Trong ấn tượng của Lâm Hi thì đệ tử chân truyền tự cho mình đã rất cao rồi, căn bản khinh thườngliên hệ với nội môn, song phương cơ hồ nước giếng không phạm nước sông .
Liên tiếp các ý niệm hiện ra trong đầu, Lâm Hi cuối cùng hiểu rõ vì cái gì trên đường đi luôn cảm giác không ổn, cảm giác một đạo địch ý nhưng vẫn không tìm thấy người.
- Long Băng Nhan?
Lâm Hi ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia đắng chát.
- Ngươi đúng là quá thông minh!
Trên mặt Ám Long hiện ra thần sắc tán thưởng:
- Nhưng mà ngươi phải chết!
Ám Long đúng là có chút ngoài ý muốn, hắn đi theo mọi người mãi cho đến khi tới Ngũ Lôi Sơn. Hiện tại bọn người Âu Dương Nạp Hải đã rời khỏi. Đệ tử Ngũ Lôi phái vừa vặn xuất hiện, bây giờ là thời cơ cuối cùng giết chết Lâm Hi.
Bởi vì tránh giết lầm bọn người Âu Dương Nạp Hải, làm vậy sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết, lại có thể đổ cái chết của Lâm Hi lên đầu Đâu Suất Cung, đây có thể nói là tính toán tốt nhất.
Ám Long vốn cho rằng chính mình ra tay một lần là Lâm Hi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả hắn cũng không thèm nhìn qua. Nhưng thật không ngờ tại sao Lâm Hi lại cảm ứng được từ sớm.
Nhưng mà tất cả không thành vấn đề.
Tất cả dựa theo kế hoạch mà làm, Lâm Hi cũng đến Ngũ Lôi Sơn. Như vậy tất cả mọi thứ đều kết thúc. Cho dù nhân tố thế nào cũng không thể cải biến kết quả cuối cùng.
Lâm Hi phải chết!
- Đừng tưởng rằng Âu Dương Nạp Hải hoặc là Khí Thánh vương cứu ngươi. Bọn họ chạy tới cũng chỉ chịu chết! Vận mệnh của ngươi lúc rời khỏi Thần Tiêu Tông đã định rồi. Đúng là kẻ không thức thời.
Thân ảnh của Ám Long thoáng cái xuất hiện trước mặt Lâm Hi chừng năm mươi trượng.
Sát khí, phi thường đầm đặc!
Cái loại cảm giác này giống như sư tử đang vờn con mồi, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát.
- Thì ra Khí Thánh vương tới ngươi cũng biết rõ.
Lâm Hi cười khổ một tiếng.
- Đúng vậy, ngươi nên cầu nguyện bọn họ chạy tới đây. Nếu không ta chẳng ngại giêt thêm mấy người đâu.
Ám Long hời hợt nói mấy lời đã quyết định vận mệnh của mọi người:
- Dù sao cũng là đồng môn. Nếu không cần thiết ta sẽ không lạm sát người vô tội. Dù sao mục tiêu của ta chỉ là ngươi. Nhưng nếu như bọn họ chạy tới thì ta chẳng ngại giết bọn họ đâu. Đó cũng là do bọn họ đáng chết. Hơn nữa là ngươi hại bọn họ. Ta cùng Long sư muội có khác biệt, trên chiến trường vì mục tiêu có thể hi sinh kẻ không cần thiết. Chuyện của ngươi nhất định phải kết thúc, địa vị của Long sư muội phải ổn như quá núi, không thể lại xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Cho nên ngươi phải chết.
Phanh!
Ngón tay của Ám Long bắn ra, năm đầu ngón tay xuất hiện đoàn khí tức màu đen. Trong đó điện quang lập loè, khí tức nguy hiểm này giống như đại dương mênh mông, tràn ngập cả Liệt Dương sơn.
