Nhìn công pháp Cốt thần quyết trong tay, Trương Hiểu Vũ không che dấu được sự hưng phấn, sau khi hấp thu Nhục nguyên lực cùng Huyết nguyên lực Thần ma thể của hắn đã gần như bất phôi rồi, không biết sau khi hoàn thành đệ nhất biến thì thân thể có chân chính là bất phôi hay không, khi đó lực lượng cơ thể cùng lực phòng ngự sẽ đạt tới trình độ như thế nào.
“Đúng rồi, nhìn xem trong nguyên giới của Bạch Cốt chân quân có cái gì”. Lấy nguyên giới từ ngón tay Bạch Cốt chân quân, Trương Hiểu Vũ nhỏ một giọt máu tươi lên, sau đó quán chú nguyên lực vào, chỉ chốc lát sau một giọt màu đỏ sậm bị đẩy ra, đây là máu tươi của Bạch Cốt chân quân.
Sau khi hoàn thành việc đổi chủ, Trương Hiểu Vũ tâm niệm vừa động đã thấy được rất nhiều thứ, trong đó có mấy thứ lập tức khiến cho Trương Hiểu Vũ chú ý.
Thứ nhất là một tảng đá màu bạc to cỡ đầu người, có thể thấy được tảng đá này thường xuyên được sử dụng nên được đặt ở vị trí trung tâm, chỉ cần tâm niệm vừa động là đầu tiên sẽ nhìn thấy nó.
Thứ hai là một bộ sách Trận pháp giản yếu và liên quan đến trận pháp Tụ nguyên trận pháp.
Thứ ba là một cái sừng, giống như sừng hươu vậy bất quá tựa hồ đã bị người chặt bỏ nên chỉ còn lại một tiểu bộ phận nhưng cũng dài đến mấy thước, toàn thân màu xanh biếc.
Ba thứ này cũng không phải là phàm vật, không biết Bạch Cốt chân quân kiếm từ đâu đến. Tuy Trương Hiểu Vũ không nhận ra cái nào, cũng không biết hiệu dụng của nó mà chỉ loáng thoáng cảm thấy mấy thứ này khá thần bí, nói không chừng có tác dụng thật lớn.
Sau khi cất mấy thứ đi, Trương Hiểu Vũ đem cái nguyên giới này đeo lên ngón vô danh trên tay trái.
“Hiểu Vũ, chúng ta bị bao vây rồi”. Lạc Thi Thi cùng Lý Tú bay lên đến cạnh Trương Hiểu Vũ hỏi.
Trương Hiểu Vũ nghe vậy thì lao vọt lên trời cao, lúc này toàn bộ đảo san hô đã bị đội tàu ngư nhân vây chặt như nêm cối, cầm đầu là một gã Bạch tuộc nhân mặc trường bào hoa lệ, phía trên thêu hình trăm con cá lớn, ngoài ra còn có họa tiết vằn nước, ở trong Ngư nhân đế quốc xem ra thân phận rất cao, ít nhất Đức Thụy tướng quân kia giống như hạ cấp đứng ở phía sau hắn.
“Các ngươi muốn làm gì”. Trương Hiểu Vũ quát hỏi.
Đức Thụy tướng quân kia cao giọng nói:“Các ngươi chiến đấu ở đảo san hô đã hủy hoại vô số kiến trúc lại làm cho ngư nhân chết không ít, hiện tại chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta bắt lấy đám người Bạch Cốt chân quân kia thì chúng ta liền bỏ qua chuyện cũ ”. Hai bên chiến đấu gây ra động tĩnh quá lớn, Đức Thụy tướng quân sau khi rời xa khu vực chiến đấu rồi nhìn thấy đội tàu của Bạch tuộc nhân tiến đến và lên thuyền mà căn bản không biết ba người kia đã bị Trương Hiểu Vũ giết chết.
Nguyên lai muốn mượn lực của ta để trừ bỏ ba người Bạch Cốt chân quân, bất quá đám ngư nhân này phỏng chừng cũng không hảo tâm gì, nếu chính mình ở trong chiến đấu bị thương nặng như vậy bọn họ sẽ nhân tiện bắt mình luôn.
“Các ngươi bận rộn một hồi, ba người kia đã bị ta đánh chết rồi”. Trương Hiểu Vũ nhấc tay đem đầu Bạch Cốt chân quân cùng Hồng Bào đạo nhân ném ra, về phần Khô mộc tán nhân thì thân thể tứ phân ngũ liệt chỉ còn lại chút thịt.
