Một cái thanh âm uy nghiêm, rét lạnh vô cùng đột nhiên từ trong đám người phát ra.
- Phanh!
Đám người tản ra, hai gã cường giả Nguyên Thần cảnh một mực không nói gì tách đám người ra, đột nhiên đi ra ngoài. Khí thế nồng đậm phảng phất cùng thiên địa nhất thể, Lý Thu Bạch lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng không khỏi rùng mình.
- Tiết sư đệ, Triệu sư đệ bọn họ đều là bị Lâm Hi giết chết, mặt khác còn có hơn ba mươi sư huynh đệ. Trong nhóm chúng ta là chưa bao giờ bị thương nặng như thế!
Thanh âm của Nguyên Thần cường giả như chém dinh chặt sắt, không cho phép nghi ngờ, toát ra quyền uy khổng lồ:
- Lâm Hi phải chết, hơn nữa nhất định phải chết!
Trong hư không một mảnh tĩnh mịch, mọi người hai mắt huyết hồng đều toát ra cừu hận thật sâu, đặc biệt là Triệu Bạch Long càng là như thế. Đám người Tiết Đạo Quang chết đi có thể nói là có quan hệ trực tiếp với hắn, nếu như không phải bởi vì hắn, Tiết Đạo Quang không cần thiết phải động thủ, càng không cần phải chết.
Mọi người cùng nhau ở dưới danh nghĩa hiệu lực Thần tử nhiều năm, đều là huynh đệ vào sinh ra tử. Thần tử là hoàng đế, bọn họ chính là thần tử, đồng đội giúp đỡ hoàng để giành thiên hạ.
Bàn về tình cảm, tình cảm giữa bọn họ là xa xa ra ngoài những đồng môn sư huynh đệ khác.
Mọi người chân chính là người trong đồng 'Đạo', mà 'Đạo' này, chính là Thần tử!
Lâm Hi giết chết chẳng qua là Tiết Đạo Quang, nhưng rung động lại là đám quần thể bọn hắn. Khi tin tức Tiết Đạo Quang truyền đến, rung động đối với đám người đi theo Thần tử là không có lời nào nói rõ được.
Tiết Đạo Quang là cường giả chân chính, là đệ tử của Trấn Ma đại trưởng lão, tuyệt đối không phải là nhân vật một bên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn là nhân vật hạch tâm trọng yếu dưới danh nghĩa của Thần tử, nhưng lại bị chết ở trong tay Lâm Hi.
- Lâm Hi nhất định phải chết, không chỉ là vì báo thù, càng là vì đại nghiệp của Thần tử.
Một gã cường giả Nguyên Thần cảnh khác tàn nhẫn nói, trong ánh mắt toát ra sát ý thật sâu:
- Thần tử ít ngày nữa sẽ kế thừa đại thống, nếu như chúng ta không thể giải quyết xong tên tiểu tử kia, cùng Thần tử nhất định phải tự mình xuất thủ. Lấy nhất phái chưởng giáo chi tôn, đây tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Thần tử, cũng sẽ nhìn thấy chúng ta như vô hình. Cho nên Lâm Hi nhất định phải chết.
- Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Ba ngày sau, chỉ có ngươi có cơ hội quang minh chính đại giết chết Lâm Hi. Cho nên chuyện này chỉ có thể để ngươi đi làm.
Nguyên Thần cường giả kia thần sắc độc ác, lấy ra một cái bình nhỏ, cao thấp tám tấc, cổ xưa ố vàng, kim chúc của bình bị biến hình nghiêm trọng, đường viền quanh có, góc góc cạnh cạnh, thoạt nhìn giống như là xảy ra hủ thực nghiêm trọng từ bên trong ra bên ngoài.
Một sát na này, một đạo linh quang lóe lên trong đầu, Lý Thu Bạch đột nhiên cả kinh, 'Phúc chí tâm linh', đột nhiên hiểu được, hô nhỏ một tiếng:
- Độc dược!
- Các ngươi muốn ta dùng độc dược để đối phó với Lâm Hi?
Lý Thu Bạch tâm thần kịch chấn, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, một phòng nhiều Tiên Hoàng, Nguyên Thần như vậy lại có thể xui khiến hắn dùng độc dược để đối phó với Lâm Hi.
Cái bình kia hắn nhận ra là một loại Tiên Đạo kim chúc cực kỳ trân quý, nhưng mà Tiên Đạo kim chúc này cũng bị hủ thực, có thể nghĩ được nếu như chạm vào thân thể con người sẽ có kết quả gì.
