Vô dụng thôi.
Lâm Hi lắc đầu:
- Công kích của ngươi vô dụng với ta. Ta biết rõ sơ hở của ngươi rồi, giao thủ lần nữa cũng giống nhau thôi. Hơn nữa, chiến đấu của chúng ta đã chấm dứt rồi.
Lâm Hi nói ra lời này thì đệ tử Tiên La Phái đi tới.
Tên cường giả Đạo Quả của Tiên La Phái hiểu ý, tiến lên trầm giọng nói:
- Chu Dong, không nên hồ đồ. Các ngươi ước đấu đã phân thắng bại. Ngươi bây giờ đã thua. Nếu không phải Lâm sư huynh lưu thủ, ngươi đã bay đầu rồi. Đánh bạc chịu thua. Vu Độc Giáo là hải ngoại đại phái, ở trước mặt nhiều đồng đạo như vậy tông phái hải ngoại của các ngươi không giảng tín nghĩa sao?
Chiến đấu đã chấm dứt, với tư cách chủ nhà và làm người làm chứng, Tiên La Phái cần phải giữ gìn công chính.
Chu Dong hung ác hít một hơi, còn muốn nói điều gì đó. Đệ tử hải ngoại thập phái ở biên giới cũng đã vây quanh. Đệ tử Tiên La Phái nói vậy đã kéo mấy tông phái khác vào chung.
Ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan đúng là trân quý, nhưng nếu vì ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan mà làm thối thanh danh của hải ngoại thập phái ở trên lục địa, bị người xem nhẹ. Sau khi trở về đoán chừng bọn họ sẽ bị gán tội khi sư diệt tổ.
- Chu Dong, ngươi điên rồi. Thua thì nên nhận phạt. Mang ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan giao cho hắn!
- Giáo chủ Vu Độc Giáo nếu biết ngươi nói chuyện không tính toán, làm thối thanh danh của Vu Độc Giáo thì đoán chừng sẽ bổ ngươi đấy!
- Không tệ, không tệ. Giao đồ vật cho hắn đi. Nếu không ngay cả chúng ta cũng bị liên lụy.
...
Một đám đệ tử hải ngoại thập phái nói Nghĩa khí, đó là cái gì? Sớm ném mẹ nó đi.
- Các ngươi đừng hiểu lầm Chu huynh, hắn chỉ muốn chiến đấu mà thôi. Cũng không phải muốn lỡ hẹn.
Tam Tiên Đảo La Tĩnh Hải đột nhiên mở miệng nói, đi ra khỏi đám người.
- Chu huynh, mang ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan giao ra hắn đi.
Một câu làm cho Chu Dong cảm động rơi nước mắt. Hắn chỉ là muốn chiến đấu mà thôi, ở đâu muốn lỡ hẹn.
- Đám hỗn đản các ngươi này, ta làm gì lỡ hẹn?
Cổ tay Chu Dong run lên, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan chói mắt từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại hiện ra, thoáng cái chui vào trong tay đệ tử Tiên La Phái.
- Đúng vậy, là ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan.
Đệ tử Tiên La Phái chủ trì ước đầu nhìn qua một cái, gật gật đầu.
Chu Dong cũng không nhiều lời, nổi giận đùng đùng đi tới. Lại trải qua đám hải ngoại thập phái nhao nhao lên, đột nhiên mở miệng ra, không hề dấu hiệu phun một đạo chân khí vu độc màu đen.
- Oa!
Đệ tử tinh anh của hải ngoại kêu to một tiếng, toàn thân hiện ra hắc khí, một hơi thở gấp không được và ngửa đầu lên.
- Sư huynh!
- Sư huynh!
...
Vài tên đệ tử hải ngoại thập phái quá sợ hãi.
Chu Dong hừ nhẹ một tiếng, cũng không quan tâm, đi qua bên kia.
Nhìn thấy một tên đệ tử tinh anh của hải ngoại thập phái và Chu Dong phun ra một đạo chân khi kịch độc của mình, tên đó lập tức ngã xuống, rất là hữu dụng mà, tại sao không hữu dụng với Lâm Hi?
Trong diễn võ trường, người của Tiên La Phái cũng không quan tâm tới trò hài của hải ngoại thập phái, cầm tiên đan trong tay.
- Lâm huynh, cho.
- Sư huynh, đa tạ.
Lâm Hi gật gật đầu, không chút khách khí cầm lấy ba mươi viên đan dược trong vắt kia, ánh sáng diệu từ Thuần Dương Tiên Đan tỏa, thu vào Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.
Đánh vì người khác? Nghĩa vụ chiến đấu? Thực xin lỗi, hắn không có thói quen này!
