Tạp Mễ Lạp nhíu mày, nàng cảm giác trí nhớ có chút hỗn loạn, mơ hồ có điểm mấu chốt trọng yếu gì đó bị thất lạc mất.
Long Băng Nhan theo đạo lý hẳn là đi rồi, nhưng Tạp Mễ Lạp đúng là nhớ được, mấy con bức trinh sát của mình đúng là chết rồi.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại mất đi một đoạn trí nhớ, có nhiều thứ lại nghĩ không ra?
Tạp Mễ Lạp nhéo mi tâm, trong mắt một mảnh thần sắc thống khổ.
Nàng mơ hồ cảm giác được chuyện này tựa hồ cùng với chuyện hoang đường trong động quật kia có liên quan.
- Thật không có sao?
Một bên khác, Đệ ngũ Thần phi cũng nhíu mày, có chút nghi ngờ. Lần này tới, nàng vốn là đã có một chút ý nghĩ, chỉ là muốn hướng Lâm Hi chứng thực, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Hi lại không giống giả bộ, tựa hồ thật sự là không biết.
Đệ ngũ Thần phi lịch duyệt phong hậu, gặp qua hình hình sắc sắc đủ loại nhân vật, điểm này vẫn là phân biệt được.
- ... Chẳng lẽ thật sự là ta đoán sai rồi?
Đệ ngũ Thần phi lẩm bẩm tự nói, chính mình cũng có chút dao động.
- Sư tỷ, rốt cuộc là đã đoán sai cái gì?
Lỗ tai Lâm Hi lại vô cùng nhạy bén.
Đệ ngũ Thần phi đột nhiên cả kinh, phục hồi lại tinh thần.
- Ha hả, không có gì. Sư đệ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, qua một thời gian ngắn ta lại đến nhờ cậy ngươi.
Đệ ngũ Thần phi cười cười, rất miễn cưỡng, rõ ràng là không yên lòng.
Lâm Hi nhìn Đệ ngũ Thần phi, cũng không có tâm lưu lại, cũng phất phất tay không có giữ lại.
- Không giải thích được..., Đệ ngũ Thần phi không thể nào làm loại chuyện vô ý nghĩa này được.
Lâm Hi cau mày.
Hắn chỉ có thể suy đoán, chuyện này có thể cùng Long Băng Nhan có liên quan, nhưng cụ thể là cái gì cũng không biết. Đệ ngũ Thần phi đã biết được tin tức gì rồi, lại tới thăm dò mình.
- Mà thôi, có chuyện gì say này hãy nói. Bây giờ còn là phải sớm tăng lên thực lực của mình!
Trong mắt Lâm Hi xẹt qua một đạo mục quang kiên nghị.
Đối thủ hiện tại của hắn đã không phải là Long Băng Nhan rồi, mà là chỗ dựa Thần tử ở sau lưng nàng, một khi Thần tử đột phá, ở trong Thần Tiêu sơn hắn không có đất cắm dùi.
Lấy tâm tính của Thần tử, là phải giết hắn cho thống khoái đấy!
- Tất phải trước tiên tiến vào Lục Dương tiên giới rồi!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Trong tông phái ban thưởng thời gian một tháng tu luyện ở trong Lục Dương tiên giới, là bất kỳ thời gian nào cũng được. Nhưng mà Lâm Hi không đợi được lâu như vậy rồi, hắn chuẩn bị tiến vào tỏng Lục Dương tiên giới để tu luyện, đề cao chính mình bằng tốc độ nhanh nhất, lấy đó để ứng đối với nguy cơ trong tương lai.
- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, chúng ta đi thôi.
Lâm Hi gọi lại một tiếng, nhảy ra khỏi động phủ.
Lâm Hi an bài đơn giản một chút, động phủ mặc dù đã kiến tạo thành, nhưng Lâm Hi còn chưa có hoàn toàn nắm giữ quyết khiếu ra vào, cũng không có năng lực cho hai đại sủng vật tự do ra vào, chỉ có thể để cho chúng nó trước tiên ở lại Lôi thánh phong.
