Trên thực tế mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt và lời của Lâm Hi đã phát huy tác dụng.
Chuyện này với Long Băng Nhan mà nói không phải tin tức tốt lành gì.
- Thần phi, chuyện này rất phiền toái ah. Tiểu tử này dường như có lực lượng mê hoặc lòng người. Nhìn qua những tên đệ tử này thì biết rõ hiện tại danh vọng của hắn trong tông rất cao, về sau chúng ta muốn đối phó hắn rất không dễ dàng.
Công Tôn Lượng nói.
Hắn cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, nhìn thấy khắp núi không ngừng thảo luận chuyện của Lâm Hi, Công Tôn Lượng không thừa nhận cũng không được, tiểu sư đệ nhỏ tuổi hơn mình trên người dường như có lực lượng cải biến nhân tâm.
Tới một mức độ nào đó Công Tôn Lượng càng có chút bội phục Lâm Hi này. Nhưng mà đạo bất đồng bất tương vi mưu, Không Thánh Vương đã quyết định đứng bên cạnh Long Băng Nhan, như vậy Công Tôn Lượng cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp đối phó Lâm Hi.
Chuyện này không liên quan tới thiện ác, chỉ là vấn đề lập trường.
- Hừ! Danh vọng cao có thể làm được gì. Thần Tiêu Tông cho tới bây giờ vẫn không phải dựa vào danh vọng mà làm được chức chưởng môn.
Long Băng Nhan cười lạnh, nói:
- Hắn miệng lưỡi linh hoạt đầu độc đệ tử cấp thấp, nhưng mà không đầu độc được người ở cao. Chỉ cần đệ tử cao tầng không bị hắn mê hoặc, vậy diễn thuyết của hắn không thể dùng làm gì, đi, chúng ta đi về!
Bá!
Thân hình Long Băng Nhan khẽ động, bay lên không.
Sau lưng Mộ Dung Viễn bờ môi động động, hắn vốn muốn nói nhiều Thánh Vương ngày đó cũng xuất hiện. Nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống không nói.
Long Băng Nhan mất đi Thời Ngọ Thú, trở về lại nhìn thấy cảnh này trong lòng chắc chắn khó chịu. Lúc này không nên chọc giận nàng.
Bá!
Thân hình nhoáng một cái Mộ Dung Viễn cũng bay lên theo.
Một đoàn ba người phá không bay vào trong khu vực nội môn.
Ông!
Lúc này vừa mới xuyên qua khu nội môn thì hư không lại rung động. Đồng thời mọi người lập tức cảm giác được lực lượng khủng khiếp dung nhập vào hư không hàng lâm tới bên cạnh ba người.
- Long sư muội, các ngươi rốt cục trở về.
Âm thanh trống rỗng nhưng vang vọng bên tai của mọi người. Trong âm thanh mang theo lực lượng nào đó, người nào nghe trong lòng cảm thấy chấn động, cảm giác hư không to lớn dường như áp xuống trước mặt.
- Ông!
Một cự long màu xanh hơi mờ giống như thang trời đột nhiên sâu trong trời xanh hạ xuống.
Đầu rồng xuất hiện trước mặt mọi người, mà đuôi rồng của nó vượt qua hư không chạy dài vô tận xuất hiện trong hư không, nhìn qua không thấy được điểm cuối cùng.
Thân thể của cự long không rõ ràng, như hư như thực như ẩn vào trong hư không, giống như nó biến mất nhưng lại hoàn toàn chân thật.
Mỗi người cũng có thể cảm giác được trong cơ thể con cự long này tỏa ra năng lượng bàng bạc to lớn.
- Không sư huynh!
Thần sắc Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng sáng ngời, cúi đầu rủ xuống vai, eo khom về phía trước tỏ thái độ cung kính.
Ba người đi theo Không Thánh Vương hồi lâu, biết rõ Không gian cự long trước mặt kỳ thật chính là Không Thánh Vương , là một đạo quả đại viên mãn biến thành, cũng là tuyệt học lợi hại nhất của hắn.
Không Thánh Vương lúc tuổi còn trẻ, từng có kỳ ngộ cho nên mới tu luyện thành không gian cự long này.
- Long Băng Nhan bái kiến Không sư huynh.
Long Băng Nhan ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
Tuy nàng thân là Thần phi, nhưng mà trong Thần Tiêu Tông không thừa nhận thân phận này. Đối ngoại thân phận chân chính của Long Băng Nhan chính là một Hư tiên mà thôi.
Địa vị của Không Thánh Vương còn trên cả Long Băng Nhan, xưng hô sư phụ cũng không có sai.
