Đặng Dương và Lưu Hân vốn chỉ ngang tay, bỗng nhiên phát hiện nhiều thêm một người, Đông Phương Nghi rõ ràng kết hợp với Lưu Hân cùng nhau vây công mình liền lập tức sợ hãi:
- Đông Phương Nghi! Ngươi làm gì Động Thiên sư huynh rồi? !
Trước Phong Bạo Chi Môn một mảnh hỗn loạn, Đặng Dương căn bản không chú ý tới tình huống của Trần Động Thiên.
- Ha ha ha, đương nhiên là có kết quả giống ngươi rồi.
Đông Phương Nghi ha ha cười cười, bàn tay vỗ, tiên khí bàng bạc bài sơn đảo hải, liên hợp với Lưu Hân đánh tới Đặng Dương... Thời gian cấp bách, Lâm Hi không rãnh để ý nhiều, sau khi liên tiếp trợ giúp vài tên Hư Tiên Thần Tiêu Tông giải quyết chiến đấu thì thân hình liền nhoáng một cái, lập tức lao về phía Vương Nghĩa Phu.
Dưới bầu trời đen tối biến hóa, hai khỏa Đạo Quả phảng phất như trăng sáng lơ lửng trong bầu trời đêm, tản mát ra một luồng sóng tiên khí hồng lưu cường hoành.
Dưới hai khỏa Đạo Quả xa xa giằng co nhau, Vương Nghĩa Phu tóc mai tán loạn, cây trâm cài trên tóc đã sớm bị bẻ gảy, không biết bị ném đi tận đâu. Đạo bào trên người hắn sớm đã rách tung toé, không còn nguyên vẹn nữa.
Mà đối diện với hắn, cường giả Nhất Quả của Thái Nguyên Cung cũng không khá hơn chút nào.
Chiến đấu giữa cường giả Luyện Khí cửu trọng Đạo Quả Cấp vượt qua xa những người khác có thể nhúng tay. Cho dù là Hư Tiên cũng không giám tham gia vào chiến đấu giữa hai người. Tiên khí hỗn loạn hạo hạo đãng đãng hóa không gian mấy trăm trượng chung quanh hai người thành Cấm khu. Không ai dám đơn giản tới gần!
- Chỉ cần có thể bắt được tù binh cường giả Đạo Quả thì có thể mượn đó để uy hiếp Thái Nguyên Cung, đánh vỡ cục diện bế tắc, chấm dứt chiến đấu rồi!
Lâm Hi nhìn qua tên cường giả Nhất Quả của Thái Nguyên Cung trên hư không kia, tất cả tâm thần hắn đều tập trung vào trên người Vương Nghĩa Phu, căn bản không chú ý đến Lâm Hi.
Toàn bộ hành động ở Bắc Bộ Băng Nguyên tuy rằng giật dây chính là hai phái Đâu Suất và Thái A, nhưng chân chính làm chủ quyết định sau lưng lại là Thái Nguyên Cung.
Chỉ cần có thể bắt được đại lượng đệ tử Thái Nguyên Cung là có thể mượn đó để áp chế Dương Huyền Hoàng rồi!
Đây chính là suy nghĩ của Lâm Hi!
Hắn vốn cũng không có tư cách tham gia vào chiến đấu giữa cường giả Đạo Quả Kỳ. Nhưng mà Sơn Hà Ấn và đan dược tích lũy trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại lại khiến Lâm Hi có được loại khả năng này.
- Đan dược trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại nhiều nhất chỉ có thể dùng hai lần. Thời cơ hai lần ra tay này nhất định phải nắm giữ tốt. Không thể làm loạn, đại thế mất đi, ta cũng bất lực.
Lâm Hi sờ lên Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại trong tay áo, trong nội tâm hơi có chút khẩn trương.
Sơn Hà Ấn quả thật tiêu hao đan dược đến mức hù chết người, lúc Lâm Hi đi ra ngoài đã hối đoái lượng đan dược giá trị 500 vạn công huân, về sau bắt người cướp của một phen, nhận được tám khỏa Thuần Dương đan, cùng đại lượng đan dược khác, đổi thành giá trị công huân cũng chừng 1000 vạn.
Tổng cộng đan dược 1500 vạn giá trị công huân nhưng cũng chỉ đủ để Sơn Hà Ấn ăn ba lượt.
