Thần Mộ

Chương 124: Long Kỵ Sĩ Ước Chiến

/285


Dịch: A Anh
Biên dịch: TroiOi
Biên tập: dangxuan
 
Mộng Khả Nhi tịnh không vì Thần Nam chọc tức mà tức giận. Nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, nàng nhẹ nhàng nói: “Thần huynh tựa hồ đối với ta có chút thành kiến.”
 
“Không có! Ta là người không quen tuân theo mệnh lệnh của kẻ khác, thậm chí ngay cả truyền nhân của Đạm Thai cổ thánh địa cũng không ngoại lệ.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc hỏi: “Tỷ là Đạm Thai cổ thánh địa tối kiệt xuất truyền nhân có tu vi đạt tới Tứ Giai cảnh giới Mộng Khả Nhi?”
 
Mộng Khả Nhi nhìn nàng khẽ cười.
 
Đông Phương Phượng Hoàng kinh ngạc: “Trời ơi! Những năm gần đây, ta thường nghe nhắc đến đại danh của tỷ, như tuệ tinh sáng chói, trảm tà trừ nghiệt, danh chấn đại lục.”
 
Thần Nam nhanh chóng nhận ra Mộng Khả Nhi sở dĩ có thể ngự không phi hành là hoàn toàn nhờ vào đạo môn kỳ bảo dưới chân nàng ta, tu vi bản thân so với hắn chưa chắc đã hơn kém. Nhưng khi nghe những lời đó hắn vội hít vào một hơi lương khí, Tứ Giai cảnh giới, cái này… tu vi ở trước mắt hắn, có thể nói là đối thủ xứng tầm!
 
Lúc này Tiểu Công chúa tựa hồ như đã lấy lại tinh thần, ở bên cạnh kêu lên: “ Khả Nhi tỷ tỷ mau cứu ta! Sở Nguyệt tỷ tỷ của ta là ngoại môn đệ tử của Đạm Thai phái. Tỷ ấy thường khen ngợi tỷ, nói tỷ là đệ nhất nhân trong giới thanh niên.”
 
Thần Nam trước đây cũng rất lấy làm kỳ quái, không hiểu vì cớ gì Sở Nguyệt có thể có song tu vũ, đạo. Lúc đó hắn đã có một vài liên tưởng, lúc này cuối cùng cũng đã minh bạch, đồng thời lòng hắn lại chấn kinh lần nữa. Nếu như đúng Mộng Khả Nhi chính là đệ nhất nhân trong những người trẻ tuổi, có thể tưởng tượng Đạm Thai phái đáng sợ đến mức nào!
 
“Thì ra là là Sở tiểu muội. Tỷ tỷ không phải là đệ nhất nhân đâu.” Mộng Khả Nhi cười, sau đó nói với Thần Nam: “Thần huynh, xin huynh thả Sở tiểu muội ra.”
 
Thần Nam lắc đầu, chỉ nói hai từ: “Không thả!” Hơn nữa hắn còn phát vào mông Tiểu Công chúa một chưởng. Tiểu Công chúa bị Thần Nam trước mặt mọi người đối xử như vậy, thật tình rất đau lòng và hổ thẹn. Nàng ta hận không thể cắn Thần Nam một cái.
 
Tới lúc này, Mộng Khả Nhi cuối cùng cũng biến sắc. Nàng thấy Thần Nam tựa hồ không thèm lý tới nàng. Điều này từ khi xuất đạo đến giờ nàng mới gặp phải. Hầu hết thanh niên khi gặp tuyệt đại phong hoa như nàng đều răm rắp làm theo, thậm chí một số cao thủ tình trường còn muốn theo đuổi nàng. Dù là có cố ý làm ra vẻ không chú ý, cũng không thể giống như kiểu Thần Nam đối với nàng.
 
