Rắc rắc rắc!
Xương cốt toàn thân của Lâm Hi bộc phát ra một hồi những tiếng kêu rắc rắc rắc nho nhỏ. Đối mặt một đòn sấm sét của Xích Luyện Tông, Lâm Hi cũng thi triển ra tuyệt chiêu tuyệt học của chính mình.
Ông!
Trong vòng mấy trượng chung quanh Lâm Hi, không khí bắt đầu vặn vẹo. Một cỗ khí tức hào hùng, hùng hồn tản mát ra từ trong cơ thể hắn. Vốn Lâm Hi chỉ là gượng gạo chống lại Xích Luyện Tông, nhưng đến khi hắn thi triển ra pháp môn tích lực Chuy Kích Tam Liên Thức thì ngay trong khoảnh khắc đó, khí tức trên người liền ngập trời ngập biển, hoàn toàn áp chế được Xích Luyện Tông.
Nếu như nói Xích Luyện Tông là một con hồng hoang mãnh thú, như vậy lúc này Lâm Hi chính là một con thú hung tàn đáng sợ nhất từng có trên mặt đất thời hồng hoang. Ở dưới chân hắn, mặt đất bắt đầu run rẩy, phảng phất như lo ngại trước lực lượng đáng sợ của hắn!
- Nộ Phách Hoa Sơn!
Không có chút do dự nào, trong ánh chớp đá lửa, Lâm Hi bước tới một bước lập tức chính là đi xa hơn mười trượng, hai tay vung lên giống như một cây búa lớn động trời rồi hung hăng đánh xuống, hoàn toàn không để cho Xích Luyện Tông có cơ hội ứng biến.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, trên người Lâm Hi bộc phát ra ngoài một lực lượng đủ sức dời núi lấp biển. Xích Luyện Tông bị Lâm Hi bổ cho một quyền như vậy, toàn thân run rẩy dữ dội. Lão giống như một quả bóng cao su mà kêu thảm một tiếng. Rồi bịch một tiếng, bị Lâm Hi nặng nề đánh bay đi ra ngoài.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thân hình Xích Luyện Tông nhảy lộn nhào vô số vòng trên mặt đất, khuấy lên bụi mù đầy trời, một lúc lâu mới lắng đọng xuống.
- Cái gì!
Trong đại điện chưởng giáo trên đỉnh núi Liệt Dương Tông, một thanh niên mặt mày vóc người có bẩy phần tương tự Xích Luyện Tông cả kinh đứng lên, không thể tin nhìn xuống dưới chân núi.
Hống!
Cơ hồ là đồng thời, ở dưới chân núi cũng bộc phát ra một cơn ồn ào náo động vang trời.
- Trời ạ! Mọi người mau nhìn!
- Xích Luyện Tông lại bị đánh bại, làm sao có thể thế được? ! !
- Hắn vừa mới còn bị Xích Luyện Tông đánh bay, làm thế nào đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy!
- Người nầy không phải là người, hắn làm như thế nào được vậy?
.. .
Thấy Tông chủ Liệt Dương Tông bị Lâm Hi dùng một chưởng đánh bay, mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Phải biết rằng Xích Luyện Tông trước một giây vẫn còn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thần chắn sát thần, phật trở sát phật, khí thế có một không hai.
Tuy nhiên sau một khắc, liền bị Lâm Hi nện như đả cẩu, hung hăng đánh bay. Trước sau tương phản thế này thì có phần quá lớn. Đến nỗi ở trong đầu mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Điều này thật giống như là hoàng đế thống lĩnh thiên hạ, trước một khắc vẫn còn đón nhận quần thần quỳ lạy, vạn dân kính ngưỡng. Nhưng mà sau một khắc, liền quỳ xuống vái lạy đối với một người nông dân làm ruộng.
Tương phản thế này cũng có phần quá lớn!
Tất cả uy nghiêm, hình tượng cường đại, bất bại mà Xích Luyện Tông tạo ra trong giới Tông phái, cùng với một quyền này của Lâm Hi, lập tức hoàn toàn sụp đổ, tan thành tro bụi.
- Ầm!
Từng cột bụi đất hóa thành bão táp, phóng lên cao, Xích Luyện Tông từ trong cơn bão táp ngồi dậy rồi đứng lên. Toàn thân của hắn đẫm máu, nhưng khí tức lại trở nên càng thêm cường đại, nhìn vào đôi mắt hắn, phảng phất như thấy một con mãnh thú hung ác nhất. Hắn gắt gao nhìn chăm chú Lâm Hi.
- Ta đã xem thường ngươi. Lâm Hi, ta thừa nhận ngươi có tư cách khiêu chiến ta. Nhưng ngươi vẫn phải chết, tuyệt đối không có kết quả thứ hai!
