Phượng Vũ Hành cảm thấy, dường như khoảng thời gian gần đây có vẻ nàng đã tử tế với mọi người trong Phượng phủ, đã muốn chủ động cho những người này ngột ngạt. Trong lòng có một ngọn lửa âm ỉ bùng lên, sau khi chờ tám người này ngồi xuống, chợt nàng mở miệng nói: Sao mặt Hàn di nương lại bị sưng lên vậy? Trán cũng có vết máu, là do đánh nhau với người khác sao?
Mũi của Hàn thị suýt chút nữa bị lệch!
Chuyện đánh nhau với người khác là loại chuyện chỉ có Thẩm thị làm, nếu nàng có làm thì cũng biết để tâm đến thể diện của mình và Phấn Đại. Chỉ là khuôn mặt này... Đã cố gắng che giấu như thế, vậy mà vẫn không thoát được ánh mắt của Phượng Vũ Hành.
Nàng bất đắc dĩ giải thích: Không có, là do ban đêm ta không cẩn thận bị ngã.
À. Phượng Vũ Hành như đang suy nghĩ, Cái trán kia bị ngã thì đúng rồi, chỉ là nửa bên mặt đều bị sưng lên, Hàn di nương ngã rất kỳ lạ đó!
Lão thái thái cảm thấy giọng điệu của Phượng Vũ Hành hơi kỳ lạ, cũng không nghĩ gì hơn, chỉ trừng mắt nhìn Hàn thị một cái, nói: Nhiều người mà ban đêm còn có thể bị ngã, là do Phượng gia chưa cho ngươi nha đầu gác đêm sao?
Hàn thị nhanh chóng đứng dậy trả lời lão thái thái, nói: Đều là do chính thiếp thân không cẩn thận, đã phiền lão thái thái thương xót.
Lão thái thái nhìn khinh thường, làm sao nàng có tâm tư để thương xót một tiểu thiếp.
Hàn thị thấy lão thái thái không thèm nhắc lại, nhanh chóng về chỗ ngồi, đầu cúi càng thấp hơn.
Lúc này, Phượng Trầm Ngư đứng lên, nhận lấy một cái hòm trong tay nha hoàn rồi đưa cho lão thái thái: Tổ mẫu, lần trước nhị muội muội đòi bạc, cháu gái đã đòi các cữu cữu rồi. Đây là ngân phiếu hai mươi vạn lượng, xin tổ mẫu xem qua.
Lão thái thái vừa nghe tới, ánh mắt chợt lóe lên, bạc đã đến rồi, ở đó có hơn phân nửa đều là của nàng đó!
Nhanh chóng để Triệu ma ma nhận lấy hòm, mở hòm ra, không thừa không thiếu, đúng hai mươi vạn lượng.
Lão thái thái gật đầu, Ừ, chuyện này Trầm Ngư cháu làm không sai. Phải nhớ rằng, cháu luôn là con gái của Phượng gia, Thẩm gia kia lại giàu có, nhưng cũng chỉ là thương nhân, tương lai vận mệnh của cháu là nắm giữ Phượng gia trong tay, cho nên, việc gì cũng phải ưu tiên Phượng gia trước.
Trầm Ngư cúi người hành lễ: Cháu gái nhớ rõ.
Phượng Vũ Hành nhếch môi mở miệng nói: Tổ mẫu nói đúng, đây là bạc của Phượng gia, cũng không phải là A Hành đòi Thẩm gia.
Lão thái thái giả vờ để Triệu ma ma đưa hòm ngân phiếu cho Phượng Vũ Hành, đồng thời nói: A Hành, rốt cuộc là tiền do cửa hàng các cháu kiếm được, vẫn nên do cháu chi phối!
Phượng Vũ Hành nhu thuận đẩy tay Triệu ma ma ra một phen, nói: Hai mươi vạn này, có năm vạn là cho tam muội muội thêm đồ cưới, còn lại đều là của tổ mẫu. Đương nhiên, phần của phụ thân sẽ chuyển cho tổ mẫu là được, không cần qua tay A Hành.
Lão thái thái rất hài lòng với Phượng Vũ Hành về chuyện tiền bạc, ôm chiếc hòm như ôm bảo bối, cực kỳ không tình nguyện đưa ra ngân phiếu năm vạn lượng cho Triệu ma ma để đưa cho An thị.
