Chân khí tam phương mãnh liệt va chạm trong hư không, dẫn phát một hồi nổ tung kinh thiên.
- Đã tìm được!
Ngay nháy mắt khi chân khí song phương giao kích, Long Băng Nhan đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Lâm Hi rõ ràng bắt được thần sắc trên mặt Long Băng Nhan, trong nội tâm chấn động, lập tức biết có biến.
Bá!
Đầu tiểu biên bức thứ hai kéo lấy Thời Chi Ngọ Thú vừa mới lao ra hơn mười trượng đã đột nhiên bá một tiếng, một đạo cầu vồng màu tím bắn ra, bá thoáng một phát, cuốn trên không, trực tiếp chém đầu Bức biên thứ hai thành hai đoạn.
Tiểu biên bức hóa thân của Tạp Mễ Lạp tuy rằng cứng như sắt thép, tốc độ cũng nhanh.
Nhưng cảnh giới Long Băng Nhan lại hơn xa Tạp Mễ Lạp, tốc độ pháp kiếm cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Long Băng Nhan cố tình tính toán, cho dù Tạp Mễ Lạp cũng không kịp phòng bị.
- Không xong!
Nội tâm Lâm Hi trầm xuống, hắn mặc dù không trông thấy, nhưng cũng biết tình huống khác thường, đại sự không ổn.
- Hừ, ngươi sẽ không thật sự cho rằng, ta chỉ có một thanh pháp kiếm đấy chứ? !
Long Băng Nhan quay mắt về phía Lâm Hi, trên mặt hiện lên một tia thần sắc trào phúng.
Lúc này ra tay đã ẩn giấu thanh pháp kiếm thứ hai xuống mặt đất, giấu diếm được cảm giác của Lâm Hi, một lần hành động đuổi theo, chém lên đầu phân thân thứ hai của Tạp Mễ Lạp.
Lâm Hi chỉ chú ý tới Chu Tước pháp kiếm trên người nàng, lại không lưu ý đến trên người nàng còn có một thanh pháp kiếm khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai lần ứng biến. Trí tuệ và tâm kế của Long Băng Nhan không cần nói cũng biết, bày ra không thể nghi ngờ. Dù trên tu vi không chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng tâm kế và trí tuệ của nữ nhân này cũng có thể đền bù chênh lệch tu vi, vĩnh viễn không thể bỏ qua.
Long Băng Nhan thân hình nhoáng một cái, bắn nhanh ra. Đồng thời tay kết pháp quyết, pháp kiếm cuốn lấy, muốn dùng kiếm hóa thành thải quang, thu lấy Thời Chi Ngọ Thú.
Mưu kế của Long Băng Nhan không thể nói là không vượt quá dự đoán của người khác.
Pháp kiếm của Lâm Hi đã bị hủy bởi Lý Càn Thiên lúc trước, tuy rằng năng lực vận dụng pháp kiếm của hắn rất mạnh, thậm chí còn vượt qua Long Băng Nhan, nhưng lúc này lại ở cục diện không có kiếm để dùng.
Lập tức Thời Chi Ngọ Thú sẽ bị Long Băng Nhan thu, Lâm Hi đột nhiên cười cười:
- Long Băng Nhan, ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Băng Hoàng đại pháp!
Lâm Hi lách quá, Băng Hoàng chân khí kinh thiên hạo hạo đãng đãng cuốn ra. Long Băng Nhan tuy rằng rất muốn bắt lấy Thời Chi Ngọ Thú, nhưng đối mặt với một kích toàn lực của Lâm Hi thần sắc cũng không khỏi biến đổi, phải đi chống cự.
Oanh!
Nháy mắt khi chân khí va chạm, tiếng kim loại liền truyền đến, là thanh âm pháp kiếm bị cắt thành hai đoạn.
- Không tốt!