Mỗi lần sử dụng đều phải tiêu hao gần lượng đan dược có giá chừng 500 vạn giá trị công huân!
Con số này đối với Lâm Hi mà nói, cũng là tiêu hao khổng lồ khó có thể chịu nổi! Phải biết rằng, Lâm Hi vất vất vả vả đoạt được đầu bảng Thần Tiêu Tinh Túc Bảng nhưng cũng chỉ được thưởng có 1000 vạn giá trị công huân.
Tới một mức độ nào đó, phần thường quán quân cũng cũng chỉ đủ để Lâm Hi dùng Sơn Hà Ấn hai lần!
- Có mất tất có được, liều mạng!
Trong mắt Lâm Hi lóe lên hào quang, lập tức tế lên Sơn Hà Ấn.
Rầm rầm!
Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại mở ra, một cổ đan dược hồng lưu từ đó bừng lên, như một đầu Cự Long chui vào Sơn Hà Ấn. Nhìn đan dược tích lũy trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, chỉ một lát đã biến mất gần hết, trong nội tâm Lâm Hi cũng không khỏi đau lòng.
- Sơn hà trấn áp!
Một tiếng hét to, Sơn Hà Ấn hóa thành một mảnh dãy núi mịt mờ, dùng thế lôi đình vạn quân đập tới sau lưng cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung. Ầm ầm!
Thiên dao địa chấn, trong tiếng nổ vang kinh thiên, một mảnh ô vân cuồn cuộn lập loè lôi quang từ phía đông cuốn tới. Phiến ô vân kia thế đến cực nhanh, trong nháy mắt đã che khuất bầu trời trên không Phong Bạo Chi Môn.
- Hải Thánh vương!
Một thanh âm như Lôi Minh kinh thiên động địa từ trên trên mây đen truyền đến. Đồng thời khi thanh âm truyền ra, một đạo khí tức khủng bố phô thiên cái địa, như thủy triều cuốn đến, bắn khắp tứ phương, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Nghe được thanh âm này, Hải Thánh vương đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên.
Răng rắc!
Điện quang hiện lên, một gã nam tử khí tức hùng hồn, thân hình khôi ngô, phảng phất Phật Sơn Loan, mang theo mấy đạo thân ảnh từ phía trên không, chậm rãi đáp xuống.
Nam tử này thần sắc lãnh tuấn, toàn thân đại phóng Quang Minh, phảng phất như thần linh từ trên trời giáng xuống vậy.
Trên người của hắn, ăn mặc một bộ pháp bào kim ti màu vàng kim óng ánh, giống như Đế Hoàng vậy, trên pháp bào có bảy miếng Đạo Quả nhan sắc khác nhau bắt mắt đến cực điểm.
Mà ở phía sau hắn là ba gã cường giả Thái Nguyên Cung, một miếng Đạo Quả trong tiên khí lơ lửng trên đỉnh đầu càng khiến người thấy mà giật cả mình.
Một gã Thánh vương! Ba gã cường giả Đạo Quả!
Trông thấy đám cường giả Thái Nguyên Cung chạy tới, sắc mặt Hải Thánh vương nhất thời trở nên vô cùng khó coi!
Cường giả Thái Nguyên Cung đến quá nhanh, một gã Thánh vương cấp bậc như Dương Huyền Hoàng đã khó có thể đối phó, huống chi hắn còn dẫn theo ba gã cường giả Đạo Quả. Cổ thế lực này, đủ để hoàn toàn phá hủy thế lực của Thần Tiêu Tông tại Bắc Bộ Băng Nguyên, một lần hành động đặt thế thắng cho Thái Nguyên Cung.
- Thần Tiêu Tông đã xong!
- Không có khả năng thắng lợi rồi!
- Chiến đấu đã xong!
......
Xa xa, đám tán tu vẫn dừng lại tại Bắc Bộ Băng Nguyên, muốn mắt thấy kết quả chiến đấu khi thấy tên Thất Quả Thánh vương kia của Thái Nguyên Cung xuất hiện thì đều lộ ra thần sắc chấn động. Biết rõ trận chiến đấu này, đã chuẩn bị kết thúc.
Thần Tiêu Tông dùng lực một phái đối phó tam đại tiên đạo tông phái đã rất miễn cưỡng. Hải Thánh vương cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng hết cách xoay chuyển.
