Thánh thành, trên đường cái, khi mọi người thấy trên ngực trái Trương Hiểu Vũ có Thần thánh liệp thủ huân chương bốn sao thì cả đám lộ ra vẻ ước ao và kính phục, toàn bộ Thánh thành có hơn mười ức nhân khẩu nhưng số lượng Thần thánh liệp thủ bất quá chỉ có hơn một trăm, đạt được bốn sao Thần thánh liệp thủ bất quá hai mươi người, điều đó cho thấy cái này hiếm thấy ra sao.
"Thúc thúc, mua Tử Tiên Hoa đi! Tặng cho nữ bằng hữu nàng nhất định sẽ vui vẻ!". Đầu phố phía trước, một đại tiểu cô nương khoảng chừng bảy tám tuổi mang theo một cái lẵng hoa nhìn một đại hán lạnh lùng rụt rè nói.
Đại hán lạnh lùng một cước đá bay lẵng hoa nói: "Tử Tiên Hoa này là thứ rác rưởi sao có thể tặng người được, cút ngay cho ta”. Nói xong hắn cũng không thèm nhìn cô bé mà đi vào đại tửu lâu bên cạnh.
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng ngồi xổm xuống mà nhặt lại những đóa hoa màu tím và lẵng hoa.
"Tiểu muội muội, nhỏ như vậy mà phải đi bán hoa rồi sao”. Chợt có một hồng bào hắc thanh niên ngồi xổm xuống giúp tiểu cô nương nhặt Tử Tiên Hoa và hỏi han.
Tiểu cô nương gạt nước mắt gật đầu nói: "Ba ba ta đã chết, chỉ còn lại có ta và mụ mụ, ta muốn giúp mụ mụ chia sẻ một chút”.
Hồng bào hắc thanh niên sờ sờ đầu tiểu cô nương ôn nhu nói: "Mụ mụ ngươi làm cái gì?".
"Mụ mụ ta bị ác ma trong ác ma sâm lâm làm tổn thương mà sinh trọng bệnh, ta muốn kiếm tiền mua cho mụ mụ đan dược chữa bệnh”.
Ác ma trong ác ma sâm lâm, cái kia hẳn là Tu La vương và bát giai ma nhân do quy tắc biến ảo ra rồi, Trương Hiểu Vũ hỏi: "Tử tiên này bao nhiêu tiền một đóa, ta mua hết cho!".
"Thật sao”. Tiểu cô nương nhãn tình sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ đỏ bừng hỏi lại.
Trương Hiểu Vũ gật đầu cười nói: "Đương nhiên là thật chứ, ca ca sẽ không gạt người”.
"Tử Tiên Hoa này không đắt, đại ca ca ta bán cho ngươi một đóa là mười khối Cực phẩm nguyên thạch, đây là giá ưu đãi đó”. Tiểu cô nương mong đợi nhìn Trương Hiểu Vũ nói.
Nghe vậy thì Trương Hiểu Vũ nhíu mày, một đóa Tử Tiên Hoa thập khối Cực phẩm nguyên thạch, coi như là một vạn đóa cũng mới được một khối đê giai nguyên tinh, thế này thì phải bán tới khi nào mới có thể mua được một viên đan dược đây.
Tiểu cô nương nhìn thấy Trương Hiểu Vũ cau mày thì lại cho rằng giá quá cao nên vội vàng nói: "Vậy thì năm khối Cực phẩm nguyên thạch một đóa cũng được, đại ca ca, không thể thấp hơn đâu, tại ngoại vi ác ma sâm lâm Tử Tiên Hoa cũng không có nhiều, Tiểu Tuyết không dám vào sâu hơn”.
Lấy từ nguyên giới ra một vạn khối đê giai nguyên tinh và một viên thất giai Bất Tử Đan, Trương Hiểu Vũ đưa chúng bỏ vào một cái nguyên giới rồi nhét vào tay tiểu cô nương nói: "Ở đây đều là của em, khỏa đan dược này có thể giúp cho mụ mụ em phục hồi như cũ”.