“Thần huynh! Ta và huynh tịnh không cừu oán, chỉ bởi vì huynh đã làm ảnh hưởng đến cuộc thi đấu đang tiến hành, ta đến để khuyên huynh mau rời khỏi nơi đây, tịnh không phải nhắm vào huynh. Thuận tiện rất mong huynh thả Sở tiểu muội ra. Ta biết muội ấy hay đùa giỡn, nên xin huynh giơ cao đánh khẽ cho.”
 
Thần Nam tỉnh bơ nói:” Ta đã nói rồi, không thả!”
 
Mộng Khả Nhi trong mắt thoáng qua một đạo hàn quang, nhưng chớp mắt đã thu liễm lại. Nàng chính giọng nói: “ Vậy ta có thể phải đắc tội rồi.”
 
Thấy Mộng Khả Nhi cuối cùng cũng không thể giữ nổi bộ mặt tươi cười, trên mặt Thần Nam dần dần lộ xuất tiếu ý. Hắn biết rằng công pháp của phái này rất chú trọng “tu tâm” nên hắn chính là muốn chọc giận nàng, khiến cho tâm không giữ được vẻ bình thường, làm nhiễu loạn tu hành của nàng ta.
 
Nhưng khi nụ cười trên môi Thần Nam còn chưa tắt, một phiến kim quang cuồng dũng hướng tới phía hắn. Hắn nheo hai mắt lại, hiển nhiên hắn đã phát hiện đạo cự đại quang chưởng đó, không ngờ chính là tuyệt học gia truyền Cầm Long Thủ!
 
Do quá bất ngờ, hắn lại không hề có chút phòng bị, nên Tiểu Công chúa liền bị đạo cự đại kim sắc quang chưởng cuốn ra khỏi tay hắn. Thần Nam hừ lên lạnh lùng, đôi mắt xuất xạ hai đạo lãnh điện, hữu thủ phất lên, xuất ra một đạo kim sắc quang chưởng cự đại đồng dạng. Cầm Long Thủ đối kháng Cầm Long Thủ!
 
Hai đạo kim sắc quang chưởng cự đại tại không trung gặp nhau, đồng thời bao quanh Tiểu Công chúa. Tiểu Công chúa thống khổ kêu lên: “Ai u… Đau quá…”
 
Mộng Khả Nhi lo nàng ta bị thụ thương, vội vàng giảm bớt lực đạo. Tiểu Công chúa bị Thần Nam huy xuất Cầm Long thủ kéo trở lại.
 
Đông Phương Phượng Hoàng trông thấy nghiến răng ken két. Trước đây nàng cũng bị Thần Nam dùng Cầm Long Thủ đả bại, bị hắn kéo từ trên cao không xuống bằng một tư thế ôm cực kỳ bất nhã dưới con mắt chứng kiến của bao nhiêu người. Lúc này lại thấy hắn thi triển Cầm Long Thủ, nàng lại dấy lên cảm giác hổ thẹn.
 
Phía dưới, trên sân lớn truyền đến hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc. Cầm Long Thủ thất truyền bỗng nhiên lại được hai người đối lập nhau thi triển. Điều này làm bọn họ bất khả tư nghị.
 
Mộng Khả Nhi hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào Thần Nam, hỏi :”Cầm Long Thủ thất truyền đã gần ngàn năm, ta lúc vô ý tại một nơi vô cùng bí ẩn trên thánh địa của bản phái có được bản sao, không biết là Thần huynh có được từ đâu?”
 
“Thất truyền gần ngàn năm? Ha ha… Ha ha… Ta không thể nói được!” Thần Nam trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vạn năm trước hắn đã truyền môn tuyệt học này cho Đạm Đài Tuyền, vạn năm sau truyền nhân của nàng ta không ngờ tu luyện thành công, dùng nó để đấu với hắn, thế sự thật khó lường.
 
Mộng Khả Nhi lại biến sắc lần nữa, năm lần bảy lượt bị châm chọc, quả là chưa từng có từ trước đến giờ.
 