Lâm Hi đã tấn cấp Chân truyền đệ tử, Lôi thánh phong đã không thể ở nữa rồi. Nhưng mà trừ phi có người khiêu chiến Lâm Hi thành không, nếu không mà nói, Lâm Hi ít nhất có thể ở lại đến đợt tranh đoạt Thánh Vương bảng tiếp theo.
Trong Thần Tiêu tông cũng không có bao nhiêu người cần Lâm Hi quan tâm, sau khi cùng người quen biết ở trong tông chào hỏi, Lâm Hi liền trực tiếp động thân bay đi chỗ sâu thương khung.
Liền ở chỗ sâu nhất thương khung, xa xa ở trên những trưởng lão phong khác, cương phong mênh mông, một mảnh vân hải sôi trào không ngớt.
Nơi này ít ai lui tới, trừ một lão giả áo vải ra, không còn ai khác.
Lão giả ngồi xếp bằng ở trên vân hải, hai mắt lão nhắm chặt, ánh mắt yên tĩnh, đầu đầy tóc trắng, cẩn thận tỉ mỉ. Cương phong đủ để cuốn bay ngọn núi cũng không thổi bay được một chéo áo của lão.
Lâm Hi đi ra phía trước, cung kính thi lễ một cái.
- Đệ tử Lâm Hi, gặp qua Bí Cảnh trưởng lão.
Lâm Hi thành thật nói.
Tên lão giả này chính là Bí Cảnh lão giả trong Thần Tiêu tông, thực lực cường đại sâu không lường được, chấp chưởng cửa vào tứ đại bí cảnh Tiểu tiên giới, Lục Dương tiên giới, Cửu Dương tiên giới cùng với Tiểu Thần giới của Thần Tiêu tông.
Bình thường trừ đệ tử tông phái đủ tư cách tiến nhập tứ đại bí cảnh này tu luyện, những lúc khác căn bản không có người tới đây. Mà Bí Cảnh trưởng lão cũng không luôn luôn xuất hiện.
Phàm là đệ tử có tư cách, một khi nhích tới gần, Bí Cảnh trưởng lão sẽ cảm ứng được, kịp thời hiện ra ở chỗ này. Những lúc khác không thấy tăm tích, không có người tìm được thấy hắn.
Ở Thần Tiêu tông, lão chính là người thủ hộ bí cảnh.
- Ừ, đem lệnh bài tông môn đệ tử của ngươi cho ta.
Bí Cảnh trưởng lão rủ xuống lông mày nhắm mắt nói, trong thanh âm không có bất kỳ phập phồng nào.
- Vâng!
Lâm Hi đáp một tiếng, đem lệnh bài ngang hông đưa qua.
Bí Cảnh trưởng lão mở bàn tay ra, lệnh bài liền bay vào trong lòng bàn taên lặng nhìn trong chốc lát, tựa hồ là đang câu thông cái gì đó.
- Lục Dương tiên giới, thời gian tu luyện một tháng. Lấy cảnh giới của ngươi ngược lại là rất khác nhau.
Chỉ chốc lát sau, Bí Cảnh trưởng lão khó có được mở mắt ra, gật đầu tán thưởng, sau đó bàn tay giương lên, đã đem lệnh bài trả lại cho Lâm Hi:
- Thời gian ngắn ngủi, ngươi phải hảo hảo quý trọng. Nguyên khí trong Lục Dương tiên giới đối với ngươi có chỗ tốt rất lớn, mỗi một tia đều cực kỳ trân quý, ngươi phải hảo hảo nắm chặt. Một khi thời gian kết thúc, ngươi sẽ bị chấn ra khỏi Lục Dương tiên giới, hiểu chưa?
- Đệ tử minh bạch.
Lâm Hi thu lệnh bài, cung thanh nói.
