Chuyện này... Định An vương phi trợn tròn mắt!
Không phải nói nàng tới bắt gian Phượng Vũ Hành sao? Vì sao lúc đến nơi lại biến thành con gái của nàng?
Từ tất cả mọi người đến Vong Xuyên thấy người bên trong không phải là Phượng Vũ Hành, không khỏi thầm nhẹ nhàng thở ra. Phượng Vũ Hành đi không cho nàng theo, nàng đúng là sợ có chuyện xảy ra, quay về bị Ngự vương trách tội, thì phải là tội chết!
Mẫu phi! Vẻ mặt Thanh Nhạc ủy khuất, muốn đứng lên, nhưng cảm thấy hình tượng thật sự chướng tai gai mắt, không thể không ở trong nước điều chỉnh tư thế tiếp tục chờ.
Nhưng nàng vừa động, lại cố tình động phải nam nhân không nên ở cùng một chỗ nhất. Chợt nghe thấy nam tử trong thùng nước kêu lên đau đớn, sắc mặt ửng đỏ lên.
Con mau đứng lên cho ta! Định An vương phi tức giận, một tay đẩy nha đầu bên người tiến lên: Mau kéo quận chúa lên cho ta, phủ thêm y phục vào.
Ai có thể cầm y phục trong tay chứ, một đám nha hoàn cũng bó tay.
Chợt nghe Thanh Nhạc hô lên: Ta bị người đẩy vào! Có người đẩy ta!
Nhưng ai có thể tin? Vào lúc các nàng ở trong phòng này, trừ một nha đầu đang đứng ngoài bình phong, sao còn có người khác?
Thanh Nhạc kêu xong cũng nhận ra điểm ấy, nhãn châu chuyển động, lập tức ánh mắt tàn nhẫn nhìn đến nha hoàn kia: Chính là nàng! Tay nàng chỉ thẳng: Chính nàng đã đẩy ta vào trong nước!
Tiểu nha đầu sợ hãi, sao có thể nghĩ rằng bị Thanh Nhạc cắn ngược lại, mau chóng biện giải: Không phải! Quận chúa, không phải nô tỳ đẩy người! Căn bản không có ai đẩy người!
Đám khách nữ cũng không phải người ngốc, một nha đầu lại lợi hại, có thể đẩy Thanh Nhạc kiêu ngạo ương ngạnh còn có võ công, vào trong nước? Vậy không phải là trứng chọi đá sao!
Nhưng Thanh Nhạc muốn tìm kẻ chết thay, các nàng cũng không vạch trần được, chỉ có thể một đám trừng mắt xem trò hay.
Định An vương phi dĩ nhiên cũng biết Thanh Nhạc đang tìm người gánh tội thay, vì thế nhanh chóng phối hợp diễn: Người đâu! Áp giải nha đầu lớn mật này xuống! Loạn côn đánh chết!
Oa! Nha đầu kia bắt đầu khóc, Nô tỳ oan uổng! Nô tỳ oan uổng! Quận chúa để nô tỳ tìm Phượng nhị tiểu thư bên ngoài, sau đó nô tỳ chợt nghe thấy bên trong có tiếng động, vừa tiến đến nơi thì nhìn thấy quận chúa đã ở trong nước! Chuyện không liên quan đến nô tỳ! Nô tỳ oan uổng!
Mau mang đi! Định An vương phi quả thực tức điên rồi, trừng mắt nhìn Thanh Nhạc, thở hổn hển.
Phượng Trầm Ngư cũng thấy kỳ lạ, vì sao chuyện lại biến thành như vậy, nàng nhìn khắp xung quanh, lo lắng tìm trong đám người.
Có vị không biết là tiểu thư nhà ai nhìn thấy nàng như vậy, không khỏi hỏi: Phượng tiểu thư đang tìm ai vậy?
Trầm Ngư thuận miệng trả lời: Nhị muội muội của ta không biết đã đi đâu?
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có âm thành vang lên: Đại tỷ tỷ, ta và Tưởng Dung ở trong này.