"Đa tạ đại ca ca, đa tạ đại ca ca!" Tiểu cô nương nước mắt ào ào chảy xuống, Trương Hiểu Vũ thực sự khó có thể tưởng tượng ra tiểu cô nương chỉ có bảy tám tuổi đã phải chịu bao nhiêu áp lực rồi.
"Mau đi đi! Mụ mụ em nhất định sẽ thật cao hứng”. Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ đầu đối phương nói.
Ân, tiểu cô nương đem lẵng hoa và Tử Tiên Hoa cùng đưa cho Trương Hiểu Vũ rồi xoay người vui vẻ chạy đi.
Đứng lên, Trương Hiểu Vũ nhìn lẵng hoa và Tử Tiên Hoa trong tay một chút rồi thầm nghĩ: Đây là loại hoa thuần khiết cỡ nào chứ, vì sao có người lại thờ ơ với nó vậy?
Không có lập tức ly khai Thánh thành, Trương Hiểu Vũ tìm một tửu lâu ăn uống. "Khách quan, lầu ba còn có phòng trống, xin mời vào!", nữ nhân viên phục vụ tửu thấy trên ngực trái Trương Hiểu Vũ có Thần thánh liệp thủ huân chương bốn sao thì lập tức cung kính nói.
Trương Hiểu Vũ gật đầu rồi đi theo sau bồi bàn. Trong quá trình hưởng thụ mỹ thực, Trương Hiểu Vũ lại nghĩ tới tiểu cô nương bán hoa kia mà không khỏi thở dài một hơi. Nguyên thủy tinh tuy rằng là trung tâm Chân nguyên giới, cường giả như vân thế nhưng vẫn có chênh lệch giàu nghèo hơn nữa so với tinh cầu phổ thông thì càng rõ ràng hơn, ở chỗ này thực lực mới là tất cả, có thực lực có thể kiếm được tiền đơn giản, mà người không có thực lực thì không chỉ kiếm không được tiền mà ngay cả sinh tồn cũng không dễ.
Nếu như Trương Hiểu Vũ chỉ là một người bình thường, hắn căn bản không có năng lực giúp đỡ người khác bởi vì muốn giúp đỡ được người khác thì tiền đề phải là bản thân trước tiên đủ lo cho mình đã. Hiện tại Trương Hiểu Vũ là Đại đế bảng đệ nhất cao thủ, trên người có mấy nghìn ức, giúp một người tự nhiên là dư dả rồi, hắn cũng sẽ không keo kiệt điểm chút giúp đỡ nho nhỏ ấy.
"Khách quan, ngươi có muốn nữ nhân hay không, các tiểu thư ở tửu lâu chúng ta là nhất đẳng ở Thánh thành đó”. Từ ngoài cửa truyền vào thanh âm của nữ người hầu nói.
Trương Hiểu Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trước tiên nhìn rồi hãy nói”.
Cửa mở rồi ba nữ tử xinh đẹp mỹ lệ đứng ở bên cạnh nữ người hầu vẻ mỉm cười chờ Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ tùy ý liếc mắt một cái, tướng mạo cũng không tệ lắm, bất quá khí chất còn kém không ít, đương nhiên, nếu chỉ có tướng mạo và khí chất tuyệt đỉnh thì hắn cũng sẽ không muốn, hắn không thích đàn bà dâm đãng.
"Mỗi người được thưởng mười vạn đê giai nguyên tinh, để các nàng ly khai đi thôi!" Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói.
Nghe vậy, ba nữ tử đều lộ ra vẻ mừng rỡ, các nàng cũng chỉ là do không có tiền nên mới đến tửu lâu tiếp khách, hơn nữa một lần tối đa chỉ được có mấy trăm đê giai nguyên tinh, trong đó tửu lâu thu mất năm thành, đến tay các nàng thì chỉ còn lại có một chút thôi, lần này không tiếp khách mà cũng có được mười vạn đê giai nguyên tinh, đến tay cũng có năm vạn, thật là kinh hỉ.