Lý Thu Bạch quả thực chán ghét Lâm Hi, nếu như có thể, lần Sinh tử ước đấu này hắn tuyệt đối không ngần ngại giết chết Lâm Hi, nhưng mà để cho hắn một gã Tiên Đạo cường giả cao cao tại thượng sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đi đối phó với Lâm Hi, trong lòng Lý Thu Bạch khó có thể tiếp nhận.
Ở Tiên Đạo đại thế giới, 'Hạ độc' cho tới bây giờ đều bị cho là 'Hạ lưu', là thủ đoạn bất nhập lưu.
Hắn sở dĩ lúc ban đầu muốn hạ thủ với Lâm Hi chính là không ưa Lâm Hi ngang ngược càn rỡ, vô pháp vô thiên, bất kính sư trưởng. Nếu như hắn sử dụng loại 'Độc dược' ngoại đạo đi đối phó Lâm Hi, vậy hắn cùng Lâm Hi có cái gì khác nhau?
- Không được, loại phương pháp này ta không thể tiếp nhận!
Lý Thu Bạch chém đinh chặt sắt nói.
Lời vừa nói ra, mọi người trong tràng trong nháy mắt biến sắc!
- Sư đệ, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, tràng sinh tử chi ước này, bị uy hiếp tính mạng nhưng là ngươi. Mọi người đây là đang vì ngươi mà chú ý, bảo vệ tính mạng của ngươi!
Một cường giả Nguyên Thần cảnh lạnh lùng nói, trong mắt có phần không vui.
- Sư huynh, đừng nói như vậy. Tỷ võ tranh tài, thắng thua phải quang minh chính đại, thua cũng phải thua thẳng thắn. Ta lúc đầu không tiếc lấy thân phận sư huynh đối phó với Lâm Hi, mấu chốt chính là đúng ở một chữ lý. Nếu như dùng độc đối phó với hắn, vậy cho dù là thắng cũng là thắng không quang vinh. Hơn nữa chuyện này nếu là truyền đi, ta sau này ở Tiên Đạo đại thế giới chẳng lẽ không phải danh tiếng mất hết, coi như là tà ma ngoại đạo sao? Hơn nữa vạn chúng nhìn xem, có chư vị trưởng lão cùng Chưởng môn ở đó, ta nếu dùng độc, bọn họ há có thể không biết? Đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng lẽ không phải là hai tay trống trơn, mua dây buộc mình?
Lý Thu Bạch nghiêm mặt nói.
Tiên đạo chính phái đối với danh tiếng rất là xem trọng, nếu như tàn hại sinh linh, lưu thán thiên hạ, cho dù là bổn phái cũng không dung nạp được. Cho nên trong Thần Tiêu tông mặc dù có Tà Thánh Vương nhưng cũng chưa từng có chuyện 'xem mạng người như cỏ rác, tế luyện thành trì'.
Tiên đạo tông phái công phạt lẫn nhau, nhưng cũng không có lan đến thế tục phàm nhân.
Lý Thu Bạch là cường giả Tiên Đạo thất trọng, ở thiên hạ cũng là uy danh hiển hách, nếu như sử dụng kịch độc hạ lưu tới giết đối thủ, mặc dù thành công, sau này danh tiếng cũng sẽ mất hết, ngay cả người trong tiên đạo cũng không biết xấu hổ.
Yêu cầu của đám người Triệu Bạch Long, ngay cả tu sĩ bình thường đều suy nghĩ nhiều lần, huống chi là Lý Thu Bạch.
- Sư huynh, ngươi đây là cổ hủ rồi!
Triệu Bạch Long lúc này cũng đứng dậy, ánh mắt của hắn rạng rỡ, thở dài một tiếng nói:
- Cái thế giới này nhược nhục cường thực, chỉ lấy thành bại để luận anh hùng. Chỉ cần có thể thành công, làm ra một điểm thủ đoạn nho nhỏ thì tính là cái gì? Hơn nữa chuyện này nếu là thành công, sư đệ sau này nhất định sẽ được Thần tử trọng dụng, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Chỉ cần sư huynh ngày sau thành tựu thập trọng cường giả, lại có Thần tử che chở, người nào lại dám nói lại chuyện này. Qua đi ước chừng một trăn năm, chuyện này bất quá chỉ là một chút bọt nước nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Lý Thu Bạch nhìn lướt qua, chỉ thấy mọi người liên tục gật đầu, trong lòng thầm than một tiếng, biết là lý niệm bất đồng. Ở trong mắt đám người Triệu Bạch Long, hoặc nói đúng hơn là tất cả người đi theo Thần tử, vì có thể thành công mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, sử dụng một chút thủ đoạn khác người căn bản không coi là cái gì.
