Thập Nhị Thì Thú quan hệ trọng đại, là Long Băng Nhan hao tốn đại lượng tâm lực, mới đạt được từ chỗ Thần Tử. Tuy rằng lần này Bắc thượng, có một phần là vì đối phó Lâm Hi, nhưng càng nhiều hơn là mượn đó để ngụy trang, bắt Thập Nhị Thì Thú của Phong Bạo Chi Môn vào tay.
Ai nhận được Thời Gian Lạc Ấn sẽ có được tiềm lực và tương lai vô hạn !
Không chỉ đơn giản là Chân truyền đệ tử , mà tương lai trở thành Tiên Đạo bá chủ danh chấn một phương trong Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng có thể!
Hấp dẫn như vậy, đủ khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải điên cuồng!
- Lâm Hi, ta không đi tìm ngươi thì thôi. Ngươi còn dám tự mình tìm tới cửa, quả thực là tự tìm đường chết. Hôm nay ta sẽ tự mình ra tay, tiêu diệt tên tai họa như ngươi!
Long Băng Nhan mặt mày hàm sương, trên mặt đẹp như tiên nữ toát ra một cổ sát cơ thật sâu .
- Ha ha ha, chỉ bằng ngươi sao?
Lâm Hi cười lớn một tiếng, cánh tay phải vung lên, phảng phất một thanh búa lớn bổ tới Long Băng Nhan. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, một cổ chân khí bàng bạc, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải cuốn tới.
- Chia tay ba ngày, phải lau mắt mà nhìn! Long Băng Nhan tiếp chiêu! -- Liệt Nhật Đại Pháp!
Ầm ầm!
Hai loại chân khí Liệt Nhật chân hỏa và Chu Tước chân hỏa mãnh liệt va chạm trên không trung, nhưng vượt ngoài ý định, Chu Tước chân hỏa của Long Băng Nhan đụng vào Liệt Nhật chân hỏa của Lâm Hi đụng nhau, rõ ràng có nửa số hỏa diễm bị hấp tới, sau đó đánh ngược về phía Long Băng Nhan
- Ở trước mặt ta chơi hỏa, múa rìu qua mắt thợ! -- tới từ nơi nào thì trở về nơi đó cho ta!
Lâm Hi một chiêu bức lui Long Băng Nhan, không nói hai lời, thực trung hai chỉ bắn ra, một cổ Phấn Toái chân khí sắc bén bắn ra, đánh về phía tên cường giả Đạo Quả Mộ Dung Viễn mà Long Băng Nhan mang đến.
- Băng Hoàng đại pháp!
Chân khí của Lâm Hi phảng phất như vĩnh viễn cũng không cạn vậy, căn bản không có hiện tượng chân khí hao hết, dùng một chọi hai cũng không hề sợ hãi.
Ầm ầm!
Băng Hoàng chân khí mênh mông, bạch sương sương, băng mang mang, phảng phất như tháo nước, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải đánh về phía Mộ Dung Viễn ở sau lưng.
Thực lực Lâm Hi hiện giờ cường đại cỡ nào, Mộ Dung Viễn bắt đầu còn không để ý, đợi khi phát hiện cổ Băng Hệ chân khí ở sau lưng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi mới không khỏi hoảng sợ.
- Muốn chết!
Mộ Dung Viễn giận dữ quát một tiếng, không thể không xoay người lại, đan điền chấn động, chân khí mênh mông vẫy ra, cùng chân khí của Lâm Hi trùng trùng điệp điệp đụng vào cùng một chỗ.
Ầm ầm!
Một chiêu ra tay, Mộ Dung Viễn hơi khẽ chấn động, lui non nửa bước, mà Lâm Hi lại không chút ảnh hưởng, phảng phất như một đạo gió xoáy, trực tiếp chộp tới Thì Chi Canh Thú .
Trong nháy mắt, Mộ Dung Viễn và Long Băng Nhan sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Hi lấy một chọi hai, rõ ràng còn có thể ở trước mặt hai người cường đoạt Thì Chi Canh Thú ! Đây quả thực là hung hăng dẫm một cước lên mặt bọn họ!
- Rống! --
Cùng một thời gian, Công Tôn Lượng ở xa xa cũng phát hiện tình huống bên này, hai con như muốn bốc hỏa!
Vốn, dù thực lực Lâm Hi tăng nhiều, cũng không thể nào dễ dàng như vậy được. Nhưng hết lần này tới lần khác lúc này đệ thập trọng Thánh vương Công Tôn Lượng thực lực mạnh nhất trong ba người đã bị Long Băng Nhan an bài dẫn Thủ Hộ Thú của Thì Chi Canh Thú đi nơi khác.