Một lần giao thủ có thể thu ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, cớ sao không làm.
Hắn hôm nay đúng là đang thiếu tiên khí, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan tới quá đúng lúc.
Lâm Hi thu thập ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, thân thể của hắn đi tới biên giới.
- Chờ một chút!
Một tiếng hét to truyền đến, hướng của đệ tử hải ngoại thập phái, đám người tách ra, một người trẻ tuổi mặc đạo bào nước biển từ trong đám người đi ra ngoài.
- Ah?
Tròng mắt Lâm Hi hơi híp, dừng lại:
- Chuyện gì?
- Hải ngoại thập phái của chúng ta có mười tông phái, Vu Độc Giáo chỉ là một trong số đó. Hắn thua không phải là chúng ta thua. Trận tiếp theo ta sẽ chiến đấu với ngươi.
Người trẻ tuổi mặc đạo bào màu nước biển nói.
- Vu Độc Giáo đúng là không thể đại diện cho hải ngoại thập phái, nhưng mà ta dựa vào cái gì đáp ứng ngươi?
Lâm Hi cười lạnh nói.
- Hừ! Không phải cần tặng phẩm sao? Chỗ của ta có ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan!
Người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang nói ra, hắn ném tới một cái túi nhỏ, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan ném tới đệ tử Tiên La Phái, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
- Hừ! Ta không quen nhìn nhất chính là loại người như ngươi, ngươi chỉ mưu lợi mới thắng Chu Dong. Hiện tại ta sẽ đánh ngươi thành nguyên hình!
Người trẻ tuổi mặc đạo bào xanh nước biển nói ra, kỳ thật rất nhiều người suy nghĩ hắn đại biểu cho hải ngoại thập phái.
Thực lực của Chu Dong Không hề nghi ngờ đã vượt qua Lâm Hi là đệ tử Phù Lục Kỳ, Lâm Hi có thể đánh bại Chu Dong, cũng không phải chân khí của hắn có bao nhiêu lợi hại, cường hãn bao nhiêu, mà là hắn bằng vào kỹ xảo vượt qua công kích của Chu Dong và kiếm chém vào cổ của Chu Dong mà thôi.
Chu Dong trong hải ngoại thập phái rất có danh tiếng, nhưng mà thanh danh này hơn phân nửa tới từ Vu độc chân khí của hắn mà thôi, hắn giống như một con sâu độc, căn bản không người nào chiến đấu với hắn.
La Tĩnh Hải vừa bắt đầu cổ động Chu Dong ngược lại hơn là độc công của hắn. Nhưng mà vứt bỏ điểm này thì bản thân Chu Dong cũng không phải rất cường đại.
Hắn nắm đấm thẳng băng, không có lương lẹo gì đáng nói cả, trong tông phái hải ngoại thì luận độ hùng hồn của chân khí vượt qua hắn có khối người.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Dong thất bại, mọi người rục rịch, chẳng những không có nhụt chí, ngược lại kích động, muốn tiến lên đả bại Lâm Hi.
- A!
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, nhìn qua đệ tử thiên tài hải ngoại thập phái này.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta, cũng không phải là không thể được. Nhưng mà ta đã từng nói qua rồi, muốn khiêu chiến ta ba mươi viênThuần Dương Tiên Đan đủ sao?
- Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ không phải ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan sao?
Đồng tử trên trẻ tuổi mặc đạo bào màu nước biển này.
- Hừ, đó là trước kia. Chu Dong là Chu Dong, ngươi là ngươi. Quy củ là ta đính. Ngươi muốn khiêu chiến ta? Có thể! Nhưng mà lần này là sáu mươi viên Thuần Dương Tiên Đan. Hơn nữa mỗi lần khiêu chiến phải trả gấp bội.
Giọng của Lâm Hi lạnh lùng vang lên.
Xoạt!
Đám người này xôn xao lên.
- Ngươi đoạt đi.
- Sáu mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, nói đùa gì vậy?
- Quá không hợp thói thường! Ngươi cho rằng là ngươi ai ah, khiêu chiến một lần phải tốn nhiều tiền như vậy?
...
Mọi người nhao nhao tức giận mắng chửi.
Chu Dong khiêu chiến chỉ tốn ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan. Chuyện này làm mọi người còn thừa nhận được. Nhưng hiện tại Lâm Hi tăng lên gấp bội, lập tức làm Người người oán trách.
- Ha ha...
Ở biên giới của diễn võ trường, Âu Dương Nạp Hải cười ha hả:
- Ta biết ngay, tiểu sư đệ không thể nào kiếm ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan được. Đây căn bản không hợp tính nết của hắn.
