Thiên Cương Trảm đánh tới trong nháy mắt, ít nhất Trương Hiểu Vũ đã thi triển ba loại quyền pháp, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản thế công của đối phương, trực tiếp bị chém lên trên người.
Tạp lạp lạp, thân thể Trương Hiểu Vũ vẫn không có việc gì, nhưng chỗ dưới chân của họ thì lại có việc.
Ở đây là vách núi, có độ nghiêng nhất định, cho nên một kiếm của Lâm Nguyên Nghi trực tiếp chém đứt một mảng vách núi, nếu Trương Hiểu Vũ không thể bay thì đã rớt xuống vách núi ngàn trượng.
Lăng không bay giữa không trung, con mắt Trương Hiểu Vũ chăm chú khóa lại thân hình Lâm Nguyên Nghi, đợi sát ý ngưng tụ đến cực hạn thì đánh ra một quyền mạnh nhất - Thất Thương Quyền.
Quyền kình chưa tới, sát ý khủng bố đã đến, căn bản không cách nào phòng ngự, không cách nào trốn tránh, Lâm Nguyên Nghi thầm kêu một tiếng không tốt, nguyên lực toàn thân tăng lên tới cực hạn, gia cố hộ thể nguyên lực của mình.
Ý nghĩ choáng trong nháy mắt, mặc dù biết Thất Thương Quyền của Trương Hiểu Vũ nặng về sát khí, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra nó lại mãnh liệt như vậy, thậm chí Lâm Nguyên Nghi con nổi lên một tia ý niệm đầu hàng trong đầu, nhưng đã bị nàng dứt khoát chặt đứt, sau đó bảo vệ chặt tâm thần, chém một kiếm về hướng quyền kình đột kích.
Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong thời gian nháy mắt, có thể đối với Võ giả bình thường thì không đáng kể chút nào, nhưng là cao thủ đối chiến, hơn người ta là nhờ cái nháy mắt này. Mặc dù Lâm Nguyên Nghi đã cố thủ tâm thần thành công, không sinh ra ảo giác, nhưng buộc nàng bị phân tâm, làm cho sức mạnh của đòn đánh ra giảm tới mức thấp nhất.
Kiếm khí bị công phá đơn giản, quyền kình mang theo sát ý trực tiếp đập vào hộ thể nguyên lực của Lâm Nguyên Nghi, sau đó phá vỡ nó ra.
"Một quyền vừa rồi của ngươi dùng bao nhiêu thành kình đạo." Trán Lâm Nguyên Nghi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hỏi.
Trương Hiểu Vũ duỗi ra ba ngón tay, Lâm Nguyên Nghi bị phân thần căn bản không có khả năng, cũng không có thời gian dùng Phá Quân kiếm khí áo nghĩa, cho nên nếu Trương Hiểu Vũ dùng tới bốn thành lực đạo, nàng sẽ bị trọng thương, năm thành lực đạo rất có thể sẽ giết nàng.
"Chiêu này của ngươi mạnh hơn ta." Lâm Nguyên Nghi thoáng phân tích một chút, cũng biết Phá Quân kiếm khí áo nghĩa của mình kém đối phương rất nhiều, dù sao kiếm khí có thể tránh né, mà sát khí lại không thể, chỉ có thể ngạnh kháng.
Sau khi Thất Thương Quyền luyện đến đại thành, Trương Hiểu Vũ liền muốn đi đến sa mạc Đôn Hoàng tìm kiếm Huyết Đao, đối với hắn thì Thần Ma Cửu Biến tăng lên một chút, khi đối địch với địch thủ mạnh hơn liền nhiều thêm vài phần nội tình, ví dụ như Đầu Đà Lão Tổ.
"Hiểu Vũ, Tông Môn đại hội mười năm sắp bắt đầu rồi, ngươi nói Huyền Âm Môn chúng ta có nên đi hay không." Lạc Thi Thi đi tiến gian phòng, hỏi.
Tông Môn đại hội, Trương Hiểu Vũ là lần đầu tiên nghe được, hắn dò hỏi: "Đây là cái đại hội gì."
"Lãnh thổ Nam Vực bao la, ngoại trừ bốn nước lớn còn có rất nhiều tiểu quốc gia, mỗi quốc gia đều có nhiều hoặc ít các môn phái thực lực không kém, cộng lại nhiều vô số kể."