Mọi người thay đầu, chỉ thấy Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung đã thay y phục đi đến bên này, phía sau là một nha đầu trong vương phủ và nha đầu của Phượng Tưởng Dung.
Vong Xuyên nhanh chóng đón trước: Tam tiểu thư đã đổi được y phục?
Phượng Vũ Hành gật đầu, Đúng vậy. Nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn nha đầu Định An vương phủ một cái, Hạ nhân của Định An vương phủ đúng là hấp ta hấp tấp, nước trong chén trà đều đổ hết lên người tam muội muội của ta, may mà trong phủ đã chuẩn bị trước bộ đồ mới, thế mới không làm tam muội muội của ta quá dọa người. Nàng lại nhìn Định An vương phi, nói: Đa tạ vương phi đã chuẩn bị y phục, tam muội muội của ta mặc rất vừa.
Lời này của nàng làm cho Định An vương phi không biết trả lời thế nào, vừa tức giận lại xấu hổ.
Lúc này Trầm Ngư mở miệng, là hỏi nha đầu của vương phủ đi phía sau: Vừa rồi các ngươi đi đến đâu vậy?
Nha đầu kia nhút nhát đáp: Cách vách nhà chính.
Trầm Ngư hỏi lại: Nhị tiểu thư Phượng gia cũng ở trong đó?
Nha đầu kia gật đầu, Nhị tiểu thư đến giúp tam tiểu thư thay y phục.
Đại tỷ tỷ đoán sẽ nhận được câu trả lời thế nào? Phượng Vũ Hành nhìn Trầm Ngư, Y phục của Tưởng Dung đã bẩn, ta giúp nàng đi đổi, lúc ấy đại tỷ tỷ đang gảy đàn, không có cách nào gọi tỷ.
Nhắc đến gảy đàn, sắc mặt Trầm Ngư lại đen vài phần, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành lộ ra sự oán hận không che dấu.
Lúc này, có nha đầu lấy áo choàng, rốt cuộc cũng đưa Thanh Nhạc quận chúa ra khỏi thùng nước.
Thanh Nhạc ở trong nước, lạnh run lên, nhưng cũng không quên tìm Phượng Vũ Hành tính toán, chỉ vào nàng mắng: Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ! Nhất định là ngươi đẩy ta vào! Vốn người trong phòng phải là ngươi!
Phượng Vũ Hành hoàn toàn khó hiểu, Ta luôn ở cách vách giúp tam muội muội thay y phục, vì sao quận chúa lại nói oan ta? Nói xong, rồi hỏi nha đầu phía sau, Trên đường đi ngươi có từng thấy ta vào gian phòng này không?
Nha đầu kia lắc đầu, Phượng nhị tiểu thư đi vào vẫn chưa đi ra ngoài.
Thanh Nhạc tức giận thiếu chút nữa không thở nổi, Rốt cuộc ngươi là nha đầu nhà ai? Ngươi nói giúp ai vậy? Nha đầu kia sợ tới mức quỳ xuống, Quận chúa, nô tỳ không biết gì cả! Thanh Liên tỷ tỷ chỉ nói để nô tỳ cố ý đổ trà bánh lên váy tam tiểu thư, sau đó dẫn tam tiểu thư đến đây thay y phục, cái khác không hề dặn nô tỳ!
Lời kia vừa thốt ra, mọi người đều ngân âm à dài lên, chỉ nói hóa ra chuyện là như vậy.
Ăn nói bừa bãi! Định An vương phi trừng mắt nhìn nha đầu kia, Lôi ra ngoài, đánh chết!
Nha đầu kia bị dọa choáng váng, không hiểu vì sao nàng bị đánh chết, càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, trong thời điểm này dù là sinh mạng của ai, Định An vương phi chỉ ước gì có kẻ chết thay để sửa lại án sai cho Thanh Nhạc.
Nhưng phản kháng sao có thể dễ dàng yên ổn như vậy?
