy đi nhanh lên! Huynh đệ nhất thời sơ suất cũng đã bị tiện tỳ đó ám toán mất rồi!
Y đưa tay ôm lấy ngực, vẻ mặt trông rất khó chịu!
Mai Quân Bích nghe Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nói mình cũng bị trúng độc, ngạc nhiên hỏi :
- Ôn huynh cũng bị trúng Kim Tuyến Đào Hoa hay sao? Nhưng tiện tỳ đó ám toán vào lúc nào?
Ôn Như Phong thở dài đáp :
- Mai huynh còn nhớ hơn một canh giờ trước, lúc ở trong rừng có người dùng khói độc chứ? Huynh đệ cho rằng đó chỉ là loại Mê Hồn Hương bình thường nên mới dùng tay phất nó đi, không ngờ tiện tỳ đó lại ám toán bằng sâu độc! Xem ra chúng đã đoán trước được chúng ta đến Cửu Đạo loan cầu dược nên đến mai phục ở đây!
Y dừng một lát lại nói tiếp :
- Mai huynh! Chúng ta đi nhanh thôi! Nếu đến được chỗ Cát Lan tiên sinh, may ra còn giữ được tính mạng.
Tiếng tiêu vang lên càng lúc càng dồn dập.
Thượng Quan Yến được Mai Quân Bích bế trên tay, sắc mặt tái nhợt, miệng thở hổn hển, hiển nhiên đang rất đau đớn.
Thôi Huệ may đứng được trên một lớp lá dày nên không bị lún xuống bùn, nhưng mồ hôi cũng toát ra như tắm.
Ngay cả Mai Quân Bích tuy dùng thần công Phật môn chống cự lại nhưng trong người cũng rất khó chịu.
Thế nhưng cứ đứng mãi thế này thì duy trì được bao lâu?
Trong lúc tiếng kêu cứ liên tục phát ra thì không thể hành tiến được.
Nếu cứ đứng mãi một nơi mà vận công thì cũng tới lúc sức cùng lực tận mà lún xuống bùn thôi!
Quả nhiên hai chân Thôi Huệ đã bắt đầu lún xuống...
Chợt lúc đó từ phía vách đá bên tả vang lên một tiếng la thảm thiết, sau đó là một nhân ảnh từ trên cao mười mấy trượng lao xuống đầm!
- Bõm!
Người kia lao chúc đầu xuống đầm như trồng cây chuối làm bùn và nước tóe ra xung quanh, chỉ chốc lát đã lặn sâu xuống đầm không để lại chút dấu vết nào, ngoài đám lá cỏ vẫn còn dập dềnh thêm một lúc.
Rồi cả đám cỏ cũng phủ kín lấy khoảng trống nhỏ bằng miệng vung mà người kia rơi xuống tạo ra.
Từ trên vách đá truyền xuống giọng nói của một lão nhân :
- Hai tiểu tử các ngươi sao dám đến đây gây náo loạn quấy nhiễu sự yên tĩnh của lão nhân gia? Nếu không chịu đi thì cứ lấy tên đồng bọn đó mà làm gương!
Tuy giọng nói già nua nhưng ngầm chứa nội lực rất lớn, vang vào tai nghe ong ong nhức buốt.
Có lẽ lão nhân đã đánh rơi tên thổi tiêu trên vách đá bên tả xuống. Còn tên bên hữu thấy đồng bọn bị thảm tử kinh hồn bạt vía đâu dám thổi nữa?
Mai Quân Bích đang vận Ban Nhược thần công kháng cự độc chất phát tác, nghe dứt tiếng tiêu, một tay vẫn cắp Thượng Quan Yến, tay kia duỗi ra chụp lấy tay Thôi Huệ thi triển khinh công lướt đi.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến cũng dần dần bình tĩnh lại, độc chất trong người dịu đi, đã có thể tự đi được.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong hướng sang vách bên tả chắp tay cao giọng hỏi :
- Vị cao nhân nào trên đó vừa xuất lực tương trợ, huynh đệ vô cùng cảm kích. Không biết có thể hiện thân cho thấy long nhan được không?
Giọng già nua đáp :
- Khéo nói! Khéo nói! Giáo chủ không biết lão đầu ta đâu! Nếu có duyên thì xin hẹn lần khác! Hô hô...
Thanh âm xa dần.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong thấy người ta đã đi xa rõ ràng là không muốn hiện thân gặp mặt, biết làm sao được?
Y nghĩ thầm :
- “Thôi việc đó cho qua! Bây giờ việc cấp thiết nhất là hãy ra khỏi đầm lầy này đã rồi sẽ tính!”