Khuôn mặt Long Băng Nhan biến đổi, trong nội tâm bỗng nhiên xiết chặt. Khóe mắt liếc qua, đạo Tử Hồng pháp kiếm kia bị một đám chỉ khí bá đạo đánh trúng, bị cắt thành hai đoạn trong hư không, tiên khí trong pháp kiếm cũng bị cổ chỉ khí kia sụp đổ thành phấn vụn.
- Hèn hạ!
Trên gương mặt lạnh lùng như băng của Long Băng Nhan cũng không khỏi lộ ra một tia thần sắc phẫn nộ.
Nàng tâm tư nhạy bén, lập tức đoán được mọi chuyện. Nguyên lai nháy mắt khi Lâm Hi giao thủ với nàng đã xen lẫn một đám chỉ khí trong Băng Hoàng chân khí, trực tiếp dùng một đạo Phấn Toái chân khí, đánh gãy Tử Hồng pháp kiếm của Long Băng Nhan.
Phấn Toái chân khí của Lâm Hi vô cùng bá đạo, chính là được Nhiệm Vụ trưởng lão thần bí trong Thần Tiêu Tông ban cho, ẩn chứa một cổ tính chất hủy diệt.
Tử Hồng pháp kiếm của Long Băng Nhan cũng là vật phi phàm, nhưng khổng chịu nổi một chỉ này, lập tức bị đánh thành phấn vụn.
- Mộ Dung Viễn, ngươi cũng lưu lại cho ta!
Lâm Hi cũng không quay đầu lại, dưới chân chấn động, một cổ Liệt Diễm bàng bạc phác thiên cái địa, xuyên thấu qua lòng bàn chân, phún dũng ra. Lại mượn cơ hội bay đến Mộ Dung Viễn cản hắn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, song phương đều thi triển kỳ chiêu, điên cuồng tranh đoạt Thời Chi Ngọ Thú, trong khoảng thời gian ngắn, Thời Chi Ngọ Thú vẫn chưa thuộc về ai, bất kể là Long Băng Nhan đã mưu đồ trước đó, hay là Lâm Hi nguyện nhất định phải có đều không thể nhanh chóng đắc thủ.
Song phương đấu trí đấu võ, tranh đoạt cực kỳ kịch liệt!
Đây cũng do Thời gian lạc ấn quan hệ quá lớn, chẳng những Lâm Hi, mà Long Băng Nhan cũng nguyện nhất định phải có.
Thời Gian Linh Thú quá mức quý trọng, hành tung phiêu hốt, là vật hi hữu nhân gian.
Bỏ qua một lần phải chờ thêm trăm năm. Nhưng lại không nhất định sẽ xuất hiện.
Bất kể là Long Băng Nhan hay là Lâm Hi đều không
buông tay.
Hô!
Tử Hồng pháp kiếm cắt thành hai đoạn, mất đi khống chế Thời Ngọ Thú cho nên dọc theo quán tính bay vào trong sương mù dày đặc.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc giao thủ ngắn ngủi Long Băng Nhan, Lâm Hi, Mộ Dung Viễn đồng thời phóng thẳng về phía Thời Ngọ Thú.
Ba!
Âm thanh Thời Ngọ Thú rơi xuống, nhưng mà không phải rơi xuống đất, một đôi mắt đen nhánh che kín lân phiến móng vuốt hiện ra, vừa vặn tiếp được Ngựa con bỏ túi này.
! ! !
Một màn đột nhiên này làm cho Long Băng Nhan, Lâm Hi, Mộ Dung Viễn, cũng ngẩn ngơ không ngờ.
...
- Đây là...
Địa Ngục Ma Long nháy nháy một cái, nhìn qua Ngựa con bỏ túi này, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, trong đầu còn không có kịp phản ứng.
- Thời Ngọ Thú?
Trong đầu Ma Đồ hiện ra một đạo điện quang, vẻ mặt không thể tin được. Thời Ngọ Thú đột nhiên rơi xuống, giống như thiên thạch rơi thẳng xuống địa cầu.
Đây là Thời Ngọ Thú? Ta đã lấy được... Đây là thật sao?
