Trong hội trường Luyện Khí sĩ các phái, đặc biệt là người của tứ đại hoàng triều đều bị lời của Ngũ hoàng tử làm cả kinh.
Thập bát hoàng tử là cường giả kiếm đạo, cao thủ của Thái Bạch hoàng triều, tu luyện Thái Bạch Kiếm Đạo tới mức độ cực cao. Quan trọng hơn là hắn chính là cường giả thập trọng Thánh Vương!
Nếu như không phải Ngũ hoàng tử tự mình nói ra thì người ở đây còn không biết.
Đối với Thái Bạch hoàng triều mà nói đây tuyệt đối là đả kích lớn. Tuyệt đối là không thể nào dễ dàng bỏ qua.
Người bình thường giết người trong hoàng thất phần lớn là che dấu đi. Không nghĩ tới Lâm Hi làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, chẳng những không có che dấu, ngược lại còn dám lưu chữ ở hiện trường.
Rốt cuộc là người lá gan lớn cỡ nào, coi trời bằng vung cỡ nào cũng không dám làm như vậy.
- Quá kinh người!
- Không thể tưởng tượng nổi!
- Thập bát hoàng tử nói giết là giết!
...
Người của tứ đại hoàng triều nhìn qua Lâm Hi với ánh mắt hoàn toàn khác biệt, vô cùng kính sợ.
Một người giết Thập bát hoàng tử không đáng sợ, đáng sợ hắn giết xong còn dám đứng ở chỗ này.
- Hỗn đản này! Không ngờ lại đánh thêm danh tiếng cho hắn rồi.
Người của Đâu Suất Cung tức giận kêu lên. Đương nhiên bọn họ cảm giác danh tiếng của Lâm Hi đạt tới tận cùng.
Đây không phải điều bọn họ muốn nhìn thấy.
Trên người của Lâm Hi đã có nhiều danh tiếng rồi.
Loại cảm giác này không dễ chịu.
Đối với Lâm Hi, người của ba phái cực kỳ phức tạp, một phương diện hận không thể giết chết hắn. Nhưng một phương diện khác chính là cực kỳ kiêng kị.
Người của ba đại tông phái từng mấy lần suy diễn thiên cơ, suy diễn tung tích của Lâm Hi sau đó giết chết hắn. Đáng tiếc chưa lần nào thành công.
Cuối cùng nhận được tin tức là phó chưởng môn Thần Tiêu Tông đã thêm vào người của hắn một tấm số mệnh phù lục. Cơ hồ tất cả suy diễn thiên cơ với hắn đều vô dụng.
Tiên Đạo Đại Thế Giới lớn như vậy, muốn tìm được một người có thể cũng không dễ dàng.
Ba phái giết Lâm Hi chẳng những không có thành công, ngược lại chết không ít người. Chuyện ở Phong bạo chi môn chính là giáo huấn tốt nhất.
Hôm nay chuyện ở Phong bạo chi môn đã qua đi, Thần Tiêu Tông cùng Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A quan hệ phi thường vi diệu. Lâm Hi này không dễ giết như lúc trước. Hơn nữa nơi này còn là Tiên La Phái.
Nếu ba phái muốn giết người ở đây, Tiên La Phái cho dù trả giá thế nào cũng không cho bọn họ được như nguyện! Hơn nữa đây là biến tướng đẩy Tiên La Phái về phía Thần Tiêu Tông.
Đây là chuyện Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái không muốn nhìn thấy. Nhưng nếu như ra khỏi Tiên La Phái thì khác.
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên rời khỏi Tiên La Phái!
Trong mắt vài tên trưởng lão hiện ra hòa quang lăng lệ ác liệt.
...
Trên khán đài, Tiên Mộng trưởng lão và vài tên trưởng lão Tiên La Phái trưởng lão thấy một màn này thì nhíu mày.
Tiên La Phái cử hành sơ tài cũng không phỉa là cho Thái Bạch hoàng triều tới tìm thù riêng.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta có nhúng tay vào hay không?
Tiên Không trưởng lão nói.
- Chờ một chút. Xem tình huống nói sau. Thái Bạch hoàng triều tuy có thù riêng, nhưng mà theo quy củ chúng ta không thể nhúng tay vào.
Tiên Mộng trưởng lão nhíu mày nói.
- Nhưng mà như vậy chẳng lẽ không ảnh hưởng tới đại điển tấn chức của Tiên La Phái chúng ta sao?
Tiên Không trưởng lão nói.
- Hừ! Từ khi vừa bắt đầu nó đã không phải là đại điển tấn chức rồi.
Tiên Mộng trưởng lão thản nhiên nói.