An thị nhanh chóng vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn lão thái thái, đồng thời lại tạ ơn Phượng Vũ Hành.
Hàn thị ở một bên thu hết vào trong mắt, ánh mắt đỏ bừng vì ghen tị. Trong lòng không ngừng mắng Phượng Phấn Đại, nếu không phải ngày ấy nàng ồn ào, thì trong hòm tiền này cũng có một phần là của các nàng! Nay bạc không có, chỉ được đổi thành một ít đôi giày cũ, Phấn Đại còn tức giận với nàng, nàng cảm thấy rất không có công lý.
Nhị muội muội. Chuyện ngân phiếu giải quyết xong, Trầm Ngư lại nói với Phượng Vũ Hành: Muội đòi đồ cổ thì hôm nay Thẩm gia sẽ phái người đưa đến Kỳ Bảo trai, đến lúc đó còn mời nhị muội muội qua kiểm kê.
Phượng Vũ Hành sửa lại cho đúng: Không phải là ta đòi đổ cổ, là bị mẫu thân trộm đi đồ cổ. Nàng nhấn mạnh thêm chữ trộm , thấy ánh mắt Phượng Trầm Ngư trốn tránh. Đại tỷ tỷ yên tâm, quay về ta sẽ phái người hiểu biết đi kiểm kê. Nói xong, quay qua nói với Vong Xuyên: Lát nữa ngươi đến Ngự vương phủ, xin điện hạ phái người hiểu biết về đồ cổ đến Kỳ Bảo trai.
Vong Xuyên gật đầu đáp ứng.
Phượng Trầm Ngư vừa nghe lời này, mi tâm lại nhíu lại.
Lão thái thái thấy tiền đã chia xong, thì chuyển đề tài, lại muốn nói chuyện với Diêu thị: Thiên Nhu à! Nàng trực tiếp gọi khuê danh của Diêu thị, Có chuyện này ta vẫn muốn thương lượng với ngươi.
Diêu thị nhìn nàng, theo nói quen định mở miệng nói Mẫu thân có chuyện gì sao? . Nhưng lời nói đến bên miệng, thì chợt nhớ mình không còn là đương gia chủ mẫu nữa, rốt cuộc không còn tư cách gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nay nàng là thiếp, giống An thị và Hàn thị gọi là lão thái thái. Vì thế, lời nói vừa chuyển, không mang theo cảm xúc nói: Lão thái thái có chuyện cứ phân phó là được.
Lão thái thái thấy nàng lạnh nhạt, cảm thấy không thoải mái một chút, nhưng đây lại là thời điểm không thể đắc tội nàng, đành phải thở hổn hển, điều chỉnh cảm xúc của mình, mới lại nói: Tử Hạo dưỡng thương ở nhà một thời gian rồi, lúc này nên trở về Tiêu Châu.
Diêu thị gật đầu, Vâng.
Hả? Lão thái thái ngẩn ra, không nghĩ rằng Diêu thị phản ứng như vậy. Trong ấn tượng của nàng, Diêu thị luôn là người nói nhiều chuyện tốt, hơn nữa còn là người nhân từ duy nhất trong Phượng gia. Chỉ cần Phượng gia có nhu cầu, trong nhà không cần đề xuất, chính nàng sẽ vận dụng quan hệ của Diêu gia giúp Phượng gia làm việc. Nhưng hôm nay...
Nàng không có cách nào, không thể không nói thẳng: Ngươi xem có thể nói với Văn Tuyên vương phi không, để Tử Hạo trở về Vân Lộc thư viện?
Diêu thị chớp mắt mấy cái, Vậy phải để lão gia đến thăm Văn Tuyên vương phủ! Không biết lão thái thái và thiếp thân có cùng ý nghĩ? Lão thái thái tức giận trợn mắt, dứt khoát nói thẳng: Ý của ta là, ngươi và Văn Tuyên vương phi quan hệ tốt, Vân Lộc thư viện là của Diệp gia, ngươi có thể giải thích với Văn Tuyên vương phi, cần gì phiền Cẩn Nguyên đến thăm vương phủ?
Diêu thị lắc đầu, Chuyện này thiếp thân thật sự không có cách. Lão thái thái có điều không biết, Văn Tuyên vương phi đúng là có quan hệ tốt với thiếp thân, nhưng chính vì thiếp thân có quan hệ tốt với nàng, cho nên đối với việc ba năm trước thiếp thân bỗng bị chuyển thành tiểu thiếp Phượng phủ, hơn nữa ba người còn bị đưa đến Đại Sơn tây bắc, đến nay đều luôn canh cánh trong lòng. Lần trước gặp gỡ ở chùa Phổ Độ, thiếp thân khuyên can mãi nàng mới bớt giận.
