“Khí nhận!” Lý Đức thốt ra.
Trương Hiểu Vũ đạm mạc nói:“Chiêu này kêu là Trảm phong”. Trảm phong không cần quán chú nguyên lực, chỉ cần lực lượng vô cùng cường đại nén lại mà hình thành khí nhận vô kiên bất tồi. Sau khi tiến vào đỉnh phong võ sư, Trương Hiểu Vũ vận hành Hắc ma sát đã có thể vung được thanh hắc kiếm kia, đương nhiên bởi vì Hắc kiếm nặng bảy trăm hai mươi cân nên không thể chém ra Khí nhận.
“Đây là lực lượng gì chứ, có thể so với Cự nhân tộc”. Thiên la quốc hữu có rất ít Cự nhân tộc tồn tại, Lý Đức may mắn nhìn thấy một lần, họ cùng Trương Hiểu Vũ giống nhau, hậu duệ Cự nhân tộc không cần dùng nguyên lực mà có khả đánh ra khí nhận xé rách cương thiết hoặc là khí quyền thập phần khủng bố, võ giả đồng cấp căn bản không phải là đối thủ của Cự nhân tộc.
Lý Đức không tin tà, hai tay giơ thanh kiếm lên liên tiếp phát ra kiếm khí màu vàng nhạt tựa như một vật sáng phát ra chung quanh.
Lực lượng trên tay chừng mấy ngàn cân, Trương Hiểu Vũ huy động ngân bạch đại kiếm, trong tiếng rít khủng bố từng đạo vô hình khí nhận theo một lộ tuyến quỷ dị ngăn chặn kiếm khí, mặt đất chung quanh bị oanh kích mà hoàn toàn thay đổi, cát vàng bay đầy trời.
Phát ra nhiều kiếm khí như vậy, lúc sau Lý Đức cũng có chút ăn không tiêu, hắn ngừng lại nói:“Ta không thể thắng ngươi, ngươi thắng rồi!”
Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói:“Ta cũng vô pháp thắng ngươi, tính ngang tay đi!”. Kiếm khí của đối phương xác thực là thập phần sắc bén, Trương Hiểu Vũ không dám trực tiếp dùng Hắc ma thủ để ngăn cản.
“Ta mời ngươi uống một chén nhé!”, Lý Đức đối với Trương Hiểu Vũ thực sự hứng thú, về sau cho dù có người muốn giết hắn phỏng chừng cũng sẽ nhịn không được mà ra tay hỗ trợ.
Thu hồi đại kiếm, Trương Hiểu Vũ cười nói:“Tốt!” Ở sa mạc nhiều ngày như vậy, trừ bỏ lúc ở nhà A Nhật Na, Trương Hiểu Vũ chưa có một bằng hữu nào, xem tính cách đối phương rõ ràng hào sảng, có vẻ hợp với chính.
Trong Tửu lâu, hai người ngồi đối diện giơ chén sảng khoái uống rượu. Ở kiếp trước, Trương Hiểu Vũ cũng là một cao thủ uống rượu, nay thân thể hắn hùng tráng, thể trạng dị thường nên uống rượu giống như uống nước, có bao nhiêu uống bấy nhiêu, làm cho Lý Đức trợn mắt há hốc mồm.
“Hai ta có thể uống rượu với nhau cũng coi như hữu duyên, về sau chuyện của ngươi là chuyện của ta! Cứ việc tới tìm ta”. Lý Đức hào sảng nói.
Trương Hiểu Vũ khoát tay mỉm cười nói:“Ta còn nghĩ ngươi là kẻ lãnh khốc, nguyên lai cũng hiếu khách như thế ”.
“Cái này còn phải xem là đối với ai nữa”. Lý Đức tự uống một chén rồi nói.
Trương Hiểu Vũ hỏi:“Xem ra ngươi không phải là người Đôn Hoàng sa mạc ”. Trương Hiểu Vũ từ công pháp của hắn mà phỏng đoán.
Lý Đức gật gật đầu nói:“Ta là người Thiên la quốc, đến Đôn Hoàng sa mạc chỉ là đi lịch lãm”.
