- Những đại trưởng lão thời không này tu vị thâm bất khả trắc. Đã vượt qua phạm trù Luyện Khí thập trọng, ý thức ngao du thái hư, động niệm có thể tự do ngao du vô tận trong hư không, trấn áp các nguyên khí không gian, tế luyện thành từng tòa Thời Không Chi Môn. Ngươi về sau nếu như gia nhập Thần Tiêu Tông sẽ biết. Những chuyện này không phải là bí mật gì.
Thượng Quan Dao Tuyết cũng lơ đễnh trả lời.
Dường như nàng rất có hảo cảm đối với Lâm Hi, đối với vấn đề của Lâm Hi có hỏi là nói.
- Bất kể như thế nào vẫn đa tạ Thượng Quan cô nương.
Lâm Hi nói.
- Bảo ta Dao Tuyết a. Ta làm vậy cũng không có mục đích gì, trong chốc lát còn hy vọng Lâm huynh chiếu cố nhiều hơn a.
Thượng Quan Dao Tuyết giảo hoạt cười cười.
- Võ công của ta chỉ bình thường, sợ rằng không giúp được cô nương.
Lâm Hi bất động thanh sắc nói.
Thượng Quan Dao Tuyết chỉ hé miệng cười cười và không nói gì.
Lúc này rất nhiều võ giả đã tiến vào thí luyện chi môn. Rất nhanh đã tới phiên hai người.
Lâm Hi hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong thí luyện chi môn. Trong nháy mắt bước vào tầng ánh sáng hiện ra, cảnh vật bốn phía vặn vẹo lại, sau đó đen kịt trước mặt.
Đợi cho Lâm Hi phục hồi tinh thần lại thì đã đổi thiên địa mới. Một bầu trời mờ mịt hiện ra, không có mặt trời, cũng không có ánh trăng. Dưới chân là cát trắng vụn vặt, lờ mờ có chút xương thú ngang dọc trên mặt đất. Mà xa hơn chính là dãy núi phập phồng hùng vĩ.
Cả không gian tỏa ra khí tức thê lương, cổ xưa mà thần bí.
- Đây là không gian thí luyện sao?
Trong nội tâm Lâm Hi lẩm bẩm nói.
Hắn nhìn qua bầu trời, rõ ràng cảm giác được không gian này và Thần Tiêu Sơn là hai nơi khác nhau, không khí chẳng giống nhau.
Trong nháy mắt thông qua cánh cửa, hắn tiến vào khu vực cách ly của thế giới. Loại thủ đoạn này Lâm Hi trước đó không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà làm cho hắn an lòng là, sau lưng tòa thí luyện chi môn có cánh cửa nối liền không gian cũ, chỉ cần xuyên qua thí luyện chi môn sẽ lập tức trở về Thần Tiêu Sơn.
- Mặc kệ, đi lấy vật phẩm khảo hạch trước nói sau.
Lâm Hi từng đi vùng núi mãnh thú rèn luyện nhiều lần, cho nên nhanh chóng trấn định lại.
Có thể tới Thần Tiêu Sơn đều là võ giả có ý chí kinh người. Loại chuyện này nhanh chóng tiếp nhận nó. Trong tíc tắc khôi phục tinh thần, rất nhiều người cân nhắc nên làm thế nào lấy được vật phẩm nhiệm vụ.
Bá bá bá!
Chỉ thấy đám võ giả ở đây hưng phấn bay lên, hóa thành một điểm tối sầm biến mất trong bầu trời. Lâm Hi nhắm trúng một hướng cũng bay đi.
Xùy!
Lâm Hi vừa biến mất trong chốc lát, trong cánh cửa ánh sáng có hào quang chớp động, chính là Thượng Quan Dao Tuyết, lập tức từ đó đi ra.
Thượng Quan Dao Tuyết dò xét bốn phía sau đó ánh mắt nhìn qua hướng Lâm Hi biến mất.
- Hừ! Còn muốn gạt ta? Ngươi rất yếu sao? Yếu sao trên lưng có pháp kiếm?
Thượng Quan Dao Tuyết nhẹ nói, sao đó lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Trong khảo hạch tiên đạo nhiều người, nàng chỉ nhìn trúng mình Lâm Hi, hơn nữa còn mở miệng giải thích nghi hoặc cho hắn cũng không phải tâm huyết dâng trào.
Trong mười võ giả tuyệt đối không có người bình thường mười bảy mười tám tuổi đi tham gia chiêu mộ Đại thế giới Tiên đạo; trong những người trẻ tuổi như vậy không có người đạt tới Võ Đạo thập trọng trên lưng còn mang pháp kiếm.