Xích Luyện Tông âm thanh như sấm dậy, vang vọng trên khắp bầu trời. Từ trên người lão tản mát ra mãnh liệt khí tức nguy hiểm.
- Xích Luyện Tông, ngươi không có tư cách nói những lời này. Từ lúc các ngươi bắt đi cô cô của ta, Liệt Dương Tông cũng đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Sai lầm này, chỉ có thể dùng lượng lớn máu tươi để gột rửa!
Âm thanh của Lâm Hi, lạnh lùng thật là giống như những mảnh băng vụn cọ xát vào nhau.
Ý định giết người trên người hắn đã trở nên đậm đặc đến một tình trạng đáng sợ. Vẻn vẹn chỉ cần liếc mắt nhìn đều làm cho người ta có cảm giác thấy ghê người.
- Sát!
Không có bất cứ lời dư thừa nào, hai người cơ hồ là đồng thời phóng tới. Giống như hai con hung thú khổng lồ mạnh mẽ dữ tợn, nặng nề đâm sầm vào nhau.
Ầm vang!
Một cỗ chấn khí vô cùng vô tận, bỗng chốc phụt ra lan tỏa về bốn phương tám hướng. Những viên đá lớn to bằng cái đầu bay ra từ trong chấn khí, bắn đi khắp tứ phương. Va chạm kịch liệt làm bắn lên bụi đất kinh động đầy trời, nhanh chóng bao phủ bóng dáng của hai người.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những đợt nổ mạnh liên miên không ngừng. Trên núi Liệt Dương Tông trời rung đất động. Hai người liều chết đánh giết đã biến cả núi Liệt Dương Tông thành bãi chiến trường.
- Chạy mau!
Cũng không biết ai hô to một tiếng, sau đó mọi người bắt đầu chạy tán loạn khắp mọi nơi. Trong lúc hai vị Võ Giả hàng đầu đánh giết, tình trạng đã khiến trên núi Liệt Dương Tông trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Phanh!
Một người đệ tử trọng yếu của Liệt Dương Tông né tránh không kịp, bị chấn khí hai người giao đấu lan đến, bịch một tiếng nổ thành đám thịt nát bấy.
Đám người càng trở nên bối rối hỗn loạn.
Núi Liệt Dương Tông cũng không phải sơn môn của Lâm Hi, giao chiến ở chỗ này thì Lâm Hi căn bản không kiêng kỵ gì. Hắn hoàn toàn là có ý thức, cứ thế dẫn chiến trường tới những nơi nhiều người.
Ầm!
Một vòng đệ tử Liệt Dương Tông né tránh không kịp, lập tức oanh một tiếng, nổ thành phấn vụn.
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng!
Trong lòng Lâm Hi đối với Liệt Dương Tông là oán hận cực kỳ, căn bản không có cái gì kiêng nể. Mà trong lòng Xích Luyện Tông mặc dù phẫn nộ, nhưng lúc này cũng không thể quản nhiều như vậy. Lão chỉ có một ý nghĩ, chính là giết cho bằng được Lâm Hi.
Hai người giao đấu, quyền quyền nện lên da thịt hoàn toàn là dốc hết sức lực, không có một chút giả dối.
Xích Luyện Tông có kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo, cường đại đến mức khó có thể tin nổi. Mà Lâm Hi vốn đã có kinh nghiệm đánh giết của võ thuật truyền thống từ lúc ở tại một thế giới khác. Vào giờ phút này hắn cũng phô ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người sàn sàn như nhau nên đánh chẳng phân biệt được, rất khó giải quyết.
Sức mạnh lực lượng của Xích Luyện Tông vốn vượt qua Lâm Hi, mỗi một lần đều là dùng thế lớn lực mạnh. Mà Lâm Hi lại mạnh về khoản dùng lực phá hoại của Nội Gia Quyền để tích lũy ưu thế. Mười lăm vạn Cự Lực, lại có lực bộc phát từ trong nội tạng nên uy lực của lực phá hoại cơ hồ không kém hơn hai mươi lăm vạn cân bộc phát bên ngoài thân của Xích Luyện Tông.
Điều càng làm cho Xích Luyện Tông kiêng kỵ là, cho dù hắn ở trên người Lâm Hi đã tạo thành tổn hại, nhưng khi tích lũy đến mức độ nhất định thì Lâm Hi lại dùng một chiêu Chuy Kích Tam Liên Thức . Vậy là có thể làm cho ưu thế vừa rồi của hắn không còn sót lại chút gì, hai bên quay trở lại bắt đầu như nhau.