Thực lực Thủ Hộ Thú quá cường đại, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh. Công Tôn Lượng vì sợ lan đến gần Long Băng Nhan và Mộ Dung Viễn nên toàn lực hòa giải, lúc này, đã chạy đến biên giới Tử Quang Hải rồi.
Lâm Hi chọn thời cơ thật sự quá tốt. Đúng lúc tên đại cao thủ Công Tôn Lượng bị điều đi. Có Thủ Hộ Thú dây dưa, Công Tôn Lượng dù có tâm cũng ngoài tầm với, lúc này vị thập trọng Thánh vương kia tức đến sùi bọt mép, xa xa quát lên một tiếng lớn:
- Lâm Hi, ngươi dám! --
Ba người, bất kể là Công Tôn Lượng, Long Băng Nhan, hay là Mộ Dung Viễn, đều là đệ tử của Thần Tiêu Tông. Đối với thanh danh của Lâm Hi, Công Tôn Lượng và Mộ Dung Viễn đều đã nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua.
Hai người đều không ngờ rằng, Lâm Hi thật sự gan lớn như vậy, ngay cả Thánh tử cũng không phải, rõ ràng ngay cả hai cường giả Đạo Quả cảnh và Thánh vương như bọn hắn cũng dám cướp bóc!
- Ngăn hắn lại!
- Trở lại cho ta!
Mộ Dung Viễn, Long Băng Nhan song song gầm lên ra tay.
Long Băng Nhan càng vẻ mặt âm lãnh, nàng cũng không phải loại đơn giải, bàn tay vỗ, ầm ầm, một kiện pháp khí lóe ra vầng sáng chói mắt đánh về phía hậu tâm Lâm Hi.
Đồng thời ống tay áo run lên --
BOANG...!
Một thanh Chu Tước chi kiếm hỏa hồng từ trong tay áo bay ra, nhanh như thiểm điện, lóe lên trên bầu trời, như thiểm điện vọt tới Thì Chi Canh Thú .
Thì Chi Canh Thú cũng không có lực công kích
Long Băng Nhan lại muốn thông qua loại phương thức này, vượt qua Lâm Hi, cướp đoạt Thì Chi Canh Thú .
Ba gã cường giả đỉnh tiêm đồng thời đập ra.
Lúc này, đầu thời gian linh vật cao chừng một xích kia tựa hồ cũng cảm thấy nguy hiểm. Móng ngựa đạp không ngừng, vẻ mặt nôn nóng bất an.
Ngay tại lúc ba người cách Thì Chi Canh Thú chưa đầy mấy trượng, dị biến nổi lên.
- Duật! --
Một hồi ma minh yếu ớt từ trong miệng nó phát ra, nhưng cùng theo mã minh, lại là một loại thời gian chấn động cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Oanh!
Một cổ lực lượng vô hình vô chất, lại tồn tại chân thật phảng phất như sóng biển kinh thiên cuốn tới. Lập tức bao phủ Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn vào trong, không chỉ như vậy, ngay cả chân khí mà ba người phát ra, tính cả Chu Tước pháp kiếm mà Long Băng Nhan bắn ra, toàn bộ đều bị chôn vùi ở trong đó.
Trong sát na này, ba người đồng thời đánh mất quyền khống chế đối với thân thể.
- Thời gian chi lực!
Một đạo điện quang, đồng thời xẹt qua trong óc ba người .
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, thân thể phảng phất như ngâm mình trong nước biển, đã mất đi khống chế, đã mất đi cảm giác. Nhưng tư duy lại bình thường.
Đây là lần đầu Lâm Hi tiếp xúc với Thời gian chi lực , cảm giác không cách nào hình dung. Loại lực lượng này hoàn toàn bất đồng với nguyên khí, chân khí, tiên khí hay bất luận loại lực lượng đơn thuần nào mà Lâm Hi từng tiếp xúc qua.
Nó thậm chí cũng không nhất định là tồn tại chân thật.
Nhưng nó lại đơn giản khống chế ba Luyện Khí sĩ thực lực mạnh mẽ như Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, thậm chí kể cả chân khí bàng bạc mà ba người đánh ra, cũng đều bị khống chế.
Đây không phải bất luận một loại lực lượng nào, lại vượt qua bất luận loại lực lượng nào.
Rất khó khiến người tưởng tượng được nó lại do đầu tiểu bạch mã không chút thu hút này bạo phát ra
Oanh!
Trong điện quang thạch hỏa, một cổ lực lượng không cách nào kháng cự muốn nổ tung lên, Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn đồng thời bị vứt ra ngoài, sau đó khôi phục bình thường.