Đây là môn tuyệt học tiên đạo mà Ám Long tung hoành Địa Ngục Đại Thế Giới, phàm là yêu ma địa ngục bị trúng đều hóa thành bột mịn.
Tuy Ám Long không ngại nói vài câu với Lâm Hi nhưng mà tiết tấu ra tay lại không chậm chút nào cả. Hoàn toàn là dựa theo tiêt tâu bình thường mà làm việc.
Dựa theo loại tốc độ này tối đa chỉ có mấy câu mà thôi, Lâm Hi cũng triệt để bốc hơi khỏi cõi đời này ngay.
- Xem ra ta đã chọc thần tử tới rồi. Lần này mới phái ngươi tới dọn bãi.
Lâm Hi cười tự giễu.
- Hừ! Không có quan hệ tới thần tử. Loại con sâu cái kiến như ngươi, ngươi cảm thấy thần tử sẽ chú ý tới ngươi sao?
Ám Long nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi xúc phạm chính là lợi ích đệ tử chân truyền phụ thuộc vào Long sư muội. Luôn trêu chọc người không nên trêu chọc,...Đây chính là chuyện mà ngươi luôn phạm phải...Cho nên mới đưa ta tới đây ngày hôm nay. Không thể k,hông từ Địa Ngục Đại Thế Giới bứt ra đến thanh lý phiền toái như ngươi.
Ám Long noi ra lời này với vẻ mặt không kiên nhẫn.
- Vậy sao?
Trong con mắt Lâm Hi có hào quang lóe lên.
Phanh!
Không hề dấu hiệu, Lâm Hi đạp mạnh một cái, trong chốc lát hắn như mũi tên thi triển Thủy Hỏa Đại Pháp!
Quang ảnh sau lưng Lâm Hi lóe lên, thủy nước luân chuyển, trong nháy mắt ngưng tụ Thủy Hỏa Đạo Tôn .
Ầm ầm!
Bước chân Lâm Hi có thái cực bao phủ, đan điền trong người chấn động mạnh mẽ, tiên khí thủy hỏa phô thiên cái địa bài sơn đảo hải đánh qua Ám Long cách hắn năm mươi trượng.
- Đạo pháp Đâu Suất Cung?
Trong mắt Ám Long hiện ra thần sắc ngoài ý muốn, nhận ra tuyệt học mà Lâm Hi đánh ra, lập tức cười rộ lên:
- Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng dùng lực lượng của ngươi và tuyệt học trấn phái của Đâu Suất Cung là có thể chống lại cường giả Tiên Đạo?
Giọng nói ù ù vang vọng thiên địa.
Ám Long không xuất chiêu, cười lạnh một tiếng, hắn chỉ duỗi tay ra điểm nhẹ một cái.
- Ta sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa Tiên Đạo Cảnh cùng Luyện Khí Cảnh!
Ầm ầm!
Đầu ngón tay Ám Long điểm nhẹ một cái, ầm, ở cách hắn mười trượng lập tức có một bình chướng tiên khí đen như mực hiện ra. Thủy Hỏa Đại Pháp của Lâm Hi giống như quả trứng gà nện mạnh vào tảng đá, khó làm tảng đá rung chuyển mảy may, ngược lại một đạo tiên khí phản chấn bay về, oanh lên người của Lâm Hi, đánh Thủy Hỏa Đạo Tôn sau lưng Lâm Hi tơi tả.
Vèo!
Không hề dấu hiệu, một thanh pháp kiếm bắn mạnh ra ngoài, phá đất mà ra, bắn vào phần bụng của Ám Long.
Pháp kiếm hàn khí cuồn cuộn, là Băng Sương Ma Thiết còn thừa lại Lâm Hi chế thành, tính chất còn hơn xa nhiều thanh pháp kiếm khác. Một chiêu này phá đất mà ra, Long Băng Nhan trong Tử Quang Hải đã dùng qua, bây giờ lại bị Lâm Hi dùng nó đối phó Ám Long.
- Hừ!