- Long sư muội không cần phải khách khí. Không biết sư muội lần này đi phương bắc có thuận lợi hay không, có đắc thủ Mười hai thời thú a. Ta và Âm sư huynh chờ đã lâu rồi!
Không gian cự long miệng phun tiếng người, âm thanh vang vọng bên tai ba người.
Sắc mặt Long Băng Nhan trầm xuống, thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào trong.
- Sư huynh, chuyện lần này đã gặp trắc trở, chúng ta trở về nói chuyện đi.
Vẫn là Mộ Dung Viễn cảm nhận được tâm tình của Long Băng Nhan, mở miệng nói.
- Ah? Còn có chuyện này?
Không Thánh Vương hơi có chút kinh ngạc:
- Cũng tốt. Đi lên nói chuyện.
- Rống!
Không gian cự long mở to miệng ra, trực tiếp nuốt Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng vào trong, so sánh với đầu cự long này thì ba người nhỏ bé như con kiến vậy.
Ba người không phản kháng, tùy ý cho cự long nuốt vào.
Ầm ầm!
Hư không chấn động, thân thể Không gian cự long co rụt lại, trong chốc lát đã thu vào trong thời không.
Ở sâu trong hư không, ở trên một ngọn núi còn cao hơn cả nơi của đệ tử Đạo Quả. Chung quanh ngọn núi này có cấm chế bao phủ cả ngọn núi vào bên trong.
Nhưng mà trong cấm chế hình tròn cũng không có trận pháp gì cả, mà là tràn ngập vô số mảnh vỡ không gian và đủ loại thời không phong bạo loại nhỏ.
Nếu như nơi này không ở trong Thần Tiêu Sơn thì chỉ sợ đã bị hư không phong bạo phá nát.
Hô!
Nháy mắt Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng lập tức xuất hiện trong một tòa đại điện.
Trong đại điện vàng son lộng lẫy, cơ hồ có cự long quấn quanh trụ lớn hiện ra hương vị thần thánh trân quý.
Chung quanh vách tường đại điện đều là trong suốt. Đó là dùng tài liệu đặc thù dung hợp vào không gian thạch mà tạo thành.
Đây là đại điện không gian của Thập Thánh Vương, Không Thánh Vương !
- Không sư huynh!
Long Băng Nhan có chút thi lễ.
Trước người của nàng là một thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, mặt như quan ngọc ngồi ngay ngắn ở trước đại điện, trên đầu của hắn đội tử kim quan, mặc bộ trường bào màu trắng trên người, hắn giống như thiên tử ngồi ngay ngắn tản mát khí tức tôn quý uy nghiêm.
Người này chính là Không Thánh Vương, rất khó làm cho người ta tưởng tượng được người thiếu niên trẻ tuổi này kỳ thật đã là hơn bốn mươi. Hơn nữa thân thể của hắn trong suốt giống như ngọc, còn mơ hồ tỏa ra hào quang sáng bóng.
- Thần phi, đã lâu không gặp.
Âm thanh khàn khàn truyền tới, ở bên cạnh Không Thánh Vương có khói đen quấn quanh, một thanh niên toàn thân đầy tà khí ngồi ở bên cạnh hắn.
- Tà Thánh Vương!
Long Băng Nhan ăn cả kinh.
Xuất hiện bên cạnh Không Thánh Vương chính là một trong thập đại thánh vương khác của Thần Tiêu Tông, Tà Thánh Vương . Hai vị Thánh Vương tề tụ một đường, hơn nữa nhìn bộ dáng Tà Thánh Vương cùng Không Thánh Vương rất có giao tình với nhau.
Thần Tiêu Tông rất nhiều đệ tử, trong đó không thiếu thế hệ cao ngạo, cũng không phải mỗi người đều đi nịnh bợ Thần tử. Mặc dù Long Băng Nhan có thân phận Thần phi nhưng Thần phi là Thần phi, Thần tử là Thần tử, Thập đại Thánh Vương là tồn tại đứng đầu nội môn, cũng không phải mỗi người đều chịu vào trướng của Long Băng Nhan.
Tà Thánh Vương là người có tính tình quái gở nhất trong Thập Thánh Vương, cho tới bây giờ chưa thấy hắn kết giao với người nào. Trong Thần Tiêu Tông người quen với hắn đã ít càng ít.
Long Băng Nhan đã từng ý đồ lôi kéo Tà Thánh Vương , nhưng Tà Thánh Vương vẫn xem như không thấy, cũng chẳng quan tâm tới nàng làm cái gì.
Long Băng Nhan cũng không ngờ lần này đi vào trong đại điện của Không Thánh Vương lại nhìn thấy hắn.
