Bạch Lão Giả gật gật đầu, thu hồi chiếc sừng nói: "Ngược lại Huyền Âm Môn Trương Hiểu Vũ để cho ta có chút giật mình, hắn thậm chí có một gốc Tử Diễm Thảo bài danh thứ bảy linh thảo bảng, đây chính là thứ có tác dụng rất lớn đối với hỏa hộ pháp."
La Kim Diêm biết hỏa hộ pháp theo lời của Bạch Lão Giả là hộ pháp cấp ba của Tinh Thần Gia Tộc, hỏa đạo đã tu luyện tới đệ nhị trọng, nhưng tu vi vẫn chỉ là tam cấp Võ Tôn, đây là đẳng cấp sau khi đã dùng một khỏa Tôn Vương Đan, mà dùng Tôn Vương Đan lần thứ hai cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
"Tử Diễm Thảo là một trong số ít những linh thảo có thể dùng trực tiếp ít, người này có thể có được vận khí thật sự quá tốt rồi, may mắn hắn không phải hỏa thuộc tính tu luyện giả, nếu không chúng ta sao có thể biết được tin tức của Tử Diễm Thảo, phải biết rằng hỏa hộ pháp vẫn một mực tìm kiếm Tử Diễm Thảo."
Bạch Lão Giả nói: "Qua vài ngày ta sẽ đem vài thứ tốt tới Huyền Âm Môn trao đổi Tử Diễm Thảo cùng hắn, ta nghĩ trong thời gian ngắn hắn không có khả năng dùng mất Tử Diễm Thảo."
La Kim Diêm nói: "Nếu lấy không ra thứ hắn động tâm, sợ ràng hắn sẽ không đồng ý."
"Kỳ thật ta đi qua cũng là làm cho hắn hiểu được thế lực của Tinh Thần Gia Tộc chúng ta một chút, nếu có thể giao hảo cùng chúng ta, dù không chiếm được bao nhiêu trợ giúp chính diện, nhưng trong bóng tối sẽ có không ít. Điều này là phi thường sáng suốt, nếu không chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, huống chi tính tình của hỏa hộ pháp cũng không quá tốt .." Bạch Lão Giả nào còn bộ dáng cười tủm tỉm khi đấu giá, thần sắc vô cùng lạnh lẽo.
Đã đến buổi chiều ngày thứ ba, ở trà lâu cuối phố chỗ gần cửa sổ, hai gã nam tử quần áo bình thường ngồi đối diện nhau, nhãn rỗi uống nước trà.
"Đã qua hai ngày, vậy mà Ngũ Lôi Tôn Giả một mực không rời khỏi tửu lâu, thật là kỳ quái." Nam tử trẻ tuổi bên trái mở miệng nói chuyện, nhưng người chung quanh lại không ai có thể nghe được.
Lão giả bên phải nói: "Đúng là làm cho người ta hoài nghi, dựa theo lẽ thường, sau khi tìm được Hồng Giao máu huyết, hắn phải rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, chẳng lẽ hắn muốn một mực dừng lại trong hoàng thành, cho đến khi dùng xong Hồng Giao tinh huyết." .
"Tốt nhất không phải như vậy, mặc dù Tinh Thần Gia Tộc đã cảnh cáo, nhưng nếu hắn chuẩn bị sử dụng thì ta cũng không để ý nhiều. Ta nghĩ những người kia cũng như vậy!" Nam tử trẻ tuổi cười lạnh nói.
Thật lâu sau, nam tử trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, nói với lão giả: "Mặc Tôn Giả, ngươi có biện pháp nào có thể che dấu chỗ không gian này không, ta muốn dùng bí pháp xem xét tình huống trong tửu lâu." Nam tử trẻ tuổi đúng là Trương Hiểu Vũ, ở trên đường cái chờ đợi đã hai ngày, giờ phút này có chút nhịn không được.
Mặc Tôn Giả gật gật đầu, tay phải lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra kết một cái ấn: "Ám Không!"
Quanh hai người không có có bất kỳ điều gì khác thường sinh ra, vẫn là hai người ngồi hai ghế một bàn, cộng thêm ấm trà, ly trà trên bàn, nhưng nếu là có cao thủ ở đây, sẽ lập tức phát hiện ra ngoại trừ những thứ này ra thì những thứ khác trong không gian đều bị biến mất, phảng phất như ở trong đó có thứ gì đó cắn nuốt mất ánh sáng, vô cùng mịt mờ.