Cô gái phục vụ vẻ mặt ước ao, nàng làm ở chỗ này tiền lương một tháng cũng bất quá mấy nghìn đê giai nguyên tinh mà thôi, năm vạn đê giai nguyên tinh là thu nhập làm một năm của nàng rồi.
"Đại nhân, Tam tỷ muội chúng ta công phu rất tốt, ngài thật sự không cần sao?" Tam nữ thấy Trương Hiểu Vũ tuấn lãng thì không kềm chế được, đối phương khí chất phi phàm nên trong lòng thập phần cam tâm tình nguyện tiếp khách nhân như vậy.
Trương Hiểu Vũ phất tay nói: "Số tiền này có thể cho các cô rất lâu không cần tiếp khách nữa, hơn nữa tiếp khách cũng không phải lối ra, các ngươi nên nỗ lực tu luyện hơn, tóm lại sẽ ngày tu thành chính quả mà thôi”. Hắn đối với kỹ nữ không kỳ thị nhưng nếu như cả đời thầm nghĩ sẽ làm kỹ nữ thì sẽ làm cho hắn khinh thường.
Tam tỷ muội con mắt hơi đỏ lên, làm kỹ nữ không phải là ý nguyện của các nàng thế nhưng nếu đường sinh tồn vô pháp bảo đảm thì các nàng có thể làm sao bây giờ.
"Đa tạ đại nhân!" Tam tỷ muội an tĩnh ly khai.
Một bữa cơm của Trương Hiểu Vũ giá năm sáu mươi vạn đê giai nguyên tinh, hắn đang muốn giả tiền thì đột nhiên lộ ra thần tình phẫn nộ, khí thế dâng trào làm cho cả tòa tửu lâu chấn động.
Nữ người hầu thất kinh, không biết là vì nguyên nhân gì đã làm cho vị Thần thánh liệp thủ bốn sao này tức giận như vậy, chẳng lẽ là mình phục vụ không chu toàn nên nhất thời sợ hãi nói: "Khách quan, có cái gì làm ngài không hài lòng vậy”.
Đem ra năm trăm vạn nguyên tinh đặt ở trên bàn, Trương Hiểu Vũ nói: "Tính toán bồi thường cho ta”. Nói xong, cả người trực tiếp phá tường vọt ra đường phố.
Nữ người hầu ngây người, Thánh thành và đại lục thành thị giống nhau, mỗi một tòa kiến trúc đều có cấm chế bao phủ, coi như là Đại đế cao thủ cũng vô pháp làm hư hao thế mà lại bị đối phương đơn giản phá vỡ rồi.
Trong nguyên giới đưa cho tiểu cô nương có nhất lũ Hồn lực của Trương Hiểu Vũ, hắn biết rõ đạo lý tài bảo không ngoài lộ ra ngoài, nhất là một tiểu cô nương thay đổi bất ngờ, trong thành thị này rất dễ bị thương tổn nên hắn để lại một cái tâm nhãn, nghĩ không ra lúc này hắn cảm giác được mình đã sáng suốt cỡ nào chứ.
Trong một cái ngõ nhỏ, tiểu cô nương đang nhìn mấy người mặc đồng phục khóc ròng nói: "Van cầu các ngươi, đem đan dược bên trong cho ta, nguyên tinh thì ta nguyện từ bỏ”.
"Hắc hắc, đáng giá nhất là đan dược này, một viên Bất Tử Đan giá trị đến hơn một trăm vạn đê giai nguyên tinh, khẳng định là ngươi ăn trộm từ nơi nào rồi”. Trong đó có một đại hán lấy Bất Tử Đan từ nguyên giới ra mà không khỏi nở nụ cười nói.
"Không phải, đây là do một vị đại ca ca mua hoa cho ta”. Tiểu cô nương tức giận nước mắt lưng tròng nói.
