Sau khi hắn tu luyện Phong Ấn đại pháp , đối với cảm ứng năng lượng không gian cực kỳ nhạy cảm. Có thể cảm giác được rõ ràng trong những cọng cỏ non thưa thớt này ẩn chứa một ít không gian năng lượng.
Đúng là những Không gian năng lượng đặc thù này nên mới khiến cho cỏ non ở đây chỉ cần bị nhổ ra khỏi mặt đất sẽ lập tức biến mất như không khí.
Không gian năng lượng cực kỳ trân quý đấy, chỉ đáng tiếc, loại không gian năng lượng này đều cực kỳ nhỏ bé, không đủ để Phong Ấn đại pháp của hắn lợi dụng.
- Đã biết, lão đại.
Địa Ngục Ma Long lặng lẽ thè lưỡi, tranh thủ thời gian đi theo.
Hô!
Một hồi gió nhẹ, từ nơi xa thổi qua, tạo nên một đám sương mù.
Lâm Hi nhíu nhíu mày, cũng đánh giá bốn phía. Nơi này mang đến cho hắn cảm giác một mảnh hoang vu, không hề giống như nơi có vật gì tốt. Cái này hoàn toàn không nhất trí với quy tắc đẳng cấp vị diện càng cao sẽ càng phồn thịnh.
- Chủ nhân, đã đến. Long Băng Nhan các nàng ở ngay phía trước, cách chúng ta không xa lắm. Gần chút nữa, chỉ sợ sẽ bị các nàng phát hiện.
Thanh âm của Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Ân.
Lâm Hi thu nhiếp tinh thần, đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Hơi suy nghĩ, lập tức xuyên thấu qua linh hồn ấn ký nói:
- Tạp Mễ Lạp, ngươi phân ra mấy cái phân thân, đi thăm dò xem một chút. Cẩn thận một chút, nhớ kỹ đừng để bị nàng phát hiện.
- Ân.
Tạp Mễ Lạp nhẹ gật đầu, trong lòng bàn tay huyết mạch nhảy lên vài cái, sau đó phân thân ra mấy tiểu biên bức, lập tức bay ra. Kêu lên vài tiếng xèo... xèo, xoay tròn trong không gian, lập tức chui vào trong tử sắc quang mang, biến mất không thấy gì nữa. . .
. . .
Tiếng gió gào thét, ba đạo nhân ảnh đứng trên vùng đất, phảng phất như điêu khắc vậy, vẫn không nhúc nhích.
Đây là một mảnh không g ian phi thường kỳ dị, khắp nơi đều là quang mang màu tím, cát sỏi trên cả mặt đất đều là màu tím. Từng đợt không khí hỗn loạn tuy rằng chỉ thổi qua. Mà ở biên giới phiến thổ địa cực kỳ lớn này, khe hở màu đen cực lớn như mạng nhện, kéo dài vào trông Hắc Ám hư vô.
Những khe hở này lớn giống như cánh tay nhân loại, chúng đang nhúc nhích, trong đó tràn ngập một cổ hủy lực lượng nguy hiểm mang tính hủy diệ, mặc dù là cường g ỉa Luyện Khí Cảnh đỉnh tiêm cũng sẽ cảm giác được nguy hiểm cực lớn.
Ti!
Ở nơi cách mấy đạo nhân ảnh này mấy trăm trượng, một khối cát sỏi trên mặt đất đột nhiên chắp lên, lộ ra một đầu động vật Nếu kề sát vào liền có thể nhìn ra đó là một con dơi nó, nó đang mở to hai khỉa tinh nhãn, cảnh giác nhìn ba đạo nhân ảnh phía trước.
- Long Băng Nhan, rốt cục lại tìm được ngươi rồi!
Nếu như có thể nghe thế nghe thấy tiếng lòng của tiểu biên bức kia, nhất định sẽ nghe được thanh âm của một nữ tử.
Đầu biên bức này chỉ bỗng nhúc nhích, lập tức liền bất động, dung làm một thể với cát sỏi chung quanh. Nếu như không chú ý còn có thể cho rằng, đây chỉ là một khối cát sỏi tương đối lớn một chút.
Trong tử sắc quang mang, hoàn toàn yên tĩnh. Mà xa xa, bọn người Lâm Hi đang xuyên thấu qua đầu Biên bức hóa thân của Tạp Mễ Lạp yên lặng quan sát nơi đây.
- Một gã cường giả Đạo Quả, một gã Thánh vương, Long Băng Nhan ngươi thật đúng là tìm không ít giúp đỡ ah.
Xa xa, Lâm Hi xuyên thấu qua con mắt của Tiểu biên bức thấy được một màn này, nói thầm.
Trong ba người, nữ tử ở trung tâm chính là Long Băng Nhan, so sánh với trước kia, khí tứcLong Băng Nhan đã cường đại hơn rất nhiều.