Vẻ mặt Ám Long khinh thường, nhìn cũng chẳng thèm nhìn thanh pháp kiếm này một cái.
Oanh!
Cách thân thể Ám Long năm thước, thanh pháp kiếm của Lâm Hi lập tức bị một đạo khí kình vô hình bao phủ.
Rầm rầm rầm!
Pháp kiếm của Lâm Hi biến đổi, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng biến ảo góc độ, nhưng cho dù biến ảo cả trăm lần sau đó đều bị đỡ được. Thậm chí góc áo của Ám Long cũng không chạm tới.
- Kiếm pháp không tệ, góc độ cũng xảo trá, nhưng mà ngươi cho rằng pháp bảo Luyện Khí thập trọng có thể làm gì ta sao?
Ám Long cười lạnh nói:
- Thời gian không sai biệt lắm. Ngươi nên lên đường đi thôi.
Ám Long nói xong, ngón tay điểm một cái.
Oanh!
Tiên khí bàng bạc mang theo khí tức chiến hỏa đánh về phía Lâm Hi.
Trong lúc nhất thời chân khí trong cơ thể Ám Long đánh ra ngoài, pháp kiếm bằng Băng Sương Ma Thiết chế thành có hàn khí bức người, còn cứng hơn sắt thép cả ngàn vạn lần, lập tức bị chân khí bá đạo của Ám Long đánh thành bột mịn, hóa thành từng viên bi băng sương tiêu tán trong vô hình.
Phanh!
Một lực lượng không cách nào địch nổi đánh tới.
- Ah!
Lâm Hi bị một chỉ của Ám Long đánh trúng, khí tường bên ngoài cơ thể, ngay cả chân khí trong người cũng bị đánh nát. Thân hình của hắn giống như bị một ngọn núi nện trúng bay ra ngoài.
- Quá cường đại...
Trong đầu Lâm Hi hiện ra đạo ý niệm này.
Thủy Hỏa Đại Pháp của hắn có thể đánh tan công kích của Không Thánh vương. Nhưng trước mặt Ám Long lại giống như giấy vậy.
Liên tiếp các ý niệm hiện ra trong đầu, Lâm Hi cuối cùng hiểu rõ vì cái gì trên đường đi luôn cảm giác không ổn, cảm giác một đạo địch ý nhưng vẫn không tìm thấy người.
- Long Băng Nhan?
Lâm Hi ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia đắng chát.
- Ngươi đúng là quá thông minh!
Trên mặt Ám Long hiện ra thần sắc tán thưởng:
- Nhưng mà ngươi phải chết!
Ám Long đúng là có chút ngoài ý muốn, hắn đi theo mọi người mãi cho đến khi tới Ngũ Lôi Sơn. Hiện tại bọn người Âu Dương Nạp Hải đã rời khỏi. Đệ tử Ngũ Lôi phái vừa vặn xuất hiện, bây giờ là thời cơ cuối cùng giết chết Lâm Hi.
Bởi vì tránh giết lầm bọn người Âu Dương Nạp Hải, làm vậy sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết, lại có thể đổ cái chết của Lâm Hi lên đầu Đâu Suất Cung, đây có thể nói là tính toán tốt nhất.
Ám Long vốn cho rằng chính mình ra tay một lần là Lâm Hi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả hắn cũng không thèm nhìn qua. Nhưng thật không ngờ tại sao Lâm Hi lại cảm ứng được từ sớm.
Nhưng mà tất cả không thành vấn đề.
Tất cả dựa theo kế hoạch mà làm, Lâm Hi cũng đến Ngũ Lôi Sơn. Như vậy tất cả mọi thứ đều kết thúc. Cho dù nhân tố thế nào cũng không thể cải biến kết quả cuối cùng.
Lâm Hi phải chết!