Liền quay sang Mai Quân Bích gọi :
- Mai huynh! Mới rồi không có người tương trợ thì hậu quả thật không lường trước được! Chúng ta bị trở ngại mất một thời gian, bây giờ đã quá trưa rồi, nên đi gấp thôi!
- Mai đại ca! Hãy bỏ muội xuống! Tiểu muội đi được mà!
Mai Quân Bích cười đáp :
- Vội gì chứ! Đợi ra khỏi đầm lầy huynh sẽ cho muội xuống!
Thế rồi vừa cắp Thượng Quan Yến, tay kia kéo Thôi Huệ, miệng nói :
- Ôn huynh! Chúng ta đi thôi!
Ba người thi triển khinh công, đạp trên mặt cỏ lướt đi như gió, không bao lâu thì sang tới bên kia sơn cốc.
Ngước nhìn lên, thấy từ vách đá cao vút có một con thác nhỏ đổ xuống cốc, xung quanh chỉ có rêu phong mà không mọc một loại cây cỏ gì.
Mai Quân Bích đang quan sát thì nghe Ôn Như Phong gọi :
- Mai huynh! Hãy đi theo đệ!
Mai Quân Bích nhìn sang thấy y tung mình nhảy lên vách đá phía tả cao năm sáu trượng.
Vách đá phía bên đó tuy cao vút dựng đứng nhưng cách mấy trượng lại có một gờ đá nhô ra.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong bám chân vào một gờ đá, lại tung mình nhảy lên bám vào mô khác.
Qua mấy lần như vậy đã lên khỏi vách núi :
Mai Quân Bích nhìn Thôi Huệ hỏi :
- Huệ muội có nhảy lên được không?
Thôi Huệ đáp :
- Với khoảng cách năm sáu trượng thì không có vấn đề gì!
Mai Quân Bích gật đầu :
- Vậy thì muội nhảy trước đi!
Thôi Huệ đề một hơi chân khí rồi tung mình nhảy vút lên, đặt chân đúng vào gờ đá mà Ôn Như Phong vừa đứng, cứ thế len khỏi vách đá.
Mai Quân Bích lên sau cùng.
Tuy chàng cắp theo Thượng Quan Yến nhưng khinh công cao cường hơn Thôi Huệ nhiều nên lát sau đã lên tới chỗ hai người đang đợi.
Chờ Mai Quân Bích lên tới nơi, Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong liền nói ngay :
- Chúng ta đi nhanh thôi. Qua giờ ngọ thì bùn dưới sơn cốc sẽ bốc lên chướng khí không sao đi được, chúng ta lại mất thêm một ngày nữa.
Dứt lời dẫn hai người tiếp tục men theo vách đá tiến lên.
Đi chưa được bao xa thì trước mặt bị một dòng thác lớn chắn ngang đường.
Con thác từ trên cao trăm trượng đổ ầm ầm xuống vực sâu cắt ngang lối đi.
Giữa hai đầu vách đá bên thác nước, người ta buộc một sợi dây sắt dài mười mấy trượng, bên dưới kết một chiếc cầu tre lơ lửng giữa không trung.
Chiếc cầu tre theo gió đung đưa giống một thứ đồ chơi!
Tuy trên cầu tre đó có dây sắt đỡ nhưng trông nó mong manh, trơn nhẵn vừa mạo hiểm vừa khó đi.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong sang trước, tiếp đó là Thôi Huệ.
Mai Quân Bích dắt Thượng Quan Yến sang cuối cùng.
Chàng đưa mắt nhìn tới trước, chợt thấy một nhân ảnh thấp thoáng trên ngọn cao phong chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Chàng chỉ tay tới ngọn cao phong hỏi :
- Ôn huynh! Ngọn núi đó là gì?
Ôn Như Phong đáp :
- Cửu Đạo loan!
Bốn người hướng tới ngọn cao phong tiếp tục hành trình.
Đang đi, Mai Quân Bích chợt nghe phía sau giống như có tiếng bước chân bước nhưng quay lại nhìn thì không thấy ai cả.
Chàng không nói cho ai biết, chỉ nghĩ thầm :
- “Nhất định là có người theo dõi. Từ khi đến Tương Tây, mình đã nằm trong tầm khống chế của Huyền Nữ giáo. Vì thế ngoài địch nhân ra, quyết không phải bằng hữu!”
Ngọn cao phong tuy vậy nhưng không gần, đường mỗi lúc càng thêm cheo leo hiểm trở khó đi.
Nói rằng Cửu Đạo loan quả không sai, vì đường vừa hẹp vừa cong, chỉ trong một dặm mà có rất nhiều khúc ngoặc.
Có những chỗ con đường len lỏi giữa hai vách đá cao thẳm, hẹp đến nỗi, một người phải thu mình lại đi nghiêng mới qua được.