Thanh Nhạc quận chúa phải làm sao đây? Phượng Vũ Hành nhìn Thanh Nhạc, ẩn ý nói, Quận chúa và người ta cùng lén gặp nhau cũng không hề chọn thời điểm, nay nhiều ánh mắt cùng nhìn thấy như vậy, nghĩ muốn che miệng mọi người lại, xử lý như vậy hẳn là không tốt lắm?
Có người không vừa mắt Thanh Nhạc chen vào nói: Thông thường xảy ra chuyện này, chỉ sợ quận chúa chỉ có thể gả cho người nọ.
Phượng Vũ Hành lắc đầu, Dĩ nhiên còn một con đường khác.
Lại có người chen vào nói: Nhưng còn một con đường khác chính là đâm đầu chết.
Các ngươi đều câm miệng lại cho ta! Thanh Nhạc sắp nổi điên rồi, quay đầu chỉ vào nam nhân trong thùng nói: Sao ngươi còn ở nơi này? Lại cao giọng hô to: Người đâu! Đem tặc nhân này ra ngoài cho bản quận chúa, chém đầu! Chém đầu!
Ngày đại thọ của Định An vương phi, ai ở trong phủ nói những lời đầy huyết tinh như thế? Chợt nghe một âm thanh từ ngoài phòng vang lên, cũng không dùng sức là bao, lại vẫn cứ đi vào trong tai mọi người trong lúc hỗn loạn.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa dẫn theo một đám khách nam thong thả mà bước đến. Người bên cạnh thất hoàng tử, chính là Định An vương đã bước qua tuổi năm mươi.
Thấy đám khách nam đến, chớp mắt một âm thanh nổ ra trong đầu Thanh Nhạc: Xong rồi!
Chỉ thấy Định An vương mắt trợn trừng, tiến lên vài bước, bốp bốp tát Thanh Nhạc hai cái bạt tai. Khi còn trẻ hắn là võ tướng, lực đạo rất lớn, hai bàn tay không những làm Thanh Nhạc ngã trên mặt đất, khóe miệng bị đánh đến chảy máu.
Thanh Nhạc ủy khuất nhìn hắn: Phụ vương, con oan uổng.
Mặt mũi của bổn vương đều bị các ngươi làm mất hết rồi! Định An vương tức giận xốc bình phong lên, nam nhân kia còn đang ngâm mình trong thùng nước sợ tới mức chỉ hận mình không bị chết đuối.
Người đâu! Định An vương ra lệnh một tiếng, lập tức có hai gã thị vệ tiến lên. Hắn chỉ vào nam nhân trong thùng nước nói: Lôi người này ra ngoài, ngũ mã phanh thây!
Vương gia tha mạng! Nam nhân kia bị dọa choáng váng, Vương gia! Chuyện này không liên quan đến ta! Đều do quận chúa an bài, thuộc hạ cũng không biết vì sao tự quận chúa đi vào! Vương gia! Thuộc hạ là thủ vệ vương phủ nhiều năm, xin vương gia tha cho thuộc hạ một mạng!
Định An vương. Huyền Thiên Hoa lại mở miệng, một câu, đã đem tất cả tinh thần tập trung vào hắn, Cho dù người này sống hay chết, danh dự của Thanh Nhạc quận chúa đều đã bị tổn thương nghiêm trọng. Theo như bổn vương thấy, không bằng thành toàn cho hai đứa trẻ, cũng coi như hôm nay Định An vương phủ song hỷ lâm môn. Hắn vừa nói vừa nhìn Định An vương phi: Vương phi xin yên tâm, bổn vương sẽ báo cáo việc này với phụ hoàng, cũng mời phụ hoàng tự mình tứ hôn, vương phi và vương gia sẽ chờ để chuẩn bị hỉ yến cho quận chúa đi!
Hắn nói xong, ống tay vung lên, xoay người dẫn theo hạ nhân rời đi.
Định An vương muốn gọi Huyền Thiên Hoa về, nhưng Thanh Nhạc lại gắt gao bám lấy áo bào của hắn, khóc nháo nói: Phụ vương! Con gái không cần gả cho hắn! Con gái thích Ngự vương điện hạ, xin phụ vương thành toàn!