- Đừng tưởng rằng Âu Dương Nạp Hải hoặc là Khí Thánh vương cứu ngươi. Bọn họ chạy tới cũng chỉ chịu chết! Vận mệnh của ngươi lúc rời khỏi Thần Tiêu Tông đã định rồi. Đúng là kẻ không thức thời.
Thân ảnh của Ám Long thoáng cái xuất hiện trước mặt Lâm Hi chừng năm mươi trượng.
Sát khí, phi thường đầm đặc!
Cái loại cảm giác này giống như sư tử đang vờn con mồi, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát.
- Thì ra Khí Thánh vương tới ngươi cũng biết rõ.
Lâm Hi cười khổ một tiếng.
- Đúng vậy, ngươi nên cầu nguyện bọn họ chạy tới đây. Nếu không ta chẳng ngại giêt thêm mấy người đâu.
Ám Long hời hợt nói mấy lời đã quyết định vận mệnh của mọi người:
- Dù sao cũng là đồng môn. Nếu không cần thiết ta sẽ không lạm sát người vô tội. Dù sao mục tiêu của ta chỉ là ngươi. Nhưng nếu như bọn họ chạy tới thì ta chẳng ngại giết bọn họ đâu. Đó cũng là do bọn họ đáng chết. Hơn nữa là ngươi hại bọn họ. Ta cùng Long sư muội có khác biệt, trên chiến trường vì mục tiêu có thể hi sinh kẻ không cần thiết. Chuyện của ngươi nhất định phải kết thúc, địa vị của Long sư muội phải ổn như quá núi, không thể lại xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Cho nên ngươi phải chết.
Phanh!
Ngón tay của Ám Long bắn ra, năm đầu ngón tay xuất hiện đoàn khí tức màu đen. Trong đó điện quang lập loè, khí tức nguy hiểm này giống như đại dương mênh mông, tràn ngập cả Liệt Dương sơn.
Đây là môn tuyệt học tiên đạo mà Ám Long tung hoành Địa Ngục Đại Thế Giới, phàm là yêu ma địa ngục bị trúng đều hóa thành bột mịn.
Tuy Ám Long không ngại nói vài câu với Lâm Hi nhưng mà tiết tấu ra tay lại không chậm chút nào cả. Hoàn toàn là dựa theo tiêt tâu bình thường mà làm việc.
Dựa theo loại tốc độ này tối đa chỉ có mấy câu mà thôi, Lâm Hi cũng triệt để bốc hơi khỏi cõi đời này ngay.
- Xem ra ta đã chọc thần tử tới rồi. Lần này mới phái ngươi tới dọn bãi.
Lâm Hi cười tự giễu.
- Hừ! Không có quan hệ tới thần tử. Loại con sâu cái kiến như ngươi, ngươi cảm thấy thần tử sẽ chú ý tới ngươi sao?
Ám Long nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi xúc phạm chính là lợi ích đệ tử chân truyền phụ thuộc vào Long sư muội. Luôn trêu chọc người không nên trêu chọc,...Đây chính là chuyện mà ngươi luôn phạm phải...Cho nên mới đưa ta tới đây ngày hôm nay. Không thể k,hông từ Địa Ngục Đại Thế Giới bứt ra đến thanh lý phiền toái như ngươi.
Ám Long noi ra lời này với vẻ mặt không kiên nhẫn.
- Vậy sao?
Trong con mắt Lâm Hi có hào quang lóe lên.
Phanh!
Không hề dấu hiệu, Lâm Hi đạp mạnh một cái, trong chốc lát hắn như mũi tên thi triển Thủy Hỏa Đại Pháp!
Quang ảnh sau lưng Lâm Hi lóe lên, thủy nước luân chuyển, trong nháy mắt ngưng tụ Thủy Hỏa Đạo Tôn .
Ầm ầm!
Bước chân Lâm Hi có thái cực bao phủ, đan điền trong người chấn động mạnh mẽ, tiên khí thủy hỏa phô thiên cái địa bài sơn đảo hải đánh qua Ám Long cách hắn năm mươi trượng.