- Ha ha ha, Hải Thánh vương, người phải tự mình hiểu lấy. Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ cần có Thái Nguyên Cung chúng ta, sẽ không tới phiên Thần Tiêu Tông các ngươi xuất đầu. Ngươi muốn các sư đệ kia, chỉ tiếc, hiện giờ ngươi đã là Nê Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn. Sư đệ, mau mau giúp ta bắt lấy Hải Thánh vương, bắt lấy đám đệ tử Thần Tiêu Tông này đi, đến lúc đó lại hỏi tội Thần Tiêu Tông!
Dương Huyền Hoàng cất tiếng cười to.
Hậu viện hắn chờ đợi từ lâu vừa đến, Hải Thánh vương dù có năng lực thông thể cũng khó mà trở mình. Đã có Hải Thánh vương nơi tay liền có thể gia tăng phân lượng chuyện lần này lên thật lớn, mở rộng ảnh hưởng của nó, từ đó đả kích danh vọng của Thần Tiêu Tông trong Tiên Đạo Đại Thế Giới.
Ầm ầm!
Dương Huyền Hoàng bàn tay chấn động, bảy khỏa Đạo Quả to lớn nhấc lên tiên khí chí dương chí cương kinh thiên, hóa thành tiên khí hồng lưu lao nhanh đánh tới Hải Thánh vương.
Đại thế đã thành, Dương Huyền Hoàng mục đích chỉ là cuốn lấy Hải Thánh vương, hai tướng liên hợp, bằng vào lực hai gã Thất Quả Thánh vương của Thái Nguyên Cung một lần hành động trấn áp Hải Thánh vương.
- Thái Sơn áp đỉnh! Hải Thánh vương, bó tay chịu trói đi!
Cùng một thời gian, một phương hướng khác, một cổ tiên khí hồng lưu mãnh liệt mà đến, trong tiên khí như Giang Hải, quang ảnh mịt mờ, thình lình hiện ra một tòa Viễn Cổ Thái Sơn hùng tuấn cao ngất, cổ khí tức kia bao trùm tứ cực, trấn áp bát hoang.
- Đã xong!
Vô số đệ tử Thần Tiêu Tông cảm ứng được một màn này trong nội tâm liền trầm xuống, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Một gã Thất Quả Thánh vương, ba gã Đạo Quả Thánh tử, đây là lực lượng mà Thần Tiêu Tông không thể thừa nhận nổi. Một khi Hải Thánh vương chiến bại, Thần Tiêu Tông một phương lập tức sẽ tan tác toàn diện.
Ầm ầm!
Tiên khí hồng lưu lao nhanh, cách Hải Thánh vương càng ngày càng gần. Tiên khí hồng lưu hạo hạo đãng đãng kia giống như đang nghiền nát trái tim mọi người vậy.
- Đã xong, thất bại trong gang tấc!
Đông Phương Nghi, Lưu Hân nhìn bầu trời, nhắm mắt lại. Trên mặt toát ra thần sắc ảm đạm.
Trong tay hai người, còn đang giữ tên Hư Tiên Đặng Dương trọng thương bị bắt của Thái A Tông, nhưng cái này đối với tràng tranh đấu tông phái trước Phong Bạo Chi Môn này đã hoàn toàn vô dụng rồi.
Lập tức khi Hải Thánh vương bị Dương Huyền Hoàng cuốn lấy, cổ thứ tiên khí hồng lưu thứ hai trời long đất nở cũng càng ngày càng gần. Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, dị biến nổi bật.
Ông!
Phong Bạo Chi Môn đột nhiên chấn động, không hề có dấu hiệu, một đạo kiếm khí lăng lợi, hủy diệt đột nhiên tiến đến. Đạo kiếm khí này cực tối nghĩa, ảm đạm, dung nhập vào trong hư không, cơ hồ khiến người không thể phát hiện ra. Thẳng đến khi kiếm khí bộc phát thì uy lực một kiếm này mới bạo phát ra.
Oanh!
Cao cao giữa không trung nổi lên sóng gió. Kiếm khí lướt qua, toàn bộ không gian đều bị chém ra như đậu hủ, mặt phẳng lộ ra như mặt kính vậy, vô cùng bóng loáng.