Toàn thân Ma Đồ cứng ngắc, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm trong đầu. Còn không thể tin được, nó dễ dàng bắt được Thời Ngọ Thú vào trong tay, cướp được Thời Ngọ Thú trân quý như vậy?
Trong đầu hiện ra vài bức hình, Địa Ngục Ma Long chỉ nhớ rõ Lâm Hi hét to một tiếng và sau đó Tạp Mễ Lạp lao ra.
Nhưng mà Tạp Mễ Lạp đột nhiên hóa thành nhiều con dơi, nhiều con dơi nhỏ như thế nó làm gì biến con nào là chân thân của Tạp Mễ Lạp, nên đi theo con nào? Nó xông đại!
Cứ chần chờ như vậy Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp cũng không thấy bóng dáng.
Ma Đồ tự biết thực lực không đánh lại Long Băng Nhan và tên Cường giả Đạo Quả thực lực khủng bố kia, cho nên cũng không có trông cậy vào nó có thể lẫn vào, cứ một mình bồi hồi trong sương mù đậm đặc.
Ai biết đây là cái gì bay tới. Địa Ngục Ma Long vô ý thức duỗi móng vuốt ra, không nghĩ tới đồ vật bay tới chính là Thời Ngọ Thú bị người ta tranh giành kịch liệt nhất.
Cũng chính vào lúc này sương mù rung động mạnh mẽ, Địa Ngục Ma Long phát hiện Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn cùng Lâm Hi.
...
Long Băng Nhan.
...
Mộ Dung Viễn.
...
Lâm Hi.
Không hề nghi ngờ đột nhiên xuất hiện trong sương mù, Địa Ngục Ma Long vẻ mặt mờ mịt biểu hiện trên mặt chính là mỉa mai lớn nhất của bọn họ.
- Vận khí của thằng này quá tốt!
Trong sương mù dày dặc Hấp Huyết Nữ Vương lúc này cũng phải lắc đầu vài cái, thở dài một hơi.
Mọi người ngươi tranh ta đoạt, đang tranh giành kịch liệt thì móng vuốt Địa Ngục Ma Long duỗi ra.
Thanks
- Đã tìm được!
Ngay nháy mắt khi chân khí song phương giao kích, Long Băng Nhan đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Lâm Hi rõ ràng bắt được thần sắc trên mặt Long Băng Nhan, trong nội tâm chấn động, lập tức biết có biến.
Bá!
Đầu tiểu biên bức thứ hai kéo lấy Thời Chi Ngọ Thú vừa mới lao ra hơn mười trượng đã đột nhiên bá một tiếng, một đạo cầu vồng màu tím bắn ra, bá thoáng một phát, cuốn trên không, trực tiếp chém đầu Bức biên thứ hai thành hai đoạn.
Tiểu biên bức hóa thân của Tạp Mễ Lạp tuy rằng cứng như sắt thép, tốc độ cũng nhanh.
Nhưng cảnh giới Long Băng Nhan lại hơn xa Tạp Mễ Lạp, tốc độ pháp kiếm cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Long Băng Nhan cố tình tính toán, cho dù Tạp Mễ Lạp cũng không kịp phòng bị.
- Không xong!
Nội tâm Lâm Hi trầm xuống, hắn mặc dù không trông thấy, nhưng cũng biết tình huống khác thường, đại sự không ổn.
- Hừ, ngươi sẽ không thật sự cho rằng, ta chỉ có một thanh pháp kiếm đấy chứ? !
Long Băng Nhan quay mắt về phía Lâm Hi, trên mặt hiện lên một tia thần sắc trào phúng.
Lúc này ra tay đã ẩn giấu thanh pháp kiếm thứ hai xuống mặt đất, giấu diếm được cảm giác của Lâm Hi, một lần hành động đuổi theo, chém lên đầu phân thân thứ hai của Tạp Mễ Lạp.