Xương cốt toàn thân của Lâm Hi bộc phát ra một hồi những tiếng kêu rắc rắc rắc nho nhỏ. Đối mặt một đòn sấm sét của Xích Luyện Tông, Lâm Hi cũng thi triển ra tuyệt chiêu tuyệt học của chính mình.
Ông!
Trong vòng mấy trượng chung quanh Lâm Hi, không khí bắt đầu vặn vẹo. Một cỗ khí tức hào hùng, hùng hồn tản mát ra từ trong cơ thể hắn. Vốn Lâm Hi chỉ là gượng gạo chống lại Xích Luyện Tông, nhưng đến khi hắn thi triển ra pháp môn tích lực Chuy Kích Tam Liên Thức thì ngay trong khoảnh khắc đó, khí tức trên người liền ngập trời ngập biển, hoàn toàn áp chế được Xích Luyện Tông.
Nếu như nói Xích Luyện Tông là một con hồng hoang mãnh thú, như vậy lúc này Lâm Hi chính là một con thú hung tàn đáng sợ nhất từng có trên mặt đất thời hồng hoang. Ở dưới chân hắn, mặt đất bắt đầu run rẩy, phảng phất như lo ngại trước lực lượng đáng sợ của hắn!
- Nộ Phách Hoa Sơn!
Không có chút do dự nào, trong ánh chớp đá lửa, Lâm Hi bước tới một bước lập tức chính là đi xa hơn mười trượng, hai tay vung lên giống như một cây búa lớn động trời rồi hung hăng đánh xuống, hoàn toàn không để cho Xích Luyện Tông có cơ hội ứng biến.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, trên người Lâm Hi bộc phát ra ngoài một lực lượng đủ sức dời núi lấp biển. Xích Luyện Tông bị Lâm Hi bổ cho một quyền như vậy, toàn thân run rẩy dữ dội. Lão giống như một quả bóng cao su mà kêu thảm một tiếng. Rồi bịch một tiếng, bị Lâm Hi nặng nề đánh bay đi ra ngoài.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thân hình Xích Luyện Tông nhảy lộn nhào vô số vòng trên mặt đất, khuấy lên bụi mù đầy trời, một lúc lâu mới lắng đọng xuống.
- Cái gì!
Trong đại điện chưởng giáo trên đỉnh núi Liệt Dương Tông, một thanh niên mặt mày vóc người có bẩy phần tương tự Xích Luyện Tông cả kinh đứng lên, không thể tin nhìn xuống dưới chân núi.
Hống!
Cơ hồ là đồng thời, ở dưới chân núi cũng bộc phát ra một cơn ồn ào náo động vang trời.
- Trời ạ! Mọi người mau nhìn!
- Xích Luyện Tông lại bị đánh bại, làm sao có thể thế được? ! !
- Hắn vừa mới còn bị Xích Luyện Tông đánh bay, làm thế nào đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy!
- Người nầy không phải là người, hắn làm như thế nào được vậy?
.. .
Thấy Tông chủ Liệt Dương Tông bị Lâm Hi dùng một chưởng đánh bay, mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Phải biết rằng Xích Luyện Tông trước một giây vẫn còn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thần chắn sát thần, phật trở sát phật, khí thế có một không hai.
Tuy nhiên sau một khắc, liền bị Lâm Hi nện như đả cẩu, hung hăng đánh bay. Trước sau tương phản thế này thì có phần quá lớn. Đến nỗi ở trong đầu mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Điều này thật giống như là hoàng đế thống lĩnh thiên hạ, trước một khắc vẫn còn đón nhận quần thần quỳ lạy, vạn dân kính ngưỡng. Nhưng mà sau một khắc, liền quỳ xuống vái lạy đối với một người nông dân làm ruộng.
Tương phản thế này cũng có phần quá lớn!
Tất cả uy nghiêm, hình tượng cường đại, bất bại mà Xích Luyện Tông tạo ra trong giới Tông phái, cùng với một quyền này của Lâm Hi, lập tức hoàn toàn sụp đổ, tan thành tro bụi.
- Ầm!
Từng cột bụi đất hóa thành bão táp, phóng lên cao, Xích Luyện Tông từ trong cơn bão táp ngồi dậy rồi đứng lên. Toàn thân của hắn đẫm máu, nhưng khí tức lại trở nên càng thêm cường đại, nhìn vào đôi mắt hắn, phảng phất như thấy một con mãnh thú hung ác nhất. Hắn gắt gao nhìn chăm chú Lâm Hi.
- Ta đã xem thường ngươi. Lâm Hi, ta thừa nhận ngươi có tư cách khiêu chiến ta. Nhưng ngươi vẫn phải chết, tuyệt đối không có kết quả thứ hai!