Biết rõ Trương Hiểu Vũ đi ra từ sa mạc Đôn Hoàng, đối với một số tình huống của Nam Vực còn không biết, Lạc Thi Thi kiên nhẫn giải thích nói: "Mà Tông Môn đại hội, là do Hắc Thiên Tông, Bạch Đà Sơn cùng với một số nhất lưu môn phái tổ chức, để xác định địa vị của bọn họ và tình thế của cả võ lâm Nam Vực, cho nên những thế lực đạt tới tam lưu đều được mời, Huyền Âm Môn chúng ta thuộc về thế lực nhị lưu." .
"Bạch Đà sơn hẳn là thế lực của Đầu Đà Lão Tổ!" Trương Hiểu Vũ biết Hắc Thiên Tông là môn phái của Dạ Trường Phong, tông chủ là Dạ Chi Hoàng một trong Lục Đại Võ Tông, về phần Bạch Đà sơn không cần đoán cũng biết là Đầu Đà Lão Tổ.
Lạc Thi Thi gật gật đầu, "Điều ta sợ chính là cái này, nếu đến lúc đó Đầu Đà Lão Tổ gây chuyện, chúng ta không phải đã chui đầu vô lưới sao?"
"Thực lực các môn phái ở Nam Vực như thế nào?"
"Hai siêu cấp thế lực mạnh nhất là Bạch Đà sơn, Hắc Thiên tông. Nhất lưu thế lực có sáu cái, Thiên La quốc, Hoàng Cực Phái, Đấu Chiến Quốc, Thánh Hỏa Giáo, Đại Thân quốc. Nhị lưu thế lực thì hơn ba mươi cái, còn tam lưu thế lực chỉ sợ vượt qua ba bốn trăm."
Có thể tổ chức đại hội có mấy trăm tông phái, chuyện này đúng là một vinh hạnh đặc biệt không cách nào tưởng tượng được, khó trách Bạch Đà sơn, Hắc Thiên tông lại làm không biết mệt. Nếu như không tới tham gia thì chẳng khác nào vả vào miệng bọn hắn một cái, rõ ràng không cho bọn hắn mặt mũi, từ nay về sau Huyền Âm Môn muốn tìm chỗ dựa sẽ khó khăn nhiều hơn, có khi người ta thẳng tay diệt cả Huyền Âm Môn cũng không chừng.
"Đương nhiên, Tông Môn đại hội cũng có không ít lợi ích, tỷ như giao dịch giữa các tông môn, một số vật phẩm hiếm thấy có thể sẽ xuất hiện ở đây.”
"Đã được mời thì nhất định phải đi, thời gian diễn ra là lúc nào!" Trương Hiểu Vũ thở dài một hơi, nói ra.
Lạc Thi Thi nói: "Còn thời gian một tháng nữa."
Chỉ một tháng, hoàn toàn không đủ, bằng tốc độ phi hành hiện tại Trương Hiểu Vũ, một ngày có thể đi hai ba ngàn dặm, nhưng muốn bay đến sa mạc Đôn Hoàng cũng phải đi trong mười ngày, đi về đã là hai mươi ngày, căn bản không có thời gian đi tìm Huyết Đao.
Xem ra chỉ có thể đi tìm hắn sau khi tham gia Tông Môn đại hội.
"Ngươi đạt tới Võ Vương hai rồi." Trương Hiểu Vũ có chút mừng rỡ nhìn Lạc Thi Thi.
Lạc Thi Thi cao hứng gật gật đầu, nói ra: "Từ sau khi lên làm môn chủ, tuy nhiên áp lực tăng rất nhiều, nhưng cả người giống như trở nên tự tin, phảng phất giơ tay nhấc chân đều là lực lượng, cảnh giới đã dần dần đề cao."
Trương Hiểu Vũ phỏng đoán trong chốc lát:”Xem ra đôi khi trong tay có quyền lực cũng có thể tôi luyện khí chất, ngươi nắm giữ đại môn phái như Huyền Âm Môn, tự nhiên sẽ có lo lắng, có lo lắng thì khí chất của thân mình dần dần trở nên tự tin và cường đại, nên tu vi cũng nhanh chóng tăng lên."