Trương Hiểu Vũ nhìn quanh người, phát hiện không gian xung quanh đã ngăn cách ngoại giới, tán thán nói: " Thủ đoạn của Mặc Tôn Giả thật cao minh, bí pháp bực này thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
"Mấy thứ nhỏ nhặt mà thôi, ta lại muốn nhìn Trương môn chủ dùng bí pháp nào để xem tình huống trong tửu lâu, đó mới là việc làm cho người ta hiếu kỳ!" Mặc Tôn Giả lơ đễnh, nâng chung trà lên nhấp một miếng, chậm rãi nói.
Khẽ cười cười, Hai mắt Trương Hiểu Vũ nhìn qua đường, chăm chú tập trung vào tửu lâu của Ngũ Lôi Tôn Giả, rồi sau đó ở chỗ sâu trong hai mắt dần dần chảy ra một điểm màu xích hồng, theo điểm sáng này, đồng tử Trương Hiểu Vũ giống như hai khỏa bảo thạch có tác dụng phóng xạ ánh sáng đặc thù, bắn ra ánh sáng màu xích hồng.
Trong nội tâm giật mình một cái, Hắc Nguyệt Tôn Giả thầm nghĩ: Ánh mắt thật bén nhọn, vẻn vẹn là ở một bên đã có cảm giác trần truồng, nếu là bị nhìn trực tiếp vào người sẽ có cảm giác như thế nào đây.
Ở trong mắt Trương Hiểu Vũ, vách tường tửu lâu hệt là bóng đêm đen kịt, bị ánh sáng mở ra dễ dàng, hiển lộ hình ảnh bên trong bóng đêm.
Trên mặt giường lớn rộng rãi hoa lệ, một nam một nữ trần truồng, đang làm một loại vận động quen thuộc, cảnh tượng làm cho người ta bốc lên chút nhiệt huyết.
Không phải gian phòng này!
Ánh mắt Trương Hiểu Vũ nhanh chóng dời đi, rất nhanh đã phát hiện Ngũ Lôi Tôn Giả ở gian phòng thứ ba trên lâu hai.
Nhưng không phải một người, mà là năm người, năm Ngũ Lôi Tôn Giả ngồi xếp bằng tạo thành hình tròn dưới đất, tất cả đều nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích, cảnh tượng quỷ dị lại làm cho Trương Hiểu Vũ nhăn lông mày lại.
Mặc Tôn Giả ở một bên nói: "Có phát hiện ra hắn không?"
"Tìm được rồi, nhưng mà tình huống có chút không đúng.”
"Làm sao vậy?"
Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Lại xuất hiện năm Ngũ Lôi Tôn Giả, giờ phút này bọn họ đều nhắm mắt tu luyện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Năm Ngũ Lôi Tôn Giả, lông mày của Mặc Tôn Giả cũng nhíu lại.
"Ồ, có người ra tay, bất quá người nọ không phải Võ Tôn, mà chỉ là là một cái Võ Vương bình thường." Ánh sáng trong mắt Trương Hiểu Vũ thu lại, liếc về tầng dưới tửu lâu, một nam tử xa lạ vung chưởng đánh vào gian phòng kia của Ngũ Lôi Tôn Giả.
Oanh, tòa tửu lâu lắc lư mạnh mẽ, cách thật xa Trương Hiểu Vũ cũng có thể nghe được thanh âm ầm ĩ kinh hoảng, tiếng la khóc trong tửu lâu.
Tầng hai Tửu lâu dưới một chưởng của nam tử xa lạ, cơ hồ bị phá hủy một phần ba, lộ ra cấu tạo kiến trúc bên trong, lúc này, một mảnh mái hiên đột nhiên chia năm xẻ bảy, năm bóng người giống nhau như đúc vọt lên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bay vút ra năm hướng khác nhau.
Gặp tình huống như vậy, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng đứng dậy, nói với Hắc Nguyệt Tôn Giả: "Mặc kệ, chúng ta truy đuổi tên bay về hướng Tây Bắc trước." Cái lựa chọn này cũng không phải tùy tiện quyết định, Trương Hiểu Vũ nhìn ra ngoại trừ hướng Tây Bắc đi về Tây Vực, bốn hướng khác cũng vẫn nằm trong phạm vi Nam Vực.