Phượng Vũ Hành cười nói, Thanh Nhạc quận chúa coi Phượng gia ta không có người phải không? Ngươi và người ta như vậy, có trên dưới một trăm ánh mắt nhìn thấy, ngay cả Thuần vương điện hạ đều đã tận mắt nhìn thấy, ngươi lại còn mong ngóng Ngự vương? Xin hỏi quận chúa, ngươi muốn cùng ta tranh giành vị trí chính phi Ngự vương, hay là cam nguyện làm tiểu thiếp?
Suy nghĩ của Thanh Nhạc lúc này đã sớm không rõ ràng, theo bản năng trả lời nàng: Bản quận chúa dĩ nhiên phải làm chính phi!
Phượng Vũ Hành trợn mắt nhìn thẳng vào Định An vương, âm thanh sắc bén: Vương gia nghe thấy không? Hiện tại ta cần đuổi theo, đưa Thuần vương điện hạ trở lại, để Thuần vương sửa lại lời nói trước mặt hoàng thượng, nói Thanh Nhạc quận chúa đã tắm cùng với nam tử, nhưng tâm nàng vẫn hướng về Ngự vương, xin Hoàng thượng làm chủ ban cho nàng vị trí chính phi Ngự vương, đồng thời, mời Ngự vương tự mình tới cửa Phượng gia ta giải trừ hôn ước.
Thanh Nhạc kéo áo bào của Định An vương đau khổ cầu xin: Phụ vương mau đáp ứng nàng đi!
Định An vương tức giận nâng chân, đạp mạnh Thanh Nhạc ra.
Định An vương phi sợ hãi nhanh tiến lên ôm lấy Thanh Nhạc, đồng thời cùng Thanh Nhạc làm khó dễ: Con gái của ngươi bị bắt nạt, ngươi lại còn đánh nàng nữa? Có phụ thân như ngươi sao?
Định An vương sao còn có tâm tư với hai mẹ con đang làm rối loạn này, sốt ruột nói: Tiểu thư Phượng gia, việc này ngàn lần không thể! Thanh Nhạc đã nói ra lời này là bổn vương dạy không đúng, xin tiểu thư Phượng gia đừng để trong lòng, cũng đừng coi là thật.
Dựa vào đâu mà không coi là thật? Thanh Nhạc khóc nháo nói: Con muốn gả cho Ngự vương, từ nhỏ con đã thích Ngự vương, phụ vương, vì sao người không cho con gả?
Thanh Nhạc cứ làm loạn như vậy, các phu nhân tiểu thư ở đây đều không nhìn được, đều nói Phượng Vũ Hành bị tổn thương và bất công: Tuy ngươi là quận chúa, nhưng cũng không thể không nói đạo lý như vậy. Chứ đừng nói tới Ngự vương và Phượng nhị tiểu thư đã có hôn ước, cho dù là không có, bộ dạng này của chính ngươi, sao có thể xứng đôi với Ngự vương điện hạ.
Đúng vậy, Định An vương phủ đúng là bắt nạt người.
Phượng Vũ Hành cũng lạnh mặt, nhìn Định An vương, hừ lạnh một tiếng: Vẫn nghe nói Định An vương uy phong, cũng không nghĩ rằng hôm nay gặp mặt lần đầu lại là tình huống như vậy. A Hành bất tài, lọt mắt xanh của Ngự vương điện hạ, lại dẫn đến bị Thanh Nhạc quận chúa oán hận như thế. Vương gia, việc hôm nay ta chắc chắn sẽ nói rõ với phụ thân khi hồi phủ, cũng phái người báo cho Ngự vương điện hạ biết. Cho dù Phượng gia ta không phải vương hầu, lại không phải người nhẫn nhịn bị ức hiếp nhục nhã. Còn chuyện vừa rồi Định An vương phi bắt tỷ muội chúng ta gảy đàn cho nô tài, ta cũng sẽ nhớ kỹ!
Nói xong, lôi kéo tay Tưởng Dung, hướng về phía hai nha hoàn nói: Chúng ta hồi phủ!