Thần Nam biết rằng công pháp của Đạm Thai nhất phái trọng “tu tâm”. Ngày hôm nay hắn đã thành công làm Mộng Khả Nhi nổi giận. Mục đích chọc cho nàng ta tâm trung sinh nộ đã đạt được nên hắn không muốn dùng lại kế này nữa, để tránh phản tác dụng.
 
Tuy nhiên ngay lúc đó, một tiếng rồng gầm chấn thiên vang lên từ phía góc đông bắc của học viện. Một con Mặc lục sắc Á long dài tới mười mấy trượng đang đằng không, bay tới nơi này.
 
Thần điêu tọa kỵ của Đông Phương Phượng Hoàng và Hổ vương tọa kỵ của Tiểu Công chúa đều lộ sắc diện phòng bị, nhìn chăm chăm vào con vật to lớn đang đến ngày càng gần.
 
Á long chỉ chớp mắt đã đến nơi, thân rồng cự đại tại không trung làm dậy lên một cổ cuồng phong mãnh liệt. Toàn bộ thân rồng dài hơn mười sáu trượng, lân giáp xanh đen, lạnh lẽo, bốn long trảo khủng bố thô tráng, sắc nhọn, u quang dày đặc. Long đầu dữ tợn lớn vô bỉ, những cái răng to đùng trắng nhởn hình dạng hệt những thanh khoái kiếm.
 
Trên lưng Á long là một thanh niên cao lớn, uy mãnh, mày rậm, mắt báo, râu cằm như cương châm tua tủa. Người này vừa tới đã đeo bộ mặt sát khí trầm trọng, vô cùng oán hận nhìn vào Thần Nam.
 
Hắn nghiến răng ken két nói: “Thần Nam… Ta muốn cùng ngươi quyết chiến sinh tử!”
 
Thần Nam có chút ngạc nhiên, hỏi lại:” Ngươi là ai, chúng ta có cừu hận gì sao?”
 
“Cừu hận sát đệ!” Á long kỵ sĩ căm hận nhìn trừng trừng Thần Nam, hai mắt tựa hồ như nảy lửa.
 
Thần Nam đến giờ đã rõ. Người này là một trong số những cao thủ của Chiến Thần học viện Tiểu Hầu gia Thần Uy. Hắn sớm đã liệu là đối phương sẽ tìm đến mình, vì thế nên không hề cảm thấy kinh ngạc. Hắn thản nhiên nói: “Ta có thể cùng ngươi quyết chiến, bất quá lúc này không tiện lắm.”
 
Tiểu Công chúa lúc này cũng đã ngừng giẫy giụa, không nói lời nào, một mặt trừng Thần Nam, một mặt đánh giá Tiểu Hầu gia Thần Uy. Đông Phương Phượng Hoàng cũng không nói câu nào, im lặng quan sát sự tình phát triển.
 
Mộng Khả Nhi chân đạp Đạo gia chí bảo Ngọc liên hoa đến giữa Thần Nam và Tam Giai Á long kỵ sĩ, nói:” Bất kể là hai vị có ân oán gì, lúc này thật sự không thích hợp động thủ.”
 
Tiểu Hầu gia Thần Uy lúc này mới chuyển sự chú ý. Ba đại tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt làm hắn thần tình ngây ngốc, gần như thất thố. Trong tam nữ, hắn đã biết thân phận của Mộng Khả Nhi nên vòng tay nói: “Hoá ra là Đạm Thai cổ thánh địa tối kiệt xuất truyền nhân Mộng tiên tử. Nghe đại danh đã lâu!”
 
Mộng Khả Nhi khẽ cười nói: “Huynh đài quá khen rồi.”
 
Tiểu Hầu gia Thần Uy quay đầu sang Thần Nam nói: “Lúc này thì không tiện đại chiến, ta và ngươi hẹn nhau ba ngày sau, ngươi có dám ra ứng chiến không?”

/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status