"Lão thái thái!” Thẩm thị nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên không them để ý đến mình, bèn quay sang lão thái thái để tìm chỗ dựa mới.
Mà đối với chủ ý đột nhiên thay đổi của Phượng Cẩn Nguyên muốn lưu lại ba người Diêu thị, lão thái thái lại không hiểu cũng không tình nguyện. Nhưng nàng cũng không ngu ngốc giống Thẩm thị, nhi tử nàng vừa nghe quản gia nói gì đó rồi mới quyết định, nhất định đã có chuyện xảy ra.
Nàng trừng mắt Thẩm thị, quyền trượng lại nện xuống đất: “Nhà này lão gia là người quyết định, từ lúc nào tới phiên ngươi nói! Trầm Ngư, đỡ mẫu thân ngươi trở về.”
Lão thái thái đã tỏ rõ thái độ, Phượng Trầm Ngư không dám tiếp tục để Thẩm thị khóc lóc om sòm, cúi người bên tay ả nói: “Mẫu thân yên tâm, phu thân tự sẽ có chủ trương, sẽ không bạc đãi Trầm Ngư.”
Thẩm thị vụng trộm liếc sang khuôn mặt tực giận của lão thái thái, bà vò khăn trong tay, bán tính bán nghi đi theo nữ nhi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Phượng Tử Duệ, ôm một bụng hỏa khí, hung hăng hướng Phượng Tử Duệ đẩy một cái.
Tiểu hài tử sao có thể chịu được một cái đẩy, Phượng Tử Duệ lui về sau hai bước, bịch một cái liền an vị ngã trên đất.
Bị ngã đau, nhưng cũng không dám khóc, chỉ dùng hàm răng cắn môi, hai tay nhỏ nắm chặt, thở có chút gấp gáp.
Phượng Vũ Hành cùng Diêu thị đỡ Phượng Tử Duệ dậy, Diêu thị đau lòng lau nước mắt, Phượng Vũ Hành hít sâu một tiếng, giống như đang tự nói nhưng vẫn đảm bảo mọi người trong phòng đều nghe được âm thanh: “Thật đúng là nhiều tai nạn, trên đường xa phu bỗng chết bất đắc kỳ tử, về lại trong phủ cũng sống không an toàn, như vậy không bằng để cho chúng ta trở lại sơn thôn tốt hơn.”
Nàng cố ý nhắc lại chuyện xa phu, đồng thời nhìn phản ứng của từng người.
Một tia lướt qua, thoáng nhìn thấy Thẩm thị cùng Phượng Trầm Ngư mới bước ra khỏi cửa phòng bóng lưng chợt cứng đờ. Lập tức vội vàng rời khỏi chính đường.
Lão thái thái ngược lại không có phản ứng gì, chỉ là Phượng Vũ Hành thoáng nhìn qua, phát hiện Phượng Cẩn Nguyên con ngươi đột nhiên co rút.
Nàng cười lạnh, trong lòng đã rõ.
Trên đường về Liễu Viên, Phượng Vũ Hành đang đoán xem ra quản gia Hà trung đã nói gì với Phượng Cẩn Nguyên. Nàng có thể nhìn ra được, Thẩm thị muốn đưa nàng vào trong miếu, cả Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái đều động tâm.
Nàng xuất phủ vào miếu, hoàn toàn có khả năng.
Càng nghĩ chuyện đi nửa đường bị cướp giết hẳn không phải nhắm vào Diêu thị và Phượng Tử Duệ, Diêu thị là con gái của tội thần còn bị biến thành thiếp, dù trở về phủ cũng không có khả năng làm được gì. Phượng Tử Duệ là nam hài, nhưng Thẩm thị cũng sinh được con trai trai trưởng Phượng Tử Hạo, tài sản Phượng gia không tới lượt Tử Duệ.
Vậy thì càng thêm khẳng định tất cả đều là nhắm vào nàng, thậm chí ba năm trước xuất phủ, một nửa là không phải đơn thuần là do Phượng gia sợ bị Diệu vạ lay.
Nàng trầm tư không nói khiến Diêu thị lo lắng, nhỏ giọng: “A Hành có phải con đi đường quá mệt mỏi không? Làm sao…”
“Hả?” Nàng lấy lại tinh thần nhìn Diêu thị, “Mẫu thân vừa nói cái gì?”
“Ta…” Diêu thị cũng không biết nên nói thế nào, nhịn nửa ngày mới mở miệng: “Sao lúc nãy ở chính đường con lại nặng lời như vậy?”
“A”. Nàng cười một tiếng, “Lúc trước chúng ta đều thuận theo an bài của Phượng gia, kết quả đổi lấy được gì? Mấy năm trời ở Tây Bình thôn, mẫu thân còn hi vọng gì?”