Cổ tiên khí hồng lưu thứ hai liền tựa như một dòng sông chảy xuôi bị cắt đứt hoàn toàn vậy.
Hai đoạn, ba đoạn, bốn đoạn... Không người nào thấy rõ kiếm này ra thế nào, cổ tiên khí hồng lưu thứ hai giống như một con rắn bị băm thành vài đoạn vậy, bị kiếm khí kia lướt qua, lập tức tất cả tiên khí hồng lưu đều hóa thành Vân Yên, biến mất vô tung.
Ông!
Thẳng đến lúc này, đạo kiếm khí không chút bắt mắt kia, cùng với tiên khí hồng lưu của Thất Quả Thánh vương mới song song tiêu tán.
Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ!
Ai cũng không ngờ rằng, rõ ràng lại có dị biến như thế.
Tiên khí hồng lưu khí thế kinh người, hủy thiên diệt địa của Thất Quả Thánh vương rõ ràng lại bị một đạo kiếm khí bình thường tự nhiên tùy ý quấy nát.
Ông!
Trước Phong Bạo Chi Môn quang ảnh vặn vẹo, một cổ kiếm khí bàng bạc như thủy triều bắn ra, tựa hồ như muốn xé rách toàn bộ Phong Bạo Chi Môn.
Chỉ thấy hào quang lóe lên, trong quang ảnh vặn vẹo kia đã nhiều hơn một đạo thân ảnh hồng sắc.
Đây là một nữ tử cực đẹp, mặc váy dài bó sát người bằng tơ lụa màu đỏ, đeo lấy phát hoàn, tuổi thoạt nhìn rất nhỏ, tựa hồ chỉ là một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám.
Chỉ là không biết vì sao trên mặt của nàng lại nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, giống như lụa mỏng che lấy dung mạo nàng vậy, khiến người không thể thấy được rõ ràng.
Ngón tay ngọc thon dài, chiếc cổ tuyết trắng thon dài như thiên nga cùng với các được cong nổi bậc lên nhờ váy dài bó sát mang đến cho người cảm giác không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào mà không rung động lòng người.
Mỗi một nam nhân nhìn thấy đều không khỏi có một loại cảm giác tim đập thình thịch, trong lòng lập tức có cảm giác, đây tất nhiên là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Đông Phương Nghi! Ngươi làm gì Động Thiên sư huynh rồi? !
Trước Phong Bạo Chi Môn một mảnh hỗn loạn, Đặng Dương căn bản không chú ý tới tình huống của Trần Động Thiên.
- Ha ha ha, đương nhiên là có kết quả giống ngươi rồi.
Đông Phương Nghi ha ha cười cười, bàn tay vỗ, tiên khí bàng bạc bài sơn đảo hải, liên hợp với Lưu Hân đánh tới Đặng Dương... Thời gian cấp bách, Lâm Hi không rãnh để ý nhiều, sau khi liên tiếp trợ giúp vài tên Hư Tiên Thần Tiêu Tông giải quyết chiến đấu thì thân hình liền nhoáng một cái, lập tức lao về phía Vương Nghĩa Phu.
Dưới bầu trời đen tối biến hóa, hai khỏa Đạo Quả phảng phất như trăng sáng lơ lửng trong bầu trời đêm, tản mát ra một luồng sóng tiên khí hồng lưu cường hoành.
Dưới hai khỏa Đạo Quả xa xa giằng co nhau, Vương Nghĩa Phu tóc mai tán loạn, cây trâm cài trên tóc đã sớm bị bẻ gảy, không biết bị ném đi tận đâu. Đạo bào trên người hắn sớm đã rách tung toé, không còn nguyên vẹn nữa.
Mà đối diện với hắn, cường giả Nhất Quả của Thái Nguyên Cung cũng không khá hơn chút nào.
Chiến đấu giữa cường giả Luyện Khí cửu trọng Đạo Quả Cấp vượt qua xa những người khác có thể nhúng tay. Cho dù là Hư Tiên cũng không giám tham gia vào chiến đấu giữa hai người. Tiên khí hỗn loạn hạo hạo đãng đãng hóa không gian mấy trăm trượng chung quanh hai người thành Cấm khu. Không ai dám đơn giản tới gần!