"Vậy có phải tốc độ tu luyện của ta từ nay về sau vẫn nhanh như vậy hay không." Lạc Thi Thi ước mơ nói.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Đây không có khả năng, ngươi mới nắm giữ quyền lực nên mới có hiệu quả rõ ràng, qua hai ba năm nữa sẽ giảm xuống."
Lạc Thi Thi có chút thất vọng.
"Ngươi thật tham, thời gian hai ba năm đủ để ngươi bỏ những người khác lại một đoạn xa, hơn nữa cũng xây dựng trụ cột thâm hậu." Ngón tay Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng bóp bóp cái mũi Lạc Thi Thi.
Lạc Thi Thi lẩm bẩm nói: "Người ta không muốn rớt lại phía sau ngươi quá nhiều, cái gì cũng không giúp được ngươi." Từ khi biết Trương Hiểu Vũ đến bây giờ, Lạc Thi Thi đều được Trương Hiểu Vũ trợ giúp, nàng căn bản không xen tay vào được, làm cho nàng vụng trộm lo lắng với tốc độ tu luyện của mình.
"Dục tốc bất đạt, tâm tính nhất định phải vững vàng, chỉ có xây dựng trụ cột chắc chắn, thì sau này mới tiến xa được.” Trương Hiểu Vũ nói.
...
"Hiểu Vũ, ngươi làm gì vậy?" Lạc Thi Thi yếu đuối vùi đầu vào trong ngực Trương Hiểu Vũ, khuôn mặt đỏ hồng.
Trương Hiểu Vũ ôm lấy nàng, đi đến phòng ngủ, trong miệng nói: "Nhẫn nhịn xây dựng trụ cột đã lâu, hôm nay chúng ta cũng đi tu luyện thôi!" Trong khoảng thời gian này vì tu luyện Thất Thương Quyền, Trương Hiểu Vũ thường xuyên ngày đêm điên đảo, căn bản không có thời gian thân mật với Lạc Thi Thi.
Trọn vẹn hơn năm canh giờ, hai người một mực đắm chìm ở bên trong phòng, thẳng đến Lạc Thi Thi thật sự mệt mỏi chịu không được ngủ thiếp đi, Trương Hiểu Vũ mới dừng dục hỏa của mình lại.
Cười khổ một tiếng, hình như Thần Ma Cửu Biến có tiến bộ cũng làm công năng kia của hắn tiến theo.
Tạp lạp lạp, thân thể Trương Hiểu Vũ vẫn không có việc gì, nhưng chỗ dưới chân của họ thì lại có việc.
Ở đây là vách núi, có độ nghiêng nhất định, cho nên một kiếm của Lâm Nguyên Nghi trực tiếp chém đứt một mảng vách núi, nếu Trương Hiểu Vũ không thể bay thì đã rớt xuống vách núi ngàn trượng.
Lăng không bay giữa không trung, con mắt Trương Hiểu Vũ chăm chú khóa lại thân hình Lâm Nguyên Nghi, đợi sát ý ngưng tụ đến cực hạn thì đánh ra một quyền mạnh nhất - Thất Thương Quyền.
Quyền kình chưa tới, sát ý khủng bố đã đến, căn bản không cách nào phòng ngự, không cách nào trốn tránh, Lâm Nguyên Nghi thầm kêu một tiếng không tốt, nguyên lực toàn thân tăng lên tới cực hạn, gia cố hộ thể nguyên lực của mình.
Ý nghĩ choáng trong nháy mắt, mặc dù biết Thất Thương Quyền của Trương Hiểu Vũ nặng về sát khí, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra nó lại mãnh liệt như vậy, thậm chí Lâm Nguyên Nghi con nổi lên một tia ý niệm đầu hàng trong đầu, nhưng đã bị nàng dứt khoát chặt đứt, sau đó bảo vệ chặt tâm thần, chém một kiếm về hướng quyền kình đột kích.
Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong thời gian nháy mắt, có thể đối với Võ giả bình thường thì không đáng kể chút nào, nhưng là cao thủ đối chiến, hơn người ta là nhờ cái nháy mắt này. Mặc dù Lâm Nguyên Nghi đã cố thủ tâm thần thành công, không sinh ra ảo giác, nhưng buộc nàng bị phân tâm, làm cho sức mạnh của đòn đánh ra giảm tới mức thấp nhất.
