"Công Dương Minh, không phải chỉ một Võ Sư ngươi cũng không đánh lại chứ?" Hách Liên Mân liếc qua Công Dương Minh.
"Sao có thể! Công Dương Minh sắc mặt xanh lét, sau đó hung hăng đối nói với Trương Hiểu Vũ: "Ta muốn cho ngươi xuống địa ngục, chết đi!”
Cát vàng nổ mạnh, thân hình Công Dương Minh hóa thành một cái bóng trắng, tay phải dựng thẳng chưởng thành đao, quang mang màu xanh nhạt không ngưng sáng tối, sau khi ngưng tụ thành hình dạng một thanh đao, chém về cổ Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ giờ phút này còn đứng ở trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch, hai khẽ phát lực, thân hình bắn lên đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền.
Thương, thương, thương. . .
Ma sát bén nhọn như kim loại vang lên dữ dội, thân hình hai người thiểm lược tung hoành, trong khoảnh khắc đã giao thủ hơn mười chiêu, bằng nhãn lực Võ Sư cấp bốn của Hách Liên Mân cũng chỉ có thể chứng kiến hai bóng đen quấn vào một chỗ trên cát vàng, căn bản không thể phân biệt ai đang chiếm thượng phong, ai đang ở hạ phong.
Hắc Ma Thủ kình đạo vận đến cực hạn, Trương Hiểu Vũ sắc mặt lạnh như băng đánh ra một quyền.
Tạp sát, đao mang xanh nhạt trong tay Công Dương Minh nứt vỡ, mặt mũi tràn đầy không thể tin được lùi lại mấy bước, làm sao có thể, Nhân cấp hạ thừa vũ kỹ Lưu Quang Nhận cũng không địch lại nắm tay của đối phương, điều này không có khả năng.
Hưu, một đạo quyền ảnh theo sát, trong nháy mắt đánh thẳng tới ngực Công Dương Minh, màu xanh đen sáng bóng nhàn nhạt giống như được đúc bằng sắt, lạnh lẽo cứng rắn.
Không tốt, bước chân Công Dương Minh nhanh chóng thối lui lần nữa, hơn nữa từ trên thân thể tuôn ra một màn hào quang màu xanh nhạt, chặn ngang thiết quyền trước khi nó đánh tới thân người.
Chi chi chi, màn hào quang chống được mấy hơi thở đã ào ào nứt vỡ, lực đạo của thiết quyền yếu đi, những vẫn đánh lên trên ngực của Công Dương Minh.
Đương, ra ngoài ý định, nắm tay và tiếp xúc với ngực phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Thân hình bị đánh bay ra ngoài hơn mười bước, Công Dương Minh sắc mặt tái nhợt, sau đó cởi quần áo trước ngực xuống, một bộ áo giáp ngân quang lóng lánh nằm ở trên lồng ngực, chỉ là áo giáp vốn bóng loáng đã lưu lại một quyền ấn rõ ràng trên mặt.
"Có thể lưu lại quyền ấn ở trên Tuyết Ngân Thiết?" Công Dương Minh hoảng sợ nhìn qua Trương Hiểu Vũ.
Hách Liên Mân càng kinh ngạc vạn phần, Công Dương Minh đã là Đại Võ Sư cấp hai lại bị triệt để áp chế không nói, vừa rồi phóng ra hộ thân nguyên lực cũng không ngăn được nắm tay của Trương Hiểu Vũ, nếu như không phải có Tuyết Ngân Thiết Giáp bảo vệ, thì chắc chắn không còn mạng nữa. Mà Tuyết Ngân Thiết cứng rắn hơn tinh cương rất nhiều, có thể lưu lại quyền ấn trên nó phải có lực đạo cỡ nào đây.
"Thì ra là mặc áo giáp!" Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua đối phương.
Liều mạng ổn định tâm tình, nguyên lực trong cơ thể Công Dương Minh vận chuyển tới cực hạn, một màn hào quang màu xanh nhạt càng thêm thâm hậ úo với lúc trước trào ra ngoài, giống như một vỏ trứng gà màu xanh nhạt trong suốt, ở trên có ánh sáng lưu chuyển, trông huyễn lệ vô cùng.
Cát vàng mãnh liệt nổ mạnh, sắc mặt Công Dương Minh nhăn nhó dữ dội phóng tới Trương Hiểu Vũ, bàn tay mở ra thành trảo, một tầng hào quang xanh nhạt bao trùm trên tay của hắn, vọt về phía đỉnh đầu của Trương Hiểu Vũ.