“Cái gì, một mình ngươi giết chết ba người Bạch Cốt chân quân ”. Đức Thụy tướng quân khiếp sợ nói.
Bạch tuộc nhân mở miệng nói:“Bạch Cốt chân quân thực lực không phải là rất mạnh, nếu không phải có Bạch cốt chiến giáp kia thì đã bị ta cùng Bảo Tây Tạp Hoàng đế giết bao nhiêu lần rồi, xem ra lực công kích của người này chỉ sợ còn hơn cả ta cùng Bảo Tây Tạp Hoàng đế ”.
“Pháp sư nói không sai, Hán Khắc đại nhân cũng nói, khí tức của hắn cường đại không kém gì Bảo Tây Tạp Hoàng đế”. Đức Thụy cẩn thận nói.
Bạch tuộc nhân đúng là Hộ Quốc pháp sư của Ngư nhân đế quốc, thân phận dưới một người trên vạn nhân người, thực lực so với Bảo Tây Tạp Hoàng đế cũng chỉ hơi thấp hơn một chút nhưng không tiến vào Thất võ hải là bởi vì trong mỗi thế lực chỉ tuyển ra một kẻ cường đại nhất, như Đông Lợi thực lực không hơn gì Hộ Quốc pháp sư nhưng được Ngư nhân đế quốc chọn trở thành Thất võ hải chi nhất.
“Ngươi đi kéo dài thời gian để cho ta thử xem thực lực của hắn”. Nơi này dù sao cũng là phạm vi của Ngư nhân đế quốc, trung tâm đảo san hô cơ hồ đã bị phá hủy, nếu cứ như vậy để cho bọn họ rời đi thì sự bất mãn của ngư nhân đối với đế quốc càng thêm lớn, đây không phải là điều bọn họ nguyện ý nhìn thấy, Hộ Quốc pháp sư nhìn Đức Thụy nói.
Đức Thụy do dự một chút rồi gật gật đầu, sở trường của Hộ Quốc pháp sư là công kích, uy lực thậm chí so với Bảo Tây Tạp Hoàng đế còn mạnh hơn một chút, bất quá tổng hợp thực lực thì hắn vẫn yếu hơn Bảo Tây Tạp Hoàng đế.
Đã có được Cốt thần quyết, Trương Hiểu Vũ cũng không muốn tiếp tục ở lại Đông hải, nên sớm trở lại Huyền Âm Môn dốc lòng tu luyện hoặc là nghiên cứu trận pháp mới là đúng.
“Chúng ta trở về đi!”. Hắn đã ra đi được hơn một năm, bất quá làm cho hắn an tâm là hồn nguyên của Lạc Hành Không trong cơ thể không thoát phá ra, điều đó thuyết minh rằng Huyền Âm Môn không có đại sự gì phát sinh.
Đức Thụy nhìn thấy ba người hóa thành ảo ảnh chuẩn bị rời đi thì mở miệng nói:“Hộ Quốc pháp sư của Ngư nhân đế quốc có việc muốn thương lượng cùng các ngươi một chút”.
Soạt một tiếng, cả chiến thuyền bị chém thành hai, thanh âm Trương Hiểu Vũ truyền tới: “So tâm cơ thì các ngươi còn kém xa, bằng không một trảm vừa rồi sẽ chém lên trên người các ngươi, cuối cùng, giúp ta chuyển lời hỏi thăm Bảo Tây Tạp Hoàng đế, nói Nam vực Trương Hiểu Vũ đến Đông hải đùa chơi thực khoái trá”. Thanh âm càng lúc càng xa, thân ảnh ba người rất nhanh đã biến mất phía chân trời.
Hộ Quốc pháp sư sắc mặt xanh mét nhảy sang một cái chiến thuyền khác, người này quá mức kiêu ngạo, bất quá công kích vừa rồi cũng quả thật làm cho hắn kinh hãi, nếu đối mặt thì hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể né tránh, thật sự là quá nhanh.
Rời khỏi Đông hải, Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên nhớ tới ước hẹn ba năm với Võ gia huynh đệ và Vân Linh Nhi, hiện tại nên đi một chút, dù sao thời gian kế tiếp mình khẳng định là không có thời gian đến đây.
