Dù sao, Thượng cổ Băng Hoàng đúng là đã cứu Lâm Hi, đã có một mối liên hệ này tồn tại, giữa hai người ngược lại là không có khúc mắc nhiều như trong tưởng tượng.
- Ông!
Rất nhanh một đạo ý niệm truyền vào trong đầu Lâm Hi, đúng là Quy tức thuật mà Thượng cổ Băng Hoàng đã nói.
Lâm Hi chỉ là nhìn thoáng qua lập tức đem đạo Quy tức thuật này lĩnh ngộ thấu triệt. Ở trên bản chất đây chỉ là một loại tiểu thuật, cho nên tu luyện cũng không phải là rất khó khăn.
Chỉ trong nháy mắt ở trong thể nội Lâm Hi, thông qua vô số tiên khí phù lục ngưng luyện được một đạo ‘Quy tức chi hoàn’. Tâm thần khẽ động, tế lên Quy Tức chi hoàn, một cỗ quang hoa nhàn nhạt giống như là nước chảy từ đan điền Lâm Hi khuếch tán ra toàn thân.
Ông!
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, khí tức toàn thân Lâm Hi liền thu liễm lại một chỗ, một hồi khí tức biến ảo, trong nháy mắt Lâm Hi dung hợp với cả vùng đại địa này lại.
Từ trên tinh thần cảm tri tựa như một khối nham thạch nhô ra, đứng sừng sững ở trên mặt đất.
Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, mặc dù là nhìn bằng mắt thường cũng sinh ra một loại ảo giác. Trong nội tâm không ngừng sinh ra một cái ý niệm trong đầu, chính là cái kia không phải là người, mà là một tảng đá!
- Cảm giác thật kỳ diệu.
Lâm Hi cảm giác được loại biến hóa rõ ràng này.
Quy tức thuật chỉ là một môn tiểu thuật, cũng không có năng lực công kích hay phòng ngự. Nhưng lúc thi triển môn Quy tức chi hoàn này Lâm Hi rõ ràng cảm giác được cả người cùng hoàn cảnh chung quanh như thủy nhũ giao dung, tuy hai mà một.
Hơn nữa trong nội tâm có loại xúc động muốn loại bỏ tất cả ý niệm trong đầu, tiến vào một loại cảnh giới vô tư vô tưởng.
- Trách không được môn Quy tức thuật này có thể giấu được tuyệt học như Sưu La Thiên Địa đại pháp. Sưu La Thiên Địa đại pháp vốn chính là tinh thần sưu tầm, nếu như cá nhân tinh thần tiến vào loại cảm giác vô tư vô tưởng này, tinh thần căn bản là cảm giác không đến.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên có chút minh bạch áo nghĩa của môn Quy tức thuật mà Băng Hoàng cấp cho hắn.
Huyền Quy không nhúc nhích, ngủ đông, ở ẩn hơn một ngàn năm cũng không chết.
Một người không ăn không uống, không hề nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ cũng không có.
Đây không phải là trạng thái tương tự của hắn hiện giờ sao?
- Quy tức đại pháp thật ra là dùng đại địa làm mai rùa, che giấu hết thảy khí tức. Cho nên đại đa số pháp thuật sưu tầm đều có thể bị nó giấu kín. Bất quá nó cũng không phải là vạn năng, cảnh giới cao hơn ngươi trên sáu đẳng cấp, Quy tức đại pháp liền không thể phát huy được tác dụng. Cho nên ngươi tốt nhất vẫn là không nên gặp phải địch nhân quá cường đại.
Băng Hoàng thản nhiên nói, thanh âm của hắn so với trước kia dần dần để lộ ra một cỗ suy yếu.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Hi nói lên từ đáy lòng:
- Đúng rồi, trước kia tiền bối nói tiên cốt đã bị phá hoại cực lớn, bất đắc dĩ mới tiến vào trong cơ thể của ta. Không biết đến cùng là ai có thể đem tiền bối tổn thương thành tình trạng như vậy?
Lời ấy nói xong, ý niệm của Băng Hoàng lập tức trầm mặc lại.
Trong lòng Lâm Hi hơi động, biết rõ chuyện này chỉ sợ dính đến ẩn bí cực lớn của Băng Hoàng. Đang muốn nói gì, trong tai lại nghe được thanh âm của hắn:
- Chuyện này, vốn là ta sẽ không nói cho người khác biết. Bất quá ngươi đã hỏi rồi, ta cũng sẽ không ngại nói cho ngươi biết. Ta có một cừu gia lợi hại, lợi hại đến nỗi chỉ cần một ngón tai liền có thể đem ngươi nghiền chết. Ngươi gặp được hắn, đó là một con đường chết, tuyệt không có may mắn có thể sống sót.