Mà ở hai bên nàng, đứng thẳng hai tên nam tử cao lớn, khí tức cường đại, khí tức để lộ ra đều cực kỳ cường đại, rõ ràng là một gã cường giả Đạo Quả cùng một gã Thánh vương.
Trong đầu Lâm Hi hơi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ, hai người này chỉ chính là cao thủ hộ vệ Long Băng Nhan một đường xông qua hiểm cảnh trùng trùng điệp điệp, xuyên qua Phá toái chi địa kia đến được nơi này.
Bất quá, ba người không biết đang làm trò gì. Đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Long Băng Nhan các nàng bất động, Lâm Hi và Tạp Mễ Lạp bọn hắn tự nhiên cũng không thể động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ như vậy chờ đợi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên --
- Còn không xuất hiện sao?
Long Băng Nhan đột nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt của nàng lạnh lùng, giống như sông băng vạn năm không thay đổi vậy, lạnh lùng nói. Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn qua, một cái hộp màu tím trên mặt đất.
Cái hộp chỉ lớn chừng lòng bàn tay, mặt ngoài tràn đầy lỗ thủng chi chít. Ẩn ẩn có thể trông thấy bạch quang lộ ra bên trong.
- Thập Nhị Thì Thú, có phải vì khí tức trên người chúng ta đã dọa sợ nó. Khiến nó không dám đến không?
Long Băng Nhan tên cường giả Nhất quả chi cảnh ở phía bên phải nói.
Người này cao ước chừng tám thước, lớn lên cao lớn khôi ngô. Trên gương mặt tục tằng, phảng phất như thiết đoán. Đỉnh đầu của hắn, lơ lững một khỏa Đạo Quả đen kịt .
Đây là tiêu chí rõ nhất của cường giả Đạo Quả.
- Thập Nhị Thì Thú? Đây là danh tự của đầu dã thú mà bọn chúng muốn bắt sao?
Xa xa, Lâm Hi nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Trong không gian, bốn phía tử sắc quang mang xinh đẹp. Long Băng Nhan vẫn không cảm giác được gì khác thường, tiếp tục nói:
- Sẽ không!
Thanh âm Long Băng Nhan như chém đinh chặt sắt, chân thật đáng tin:
- Thập Nhị Thì Thú thích nhất loại Huyễn Ảnh Hoa do ‘ Hư Không Thảo ’ nở ra này, Huyễn Ảnh Hoa tám trăm năm nở một lần. Phiến ‘ Tử Quang Hải ’, từ sau khi đại lượng tu sĩ tới thì Hư Không Thảo vốn vô số cũng trở nên cực kì thưa thớt, Huyễn Ảnh Hoa càng tuyệt tích. Đây là Huyễn Ảnh Hoa duy nhất còn lại, Thập Nhị Thì Thú không thể nào chống cự nổi. Dù biết rõ gặp nguy hiểm, nó cũng nhất định sẽ xuất hiện.
- Những vật này tuy rằng có thời gian chi lực, nhưng dù sao vẫn là dã thú, cũng không phải người, không thông minh như vậy đâu.
Rất hiển nhiên, Long Băng Nhan đối với thói quen của loại Thập Nhị Thì Thú này hiểu rất rõ ràng.
- Có thể nào chúng ta tới sớm không?
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, tên Thánh vương lưng hùm vai gấu ở bên người Long Băng Nhan nói. Người này chừng, ánh mắt cao xa, khí chất nội liễm, khiến người liếc qua liền sinh ra một loại cảm giác Người này thành thục ổn trọng .
Trên người của hắn phủ lên một bộ pháp bào màu xanh đen, hào quang rạng rỡ, trên pháp bào có đồ án một khỏa Đạo Quả cực kỳ bắt mắt. Trên tay hắn, một kiện pháp khí hình ấn cực kỳ bắt mắt, tản ra một cổ khí tức không gian năng lượng cực kỳ đầm đặc.
- Không biết. Chuyện về Tử Quang Hải là Thần Tử tự mình nói cho ta biết, ngay cả Huyễn Ảnh Hoa này cũng là Thần Tử đưa cho ta. Dặn dò ta mang theo đến Tử Quang Hải thu Thập Nhị Thì Thú. Lời Thần Tử đã từng nói qua tuyệt đối sẽ không sai đâu!
Long Băng Nhan thần tình lạnh nhạt tự nhiên, toát ra một cổ tự tin cường đại:
- Thập Nhị Thì Thú mỗi một trăm năm xuất hiện một lần, hôm nay tính ra, từ lúc một gã cường giả Tiên Đạo đạt được ‘ Thì Chi Kỷ Thú ’ trong Thập Nhị Thì Thú đến giờ đã được suốt một trăm năm rồi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì lúc này đây đi ra hẳn là ‘ Thì Chi Canh Thú ’ trong Thập Nhị Thì Thú.