Không phải nói nàng tới bắt gian Phượng Vũ Hành sao? Vì sao lúc đến nơi lại biến thành con gái của nàng?
Từ tất cả mọi người đến Vong Xuyên thấy người bên trong không phải là Phượng Vũ Hành, không khỏi thầm nhẹ nhàng thở ra. Phượng Vũ Hành đi không cho nàng theo, nàng đúng là sợ có chuyện xảy ra, quay về bị Ngự vương trách tội, thì phải là tội chết!
Mẫu phi! Vẻ mặt Thanh Nhạc ủy khuất, muốn đứng lên, nhưng cảm thấy hình tượng thật sự chướng tai gai mắt, không thể không ở trong nước điều chỉnh tư thế tiếp tục chờ.
Nhưng nàng vừa động, lại cố tình động phải nam nhân không nên ở cùng một chỗ nhất. Chợt nghe thấy nam tử trong thùng nước kêu lên đau đớn, sắc mặt ửng đỏ lên.
Con mau đứng lên cho ta! Định An vương phi tức giận, một tay đẩy nha đầu bên người tiến lên: Mau kéo quận chúa lên cho ta, phủ thêm y phục vào.
Ai có thể cầm y phục trong tay chứ, một đám nha hoàn cũng bó tay.
Chợt nghe Thanh Nhạc hô lên: Ta bị người đẩy vào! Có người đẩy ta!
Nhưng ai có thể tin? Vào lúc các nàng ở trong phòng này, trừ một nha đầu đang đứng ngoài bình phong, sao còn có người khác?
Thanh Nhạc kêu xong cũng nhận ra điểm ấy, nhãn châu chuyển động, lập tức ánh mắt tàn nhẫn nhìn đến nha hoàn kia: Chính là nàng! Tay nàng chỉ thẳng: Chính nàng đã đẩy ta vào trong nước!
Tiểu nha đầu sợ hãi, sao có thể nghĩ rằng bị Thanh Nhạc cắn ngược lại, mau chóng biện giải: Không phải! Quận chúa, không phải nô tỳ đẩy người! Căn bản không có ai đẩy người!
Đám khách nữ cũng không phải người ngốc, một nha đầu lại lợi hại, có thể đẩy Thanh Nhạc kiêu ngạo ương ngạnh còn có võ công, vào trong nước? Vậy không phải là trứng chọi đá sao!
Nhưng Thanh Nhạc muốn tìm kẻ chết thay, các nàng cũng không vạch trần được, chỉ có thể một đám trừng mắt xem trò hay.
Định An vương phi dĩ nhiên cũng biết Thanh Nhạc đang tìm người gánh tội thay, vì thế nhanh chóng phối hợp diễn: Người đâu! Áp giải nha đầu lớn mật này xuống! Loạn côn đánh chết!
Oa! Nha đầu kia bắt đầu khóc, Nô tỳ oan uổng! Nô tỳ oan uổng! Quận chúa để nô tỳ tìm Phượng nhị tiểu thư bên ngoài, sau đó nô tỳ chợt nghe thấy bên trong có tiếng động, vừa tiến đến nơi thì nhìn thấy quận chúa đã ở trong nước! Chuyện không liên quan đến nô tỳ! Nô tỳ oan uổng!
Mau mang đi! Định An vương phi quả thực tức điên rồi, trừng mắt nhìn Thanh Nhạc, thở hổn hển.
Phượng Trầm Ngư cũng thấy kỳ lạ, vì sao chuyện lại biến thành như vậy, nàng nhìn khắp xung quanh, lo lắng tìm trong đám người.
Có vị không biết là tiểu thư nhà ai nhìn thấy nàng như vậy, không khỏi hỏi: Phượng tiểu thư đang tìm ai vậy?
Trầm Ngư thuận miệng trả lời: Nhị muội muội của ta không biết đã đi đâu?
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có âm thành vang lên: Đại tỷ tỷ, ta và Tưởng Dung ở trong này.