Chuyện này với Long Băng Nhan mà nói không phải tin tức tốt lành gì.
- Thần phi, chuyện này rất phiền toái ah. Tiểu tử này dường như có lực lượng mê hoặc lòng người. Nhìn qua những tên đệ tử này thì biết rõ hiện tại danh vọng của hắn trong tông rất cao, về sau chúng ta muốn đối phó hắn rất không dễ dàng.
Công Tôn Lượng nói.
Hắn cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, nhìn thấy khắp núi không ngừng thảo luận chuyện của Lâm Hi, Công Tôn Lượng không thừa nhận cũng không được, tiểu sư đệ nhỏ tuổi hơn mình trên người dường như có lực lượng cải biến nhân tâm.
Tới một mức độ nào đó Công Tôn Lượng càng có chút bội phục Lâm Hi này. Nhưng mà đạo bất đồng bất tương vi mưu, Không Thánh Vương đã quyết định đứng bên cạnh Long Băng Nhan, như vậy Công Tôn Lượng cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp đối phó Lâm Hi.
Chuyện này không liên quan tới thiện ác, chỉ là vấn đề lập trường.
- Hừ! Danh vọng cao có thể làm được gì. Thần Tiêu Tông cho tới bây giờ vẫn không phải dựa vào danh vọng mà làm được chức chưởng môn.
Long Băng Nhan cười lạnh, nói:
- Hắn miệng lưỡi linh hoạt đầu độc đệ tử cấp thấp, nhưng mà không đầu độc được người ở cao. Chỉ cần đệ tử cao tầng không bị hắn mê hoặc, vậy diễn thuyết của hắn không thể dùng làm gì, đi, chúng ta đi về!
Bá!
Thân hình Long Băng Nhan khẽ động, bay lên không.
Sau lưng Mộ Dung Viễn bờ môi động động, hắn vốn muốn nói nhiều Thánh Vương ngày đó cũng xuất hiện. Nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống không nói.
Long Băng Nhan mất đi Thời Ngọ Thú, trở về lại nhìn thấy cảnh này trong lòng chắc chắn khó chịu. Lúc này không nên chọc giận nàng.
Bá!
Thân hình nhoáng một cái Mộ Dung Viễn cũng bay lên theo.
Một đoàn ba người phá không bay vào trong khu vực nội môn.
Ông!
Lúc này vừa mới xuyên qua khu nội môn thì hư không lại rung động. Đồng thời mọi người lập tức cảm giác được lực lượng khủng khiếp dung nhập vào hư không hàng lâm tới bên cạnh ba người.
- Long sư muội, các ngươi rốt cục trở về.
Âm thanh trống rỗng nhưng vang vọng bên tai của mọi người. Trong âm thanh mang theo lực lượng nào đó, người nào nghe trong lòng cảm thấy chấn động, cảm giác hư không to lớn dường như áp xuống trước mặt.
- Ông!
Một cự long màu xanh hơi mờ giống như thang trời đột nhiên sâu trong trời xanh hạ xuống.
Đầu rồng xuất hiện trước mặt mọi người, mà đuôi rồng của nó vượt qua hư không chạy dài vô tận xuất hiện trong hư không, nhìn qua không thấy được điểm cuối cùng.
Thân thể của cự long không rõ ràng, như hư như thực như ẩn vào trong hư không, giống như nó biến mất nhưng lại hoàn toàn chân thật.
Mỗi người cũng có thể cảm giác được trong cơ thể con cự long này tỏa ra năng lượng bàng bạc to lớn.
- Không sư huynh!
Thần sắc Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng sáng ngời, cúi đầu rủ xuống vai, eo khom về phía trước tỏ thái độ cung kính.
Ba người đi theo Không Thánh Vương hồi lâu, biết rõ Không gian cự long trước mặt kỳ thật chính là Không Thánh Vương , là một đạo quả đại viên mãn biến thành, cũng là tuyệt học lợi hại nhất của hắn.
Không Thánh Vương lúc tuổi còn trẻ, từng có kỳ ngộ cho nên mới tu luyện thành không gian cự long này.
- Long Băng Nhan bái kiến Không sư huynh.
Long Băng Nhan ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
Tuy nàng thân là Thần phi, nhưng mà trong Thần Tiêu Tông không thừa nhận thân phận này. Đối ngoại thân phận chân chính của Long Băng Nhan chính là một Hư tiên mà thôi.
Địa vị của Không Thánh Vương còn trên cả Long Băng Nhan, xưng hô sư phụ cũng không có sai.