Lão thái thái bối rối: Nếu đã bớt giận, vì sao không thể giúp đỡ?
Diêu thị chấp thuận đáp: Văn Tuyên vương phi không có cách nào đối với chuyện của ta, nàng muốn điều tra nhưng cũng không thể, chỉ có thể tự mình hờn dỗi. Nhưng giữa ban ngày vô cơ bị đại phu nhân chỉ vào mũi mắng, còn mắng cả quận chúa Thiên Ca được Hoàng thượng sủng ái nhất, lão thái thái còn muốn thiếp thân đi cầu xin thế nào? Ngày ấy nếu không phải do thiếp thân ngăn cản, Văn Tuyên vương phi sẽ dứt khoát đổi xe ngựa hồi kinh, trực tiếp tiến cung cáo trạng.
Lão thái thái vừa nghe xong thì mơ hồ, chuyện ngày ấy qua đi nàng cũng không dám nghĩ đến. Lời Thẩm thị mắng ra đều khó nghe! Đừng nói là vương phi người ta, ngay cả dân chúng bình thường cũng không chịu nổi. Nói đến đây, họa này là do Thẩm thị gây nên, nay Diêu thị nói như vậy, nàng còn thể diện gì mà cầu Diêu thị giúp Tử Hạo.
Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Lão thái thái nỉ non tự nói.
Diêu thị nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, đành phải mở miệng: Thiếp thân không còn biện pháp nào cả, nếu lão thái thái có chủ ý, còn mời ngài đưa ra.
Đột nhiên mí mắt của lão thái thái nhảy lên, sao nàng cảm thấy ba năm trôi qua, chẳng những Phượng Vũ Hành thay đổi, ngay cả Diêu thị cũng đã thay đổi rồi? Nay mồm mép Diêu thị đều sắp theo kịp Phượng Vũ Hành rồi, ba câu hai câu đều có thể làm người hoảng sợ.
Nàng không biết, tình người Phượng gia hời hợt, đã ngấm vào Phượng Vũ Hành một chút, tâm ý của Diêu thị đã sớm nguội lạnh.
Nói tới đây, dường như lại không có gì hay để nói, mọi người trầm mặc một hồi.
Lão thái thái nhìn những người này, càng nhìn càng phiền lòng, cứ nghĩ Tử Hạo của nàng nên làm sao bây giờ! Đó lại là cháu ruột duy nhất của nàng!
Phượng Vũ Hành lại cố tình gây ngột ngạt lúc này: Lần trước phụ thân nói mời danh y chữa bệnh cho đại ca ca, không biết đã tìm được chưa.
Một câu, làm lão thái thái sắp hỏng mất rồi, thật sự ngồi không được nữa, dứt khoát phất tay: Các ngươi đều về đi.
Mọi người đứng dậy cáo lui, khi chuẩn bị đi, Kim Trân không biết sao, bước đi chậm lại, đột nhiên dùng tay ôm ngực, khuôn mặt phập phồng.
Hàn thị ở ngay bên cạnh nàng, thuận miệng hỏi: Ngươi làm sao vậy?
An thị cũng nói theo: Sắc mặt kém như vậy? Có phải nghỉ ngơi không tốt hay không?
Hàn thị hừ lạnh một tiếng, Sao có thể nghỉ ngơi không tốt được, mỗi tối đều ở cùng lão gia, ta thấy, nghỉ ngơi không tốt phải là tỷ muội chúng ta mới đúng.
Để Hàn thị nói nhiều như vậy, tâm trạng của Kim Trân cũng bình thường lại một chút, nhanh chóng nói tiếp: Đã phiền hai vị di nương lo lắng, ta không sao, chắc do hôm qua đi ngủ muộn.
Nàng vốn tìm lý do trả lời cho có lệ, nhưng vào trong lỗ tai Hàn thị lại là một tầng ý nghĩa khác: Đúng vậy, mỗi ngày lão gia đều đến, ngươi có thể ngủ sớm mới là lạ đấy!