Lâm Hi đối với đủ loại ánh mắt trên hội trường chỉ coi như không thấy. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, không chút biểu lộ quan sát Ngũ hoàng tử dưới khán đài.
- Người là ta giết, chữ, cũng là ta lưu lại! Bất quá, ... Ta cần phải trốn hay sao?
Lâm Hi chậm rãi nói.
Xoạt!
Đám người sợ ngây người! Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Hi.
Mọi người vốn cho rằng, Lâm Hi chung quy vẫn sẽ phủ nhận một chút. Thật không ngờ, hắn rõ ràng thừa nhận không chút do dự như vậy.
- Ngươi! --
Ngũ hoàng tử giận tím mặt, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong mắt sát cơ nổi lên, hoàn toàn đã bị thái độ của Lâm Hi chọc giận.
Lâm Hi nhìn lướt qua Ngũ hoàng tử , không đợi hắn nói chuyện, áo bào chấn động, giẫm chận trong hư không, chậm rãi từ trên khán đài đi xuống.
Hắn từng bước một, tựa như giẫm lên một bậc thang vô hình vậy, từ trên khán đài đi xuống, một bên lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến ta? Hừ! Ta sẽ thanh toàn ngươi. Ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, không ai có thể không kiêng nể gì đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông cả! --Thái Bạch hoàng triều các ngươi rốt cuộc có nhiều lớn mật, sau khi ở Thuần Dương tửu quán đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta, còn dám chạy đến Tiên La Phái, chỉ hươu bảo ngựa, ác nhân cáo trạng trước nữa?
- Ngươi đã dám đứng ra, vậy ta sẽ mượn ngươi để giết gà dọa khỉ! Cũng để cho người trong thiên hạ thấy. Phàm là người dám đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta, bất kể là cái gì Tứ đại hoàng triều, hay là đại môn đại phái tự phong là thiên hạ đệ nhị gì đó, đều sẽ phải trả một cái giá lớn thảm trọng cả.
Lâm Hi thản nhiên nói, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt không đếm xỉa tới đảo qua trận doanh Đâu Suất Cung!
- Hỗn trướng! Những lời này có ý gì? !
- Ngươi dám ám chỉ Đâu Suất Cung chúng ta ư!
- Lâm Hi, ngươi quả thực tự tìm đường chết!
... ...
Nghe được Lâm Hi nói Tự phong là thiên hạ đệ nhị , đám đệ tử Đâu Suất Cung, kể cả trưởng lão đều như mèo bị dẫm phải đuôi, nổi trận lôi đình.
Lâm Hi lại như không nhìn, không nghe thấy. Đối với sự tức giận của đệ tử Đâu Suất Cung hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Phanh!
Dưới chân đạp mạnh, đại địa chấn động, Lâm Hi rốt cục rơi xuống trong hội trường.
Ngũ hoàng tử đồng tử co rụt lại, rốt cục lộ ra một tia thần sắc ngưng trọng. Hắn vốn muốn tiếp tục mỉa mai, nhưng ngay khi Lâm Hi đáp xuống trong đấu trường thì hắn không khỏi đột nhiên cảm giác được một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
- Có thể đã bắt đầu chưa?
Lâm Hi căn bản không nhìn Ngũ hoàng tử, chỉ nhìn về phía mấy vị trưởng lão Tiên La Phái.
- Ân.
Mấy vị trưởng lão nhẹ gật đầu.
Oanh!
Thiên dao địa chấn, vượt ngoài ý định, người đầu tiên xuất thủ lại là Ngũ hoàng tử !
- Lâm Hi, đền mạng cho thập bát đệ đi!
Ngũ hoàng tử kêu to một tiếng:
- Thái Bạch kiếm đạo! --
Ngâm! --
Một hồi kiếm minh đáng sợ từ sâu trong hư không truyền đến. Nháy mắt, Ngũ hoàng tử toàn thân kiếm khí tăng vọt, kiếm khí vô cùng sáng chói từ trong cơ thể hắn mãnh liệt bắn ra, trong một sát na, đã che dấu thân hình hắn.
Ngay nháy mắt khi Ngũ hoàng tử ra chiêu, cơ hồ đồng thời, Tiên Mộng trưởng lão cũng kích phát cấm chế của hội trường, một đạo tiên đạo cấm chế cường đại ngăn cách đấu trường và khán đài.
Oanh!
Trong thời gian một phần ngàn nháy mắt, một đạo kiếm khí bàng bạc như Ngân Hà, hạo hạo đãng đãng, như Giang Hải vắt ngang hư không, như thiểm điện bổ về phía Lâm Hi.
Một kiếm này bổ ra, sông núi Giang Hà, kể cả không gian đều bị cắt ra, lộ ra một mặt phẳng bóng loáng!