Thanks
Lâm Hi lắc đầu:
- Công kích của ngươi vô dụng với ta. Ta biết rõ sơ hở của ngươi rồi, giao thủ lần nữa cũng giống nhau thôi. Hơn nữa, chiến đấu của chúng ta đã chấm dứt rồi.
Lâm Hi nói ra lời này thì đệ tử Tiên La Phái đi tới.
Tên cường giả Đạo Quả của Tiên La Phái hiểu ý, tiến lên trầm giọng nói:
- Chu Dong, không nên hồ đồ. Các ngươi ước đấu đã phân thắng bại. Ngươi bây giờ đã thua. Nếu không phải Lâm sư huynh lưu thủ, ngươi đã bay đầu rồi. Đánh bạc chịu thua. Vu Độc Giáo là hải ngoại đại phái, ở trước mặt nhiều đồng đạo như vậy tông phái hải ngoại của các ngươi không giảng tín nghĩa sao?
Chiến đấu đã chấm dứt, với tư cách chủ nhà và làm người làm chứng, Tiên La Phái cần phải giữ gìn công chính.
Chu Dong hung ác hít một hơi, còn muốn nói điều gì đó. Đệ tử hải ngoại thập phái ở biên giới cũng đã vây quanh. Đệ tử Tiên La Phái nói vậy đã kéo mấy tông phái khác vào chung.
Ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan đúng là trân quý, nhưng nếu vì ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan mà làm thối thanh danh của hải ngoại thập phái ở trên lục địa, bị người xem nhẹ. Sau khi trở về đoán chừng bọn họ sẽ bị gán tội khi sư diệt tổ.
- Chu Dong, ngươi điên rồi. Thua thì nên nhận phạt. Mang ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan giao cho hắn!
- Giáo chủ Vu Độc Giáo nếu biết ngươi nói chuyện không tính toán, làm thối thanh danh của Vu Độc Giáo thì đoán chừng sẽ bổ ngươi đấy!
- Không tệ, không tệ. Giao đồ vật cho hắn đi. Nếu không ngay cả chúng ta cũng bị liên lụy.
...
Một đám đệ tử hải ngoại thập phái nói Nghĩa khí, đó là cái gì? Sớm ném mẹ nó đi.
- Các ngươi đừng hiểu lầm Chu huynh, hắn chỉ muốn chiến đấu mà thôi. Cũng không phải muốn lỡ hẹn.
Tam Tiên Đảo La Tĩnh Hải đột nhiên mở miệng nói, đi ra khỏi đám người.
- Chu huynh, mang ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan giao ra hắn đi.
Một câu làm cho Chu Dong cảm động rơi nước mắt. Hắn chỉ là muốn chiến đấu mà thôi, ở đâu muốn lỡ hẹn.
- Đám hỗn đản các ngươi này, ta làm gì lỡ hẹn?
Cổ tay Chu Dong run lên, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan chói mắt từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại hiện ra, thoáng cái chui vào trong tay đệ tử Tiên La Phái.
- Đúng vậy, là ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan.
Đệ tử Tiên La Phái chủ trì ước đầu nhìn qua một cái, gật gật đầu.
Chu Dong cũng không nhiều lời, nổi giận đùng đùng đi tới. Lại trải qua đám hải ngoại thập phái nhao nhao lên, đột nhiên mở miệng ra, không hề dấu hiệu phun một đạo chân khí vu độc màu đen.
- Oa!
Đệ tử tinh anh của hải ngoại kêu to một tiếng, toàn thân hiện ra hắc khí, một hơi thở gấp không được và ngửa đầu lên.
- Sư huynh!
- Sư huynh!
...
Vài tên đệ tử hải ngoại thập phái quá sợ hãi.
Chu Dong hừ nhẹ một tiếng, cũng không quan tâm, đi qua bên kia.
Nhìn thấy một tên đệ tử tinh anh của hải ngoại thập phái và Chu Dong phun ra một đạo chân khi kịch độc của mình, tên đó lập tức ngã xuống, rất là hữu dụng mà, tại sao không hữu dụng với Lâm Hi?
Trong diễn võ trường, người của Tiên La Phái cũng không quan tâm tới trò hài của hải ngoại thập phái, cầm tiên đan trong tay.
- Lâm huynh, cho.
- Sư huynh, đa tạ.
Lâm Hi gật gật đầu, không chút khách khí cầm lấy ba mươi viên đan dược trong vắt kia, ánh sáng diệu từ Thuần Dương Tiên Đan tỏa, thu vào Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.
Đánh vì người khác? Nghĩa vụ chiến đấu? Thực xin lỗi, hắn không có thói quen này!
Một lần giao thủ có thể thu ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, cớ sao không làm.