Nhắc tới Tây Bình thôn, Diêu thị cũng mất bình tĩnh. Ba năm trôi qua nàng cũng không còn ôm hi vọng, sở dĩ lần này nàng lựa chọn trở về Phượng gia, là muốn cho hai đứa con mình có tương lai tốt. Có Phượng gia làm chủ dù sao cũng tốt hơn trong sơn thôn.
Tôn ma ma cũng thấy rõ thái độ khi trước củaPhượng gia với Diêu thị, bèn hỏi:“Chuyện của phu xe, lão gia nói thế nào?”
Diêu thị hít một tiếng, không đáp. Phượng Vũ Hành vỗ vỗ vai Tôn ma ma:“Phụ thân cùng tổ mẫu nửa câu cũng không lo lắng”. Nhớ tới mỗi câu đều khiến nàng không thoải mái, đổi sang phương thức biểu đạt của mình: “Người ta căn bản không quản chúng ta sống chết, ngay cả bộ dáng quan tâm cũng không thèm cho. Cho nên, mẫu thân, ma ma, đừng có trông cậy Phượng phủ sẽ đối xử tốt với chúng ta, không ngáng chân chúng ta, đã là quá tốt rồi.”
Lời này cũng là nói cho Diêu thị nghe, người mẫu thân này nàng đương nhiên sẽ tìm cơ hội khuyên giải, thế nhưng bây giờ nàng chỉ muốn biết rốt cuộc quản gia cùng Phượng Cẩn Nguyên đã nói chuyện gì.
Phượng Cẩn Nguyên đã đổi ý để các nàng lưu lại Phượng phủ, vậy là tạm thời ngầm chấp nhận mối hôn sự giữa nàng cùng Cửu hoàng tử. Nhưng một hôn sự tốt như vậy, Phượng gia hẳn muốn đưa cho Phượng Trầm Ngư, vậy tại sao giờ đột nhiên đổi ý?
Nàng nghĩ tới không khí đau thương của đại quân, khả năng duy nhất…
Phượng Vũ Hành đang đi đột nhiên dừng lại, Phượng Tử Duệ đang đi đụng lảo đảo một bước. Diêu thị nghi ngờ nhìn nàng, mi tâm nàng khóa chặt, không nói một lời.
Nhưng một ý niệm trong đầu lại nàng lóe lên – Cửu hoàng tử xảy ra chuyện!
Mà đối với chủ ý đột nhiên thay đổi của Phượng Cẩn Nguyên muốn lưu lại ba người Diêu thị, lão thái thái lại không hiểu cũng không tình nguyện. Nhưng nàng cũng không ngu ngốc giống Thẩm thị, nhi tử nàng vừa nghe quản gia nói gì đó rồi mới quyết định, nhất định đã có chuyện xảy ra.
Nàng trừng mắt Thẩm thị, quyền trượng lại nện xuống đất: “Nhà này lão gia là người quyết định, từ lúc nào tới phiên ngươi nói! Trầm Ngư, đỡ mẫu thân ngươi trở về.”
Lão thái thái đã tỏ rõ thái độ, Phượng Trầm Ngư không dám tiếp tục để Thẩm thị khóc lóc om sòm, cúi người bên tay ả nói: “Mẫu thân yên tâm, phu thân tự sẽ có chủ trương, sẽ không bạc đãi Trầm Ngư.”
Thẩm thị vụng trộm liếc sang khuôn mặt tực giận của lão thái thái, bà vò khăn trong tay, bán tính bán nghi đi theo nữ nhi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Phượng Tử Duệ, ôm một bụng hỏa khí, hung hăng hướng Phượng Tử Duệ đẩy một cái.
Tiểu hài tử sao có thể chịu được một cái đẩy, Phượng Tử Duệ lui về sau hai bước, bịch một cái liền an vị ngã trên đất.
Bị ngã đau, nhưng cũng không dám khóc, chỉ dùng hàm răng cắn môi, hai tay nhỏ nắm chặt, thở có chút gấp gáp.
Phượng Vũ Hành cùng Diêu thị đỡ Phượng Tử Duệ dậy, Diêu thị đau lòng lau nước mắt, Phượng Vũ Hành hít sâu một tiếng, giống như đang tự nói nhưng vẫn đảm bảo mọi người trong phòng đều nghe được âm thanh: “Thật đúng là nhiều tai nạn, trên đường xa phu bỗng chết bất đắc kỳ tử, về lại trong phủ cũng sống không an toàn, như vậy không bằng để cho chúng ta trở lại sơn thôn tốt hơn.”
Nàng cố ý nhắc lại chuyện xa phu, đồng thời nhìn phản ứng của từng người.