Đúng là những Không gian năng lượng đặc thù này nên mới khiến cho cỏ non ở đây chỉ cần bị nhổ ra khỏi mặt đất sẽ lập tức biến mất như không khí.
Không gian năng lượng cực kỳ trân quý đấy, chỉ đáng tiếc, loại không gian năng lượng này đều cực kỳ nhỏ bé, không đủ để Phong Ấn đại pháp của hắn lợi dụng.
- Đã biết, lão đại.
Địa Ngục Ma Long lặng lẽ thè lưỡi, tranh thủ thời gian đi theo.
Hô!
Một hồi gió nhẹ, từ nơi xa thổi qua, tạo nên một đám sương mù.
Lâm Hi nhíu nhíu mày, cũng đánh giá bốn phía. Nơi này mang đến cho hắn cảm giác một mảnh hoang vu, không hề giống như nơi có vật gì tốt. Cái này hoàn toàn không nhất trí với quy tắc đẳng cấp vị diện càng cao sẽ càng phồn thịnh.
- Chủ nhân, đã đến. Long Băng Nhan các nàng ở ngay phía trước, cách chúng ta không xa lắm. Gần chút nữa, chỉ sợ sẽ bị các nàng phát hiện.
Thanh âm của Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Ân.
Lâm Hi thu nhiếp tinh thần, đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Hơi suy nghĩ, lập tức xuyên thấu qua linh hồn ấn ký nói:
- Tạp Mễ Lạp, ngươi phân ra mấy cái phân thân, đi thăm dò xem một chút. Cẩn thận một chút, nhớ kỹ đừng để bị nàng phát hiện.
- Ân.
Tạp Mễ Lạp nhẹ gật đầu, trong lòng bàn tay huyết mạch nhảy lên vài cái, sau đó phân thân ra mấy tiểu biên bức, lập tức bay ra. Kêu lên vài tiếng xèo... xèo, xoay tròn trong không gian, lập tức chui vào trong tử sắc quang mang, biến mất không thấy gì nữa. . .
. . .
Tiếng gió gào thét, ba đạo nhân ảnh đứng trên vùng đất, phảng phất như điêu khắc vậy, vẫn không nhúc nhích.
Đây là một mảnh không g ian phi thường kỳ dị, khắp nơi đều là quang mang màu tím, cát sỏi trên cả mặt đất đều là màu tím. Từng đợt không khí hỗn loạn tuy rằng chỉ thổi qua. Mà ở biên giới phiến thổ địa cực kỳ lớn này, khe hở màu đen cực lớn như mạng nhện, kéo dài vào trông Hắc Ám hư vô.
Những khe hở này lớn giống như cánh tay nhân loại, chúng đang nhúc nhích, trong đó tràn ngập một cổ hủy lực lượng nguy hiểm mang tính hủy diệ, mặc dù là cường g ỉa Luyện Khí Cảnh đỉnh tiêm cũng sẽ cảm giác được nguy hiểm cực lớn.
Ti!
Ở nơi cách mấy đạo nhân ảnh này mấy trăm trượng, một khối cát sỏi trên mặt đất đột nhiên chắp lên, lộ ra một đầu động vật Nếu kề sát vào liền có thể nhìn ra đó là một con dơi nó, nó đang mở to hai khỉa tinh nhãn, cảnh giác nhìn ba đạo nhân ảnh phía trước.
- Long Băng Nhan, rốt cục lại tìm được ngươi rồi!
Nếu như có thể nghe thế nghe thấy tiếng lòng của tiểu biên bức kia, nhất định sẽ nghe được thanh âm của một nữ tử.
Đầu biên bức này chỉ bỗng nhúc nhích, lập tức liền bất động, dung làm một thể với cát sỏi chung quanh. Nếu như không chú ý còn có thể cho rằng, đây chỉ là một khối cát sỏi tương đối lớn một chút.
Trong tử sắc quang mang, hoàn toàn yên tĩnh. Mà xa xa, bọn người Lâm Hi đang xuyên thấu qua đầu Biên bức hóa thân của Tạp Mễ Lạp yên lặng quan sát nơi đây.
- Một gã cường giả Đạo Quả, một gã Thánh vương, Long Băng Nhan ngươi thật đúng là tìm không ít giúp đỡ ah.
Xa xa, Lâm Hi xuyên thấu qua con mắt của Tiểu biên bức thấy được một màn này, nói thầm.
Trong ba người, nữ tử ở trung tâm chính là Long Băng Nhan, so sánh với trước kia, khí tứcLong Băng Nhan đã cường đại hơn rất nhiều.