- Tốt lắm, đi đi.
Bí Cảnh trưởng lão dặn dò xong bàn tay mở ra, bỗng nhiên đại trướng, cư nhiên trình diện ra một cỗ vị đạo phác thiên cái địa, nắm chặt thương khung, bao quát tứ hải.
Bốn cái môn hộ có quang hoa khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, kim quang chói mắt trôi nổi lơ lửng trong lòng bản tay của lão, trong đó ẩn chứa khí tức thâm thúy câu thông với một cái thế giới khác.
Lâm Hi nhìn lướt qua thật nhanh, trong lòng nhất thời biết được: Loại nhỏ nhất, trên dưới thập tấc, toát ra khí tức Thuần Dương phải là Tiểu tiên giới; gần sát bên cạnh, khí tức mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng triều tịch, lôi bạo, là Lục Dương tiên giới; cái thứ ba kim quang chói mắt, quang mang hóa thành tinh mang khiến người ta không dám nhìn gần, chính là Cửu Dương tiên giới; về phần một cái môn hộ màu xanh đen cuối cùng... không nghi ngờ chút nào chính là Tiểu Thần giới rồi.
- Ông!
Bàn tay của Bí Cảnh trưởng lão lật lại, đạo môn hộ thứ hai tiên khí bàng bạc từ trong lòng bàn tay bay ra, rơi vào trong vân hải, trong nháy mắt ở trước mặt Lâm Hi hóa thành một đạo kim sắc môn hộ cao đến một người.
Quả nhiên là cửa vào Lục Dương tiên giới.
- Một tháng...
Trong mắt Lâm Hi hiện lên từng đạo ý niệm, hít một hơi thật sâu, đột nhiên bước chân vào trong Lục Dương tiên giới.
- Ầm!
Thiên băng địa liệt, không gian bốn phía ù ù lôi minh. Khi Lâm Hi xuyên qua cửa vào, tiến vào Lục Dương tiên giới, đập vào mắt chính là một mảnh thế giới mênh mông, kim quang sáng chói.
Thanks
Long Băng Nhan theo đạo lý hẳn là đi rồi, nhưng Tạp Mễ Lạp đúng là nhớ được, mấy con bức trinh sát của mình đúng là chết rồi.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại mất đi một đoạn trí nhớ, có nhiều thứ lại nghĩ không ra?
Tạp Mễ Lạp nhéo mi tâm, trong mắt một mảnh thần sắc thống khổ.
Nàng mơ hồ cảm giác được chuyện này tựa hồ cùng với chuyện hoang đường trong động quật kia có liên quan.
- Thật không có sao?
Một bên khác, Đệ ngũ Thần phi cũng nhíu mày, có chút nghi ngờ. Lần này tới, nàng vốn là đã có một chút ý nghĩ, chỉ là muốn hướng Lâm Hi chứng thực, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Hi lại không giống giả bộ, tựa hồ thật sự là không biết.
Đệ ngũ Thần phi lịch duyệt phong hậu, gặp qua hình hình sắc sắc đủ loại nhân vật, điểm này vẫn là phân biệt được.
- ... Chẳng lẽ thật sự là ta đoán sai rồi?
Đệ ngũ Thần phi lẩm bẩm tự nói, chính mình cũng có chút dao động.
- Sư tỷ, rốt cuộc là đã đoán sai cái gì?
Lỗ tai Lâm Hi lại vô cùng nhạy bén.
Đệ ngũ Thần phi đột nhiên cả kinh, phục hồi lại tinh thần.
- Ha hả, không có gì. Sư đệ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, qua một thời gian ngắn ta lại đến nhờ cậy ngươi.
Đệ ngũ Thần phi cười cười, rất miễn cưỡng, rõ ràng là không yên lòng.
Lâm Hi nhìn Đệ ngũ Thần phi, cũng không có tâm lưu lại, cũng phất phất tay không có giữ lại.