Mọi người thay đầu, chỉ thấy Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung đã thay y phục đi đến bên này, phía sau là một nha đầu trong vương phủ và nha đầu của Phượng Tưởng Dung.
Vong Xuyên nhanh chóng đón trước: Tam tiểu thư đã đổi được y phục?
Phượng Vũ Hành gật đầu, Đúng vậy. Nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn nha đầu Định An vương phủ một cái, Hạ nhân của Định An vương phủ đúng là hấp ta hấp tấp, nước trong chén trà đều đổ hết lên người tam muội muội của ta, may mà trong phủ đã chuẩn bị trước bộ đồ mới, thế mới không làm tam muội muội của ta quá dọa người. Nàng lại nhìn Định An vương phi, nói: Đa tạ vương phi đã chuẩn bị y phục, tam muội muội của ta mặc rất vừa.
Lời này của nàng làm cho Định An vương phi không biết trả lời thế nào, vừa tức giận lại xấu hổ.
Lúc này Trầm Ngư mở miệng, là hỏi nha đầu của vương phủ đi phía sau: Vừa rồi các ngươi đi đến đâu vậy?
Nha đầu kia nhút nhát đáp: Cách vách nhà chính.
Trầm Ngư hỏi lại: Nhị tiểu thư Phượng gia cũng ở trong đó?
Nha đầu kia gật đầu, Nhị tiểu thư đến giúp tam tiểu thư thay y phục.
Đại tỷ tỷ đoán sẽ nhận được câu trả lời thế nào? Phượng Vũ Hành nhìn Trầm Ngư, Y phục của Tưởng Dung đã bẩn, ta giúp nàng đi đổi, lúc ấy đại tỷ tỷ đang gảy đàn, không có cách nào gọi tỷ.
Nhắc đến gảy đàn, sắc mặt Trầm Ngư lại đen vài phần, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành lộ ra sự oán hận không che dấu.
Lúc này, có nha đầu lấy áo choàng, rốt cuộc cũng đưa Thanh Nhạc quận chúa ra khỏi thùng nước.
Thanh Nhạc ở trong nước, lạnh run lên, nhưng cũng không quên tìm Phượng Vũ Hành tính toán, chỉ vào nàng mắng: Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ! Nhất định là ngươi đẩy ta vào! Vốn người trong phòng phải là ngươi!
Phượng Vũ Hành hoàn toàn khó hiểu, Ta luôn ở cách vách giúp tam muội muội thay y phục, vì sao quận chúa lại nói oan ta? Nói xong, rồi hỏi nha đầu phía sau, Trên đường đi ngươi có từng thấy ta vào gian phòng này không?
Nha đầu kia lắc đầu, Phượng nhị tiểu thư đi vào vẫn chưa đi ra ngoài.
Thanh Nhạc tức giận thiếu chút nữa không thở nổi, Rốt cuộc ngươi là nha đầu nhà ai? Ngươi nói giúp ai vậy? Nha đầu kia sợ tới mức quỳ xuống, Quận chúa, nô tỳ không biết gì cả! Thanh Liên tỷ tỷ chỉ nói để nô tỳ cố ý đổ trà bánh lên váy tam tiểu thư, sau đó dẫn tam tiểu thư đến đây thay y phục, cái khác không hề dặn nô tỳ!
Lời kia vừa thốt ra, mọi người đều ngân âm à dài lên, chỉ nói hóa ra chuyện là như vậy.
Ăn nói bừa bãi! Định An vương phi trừng mắt nhìn nha đầu kia, Lôi ra ngoài, đánh chết!
Nha đầu kia bị dọa choáng váng, không hiểu vì sao nàng bị đánh chết, càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, trong thời điểm này dù là sinh mạng của ai, Định An vương phi chỉ ước gì có kẻ chết thay để sửa lại án sai cho Thanh Nhạc.
Nhưng phản kháng sao có thể dễ dàng yên ổn như vậy?