Mà ở hai bên nàng, đứng thẳng hai tên nam tử cao lớn, khí tức cường đại, khí tức để lộ ra đều cực kỳ cường đại, rõ ràng là một gã cường giả Đạo Quả cùng một gã Thánh vương.
Trong đầu Lâm Hi hơi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ, hai người này chỉ chính là cao thủ hộ vệ Long Băng Nhan một đường xông qua hiểm cảnh trùng trùng điệp điệp, xuyên qua Phá toái chi địa kia đến được nơi này.
Bất quá, ba người không biết đang làm trò gì. Đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Long Băng Nhan các nàng bất động, Lâm Hi và Tạp Mễ Lạp bọn hắn tự nhiên cũng không thể động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ như vậy chờ đợi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên --
- Còn không xuất hiện sao?
Long Băng Nhan đột nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt của nàng lạnh lùng, giống như sông băng vạn năm không thay đổi vậy, lạnh lùng nói. Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn qua, một cái hộp màu tím trên mặt đất.
Cái hộp chỉ lớn chừng lòng bàn tay, mặt ngoài tràn đầy lỗ thủng chi chít. Ẩn ẩn có thể trông thấy bạch quang lộ ra bên trong.
- Thập Nhị Thì Thú, có phải vì khí tức trên người chúng ta đã dọa sợ nó. Khiến nó không dám đến không?
Long Băng Nhan tên cường giả Nhất quả chi cảnh ở phía bên phải nói.
Người này cao ước chừng tám thước, lớn lên cao lớn khôi ngô. Trên gương mặt tục tằng, phảng phất như thiết đoán. Đỉnh đầu của hắn, lơ lững một khỏa Đạo Quả đen kịt .
Đây là tiêu chí rõ nhất của cường giả Đạo Quả.
- Thập Nhị Thì Thú? Đây là danh tự của đầu dã thú mà bọn chúng muốn bắt sao?
Xa xa, Lâm Hi nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Trong không gian, bốn phía tử sắc quang mang xinh đẹp. Long Băng Nhan vẫn không cảm giác được gì khác thường, tiếp tục nói:
- Sẽ không!
Thanh âm Long Băng Nhan như chém đinh chặt sắt, chân thật đáng tin:
- Thập Nhị Thì Thú thích nhất loại Huyễn Ảnh Hoa do ‘ Hư Không Thảo ’ nở ra này, Huyễn Ảnh Hoa tám trăm năm nở một lần. Phiến ‘ Tử Quang Hải ’, từ sau khi đại lượng tu sĩ tới thì Hư Không Thảo vốn vô số cũng trở nên cực kì thưa thớt, Huyễn Ảnh Hoa càng tuyệt tích. Đây là Huyễn Ảnh Hoa duy nhất còn lại, Thập Nhị Thì Thú không thể nào chống cự nổi. Dù biết rõ gặp nguy hiểm, nó cũng nhất định sẽ xuất hiện.
- Những vật này tuy rằng có thời gian chi lực, nhưng dù sao vẫn là dã thú, cũng không phải người, không thông minh như vậy đâu.
Rất hiển nhiên, Long Băng Nhan đối với thói quen của loại Thập Nhị Thì Thú này hiểu rất rõ ràng.
- Có thể nào chúng ta tới sớm không?
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, tên Thánh vương lưng hùm vai gấu ở bên người Long Băng Nhan nói. Người này chừng, ánh mắt cao xa, khí chất nội liễm, khiến người liếc qua liền sinh ra một loại cảm giác Người này thành thục ổn trọng .
Trên người của hắn phủ lên một bộ pháp bào màu xanh đen, hào quang rạng rỡ, trên pháp bào có đồ án một khỏa Đạo Quả cực kỳ bắt mắt. Trên tay hắn, một kiện pháp khí hình ấn cực kỳ bắt mắt, tản ra một cổ khí tức không gian năng lượng cực kỳ đầm đặc.
- Không biết. Chuyện về Tử Quang Hải là Thần Tử tự mình nói cho ta biết, ngay cả Huyễn Ảnh Hoa này cũng là Thần Tử đưa cho ta. Dặn dò ta mang theo đến Tử Quang Hải thu Thập Nhị Thì Thú. Lời Thần Tử đã từng nói qua tuyệt đối sẽ không sai đâu!
Long Băng Nhan thần tình lạnh nhạt tự nhiên, toát ra một cổ tự tin cường đại:
- Thập Nhị Thì Thú mỗi một trăm năm xuất hiện một lần, hôm nay tính ra, từ lúc một gã cường giả Tiên Đạo đạt được ‘ Thì Chi Kỷ Thú ’ trong Thập Nhị Thì Thú đến giờ đã được suốt một trăm năm rồi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì lúc này đây đi ra hẳn là ‘ Thì Chi Canh Thú ’ trong Thập Nhị Thì Thú.
/1561
|