- Chỉ cần có thể bắt được tù binh cường giả Đạo Quả thì có thể mượn đó để uy hiếp Thái Nguyên Cung, đánh vỡ cục diện bế tắc, chấm dứt chiến đấu rồi!
Lâm Hi nhìn qua tên cường giả Nhất Quả của Thái Nguyên Cung trên hư không kia, tất cả tâm thần hắn đều tập trung vào trên người Vương Nghĩa Phu, căn bản không chú ý đến Lâm Hi.
Toàn bộ hành động ở Bắc Bộ Băng Nguyên tuy rằng giật dây chính là hai phái Đâu Suất và Thái A, nhưng chân chính làm chủ quyết định sau lưng lại là Thái Nguyên Cung.
Chỉ cần có thể bắt được đại lượng đệ tử Thái Nguyên Cung là có thể mượn đó để áp chế Dương Huyền Hoàng rồi!
Đây chính là suy nghĩ của Lâm Hi!
Hắn vốn cũng không có tư cách tham gia vào chiến đấu giữa cường giả Đạo Quả Kỳ. Nhưng mà Sơn Hà Ấn và đan dược tích lũy trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại lại khiến Lâm Hi có được loại khả năng này.
- Đan dược trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại nhiều nhất chỉ có thể dùng hai lần. Thời cơ hai lần ra tay này nhất định phải nắm giữ tốt. Không thể làm loạn, đại thế mất đi, ta cũng bất lực.
Lâm Hi sờ lên Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại trong tay áo, trong nội tâm hơi có chút khẩn trương.
Sơn Hà Ấn quả thật tiêu hao đan dược đến mức hù chết người, lúc Lâm Hi đi ra ngoài đã hối đoái lượng đan dược giá trị 500 vạn công huân, về sau bắt người cướp của một phen, nhận được tám khỏa Thuần Dương đan, cùng đại lượng đan dược khác, đổi thành giá trị công huân cũng chừng 1000 vạn.
Tổng cộng đan dược 1500 vạn giá trị công huân nhưng cũng chỉ đủ để Sơn Hà Ấn ăn ba lượt.
Mỗi lần sử dụng đều phải tiêu hao gần lượng đan dược có giá chừng 500 vạn giá trị công huân!
Con số này đối với Lâm Hi mà nói, cũng là tiêu hao khổng lồ khó có thể chịu nổi! Phải biết rằng, Lâm Hi vất vất vả vả đoạt được đầu bảng Thần Tiêu Tinh Túc Bảng nhưng cũng chỉ được thưởng có 1000 vạn giá trị công huân.
Tới một mức độ nào đó, phần thường quán quân cũng cũng chỉ đủ để Lâm Hi dùng Sơn Hà Ấn hai lần!
- Có mất tất có được, liều mạng!
Trong mắt Lâm Hi lóe lên hào quang, lập tức tế lên Sơn Hà Ấn.
Rầm rầm!
Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại mở ra, một cổ đan dược hồng lưu từ đó bừng lên, như một đầu Cự Long chui vào Sơn Hà Ấn. Nhìn đan dược tích lũy trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, chỉ một lát đã biến mất gần hết, trong nội tâm Lâm Hi cũng không khỏi đau lòng.
- Sơn hà trấn áp!
Một tiếng hét to, Sơn Hà Ấn hóa thành một mảnh dãy núi mịt mờ, dùng thế lôi đình vạn quân đập tới sau lưng cường giả Đạo Quả của Thái Nguyên Cung. Ầm ầm!
Thiên dao địa chấn, trong tiếng nổ vang kinh thiên, một mảnh ô vân cuồn cuộn lập loè lôi quang từ phía đông cuốn tới. Phiến ô vân kia thế đến cực nhanh, trong nháy mắt đã che khuất bầu trời trên không Phong Bạo Chi Môn.
- Hải Thánh vương!
Một thanh âm như Lôi Minh kinh thiên động địa từ trên trên mây đen truyền đến. Đồng thời khi thanh âm truyền ra, một đạo khí tức khủng bố phô thiên cái địa, như thủy triều cuốn đến, bắn khắp tứ phương, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Nghe được thanh âm này, Hải Thánh vương đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên.
Răng rắc!
Điện quang hiện lên, một gã nam tử khí tức hùng hồn, thân hình khôi ngô, phảng phất Phật Sơn Loan, mang theo mấy đạo thân ảnh từ phía trên không, chậm rãi đáp xuống.