- !!!
- Hắn còn sống?
Trong nội tâm Lâm Hi hung hăng chấn kinh một trận, nói.
Tin tức này đúng là đã vượt qua dự liệu của hắn rồi.
Hắn vốn cho rằng Băng Hoàng chỉ là một thượng cổ cự phách ngẫu nhiên còn sống sót, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải là như vậy. Nếu như hắn nói đúng là sự thật, như vậy chính mình chỉ sợ còn chưa gặp mặt đã có thêm một kẻ địch nguy hiểm.
- Ta đều còn sống, hắn như thế nào lại chết? Tiên Đạo cường giả, đặc biệt là Băng hệ cường giả, chỉ cần là nguyện ý đánh đổi đại giới, muốn sống sót cũng không phải là khó khăn quá lớn.
Băng Hoàng trầm giọng nói.
- Đóng băng chính mình?
Trong đầu Lâm Hi xẹt qua một đạo điện quang.
Tuy Băng Hoàng không nói rõ, nhưng mà Lâm Hi lại nghe ra. Đối phương tựa hồ cũng giống như hắn, cũng là một siêu cấp cường giả Băng hệ.
- Ngươi ngược lại là rất thông minh.
Băng Hoàng hơi có chút ngoài ý muốn:
- Đúng vậy, người kia giống như ta, đều là Tiên Đạo cường giả Băng hệ. Chỉ cần nguyện ý bỏ qua tự do, đem chính mình đóng băng, xác thực có thể kéo dài tuổi thọ thật lâu.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ, loại trạng thái này kỳ thật thì tương đương với ‘Ngủ đông’ rồi, cùng loại với trạng thái phong ấn.
- Tiền bối, người biết hắn bây giờ đang ở đâu không?
Lâm Hi nói.
- Thương hải tang điền, ta nào biết được. Bất quá ta đã có lý do không thể không đi tìm hắn, chờ thời cơ thích hợp, ta liền rời đi thân thể của ngươi, đi đúc lại thân thể khác, hoàn thành nguyện vọng của ta. Cho nên ngươi không cần lo lắng quá nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thượng cổ Băng Hoàng dần dần chìm xuống:
- Năng lượng của ta tiêu hao quá nhiều, không có cách nào lại cùng ngươi trao đổi. Về sau, phải dựa vào chính ngươi...
Thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng không một tiếng động, hoàn toàn quy về yên tĩnh.
- Tiền bối, tiền bối, Băng Hoàng tiền bối...
Lâm Hi kêu lên vài tiếng liên tiếp, bất quá lại không có bất kỳ hồi đáp gì. Chỉ còn lại một viên trạm lam băng châu ở trong thân thể không hề nhúc nhích.
So sánh với lúc trước Lâm Hi nhìn thấy, hạt châu màu xanh này lộ ra vẻ càng thêm suy yếu.
- Xem ra, thật sự rơi vào trạng thái ngủ say.
Ánh mắt Lâm Hi chớp chớp, thầm nghĩ trong lòng.
Tâm niệm vừa động, ý thức của Lâm Hi liền từ bên trong thể nội đi ra, một lần nữa mở mắt ra.
- Cường giả loại này cực trọng tự tôn, căn bản là không cần nói dối với ta. Xem ra hắn thật sự là từ trong trạng thái ngủ say bị đánh phá, đã mất đi đại lượng tiên khí.
Lâm Hi nhẹ gật đầu, lập tức thu hồi tâm thần.
Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, Thượng cổ Băng Hoàng tiêu hao năng lượng quá lớn, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say là sự thật không thể chối cãi. Hơn nữa, rất có thể ở thời gian rất dài về sau, Băng Hoàng đều khó có khả năng xuất hiện.
Bất quá cho dù ý thức ngủ say, nhưng mà vật hắn lưu lại cho Lâm Hi cũng không ít.
- Ông!
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, lập tức triệu xuất ra kiện pháp khí hình thoi ‘Tiểu động thiên’ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại. Trong sát na chạm vào, Lâm Hi lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng rất nặng, rất nặng...