Thượng Quan Dao Tuyết lần đầu tiên nhìn đã nhận ra pháp kiếm của Lâm Hi. Đương nhiên cũng không bài trừ một ít người am hiểu kiếm pháp cầm chút ít thần binh lợi khí, nhưng mà loại cường giả này tế luyện binh khí Luyện Khí Cảnh có lẽ sẽ dấu diếm người khác nhưng không thể dấu được con mắt của Thượng Quan Dao Tuyết.
Pháp kiếm của Luyện Khí Cảnh cũng không phải mỗi người đều có thể có!
Ông!
Thân hình Thượng Quan Dao Tuyết nhoáng một cái, lập tức bay về hướng Lâm Hi biến mất.
Trên Thần Tiêu Sơn, trước cửa đá im ắng. Ngay thời điểm mọi người tiến vào thí luyện chi môn, ước chừng thời gian nửa chung trà, một gã nam tử khí tức hùng hồn đột nhiên đi tới trước cửa thí luyện.
Người nam tử này thần sắc âm lãnh, cũng không nói chuyện, bàn tay ném lệnh bài tới trước mặt đệ tử khảo hạch.
Nhìn thấy lệnh bài này, đệ tử tiên đạo thần sắc thản nhiên thì sắc lập tức đại biến.
- Là sư tỷ.. .
Đột nhiên không nói lời nào, vung tay lên:
- Ngươi vào đi thôi.
Hào quang lóe lên, người này thần sắc âm lãnh tiến vào thí luyện chi môn.
.. .
Trước cửa thí luyện chi môn có khí tức âm lãnh.
Lúc này hơn tám mươi võ giả đã tán khắp không gian, bọn họ cách nhau khá xa, chỉ dựa vào mắt thường không nhìn thấy.
Lâm Hi một đường xâm nhập, chỉ cảm thấy dãy núi an tĩnh đáng sợ.
Trên đường đi cũng cũng không có hung thú tập kích, ngược lại nhìn thấy rất nhiều thú cốt trắng hếu, chi chít như sao trên trời, rải trong núi sâu.
- Những cự thú này mỗi con thực lực cũng không kém, thế nào bị đánh chết cả?
Lâm Hi đi tới trước khung xương to lớn thì dừng lại.
Nhìn qua khung xương trắng hếu khổng lồ, cao gấp mười lần Lâm Hi. Lâm Hi nhìn phi thường cẩn thận, những hình thái thú cốt này trước khi chết rõ ràng đang trốn tránh cái gì đó.
Trong đầu Lâm Hi nhớ tới trái tim mà đệ tử tiên đạo nói trước khi vào. Hắn không cho rằng Thần Tiêu Tông sẽ không thối tha.
Nếu bọn họ đã nói như vậy, như vậy tất nhiên có thể săn bắt con mồi của kẻ khác. Nhưng mà đến bây giờ Lâm Hi còn không thấy được con mồi hoặc đang ẩn nấp, hoặc là chưa có ở đây.
Tâm niệm vừa động, Lâm Hi lập tức đi thẳng về phía trước.
Thời điểm Lâm Hi rời khỏi không lâu.
- Một người thật mạnh a!
Một tiếng rên rỉ giống như đói khát hồi lâu đột nhiên vang lên. Ở bên cạnh một bộ xương trắng to lớn, đột nhiên dây leo buông lỏng, dưới dây leo nhiều ra một cái đầu.
Đây là đầu lâu của nữ tử nhân loại, gương mặt mê người, hơi có chút tái nhợt. Nhưng mà con mắt của nàng không phải là màu đen, mà là yêu dị huyết hồng.
- Rất lâu không có nhân loại đến đây. Thật sự là khát khao ah!
Trên mặt nữ tử lộ ra nét say mê, không ngừng ngửi ngửi hư không.
- Ah!
Phát ra âm thanh khát khao, bờ môi mở ra lộ ra hai răng nanh bén nhọn.
Bá!
Hào quang lóe lên, đột nhiên nữ tử lướt vào huyệt động phía sau dây leo, bay lên không trung đuổi theo hướng của Lâm Hi.
Lúc này có thể nhìn rõ ràng. Đây căn bản không phải nhân loại, mà là một loại quái vật. Nó có thân thể nữ tử hấp dẫn, thân thể trần truồng, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, rất tròn xốp giòn, mông vểnh lên. Nhưng mà trên người của nó mọc ra cánh dơi và cái đuôi dài.
Đây là nguyên nhân nó có thể bay lượn trên không trung.
Chỉ trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung.
- Yêu Nữ Hấp Huyết!
Ở địa phương xa xa, Thượng Quan Dao Tuyết nhìn thấy quái vật lướt đi, trên mặt lộ ra ý sợ hãi trong đầu. Cắn răng một cái, mãnh liệt ẩn tàng thân hình.
.. .
