Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 115 - Chương 73.6

/191


Trần Linh Nhi cũng biết đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, nhìn nhi tử bị ôm đi rồi lại trở về, nàng liền thấy đau đầu nằm ở trên giường rộng, để mặc cho cung nữ xoa bóp châm cứu để dịu cơn đau.

Trong lòng không bình tĩnh được, Nam Cung Đệ không rời đi dựa theo tin tức Quý Tương Hồng cung cấp, không biết bên trong đã xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ là Quý Tương Hồng tiết lộ tin tức cho Hoàng thượng, nên hắn mới sắp xếp Quý Vân canh giữ ở bên ngoài cung điện của Nam Cung Đệ?

“Mẫu hậu, Chất Nhi đã làm xong bài tập rồi.” Một bé trai khoảng ba tuổi mặc áo bào gấm nhỏ màu vàng nhạt, lưng đeo đai ngọc, đầu đội mũ ngọc mạ vàng khảm một viên trân châu Đông Hải lớn màu mận, xung quanh điểm xuyết bằng sáu hạt châu nhỏ như giọt mưa, tỏa ra ánh sáng chói mắt người, giống như một đứa trẻ làm từ ngọc bích.

Trần Linh Nhi khôi phục lại thần trí, dịu dàng nhìn hài tử có khuôn mặt giống Sở Mộ Cẩn như đúc từ một khuôn, trong lòng càng lúc càng lo lắng, đứa bé càng lớn lại càng giống hắn, trong đám đại thần đã có người lấy ngày sinh của Chất Nhi viết vào tấu chương. Sở Mộ Khoảnh vốn là người không có đầu óc, cứ ngươi một lời ta một câu thì rốt cuộc cũng có một ngày hắn sẽ tin tưởng.

“Chất Nhi ngoan lắm, con đi tìm bà vú chơi đi.” Trần Linh Nhi kiểm tra cẩn thận bài tập của Chất Nhi rồi nửa mừng nửa lo, nhi tử thông minh lanh lợi như vậy mà nuôi ở trong gia đình nông thôn thì chắc chắn sẽ bị mai một, nhưng nếu nuôi trong nhà giàu, còn chưa chờ đến lúc hào quang của nó tỏa ra bốn phía thì đã bị chết non rồi. Người duy nhất có thể bảo vệ nó, để cho nó lớn lên đạt được thành tựu thì chỉ có Nam Cung Đệ!

“Hề Nhi, ngươi nói xem nếu là ngươi, ngươi sẽ bồi dưỡng thật tốt cho nhi tử của kẻ thù không?” Còn chưa suy nghĩ đã buột miệng thốt ra ngoài, ngay cả Trần Linh Nhi cũng tự ngẩn người, nếu là nàng, để tay lên ngực tự hỏi mình, có thể cứu ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng là đã nhân nghĩa lắm rồi.

Nếu không phải vì nhi tử thì nàng thật sự sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không tìm đường thoát ra cho Nam Cung Đệ.

Lòng người mà, đều là ích kỷ hết!

“Nương nương, nô tỳ không phải là người xấu, cũng không phải người quá tốt, con của kẻ thù thì khẳng định sẽ không nuôi dưỡng, nếu như nhất định phải nuôi thì cũng là nuôi lệch lạc đi. Kẻ đó khá lên rồi, chẳng phải sẽ đi tìm nô tỳ để trả thù sao?” Hề Nhi cắn môi nói chậm rãi, lo lắng ngước mắt lên nhìn Trần Linh Nhi, sau đó lại lập tức cúi thấp đầu.

Trần Linh Nhi gật đầu có vẻ đăm chiêu, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ như vậy, nhưng mà Nam Cung Đệ không phải là người như thế. Nếu nàng ta nuôi dưỡng thì sẽ nuôi cho thật tốt, dốc hết toàn lực, còn nếu như không muốn nuôi thì tất nhiên sẽ nới lời cự tuyệt luôn mà không giả nhân giả nghĩa đồng ý, rồi sau đó mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt.

“Bản cung suy nghĩ lại, suy nghĩ thật cẩn thận.” Trần Linh Nhi đỡ trán, rất lâu sau khóe miệng mới nhếch lên nở nụ cười chua xót: “Bỏ đi, miễn là người còn sống là được, còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ? Nếu như nó hữu dụng, làm sĩ tử bần hàn thì sao, còn nếu như nó vô dụng, sống trong chốn quan trường, thì vẫn không có lối thoát như cũ.”

Hề Nhi giật mình nghĩ thông suốt cái gì đó, vẻ mặt chợt tái mét, hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Linh Nhi.

