Vẻ mặt hai người cương nghị!
Lâm Hi thở dài một tiếng:
- Phía bắc băng nguyên các ngươi cũng ăn khổ đủ rồi. Kỳ thật cứu các ngươi chính là các ngươi. Nếu như không phải các ngươi trốn tới phong bạo chi môn, cho dù là ta cũng hữu tâm vô lực. Tất cả đứng lên đi. Nhớ kỹ lời ta nói, về sau các ngươi không cần quỳ trước ai, kể cả ta.
Mạnh Thanh, Mạnh Long nhìn nhau, lúc này mới đứng lên.
- Lâm sư huynh, may mắn ngươi bình an trở về. Nếu không chúng ta sẽ băn khoăn cả đời.
Mạnh Thanh áy náy thật sâu.
- A. Yên tâm đi. Ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
Lâm Hi vỗ vỗ vai hai người, nói:
- Về sau nếu có gì cứ noi. Hoặc là giống như các sư huynh đệ vừa rồi. Chuyện này là hai người các ngươi bị Thái Nguyên Cung có vu hãm, nhưng mà cũng vì chuyện này tổn thất thảm trọng. Các ngươi về sau đi ra ngoài phải cẩn thận.
- Sư huynh yên tâm. Sau khi chúng ta trở về thì trưởng lão trong tông đã gặp chúng ta. Nói là chuyện ở Thất Lạc Chi Địa tông phái đã tiếp quản. Sẽ giúp chúng ta đạt được truyền thừa đạo nho chính thống, đồng thời cùng được không ít ủng hộ. Có tông phái ủng hộ về sau chúng ta sẽ yên tâm tu luyện.
Mạnh Thanh, Mạnh Long nói.
- Ân. Vậy là tốt rồi.
Lâm Hi gật gật đầu:
- Chuyện đã qua. Không nên để trong lòng. Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.
Lâm Hi an ủi hai người, sau đó tự mình tiễn hai người ra khỏi đại điện. Trở lại đại điện Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết đang chờ, vẫn không rời đi.
Tuy Lâm Hi mở cục diện trong tông, nhưng chính thức quan hệ thân mật vẫn là hai người này.
- Sư đệ, ta nhớ rõ ngươi nói trong phong bạo chi môn gặp Long Băng Nhan?
Thanh Liên thánh nữ ngồi dưới đất, trực tiếp mở miệng nói.
Lâm Hi kinh ngạc, lập tức cười rộ lên, ngồi xuống nói:
- Đã biết rõ sư tỷ còn nhớ.
- YAA.A.A.. Nha! Lâm Hi, ngươi bây giờ cũng nên thành thật một chút đi.
Thượng Quan Dao Tuyết duỗi ngón tay như búp măng, chỉ vào Lâm Hi cười nói.
Nàng nghe được quá rõ ràng, Lâm Hi vừa nhớ tới chuyện trong phong bạo chi môn, một chữ không nói cho Long Băng Nhan.
- A, chuyện này quan hệ trọng đại. Trừ hai người các ngươi những người khác ta không nói.
Lâm Hi mang chuyện xảy ra nói cho Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết nghe. Hiển nhiên Lâm Hi hiển nhiên xem các nàng là người một nhà.
Phanh!
Tay áo phất một cái, chân khí phù lục cổ đãng đóng cửa lại. Trận pháp đại diện khởi động, cũng ngăn cản âm thanh với bên ngoài.
- Chuyện của Long Băng Nhan nói ra rất dài dòng. Dù sao không phải là chuyện sáng suốt gì. Đây cũng là hai người hỏi nếu không ta căn bản không nói với các ngươi.
Lâm Hi nói lại chuyện mình ở trong băng sương chi tỉnh.
Những chuyện này Lâm Hi chưa từng nói qua với người nào. Thượng Quan Dao Tuyết đã từ trong miệng Ma Đồ nghe một lần, nhưng mà nghe được Lâm Hi nói thì có cảm thụ khác.
Lâm Hi nói tới Long Băng Nhan đưa thư cho hai đại yêu ở Mục Mã Phong, sau đó nói tới Tạp Mễ Lạp hút máu đệ tử Đâu Suất Cung truy tung Long Băng Nhan, sau đó lại nói tới tranh đoạt Thì Ngọ Thú ở Tử Quang Hải, Long Băng Nhan bị thương bỏ chạy, nói một lần.
Thượng Quan Dao Tuyết cùng Thanh Liên thánh nữ nghe được không lọt chữ nào.
Nghe được Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp bị thương nặng, không thể không lâm vào ngủ say, Thanh Liên thánh nữ cũng thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Trách không được lúc này ngươi quay về chỉ mang theo Ma Đồ, lại không thấy Tạp Mễ Lạp!