- Long sư muội không cần phải khách khí. Không biết sư muội lần này đi phương bắc có thuận lợi hay không, có đắc thủ Mười hai thời thú a. Ta và Âm sư huynh chờ đã lâu rồi!
Không gian cự long miệng phun tiếng người, âm thanh vang vọng bên tai ba người.
Sắc mặt Long Băng Nhan trầm xuống, thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào trong.
- Sư huynh, chuyện lần này đã gặp trắc trở, chúng ta trở về nói chuyện đi.
Vẫn là Mộ Dung Viễn cảm nhận được tâm tình của Long Băng Nhan, mở miệng nói.
- Ah? Còn có chuyện này?
Không Thánh Vương hơi có chút kinh ngạc:
- Cũng tốt. Đi lên nói chuyện.
- Rống!
Không gian cự long mở to miệng ra, trực tiếp nuốt Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng vào trong, so sánh với đầu cự long này thì ba người nhỏ bé như con kiến vậy.
Ba người không phản kháng, tùy ý cho cự long nuốt vào.
Ầm ầm!
Hư không chấn động, thân thể Không gian cự long co rụt lại, trong chốc lát đã thu vào trong thời không.
Ở sâu trong hư không, ở trên một ngọn núi còn cao hơn cả nơi của đệ tử Đạo Quả. Chung quanh ngọn núi này có cấm chế bao phủ cả ngọn núi vào bên trong.
Nhưng mà trong cấm chế hình tròn cũng không có trận pháp gì cả, mà là tràn ngập vô số mảnh vỡ không gian và đủ loại thời không phong bạo loại nhỏ.
Nếu như nơi này không ở trong Thần Tiêu Sơn thì chỉ sợ đã bị hư không phong bạo phá nát.
Hô!
Nháy mắt Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng lập tức xuất hiện trong một tòa đại điện.
Trong đại điện vàng son lộng lẫy, cơ hồ có cự long quấn quanh trụ lớn hiện ra hương vị thần thánh trân quý.
Chung quanh vách tường đại điện đều là trong suốt. Đó là dùng tài liệu đặc thù dung hợp vào không gian thạch mà tạo thành.
Đây là đại điện không gian của Thập Thánh Vương, Không Thánh Vương !
- Không sư huynh!
Long Băng Nhan có chút thi lễ.
Trước người của nàng là một thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, mặt như quan ngọc ngồi ngay ngắn ở trước đại điện, trên đầu của hắn đội tử kim quan, mặc bộ trường bào màu trắng trên người, hắn giống như thiên tử ngồi ngay ngắn tản mát khí tức tôn quý uy nghiêm.
Người này chính là Không Thánh Vương, rất khó làm cho người ta tưởng tượng được người thiếu niên trẻ tuổi này kỳ thật đã là hơn bốn mươi. Hơn nữa thân thể của hắn trong suốt giống như ngọc, còn mơ hồ tỏa ra hào quang sáng bóng.
- Thần phi, đã lâu không gặp.
Âm thanh khàn khàn truyền tới, ở bên cạnh Không Thánh Vương có khói đen quấn quanh, một thanh niên toàn thân đầy tà khí ngồi ở bên cạnh hắn.
- Tà Thánh Vương!
Long Băng Nhan ăn cả kinh.
Xuất hiện bên cạnh Không Thánh Vương chính là một trong thập đại thánh vương khác của Thần Tiêu Tông, Tà Thánh Vương . Hai vị Thánh Vương tề tụ một đường, hơn nữa nhìn bộ dáng Tà Thánh Vương cùng Không Thánh Vương rất có giao tình với nhau.
Thần Tiêu Tông rất nhiều đệ tử, trong đó không thiếu thế hệ cao ngạo, cũng không phải mỗi người đều đi nịnh bợ Thần tử. Mặc dù Long Băng Nhan có thân phận Thần phi nhưng Thần phi là Thần phi, Thần tử là Thần tử, Thập đại Thánh Vương là tồn tại đứng đầu nội môn, cũng không phải mỗi người đều chịu vào trướng của Long Băng Nhan.
Tà Thánh Vương là người có tính tình quái gở nhất trong Thập Thánh Vương, cho tới bây giờ chưa thấy hắn kết giao với người nào. Trong Thần Tiêu Tông người quen với hắn đã ít càng ít.
Long Băng Nhan đã từng ý đồ lôi kéo Tà Thánh Vương , nhưng Tà Thánh Vương vẫn xem như không thấy, cũng chẳng quan tâm tới nàng làm cái gì.
Long Băng Nhan cũng không ngờ lần này đi vào trong đại điện của Không Thánh Vương lại nhìn thấy hắn.
/1561
|