Lịch lãm, xem ra đối phương là đệ tử một đại gia tộc nào đó, Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ nói:“Có thể nói cho ta nghe về Thiên la quốc không, nơi đó ta hoàn toàn không biết gì cả”.
Lý Đức kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ rồi nói:“Thiên la quốc là một trong bốn nước ở Nam vực Đằng Vân đại lục, binh mấy ngàn vạn, quốc thổ ở Nam vực bài danh đệ tam. Từ cực nam Nam trấn đến cực bắc Thiên Lang quan dài đến hơn sáu vạn dặm; Phía đông Lâm Hải thành đến cực tây Nam hoang sơn mạch dài hơn tám vạn dặm.
Trừ cái đó ra, Thiên la quốc mỗi mười năm đều sẽ cử hành một lần Thập đại cao thủ bài danh chiến, và cứ ba năm một lần thanh niên Thập đại cao thủ bài danh chiến”.
Thế giới này võ phong xác thực thịnh hành, đến đây cũng có cao thủ bài danh, cũng không biết thực lực mình nay xếp thứ bao nhiêu trong đám thanh niên đây?
“Không biết Lý Đức ngươi ở trong thế hệ thanh niên bài danh thứ bao nhiêu”.
Lý Đức cười khổ một tiếng:“Trương huynh đệ chê cười rồi, muốn tiến vào Top 10 ít nhất cũng phải có thực lực Đại võ sư đỉnh phong, vào Top 5 đại đa số là Võ vương cảnh giới”.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc, Lý Đức bất quá mới hai mươi ba hai tư tuổi, những người khác cho dù là lớn hơn hắn vài tuổi, tuổi trẻ như vậy đã là Võ vương cao thủ, chẳng lẽ Thiên la quốc nhiều thiên tài như vậy.
“Tham gia trận đấu có điều kiện tiên quyết gì không ?” Nếu không có việc gì thì Trương Hiểu Vũ cũng muốn tới kiến thức một chút.
“Chỉ cần là người Thiên la quốc, tuổi không quá ba mươi là đều có thể tham gia. Trương huynh đệ nếu có ý tứ thì ta có thể lấy cho ngươi thân phận người Thiên la quốc ”. Lý Đức nhìn ra Trương Hiểu Vũ có chút động tâm, là người trẻ tuổi ai mà không muốn thể hiện tài năng chứ.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Tốt! Đến lúc đó ta đi tìm ngươi”.
“Một lời đã định, nếu không biết đường thì ngươi chỉ cần hỏi thăm về Lý gia ở Kim Quang quận thành là được ”. Lý Đức nhiệt tình nói.
“Chỉ sợ mang đến cho ngươi phiền toái thôi”. Lý Đức người này không tệ, trong đầu Trương Hiểu Vũ đã coi đối phương là nửa bằng hữu.
“Đúng rồi, ngươi sao bị đám Công Dương gia cùng Hách Liên gia săn đuổi ở trong Đôn Hoàng sa mạc vậy, đối kháng với bọn họ không sáng suốt đâu!” Lý Đức nghi hoặc nói.
Trương Hiểu Vũ cười khổ, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm như thế nên lập tức đem tiền căn hậu quả sự tình kể lại cho Lý Đức một lần.
Lý Đức trong mắt hàn quang chớp động nói:“Thần Sa phủ tuy cường thế, nhưng ở Nam vực cũng chưa tính là cái gì, đến lúc đó ngươi đến chỗ ta thì bọn họ cũng không dám tùy ý giết ngươi. Bất quá trước mắt ngươi phải cẩn thận một chút, tốt nhất là nên trốn đi xa, Công Dương gia đã phái ra cao thủ đuổi giết ngươi”.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, trong Công Dương gia cao thủ nhiều như mây, trong các cao thủ phái ra sẽ có Võ vương cường giả, không nên đánh bừa là tốt nhất.
“Đáng tiếc là Mạc sư phó đoạn thời gian trước giao thủ với cao thủ thứ bảy của Thiên la quốc là Ô Lương Vũ bị trọng thương nên thực lực giảm xuống tới đỉnh phong Đại võ sư, nếu không cùng ngươi đồng hành thì không cần sợ hãi đám Công Dương gia cao thủ kia”. Lý Đức nói.