Xích Luyện Tông âm thanh như sấm dậy, vang vọng trên khắp bầu trời. Từ trên người lão tản mát ra mãnh liệt khí tức nguy hiểm.
- Xích Luyện Tông, ngươi không có tư cách nói những lời này. Từ lúc các ngươi bắt đi cô cô của ta, Liệt Dương Tông cũng đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Sai lầm này, chỉ có thể dùng lượng lớn máu tươi để gột rửa!
Âm thanh của Lâm Hi, lạnh lùng thật là giống như những mảnh băng vụn cọ xát vào nhau.
Ý định giết người trên người hắn đã trở nên đậm đặc đến một tình trạng đáng sợ. Vẻn vẹn chỉ cần liếc mắt nhìn đều làm cho người ta có cảm giác thấy ghê người.
- Sát!
Không có bất cứ lời dư thừa nào, hai người cơ hồ là đồng thời phóng tới. Giống như hai con hung thú khổng lồ mạnh mẽ dữ tợn, nặng nề đâm sầm vào nhau.
Ầm vang!
Một cỗ chấn khí vô cùng vô tận, bỗng chốc phụt ra lan tỏa về bốn phương tám hướng. Những viên đá lớn to bằng cái đầu bay ra từ trong chấn khí, bắn đi khắp tứ phương. Va chạm kịch liệt làm bắn lên bụi đất kinh động đầy trời, nhanh chóng bao phủ bóng dáng của hai người.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những đợt nổ mạnh liên miên không ngừng. Trên núi Liệt Dương Tông trời rung đất động. Hai người liều chết đánh giết đã biến cả núi Liệt Dương Tông thành bãi chiến trường.
- Chạy mau!
Cũng không biết ai hô to một tiếng, sau đó mọi người bắt đầu chạy tán loạn khắp mọi nơi. Trong lúc hai vị Võ Giả hàng đầu đánh giết, tình trạng đã khiến trên núi Liệt Dương Tông trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Phanh!
Một người đệ tử trọng yếu của Liệt Dương Tông né tránh không kịp, bị chấn khí hai người giao đấu lan đến, bịch một tiếng nổ thành đám thịt nát bấy.
Đám người càng trở nên bối rối hỗn loạn.
Núi Liệt Dương Tông cũng không phải sơn môn của Lâm Hi, giao chiến ở chỗ này thì Lâm Hi căn bản không kiêng kỵ gì. Hắn hoàn toàn là có ý thức, cứ thế dẫn chiến trường tới những nơi nhiều người.
Ầm!
Một vòng đệ tử Liệt Dương Tông né tránh không kịp, lập tức oanh một tiếng, nổ thành phấn vụn.
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng!
Trong lòng Lâm Hi đối với Liệt Dương Tông là oán hận cực kỳ, căn bản không có cái gì kiêng nể. Mà trong lòng Xích Luyện Tông mặc dù phẫn nộ, nhưng lúc này cũng không thể quản nhiều như vậy. Lão chỉ có một ý nghĩ, chính là giết cho bằng được Lâm Hi.
Hai người giao đấu, quyền quyền nện lên da thịt hoàn toàn là dốc hết sức lực, không có một chút giả dối.
Xích Luyện Tông có kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo, cường đại đến mức khó có thể tin nổi. Mà Lâm Hi vốn đã có kinh nghiệm đánh giết của võ thuật truyền thống từ lúc ở tại một thế giới khác. Vào giờ phút này hắn cũng phô ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người sàn sàn như nhau nên đánh chẳng phân biệt được, rất khó giải quyết.
Sức mạnh lực lượng của Xích Luyện Tông vốn vượt qua Lâm Hi, mỗi một lần đều là dùng thế lớn lực mạnh. Mà Lâm Hi lại mạnh về khoản dùng lực phá hoại của Nội Gia Quyền để tích lũy ưu thế. Mười lăm vạn Cự Lực, lại có lực bộc phát từ trong nội tạng nên uy lực của lực phá hoại cơ hồ không kém hơn hai mươi lăm vạn cân bộc phát bên ngoài thân của Xích Luyện Tông.
Điều càng làm cho Xích Luyện Tông kiêng kỵ là, cho dù hắn ở trên người Lâm Hi đã tạo thành tổn hại, nhưng khi tích lũy đến mức độ nhất định thì Lâm Hi lại dùng một chiêu Chuy Kích Tam Liên Thức . Vậy là có thể làm cho ưu thế vừa rồi của hắn không còn sót lại chút gì, hai bên quay trở lại bắt đầu như nhau.
/1561
|