Hắc Nguyệt Tôn Giả gật gật đầu.
Hai người quỷ mị biến mất ở trà lâu, thậm chí còn không có có bất kỳ người nào biết hai người biến mất từ lúc nào, dường như bọn họ đã sớm rời đi từ lâu rồi.
Cùng mục tiêu với bọn Trương Hiểu Vũ cũng không ít, những người này trên cơ bản đều là Kỳ Lân phủ hoặc là thế lực khác, dù sao năm Ngũ Lôi Tôn Giả làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, nhưng trên cái thế giới không có khả năng có năm người giống nhau tồn tại, trong đó tất nhiên có bốn là giả, mà giả tự nhiên không quá lợi hại, cao thủ bình thường đuổi giết đã đủ rồi.
Mặc kệ đối phương là thật hay là giả, nhưng tốc độ cũng thuộc vào hàng nhất lưu. Đang muốn ra tay giải quyết Ngũ Lôi Tôn Giả này, thì ba cao thủ Khuy Đạo đỉnh phong đuổi theo lại động thủ trước, một ánh đao, một bóng kiếm, còn có một cái chưởng ấn cực lớn, nhất tề đánh về phía Ngũ Lôi Tôn Giả.
Khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, quanh người Ngũ Lôi Tôn Giả xuất hiện một đạo lôi quang, trong nháy mắt lôi quang ngưng tụ thành một khẩu súng lục màu xanh da trời, giống như giao long xuất thế đơn giản bắn ra ba kích đã xuyên qua ngực ba vị cao thủ Khuy Đạo đỉnh phong.
"Hồn Lực Ngưng Nguyên, chẳng lẽ hắn là Ngũ Lôi Tôn Giả thật." Trương Hiểu Vũ kinh nghi nhìn về phía Hắc Nguyệt Tôn Giả.
Hắc Nguyệt Tôn Giả không xác định nói: "Hồn Lực Ngưng Nguyên xác thực chỉ có người lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo mới có thể thi triển, Ngũ Lôi Tôn Giả không có khả năng mời loại cao thủ này đến mạo hiểm giả mạo hắn, tựa như thủ đoạn cũng không cao minh lắm, bất luận ta hay ngươi cũng có thể giết hắn một cách đơn giản.”
"Là Ngũ Lôi Tôn Giả thật là tốt nhất, nếu như là giả ta cũng có biện pháp có thể biết rõ phương hướng của Ngũ Lôi Tôn Giả thật." Thân hình hiện ra, Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua Ngũ Lôi Tôn Giả.
Ngũ Lôi Tôn Giả liếm liếm môi, trong con mắt tràn đầy hung quang, hồn lực vừa động, sử dụng súng lục màu xanh da trời giết về phía Trương Hiểu Vũ.
"Chết!" Trương Hiểu Vũ không tránh né, một đạo Loa Toàn Điện Chùy màu lam trong nháy mắt xuyên thấu trái tim Ngũ Lôi Tôn Giả, súng lục màu xanh da trời cách đó hơn trăm thước lập tức nứt toác ra rồi tan rã.
Hắc Nguyệt Tôn Giả trầm giọng nói: "Quả nhiên là giả."
Trương Hiểu Vũ mỉm cười, duỗi tay phải ra đem giả Ngũ Lôi Tôn Giả hút tới, rồi sau đó ánh sáng âm u trong hai mắt đại thịnh, một đoàn hồn lực quỷ dị xông vào hồn hải đối phương.
Từ trong trí nhớ còn chưa tán đi trong đầu đối phương, Trương Hiểu Vũ thấy được việc của Ngũ Lôi Tôn Giả giả này, tựa như bọn họ từ nhỏ đã có hình dạng như thế này. Không có thời thơ ấu, không có thân nhân, không có niềm vui, tất cả đều bị ném vào trong nguyên giới của Ngũ Lôi Tôn Giả, đến khi có việc dùng tới mới được lấy ra.
Ném người sống ở trong nguyên giới, điều đó không có khả năng, mặt mũi Trương Hiểu Vũ tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.