- Thật nặng a!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm giác trên tay không phải là một kiện pháp khí, mà là một ngọn núi, ngay cả vũ động cũng rất khó khăn chứ chưa nói là tế luyện.
- Ông!
Rất nhanh một đạo ý niệm truyền vào trong đầu Lâm Hi, đúng là Quy tức thuật mà Thượng cổ Băng Hoàng đã nói.
Lâm Hi chỉ là nhìn thoáng qua lập tức đem đạo Quy tức thuật này lĩnh ngộ thấu triệt. Ở trên bản chất đây chỉ là một loại tiểu thuật, cho nên tu luyện cũng không phải là rất khó khăn.
Chỉ trong nháy mắt ở trong thể nội Lâm Hi, thông qua vô số tiên khí phù lục ngưng luyện được một đạo ‘Quy tức chi hoàn’. Tâm thần khẽ động, tế lên Quy Tức chi hoàn, một cỗ quang hoa nhàn nhạt giống như là nước chảy từ đan điền Lâm Hi khuếch tán ra toàn thân.
Ông!
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, khí tức toàn thân Lâm Hi liền thu liễm lại một chỗ, một hồi khí tức biến ảo, trong nháy mắt Lâm Hi dung hợp với cả vùng đại địa này lại.
Từ trên tinh thần cảm tri tựa như một khối nham thạch nhô ra, đứng sừng sững ở trên mặt đất.
Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, mặc dù là nhìn bằng mắt thường cũng sinh ra một loại ảo giác. Trong nội tâm không ngừng sinh ra một cái ý niệm trong đầu, chính là cái kia không phải là người, mà là một tảng đá!
- Cảm giác thật kỳ diệu.
Lâm Hi cảm giác được loại biến hóa rõ ràng này.
Quy tức thuật chỉ là một môn tiểu thuật, cũng không có năng lực công kích hay phòng ngự. Nhưng lúc thi triển môn Quy tức chi hoàn này Lâm Hi rõ ràng cảm giác được cả người cùng hoàn cảnh chung quanh như thủy nhũ giao dung, tuy hai mà một.
Hơn nữa trong nội tâm có loại xúc động muốn loại bỏ tất cả ý niệm trong đầu, tiến vào một loại cảnh giới vô tư vô tưởng.
- Trách không được môn Quy tức thuật này có thể giấu được tuyệt học như Sưu La Thiên Địa đại pháp. Sưu La Thiên Địa đại pháp vốn chính là tinh thần sưu tầm, nếu như cá nhân tinh thần tiến vào loại cảm giác vô tư vô tưởng này, tinh thần căn bản là cảm giác không đến.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên có chút minh bạch áo nghĩa của môn Quy tức thuật mà Băng Hoàng cấp cho hắn.
Huyền Quy không nhúc nhích, ngủ đông, ở ẩn hơn một ngàn năm cũng không chết.
Một người không ăn không uống, không hề nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ cũng không có.
Đây không phải là trạng thái tương tự của hắn hiện giờ sao?
- Quy tức đại pháp thật ra là dùng đại địa làm mai rùa, che giấu hết thảy khí tức. Cho nên đại đa số pháp thuật sưu tầm đều có thể bị nó giấu kín. Bất quá nó cũng không phải là vạn năng, cảnh giới cao hơn ngươi trên sáu đẳng cấp, Quy tức đại pháp liền không thể phát huy được tác dụng. Cho nên ngươi tốt nhất vẫn là không nên gặp phải địch nhân quá cường đại.
Băng Hoàng thản nhiên nói, thanh âm của hắn so với trước kia dần dần để lộ ra một cỗ suy yếu.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Hi nói lên từ đáy lòng:
- Đúng rồi, trước kia tiền bối nói tiên cốt đã bị phá hoại cực lớn, bất đắc dĩ mới tiến vào trong cơ thể của ta. Không biết đến cùng là ai có thể đem tiền bối tổn thương thành tình trạng như vậy?
Lời ấy nói xong, ý niệm của Băng Hoàng lập tức trầm mặc lại.
Trong lòng Lâm Hi hơi động, biết rõ chuyện này chỉ sợ dính đến ẩn bí cực lớn của Băng Hoàng. Đang muốn nói gì, trong tai lại nghe được thanh âm của hắn:
- Chuyện này, vốn là ta sẽ không nói cho người khác biết. Bất quá ngươi đã hỏi rồi, ta cũng sẽ không ngại nói cho ngươi biết. Ta có một cừu gia lợi hại, lợi hại đến nỗi chỉ cần một ngón tai liền có thể đem ngươi nghiền chết. Ngươi gặp được hắn, đó là một con đường chết, tuyệt không có may mắn có thể sống sót.