Kiếm khí bị công phá đơn giản, quyền kình mang theo sát ý trực tiếp đập vào hộ thể nguyên lực của Lâm Nguyên Nghi, sau đó phá vỡ nó ra.
"Một quyền vừa rồi của ngươi dùng bao nhiêu thành kình đạo." Trán Lâm Nguyên Nghi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hỏi.
Trương Hiểu Vũ duỗi ra ba ngón tay, Lâm Nguyên Nghi bị phân thần căn bản không có khả năng, cũng không có thời gian dùng Phá Quân kiếm khí áo nghĩa, cho nên nếu Trương Hiểu Vũ dùng tới bốn thành lực đạo, nàng sẽ bị trọng thương, năm thành lực đạo rất có thể sẽ giết nàng.
"Chiêu này của ngươi mạnh hơn ta." Lâm Nguyên Nghi thoáng phân tích một chút, cũng biết Phá Quân kiếm khí áo nghĩa của mình kém đối phương rất nhiều, dù sao kiếm khí có thể tránh né, mà sát khí lại không thể, chỉ có thể ngạnh kháng.
Sau khi Thất Thương Quyền luyện đến đại thành, Trương Hiểu Vũ liền muốn đi đến sa mạc Đôn Hoàng tìm kiếm Huyết Đao, đối với hắn thì Thần Ma Cửu Biến tăng lên một chút, khi đối địch với địch thủ mạnh hơn liền nhiều thêm vài phần nội tình, ví dụ như Đầu Đà Lão Tổ.
"Hiểu Vũ, Tông Môn đại hội mười năm sắp bắt đầu rồi, ngươi nói Huyền Âm Môn chúng ta có nên đi hay không." Lạc Thi Thi đi tiến gian phòng, hỏi.
Tông Môn đại hội, Trương Hiểu Vũ là lần đầu tiên nghe được, hắn dò hỏi: "Đây là cái đại hội gì."
"Lãnh thổ Nam Vực bao la, ngoại trừ bốn nước lớn còn có rất nhiều tiểu quốc gia, mỗi quốc gia đều có nhiều hoặc ít các môn phái thực lực không kém, cộng lại nhiều vô số kể."
Biết rõ Trương Hiểu Vũ đi ra từ sa mạc Đôn Hoàng, đối với một số tình huống của Nam Vực còn không biết, Lạc Thi Thi kiên nhẫn giải thích nói: "Mà Tông Môn đại hội, là do Hắc Thiên Tông, Bạch Đà Sơn cùng với một số nhất lưu môn phái tổ chức, để xác định địa vị của bọn họ và tình thế của cả võ lâm Nam Vực, cho nên những thế lực đạt tới tam lưu đều được mời, Huyền Âm Môn chúng ta thuộc về thế lực nhị lưu." .
"Bạch Đà sơn hẳn là thế lực của Đầu Đà Lão Tổ!" Trương Hiểu Vũ biết Hắc Thiên Tông là môn phái của Dạ Trường Phong, tông chủ là Dạ Chi Hoàng một trong Lục Đại Võ Tông, về phần Bạch Đà sơn không cần đoán cũng biết là Đầu Đà Lão Tổ.
Lạc Thi Thi gật gật đầu, "Điều ta sợ chính là cái này, nếu đến lúc đó Đầu Đà Lão Tổ gây chuyện, chúng ta không phải đã chui đầu vô lưới sao?"
"Thực lực các môn phái ở Nam Vực như thế nào?"
"Hai siêu cấp thế lực mạnh nhất là Bạch Đà sơn, Hắc Thiên tông. Nhất lưu thế lực có sáu cái, Thiên La quốc, Hoàng Cực Phái, Đấu Chiến Quốc, Thánh Hỏa Giáo, Đại Thân quốc. Nhị lưu thế lực thì hơn ba mươi cái, còn tam lưu thế lực chỉ sợ vượt qua ba bốn trăm."
Có thể tổ chức đại hội có mấy trăm tông phái, chuyện này đúng là một vinh hạnh đặc biệt không cách nào tưởng tượng được, khó trách Bạch Đà sơn, Hắc Thiên tông lại làm không biết mệt. Nếu như không tới tham gia thì chẳng khác nào vả vào miệng bọn hắn một cái, rõ ràng không cho bọn hắn mặt mũi, từ nay về sau Huyền Âm Môn muốn tìm chỗ dựa sẽ khó khăn nhiều hơn, có khi người ta thẳng tay diệt cả Huyền Âm Môn cũng không chừng.