Tất cả chuyện này nhanh đến không tưởng nổi, thật giống như một khắc trước, mấy người đập ra, sau đó đồng thời bị ném ra ngoài vậy, nhanh đến độ không cảm giác được bất luận thời gian trôi qua nào.
Ai nhận được Thời Gian Lạc Ấn sẽ có được tiềm lực và tương lai vô hạn !
Không chỉ đơn giản là Chân truyền đệ tử , mà tương lai trở thành Tiên Đạo bá chủ danh chấn một phương trong Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng có thể!
Hấp dẫn như vậy, đủ khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải điên cuồng!
- Lâm Hi, ta không đi tìm ngươi thì thôi. Ngươi còn dám tự mình tìm tới cửa, quả thực là tự tìm đường chết. Hôm nay ta sẽ tự mình ra tay, tiêu diệt tên tai họa như ngươi!
Long Băng Nhan mặt mày hàm sương, trên mặt đẹp như tiên nữ toát ra một cổ sát cơ thật sâu .
- Ha ha ha, chỉ bằng ngươi sao?
Lâm Hi cười lớn một tiếng, cánh tay phải vung lên, phảng phất một thanh búa lớn bổ tới Long Băng Nhan. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, một cổ chân khí bàng bạc, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải cuốn tới.
- Chia tay ba ngày, phải lau mắt mà nhìn! Long Băng Nhan tiếp chiêu! -- Liệt Nhật Đại Pháp!
Ầm ầm!
Hai loại chân khí Liệt Nhật chân hỏa và Chu Tước chân hỏa mãnh liệt va chạm trên không trung, nhưng vượt ngoài ý định, Chu Tước chân hỏa của Long Băng Nhan đụng vào Liệt Nhật chân hỏa của Lâm Hi đụng nhau, rõ ràng có nửa số hỏa diễm bị hấp tới, sau đó đánh ngược về phía Long Băng Nhan
- Ở trước mặt ta chơi hỏa, múa rìu qua mắt thợ! -- tới từ nơi nào thì trở về nơi đó cho ta!
Lâm Hi một chiêu bức lui Long Băng Nhan, không nói hai lời, thực trung hai chỉ bắn ra, một cổ Phấn Toái chân khí sắc bén bắn ra, đánh về phía tên cường giả Đạo Quả Mộ Dung Viễn mà Long Băng Nhan mang đến.
- Băng Hoàng đại pháp!
Chân khí của Lâm Hi phảng phất như vĩnh viễn cũng không cạn vậy, căn bản không có hiện tượng chân khí hao hết, dùng một chọi hai cũng không hề sợ hãi.
Ầm ầm!
Băng Hoàng chân khí mênh mông, bạch sương sương, băng mang mang, phảng phất như tháo nước, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải đánh về phía Mộ Dung Viễn ở sau lưng.
Thực lực Lâm Hi hiện giờ cường đại cỡ nào, Mộ Dung Viễn bắt đầu còn không để ý, đợi khi phát hiện cổ Băng Hệ chân khí ở sau lưng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi mới không khỏi hoảng sợ.
- Muốn chết!
Mộ Dung Viễn giận dữ quát một tiếng, không thể không xoay người lại, đan điền chấn động, chân khí mênh mông vẫy ra, cùng chân khí của Lâm Hi trùng trùng điệp điệp đụng vào cùng một chỗ.
Ầm ầm!
Một chiêu ra tay, Mộ Dung Viễn hơi khẽ chấn động, lui non nửa bước, mà Lâm Hi lại không chút ảnh hưởng, phảng phất như một đạo gió xoáy, trực tiếp chộp tới Thì Chi Canh Thú .
Trong nháy mắt, Mộ Dung Viễn và Long Băng Nhan sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Hi lấy một chọi hai, rõ ràng còn có thể ở trước mặt hai người cường đoạt Thì Chi Canh Thú ! Đây quả thực là hung hăng dẫm một cước lên mặt bọn họ!
- Rống! --
Cùng một thời gian, Công Tôn Lượng ở xa xa cũng phát hiện tình huống bên này, hai con như muốn bốc hỏa!
Vốn, dù thực lực Lâm Hi tăng nhiều, cũng không thể nào dễ dàng như vậy được. Nhưng hết lần này tới lần khác lúc này đệ thập trọng Thánh vương Công Tôn Lượng thực lực mạnh nhất trong ba người đã bị Long Băng Nhan an bài dẫn Thủ Hộ Thú của Thì Chi Canh Thú đi nơi khác.
Thực lực Thủ Hộ Thú quá cường đại, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh. Công Tôn Lượng vì sợ lan đến gần Long Băng Nhan và Mộ Dung Viễn nên toàn lực hòa giải, lúc này, đã chạy đến biên giới Tử Quang Hải rồi.