Không thể nào trực tiếp thu lấy tin tức hữu dụng, Trương Hiểu Vũ đành phải loại trừ những trí nhớ vô dụng ra như đãi vàng, trong lúc vô tình biết được tin tức về những Ngũ Lôi Tôn Giả giả này, rất là kinh ngạc.
La Kim Diêm biết hỏa hộ pháp theo lời của Bạch Lão Giả là hộ pháp cấp ba của Tinh Thần Gia Tộc, hỏa đạo đã tu luyện tới đệ nhị trọng, nhưng tu vi vẫn chỉ là tam cấp Võ Tôn, đây là đẳng cấp sau khi đã dùng một khỏa Tôn Vương Đan, mà dùng Tôn Vương Đan lần thứ hai cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
"Tử Diễm Thảo là một trong số ít những linh thảo có thể dùng trực tiếp ít, người này có thể có được vận khí thật sự quá tốt rồi, may mắn hắn không phải hỏa thuộc tính tu luyện giả, nếu không chúng ta sao có thể biết được tin tức của Tử Diễm Thảo, phải biết rằng hỏa hộ pháp vẫn một mực tìm kiếm Tử Diễm Thảo."
Bạch Lão Giả nói: "Qua vài ngày ta sẽ đem vài thứ tốt tới Huyền Âm Môn trao đổi Tử Diễm Thảo cùng hắn, ta nghĩ trong thời gian ngắn hắn không có khả năng dùng mất Tử Diễm Thảo."
La Kim Diêm nói: "Nếu lấy không ra thứ hắn động tâm, sợ ràng hắn sẽ không đồng ý."
"Kỳ thật ta đi qua cũng là làm cho hắn hiểu được thế lực của Tinh Thần Gia Tộc chúng ta một chút, nếu có thể giao hảo cùng chúng ta, dù không chiếm được bao nhiêu trợ giúp chính diện, nhưng trong bóng tối sẽ có không ít. Điều này là phi thường sáng suốt, nếu không chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, huống chi tính tình của hỏa hộ pháp cũng không quá tốt .." Bạch Lão Giả nào còn bộ dáng cười tủm tỉm khi đấu giá, thần sắc vô cùng lạnh lẽo.
Đã đến buổi chiều ngày thứ ba, ở trà lâu cuối phố chỗ gần cửa sổ, hai gã nam tử quần áo bình thường ngồi đối diện nhau, nhãn rỗi uống nước trà.
"Đã qua hai ngày, vậy mà Ngũ Lôi Tôn Giả một mực không rời khỏi tửu lâu, thật là kỳ quái." Nam tử trẻ tuổi bên trái mở miệng nói chuyện, nhưng người chung quanh lại không ai có thể nghe được.
Lão giả bên phải nói: "Đúng là làm cho người ta hoài nghi, dựa theo lẽ thường, sau khi tìm được Hồng Giao máu huyết, hắn phải rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, chẳng lẽ hắn muốn một mực dừng lại trong hoàng thành, cho đến khi dùng xong Hồng Giao tinh huyết." .
"Tốt nhất không phải như vậy, mặc dù Tinh Thần Gia Tộc đã cảnh cáo, nhưng nếu hắn chuẩn bị sử dụng thì ta cũng không để ý nhiều. Ta nghĩ những người kia cũng như vậy!" Nam tử trẻ tuổi cười lạnh nói.
Thật lâu sau, nam tử trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, nói với lão giả: "Mặc Tôn Giả, ngươi có biện pháp nào có thể che dấu chỗ không gian này không, ta muốn dùng bí pháp xem xét tình huống trong tửu lâu." Nam tử trẻ tuổi đúng là Trương Hiểu Vũ, ở trên đường cái chờ đợi đã hai ngày, giờ phút này có chút nhịn không được.
Mặc Tôn Giả gật gật đầu, tay phải lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra kết một cái ấn: "Ám Không!"
Quanh hai người không có có bất kỳ điều gì khác thường sinh ra, vẫn là hai người ngồi hai ghế một bàn, cộng thêm ấm trà, ly trà trên bàn, nhưng nếu là có cao thủ ở đây, sẽ lập tức phát hiện ra ngoại trừ những thứ này ra thì những thứ khác trong không gian đều bị biến mất, phảng phất như ở trong đó có thứ gì đó cắn nuốt mất ánh sáng, vô cùng mịt mờ.