Hai chân giang rộng ra, lưu lại một dấu ấn sâu ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ hít sâu một hơi, sau đó hung mãnh đánh ra một cái thiết quyền, âm thanh hưu hư khủng bố làm cho không khí rung động kịch liệt.
Oanh, Trương Hiểu Vũ lùi lại liền bốn bước, cuối cùng đạt một bước thật mạnh lên mặt cát, làm mặt cát dưới chân sụp đổ tung tóe, cát vàng chấn động.
Thân thể lộn một vòng, Công Dương Minh lảo đảo rơi trên mặt đất, màn hào quang trên tay bị đánh nát một lần nữa, cẩn thận quan sát có thể thấy được ngón tay của hắn run lên nhè nhẹ, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Cuối cùng là cái vũ kỹ gì!" Nhìn đến đây, Hách Liên Mân dĩ nhiên biết rõ Công Dương Minh không phải đối thủ của Trương Hiểu Vũ, đôi thiết quyền của đối phương tựa như thần binh thiết chùy vô kiên bất tồi, dị thường hung hãn, chỉ sợ đại đao chế tạo từ Tuyết Ngân Thiết cũng không thể lưu lại dấu vết lên nó.
"Cuồng Phong, lên cho ta." Giờ phút này Công Dương Minh ghen ghét Trương Hiểu Vũ nhìn một cái, hô hoán Cuồng Phong Điêu sau lưng không xa.
Thu, Cuồng Phong điêu vẫy cánh bay lên trời, bay đến không trung hơn mười mét, hai cánh chém về phía Trương Hiểu Vũ, lập tức, hai đạo lưỡi dao màu xanh nhạt cực lớn trống rỗng hình thành từ gió, mang theo kình khí gào thét như bão táp chém xuống dưới.
Hồng hộc, Phún Hỏa Tích Dịch cũng động, trong mắt lóe lên tia sáng khinh thường, há mồm phụt ra một ngọn lửa cực nóng, trong chốc lát bao trùm hai đạo lưỡi đao lớn bằng gió.
Tiếng nổ vang ầm rầm rầm không ngừng truyền ra giữa không trung, ngọn lửa và cuồng phong nhảy múa, cuồng loạn đan vào dây dưa cùng một chỗ, sau đó tuôn ra năng lượng rất lớn, triệt để chôn vùi tan rã.
Hách Liên Mân và Công Dương Minh lúc này mới tỉnh ngộ, bên đối phương cũng có một con hoang thú Phún Hỏa Tích Dịch cấp ba, hơn nữa dường như sức chiến đấu mạnh hơn Phún Hỏa Tích Dịch bình thường.
"Nếu không muốn chết, hiện tại có thể đi." Mặc dù lúc trước một quyền kia Trương Hiểu Vũ động sát cơ, nhưng nếu như cho hắn lựa chọn thì, hắn vẫn không không muốn đối kháng trong với Thần Sa Phủ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương sẽ không tìm hắn phiền toái, nếu không coi như là Thiên hoàng Đại Đế, Trương Hiểu Vũ cũng tuyệt đối không nương tay.
Hách Liên Mân vội vàng nói với Công Dương Minh: "Không thể để cho hắn đi, hai người chúng ta hợp lực giết hắn." Nếu như đã khẳng định trên người Trương Hiểu Vũ có Địa cấp vũ kỹ, Hách Liên Mân càng không có khả năng buông tha cho cơ hội này.
"Đương nhiên, người này quyết không thể lưu lại." Công Dương Minh không biết là xuất phát từ ghen ghét hay là nguyên nhân gì khác, khí huyết trong lòng bốc lên.
Trong con mắt Trương Hiểu Vũ phóng ra ánh sáng lạnh, lạnh nhạt nói: "Hôm nay hai người các ngươi chết chắc rồi!" Chỉ là một câu nhàn nhạt, biểu lộ quyết tâm phải giết của Trương Hiểu Vũ đã không thể nghi ngờ.
Phún Hỏa Tích Dịch và Cuồng Phong điêu đối chiến kịch liệt cách đó hơn mười mét, hai con hoang thú tựa như đã động chân hỏa, năng lượng lần trước so với lần sau càng cường đại hơn, dư âm nổ mạnh làm cho hoang thú cấp thấp gần đó ào ào bỏ trốn.