Bốn người tiếp tục vượt suối trèo non một lúc nữa thì lại thấy một chiếc cầu tre bắc qua con suối hẹp dẫn tới một thung lũng chừng mười mẫu đất.
Một con đường mòn dẫn từ cầu tre dẫn tới một căn nhà lá nằm khuất trong vòm trúc xanh um.
Hai bên đường có vô số loại kỳ hoa dị thảo, có nhiều loại Mai Quân Bích chưa từng trông thấy bao giờ.
Hẳn là vị Cát Lan tiên sinh trồng để làm dược liệu.
Bốn người đến giữa vườn dược thảo thì có một tên tiểu đồng chừng mười bốn mười lăm tuổi chạy ra đón.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đi đầu liền dừng lại, nhưng chưa kịp hỏi gì thì tên tiểu đồng đã lên tiếng trước :
- Gia sư đã tính trước hôm nay có quý khách giá lâm nên sai tiểu nhân ở lại đây chờ.
Xin mời chư vị vào tệ cư dùng trà!
Mai Quân Bích kinh ngạc nhìn tiểu đồng, bụng bảo dạ :
- “Thì ra Cát Lan tiên Sinh còn là một vị tiên tri nữa! Quả là một bậc kỳ nhân dị sĩ phong trần!”
Nghĩ thế, trong lòng chợt khởi lòng cung kính.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cũng không khỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn tên tiểu đồng nhưng không nói gì.
Bốn người theo tiểu chủ nhân vào ngôi nhà tranh.
Tòa nhà có ba căn được dựng theo lối hợp viện.
Gian giữa là khách sảnh bài trí rất đơn giản, ngoài bộ bàn ghế ra, không còn vật gì khác.
Nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ không một hạt bụi, đúng tác phong của cao sĩ ẩn cư.
Tiểu đồng mời mọi người an tọa xong mới rót ra bốn chén trà nói :
- Gia sư đang ở trong phòng thuốc, xin quý khách tạm dùng trà!
Ôn Như Phong vội nói :
- May có lệnh sư đang ở phòng dược, phiền lệnh ca báo cho một tiếng, nói rằng có vị Mai Quân Bích ở Thiên Thai và huynh đệ là Ôn Như Phong mạo muội tới cầu kiến.
Tiểu đồng tỏ ra ngập ngừng một lúc mới trả lời :
- Theo lệ thì khi gia sư luyện thuốc trong phong dược, không cho phép ai được kinh động. Sáng sớm hôm nay, gia sư chỉ sai bảo tiểu nhân đón tiếp chư vị dẫn tới đây. Vì không có lệnh gì khác nên tiểu nhân không muốn kinh động tới lão nhân gia, xin quý khách thứ lỗi.
Vì đến đây là để cầu y, tiểu đồng đã nói thế đương nhiên không thể cưỡng ép.
Ôn Như Phong đành hỏi :
- Không biết lệnh sư luyện đan đến khi nào thì xong?
Tiểu đồng cười đáp :
- Bình thường gia sư luyện trong ba canh giờ Tỵ, Ngọ, Mùi. Nhưng hôm nay gia sư biết trước có quý khách đến nên có thể kết thúc sớm hơn.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong nghe vậy rất lo. Bởi vì đầm lầy trong sơn cốc sau giờ ngọ là chướng khí bốc lên không sao đi được.
Nghĩ thế liền nói :
- Huynh đệ chuyến này tới đây cầu y vì có một căn bệnh nan y. Thêm nữa, đường tới đây phải đi qua đầm lầy, qua giờ ngọ chướng khí sẽ nổi lên không thể qua được. Vì thời gian cấp bách như thế nên dám xin tiểu ca làm phiền vò báo với lệnh sư một tiếng, không biết có được không?
Tiểu đồng trầm ngâm một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.
- Quý khách đã nói thế, tiểu nhân cũng đành vào thử xem...
Dứt là bước ra vòng về phía sau khách sảnh.
Bốn người ngồi đợi hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng vị Cát Lan tiên sinh đâu. Cả tên tiểu đồng cũng không trở lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Mọi người đều rất sốt ruột, nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Độc chất trong người cũng phát tác mạnh hơn.
Nhất là Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, vừa lo lắng, vừa sốt ruột lại vừa khó chịu, luôn đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Lại một lúc nữa, chợt nghe hành lang có tiếng bước chân.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn ra cửa.
Chỉ thấy một lão nhân chậm rãi bước vào phòng.
Lão nhân khoác chiếc áo choàng bằng thổ bố, người gày nhom như que củi, mặt không chút huyết sắc, hai bên khóe miệng để hai chòm râu màu vàng nhưng đầu tóc lại bạc trắng.