Mạc sư phó, Trương Hiểu Vũ nhìn trung niên phía sau Lý Đức kinh ngạc nói:“Ô Lương Vũ ta có hân hạnh gặp qua một lần, là Võ hùng cường giả, Mạc sư phó chẳng lẽ cũng là Võ hùng cường giả”.
Mạc sư phó cười cười nói:“Ô Lương Vũ cùng Thần Sa phủ cao thủ chiến đấu bị trọng thương, thực lực đã sớm giảm xuống đến Võ vương cảnh giới, đáng tiếc tuy đều là Võ vương nhưng vũ kỹ của hắn quá mức lợi hại, trong đám cao thủ Võ vương chỉ sợ không có địch thủ, ta cũng may mắn mới đào thoát được ”.
Trương Hiểu Vũ cũng không để ý, ngạo nghễ nói:“Muốn mạng của ta cũng không phải dễ dàng như vậy, ngươi yên tâm đi! Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.
Lý Đức tán thưởng sự tự tin của Trương Hiểu Vũ mà thầm nghĩ: “Nhìn hắn bất quá mười sáu bảy tuổi mà hào khí không thua ai, trong một năm này nếu có thể thăng cấp đến tứ ngũ cấp Đại võ sư thì vị tất đã yếu hơn đỉnh phong Đại võ sư, nhất định có thể trở thành một cao thủ của phía nam Thiên la quốc chúng ta, cái này sẽ đả kích ngạo khí của đám phương bắc kia.
“Chúc ngươi có thể thuận lợi đi vào Thiên la quốc, đến lúc đó ta sẽ tẩy trần cho ngươi ”. Lý Đức bưng một chén rượu chân thành nói. Trương Hiểu Vũ nâng cốc đụng nói một tiếng hảo rồi uống hết.
Mạc sư phó nhìn Trương Hiểu Vũ khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen thiếu gia ánh mắt không tệ, thật dễ dàng đã mượn sức được một thiên tài trẻ tuổi, ngày sau đối với Lý gia có chỗ tốt rất lớn.
Trương Hiểu Vũ đạm mạc nói:“Chiêu này kêu là Trảm phong”. Trảm phong không cần quán chú nguyên lực, chỉ cần lực lượng vô cùng cường đại nén lại mà hình thành khí nhận vô kiên bất tồi. Sau khi tiến vào đỉnh phong võ sư, Trương Hiểu Vũ vận hành Hắc ma sát đã có thể vung được thanh hắc kiếm kia, đương nhiên bởi vì Hắc kiếm nặng bảy trăm hai mươi cân nên không thể chém ra Khí nhận.
“Đây là lực lượng gì chứ, có thể so với Cự nhân tộc”. Thiên la quốc hữu có rất ít Cự nhân tộc tồn tại, Lý Đức may mắn nhìn thấy một lần, họ cùng Trương Hiểu Vũ giống nhau, hậu duệ Cự nhân tộc không cần dùng nguyên lực mà có khả đánh ra khí nhận xé rách cương thiết hoặc là khí quyền thập phần khủng bố, võ giả đồng cấp căn bản không phải là đối thủ của Cự nhân tộc.
Lý Đức không tin tà, hai tay giơ thanh kiếm lên liên tiếp phát ra kiếm khí màu vàng nhạt tựa như một vật sáng phát ra chung quanh.
Lực lượng trên tay chừng mấy ngàn cân, Trương Hiểu Vũ huy động ngân bạch đại kiếm, trong tiếng rít khủng bố từng đạo vô hình khí nhận theo một lộ tuyến quỷ dị ngăn chặn kiếm khí, mặt đất chung quanh bị oanh kích mà hoàn toàn thay đổi, cát vàng bay đầy trời.
Phát ra nhiều kiếm khí như vậy, lúc sau Lý Đức cũng có chút ăn không tiêu, hắn ngừng lại nói:“Ta không thể thắng ngươi, ngươi thắng rồi!”
Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói:“Ta cũng vô pháp thắng ngươi, tính ngang tay đi!”. Kiếm khí của đối phương xác thực là thập phần sắc bén, Trương Hiểu Vũ không dám trực tiếp dùng Hắc ma thủ để ngăn cản.