Nam tử này thần sắc lãnh tuấn, toàn thân đại phóng Quang Minh, phảng phất như thần linh từ trên trời giáng xuống vậy.
Trên người của hắn, ăn mặc một bộ pháp bào kim ti màu vàng kim óng ánh, giống như Đế Hoàng vậy, trên pháp bào có bảy miếng Đạo Quả nhan sắc khác nhau bắt mắt đến cực điểm.
Mà ở phía sau hắn là ba gã cường giả Thái Nguyên Cung, một miếng Đạo Quả trong tiên khí lơ lửng trên đỉnh đầu càng khiến người thấy mà giật cả mình.
Một gã Thánh vương! Ba gã cường giả Đạo Quả!
Trông thấy đám cường giả Thái Nguyên Cung chạy tới, sắc mặt Hải Thánh vương nhất thời trở nên vô cùng khó coi!
Cường giả Thái Nguyên Cung đến quá nhanh, một gã Thánh vương cấp bậc như Dương Huyền Hoàng đã khó có thể đối phó, huống chi hắn còn dẫn theo ba gã cường giả Đạo Quả. Cổ thế lực này, đủ để hoàn toàn phá hủy thế lực của Thần Tiêu Tông tại Bắc Bộ Băng Nguyên, một lần hành động đặt thế thắng cho Thái Nguyên Cung.
- Thần Tiêu Tông đã xong!
- Không có khả năng thắng lợi rồi!
- Chiến đấu đã xong!
......
Xa xa, đám tán tu vẫn dừng lại tại Bắc Bộ Băng Nguyên, muốn mắt thấy kết quả chiến đấu khi thấy tên Thất Quả Thánh vương kia của Thái Nguyên Cung xuất hiện thì đều lộ ra thần sắc chấn động. Biết rõ trận chiến đấu này, đã chuẩn bị kết thúc.
Thần Tiêu Tông dùng lực một phái đối phó tam đại tiên đạo tông phái đã rất miễn cưỡng. Hải Thánh vương cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng hết cách xoay chuyển.
- Ha ha ha, Hải Thánh vương, người phải tự mình hiểu lấy. Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ cần có Thái Nguyên Cung chúng ta, sẽ không tới phiên Thần Tiêu Tông các ngươi xuất đầu. Ngươi muốn các sư đệ kia, chỉ tiếc, hiện giờ ngươi đã là Nê Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn. Sư đệ, mau mau giúp ta bắt lấy Hải Thánh vương, bắt lấy đám đệ tử Thần Tiêu Tông này đi, đến lúc đó lại hỏi tội Thần Tiêu Tông!
Dương Huyền Hoàng cất tiếng cười to.
Hậu viện hắn chờ đợi từ lâu vừa đến, Hải Thánh vương dù có năng lực thông thể cũng khó mà trở mình. Đã có Hải Thánh vương nơi tay liền có thể gia tăng phân lượng chuyện lần này lên thật lớn, mở rộng ảnh hưởng của nó, từ đó đả kích danh vọng của Thần Tiêu Tông trong Tiên Đạo Đại Thế Giới.
Ầm ầm!
Dương Huyền Hoàng bàn tay chấn động, bảy khỏa Đạo Quả to lớn nhấc lên tiên khí chí dương chí cương kinh thiên, hóa thành tiên khí hồng lưu lao nhanh đánh tới Hải Thánh vương.
Đại thế đã thành, Dương Huyền Hoàng mục đích chỉ là cuốn lấy Hải Thánh vương, hai tướng liên hợp, bằng vào lực hai gã Thất Quả Thánh vương của Thái Nguyên Cung một lần hành động trấn áp Hải Thánh vương.
- Thái Sơn áp đỉnh! Hải Thánh vương, bó tay chịu trói đi!
Cùng một thời gian, một phương hướng khác, một cổ tiên khí hồng lưu mãnh liệt mà đến, trong tiên khí như Giang Hải, quang ảnh mịt mờ, thình lình hiện ra một tòa Viễn Cổ Thái Sơn hùng tuấn cao ngất, cổ khí tức kia bao trùm tứ cực, trấn áp bát hoang.
- Đã xong!