Thanh Nhạc quận chúa phải làm sao đây? Phượng Vũ Hành nhìn Thanh Nhạc, ẩn ý nói, Quận chúa và người ta cùng lén gặp nhau cũng không hề chọn thời điểm, nay nhiều ánh mắt cùng nhìn thấy như vậy, nghĩ muốn che miệng mọi người lại, xử lý như vậy hẳn là không tốt lắm?
Có người không vừa mắt Thanh Nhạc chen vào nói: Thông thường xảy ra chuyện này, chỉ sợ quận chúa chỉ có thể gả cho người nọ.
Phượng Vũ Hành lắc đầu, Dĩ nhiên còn một con đường khác.
Lại có người chen vào nói: Nhưng còn một con đường khác chính là đâm đầu chết.
Các ngươi đều câm miệng lại cho ta! Thanh Nhạc sắp nổi điên rồi, quay đầu chỉ vào nam nhân trong thùng nói: Sao ngươi còn ở nơi này? Lại cao giọng hô to: Người đâu! Đem tặc nhân này ra ngoài cho bản quận chúa, chém đầu! Chém đầu!
Ngày đại thọ của Định An vương phi, ai ở trong phủ nói những lời đầy huyết tinh như thế? Chợt nghe một âm thanh từ ngoài phòng vang lên, cũng không dùng sức là bao, lại vẫn cứ đi vào trong tai mọi người trong lúc hỗn loạn.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa dẫn theo một đám khách nam thong thả mà bước đến. Người bên cạnh thất hoàng tử, chính là Định An vương đã bước qua tuổi năm mươi.
Thấy đám khách nam đến, chớp mắt một âm thanh nổ ra trong đầu Thanh Nhạc: Xong rồi!
Chỉ thấy Định An vương mắt trợn trừng, tiến lên vài bước, bốp bốp tát Thanh Nhạc hai cái bạt tai. Khi còn trẻ hắn là võ tướng, lực đạo rất lớn, hai bàn tay không những làm Thanh Nhạc ngã trên mặt đất, khóe miệng bị đánh đến chảy máu.
Thanh Nhạc ủy khuất nhìn hắn: Phụ vương, con oan uổng.
Mặt mũi của bổn vương đều bị các ngươi làm mất hết rồi! Định An vương tức giận xốc bình phong lên, nam nhân kia còn đang ngâm mình trong thùng nước sợ tới mức chỉ hận mình không bị chết đuối.
Người đâu! Định An vương ra lệnh một tiếng, lập tức có hai gã thị vệ tiến lên. Hắn chỉ vào nam nhân trong thùng nước nói: Lôi người này ra ngoài, ngũ mã phanh thây!
Vương gia tha mạng! Nam nhân kia bị dọa choáng váng, Vương gia! Chuyện này không liên quan đến ta! Đều do quận chúa an bài, thuộc hạ cũng không biết vì sao tự quận chúa đi vào! Vương gia! Thuộc hạ là thủ vệ vương phủ nhiều năm, xin vương gia tha cho thuộc hạ một mạng!
Định An vương. Huyền Thiên Hoa lại mở miệng, một câu, đã đem tất cả tinh thần tập trung vào hắn, Cho dù người này sống hay chết, danh dự của Thanh Nhạc quận chúa đều đã bị tổn thương nghiêm trọng. Theo như bổn vương thấy, không bằng thành toàn cho hai đứa trẻ, cũng coi như hôm nay Định An vương phủ song hỷ lâm môn. Hắn vừa nói vừa nhìn Định An vương phi: Vương phi xin yên tâm, bổn vương sẽ báo cáo việc này với phụ hoàng, cũng mời phụ hoàng tự mình tứ hôn, vương phi và vương gia sẽ chờ để chuẩn bị hỉ yến cho quận chúa đi!
Hắn nói xong, ống tay vung lên, xoay người dẫn theo hạ nhân rời đi.
Định An vương muốn gọi Huyền Thiên Hoa về, nhưng Thanh Nhạc lại gắt gao bám lấy áo bào của hắn, khóc nháo nói: Phụ vương! Con gái không cần gả cho hắn! Con gái thích Ngự vương điện hạ, xin phụ vương thành toàn!