Trương Hiểu Vũ nhìn quanh người, phát hiện không gian xung quanh đã ngăn cách ngoại giới, tán thán nói: " Thủ đoạn của Mặc Tôn Giả thật cao minh, bí pháp bực này thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
"Mấy thứ nhỏ nhặt mà thôi, ta lại muốn nhìn Trương môn chủ dùng bí pháp nào để xem tình huống trong tửu lâu, đó mới là việc làm cho người ta hiếu kỳ!" Mặc Tôn Giả lơ đễnh, nâng chung trà lên nhấp một miếng, chậm rãi nói.
Khẽ cười cười, Hai mắt Trương Hiểu Vũ nhìn qua đường, chăm chú tập trung vào tửu lâu của Ngũ Lôi Tôn Giả, rồi sau đó ở chỗ sâu trong hai mắt dần dần chảy ra một điểm màu xích hồng, theo điểm sáng này, đồng tử Trương Hiểu Vũ giống như hai khỏa bảo thạch có tác dụng phóng xạ ánh sáng đặc thù, bắn ra ánh sáng màu xích hồng.
Trong nội tâm giật mình một cái, Hắc Nguyệt Tôn Giả thầm nghĩ: Ánh mắt thật bén nhọn, vẻn vẹn là ở một bên đã có cảm giác trần truồng, nếu là bị nhìn trực tiếp vào người sẽ có cảm giác như thế nào đây.
Ở trong mắt Trương Hiểu Vũ, vách tường tửu lâu hệt là bóng đêm đen kịt, bị ánh sáng mở ra dễ dàng, hiển lộ hình ảnh bên trong bóng đêm.
Trên mặt giường lớn rộng rãi hoa lệ, một nam một nữ trần truồng, đang làm một loại vận động quen thuộc, cảnh tượng làm cho người ta bốc lên chút nhiệt huyết.
Không phải gian phòng này!
Ánh mắt Trương Hiểu Vũ nhanh chóng dời đi, rất nhanh đã phát hiện Ngũ Lôi Tôn Giả ở gian phòng thứ ba trên lâu hai.
Nhưng không phải một người, mà là năm người, năm Ngũ Lôi Tôn Giả ngồi xếp bằng tạo thành hình tròn dưới đất, tất cả đều nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích, cảnh tượng quỷ dị lại làm cho Trương Hiểu Vũ nhăn lông mày lại.
Mặc Tôn Giả ở một bên nói: "Có phát hiện ra hắn không?"
"Tìm được rồi, nhưng mà tình huống có chút không đúng.”
"Làm sao vậy?"
Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Lại xuất hiện năm Ngũ Lôi Tôn Giả, giờ phút này bọn họ đều nhắm mắt tu luyện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Năm Ngũ Lôi Tôn Giả, lông mày của Mặc Tôn Giả cũng nhíu lại.
"Ồ, có người ra tay, bất quá người nọ không phải Võ Tôn, mà chỉ là là một cái Võ Vương bình thường." Ánh sáng trong mắt Trương Hiểu Vũ thu lại, liếc về tầng dưới tửu lâu, một nam tử xa lạ vung chưởng đánh vào gian phòng kia của Ngũ Lôi Tôn Giả.
Oanh, tòa tửu lâu lắc lư mạnh mẽ, cách thật xa Trương Hiểu Vũ cũng có thể nghe được thanh âm ầm ĩ kinh hoảng, tiếng la khóc trong tửu lâu.
Tầng hai Tửu lâu dưới một chưởng của nam tử xa lạ, cơ hồ bị phá hủy một phần ba, lộ ra cấu tạo kiến trúc bên trong, lúc này, một mảnh mái hiên đột nhiên chia năm xẻ bảy, năm bóng người giống nhau như đúc vọt lên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bay vút ra năm hướng khác nhau.
Gặp tình huống như vậy, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng đứng dậy, nói với Hắc Nguyệt Tôn Giả: "Mặc kệ, chúng ta truy đuổi tên bay về hướng Tây Bắc trước." Cái lựa chọn này cũng không phải tùy tiện quyết định, Trương Hiểu Vũ nhìn ra ngoại trừ hướng Tây Bắc đi về Tây Vực, bốn hướng khác cũng vẫn nằm trong phạm vi Nam Vực.
Hắc Nguyệt Tôn Giả gật gật đầu.