“Chúng ta đi Đông vực Vân gia đi!”
Vân gia là một trong hai đại thế lực tại Đông vực, đệ tử trăm vạn, cả tòa Phù vân sơn mạch với hơn một ngàn tòa đại sơn đều có người ở, đem nơi này biến thành một đế quốc trong núi.
Một ngày này, ba người Trương Hiểu Vũ đi tới Phù vân sơn mạch. Nguyên bản hắn muốn gặp đám Vân Linh Nhi trước bất quá đã có người giành trước.
“Người tới xin mời vào Phù vân sơn mạch”. Một cái thanh âm sang sảng từ trên đỉnh một ngọn núi truyền xuống dưới.
Lạc Thi Thi cả kinh nói:“Ngọn núi này cao vọt vào trong mây ”.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Nếu người ta mời chúng ta lên thì chúng ta liền đi lên đi!” Nói xong hai tay kéo Lạc Thi Thi cùng Lý Tú phóng lên cao, hướng về tòa cao sơn kia lao lên.
Xuyên qua tầng mây, ba người rốt cục thấy được đỉnh núi, mặt trên có một tòa đình cùng hai lão nhân.
Đỡ hai nàng nhẹ nhàng đứng trên đỉnh núi, Trương Hiểu Vũ nói:“Vãn bối là Trương Hiểu Vũ, đã quấy rầy rồi”.
“Quả nhiên là tuổi trẻ tài sao, tu vi sâu như biển”. Một hòa thượng mặc áo cà sa mặt mũi hiền lành mỉm cười nói.
Trương Hiểu Vũ nói:“Tiền bối là Phật giáo giáo chủ”.
“Giáo chủ thì không dám nhận, lão nạp là Pháp Thông”. Pháp Thông nói.
“Còn vị kia là lão tổ tông Vân gia, Vân Trung Hạc tiền bối”. Trương Hiểu Vũ nhìn lão nhân lông mi và chòm râu đều bạc trắng nói.
Vân Trung Hạc cười nói:“Không thể tưởng được thời nay còn có thiên tài như vậy, lão phu đúng là Vân Trung Hạc ”.
“Võ tôn có thể sống vạn năm, nếu trở thành Võ tôn, mấy trăm năm cũng không tính là cái gì”. Trương Hiểu Vũ nói.
Pháp Thông cười nói:“Tiểu huynh đệ lý giải không giống người thường nhưng thật ra lại hợp với giáo lý Phật giáo ta”.
Vân Trung Hạc nói:“Võ tôn khó thành a! Đã gần hai ngàn năm nay không xuất hiện một Võ tôn nào, huống chi dưới Võ tôn bất luận kẻ nào sống lâu cũng không vượt qua hai trăm tuổi, rất nhiều người ở vài năm cuối cùng cơ hồ sắp trở thành Võ tôn mà lại chết đi”.
Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nói:“Đây là vì cái gì”.
Pháp Thông giải thích nói:“Trở thành Võ tôn phải có được hai cái, cái thứ nhất là tiến vào Đạo chi cảnh giới, cái thứ hai là tu vi phải đột phá điểm tới hạn, thân xác bắt đầu thành Võ tôn thân”.
Chỉ có thân xác hoàn toàn chuyển hóa thành Võ tôn thân thì mới có thể làm cho thân thể vạn năm bất hủ, nếu không cho dù ngươi thần thông quảng đại nhưng nếu thân thể mục nát, linh hồn không có nơi dựa vào thì chung quy vẫn phải chết.
Mà quá trình chuyển hóa thành Võ tôn thân cần năm năm, nếu ngươi vào lúc một trăm chín mươi sáu tuổi bắt đầu chuyển hóa Võ tôn thân, như vậy thì thực là bất hạnh, đến hai trăm năm tuổi phải chết, sự tàn khốc của tu hành không phải người ta có khả năng tưởng tượng”.
Võ tôn thân có thể vạn năm bất hủ, này so với bất phôi thân mạnh hơn rất nhiều, dù sao lịch sử từng có luyện thành bất phôi thân nhân, nhưng là đến hai trăm năm sau thân thể như trước bắt đầu hư thối.
Trương Hiểu Vũ nói:“Lực phòng ngự của Võ tôn thân có lợi hại không ?”