Hắn hôm nay đúng là đang thiếu tiên khí, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan tới quá đúng lúc.
Lâm Hi thu thập ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, thân thể của hắn đi tới biên giới.
- Chờ một chút!
Một tiếng hét to truyền đến, hướng của đệ tử hải ngoại thập phái, đám người tách ra, một người trẻ tuổi mặc đạo bào nước biển từ trong đám người đi ra ngoài.
- Ah?
Tròng mắt Lâm Hi hơi híp, dừng lại:
- Chuyện gì?
- Hải ngoại thập phái của chúng ta có mười tông phái, Vu Độc Giáo chỉ là một trong số đó. Hắn thua không phải là chúng ta thua. Trận tiếp theo ta sẽ chiến đấu với ngươi.
Người trẻ tuổi mặc đạo bào màu nước biển nói.
- Vu Độc Giáo đúng là không thể đại diện cho hải ngoại thập phái, nhưng mà ta dựa vào cái gì đáp ứng ngươi?
Lâm Hi cười lạnh nói.
- Hừ! Không phải cần tặng phẩm sao? Chỗ của ta có ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan!
Người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang nói ra, hắn ném tới một cái túi nhỏ, ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan ném tới đệ tử Tiên La Phái, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
- Hừ! Ta không quen nhìn nhất chính là loại người như ngươi, ngươi chỉ mưu lợi mới thắng Chu Dong. Hiện tại ta sẽ đánh ngươi thành nguyên hình!
Người trẻ tuổi mặc đạo bào xanh nước biển nói ra, kỳ thật rất nhiều người suy nghĩ hắn đại biểu cho hải ngoại thập phái.
Thực lực của Chu Dong Không hề nghi ngờ đã vượt qua Lâm Hi là đệ tử Phù Lục Kỳ, Lâm Hi có thể đánh bại Chu Dong, cũng không phải chân khí của hắn có bao nhiêu lợi hại, cường hãn bao nhiêu, mà là hắn bằng vào kỹ xảo vượt qua công kích của Chu Dong và kiếm chém vào cổ của Chu Dong mà thôi.
Chu Dong trong hải ngoại thập phái rất có danh tiếng, nhưng mà thanh danh này hơn phân nửa tới từ Vu độc chân khí của hắn mà thôi, hắn giống như một con sâu độc, căn bản không người nào chiến đấu với hắn.
La Tĩnh Hải vừa bắt đầu cổ động Chu Dong ngược lại hơn là độc công của hắn. Nhưng mà vứt bỏ điểm này thì bản thân Chu Dong cũng không phải rất cường đại.
Hắn nắm đấm thẳng băng, không có lương lẹo gì đáng nói cả, trong tông phái hải ngoại thì luận độ hùng hồn của chân khí vượt qua hắn có khối người.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Dong thất bại, mọi người rục rịch, chẳng những không có nhụt chí, ngược lại kích động, muốn tiến lên đả bại Lâm Hi.
- A!
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, nhìn qua đệ tử thiên tài hải ngoại thập phái này.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta, cũng không phải là không thể được. Nhưng mà ta đã từng nói qua rồi, muốn khiêu chiến ta ba mươi viênThuần Dương Tiên Đan đủ sao?
- Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ không phải ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan sao?
Đồng tử trên trẻ tuổi mặc đạo bào màu nước biển này.
- Hừ, đó là trước kia. Chu Dong là Chu Dong, ngươi là ngươi. Quy củ là ta đính. Ngươi muốn khiêu chiến ta? Có thể! Nhưng mà lần này là sáu mươi viên Thuần Dương Tiên Đan. Hơn nữa mỗi lần khiêu chiến phải trả gấp bội.
Giọng của Lâm Hi lạnh lùng vang lên.
Xoạt!
Đám người này xôn xao lên.
- Ngươi đoạt đi.
- Sáu mươi viên Thuần Dương Tiên Đan, nói đùa gì vậy?
- Quá không hợp thói thường! Ngươi cho rằng là ngươi ai ah, khiêu chiến một lần phải tốn nhiều tiền như vậy?
...
Mọi người nhao nhao tức giận mắng chửi.
Chu Dong khiêu chiến chỉ tốn ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan. Chuyện này làm mọi người còn thừa nhận được. Nhưng hiện tại Lâm Hi tăng lên gấp bội, lập tức làm Người người oán trách.
- Ha ha...
Ở biên giới của diễn võ trường, Âu Dương Nạp Hải cười ha hả:
- Ta biết ngay, tiểu sư đệ không thể nào kiếm ba mươi viên Thuần Dương Tiên Đan được. Đây căn bản không hợp tính nết của hắn.
Thanks
/1561
|