Hai người quỷ mị biến mất ở trà lâu, thậm chí còn không có có bất kỳ người nào biết hai người biến mất từ lúc nào, dường như bọn họ đã sớm rời đi từ lâu rồi.
Cùng mục tiêu với bọn Trương Hiểu Vũ cũng không ít, những người này trên cơ bản đều là Kỳ Lân phủ hoặc là thế lực khác, dù sao năm Ngũ Lôi Tôn Giả làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, nhưng trên cái thế giới không có khả năng có năm người giống nhau tồn tại, trong đó tất nhiên có bốn là giả, mà giả tự nhiên không quá lợi hại, cao thủ bình thường đuổi giết đã đủ rồi.
Mặc kệ đối phương là thật hay là giả, nhưng tốc độ cũng thuộc vào hàng nhất lưu. Đang muốn ra tay giải quyết Ngũ Lôi Tôn Giả này, thì ba cao thủ Khuy Đạo đỉnh phong đuổi theo lại động thủ trước, một ánh đao, một bóng kiếm, còn có một cái chưởng ấn cực lớn, nhất tề đánh về phía Ngũ Lôi Tôn Giả.
Khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, quanh người Ngũ Lôi Tôn Giả xuất hiện một đạo lôi quang, trong nháy mắt lôi quang ngưng tụ thành một khẩu súng lục màu xanh da trời, giống như giao long xuất thế đơn giản bắn ra ba kích đã xuyên qua ngực ba vị cao thủ Khuy Đạo đỉnh phong.
"Hồn Lực Ngưng Nguyên, chẳng lẽ hắn là Ngũ Lôi Tôn Giả thật." Trương Hiểu Vũ kinh nghi nhìn về phía Hắc Nguyệt Tôn Giả.
Hắc Nguyệt Tôn Giả không xác định nói: "Hồn Lực Ngưng Nguyên xác thực chỉ có người lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo mới có thể thi triển, Ngũ Lôi Tôn Giả không có khả năng mời loại cao thủ này đến mạo hiểm giả mạo hắn, tựa như thủ đoạn cũng không cao minh lắm, bất luận ta hay ngươi cũng có thể giết hắn một cách đơn giản.”
"Là Ngũ Lôi Tôn Giả thật là tốt nhất, nếu như là giả ta cũng có biện pháp có thể biết rõ phương hướng của Ngũ Lôi Tôn Giả thật." Thân hình hiện ra, Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua Ngũ Lôi Tôn Giả.
Ngũ Lôi Tôn Giả liếm liếm môi, trong con mắt tràn đầy hung quang, hồn lực vừa động, sử dụng súng lục màu xanh da trời giết về phía Trương Hiểu Vũ.
"Chết!" Trương Hiểu Vũ không tránh né, một đạo Loa Toàn Điện Chùy màu lam trong nháy mắt xuyên thấu trái tim Ngũ Lôi Tôn Giả, súng lục màu xanh da trời cách đó hơn trăm thước lập tức nứt toác ra rồi tan rã.
Hắc Nguyệt Tôn Giả trầm giọng nói: "Quả nhiên là giả."
Trương Hiểu Vũ mỉm cười, duỗi tay phải ra đem giả Ngũ Lôi Tôn Giả hút tới, rồi sau đó ánh sáng âm u trong hai mắt đại thịnh, một đoàn hồn lực quỷ dị xông vào hồn hải đối phương.
Từ trong trí nhớ còn chưa tán đi trong đầu đối phương, Trương Hiểu Vũ thấy được việc của Ngũ Lôi Tôn Giả giả này, tựa như bọn họ từ nhỏ đã có hình dạng như thế này. Không có thời thơ ấu, không có thân nhân, không có niềm vui, tất cả đều bị ném vào trong nguyên giới của Ngũ Lôi Tôn Giả, đến khi có việc dùng tới mới được lấy ra.
Ném người sống ở trong nguyên giới, điều đó không có khả năng, mặt mũi Trương Hiểu Vũ tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.
Không thể nào trực tiếp thu lấy tin tức hữu dụng, Trương Hiểu Vũ đành phải loại trừ những trí nhớ vô dụng ra như đãi vàng, trong lúc vô tình biết được tin tức về những Ngũ Lôi Tôn Giả giả này, rất là kinh ngạc.
/545
|