Lâm Hi chọn thời cơ thật sự quá tốt. Đúng lúc tên đại cao thủ Công Tôn Lượng bị điều đi. Có Thủ Hộ Thú dây dưa, Công Tôn Lượng dù có tâm cũng ngoài tầm với, lúc này vị thập trọng Thánh vương kia tức đến sùi bọt mép, xa xa quát lên một tiếng lớn:
- Lâm Hi, ngươi dám! --
Ba người, bất kể là Công Tôn Lượng, Long Băng Nhan, hay là Mộ Dung Viễn, đều là đệ tử của Thần Tiêu Tông. Đối với thanh danh của Lâm Hi, Công Tôn Lượng và Mộ Dung Viễn đều đã nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua.
Hai người đều không ngờ rằng, Lâm Hi thật sự gan lớn như vậy, ngay cả Thánh tử cũng không phải, rõ ràng ngay cả hai cường giả Đạo Quả cảnh và Thánh vương như bọn hắn cũng dám cướp bóc!
- Ngăn hắn lại!
- Trở lại cho ta!
Mộ Dung Viễn, Long Băng Nhan song song gầm lên ra tay.
Long Băng Nhan càng vẻ mặt âm lãnh, nàng cũng không phải loại đơn giải, bàn tay vỗ, ầm ầm, một kiện pháp khí lóe ra vầng sáng chói mắt đánh về phía hậu tâm Lâm Hi.
Đồng thời ống tay áo run lên --
BOANG...!
Một thanh Chu Tước chi kiếm hỏa hồng từ trong tay áo bay ra, nhanh như thiểm điện, lóe lên trên bầu trời, như thiểm điện vọt tới Thì Chi Canh Thú .
Thì Chi Canh Thú cũng không có lực công kích
Long Băng Nhan lại muốn thông qua loại phương thức này, vượt qua Lâm Hi, cướp đoạt Thì Chi Canh Thú .
Ba gã cường giả đỉnh tiêm đồng thời đập ra.
Lúc này, đầu thời gian linh vật cao chừng một xích kia tựa hồ cũng cảm thấy nguy hiểm. Móng ngựa đạp không ngừng, vẻ mặt nôn nóng bất an.
Ngay tại lúc ba người cách Thì Chi Canh Thú chưa đầy mấy trượng, dị biến nổi lên.
- Duật! --
Một hồi ma minh yếu ớt từ trong miệng nó phát ra, nhưng cùng theo mã minh, lại là một loại thời gian chấn động cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Oanh!
Một cổ lực lượng vô hình vô chất, lại tồn tại chân thật phảng phất như sóng biển kinh thiên cuốn tới. Lập tức bao phủ Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn vào trong, không chỉ như vậy, ngay cả chân khí mà ba người phát ra, tính cả Chu Tước pháp kiếm mà Long Băng Nhan bắn ra, toàn bộ đều bị chôn vùi ở trong đó.
Trong sát na này, ba người đồng thời đánh mất quyền khống chế đối với thân thể.
- Thời gian chi lực!
Một đạo điện quang, đồng thời xẹt qua trong óc ba người .
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, thân thể phảng phất như ngâm mình trong nước biển, đã mất đi khống chế, đã mất đi cảm giác. Nhưng tư duy lại bình thường.
Đây là lần đầu Lâm Hi tiếp xúc với Thời gian chi lực , cảm giác không cách nào hình dung. Loại lực lượng này hoàn toàn bất đồng với nguyên khí, chân khí, tiên khí hay bất luận loại lực lượng đơn thuần nào mà Lâm Hi từng tiếp xúc qua.
Nó thậm chí cũng không nhất định là tồn tại chân thật.
Nhưng nó lại đơn giản khống chế ba Luyện Khí sĩ thực lực mạnh mẽ như Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, thậm chí kể cả chân khí bàng bạc mà ba người đánh ra, cũng đều bị khống chế.
Đây không phải bất luận một loại lực lượng nào, lại vượt qua bất luận loại lực lượng nào.
Rất khó khiến người tưởng tượng được nó lại do đầu tiểu bạch mã không chút thu hút này bạo phát ra
Oanh!
Trong điện quang thạch hỏa, một cổ lực lượng không cách nào kháng cự muốn nổ tung lên, Lâm Hi, Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn đồng thời bị vứt ra ngoài, sau đó khôi phục bình thường.
Tất cả chuyện này nhanh đến không tưởng nổi, thật giống như một khắc trước, mấy người đập ra, sau đó đồng thời bị ném ra ngoài vậy, nhanh đến độ không cảm giác được bất luận thời gian trôi qua nào.
/1561
|