Lâm Hi cũng không biết sau lưng có một đầu quái vật đi theo. Hắn một đường đi tới, tuy không nhìn thấy hung vật nào cả. Nhưng mà trong nội tâm Ngược lại Lâm Hi có cảm giác bất an mãnh liệt.
Thượng Quan Dao Tuyết cũng lơ đễnh trả lời.
Dường như nàng rất có hảo cảm đối với Lâm Hi, đối với vấn đề của Lâm Hi có hỏi là nói.
- Bất kể như thế nào vẫn đa tạ Thượng Quan cô nương.
Lâm Hi nói.
- Bảo ta Dao Tuyết a. Ta làm vậy cũng không có mục đích gì, trong chốc lát còn hy vọng Lâm huynh chiếu cố nhiều hơn a.
Thượng Quan Dao Tuyết giảo hoạt cười cười.
- Võ công của ta chỉ bình thường, sợ rằng không giúp được cô nương.
Lâm Hi bất động thanh sắc nói.
Thượng Quan Dao Tuyết chỉ hé miệng cười cười và không nói gì.
Lúc này rất nhiều võ giả đã tiến vào thí luyện chi môn. Rất nhanh đã tới phiên hai người.
Lâm Hi hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong thí luyện chi môn. Trong nháy mắt bước vào tầng ánh sáng hiện ra, cảnh vật bốn phía vặn vẹo lại, sau đó đen kịt trước mặt.
Đợi cho Lâm Hi phục hồi tinh thần lại thì đã đổi thiên địa mới. Một bầu trời mờ mịt hiện ra, không có mặt trời, cũng không có ánh trăng. Dưới chân là cát trắng vụn vặt, lờ mờ có chút xương thú ngang dọc trên mặt đất. Mà xa hơn chính là dãy núi phập phồng hùng vĩ.
Cả không gian tỏa ra khí tức thê lương, cổ xưa mà thần bí.
- Đây là không gian thí luyện sao?
Trong nội tâm Lâm Hi lẩm bẩm nói.
Hắn nhìn qua bầu trời, rõ ràng cảm giác được không gian này và Thần Tiêu Sơn là hai nơi khác nhau, không khí chẳng giống nhau.
Trong nháy mắt thông qua cánh cửa, hắn tiến vào khu vực cách ly của thế giới. Loại thủ đoạn này Lâm Hi trước đó không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà làm cho hắn an lòng là, sau lưng tòa thí luyện chi môn có cánh cửa nối liền không gian cũ, chỉ cần xuyên qua thí luyện chi môn sẽ lập tức trở về Thần Tiêu Sơn.
- Mặc kệ, đi lấy vật phẩm khảo hạch trước nói sau.
Lâm Hi từng đi vùng núi mãnh thú rèn luyện nhiều lần, cho nên nhanh chóng trấn định lại.
Có thể tới Thần Tiêu Sơn đều là võ giả có ý chí kinh người. Loại chuyện này nhanh chóng tiếp nhận nó. Trong tíc tắc khôi phục tinh thần, rất nhiều người cân nhắc nên làm thế nào lấy được vật phẩm nhiệm vụ.
Bá bá bá!
Chỉ thấy đám võ giả ở đây hưng phấn bay lên, hóa thành một điểm tối sầm biến mất trong bầu trời. Lâm Hi nhắm trúng một hướng cũng bay đi.
Xùy!
Lâm Hi vừa biến mất trong chốc lát, trong cánh cửa ánh sáng có hào quang chớp động, chính là Thượng Quan Dao Tuyết, lập tức từ đó đi ra.
Thượng Quan Dao Tuyết dò xét bốn phía sau đó ánh mắt nhìn qua hướng Lâm Hi biến mất.
- Hừ! Còn muốn gạt ta? Ngươi rất yếu sao? Yếu sao trên lưng có pháp kiếm?
Thượng Quan Dao Tuyết nhẹ nói, sao đó lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Trong khảo hạch tiên đạo nhiều người, nàng chỉ nhìn trúng mình Lâm Hi, hơn nữa còn mở miệng giải thích nghi hoặc cho hắn cũng không phải tâm huyết dâng trào.
Trong mười võ giả tuyệt đối không có người bình thường mười bảy mười tám tuổi đi tham gia chiêu mộ Đại thế giới Tiên đạo; trong những người trẻ tuổi như vậy không có người đạt tới Võ Đạo thập trọng trên lưng còn mang pháp kiếm.
Thượng Quan Dao Tuyết lần đầu tiên nhìn đã nhận ra pháp kiếm của Lâm Hi. Đương nhiên cũng không bài trừ một ít người am hiểu kiếm pháp cầm chút ít thần binh lợi khí, nhưng mà loại cường giả này tế luyện binh khí Luyện Khí Cảnh có lẽ sẽ dấu diếm người khác nhưng không thể dấu được con mắt của Thượng Quan Dao Tuyết.