Người đại hán cười nói: "Ngươi bán mấy bông Tử Tiên Hoa kia có thể kiếm được mấy nguyên tinh chứ, hơn nữa bệnh của mụ mụ ngươi đâu cần dùng đến Bất Tử Đan, quá lãng phí đi, nếu không đưa nàng đến Thánh Lang Bang chúng ta xem bệnh đi”.
"Lưu Phỉ, ngươi tiểu tử này háo sắc, đưa đến Thánh Lang Bang còn không phải để cho ngươi ngoạn sủng sao”. Mấy người bên cạnh nghe vậy thì cười mắng.
Đại hán tên là Lưu Phỉ nói: "Tiểu cô nương này còn nhỏ mà đã xinh đẹp như thế, mụ mụ nàng nhất định cũng không tệ, ta còn chưa từng chơi đùa phụ nữ đàng hoàng đó?".
"Ha ha!" Mấy người không có hảo ý cười ha hả.
Một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời Thánh thành rồi rơi xuống ngõ nhỏ này.
"Đại ca ca”. Tiểu cô nương nhìn thấy Trương Hiểu Vũ thì thương tâm rơi lệ không ngừng hô lên.
Trương Hiểu Vũ ôm lấy cổ tiểu cô nương này nói: "Bọn họ đoạt nguyên giới của em hả?". Tiểu cô nương nức nở gật đầu.
Đưa mắt liếc qua mấy người này, thấy trên ngực trái bọn họ đều đeo một cái huân chương điêu khắc Thiên Lang đồ án thì trong lòng biết đây là một bang phái, bất quá cái bang phái này cũng quá mất mặt đi, ngay cả một tiểu cô nương cũng đi cướp đoạt.
"Mấy người các ngươi xem ra không muốn sống nữa rồi”. Trương Hiểu Vũ nheo mắt lại sát khí ào ra.
Lưu Phỉ nói: "Ngươi là ai, dám quản việc của Thánh Lang bang chúng ta, không biết bang chủ chúng ta là một trong ngũ đại thánh kỵ sĩ của Thánh thành, thức thời thì mau cút đi”. Thấy Trương Hiểu Vũ có Thần thánh liệp thủ bốn sao nên hắn có chút kiêng kỵ nhưng Thánh Lang Bang cũng không là tiểu bang mà có một vị thánh kỵ sĩ tọa trấn, người bình thường nghe đến tên hắn đều chạy xa.
"Thúc thúc, mua Tử Tiên Hoa đi! Tặng cho nữ bằng hữu nàng nhất định sẽ vui vẻ!". Đầu phố phía trước, một đại tiểu cô nương khoảng chừng bảy tám tuổi mang theo một cái lẵng hoa nhìn một đại hán lạnh lùng rụt rè nói.
Đại hán lạnh lùng một cước đá bay lẵng hoa nói: "Tử Tiên Hoa này là thứ rác rưởi sao có thể tặng người được, cút ngay cho ta”. Nói xong hắn cũng không thèm nhìn cô bé mà đi vào đại tửu lâu bên cạnh.
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng ngồi xổm xuống mà nhặt lại những đóa hoa màu tím và lẵng hoa.
"Tiểu muội muội, nhỏ như vậy mà phải đi bán hoa rồi sao”. Chợt có một hồng bào hắc thanh niên ngồi xổm xuống giúp tiểu cô nương nhặt Tử Tiên Hoa và hỏi han.
Tiểu cô nương gạt nước mắt gật đầu nói: "Ba ba ta đã chết, chỉ còn lại có ta và mụ mụ, ta muốn giúp mụ mụ chia sẻ một chút”.
Hồng bào hắc thanh niên sờ sờ đầu tiểu cô nương ôn nhu nói: "Mụ mụ ngươi làm cái gì?".
"Mụ mụ ta bị ác ma trong ác ma sâm lâm làm tổn thương mà sinh trọng bệnh, ta muốn kiếm tiền mua cho mụ mụ đan dược chữa bệnh”.
Ác ma trong ác ma sâm lâm, cái kia hẳn là Tu La vương và bát giai ma nhân do quy tắc biến ảo ra rồi, Trương Hiểu Vũ hỏi: "Tử tiên này bao nhiêu tiền một đóa, ta mua hết cho!".