Lão thái thái không thích nhìn Hàn thị nhất, tức giận đập tay lên mặt bàn: Mặt đã ngã thành như vậy, không về dưỡng tốt trong viện, còn lải nhải cái gì? Quá khứ ngươi như thế nào chính mình còn không rõ lắm sao? Cũng chỉ có tính tình An thị không so đo với ngươi, bằng không sao để cho ngươi tiếp tục kiêu ngạo trong phủ!
Lão thái thái tức giận, Hàn thị cũng không nói gì nữa, rầu rĩ rời Thư Nhã viên.
Phượng Vũ Hành nhìn Kim Trân một cái, nhìn khuôn mặt bình thản của nàng cất giấu sự khẩn trương và sợ hãi, dường như đoán ra chút gì đó.
Vì ba cửa tiệm đều khai trương, Thanh Ngọc cả ngày làm việc không thấy bóng người. Mấy người Phượng Vũ Hành trở về Đồng Sinh hiên, Tử Duệ trực tiếp trở về viện của mình, đi theo tiên sinh tập viết. Diêu thị có chút lo lắng hỏi Phượng Vũ Hành: Hôm nay ta nói có phải quá nặng hay không? Trước kia ta không nói chuyện như vậy, nhưng từ khi trở về kinh, cũng không biết làm sao nữa, tâm tính này nhưng sao đã trầm xuống rồi.
Phượng Vũ Hành nói với nàng: Bởi vì Phượng phủ căn bản không phải nơi yên tĩnh, tâm chúng ta tuy đã yên, người ta cũng sẽ không như ý chúng ta. Hôm nay mẫu thân rất được, các nàng là người không biết xấu hổ, vì sao chúng ta còn muốn để lại mặt mũi cho các nàng?
Diêu thị lại nói: Thật ra ta không phải nhằm vào lão thái thái, chỉ là nghĩ đến Phượng Tử Hạo lại nửa đêm động đến phòng con, thì ủy khuất thay con. Phụ thân con cố tình không nói chuyện này với con, nhà này quả nhiên là không thể phân biệt được sai trái!
Phượng Vũ Hành cười, cho dù Diêu thị vì cái gì, hôm nay biểu hiện của nàng cũng là tiến bộ rất lớn, người luôn bị áp bức sẽ trưởng thành trong nghịch cảnh.
Nàng đưa Diêu thị về viện, lại dặn hạ nhân hầu hạ chu đáo, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Tôn ma ma, sau mới trở về tiểu viện của mình.
Vong Xuyên đề nghị với nàng: Nếu phái một nha đầu đi, Thanh Ngọc đang giúp đỡ mở cửa tiệm, trước mắt nô tỳ sẽ đến chỗ điện hạ tìm người nghiệm thu đồ cổ, bên người tiểu thư không thể không có người hầu hạ.
Phượng Vũ Hành nghĩ rồi nói: Không vội, về sau từ từ tìm.
Vong Xuyên cũng không nói gì nữa, rồi chuẩn bị dọn dẹp một chút để ra phủ, khi quay người, đã thấy Kim Trân dẫn nha đầu vội vã đến bên này.
Mũi của Hàn thị suýt chút nữa bị lệch!
Chuyện đánh nhau với người khác là loại chuyện chỉ có Thẩm thị làm, nếu nàng có làm thì cũng biết để tâm đến thể diện của mình và Phấn Đại. Chỉ là khuôn mặt này... Đã cố gắng che giấu như thế, vậy mà vẫn không thoát được ánh mắt của Phượng Vũ Hành.
Nàng bất đắc dĩ giải thích: Không có, là do ban đêm ta không cẩn thận bị ngã.
À. Phượng Vũ Hành như đang suy nghĩ, Cái trán kia bị ngã thì đúng rồi, chỉ là nửa bên mặt đều bị sưng lên, Hàn di nương ngã rất kỳ lạ đó!
Lão thái thái cảm thấy giọng điệu của Phượng Vũ Hành hơi kỳ lạ, cũng không nghĩ gì hơn, chỉ trừng mắt nhìn Hàn thị một cái, nói: Nhiều người mà ban đêm còn có thể bị ngã, là do Phượng gia chưa cho ngươi nha đầu gác đêm sao?
Hàn thị nhanh chóng đứng dậy trả lời lão thái thái, nói: Đều là do chính thiếp thân không cẩn thận, đã phiền lão thái thái thương xót.
Lão thái thái nhìn khinh thường, làm sao nàng có tâm tư để thương xót một tiểu thiếp.