Lâm Hi chỉ chú ý tới Chu Tước pháp kiếm trên người nàng, lại không lưu ý đến trên người nàng còn có một thanh pháp kiếm khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai lần ứng biến. Trí tuệ và tâm kế của Long Băng Nhan không cần nói cũng biết, bày ra không thể nghi ngờ. Dù trên tu vi không chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng tâm kế và trí tuệ của nữ nhân này cũng có thể đền bù chênh lệch tu vi, vĩnh viễn không thể bỏ qua.
Long Băng Nhan thân hình nhoáng một cái, bắn nhanh ra. Đồng thời tay kết pháp quyết, pháp kiếm cuốn lấy, muốn dùng kiếm hóa thành thải quang, thu lấy Thời Chi Ngọ Thú.
Mưu kế của Long Băng Nhan không thể nói là không vượt quá dự đoán của người khác.
Pháp kiếm của Lâm Hi đã bị hủy bởi Lý Càn Thiên lúc trước, tuy rằng năng lực vận dụng pháp kiếm của hắn rất mạnh, thậm chí còn vượt qua Long Băng Nhan, nhưng lúc này lại ở cục diện không có kiếm để dùng.
Lập tức Thời Chi Ngọ Thú sẽ bị Long Băng Nhan thu, Lâm Hi đột nhiên cười cười:
- Long Băng Nhan, ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Băng Hoàng đại pháp!
Lâm Hi lách quá, Băng Hoàng chân khí kinh thiên hạo hạo đãng đãng cuốn ra. Long Băng Nhan tuy rằng rất muốn bắt lấy Thời Chi Ngọ Thú, nhưng đối mặt với một kích toàn lực của Lâm Hi thần sắc cũng không khỏi biến đổi, phải đi chống cự.
Oanh!
Nháy mắt khi chân khí va chạm, tiếng kim loại liền truyền đến, là thanh âm pháp kiếm bị cắt thành hai đoạn.
- Không tốt!
Khuôn mặt Long Băng Nhan biến đổi, trong nội tâm bỗng nhiên xiết chặt. Khóe mắt liếc qua, đạo Tử Hồng pháp kiếm kia bị một đám chỉ khí bá đạo đánh trúng, bị cắt thành hai đoạn trong hư không, tiên khí trong pháp kiếm cũng bị cổ chỉ khí kia sụp đổ thành phấn vụn.
- Hèn hạ!
Trên gương mặt lạnh lùng như băng của Long Băng Nhan cũng không khỏi lộ ra một tia thần sắc phẫn nộ.
Nàng tâm tư nhạy bén, lập tức đoán được mọi chuyện. Nguyên lai nháy mắt khi Lâm Hi giao thủ với nàng đã xen lẫn một đám chỉ khí trong Băng Hoàng chân khí, trực tiếp dùng một đạo Phấn Toái chân khí, đánh gãy Tử Hồng pháp kiếm của Long Băng Nhan.
Phấn Toái chân khí của Lâm Hi vô cùng bá đạo, chính là được Nhiệm Vụ trưởng lão thần bí trong Thần Tiêu Tông ban cho, ẩn chứa một cổ tính chất hủy diệt.
Tử Hồng pháp kiếm của Long Băng Nhan cũng là vật phi phàm, nhưng khổng chịu nổi một chỉ này, lập tức bị đánh thành phấn vụn.
- Mộ Dung Viễn, ngươi cũng lưu lại cho ta!
Lâm Hi cũng không quay đầu lại, dưới chân chấn động, một cổ Liệt Diễm bàng bạc phác thiên cái địa, xuyên thấu qua lòng bàn chân, phún dũng ra. Lại mượn cơ hội bay đến Mộ Dung Viễn cản hắn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, song phương đều thi triển kỳ chiêu, điên cuồng tranh đoạt Thời Chi Ngọ Thú, trong khoảng thời gian ngắn, Thời Chi Ngọ Thú vẫn chưa thuộc về ai, bất kể là Long Băng Nhan đã mưu đồ trước đó, hay là Lâm Hi nguyện nhất định phải có đều không thể nhanh chóng đắc thủ.
Song phương đấu trí đấu võ, tranh đoạt cực kỳ kịch liệt!