"Thật sao”. Tiểu cô nương nhãn tình sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ đỏ bừng hỏi lại.
Trương Hiểu Vũ gật đầu cười nói: "Đương nhiên là thật chứ, ca ca sẽ không gạt người”.
"Tử Tiên Hoa này không đắt, đại ca ca ta bán cho ngươi một đóa là mười khối Cực phẩm nguyên thạch, đây là giá ưu đãi đó”. Tiểu cô nương mong đợi nhìn Trương Hiểu Vũ nói.
Nghe vậy thì Trương Hiểu Vũ nhíu mày, một đóa Tử Tiên Hoa thập khối Cực phẩm nguyên thạch, coi như là một vạn đóa cũng mới được một khối đê giai nguyên tinh, thế này thì phải bán tới khi nào mới có thể mua được một viên đan dược đây.
Tiểu cô nương nhìn thấy Trương Hiểu Vũ cau mày thì lại cho rằng giá quá cao nên vội vàng nói: "Vậy thì năm khối Cực phẩm nguyên thạch một đóa cũng được, đại ca ca, không thể thấp hơn đâu, tại ngoại vi ác ma sâm lâm Tử Tiên Hoa cũng không có nhiều, Tiểu Tuyết không dám vào sâu hơn”.
Lấy từ nguyên giới ra một vạn khối đê giai nguyên tinh và một viên thất giai Bất Tử Đan, Trương Hiểu Vũ đưa chúng bỏ vào một cái nguyên giới rồi nhét vào tay tiểu cô nương nói: "Ở đây đều là của em, khỏa đan dược này có thể giúp cho mụ mụ em phục hồi như cũ”.
"Đa tạ đại ca ca, đa tạ đại ca ca!" Tiểu cô nương nước mắt ào ào chảy xuống, Trương Hiểu Vũ thực sự khó có thể tưởng tượng ra tiểu cô nương chỉ có bảy tám tuổi đã phải chịu bao nhiêu áp lực rồi.
"Mau đi đi! Mụ mụ em nhất định sẽ thật cao hứng”. Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ đầu đối phương nói.
Ân, tiểu cô nương đem lẵng hoa và Tử Tiên Hoa cùng đưa cho Trương Hiểu Vũ rồi xoay người vui vẻ chạy đi.
Đứng lên, Trương Hiểu Vũ nhìn lẵng hoa và Tử Tiên Hoa trong tay một chút rồi thầm nghĩ: Đây là loại hoa thuần khiết cỡ nào chứ, vì sao có người lại thờ ơ với nó vậy?
Không có lập tức ly khai Thánh thành, Trương Hiểu Vũ tìm một tửu lâu ăn uống. "Khách quan, lầu ba còn có phòng trống, xin mời vào!", nữ nhân viên phục vụ tửu thấy trên ngực trái Trương Hiểu Vũ có Thần thánh liệp thủ huân chương bốn sao thì lập tức cung kính nói.
Trương Hiểu Vũ gật đầu rồi đi theo sau bồi bàn. Trong quá trình hưởng thụ mỹ thực, Trương Hiểu Vũ lại nghĩ tới tiểu cô nương bán hoa kia mà không khỏi thở dài một hơi. Nguyên thủy tinh tuy rằng là trung tâm Chân nguyên giới, cường giả như vân thế nhưng vẫn có chênh lệch giàu nghèo hơn nữa so với tinh cầu phổ thông thì càng rõ ràng hơn, ở chỗ này thực lực mới là tất cả, có thực lực có thể kiếm được tiền đơn giản, mà người không có thực lực thì không chỉ kiếm không được tiền mà ngay cả sinh tồn cũng không dễ.