- !!!
- Hắn còn sống?
Trong nội tâm Lâm Hi hung hăng chấn kinh một trận, nói.
Tin tức này đúng là đã vượt qua dự liệu của hắn rồi.
Hắn vốn cho rằng Băng Hoàng chỉ là một thượng cổ cự phách ngẫu nhiên còn sống sót, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải là như vậy. Nếu như hắn nói đúng là sự thật, như vậy chính mình chỉ sợ còn chưa gặp mặt đã có thêm một kẻ địch nguy hiểm.
- Ta đều còn sống, hắn như thế nào lại chết? Tiên Đạo cường giả, đặc biệt là Băng hệ cường giả, chỉ cần là nguyện ý đánh đổi đại giới, muốn sống sót cũng không phải là khó khăn quá lớn.
Băng Hoàng trầm giọng nói.
- Đóng băng chính mình?
Trong đầu Lâm Hi xẹt qua một đạo điện quang.
Tuy Băng Hoàng không nói rõ, nhưng mà Lâm Hi lại nghe ra. Đối phương tựa hồ cũng giống như hắn, cũng là một siêu cấp cường giả Băng hệ.
- Ngươi ngược lại là rất thông minh.
Băng Hoàng hơi có chút ngoài ý muốn:
- Đúng vậy, người kia giống như ta, đều là Tiên Đạo cường giả Băng hệ. Chỉ cần nguyện ý bỏ qua tự do, đem chính mình đóng băng, xác thực có thể kéo dài tuổi thọ thật lâu.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ, loại trạng thái này kỳ thật thì tương đương với ‘Ngủ đông’ rồi, cùng loại với trạng thái phong ấn.
- Tiền bối, người biết hắn bây giờ đang ở đâu không?
Lâm Hi nói.
- Thương hải tang điền, ta nào biết được. Bất quá ta đã có lý do không thể không đi tìm hắn, chờ thời cơ thích hợp, ta liền rời đi thân thể của ngươi, đi đúc lại thân thể khác, hoàn thành nguyện vọng của ta. Cho nên ngươi không cần lo lắng quá nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thượng cổ Băng Hoàng dần dần chìm xuống:
- Năng lượng của ta tiêu hao quá nhiều, không có cách nào lại cùng ngươi trao đổi. Về sau, phải dựa vào chính ngươi...
Thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng không một tiếng động, hoàn toàn quy về yên tĩnh.
- Tiền bối, tiền bối, Băng Hoàng tiền bối...
Lâm Hi kêu lên vài tiếng liên tiếp, bất quá lại không có bất kỳ hồi đáp gì. Chỉ còn lại một viên trạm lam băng châu ở trong thân thể không hề nhúc nhích.
So sánh với lúc trước Lâm Hi nhìn thấy, hạt châu màu xanh này lộ ra vẻ càng thêm suy yếu.
- Xem ra, thật sự rơi vào trạng thái ngủ say.
Ánh mắt Lâm Hi chớp chớp, thầm nghĩ trong lòng.
Tâm niệm vừa động, ý thức của Lâm Hi liền từ bên trong thể nội đi ra, một lần nữa mở mắt ra.
- Cường giả loại này cực trọng tự tôn, căn bản là không cần nói dối với ta. Xem ra hắn thật sự là từ trong trạng thái ngủ say bị đánh phá, đã mất đi đại lượng tiên khí.
Lâm Hi nhẹ gật đầu, lập tức thu hồi tâm thần.
Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, Thượng cổ Băng Hoàng tiêu hao năng lượng quá lớn, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say là sự thật không thể chối cãi. Hơn nữa, rất có thể ở thời gian rất dài về sau, Băng Hoàng đều khó có khả năng xuất hiện.
Bất quá cho dù ý thức ngủ say, nhưng mà vật hắn lưu lại cho Lâm Hi cũng không ít.
- Ông!
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, lập tức triệu xuất ra kiện pháp khí hình thoi ‘Tiểu động thiên’ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại. Trong sát na chạm vào, Lâm Hi lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng rất nặng, rất nặng...
- Thật nặng a!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm giác trên tay không phải là một kiện pháp khí, mà là một ngọn núi, ngay cả vũ động cũng rất khó khăn chứ chưa nói là tế luyện.
/1561
|