- Không giải thích được..., Đệ ngũ Thần phi không thể nào làm loại chuyện vô ý nghĩa này được.
Lâm Hi cau mày.
Hắn chỉ có thể suy đoán, chuyện này có thể cùng Long Băng Nhan có liên quan, nhưng cụ thể là cái gì cũng không biết. Đệ ngũ Thần phi đã biết được tin tức gì rồi, lại tới thăm dò mình.
- Mà thôi, có chuyện gì say này hãy nói. Bây giờ còn là phải sớm tăng lên thực lực của mình!
Trong mắt Lâm Hi xẹt qua một đạo mục quang kiên nghị.
Đối thủ hiện tại của hắn đã không phải là Long Băng Nhan rồi, mà là chỗ dựa Thần tử ở sau lưng nàng, một khi Thần tử đột phá, ở trong Thần Tiêu sơn hắn không có đất cắm dùi.
Lấy tâm tính của Thần tử, là phải giết hắn cho thống khoái đấy!
- Tất phải trước tiên tiến vào Lục Dương tiên giới rồi!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Trong tông phái ban thưởng thời gian một tháng tu luyện ở trong Lục Dương tiên giới, là bất kỳ thời gian nào cũng được. Nhưng mà Lâm Hi không đợi được lâu như vậy rồi, hắn chuẩn bị tiến vào tỏng Lục Dương tiên giới để tu luyện, đề cao chính mình bằng tốc độ nhanh nhất, lấy đó để ứng đối với nguy cơ trong tương lai.
- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, chúng ta đi thôi.
Lâm Hi gọi lại một tiếng, nhảy ra khỏi động phủ.
Lâm Hi an bài đơn giản một chút, động phủ mặc dù đã kiến tạo thành, nhưng Lâm Hi còn chưa có hoàn toàn nắm giữ quyết khiếu ra vào, cũng không có năng lực cho hai đại sủng vật tự do ra vào, chỉ có thể để cho chúng nó trước tiên ở lại Lôi thánh phong.
Lâm Hi đã tấn cấp Chân truyền đệ tử, Lôi thánh phong đã không thể ở nữa rồi. Nhưng mà trừ phi có người khiêu chiến Lâm Hi thành không, nếu không mà nói, Lâm Hi ít nhất có thể ở lại đến đợt tranh đoạt Thánh Vương bảng tiếp theo.
Trong Thần Tiêu tông cũng không có bao nhiêu người cần Lâm Hi quan tâm, sau khi cùng người quen biết ở trong tông chào hỏi, Lâm Hi liền trực tiếp động thân bay đi chỗ sâu thương khung.
Liền ở chỗ sâu nhất thương khung, xa xa ở trên những trưởng lão phong khác, cương phong mênh mông, một mảnh vân hải sôi trào không ngớt.
Nơi này ít ai lui tới, trừ một lão giả áo vải ra, không còn ai khác.
Lão giả ngồi xếp bằng ở trên vân hải, hai mắt lão nhắm chặt, ánh mắt yên tĩnh, đầu đầy tóc trắng, cẩn thận tỉ mỉ. Cương phong đủ để cuốn bay ngọn núi cũng không thổi bay được một chéo áo của lão.
Lâm Hi đi ra phía trước, cung kính thi lễ một cái.
- Đệ tử Lâm Hi, gặp qua Bí Cảnh trưởng lão.
Lâm Hi thành thật nói.
Tên lão giả này chính là Bí Cảnh lão giả trong Thần Tiêu tông, thực lực cường đại sâu không lường được, chấp chưởng cửa vào tứ đại bí cảnh Tiểu tiên giới, Lục Dương tiên giới, Cửu Dương tiên giới cùng với Tiểu Thần giới của Thần Tiêu tông.
Bình thường trừ đệ tử tông phái đủ tư cách tiến nhập tứ đại bí cảnh này tu luyện, những lúc khác căn bản không có người tới đây. Mà Bí Cảnh trưởng lão cũng không luôn luôn xuất hiện.