Vô số đệ tử Thần Tiêu Tông cảm ứng được một màn này trong nội tâm liền trầm xuống, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Một gã Thất Quả Thánh vương, ba gã Đạo Quả Thánh tử, đây là lực lượng mà Thần Tiêu Tông không thể thừa nhận nổi. Một khi Hải Thánh vương chiến bại, Thần Tiêu Tông một phương lập tức sẽ tan tác toàn diện.
Ầm ầm!
Tiên khí hồng lưu lao nhanh, cách Hải Thánh vương càng ngày càng gần. Tiên khí hồng lưu hạo hạo đãng đãng kia giống như đang nghiền nát trái tim mọi người vậy.
- Đã xong, thất bại trong gang tấc!
Đông Phương Nghi, Lưu Hân nhìn bầu trời, nhắm mắt lại. Trên mặt toát ra thần sắc ảm đạm.
Trong tay hai người, còn đang giữ tên Hư Tiên Đặng Dương trọng thương bị bắt của Thái A Tông, nhưng cái này đối với tràng tranh đấu tông phái trước Phong Bạo Chi Môn này đã hoàn toàn vô dụng rồi.
Lập tức khi Hải Thánh vương bị Dương Huyền Hoàng cuốn lấy, cổ thứ tiên khí hồng lưu thứ hai trời long đất nở cũng càng ngày càng gần. Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, dị biến nổi bật.
Ông!
Phong Bạo Chi Môn đột nhiên chấn động, không hề có dấu hiệu, một đạo kiếm khí lăng lợi, hủy diệt đột nhiên tiến đến. Đạo kiếm khí này cực tối nghĩa, ảm đạm, dung nhập vào trong hư không, cơ hồ khiến người không thể phát hiện ra. Thẳng đến khi kiếm khí bộc phát thì uy lực một kiếm này mới bạo phát ra.
Oanh!
Cao cao giữa không trung nổi lên sóng gió. Kiếm khí lướt qua, toàn bộ không gian đều bị chém ra như đậu hủ, mặt phẳng lộ ra như mặt kính vậy, vô cùng bóng loáng.
Cổ tiên khí hồng lưu thứ hai liền tựa như một dòng sông chảy xuôi bị cắt đứt hoàn toàn vậy.
Hai đoạn, ba đoạn, bốn đoạn... Không người nào thấy rõ kiếm này ra thế nào, cổ tiên khí hồng lưu thứ hai giống như một con rắn bị băm thành vài đoạn vậy, bị kiếm khí kia lướt qua, lập tức tất cả tiên khí hồng lưu đều hóa thành Vân Yên, biến mất vô tung.
Ông!
Thẳng đến lúc này, đạo kiếm khí không chút bắt mắt kia, cùng với tiên khí hồng lưu của Thất Quả Thánh vương mới song song tiêu tán.
Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ!
Ai cũng không ngờ rằng, rõ ràng lại có dị biến như thế.
Tiên khí hồng lưu khí thế kinh người, hủy thiên diệt địa của Thất Quả Thánh vương rõ ràng lại bị một đạo kiếm khí bình thường tự nhiên tùy ý quấy nát.
Ông!
Trước Phong Bạo Chi Môn quang ảnh vặn vẹo, một cổ kiếm khí bàng bạc như thủy triều bắn ra, tựa hồ như muốn xé rách toàn bộ Phong Bạo Chi Môn.
Chỉ thấy hào quang lóe lên, trong quang ảnh vặn vẹo kia đã nhiều hơn một đạo thân ảnh hồng sắc.
Đây là một nữ tử cực đẹp, mặc váy dài bó sát người bằng tơ lụa màu đỏ, đeo lấy phát hoàn, tuổi thoạt nhìn rất nhỏ, tựa hồ chỉ là một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám.
Chỉ là không biết vì sao trên mặt của nàng lại nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, giống như lụa mỏng che lấy dung mạo nàng vậy, khiến người không thể thấy được rõ ràng.
Ngón tay ngọc thon dài, chiếc cổ tuyết trắng thon dài như thiên nga cùng với các được cong nổi bậc lên nhờ váy dài bó sát mang đến cho người cảm giác không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào mà không rung động lòng người.
Mỗi một nam nhân nhìn thấy đều không khỏi có một loại cảm giác tim đập thình thịch, trong lòng lập tức có cảm giác, đây tất nhiên là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
/1561
|