Phượng Vũ Hành cười nói, Thanh Nhạc quận chúa coi Phượng gia ta không có người phải không? Ngươi và người ta như vậy, có trên dưới một trăm ánh mắt nhìn thấy, ngay cả Thuần vương điện hạ đều đã tận mắt nhìn thấy, ngươi lại còn mong ngóng Ngự vương? Xin hỏi quận chúa, ngươi muốn cùng ta tranh giành vị trí chính phi Ngự vương, hay là cam nguyện làm tiểu thiếp?
Suy nghĩ của Thanh Nhạc lúc này đã sớm không rõ ràng, theo bản năng trả lời nàng: Bản quận chúa dĩ nhiên phải làm chính phi!
Phượng Vũ Hành trợn mắt nhìn thẳng vào Định An vương, âm thanh sắc bén: Vương gia nghe thấy không? Hiện tại ta cần đuổi theo, đưa Thuần vương điện hạ trở lại, để Thuần vương sửa lại lời nói trước mặt hoàng thượng, nói Thanh Nhạc quận chúa đã tắm cùng với nam tử, nhưng tâm nàng vẫn hướng về Ngự vương, xin Hoàng thượng làm chủ ban cho nàng vị trí chính phi Ngự vương, đồng thời, mời Ngự vương tự mình tới cửa Phượng gia ta giải trừ hôn ước.
Thanh Nhạc kéo áo bào của Định An vương đau khổ cầu xin: Phụ vương mau đáp ứng nàng đi!
Định An vương tức giận nâng chân, đạp mạnh Thanh Nhạc ra.
Định An vương phi sợ hãi nhanh tiến lên ôm lấy Thanh Nhạc, đồng thời cùng Thanh Nhạc làm khó dễ: Con gái của ngươi bị bắt nạt, ngươi lại còn đánh nàng nữa? Có phụ thân như ngươi sao?
Định An vương sao còn có tâm tư với hai mẹ con đang làm rối loạn này, sốt ruột nói: Tiểu thư Phượng gia, việc này ngàn lần không thể! Thanh Nhạc đã nói ra lời này là bổn vương dạy không đúng, xin tiểu thư Phượng gia đừng để trong lòng, cũng đừng coi là thật.
Dựa vào đâu mà không coi là thật? Thanh Nhạc khóc nháo nói: Con muốn gả cho Ngự vương, từ nhỏ con đã thích Ngự vương, phụ vương, vì sao người không cho con gả?
Thanh Nhạc cứ làm loạn như vậy, các phu nhân tiểu thư ở đây đều không nhìn được, đều nói Phượng Vũ Hành bị tổn thương và bất công: Tuy ngươi là quận chúa, nhưng cũng không thể không nói đạo lý như vậy. Chứ đừng nói tới Ngự vương và Phượng nhị tiểu thư đã có hôn ước, cho dù là không có, bộ dạng này của chính ngươi, sao có thể xứng đôi với Ngự vương điện hạ.
Đúng vậy, Định An vương phủ đúng là bắt nạt người.
Phượng Vũ Hành cũng lạnh mặt, nhìn Định An vương, hừ lạnh một tiếng: Vẫn nghe nói Định An vương uy phong, cũng không nghĩ rằng hôm nay gặp mặt lần đầu lại là tình huống như vậy. A Hành bất tài, lọt mắt xanh của Ngự vương điện hạ, lại dẫn đến bị Thanh Nhạc quận chúa oán hận như thế. Vương gia, việc hôm nay ta chắc chắn sẽ nói rõ với phụ thân khi hồi phủ, cũng phái người báo cho Ngự vương điện hạ biết. Cho dù Phượng gia ta không phải vương hầu, lại không phải người nhẫn nhịn bị ức hiếp nhục nhã. Còn chuyện vừa rồi Định An vương phi bắt tỷ muội chúng ta gảy đàn cho nô tài, ta cũng sẽ nhớ kỹ!
Nói xong, lôi kéo tay Tưởng Dung, hướng về phía hai nha hoàn nói: Chúng ta hồi phủ!
/250
|