Đùng, cốt tiên mang theo ngọn lửa màu đỏ đánh lên trên cát, lưu lại một vết cháy nhỏ dài. Trong ánh mắt diễm lệ của Hách Liên Mân tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.
"Lên." Thân hình uyển chuyển của Hách Liên Mân dẫn đầu lao tới, xa xa chính là một đạo cốt tiên nóng bỏng đánh tới, vạch phá không khí.
Công Dương Minh theo sát phía sau, trên người bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, hắn mang theo uy thế cường thịnh hơn Hách Liên Mân vài lần, một chưởng đánh tới đầu Trương Hiểu Vũ.
Hoàn toàn không có ý né tránh, Trương Hiểu Vũ ngang ngược vung tay ra, bắt cốt tiên lại, lửa đỏ nóng bỏng gặp phải điện mang lóng lánh nhanh chóng bị dập tắt, sau đó dòng điện theo cốt tiên truyền tới lòng bàn tay Hách Liên Mân.
Tay kia biến thành màu xanh đen nhạt, trong tiếng nắm kẽo kẹt kẽo kẹt hình thành một thiết quyền, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng bóng loáng của kim loại, một quyền đánh về chưởng thế hào hùng của Công Dương Minh.
Hách Liên Mân hít sâu một hơi, tay trái mang theo tiếng xé gió bén nhọn chém về phần cổ Trương Hiểu Vũ, thề phải làm cho hắn chết ở tại chỗ.
Bàn tay nắm cốt tiên kéo về sau một cái, sau đó trên mặt nổi gân xanh, một cỗ lực lượng ngang trời kéo theo Hách Liên Mẫn, đánh thẳng về phía Công Dương Minh.
Oanh, thân hình Công Dương Minh nhanh chóng thối lui, màn hào quang trên lòng bàn tay lại bị đánh tan một lần nữa, khóe miệng hiện lên một vết máu. Tựa như nhìn thấy Hách Liên Mân hướng bên này đánh tới, trong mắt hiện lên dị sắc, thân thủ lập tức vây quanh thân thể thon dài uyển chuyển của Hách Liên Mân, chỉ là hắn đã khinh thường sức mạnh một cái vung này của Trương Hiểu, lực đạo mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể Hách Liên Mân nhanh chóng truyền tới cơ thể Công Dương Minh, phanh một tiếng, hai người lập tức bị đánh bay.
"Sao có thể! Công Dương Minh sắc mặt xanh lét, sau đó hung hăng đối nói với Trương Hiểu Vũ: "Ta muốn cho ngươi xuống địa ngục, chết đi!”
Cát vàng nổ mạnh, thân hình Công Dương Minh hóa thành một cái bóng trắng, tay phải dựng thẳng chưởng thành đao, quang mang màu xanh nhạt không ngưng sáng tối, sau khi ngưng tụ thành hình dạng một thanh đao, chém về cổ Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ giờ phút này còn đứng ở trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch, hai khẽ phát lực, thân hình bắn lên đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền.
Thương, thương, thương. . .
Ma sát bén nhọn như kim loại vang lên dữ dội, thân hình hai người thiểm lược tung hoành, trong khoảnh khắc đã giao thủ hơn mười chiêu, bằng nhãn lực Võ Sư cấp bốn của Hách Liên Mân cũng chỉ có thể chứng kiến hai bóng đen quấn vào một chỗ trên cát vàng, căn bản không thể phân biệt ai đang chiếm thượng phong, ai đang ở hạ phong.
Hắc Ma Thủ kình đạo vận đến cực hạn, Trương Hiểu Vũ sắc mặt lạnh như băng đánh ra một quyền.
Tạp sát, đao mang xanh nhạt trong tay Công Dương Minh nứt vỡ, mặt mũi tràn đầy không thể tin được lùi lại mấy bước, làm sao có thể, Nhân cấp hạ thừa vũ kỹ Lưu Quang Nhận cũng không địch lại nắm tay của đối phương, điều này không có khả năng.
Hưu, một đạo quyền ảnh theo sát, trong nháy mắt đánh thẳng tới ngực Công Dương Minh, màu xanh đen sáng bóng nhàn nhạt giống như được đúc bằng sắt, lạnh lẽo cứng rắn.
Không tốt, bước chân Công Dương Minh nhanh chóng thối lui lần nữa, hơn nữa từ trên thân thể tuôn ra một màn hào quang màu xanh nhạt, chặn ngang thiết quyền trước khi nó đánh tới thân người.