Thập bát hoàng tử là cường giả kiếm đạo, cao thủ của Thái Bạch hoàng triều, tu luyện Thái Bạch Kiếm Đạo tới mức độ cực cao. Quan trọng hơn là hắn chính là cường giả thập trọng Thánh Vương!
Nếu như không phải Ngũ hoàng tử tự mình nói ra thì người ở đây còn không biết.
Đối với Thái Bạch hoàng triều mà nói đây tuyệt đối là đả kích lớn. Tuyệt đối là không thể nào dễ dàng bỏ qua.
Người bình thường giết người trong hoàng thất phần lớn là che dấu đi. Không nghĩ tới Lâm Hi làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, chẳng những không có che dấu, ngược lại còn dám lưu chữ ở hiện trường.
Rốt cuộc là người lá gan lớn cỡ nào, coi trời bằng vung cỡ nào cũng không dám làm như vậy.
- Quá kinh người!
- Không thể tưởng tượng nổi!
- Thập bát hoàng tử nói giết là giết!
...
Người của tứ đại hoàng triều nhìn qua Lâm Hi với ánh mắt hoàn toàn khác biệt, vô cùng kính sợ.
Một người giết Thập bát hoàng tử không đáng sợ, đáng sợ hắn giết xong còn dám đứng ở chỗ này.
- Hỗn đản này! Không ngờ lại đánh thêm danh tiếng cho hắn rồi.
Người của Đâu Suất Cung tức giận kêu lên. Đương nhiên bọn họ cảm giác danh tiếng của Lâm Hi đạt tới tận cùng.
Đây không phải điều bọn họ muốn nhìn thấy.
Trên người của Lâm Hi đã có nhiều danh tiếng rồi.
Loại cảm giác này không dễ chịu.
Đối với Lâm Hi, người của ba phái cực kỳ phức tạp, một phương diện hận không thể giết chết hắn. Nhưng một phương diện khác chính là cực kỳ kiêng kị.
Người của ba đại tông phái từng mấy lần suy diễn thiên cơ, suy diễn tung tích của Lâm Hi sau đó giết chết hắn. Đáng tiếc chưa lần nào thành công.
Cuối cùng nhận được tin tức là phó chưởng môn Thần Tiêu Tông đã thêm vào người của hắn một tấm số mệnh phù lục. Cơ hồ tất cả suy diễn thiên cơ với hắn đều vô dụng.
Tiên Đạo Đại Thế Giới lớn như vậy, muốn tìm được một người có thể cũng không dễ dàng.
Ba phái giết Lâm Hi chẳng những không có thành công, ngược lại chết không ít người. Chuyện ở Phong bạo chi môn chính là giáo huấn tốt nhất.
Hôm nay chuyện ở Phong bạo chi môn đã qua đi, Thần Tiêu Tông cùng Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A quan hệ phi thường vi diệu. Lâm Hi này không dễ giết như lúc trước. Hơn nữa nơi này còn là Tiên La Phái.
Nếu ba phái muốn giết người ở đây, Tiên La Phái cho dù trả giá thế nào cũng không cho bọn họ được như nguyện! Hơn nữa đây là biến tướng đẩy Tiên La Phái về phía Thần Tiêu Tông.
Đây là chuyện Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái không muốn nhìn thấy. Nhưng nếu như ra khỏi Tiên La Phái thì khác.
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên rời khỏi Tiên La Phái!
Trong mắt vài tên trưởng lão hiện ra hòa quang lăng lệ ác liệt.
...
Trên khán đài, Tiên Mộng trưởng lão và vài tên trưởng lão Tiên La Phái trưởng lão thấy một màn này thì nhíu mày.
Tiên La Phái cử hành sơ tài cũng không phỉa là cho Thái Bạch hoàng triều tới tìm thù riêng.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta có nhúng tay vào hay không?
Tiên Không trưởng lão nói.
- Chờ một chút. Xem tình huống nói sau. Thái Bạch hoàng triều tuy có thù riêng, nhưng mà theo quy củ chúng ta không thể nhúng tay vào.
Tiên Mộng trưởng lão nhíu mày nói.
- Nhưng mà như vậy chẳng lẽ không ảnh hưởng tới đại điển tấn chức của Tiên La Phái chúng ta sao?
Tiên Không trưởng lão nói.
- Hừ! Từ khi vừa bắt đầu nó đã không phải là đại điển tấn chức rồi.
Tiên Mộng trưởng lão thản nhiên nói.
Lâm Hi đối với đủ loại ánh mắt trên hội trường chỉ coi như không thấy. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, không chút biểu lộ quan sát Ngũ hoàng tử dưới khán đài.