Thanks
- Phanh!
Đám người tản ra, hai gã cường giả Nguyên Thần cảnh một mực không nói gì tách đám người ra, đột nhiên đi ra ngoài. Khí thế nồng đậm phảng phất cùng thiên địa nhất thể, Lý Thu Bạch lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng không khỏi rùng mình.
- Tiết sư đệ, Triệu sư đệ bọn họ đều là bị Lâm Hi giết chết, mặt khác còn có hơn ba mươi sư huynh đệ. Trong nhóm chúng ta là chưa bao giờ bị thương nặng như thế!
Thanh âm của Nguyên Thần cường giả như chém dinh chặt sắt, không cho phép nghi ngờ, toát ra quyền uy khổng lồ:
- Lâm Hi phải chết, hơn nữa nhất định phải chết!
Trong hư không một mảnh tĩnh mịch, mọi người hai mắt huyết hồng đều toát ra cừu hận thật sâu, đặc biệt là Triệu Bạch Long càng là như thế. Đám người Tiết Đạo Quang chết đi có thể nói là có quan hệ trực tiếp với hắn, nếu như không phải bởi vì hắn, Tiết Đạo Quang không cần thiết phải động thủ, càng không cần phải chết.
Mọi người cùng nhau ở dưới danh nghĩa hiệu lực Thần tử nhiều năm, đều là huynh đệ vào sinh ra tử. Thần tử là hoàng đế, bọn họ chính là thần tử, đồng đội giúp đỡ hoàng để giành thiên hạ.
Bàn về tình cảm, tình cảm giữa bọn họ là xa xa ra ngoài những đồng môn sư huynh đệ khác.
Mọi người chân chính là người trong đồng 'Đạo', mà 'Đạo' này, chính là Thần tử!
Lâm Hi giết chết chẳng qua là Tiết Đạo Quang, nhưng rung động lại là đám quần thể bọn hắn. Khi tin tức Tiết Đạo Quang truyền đến, rung động đối với đám người đi theo Thần tử là không có lời nào nói rõ được.
Tiết Đạo Quang là cường giả chân chính, là đệ tử của Trấn Ma đại trưởng lão, tuyệt đối không phải là nhân vật một bên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn là nhân vật hạch tâm trọng yếu dưới danh nghĩa của Thần tử, nhưng lại bị chết ở trong tay Lâm Hi.
- Lâm Hi nhất định phải chết, không chỉ là vì báo thù, càng là vì đại nghiệp của Thần tử.
Một gã cường giả Nguyên Thần cảnh khác tàn nhẫn nói, trong ánh mắt toát ra sát ý thật sâu:
- Thần tử ít ngày nữa sẽ kế thừa đại thống, nếu như chúng ta không thể giải quyết xong tên tiểu tử kia, cùng Thần tử nhất định phải tự mình xuất thủ. Lấy nhất phái chưởng giáo chi tôn, đây tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Thần tử, cũng sẽ nhìn thấy chúng ta như vô hình. Cho nên Lâm Hi nhất định phải chết.
- Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Ba ngày sau, chỉ có ngươi có cơ hội quang minh chính đại giết chết Lâm Hi. Cho nên chuyện này chỉ có thể để ngươi đi làm.
Nguyên Thần cường giả kia thần sắc độc ác, lấy ra một cái bình nhỏ, cao thấp tám tấc, cổ xưa ố vàng, kim chúc của bình bị biến hình nghiêm trọng, đường viền quanh có, góc góc cạnh cạnh, thoạt nhìn giống như là xảy ra hủ thực nghiêm trọng từ bên trong ra bên ngoài.
Một sát na này, một đạo linh quang lóe lên trong đầu, Lý Thu Bạch đột nhiên cả kinh, 'Phúc chí tâm linh', đột nhiên hiểu được, hô nhỏ một tiếng:
- Độc dược!
- Các ngươi muốn ta dùng độc dược để đối phó với Lâm Hi?
Lý Thu Bạch tâm thần kịch chấn, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, một phòng nhiều Tiên Hoàng, Nguyên Thần như vậy lại có thể xui khiến hắn dùng độc dược để đối phó với Lâm Hi.
Cái bình kia hắn nhận ra là một loại Tiên Đạo kim chúc cực kỳ trân quý, nhưng mà Tiên Đạo kim chúc này cũng bị hủ thực, có thể nghĩ được nếu như chạm vào thân thể con người sẽ có kết quả gì.