“Ta mời ngươi uống một chén nhé!”, Lý Đức đối với Trương Hiểu Vũ thực sự hứng thú, về sau cho dù có người muốn giết hắn phỏng chừng cũng sẽ nhịn không được mà ra tay hỗ trợ.
Thu hồi đại kiếm, Trương Hiểu Vũ cười nói:“Tốt!” Ở sa mạc nhiều ngày như vậy, trừ bỏ lúc ở nhà A Nhật Na, Trương Hiểu Vũ chưa có một bằng hữu nào, xem tính cách đối phương rõ ràng hào sảng, có vẻ hợp với chính.
Trong Tửu lâu, hai người ngồi đối diện giơ chén sảng khoái uống rượu. Ở kiếp trước, Trương Hiểu Vũ cũng là một cao thủ uống rượu, nay thân thể hắn hùng tráng, thể trạng dị thường nên uống rượu giống như uống nước, có bao nhiêu uống bấy nhiêu, làm cho Lý Đức trợn mắt há hốc mồm.
“Hai ta có thể uống rượu với nhau cũng coi như hữu duyên, về sau chuyện của ngươi là chuyện của ta! Cứ việc tới tìm ta”. Lý Đức hào sảng nói.
Trương Hiểu Vũ khoát tay mỉm cười nói:“Ta còn nghĩ ngươi là kẻ lãnh khốc, nguyên lai cũng hiếu khách như thế ”.
“Cái này còn phải xem là đối với ai nữa”. Lý Đức tự uống một chén rồi nói.
Trương Hiểu Vũ hỏi:“Xem ra ngươi không phải là người Đôn Hoàng sa mạc ”. Trương Hiểu Vũ từ công pháp của hắn mà phỏng đoán.
Lý Đức gật gật đầu nói:“Ta là người Thiên la quốc, đến Đôn Hoàng sa mạc chỉ là đi lịch lãm”.
Lịch lãm, xem ra đối phương là đệ tử một đại gia tộc nào đó, Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ nói:“Có thể nói cho ta nghe về Thiên la quốc không, nơi đó ta hoàn toàn không biết gì cả”.
Lý Đức kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ rồi nói:“Thiên la quốc là một trong bốn nước ở Nam vực Đằng Vân đại lục, binh mấy ngàn vạn, quốc thổ ở Nam vực bài danh đệ tam. Từ cực nam Nam trấn đến cực bắc Thiên Lang quan dài đến hơn sáu vạn dặm; Phía đông Lâm Hải thành đến cực tây Nam hoang sơn mạch dài hơn tám vạn dặm.
Trừ cái đó ra, Thiên la quốc mỗi mười năm đều sẽ cử hành một lần Thập đại cao thủ bài danh chiến, và cứ ba năm một lần thanh niên Thập đại cao thủ bài danh chiến”.
Thế giới này võ phong xác thực thịnh hành, đến đây cũng có cao thủ bài danh, cũng không biết thực lực mình nay xếp thứ bao nhiêu trong đám thanh niên đây?
“Không biết Lý Đức ngươi ở trong thế hệ thanh niên bài danh thứ bao nhiêu”.
Lý Đức cười khổ một tiếng:“Trương huynh đệ chê cười rồi, muốn tiến vào Top 10 ít nhất cũng phải có thực lực Đại võ sư đỉnh phong, vào Top 5 đại đa số là Võ vương cảnh giới”.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc, Lý Đức bất quá mới hai mươi ba hai tư tuổi, những người khác cho dù là lớn hơn hắn vài tuổi, tuổi trẻ như vậy đã là Võ vương cao thủ, chẳng lẽ Thiên la quốc nhiều thiên tài như vậy.
“Tham gia trận đấu có điều kiện tiên quyết gì không ?” Nếu không có việc gì thì Trương Hiểu Vũ cũng muốn tới kiến thức một chút.