- Hừ! Một nữ nhân thì hỏi làm gì?
Thượng Quan Dao Tuyết hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài miệng nói cứng rắn nhưng mà sắc mặt hiện ra một tia ân cần. Nhưng mà quan hệ với Hấp Huyết Nữ Vương là một núi không có hai nữ, bởi vậy ngoài miệng nói cái gì cũng không chịu nhận thua.
Loại đấu khí này Lâm Hi tự nhiên cũng không có so đo, mà Thanh Liên thánh nữ chuyển hướng chủ đề:
- Nói như vậy, Thì Ngọ Thú đã tới tay của ngươi?
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu:
- Nữ nhân này nhiều lần hãm hại ta, nếu không phải nàng thoát nhanh và bảo vệ tánh mạng. Lần này khả năng nàng phải chết. Nhưng mà cho dù như vậy vẫn giáo huấn nàng một lần.
- Mười hai thì thú ở Tử Quang Hải ta đã từng nghe nói qua. Nhưng mà chỉ cho đó là truyền thuyết, không nghĩ tới lại là sự thật. Long Băng Nhan lần này tự nhiên tiến tới phía bắc băng nguyên, đối phó ngươi vẫn phải che dấu tai mắt mới được. Mục đích chính thức chính là mười hai thì thú ở Tử Quang Hải. Lần này ngươi đoạt ‘ Thì Ngọ Thú ’ thì nàng sẽ hận ngươi tới chết.
Thanh Liên thánh nữ nói.
- Không sao. Tu vi của nàng hiện tại không phải đối thủ của ta. Mặc dù nàng hận ta tới chết cũng không thể làm gì.
Lâm Hi nói xong, khóe miệng hiện ra nụ cười tự tin.
Lâm Hi nói ra càng tự tin.
Tu vi của hắn càng ngày càng tăng trưởng, lại có Thì Ngọ Thú tăng tiềm lực thân thể và linh hồn lên, về sau tu luyện tiến triển cực nhanh, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Lâm Hi, ngươi không nên xem thường Long Băng Nhan.
Thanh Liên thánh nữ nhíu mày, toát ra thần sắc sầu lo.
- Nếu như Long Băng Nhan chỉ là thánh nữ hoặc là hư tiên thì đương nhiên không đáng lo. Dùng danh vọng của ngươi tại Thần Tiêu Tông thì nàng không thể làm gì ngươi được. Nhưng mà ngươi đừng quên, thân phận của nàng chính là thần phi, sau lưng chính là thần tử.
Thanh Liên thánh nữ nói tiếp:
- Thần tử vẫn ở trong chỗ sâu thời không tu luyện, trong Thần Tiêu Sơn tuyệt đại đệ tử ngoại môn và nội môn chưa gặp qua ‘ thần tử ’, nhưng mà ngươi nên biết trong ‘ đệ tử chân truyền ’ hắn có danh vọng khổng lồ! Trong ‘ đệ tử chân truyền ’ không người nào dám phản kháng thần tử, hắn nói ra chẳng khác gì thánh chỉ.
- Ta gần đây thông qua các loại quan hệ trong tông sưu tập rất nhiều tin tức về ‘ Long Băng Nhan ’. Nữ nhân này không đơn giản ah! Sở dĩ nàng được thần tử ưu ái cũng là bởi vì mọi chuyện nàng tính trước làm sau, từ trước đến nay đã tính trước nhưng căn bản không vận dụng thế lực của thần tử, cũng không cần thần tử đi quan tâm.
- Đây cũng là nguyên nhân Long Băng Nhan trước mặt thần tử có thêm phân lượng. Thần tử ghét nhất là người không có năng lực. Nếu như Long Băng Nhan mượn nhờ lực lượng ‘ đệ tử chân truyền ’ đi đối phó Luyện Khí Cảnh, không thể nghi ngờ là giảm phân lượng trong mắt thần tử. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Băng Nhan chậm chạp không có sử dụng thân phận thần phi của mình đi đối phó ngươi.
Thanh Liên thánh nữ lắc đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Thần tử có được rất nhiều thần phi, địch nhân của Long Băng Nhan lớn nhất kỳ thật cũng không phải ngươi, mà là những thần phi kia. Nàng đi tới phong bạo chi môn bắt mười hai thì thú đoán chừng hơn phân nửa chính là tăng thực lực của mình lên, tốt nhất là đối kháng với các thần phi khác. Nhưng mà ngươi cướp đoạt Thì Ngọ Thú làm cho nàng cảm thấy ngươi nguy hiểm lớn nhất, đồng thời cũng khiến nàng càng thêm tức giận. Chuyện này rất có thể trái với ước nguyện ban đầu của nàng, mượn thế lực của thần tử đối phó ngươi. -- Lâm Hi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận ah!