- Người là ta giết, chữ, cũng là ta lưu lại! Bất quá, ... Ta cần phải trốn hay sao?
Lâm Hi chậm rãi nói.
Xoạt!
Đám người sợ ngây người! Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Hi.
Mọi người vốn cho rằng, Lâm Hi chung quy vẫn sẽ phủ nhận một chút. Thật không ngờ, hắn rõ ràng thừa nhận không chút do dự như vậy.
- Ngươi! --
Ngũ hoàng tử giận tím mặt, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong mắt sát cơ nổi lên, hoàn toàn đã bị thái độ của Lâm Hi chọc giận.
Lâm Hi nhìn lướt qua Ngũ hoàng tử , không đợi hắn nói chuyện, áo bào chấn động, giẫm chận trong hư không, chậm rãi từ trên khán đài đi xuống.
Hắn từng bước một, tựa như giẫm lên một bậc thang vô hình vậy, từ trên khán đài đi xuống, một bên lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến ta? Hừ! Ta sẽ thanh toàn ngươi. Ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, không ai có thể không kiêng nể gì đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông cả! --Thái Bạch hoàng triều các ngươi rốt cuộc có nhiều lớn mật, sau khi ở Thuần Dương tửu quán đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta, còn dám chạy đến Tiên La Phái, chỉ hươu bảo ngựa, ác nhân cáo trạng trước nữa?
- Ngươi đã dám đứng ra, vậy ta sẽ mượn ngươi để giết gà dọa khỉ! Cũng để cho người trong thiên hạ thấy. Phàm là người dám đánh chết đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta, bất kể là cái gì Tứ đại hoàng triều, hay là đại môn đại phái tự phong là thiên hạ đệ nhị gì đó, đều sẽ phải trả một cái giá lớn thảm trọng cả.
Lâm Hi thản nhiên nói, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt không đếm xỉa tới đảo qua trận doanh Đâu Suất Cung!
- Hỗn trướng! Những lời này có ý gì? !
- Ngươi dám ám chỉ Đâu Suất Cung chúng ta ư!
- Lâm Hi, ngươi quả thực tự tìm đường chết!
... ...
Nghe được Lâm Hi nói Tự phong là thiên hạ đệ nhị , đám đệ tử Đâu Suất Cung, kể cả trưởng lão đều như mèo bị dẫm phải đuôi, nổi trận lôi đình.
Lâm Hi lại như không nhìn, không nghe thấy. Đối với sự tức giận của đệ tử Đâu Suất Cung hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Phanh!
Dưới chân đạp mạnh, đại địa chấn động, Lâm Hi rốt cục rơi xuống trong hội trường.
Ngũ hoàng tử đồng tử co rụt lại, rốt cục lộ ra một tia thần sắc ngưng trọng. Hắn vốn muốn tiếp tục mỉa mai, nhưng ngay khi Lâm Hi đáp xuống trong đấu trường thì hắn không khỏi đột nhiên cảm giác được một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
- Có thể đã bắt đầu chưa?
Lâm Hi căn bản không nhìn Ngũ hoàng tử, chỉ nhìn về phía mấy vị trưởng lão Tiên La Phái.
- Ân.
Mấy vị trưởng lão nhẹ gật đầu.
Oanh!
Thiên dao địa chấn, vượt ngoài ý định, người đầu tiên xuất thủ lại là Ngũ hoàng tử !
- Lâm Hi, đền mạng cho thập bát đệ đi!
Ngũ hoàng tử kêu to một tiếng:
- Thái Bạch kiếm đạo! --
Ngâm! --
Một hồi kiếm minh đáng sợ từ sâu trong hư không truyền đến. Nháy mắt, Ngũ hoàng tử toàn thân kiếm khí tăng vọt, kiếm khí vô cùng sáng chói từ trong cơ thể hắn mãnh liệt bắn ra, trong một sát na, đã che dấu thân hình hắn.
Ngay nháy mắt khi Ngũ hoàng tử ra chiêu, cơ hồ đồng thời, Tiên Mộng trưởng lão cũng kích phát cấm chế của hội trường, một đạo tiên đạo cấm chế cường đại ngăn cách đấu trường và khán đài.
Oanh!
Trong thời gian một phần ngàn nháy mắt, một đạo kiếm khí bàng bạc như Ngân Hà, hạo hạo đãng đãng, như Giang Hải vắt ngang hư không, như thiểm điện bổ về phía Lâm Hi.
Một kiếm này bổ ra, sông núi Giang Hà, kể cả không gian đều bị cắt ra, lộ ra một mặt phẳng bóng loáng!
/1561
|