Đây cũng do Thời gian lạc ấn quan hệ quá lớn, chẳng những Lâm Hi, mà Long Băng Nhan cũng nguyện nhất định phải có.
Thời Gian Linh Thú quá mức quý trọng, hành tung phiêu hốt, là vật hi hữu nhân gian.
Bỏ qua một lần phải chờ thêm trăm năm. Nhưng lại không nhất định sẽ xuất hiện.
Bất kể là Long Băng Nhan hay là Lâm Hi đều không
buông tay.
Hô!
Tử Hồng pháp kiếm cắt thành hai đoạn, mất đi khống chế Thời Ngọ Thú cho nên dọc theo quán tính bay vào trong sương mù dày đặc.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc giao thủ ngắn ngủi Long Băng Nhan, Lâm Hi, Mộ Dung Viễn đồng thời phóng thẳng về phía Thời Ngọ Thú.
Ba!
Âm thanh Thời Ngọ Thú rơi xuống, nhưng mà không phải rơi xuống đất, một đôi mắt đen nhánh che kín lân phiến móng vuốt hiện ra, vừa vặn tiếp được Ngựa con bỏ túi này.
! ! !
Một màn đột nhiên này làm cho Long Băng Nhan, Lâm Hi, Mộ Dung Viễn, cũng ngẩn ngơ không ngờ.
...
- Đây là...
Địa Ngục Ma Long nháy nháy một cái, nhìn qua Ngựa con bỏ túi này, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, trong đầu còn không có kịp phản ứng.
- Thời Ngọ Thú?
Trong đầu Ma Đồ hiện ra một đạo điện quang, vẻ mặt không thể tin được. Thời Ngọ Thú đột nhiên rơi xuống, giống như thiên thạch rơi thẳng xuống địa cầu.
Đây là Thời Ngọ Thú? Ta đã lấy được... Đây là thật sao?
Toàn thân Ma Đồ cứng ngắc, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm trong đầu. Còn không thể tin được, nó dễ dàng bắt được Thời Ngọ Thú vào trong tay, cướp được Thời Ngọ Thú trân quý như vậy?
Trong đầu hiện ra vài bức hình, Địa Ngục Ma Long chỉ nhớ rõ Lâm Hi hét to một tiếng và sau đó Tạp Mễ Lạp lao ra.
Nhưng mà Tạp Mễ Lạp đột nhiên hóa thành nhiều con dơi, nhiều con dơi nhỏ như thế nó làm gì biến con nào là chân thân của Tạp Mễ Lạp, nên đi theo con nào? Nó xông đại!
Cứ chần chờ như vậy Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp cũng không thấy bóng dáng.
Ma Đồ tự biết thực lực không đánh lại Long Băng Nhan và tên Cường giả Đạo Quả thực lực khủng bố kia, cho nên cũng không có trông cậy vào nó có thể lẫn vào, cứ một mình bồi hồi trong sương mù đậm đặc.
Ai biết đây là cái gì bay tới. Địa Ngục Ma Long vô ý thức duỗi móng vuốt ra, không nghĩ tới đồ vật bay tới chính là Thời Ngọ Thú bị người ta tranh giành kịch liệt nhất.
Cũng chính vào lúc này sương mù rung động mạnh mẽ, Địa Ngục Ma Long phát hiện Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn cùng Lâm Hi.
...
Long Băng Nhan.
...
Mộ Dung Viễn.
...
Lâm Hi.
Không hề nghi ngờ đột nhiên xuất hiện trong sương mù, Địa Ngục Ma Long vẻ mặt mờ mịt biểu hiện trên mặt chính là mỉa mai lớn nhất của bọn họ.
- Vận khí của thằng này quá tốt!
Trong sương mù dày dặc Hấp Huyết Nữ Vương lúc này cũng phải lắc đầu vài cái, thở dài một hơi.
Mọi người ngươi tranh ta đoạt, đang tranh giành kịch liệt thì móng vuốt Địa Ngục Ma Long duỗi ra.
Thanks
/1561
|