Phàm là đệ tử có tư cách, một khi nhích tới gần, Bí Cảnh trưởng lão sẽ cảm ứng được, kịp thời hiện ra ở chỗ này. Những lúc khác không thấy tăm tích, không có người tìm được thấy hắn.
Ở Thần Tiêu tông, lão chính là người thủ hộ bí cảnh.
- Ừ, đem lệnh bài tông môn đệ tử của ngươi cho ta.
Bí Cảnh trưởng lão rủ xuống lông mày nhắm mắt nói, trong thanh âm không có bất kỳ phập phồng nào.
- Vâng!
Lâm Hi đáp một tiếng, đem lệnh bài ngang hông đưa qua.
Bí Cảnh trưởng lão mở bàn tay ra, lệnh bài liền bay vào trong lòng bàn taên lặng nhìn trong chốc lát, tựa hồ là đang câu thông cái gì đó.
- Lục Dương tiên giới, thời gian tu luyện một tháng. Lấy cảnh giới của ngươi ngược lại là rất khác nhau.
Chỉ chốc lát sau, Bí Cảnh trưởng lão khó có được mở mắt ra, gật đầu tán thưởng, sau đó bàn tay giương lên, đã đem lệnh bài trả lại cho Lâm Hi:
- Thời gian ngắn ngủi, ngươi phải hảo hảo quý trọng. Nguyên khí trong Lục Dương tiên giới đối với ngươi có chỗ tốt rất lớn, mỗi một tia đều cực kỳ trân quý, ngươi phải hảo hảo nắm chặt. Một khi thời gian kết thúc, ngươi sẽ bị chấn ra khỏi Lục Dương tiên giới, hiểu chưa?
- Đệ tử minh bạch.
Lâm Hi thu lệnh bài, cung thanh nói.
- Tốt lắm, đi đi.
Bí Cảnh trưởng lão dặn dò xong bàn tay mở ra, bỗng nhiên đại trướng, cư nhiên trình diện ra một cỗ vị đạo phác thiên cái địa, nắm chặt thương khung, bao quát tứ hải.
Bốn cái môn hộ có quang hoa khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, kim quang chói mắt trôi nổi lơ lửng trong lòng bản tay của lão, trong đó ẩn chứa khí tức thâm thúy câu thông với một cái thế giới khác.
Lâm Hi nhìn lướt qua thật nhanh, trong lòng nhất thời biết được: Loại nhỏ nhất, trên dưới thập tấc, toát ra khí tức Thuần Dương phải là Tiểu tiên giới; gần sát bên cạnh, khí tức mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng triều tịch, lôi bạo, là Lục Dương tiên giới; cái thứ ba kim quang chói mắt, quang mang hóa thành tinh mang khiến người ta không dám nhìn gần, chính là Cửu Dương tiên giới; về phần một cái môn hộ màu xanh đen cuối cùng... không nghi ngờ chút nào chính là Tiểu Thần giới rồi.
- Ông!
Bàn tay của Bí Cảnh trưởng lão lật lại, đạo môn hộ thứ hai tiên khí bàng bạc từ trong lòng bàn tay bay ra, rơi vào trong vân hải, trong nháy mắt ở trước mặt Lâm Hi hóa thành một đạo kim sắc môn hộ cao đến một người.
Quả nhiên là cửa vào Lục Dương tiên giới.
- Một tháng...
Trong mắt Lâm Hi hiện lên từng đạo ý niệm, hít một hơi thật sâu, đột nhiên bước chân vào trong Lục Dương tiên giới.
- Ầm!
Thiên băng địa liệt, không gian bốn phía ù ù lôi minh. Khi Lâm Hi xuyên qua cửa vào, tiến vào Lục Dương tiên giới, đập vào mắt chính là một mảnh thế giới mênh mông, kim quang sáng chói.
Thanks
/1561
|