Chi chi chi, màn hào quang chống được mấy hơi thở đã ào ào nứt vỡ, lực đạo của thiết quyền yếu đi, những vẫn đánh lên trên ngực của Công Dương Minh.
Đương, ra ngoài ý định, nắm tay và tiếp xúc với ngực phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Thân hình bị đánh bay ra ngoài hơn mười bước, Công Dương Minh sắc mặt tái nhợt, sau đó cởi quần áo trước ngực xuống, một bộ áo giáp ngân quang lóng lánh nằm ở trên lồng ngực, chỉ là áo giáp vốn bóng loáng đã lưu lại một quyền ấn rõ ràng trên mặt.
"Có thể lưu lại quyền ấn ở trên Tuyết Ngân Thiết?" Công Dương Minh hoảng sợ nhìn qua Trương Hiểu Vũ.
Hách Liên Mân càng kinh ngạc vạn phần, Công Dương Minh đã là Đại Võ Sư cấp hai lại bị triệt để áp chế không nói, vừa rồi phóng ra hộ thân nguyên lực cũng không ngăn được nắm tay của Trương Hiểu Vũ, nếu như không phải có Tuyết Ngân Thiết Giáp bảo vệ, thì chắc chắn không còn mạng nữa. Mà Tuyết Ngân Thiết cứng rắn hơn tinh cương rất nhiều, có thể lưu lại quyền ấn trên nó phải có lực đạo cỡ nào đây.
"Thì ra là mặc áo giáp!" Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua đối phương.
Liều mạng ổn định tâm tình, nguyên lực trong cơ thể Công Dương Minh vận chuyển tới cực hạn, một màn hào quang màu xanh nhạt càng thêm thâm hậ úo với lúc trước trào ra ngoài, giống như một vỏ trứng gà màu xanh nhạt trong suốt, ở trên có ánh sáng lưu chuyển, trông huyễn lệ vô cùng.
Cát vàng mãnh liệt nổ mạnh, sắc mặt Công Dương Minh nhăn nhó dữ dội phóng tới Trương Hiểu Vũ, bàn tay mở ra thành trảo, một tầng hào quang xanh nhạt bao trùm trên tay của hắn, vọt về phía đỉnh đầu của Trương Hiểu Vũ.
Hai chân giang rộng ra, lưu lại một dấu ấn sâu ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ hít sâu một hơi, sau đó hung mãnh đánh ra một cái thiết quyền, âm thanh hưu hư khủng bố làm cho không khí rung động kịch liệt.
Oanh, Trương Hiểu Vũ lùi lại liền bốn bước, cuối cùng đạt một bước thật mạnh lên mặt cát, làm mặt cát dưới chân sụp đổ tung tóe, cát vàng chấn động.
Thân thể lộn một vòng, Công Dương Minh lảo đảo rơi trên mặt đất, màn hào quang trên tay bị đánh nát một lần nữa, cẩn thận quan sát có thể thấy được ngón tay của hắn run lên nhè nhẹ, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Cuối cùng là cái vũ kỹ gì!" Nhìn đến đây, Hách Liên Mân dĩ nhiên biết rõ Công Dương Minh không phải đối thủ của Trương Hiểu Vũ, đôi thiết quyền của đối phương tựa như thần binh thiết chùy vô kiên bất tồi, dị thường hung hãn, chỉ sợ đại đao chế tạo từ Tuyết Ngân Thiết cũng không thể lưu lại dấu vết lên nó.
"Cuồng Phong, lên cho ta." Giờ phút này Công Dương Minh ghen ghét Trương Hiểu Vũ nhìn một cái, hô hoán Cuồng Phong Điêu sau lưng không xa.
Thu, Cuồng Phong điêu vẫy cánh bay lên trời, bay đến không trung hơn mười mét, hai cánh chém về phía Trương Hiểu Vũ, lập tức, hai đạo lưỡi dao màu xanh nhạt cực lớn trống rỗng hình thành từ gió, mang theo kình khí gào thét như bão táp chém xuống dưới.
Hồng hộc, Phún Hỏa Tích Dịch cũng động, trong mắt lóe lên tia sáng khinh thường, há mồm phụt ra một ngọn lửa cực nóng, trong chốc lát bao trùm hai đạo lưỡi đao lớn bằng gió.
Tiếng nổ vang ầm rầm rầm không ngừng truyền ra giữa không trung, ngọn lửa và cuồng phong nhảy múa, cuồng loạn đan vào dây dưa cùng một chỗ, sau đó tuôn ra năng lượng rất lớn, triệt để chôn vùi tan rã.