Vân Trung Hạc nói:“Võ tôn thân tuy rằng có thể vạn năm bất hủ, bất quá lực phòng ngự cũng không phải rất lợi hại, hai cái này không có liên hệ nào, nó chỉ có thể làm cho thân thể sống lâu mà thôi”.
“Đúng rồi, nhìn xem trong nguyên giới của Bạch Cốt chân quân có cái gì”. Lấy nguyên giới từ ngón tay Bạch Cốt chân quân, Trương Hiểu Vũ nhỏ một giọt máu tươi lên, sau đó quán chú nguyên lực vào, chỉ chốc lát sau một giọt màu đỏ sậm bị đẩy ra, đây là máu tươi của Bạch Cốt chân quân.
Sau khi hoàn thành việc đổi chủ, Trương Hiểu Vũ tâm niệm vừa động đã thấy được rất nhiều thứ, trong đó có mấy thứ lập tức khiến cho Trương Hiểu Vũ chú ý.
Thứ nhất là một tảng đá màu bạc to cỡ đầu người, có thể thấy được tảng đá này thường xuyên được sử dụng nên được đặt ở vị trí trung tâm, chỉ cần tâm niệm vừa động là đầu tiên sẽ nhìn thấy nó.
Thứ hai là một bộ sách Trận pháp giản yếu và liên quan đến trận pháp Tụ nguyên trận pháp.
Thứ ba là một cái sừng, giống như sừng hươu vậy bất quá tựa hồ đã bị người chặt bỏ nên chỉ còn lại một tiểu bộ phận nhưng cũng dài đến mấy thước, toàn thân màu xanh biếc.
Ba thứ này cũng không phải là phàm vật, không biết Bạch Cốt chân quân kiếm từ đâu đến. Tuy Trương Hiểu Vũ không nhận ra cái nào, cũng không biết hiệu dụng của nó mà chỉ loáng thoáng cảm thấy mấy thứ này khá thần bí, nói không chừng có tác dụng thật lớn.
Sau khi cất mấy thứ đi, Trương Hiểu Vũ đem cái nguyên giới này đeo lên ngón vô danh trên tay trái.
“Hiểu Vũ, chúng ta bị bao vây rồi”. Lạc Thi Thi cùng Lý Tú bay lên đến cạnh Trương Hiểu Vũ hỏi.
Trương Hiểu Vũ nghe vậy thì lao vọt lên trời cao, lúc này toàn bộ đảo san hô đã bị đội tàu ngư nhân vây chặt như nêm cối, cầm đầu là một gã Bạch tuộc nhân mặc trường bào hoa lệ, phía trên thêu hình trăm con cá lớn, ngoài ra còn có họa tiết vằn nước, ở trong Ngư nhân đế quốc xem ra thân phận rất cao, ít nhất Đức Thụy tướng quân kia giống như hạ cấp đứng ở phía sau hắn.
“Các ngươi muốn làm gì”. Trương Hiểu Vũ quát hỏi.
Đức Thụy tướng quân kia cao giọng nói:“Các ngươi chiến đấu ở đảo san hô đã hủy hoại vô số kiến trúc lại làm cho ngư nhân chết không ít, hiện tại chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta bắt lấy đám người Bạch Cốt chân quân kia thì chúng ta liền bỏ qua chuyện cũ ”. Hai bên chiến đấu gây ra động tĩnh quá lớn, Đức Thụy tướng quân sau khi rời xa khu vực chiến đấu rồi nhìn thấy đội tàu của Bạch tuộc nhân tiến đến và lên thuyền mà căn bản không biết ba người kia đã bị Trương Hiểu Vũ giết chết.
Nguyên lai muốn mượn lực của ta để trừ bỏ ba người Bạch Cốt chân quân, bất quá đám ngư nhân này phỏng chừng cũng không hảo tâm gì, nếu chính mình ở trong chiến đấu bị thương nặng như vậy bọn họ sẽ nhân tiện bắt mình luôn.
“Các ngươi bận rộn một hồi, ba người kia đã bị ta đánh chết rồi”. Trương Hiểu Vũ nhấc tay đem đầu Bạch Cốt chân quân cùng Hồng Bào đạo nhân ném ra, về phần Khô mộc tán nhân thì thân thể tứ phân ngũ liệt chỉ còn lại chút thịt.