Lý Thu Bạch quả thực chán ghét Lâm Hi, nếu như có thể, lần Sinh tử ước đấu này hắn tuyệt đối không ngần ngại giết chết Lâm Hi, nhưng mà để cho hắn một gã Tiên Đạo cường giả cao cao tại thượng sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đi đối phó với Lâm Hi, trong lòng Lý Thu Bạch khó có thể tiếp nhận.
Ở Tiên Đạo đại thế giới, 'Hạ độc' cho tới bây giờ đều bị cho là 'Hạ lưu', là thủ đoạn bất nhập lưu.
Hắn sở dĩ lúc ban đầu muốn hạ thủ với Lâm Hi chính là không ưa Lâm Hi ngang ngược càn rỡ, vô pháp vô thiên, bất kính sư trưởng. Nếu như hắn sử dụng loại 'Độc dược' ngoại đạo đi đối phó Lâm Hi, vậy hắn cùng Lâm Hi có cái gì khác nhau?
- Không được, loại phương pháp này ta không thể tiếp nhận!
Lý Thu Bạch chém đinh chặt sắt nói.
Lời vừa nói ra, mọi người trong tràng trong nháy mắt biến sắc!
- Sư đệ, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, tràng sinh tử chi ước này, bị uy hiếp tính mạng nhưng là ngươi. Mọi người đây là đang vì ngươi mà chú ý, bảo vệ tính mạng của ngươi!
Một cường giả Nguyên Thần cảnh lạnh lùng nói, trong mắt có phần không vui.
- Sư huynh, đừng nói như vậy. Tỷ võ tranh tài, thắng thua phải quang minh chính đại, thua cũng phải thua thẳng thắn. Ta lúc đầu không tiếc lấy thân phận sư huynh đối phó với Lâm Hi, mấu chốt chính là đúng ở một chữ lý. Nếu như dùng độc đối phó với hắn, vậy cho dù là thắng cũng là thắng không quang vinh. Hơn nữa chuyện này nếu là truyền đi, ta sau này ở Tiên Đạo đại thế giới chẳng lẽ không phải danh tiếng mất hết, coi như là tà ma ngoại đạo sao? Hơn nữa vạn chúng nhìn xem, có chư vị trưởng lão cùng Chưởng môn ở đó, ta nếu dùng độc, bọn họ há có thể không biết? Đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng lẽ không phải là hai tay trống trơn, mua dây buộc mình?
Lý Thu Bạch nghiêm mặt nói.
Tiên đạo chính phái đối với danh tiếng rất là xem trọng, nếu như tàn hại sinh linh, lưu thán thiên hạ, cho dù là bổn phái cũng không dung nạp được. Cho nên trong Thần Tiêu tông mặc dù có Tà Thánh Vương nhưng cũng chưa từng có chuyện 'xem mạng người như cỏ rác, tế luyện thành trì'.
Tiên đạo tông phái công phạt lẫn nhau, nhưng cũng không có lan đến thế tục phàm nhân.
Lý Thu Bạch là cường giả Tiên Đạo thất trọng, ở thiên hạ cũng là uy danh hiển hách, nếu như sử dụng kịch độc hạ lưu tới giết đối thủ, mặc dù thành công, sau này danh tiếng cũng sẽ mất hết, ngay cả người trong tiên đạo cũng không biết xấu hổ.
Yêu cầu của đám người Triệu Bạch Long, ngay cả tu sĩ bình thường đều suy nghĩ nhiều lần, huống chi là Lý Thu Bạch.
- Sư huynh, ngươi đây là cổ hủ rồi!
Triệu Bạch Long lúc này cũng đứng dậy, ánh mắt của hắn rạng rỡ, thở dài một tiếng nói:
- Cái thế giới này nhược nhục cường thực, chỉ lấy thành bại để luận anh hùng. Chỉ cần có thể thành công, làm ra một điểm thủ đoạn nho nhỏ thì tính là cái gì? Hơn nữa chuyện này nếu là thành công, sư đệ sau này nhất định sẽ được Thần tử trọng dụng, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Chỉ cần sư huynh ngày sau thành tựu thập trọng cường giả, lại có Thần tử che chở, người nào lại dám nói lại chuyện này. Qua đi ước chừng một trăn năm, chuyện này bất quá chỉ là một chút bọt nước nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Lý Thu Bạch nhìn lướt qua, chỉ thấy mọi người liên tục gật đầu, trong lòng thầm than một tiếng, biết là lý niệm bất đồng. Ở trong mắt đám người Triệu Bạch Long, hoặc nói đúng hơn là tất cả người đi theo Thần tử, vì có thể thành công mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, sử dụng một chút thủ đoạn khác người căn bản không coi là cái gì.
Thanks
/1561
|