- Đạo pháp Đâu Suất Cung?
Trong mắt Ám Long hiện ra thần sắc ngoài ý muốn, nhận ra tuyệt học mà Lâm Hi đánh ra, lập tức cười rộ lên:
- Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng dùng lực lượng của ngươi và tuyệt học trấn phái của Đâu Suất Cung là có thể chống lại cường giả Tiên Đạo?
Giọng nói ù ù vang vọng thiên địa.
Ám Long không xuất chiêu, cười lạnh một tiếng, hắn chỉ duỗi tay ra điểm nhẹ một cái.
- Ta sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa Tiên Đạo Cảnh cùng Luyện Khí Cảnh!
Ầm ầm!
Đầu ngón tay Ám Long điểm nhẹ một cái, ầm, ở cách hắn mười trượng lập tức có một bình chướng tiên khí đen như mực hiện ra. Thủy Hỏa Đại Pháp của Lâm Hi giống như quả trứng gà nện mạnh vào tảng đá, khó làm tảng đá rung chuyển mảy may, ngược lại một đạo tiên khí phản chấn bay về, oanh lên người của Lâm Hi, đánh Thủy Hỏa Đạo Tôn sau lưng Lâm Hi tơi tả.
Vèo!
Không hề dấu hiệu, một thanh pháp kiếm bắn mạnh ra ngoài, phá đất mà ra, bắn vào phần bụng của Ám Long.
Pháp kiếm hàn khí cuồn cuộn, là Băng Sương Ma Thiết còn thừa lại Lâm Hi chế thành, tính chất còn hơn xa nhiều thanh pháp kiếm khác. Một chiêu này phá đất mà ra, Long Băng Nhan trong Tử Quang Hải đã dùng qua, bây giờ lại bị Lâm Hi dùng nó đối phó Ám Long.
- Hừ!
Vẻ mặt Ám Long khinh thường, nhìn cũng chẳng thèm nhìn thanh pháp kiếm này một cái.
Oanh!
Cách thân thể Ám Long năm thước, thanh pháp kiếm của Lâm Hi lập tức bị một đạo khí kình vô hình bao phủ.
Rầm rầm rầm!
Pháp kiếm của Lâm Hi biến đổi, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng biến ảo góc độ, nhưng cho dù biến ảo cả trăm lần sau đó đều bị đỡ được. Thậm chí góc áo của Ám Long cũng không chạm tới.
- Kiếm pháp không tệ, góc độ cũng xảo trá, nhưng mà ngươi cho rằng pháp bảo Luyện Khí thập trọng có thể làm gì ta sao?
Ám Long cười lạnh nói:
- Thời gian không sai biệt lắm. Ngươi nên lên đường đi thôi.
Ám Long nói xong, ngón tay điểm một cái.
Oanh!
Tiên khí bàng bạc mang theo khí tức chiến hỏa đánh về phía Lâm Hi.
Trong lúc nhất thời chân khí trong cơ thể Ám Long đánh ra ngoài, pháp kiếm bằng Băng Sương Ma Thiết chế thành có hàn khí bức người, còn cứng hơn sắt thép cả ngàn vạn lần, lập tức bị chân khí bá đạo của Ám Long đánh thành bột mịn, hóa thành từng viên bi băng sương tiêu tán trong vô hình.
Phanh!
Một lực lượng không cách nào địch nổi đánh tới.
- Ah!
Lâm Hi bị một chỉ của Ám Long đánh trúng, khí tường bên ngoài cơ thể, ngay cả chân khí trong người cũng bị đánh nát. Thân hình của hắn giống như bị một ngọn núi nện trúng bay ra ngoài.
- Quá cường đại...
Trong đầu Lâm Hi hiện ra đạo ý niệm này.
Thủy Hỏa Đại Pháp của hắn có thể đánh tan công kích của Không Thánh vương. Nhưng trước mặt Ám Long lại giống như giấy vậy.
/1561
|