Lâm Hi thở dài một tiếng:
- Phía bắc băng nguyên các ngươi cũng ăn khổ đủ rồi. Kỳ thật cứu các ngươi chính là các ngươi. Nếu như không phải các ngươi trốn tới phong bạo chi môn, cho dù là ta cũng hữu tâm vô lực. Tất cả đứng lên đi. Nhớ kỹ lời ta nói, về sau các ngươi không cần quỳ trước ai, kể cả ta.
Mạnh Thanh, Mạnh Long nhìn nhau, lúc này mới đứng lên.
- Lâm sư huynh, may mắn ngươi bình an trở về. Nếu không chúng ta sẽ băn khoăn cả đời.
Mạnh Thanh áy náy thật sâu.
- A. Yên tâm đi. Ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
Lâm Hi vỗ vỗ vai hai người, nói:
- Về sau nếu có gì cứ noi. Hoặc là giống như các sư huynh đệ vừa rồi. Chuyện này là hai người các ngươi bị Thái Nguyên Cung có vu hãm, nhưng mà cũng vì chuyện này tổn thất thảm trọng. Các ngươi về sau đi ra ngoài phải cẩn thận.
- Sư huynh yên tâm. Sau khi chúng ta trở về thì trưởng lão trong tông đã gặp chúng ta. Nói là chuyện ở Thất Lạc Chi Địa tông phái đã tiếp quản. Sẽ giúp chúng ta đạt được truyền thừa đạo nho chính thống, đồng thời cùng được không ít ủng hộ. Có tông phái ủng hộ về sau chúng ta sẽ yên tâm tu luyện.
Mạnh Thanh, Mạnh Long nói.
- Ân. Vậy là tốt rồi.
Lâm Hi gật gật đầu:
- Chuyện đã qua. Không nên để trong lòng. Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.
Lâm Hi an ủi hai người, sau đó tự mình tiễn hai người ra khỏi đại điện. Trở lại đại điện Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết đang chờ, vẫn không rời đi.
Tuy Lâm Hi mở cục diện trong tông, nhưng chính thức quan hệ thân mật vẫn là hai người này.
- Sư đệ, ta nhớ rõ ngươi nói trong phong bạo chi môn gặp Long Băng Nhan?
Thanh Liên thánh nữ ngồi dưới đất, trực tiếp mở miệng nói.
Lâm Hi kinh ngạc, lập tức cười rộ lên, ngồi xuống nói:
- Đã biết rõ sư tỷ còn nhớ.
- YAA.A.A.. Nha! Lâm Hi, ngươi bây giờ cũng nên thành thật một chút đi.
Thượng Quan Dao Tuyết duỗi ngón tay như búp măng, chỉ vào Lâm Hi cười nói.
Nàng nghe được quá rõ ràng, Lâm Hi vừa nhớ tới chuyện trong phong bạo chi môn, một chữ không nói cho Long Băng Nhan.
- A, chuyện này quan hệ trọng đại. Trừ hai người các ngươi những người khác ta không nói.
Lâm Hi mang chuyện xảy ra nói cho Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết nghe. Hiển nhiên Lâm Hi hiển nhiên xem các nàng là người một nhà.
Phanh!
Tay áo phất một cái, chân khí phù lục cổ đãng đóng cửa lại. Trận pháp đại diện khởi động, cũng ngăn cản âm thanh với bên ngoài.
- Chuyện của Long Băng Nhan nói ra rất dài dòng. Dù sao không phải là chuyện sáng suốt gì. Đây cũng là hai người hỏi nếu không ta căn bản không nói với các ngươi.
Lâm Hi nói lại chuyện mình ở trong băng sương chi tỉnh.
Những chuyện này Lâm Hi chưa từng nói qua với người nào. Thượng Quan Dao Tuyết đã từ trong miệng Ma Đồ nghe một lần, nhưng mà nghe được Lâm Hi nói thì có cảm thụ khác.
Lâm Hi nói tới Long Băng Nhan đưa thư cho hai đại yêu ở Mục Mã Phong, sau đó nói tới Tạp Mễ Lạp hút máu đệ tử Đâu Suất Cung truy tung Long Băng Nhan, sau đó lại nói tới tranh đoạt Thì Ngọ Thú ở Tử Quang Hải, Long Băng Nhan bị thương bỏ chạy, nói một lần.
Thượng Quan Dao Tuyết cùng Thanh Liên thánh nữ nghe được không lọt chữ nào.
Nghe được Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp bị thương nặng, không thể không lâm vào ngủ say, Thanh Liên thánh nữ cũng thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Trách không được lúc này ngươi quay về chỉ mang theo Ma Đồ, lại không thấy Tạp Mễ Lạp!
- Hừ! Một nữ nhân thì hỏi làm gì?