Pháp kiếm của Luyện Khí Cảnh cũng không phải mỗi người đều có thể có!
Ông!
Thân hình Thượng Quan Dao Tuyết nhoáng một cái, lập tức bay về hướng Lâm Hi biến mất.
Trên Thần Tiêu Sơn, trước cửa đá im ắng. Ngay thời điểm mọi người tiến vào thí luyện chi môn, ước chừng thời gian nửa chung trà, một gã nam tử khí tức hùng hồn đột nhiên đi tới trước cửa thí luyện.
Người nam tử này thần sắc âm lãnh, cũng không nói chuyện, bàn tay ném lệnh bài tới trước mặt đệ tử khảo hạch.
Nhìn thấy lệnh bài này, đệ tử tiên đạo thần sắc thản nhiên thì sắc lập tức đại biến.
- Là sư tỷ.. .
Đột nhiên không nói lời nào, vung tay lên:
- Ngươi vào đi thôi.
Hào quang lóe lên, người này thần sắc âm lãnh tiến vào thí luyện chi môn.
.. .
Trước cửa thí luyện chi môn có khí tức âm lãnh.
Lúc này hơn tám mươi võ giả đã tán khắp không gian, bọn họ cách nhau khá xa, chỉ dựa vào mắt thường không nhìn thấy.
Lâm Hi một đường xâm nhập, chỉ cảm thấy dãy núi an tĩnh đáng sợ.
Trên đường đi cũng cũng không có hung thú tập kích, ngược lại nhìn thấy rất nhiều thú cốt trắng hếu, chi chít như sao trên trời, rải trong núi sâu.
- Những cự thú này mỗi con thực lực cũng không kém, thế nào bị đánh chết cả?
Lâm Hi đi tới trước khung xương to lớn thì dừng lại.
Nhìn qua khung xương trắng hếu khổng lồ, cao gấp mười lần Lâm Hi. Lâm Hi nhìn phi thường cẩn thận, những hình thái thú cốt này trước khi chết rõ ràng đang trốn tránh cái gì đó.
Trong đầu Lâm Hi nhớ tới trái tim mà đệ tử tiên đạo nói trước khi vào. Hắn không cho rằng Thần Tiêu Tông sẽ không thối tha.
Nếu bọn họ đã nói như vậy, như vậy tất nhiên có thể săn bắt con mồi của kẻ khác. Nhưng mà đến bây giờ Lâm Hi còn không thấy được con mồi hoặc đang ẩn nấp, hoặc là chưa có ở đây.
Tâm niệm vừa động, Lâm Hi lập tức đi thẳng về phía trước.
Thời điểm Lâm Hi rời khỏi không lâu.
- Một người thật mạnh a!
Một tiếng rên rỉ giống như đói khát hồi lâu đột nhiên vang lên. Ở bên cạnh một bộ xương trắng to lớn, đột nhiên dây leo buông lỏng, dưới dây leo nhiều ra một cái đầu.
Đây là đầu lâu của nữ tử nhân loại, gương mặt mê người, hơi có chút tái nhợt. Nhưng mà con mắt của nàng không phải là màu đen, mà là yêu dị huyết hồng.
- Rất lâu không có nhân loại đến đây. Thật sự là khát khao ah!
Trên mặt nữ tử lộ ra nét say mê, không ngừng ngửi ngửi hư không.
- Ah!
Phát ra âm thanh khát khao, bờ môi mở ra lộ ra hai răng nanh bén nhọn.
Bá!
Hào quang lóe lên, đột nhiên nữ tử lướt vào huyệt động phía sau dây leo, bay lên không trung đuổi theo hướng của Lâm Hi.
Lúc này có thể nhìn rõ ràng. Đây căn bản không phải nhân loại, mà là một loại quái vật. Nó có thân thể nữ tử hấp dẫn, thân thể trần truồng, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, rất tròn xốp giòn, mông vểnh lên. Nhưng mà trên người của nó mọc ra cánh dơi và cái đuôi dài.
Đây là nguyên nhân nó có thể bay lượn trên không trung.
Chỉ trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung.
- Yêu Nữ Hấp Huyết!
Ở địa phương xa xa, Thượng Quan Dao Tuyết nhìn thấy quái vật lướt đi, trên mặt lộ ra ý sợ hãi trong đầu. Cắn răng một cái, mãnh liệt ẩn tàng thân hình.
.. .
Lâm Hi cũng không biết sau lưng có một đầu quái vật đi theo. Hắn một đường đi tới, tuy không nhìn thấy hung vật nào cả. Nhưng mà trong nội tâm Ngược lại Lâm Hi có cảm giác bất an mãnh liệt.
/1561
|