Hách Liên Mân và Công Dương Minh lúc này mới tỉnh ngộ, bên đối phương cũng có một con hoang thú Phún Hỏa Tích Dịch cấp ba, hơn nữa dường như sức chiến đấu mạnh hơn Phún Hỏa Tích Dịch bình thường.
"Nếu không muốn chết, hiện tại có thể đi." Mặc dù lúc trước một quyền kia Trương Hiểu Vũ động sát cơ, nhưng nếu như cho hắn lựa chọn thì, hắn vẫn không không muốn đối kháng trong với Thần Sa Phủ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương sẽ không tìm hắn phiền toái, nếu không coi như là Thiên hoàng Đại Đế, Trương Hiểu Vũ cũng tuyệt đối không nương tay.
Hách Liên Mân vội vàng nói với Công Dương Minh: "Không thể để cho hắn đi, hai người chúng ta hợp lực giết hắn." Nếu như đã khẳng định trên người Trương Hiểu Vũ có Địa cấp vũ kỹ, Hách Liên Mân càng không có khả năng buông tha cho cơ hội này.
"Đương nhiên, người này quyết không thể lưu lại." Công Dương Minh không biết là xuất phát từ ghen ghét hay là nguyên nhân gì khác, khí huyết trong lòng bốc lên.
Trong con mắt Trương Hiểu Vũ phóng ra ánh sáng lạnh, lạnh nhạt nói: "Hôm nay hai người các ngươi chết chắc rồi!" Chỉ là một câu nhàn nhạt, biểu lộ quyết tâm phải giết của Trương Hiểu Vũ đã không thể nghi ngờ.
Phún Hỏa Tích Dịch và Cuồng Phong điêu đối chiến kịch liệt cách đó hơn mười mét, hai con hoang thú tựa như đã động chân hỏa, năng lượng lần trước so với lần sau càng cường đại hơn, dư âm nổ mạnh làm cho hoang thú cấp thấp gần đó ào ào bỏ trốn.
Đùng, cốt tiên mang theo ngọn lửa màu đỏ đánh lên trên cát, lưu lại một vết cháy nhỏ dài. Trong ánh mắt diễm lệ của Hách Liên Mân tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.
"Lên." Thân hình uyển chuyển của Hách Liên Mân dẫn đầu lao tới, xa xa chính là một đạo cốt tiên nóng bỏng đánh tới, vạch phá không khí.
Công Dương Minh theo sát phía sau, trên người bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, hắn mang theo uy thế cường thịnh hơn Hách Liên Mân vài lần, một chưởng đánh tới đầu Trương Hiểu Vũ.
Hoàn toàn không có ý né tránh, Trương Hiểu Vũ ngang ngược vung tay ra, bắt cốt tiên lại, lửa đỏ nóng bỏng gặp phải điện mang lóng lánh nhanh chóng bị dập tắt, sau đó dòng điện theo cốt tiên truyền tới lòng bàn tay Hách Liên Mân.
Tay kia biến thành màu xanh đen nhạt, trong tiếng nắm kẽo kẹt kẽo kẹt hình thành một thiết quyền, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng bóng loáng của kim loại, một quyền đánh về chưởng thế hào hùng của Công Dương Minh.
Hách Liên Mân hít sâu một hơi, tay trái mang theo tiếng xé gió bén nhọn chém về phần cổ Trương Hiểu Vũ, thề phải làm cho hắn chết ở tại chỗ.
Bàn tay nắm cốt tiên kéo về sau một cái, sau đó trên mặt nổi gân xanh, một cỗ lực lượng ngang trời kéo theo Hách Liên Mẫn, đánh thẳng về phía Công Dương Minh.
Oanh, thân hình Công Dương Minh nhanh chóng thối lui, màn hào quang trên lòng bàn tay lại bị đánh tan một lần nữa, khóe miệng hiện lên một vết máu. Tựa như nhìn thấy Hách Liên Mân hướng bên này đánh tới, trong mắt hiện lên dị sắc, thân thủ lập tức vây quanh thân thể thon dài uyển chuyển của Hách Liên Mân, chỉ là hắn đã khinh thường sức mạnh một cái vung này của Trương Hiểu, lực đạo mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể Hách Liên Mân nhanh chóng truyền tới cơ thể Công Dương Minh, phanh một tiếng, hai người lập tức bị đánh bay.
/545
|