Lão đứng lại giữa phòng đưa cặp mắt âm dương lướt nhìn khách một lượt rồi chắp tay cười nói :
- Tối qua lão hủ xem một quẻ tượng biết rằng có quý khách từ xa tới thăm. Nhưng vừa rồi vì bận luyện một vị thuốc quý đang trong giai đoạn quan trọng nên không thể bỏ đi được, phiền bốn vị phải chờ lâu.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong vội bước ra nghênh đón, cười đáp :
- Lão trượng y thuật cái thế, tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh. Hôm nay được gặp thật là thỏa chí bình sinh. Từ xa mạo muội tới đây cầu kiến làm trở ngại cho việc luyện thần y, xin lão trượng bỏ quá cho!
Nói xong giới thiệu mọi người :
Cát Lan tiên sinh ngồi vào ngôi chủ tọa đưa mắt quan sát bốn vị khách một lát, trên mặt lộ nét kinh dị nói :
- Bốn vị làm sao trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa được thế? Hơn nữa chất kịch độc đó đã thâm nhập vào cơ thể hơn một ngày một đêm rồi! Nên biết rằng thứ độc chất bá đạo đó trúng phải, chỉ sau mười hai canh giờ đã ăn vào lục phủ ngũ tạng, làm sao chịu đựng cho nổi? Thế mà chư vị vẫn chưa việc gì, đủ thấy không phải người bình thường!
Mai Quân Bích thấy mình chưa kịp trình bày câu nói mà đối phương đã biết chất độc thâm nhập vào cơ thể hơn một ngày một đêm, trong lòng càng khâm phục.
Liền đem chuyện cả bọn năm người từ Kiềm Dương ngược lên hướng tây ghé vào quán trà uống trà và ăn chút bánh và miếng thịt nướng điểm tâm, sau đó tới Tư Ân trấn nhưng không một khách điếm nào cho trọ lại rồi gặp được Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong mới biết mình trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa kể lại cho Cát Lan tiên sinh nghe.
Ôn Như Phong còn bổ sung một chi tiết quan trọng là từ hoang miếu đến đây là đã hai phen địch nhân cho người đến thổi tiêu để kích thích độc chất phát tác.
Cát Lan tiên sinh nghe xong gật đầu đáp :
- Như vậy ba vị chính bị đầu độc trong quán trà đó từ trưa qua, còn Giáo chủ thì mới bị vài canh giờ trước đây.
Lão dừng một lúc lại nói tiếp :
- Giống sâu độc Kim Tuyến Đào Hoa này vốn sinh trưởng từ cây hoa đào, là thứ sâu độc bậc nhất thiên hạ xưa nay, nhưng người trong giang hồ cho rằng từ lâu đã tuyệt diệt không ai còn nuôi dưỡng nó nữa. Chính lão hủ cũng chỉ nghe truyền tụng mà chưa nghe thấy bao giờ...
Thôi Huệ thấy tình hình nghiêm trọng như thế liền hỏi :
- Lão trượng có thể cứu giúp được không?
Cát Lan tiên sinh cười hô hô đáp :
- Trừ bản thân kẻ đầu độc ra, trong thiên hạ người chữa được Kim Tuyến Đào Hoa e rằng chỉ có một mình lão hủ thôi!
Thôi Huệ nghe thế yên tâm rất nhiều, vội nói :
- Nếu vậy xin lão trưởng sớm xuất diệu thủ cứu giúp cho, bọn vãn bối sau này xin hậu tạ!
Cát Tiên Sinh chợt nghiêm mặt đáp :
- Lão hủ xưa nay chỉ vì người mà trị bệnh, không mong được hậu tạ!
Thôi Huệ đỏ mặt nín lặng.
Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong thấy thế vội đỡ lời :
- Lão trượng y thuật cái thế, hiệp danh vang khắp giang hồ. Thôi cô nương bị trúng chất kịch độc nên quá lo lắng mà nói lỡ ra một câu như thế, xin lão trượng lượng thứ cho!
Cát Tiên Sinh lạnh lùng đáp :
- Không có gì! Các vị trúng phải thứ độc chất không phải tầm thường. Lão hủ tuy hiện có đủ các loại dược vật nhưng cũng cần phải có thời gian để pha chế, các vị hãy ngồi chờ một lúc mới được!
Ôn Như Phong vội đáp :
- Chúng tôi đã tới đây, số phận đã do lão trượng định đoạt rồi, xin tuân thủ mọi chỉ thị của lão trượng!
Cát Lan tiên sinh nhếch môi cười khó hiểu, bước ra khỏi phòng.
/78
|