Nếu như Trương Hiểu Vũ chỉ là một người bình thường, hắn căn bản không có năng lực giúp đỡ người khác bởi vì muốn giúp đỡ được người khác thì tiền đề phải là bản thân trước tiên đủ lo cho mình đã. Hiện tại Trương Hiểu Vũ là Đại đế bảng đệ nhất cao thủ, trên người có mấy nghìn ức, giúp một người tự nhiên là dư dả rồi, hắn cũng sẽ không keo kiệt điểm chút giúp đỡ nho nhỏ ấy.
"Khách quan, ngươi có muốn nữ nhân hay không, các tiểu thư ở tửu lâu chúng ta là nhất đẳng ở Thánh thành đó”. Từ ngoài cửa truyền vào thanh âm của nữ người hầu nói.
Trương Hiểu Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trước tiên nhìn rồi hãy nói”.
Cửa mở rồi ba nữ tử xinh đẹp mỹ lệ đứng ở bên cạnh nữ người hầu vẻ mỉm cười chờ Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ tùy ý liếc mắt một cái, tướng mạo cũng không tệ lắm, bất quá khí chất còn kém không ít, đương nhiên, nếu chỉ có tướng mạo và khí chất tuyệt đỉnh thì hắn cũng sẽ không muốn, hắn không thích đàn bà dâm đãng.
"Mỗi người được thưởng mười vạn đê giai nguyên tinh, để các nàng ly khai đi thôi!" Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói.
Nghe vậy, ba nữ tử đều lộ ra vẻ mừng rỡ, các nàng cũng chỉ là do không có tiền nên mới đến tửu lâu tiếp khách, hơn nữa một lần tối đa chỉ được có mấy trăm đê giai nguyên tinh, trong đó tửu lâu thu mất năm thành, đến tay các nàng thì chỉ còn lại có một chút thôi, lần này không tiếp khách mà cũng có được mười vạn đê giai nguyên tinh, đến tay cũng có năm vạn, thật là kinh hỉ.
Cô gái phục vụ vẻ mặt ước ao, nàng làm ở chỗ này tiền lương một tháng cũng bất quá mấy nghìn đê giai nguyên tinh mà thôi, năm vạn đê giai nguyên tinh là thu nhập làm một năm của nàng rồi.
"Đại nhân, Tam tỷ muội chúng ta công phu rất tốt, ngài thật sự không cần sao?" Tam nữ thấy Trương Hiểu Vũ tuấn lãng thì không kềm chế được, đối phương khí chất phi phàm nên trong lòng thập phần cam tâm tình nguyện tiếp khách nhân như vậy.
Trương Hiểu Vũ phất tay nói: "Số tiền này có thể cho các cô rất lâu không cần tiếp khách nữa, hơn nữa tiếp khách cũng không phải lối ra, các ngươi nên nỗ lực tu luyện hơn, tóm lại sẽ ngày tu thành chính quả mà thôi”. Hắn đối với kỹ nữ không kỳ thị nhưng nếu như cả đời thầm nghĩ sẽ làm kỹ nữ thì sẽ làm cho hắn khinh thường.
Tam tỷ muội con mắt hơi đỏ lên, làm kỹ nữ không phải là ý nguyện của các nàng thế nhưng nếu đường sinh tồn vô pháp bảo đảm thì các nàng có thể làm sao bây giờ.
"Đa tạ đại nhân!" Tam tỷ muội an tĩnh ly khai.
Một bữa cơm của Trương Hiểu Vũ giá năm sáu mươi vạn đê giai nguyên tinh, hắn đang muốn giả tiền thì đột nhiên lộ ra thần tình phẫn nộ, khí thế dâng trào làm cho cả tòa tửu lâu chấn động.
Nữ người hầu thất kinh, không biết là vì nguyên nhân gì đã làm cho vị Thần thánh liệp thủ bốn sao này tức giận như vậy, chẳng lẽ là mình phục vụ không chu toàn nên nhất thời sợ hãi nói: "Khách quan, có cái gì làm ngài không hài lòng vậy”.
Đem ra năm trăm vạn nguyên tinh đặt ở trên bàn, Trương Hiểu Vũ nói: "Tính toán bồi thường cho ta”. Nói xong, cả người trực tiếp phá tường vọt ra đường phố.