"Đương nhiên, Tông Môn đại hội cũng có không ít lợi ích, tỷ như giao dịch giữa các tông môn, một số vật phẩm hiếm thấy có thể sẽ xuất hiện ở đây.”
"Đã được mời thì nhất định phải đi, thời gian diễn ra là lúc nào!" Trương Hiểu Vũ thở dài một hơi, nói ra.
Lạc Thi Thi nói: "Còn thời gian một tháng nữa."
Chỉ một tháng, hoàn toàn không đủ, bằng tốc độ phi hành hiện tại Trương Hiểu Vũ, một ngày có thể đi hai ba ngàn dặm, nhưng muốn bay đến sa mạc Đôn Hoàng cũng phải đi trong mười ngày, đi về đã là hai mươi ngày, căn bản không có thời gian đi tìm Huyết Đao.
Xem ra chỉ có thể đi tìm hắn sau khi tham gia Tông Môn đại hội.
"Ngươi đạt tới Võ Vương hai rồi." Trương Hiểu Vũ có chút mừng rỡ nhìn Lạc Thi Thi.
Lạc Thi Thi cao hứng gật gật đầu, nói ra: "Từ sau khi lên làm môn chủ, tuy nhiên áp lực tăng rất nhiều, nhưng cả người giống như trở nên tự tin, phảng phất giơ tay nhấc chân đều là lực lượng, cảnh giới đã dần dần đề cao."
Trương Hiểu Vũ phỏng đoán trong chốc lát:”Xem ra đôi khi trong tay có quyền lực cũng có thể tôi luyện khí chất, ngươi nắm giữ đại môn phái như Huyền Âm Môn, tự nhiên sẽ có lo lắng, có lo lắng thì khí chất của thân mình dần dần trở nên tự tin và cường đại, nên tu vi cũng nhanh chóng tăng lên."
"Vậy có phải tốc độ tu luyện của ta từ nay về sau vẫn nhanh như vậy hay không." Lạc Thi Thi ước mơ nói.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Đây không có khả năng, ngươi mới nắm giữ quyền lực nên mới có hiệu quả rõ ràng, qua hai ba năm nữa sẽ giảm xuống."
Lạc Thi Thi có chút thất vọng.
"Ngươi thật tham, thời gian hai ba năm đủ để ngươi bỏ những người khác lại một đoạn xa, hơn nữa cũng xây dựng trụ cột thâm hậu." Ngón tay Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng bóp bóp cái mũi Lạc Thi Thi.
Lạc Thi Thi lẩm bẩm nói: "Người ta không muốn rớt lại phía sau ngươi quá nhiều, cái gì cũng không giúp được ngươi." Từ khi biết Trương Hiểu Vũ đến bây giờ, Lạc Thi Thi đều được Trương Hiểu Vũ trợ giúp, nàng căn bản không xen tay vào được, làm cho nàng vụng trộm lo lắng với tốc độ tu luyện của mình.
"Dục tốc bất đạt, tâm tính nhất định phải vững vàng, chỉ có xây dựng trụ cột chắc chắn, thì sau này mới tiến xa được.” Trương Hiểu Vũ nói.
...
"Hiểu Vũ, ngươi làm gì vậy?" Lạc Thi Thi yếu đuối vùi đầu vào trong ngực Trương Hiểu Vũ, khuôn mặt đỏ hồng.
Trương Hiểu Vũ ôm lấy nàng, đi đến phòng ngủ, trong miệng nói: "Nhẫn nhịn xây dựng trụ cột đã lâu, hôm nay chúng ta cũng đi tu luyện thôi!" Trong khoảng thời gian này vì tu luyện Thất Thương Quyền, Trương Hiểu Vũ thường xuyên ngày đêm điên đảo, căn bản không có thời gian thân mật với Lạc Thi Thi.
Trọn vẹn hơn năm canh giờ, hai người một mực đắm chìm ở bên trong phòng, thẳng đến Lạc Thi Thi thật sự mệt mỏi chịu không được ngủ thiếp đi, Trương Hiểu Vũ mới dừng dục hỏa của mình lại.
Cười khổ một tiếng, hình như Thần Ma Cửu Biến có tiến bộ cũng làm công năng kia của hắn tiến theo.
/545
|