“Chỉ cần là người Thiên la quốc, tuổi không quá ba mươi là đều có thể tham gia. Trương huynh đệ nếu có ý tứ thì ta có thể lấy cho ngươi thân phận người Thiên la quốc ”. Lý Đức nhìn ra Trương Hiểu Vũ có chút động tâm, là người trẻ tuổi ai mà không muốn thể hiện tài năng chứ.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Tốt! Đến lúc đó ta đi tìm ngươi”.
“Một lời đã định, nếu không biết đường thì ngươi chỉ cần hỏi thăm về Lý gia ở Kim Quang quận thành là được ”. Lý Đức nhiệt tình nói.
“Chỉ sợ mang đến cho ngươi phiền toái thôi”. Lý Đức người này không tệ, trong đầu Trương Hiểu Vũ đã coi đối phương là nửa bằng hữu.
“Đúng rồi, ngươi sao bị đám Công Dương gia cùng Hách Liên gia săn đuổi ở trong Đôn Hoàng sa mạc vậy, đối kháng với bọn họ không sáng suốt đâu!” Lý Đức nghi hoặc nói.
Trương Hiểu Vũ cười khổ, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm như thế nên lập tức đem tiền căn hậu quả sự tình kể lại cho Lý Đức một lần.
Lý Đức trong mắt hàn quang chớp động nói:“Thần Sa phủ tuy cường thế, nhưng ở Nam vực cũng chưa tính là cái gì, đến lúc đó ngươi đến chỗ ta thì bọn họ cũng không dám tùy ý giết ngươi. Bất quá trước mắt ngươi phải cẩn thận một chút, tốt nhất là nên trốn đi xa, Công Dương gia đã phái ra cao thủ đuổi giết ngươi”.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, trong Công Dương gia cao thủ nhiều như mây, trong các cao thủ phái ra sẽ có Võ vương cường giả, không nên đánh bừa là tốt nhất.
“Đáng tiếc là Mạc sư phó đoạn thời gian trước giao thủ với cao thủ thứ bảy của Thiên la quốc là Ô Lương Vũ bị trọng thương nên thực lực giảm xuống tới đỉnh phong Đại võ sư, nếu không cùng ngươi đồng hành thì không cần sợ hãi đám Công Dương gia cao thủ kia”. Lý Đức nói.
Mạc sư phó, Trương Hiểu Vũ nhìn trung niên phía sau Lý Đức kinh ngạc nói:“Ô Lương Vũ ta có hân hạnh gặp qua một lần, là Võ hùng cường giả, Mạc sư phó chẳng lẽ cũng là Võ hùng cường giả”.
Mạc sư phó cười cười nói:“Ô Lương Vũ cùng Thần Sa phủ cao thủ chiến đấu bị trọng thương, thực lực đã sớm giảm xuống đến Võ vương cảnh giới, đáng tiếc tuy đều là Võ vương nhưng vũ kỹ của hắn quá mức lợi hại, trong đám cao thủ Võ vương chỉ sợ không có địch thủ, ta cũng may mắn mới đào thoát được ”.
Trương Hiểu Vũ cũng không để ý, ngạo nghễ nói:“Muốn mạng của ta cũng không phải dễ dàng như vậy, ngươi yên tâm đi! Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.
Lý Đức tán thưởng sự tự tin của Trương Hiểu Vũ mà thầm nghĩ: “Nhìn hắn bất quá mười sáu bảy tuổi mà hào khí không thua ai, trong một năm này nếu có thể thăng cấp đến tứ ngũ cấp Đại võ sư thì vị tất đã yếu hơn đỉnh phong Đại võ sư, nhất định có thể trở thành một cao thủ của phía nam Thiên la quốc chúng ta, cái này sẽ đả kích ngạo khí của đám phương bắc kia.
“Chúc ngươi có thể thuận lợi đi vào Thiên la quốc, đến lúc đó ta sẽ tẩy trần cho ngươi ”. Lý Đức bưng một chén rượu chân thành nói. Trương Hiểu Vũ nâng cốc đụng nói một tiếng hảo rồi uống hết.
Mạc sư phó nhìn Trương Hiểu Vũ khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen thiếu gia ánh mắt không tệ, thật dễ dàng đã mượn sức được một thiên tài trẻ tuổi, ngày sau đối với Lý gia có chỗ tốt rất lớn.
/545
|