Nữ người hầu ngây người, Thánh thành và đại lục thành thị giống nhau, mỗi một tòa kiến trúc đều có cấm chế bao phủ, coi như là Đại đế cao thủ cũng vô pháp làm hư hao thế mà lại bị đối phương đơn giản phá vỡ rồi.
Trong nguyên giới đưa cho tiểu cô nương có nhất lũ Hồn lực của Trương Hiểu Vũ, hắn biết rõ đạo lý tài bảo không ngoài lộ ra ngoài, nhất là một tiểu cô nương thay đổi bất ngờ, trong thành thị này rất dễ bị thương tổn nên hắn để lại một cái tâm nhãn, nghĩ không ra lúc này hắn cảm giác được mình đã sáng suốt cỡ nào chứ.
Trong một cái ngõ nhỏ, tiểu cô nương đang nhìn mấy người mặc đồng phục khóc ròng nói: "Van cầu các ngươi, đem đan dược bên trong cho ta, nguyên tinh thì ta nguyện từ bỏ”.
"Hắc hắc, đáng giá nhất là đan dược này, một viên Bất Tử Đan giá trị đến hơn một trăm vạn đê giai nguyên tinh, khẳng định là ngươi ăn trộm từ nơi nào rồi”. Trong đó có một đại hán lấy Bất Tử Đan từ nguyên giới ra mà không khỏi nở nụ cười nói.
"Không phải, đây là do một vị đại ca ca mua hoa cho ta”. Tiểu cô nương tức giận nước mắt lưng tròng nói.
Người đại hán cười nói: "Ngươi bán mấy bông Tử Tiên Hoa kia có thể kiếm được mấy nguyên tinh chứ, hơn nữa bệnh của mụ mụ ngươi đâu cần dùng đến Bất Tử Đan, quá lãng phí đi, nếu không đưa nàng đến Thánh Lang Bang chúng ta xem bệnh đi”.
"Lưu Phỉ, ngươi tiểu tử này háo sắc, đưa đến Thánh Lang Bang còn không phải để cho ngươi ngoạn sủng sao”. Mấy người bên cạnh nghe vậy thì cười mắng.
Đại hán tên là Lưu Phỉ nói: "Tiểu cô nương này còn nhỏ mà đã xinh đẹp như thế, mụ mụ nàng nhất định cũng không tệ, ta còn chưa từng chơi đùa phụ nữ đàng hoàng đó?".
"Ha ha!" Mấy người không có hảo ý cười ha hả.
Một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời Thánh thành rồi rơi xuống ngõ nhỏ này.
"Đại ca ca”. Tiểu cô nương nhìn thấy Trương Hiểu Vũ thì thương tâm rơi lệ không ngừng hô lên.
Trương Hiểu Vũ ôm lấy cổ tiểu cô nương này nói: "Bọn họ đoạt nguyên giới của em hả?". Tiểu cô nương nức nở gật đầu.
Đưa mắt liếc qua mấy người này, thấy trên ngực trái bọn họ đều đeo một cái huân chương điêu khắc Thiên Lang đồ án thì trong lòng biết đây là một bang phái, bất quá cái bang phái này cũng quá mất mặt đi, ngay cả một tiểu cô nương cũng đi cướp đoạt.
"Mấy người các ngươi xem ra không muốn sống nữa rồi”. Trương Hiểu Vũ nheo mắt lại sát khí ào ra.
Lưu Phỉ nói: "Ngươi là ai, dám quản việc của Thánh Lang bang chúng ta, không biết bang chủ chúng ta là một trong ngũ đại thánh kỵ sĩ của Thánh thành, thức thời thì mau cút đi”. Thấy Trương Hiểu Vũ có Thần thánh liệp thủ bốn sao nên hắn có chút kiêng kỵ nhưng Thánh Lang Bang cũng không là tiểu bang mà có một vị thánh kỵ sĩ tọa trấn, người bình thường nghe đến tên hắn đều chạy xa.
/545
|