Trần Linh Nhi thấy tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, trong đáy mắt tràn đầy lãnh ý, mặt không có cảm xúc gì nói: “Hề Nhi, ngươi quá thông minh.” Người thông minh thường thường đều sống không thọ.

Đêm hôm đó, cung nữ trong cung Hoàng hậu chết ở hồ sen, toàn bộ chứng cứ chỉ hướng về phía Cung Tương Thủy.

Vốn là chết một cung nữ thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng trong ngực cung nữ này lại giấu một búp bê vải, trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Mộ Khoảnh, lại bị đâm đầy ngân châm.

Búp bê được làm bằng loại gấm hoa hiếm thấy, trong cung điện Tuyết Lâm chỉ có hai cuộn, một thưởng cho Tương phi, một được lưu giữ trong Quốc khố.

Sở Mộ Khoảnh nhìn búp bê vải ướt sũng, sắc mặt xanh mét, nổi giận lôi đình: “Mang Tương phi đến đây.”

Nữ tử bên cạnh mặc cung trang màu xanh biếc, thanh tú dịu dàng, đôi mắt to linh hoạt chợt lóe, nhìn hồ sen mọc đầy rêu xanh xen lẫn bèo, che giấu xuống một nỗi buồn không tên. “Hoàng thượng, việc này phải cẩn thận.”

Sở Mộ Khoảnh hừ lạnh một tiếng, “Sự tình liên quan trọng đại, Trẫm muốn nghiêm khắc điều tra rõ ràng!” Trong cung kiêng kị nhất là tà môn ma đạo, vậy mà có người dám dở trò dưới con mắt của hắn, mà đối tượng lại chính là hắn.

Mí mắt Trần Linh Nhi hơi giật giật, nhưng cũng không hề ngước lên, không lạnh không nhạt nói: “Hoàng thượng, Tương phi là người được lòng người nhất, tuyệt đối sẽ không hồ đồ mà dùng loại gấm hoa này trao cho mấy người gì đó để làm ra chuyện ghê tởm này, trong này ắt có điều kỳ lạ.”

Sở Mộ Khoảnh nhìn Trần Linh Nhi, trên dung nhan kiều diễm như hoa kia lộ ra vẻ trầm tư, trong lòng hắn như bị khuấy động, ánh mắt từ từ trở nên sâu thẳm, đưa tay kéo Trần Linh Nhi vào trong lòng, đôi tay không yên phận xoa nắn nơi mềm mại, híp mắt hưởng thụ rồi nói: “Ái phi, nàng nói xem nên làm thế nào?”

Trần Linh Nhi khẽ cụp mắt, che đi vẻ ghét cáy ghét đắng trong đáy mắt, trên mặt như nở ra hai cánh hoa đào đỏ rực, hờn dỗi: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ đưa ra sáng kiến, toàn bộ đều nghe theo Hoàng thượng sắp xếp.”

Lòng hư vinh của Sở Mộ Khoảnh được thỏa mãn, nhuyễn ngọc ôn hương đã ở trong lòng rồi thì làm gì còn tâm tư tra án, quẳng ra sau đầu từ lâu rồi. Hắn muốn ôm Trần Linh Nhi về tẩm cung, nhưng lại bị nữ tử mặc cung trang xanh biếc bên cạnh giữ chặt tay áo, “Hoàng thượng, Tương phi tỷ tỷ đến rồi.”

Lửa giận như thiêu như đốt trong lòng Sở Mộ Khoảnh, thời khắc mấu chốt bị cắt ngang khiến cho sắc mặt không vui vẻ: “Cút!”

Nữ tử ủy khuất cụp mắt xuống, đứng ngay ngắn quy củ ở sau lưng Sở Mộ Khoảnh, trong ánh mắt linh hoạt tràn đầy u oán.

Lúc Nam Cung Đệ nghe tin chạy tới, liền chứng kiến cảnh tượng đó, tà áo Trần Linh Nhi lộn xộn, vạt áo phía trước mở ra lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Tay Sở Mộ Khoảnh không yên phận, quần nhỏ bên trong làn váy đã bị kéo xuống, sau đó hắn cũng cởi quần mình xuống, thái giám bên cạnh mặt không biến sắc, chỉ huy mấy cung nữ khác kéo màn lụa ra vây quanh lại, giống như một cái lều vải tạm thời, chẳng qua chỉ là lộ thiên thôi.

Trong lòng nàng thầm buồn nôn, nhìn động tác quen thuộc của bọn họ thì biết ngay đây nhất định không phải là lần đầu tiên, hắn tùy ý động dục thế này mà còn có thể tới để che đậy


/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status