Thượng Quan Dao Tuyết hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài miệng nói cứng rắn nhưng mà sắc mặt hiện ra một tia ân cần. Nhưng mà quan hệ với Hấp Huyết Nữ Vương là một núi không có hai nữ, bởi vậy ngoài miệng nói cái gì cũng không chịu nhận thua.
Loại đấu khí này Lâm Hi tự nhiên cũng không có so đo, mà Thanh Liên thánh nữ chuyển hướng chủ đề:
- Nói như vậy, Thì Ngọ Thú đã tới tay của ngươi?
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu:
- Nữ nhân này nhiều lần hãm hại ta, nếu không phải nàng thoát nhanh và bảo vệ tánh mạng. Lần này khả năng nàng phải chết. Nhưng mà cho dù như vậy vẫn giáo huấn nàng một lần.
- Mười hai thì thú ở Tử Quang Hải ta đã từng nghe nói qua. Nhưng mà chỉ cho đó là truyền thuyết, không nghĩ tới lại là sự thật. Long Băng Nhan lần này tự nhiên tiến tới phía bắc băng nguyên, đối phó ngươi vẫn phải che dấu tai mắt mới được. Mục đích chính thức chính là mười hai thì thú ở Tử Quang Hải. Lần này ngươi đoạt ‘ Thì Ngọ Thú ’ thì nàng sẽ hận ngươi tới chết.
Thanh Liên thánh nữ nói.
- Không sao. Tu vi của nàng hiện tại không phải đối thủ của ta. Mặc dù nàng hận ta tới chết cũng không thể làm gì.
Lâm Hi nói xong, khóe miệng hiện ra nụ cười tự tin.
Lâm Hi nói ra càng tự tin.
Tu vi của hắn càng ngày càng tăng trưởng, lại có Thì Ngọ Thú tăng tiềm lực thân thể và linh hồn lên, về sau tu luyện tiến triển cực nhanh, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Lâm Hi, ngươi không nên xem thường Long Băng Nhan.
Thanh Liên thánh nữ nhíu mày, toát ra thần sắc sầu lo.
- Nếu như Long Băng Nhan chỉ là thánh nữ hoặc là hư tiên thì đương nhiên không đáng lo. Dùng danh vọng của ngươi tại Thần Tiêu Tông thì nàng không thể làm gì ngươi được. Nhưng mà ngươi đừng quên, thân phận của nàng chính là thần phi, sau lưng chính là thần tử.
Thanh Liên thánh nữ nói tiếp:
- Thần tử vẫn ở trong chỗ sâu thời không tu luyện, trong Thần Tiêu Sơn tuyệt đại đệ tử ngoại môn và nội môn chưa gặp qua ‘ thần tử ’, nhưng mà ngươi nên biết trong ‘ đệ tử chân truyền ’ hắn có danh vọng khổng lồ! Trong ‘ đệ tử chân truyền ’ không người nào dám phản kháng thần tử, hắn nói ra chẳng khác gì thánh chỉ.
- Ta gần đây thông qua các loại quan hệ trong tông sưu tập rất nhiều tin tức về ‘ Long Băng Nhan ’. Nữ nhân này không đơn giản ah! Sở dĩ nàng được thần tử ưu ái cũng là bởi vì mọi chuyện nàng tính trước làm sau, từ trước đến nay đã tính trước nhưng căn bản không vận dụng thế lực của thần tử, cũng không cần thần tử đi quan tâm.
- Đây cũng là nguyên nhân Long Băng Nhan trước mặt thần tử có thêm phân lượng. Thần tử ghét nhất là người không có năng lực. Nếu như Long Băng Nhan mượn nhờ lực lượng ‘ đệ tử chân truyền ’ đi đối phó Luyện Khí Cảnh, không thể nghi ngờ là giảm phân lượng trong mắt thần tử. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Băng Nhan chậm chạp không có sử dụng thân phận thần phi của mình đi đối phó ngươi.
Thanh Liên thánh nữ lắc đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Thần tử có được rất nhiều thần phi, địch nhân của Long Băng Nhan lớn nhất kỳ thật cũng không phải ngươi, mà là những thần phi kia. Nàng đi tới phong bạo chi môn bắt mười hai thì thú đoán chừng hơn phân nửa chính là tăng thực lực của mình lên, tốt nhất là đối kháng với các thần phi khác. Nhưng mà ngươi cướp đoạt Thì Ngọ Thú làm cho nàng cảm thấy ngươi nguy hiểm lớn nhất, đồng thời cũng khiến nàng càng thêm tức giận. Chuyện này rất có thể trái với ước nguyện ban đầu của nàng, mượn thế lực của thần tử đối phó ngươi. -- Lâm Hi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận ah!
/1561
|