Một tia lướt qua, thoáng nhìn thấy Thẩm thị cùng Phượng Trầm Ngư mới bước ra khỏi cửa phòng bóng lưng chợt cứng đờ. Lập tức vội vàng rời khỏi chính đường.
Lão thái thái ngược lại không có phản ứng gì, chỉ là Phượng Vũ Hành thoáng nhìn qua, phát hiện Phượng Cẩn Nguyên con ngươi đột nhiên co rút.
Nàng cười lạnh, trong lòng đã rõ.
Trên đường về Liễu Viên, Phượng Vũ Hành đang đoán xem ra quản gia Hà trung đã nói gì với Phượng Cẩn Nguyên. Nàng có thể nhìn ra được, Thẩm thị muốn đưa nàng vào trong miếu, cả Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái đều động tâm.
Nàng xuất phủ vào miếu, hoàn toàn có khả năng.
Càng nghĩ chuyện đi nửa đường bị cướp giết hẳn không phải nhắm vào Diêu thị và Phượng Tử Duệ, Diêu thị là con gái của tội thần còn bị biến thành thiếp, dù trở về phủ cũng không có khả năng làm được gì. Phượng Tử Duệ là nam hài, nhưng Thẩm thị cũng sinh được con trai trai trưởng Phượng Tử Hạo, tài sản Phượng gia không tới lượt Tử Duệ.
Vậy thì càng thêm khẳng định tất cả đều là nhắm vào nàng, thậm chí ba năm trước xuất phủ, một nửa là không phải đơn thuần là do Phượng gia sợ bị Diệu vạ lay.
Nàng trầm tư không nói khiến Diêu thị lo lắng, nhỏ giọng: “A Hành có phải con đi đường quá mệt mỏi không? Làm sao…”
“Hả?” Nàng lấy lại tinh thần nhìn Diêu thị, “Mẫu thân vừa nói cái gì?”
“Ta…” Diêu thị cũng không biết nên nói thế nào, nhịn nửa ngày mới mở miệng: “Sao lúc nãy ở chính đường con lại nặng lời như vậy?”
“A”. Nàng cười một tiếng, “Lúc trước chúng ta đều thuận theo an bài của Phượng gia, kết quả đổi lấy được gì? Mấy năm trời ở Tây Bình thôn, mẫu thân còn hi vọng gì?”
Nhắc tới Tây Bình thôn, Diêu thị cũng mất bình tĩnh. Ba năm trôi qua nàng cũng không còn ôm hi vọng, sở dĩ lần này nàng lựa chọn trở về Phượng gia, là muốn cho hai đứa con mình có tương lai tốt. Có Phượng gia làm chủ dù sao cũng tốt hơn trong sơn thôn.
Tôn ma ma cũng thấy rõ thái độ khi trước củaPhượng gia với Diêu thị, bèn hỏi:“Chuyện của phu xe, lão gia nói thế nào?”
Diêu thị hít một tiếng, không đáp. Phượng Vũ Hành vỗ vỗ vai Tôn ma ma:“Phụ thân cùng tổ mẫu nửa câu cũng không lo lắng”. Nhớ tới mỗi câu đều khiến nàng không thoải mái, đổi sang phương thức biểu đạt của mình: “Người ta căn bản không quản chúng ta sống chết, ngay cả bộ dáng quan tâm cũng không thèm cho. Cho nên, mẫu thân, ma ma, đừng có trông cậy Phượng phủ sẽ đối xử tốt với chúng ta, không ngáng chân chúng ta, đã là quá tốt rồi.”
Lời này cũng là nói cho Diêu thị nghe, người mẫu thân này nàng đương nhiên sẽ tìm cơ hội khuyên giải, thế nhưng bây giờ nàng chỉ muốn biết rốt cuộc quản gia cùng Phượng Cẩn Nguyên đã nói chuyện gì.
Phượng Cẩn Nguyên đã đổi ý để các nàng lưu lại Phượng phủ, vậy là tạm thời ngầm chấp nhận mối hôn sự giữa nàng cùng Cửu hoàng tử. Nhưng một hôn sự tốt như vậy, Phượng gia hẳn muốn đưa cho Phượng Trầm Ngư, vậy tại sao giờ đột nhiên đổi ý?
Nàng nghĩ tới không khí đau thương của đại quân, khả năng duy nhất…
Phượng Vũ Hành đang đi đột nhiên dừng lại, Phượng Tử Duệ đang đi đụng lảo đảo một bước. Diêu thị nghi ngờ nhìn nàng, mi tâm nàng khóa chặt, không nói một lời.
Nhưng một ý niệm trong đầu lại nàng lóe lên – Cửu hoàng tử xảy ra chuyện!
/250
|