“Cái gì, một mình ngươi giết chết ba người Bạch Cốt chân quân ”. Đức Thụy tướng quân khiếp sợ nói.
Bạch tuộc nhân mở miệng nói:“Bạch Cốt chân quân thực lực không phải là rất mạnh, nếu không phải có Bạch cốt chiến giáp kia thì đã bị ta cùng Bảo Tây Tạp Hoàng đế giết bao nhiêu lần rồi, xem ra lực công kích của người này chỉ sợ còn hơn cả ta cùng Bảo Tây Tạp Hoàng đế ”.
“Pháp sư nói không sai, Hán Khắc đại nhân cũng nói, khí tức của hắn cường đại không kém gì Bảo Tây Tạp Hoàng đế”. Đức Thụy cẩn thận nói.
Bạch tuộc nhân đúng là Hộ Quốc pháp sư của Ngư nhân đế quốc, thân phận dưới một người trên vạn nhân người, thực lực so với Bảo Tây Tạp Hoàng đế cũng chỉ hơi thấp hơn một chút nhưng không tiến vào Thất võ hải là bởi vì trong mỗi thế lực chỉ tuyển ra một kẻ cường đại nhất, như Đông Lợi thực lực không hơn gì Hộ Quốc pháp sư nhưng được Ngư nhân đế quốc chọn trở thành Thất võ hải chi nhất.
“Ngươi đi kéo dài thời gian để cho ta thử xem thực lực của hắn”. Nơi này dù sao cũng là phạm vi của Ngư nhân đế quốc, trung tâm đảo san hô cơ hồ đã bị phá hủy, nếu cứ như vậy để cho bọn họ rời đi thì sự bất mãn của ngư nhân đối với đế quốc càng thêm lớn, đây không phải là điều bọn họ nguyện ý nhìn thấy, Hộ Quốc pháp sư nhìn Đức Thụy nói.
Đức Thụy do dự một chút rồi gật gật đầu, sở trường của Hộ Quốc pháp sư là công kích, uy lực thậm chí so với Bảo Tây Tạp Hoàng đế còn mạnh hơn một chút, bất quá tổng hợp thực lực thì hắn vẫn yếu hơn Bảo Tây Tạp Hoàng đế.
Đã có được Cốt thần quyết, Trương Hiểu Vũ cũng không muốn tiếp tục ở lại Đông hải, nên sớm trở lại Huyền Âm Môn dốc lòng tu luyện hoặc là nghiên cứu trận pháp mới là đúng.
“Chúng ta trở về đi!”. Hắn đã ra đi được hơn một năm, bất quá làm cho hắn an tâm là hồn nguyên của Lạc Hành Không trong cơ thể không thoát phá ra, điều đó thuyết minh rằng Huyền Âm Môn không có đại sự gì phát sinh.
Đức Thụy nhìn thấy ba người hóa thành ảo ảnh chuẩn bị rời đi thì mở miệng nói:“Hộ Quốc pháp sư của Ngư nhân đế quốc có việc muốn thương lượng cùng các ngươi một chút”.
Soạt một tiếng, cả chiến thuyền bị chém thành hai, thanh âm Trương Hiểu Vũ truyền tới: “So tâm cơ thì các ngươi còn kém xa, bằng không một trảm vừa rồi sẽ chém lên trên người các ngươi, cuối cùng, giúp ta chuyển lời hỏi thăm Bảo Tây Tạp Hoàng đế, nói Nam vực Trương Hiểu Vũ đến Đông hải đùa chơi thực khoái trá”. Thanh âm càng lúc càng xa, thân ảnh ba người rất nhanh đã biến mất phía chân trời.
Hộ Quốc pháp sư sắc mặt xanh mét nhảy sang một cái chiến thuyền khác, người này quá mức kiêu ngạo, bất quá công kích vừa rồi cũng quả thật làm cho hắn kinh hãi, nếu đối mặt thì hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể né tránh, thật sự là quá nhanh.
Rời khỏi Đông hải, Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên nhớ tới ước hẹn ba năm với Võ gia huynh đệ và Vân Linh Nhi, hiện tại nên đi một chút, dù sao thời gian kế tiếp mình khẳng định là không có thời gian đến đây.
“Chúng ta đi Đông vực Vân gia đi!”
Vân gia là một trong hai đại thế lực tại Đông vực, đệ tử trăm vạn, cả tòa Phù vân sơn mạch với hơn một ngàn tòa đại sơn đều có người ở, đem nơi này biến thành một đế quốc trong núi.
Một ngày này, ba người Trương Hiểu Vũ đi tới Phù vân sơn mạch. Nguyên bản hắn muốn gặp đám Vân Linh Nhi trước bất quá đã có người giành trước.
“Người tới xin mời vào Phù vân sơn mạch”. Một cái thanh âm sang sảng từ trên đỉnh một ngọn núi truyền xuống dưới.
Lạc Thi Thi cả kinh nói:“Ngọn núi này cao vọt vào trong mây ”.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Nếu người ta mời chúng ta lên thì chúng ta liền đi lên đi!” Nói xong hai tay kéo Lạc Thi Thi cùng Lý Tú phóng lên cao, hướng về tòa cao sơn kia lao lên.
Xuyên qua tầng mây, ba người rốt cục thấy được đỉnh núi, mặt trên có một tòa đình cùng hai lão nhân.
Đỡ hai nàng nhẹ nhàng đứng trên đỉnh núi, Trương Hiểu Vũ nói:“Vãn bối là Trương Hiểu Vũ, đã quấy rầy rồi”.
“Quả nhiên là tuổi trẻ tài sao, tu vi sâu như biển”. Một hòa thượng mặc áo cà sa mặt mũi hiền lành mỉm cười nói.
Trương Hiểu Vũ nói:“Tiền bối là Phật giáo giáo chủ”.
“Giáo chủ thì không dám nhận, lão nạp là Pháp Thông”. Pháp Thông nói.
“Còn vị kia là lão tổ tông Vân gia, Vân Trung Hạc tiền bối”. Trương Hiểu Vũ nhìn lão nhân lông mi và chòm râu đều bạc trắng nói.
Vân Trung Hạc cười nói:“Không thể tưởng được thời nay còn có thiên tài như vậy, lão phu đúng là Vân Trung Hạc ”.
“Võ tôn có thể sống vạn năm, nếu trở thành Võ tôn, mấy trăm năm cũng không tính là cái gì”. Trương Hiểu Vũ nói.
Pháp Thông cười nói:“Tiểu huynh đệ lý giải không giống người thường nhưng thật ra lại hợp với giáo lý Phật giáo ta”.
Vân Trung Hạc nói:“Võ tôn khó thành a! Đã gần hai ngàn năm nay không xuất hiện một Võ tôn nào, huống chi dưới Võ tôn bất luận kẻ nào sống lâu cũng không vượt qua hai trăm tuổi, rất nhiều người ở vài năm cuối cùng cơ hồ sắp trở thành Võ tôn mà lại chết đi”.
Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nói:“Đây là vì cái gì”.
Pháp Thông giải thích nói:“Trở thành Võ tôn phải có được hai cái, cái thứ nhất là tiến vào Đạo chi cảnh giới, cái thứ hai là tu vi phải đột phá điểm tới hạn, thân xác bắt đầu thành Võ tôn thân”.
Chỉ có thân xác hoàn toàn chuyển hóa thành Võ tôn thân thì mới có thể làm cho thân thể vạn năm bất hủ, nếu không cho dù ngươi thần thông quảng đại nhưng nếu thân thể mục nát, linh hồn không có nơi dựa vào thì chung quy vẫn phải chết.
Mà quá trình chuyển hóa thành Võ tôn thân cần năm năm, nếu ngươi vào lúc một trăm chín mươi sáu tuổi bắt đầu chuyển hóa Võ tôn thân, như vậy thì thực là bất hạnh, đến hai trăm năm tuổi phải chết, sự tàn khốc của tu hành không phải người ta có khả năng tưởng tượng”.
Võ tôn thân có thể vạn năm bất hủ, này so với bất phôi thân mạnh hơn rất nhiều, dù sao lịch sử từng có luyện thành bất phôi thân nhân, nhưng là đến hai trăm năm sau thân thể như trước bắt đầu hư thối.
Trương Hiểu Vũ nói:“Lực phòng ngự của Võ tôn thân có lợi hại không ?”
Vân Trung Hạc nói:“Võ tôn thân tuy rằng có thể vạn năm bất hủ, bất quá lực phòng ngự cũng không phải rất lợi hại, hai cái này không có liên hệ nào, nó chỉ có thể làm cho thân thể sống lâu mà thôi”.
/545
|