Hàn thị thấy lão thái thái không thèm nhắc lại, nhanh chóng về chỗ ngồi, đầu cúi càng thấp hơn.
Lúc này, Phượng Trầm Ngư đứng lên, nhận lấy một cái hòm trong tay nha hoàn rồi đưa cho lão thái thái: Tổ mẫu, lần trước nhị muội muội đòi bạc, cháu gái đã đòi các cữu cữu rồi. Đây là ngân phiếu hai mươi vạn lượng, xin tổ mẫu xem qua.
Lão thái thái vừa nghe tới, ánh mắt chợt lóe lên, bạc đã đến rồi, ở đó có hơn phân nửa đều là của nàng đó!
Nhanh chóng để Triệu ma ma nhận lấy hòm, mở hòm ra, không thừa không thiếu, đúng hai mươi vạn lượng.
Lão thái thái gật đầu, Ừ, chuyện này Trầm Ngư cháu làm không sai. Phải nhớ rằng, cháu luôn là con gái của Phượng gia, Thẩm gia kia lại giàu có, nhưng cũng chỉ là thương nhân, tương lai vận mệnh của cháu là nắm giữ Phượng gia trong tay, cho nên, việc gì cũng phải ưu tiên Phượng gia trước.
Trầm Ngư cúi người hành lễ: Cháu gái nhớ rõ.
Phượng Vũ Hành nhếch môi mở miệng nói: Tổ mẫu nói đúng, đây là bạc của Phượng gia, cũng không phải là A Hành đòi Thẩm gia.
Lão thái thái giả vờ để Triệu ma ma đưa hòm ngân phiếu cho Phượng Vũ Hành, đồng thời nói: A Hành, rốt cuộc là tiền do cửa hàng các cháu kiếm được, vẫn nên do cháu chi phối!
Phượng Vũ Hành nhu thuận đẩy tay Triệu ma ma ra một phen, nói: Hai mươi vạn này, có năm vạn là cho tam muội muội thêm đồ cưới, còn lại đều là của tổ mẫu. Đương nhiên, phần của phụ thân sẽ chuyển cho tổ mẫu là được, không cần qua tay A Hành.
Lão thái thái rất hài lòng với Phượng Vũ Hành về chuyện tiền bạc, ôm chiếc hòm như ôm bảo bối, cực kỳ không tình nguyện đưa ra ngân phiếu năm vạn lượng cho Triệu ma ma để đưa cho An thị.
An thị nhanh chóng vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn lão thái thái, đồng thời lại tạ ơn Phượng Vũ Hành.
Hàn thị ở một bên thu hết vào trong mắt, ánh mắt đỏ bừng vì ghen tị. Trong lòng không ngừng mắng Phượng Phấn Đại, nếu không phải ngày ấy nàng ồn ào, thì trong hòm tiền này cũng có một phần là của các nàng! Nay bạc không có, chỉ được đổi thành một ít đôi giày cũ, Phấn Đại còn tức giận với nàng, nàng cảm thấy rất không có công lý.
Nhị muội muội. Chuyện ngân phiếu giải quyết xong, Trầm Ngư lại nói với Phượng Vũ Hành: Muội đòi đồ cổ thì hôm nay Thẩm gia sẽ phái người đưa đến Kỳ Bảo trai, đến lúc đó còn mời nhị muội muội qua kiểm kê.
Phượng Vũ Hành sửa lại cho đúng: Không phải là ta đòi đổ cổ, là bị mẫu thân trộm đi đồ cổ. Nàng nhấn mạnh thêm chữ trộm , thấy ánh mắt Phượng Trầm Ngư trốn tránh. Đại tỷ tỷ yên tâm, quay về ta sẽ phái người hiểu biết đi kiểm kê. Nói xong, quay qua nói với Vong Xuyên: Lát nữa ngươi đến Ngự vương phủ, xin điện hạ phái người hiểu biết về đồ cổ đến Kỳ Bảo trai.
Vong Xuyên gật đầu đáp ứng.
Phượng Trầm Ngư vừa nghe lời này, mi tâm lại nhíu lại.
Lão thái thái thấy tiền đã chia xong, thì chuyển đề tài, lại muốn nói chuyện với Diêu thị: Thiên Nhu à! Nàng trực tiếp gọi khuê danh của Diêu thị, Có chuyện này ta vẫn muốn thương lượng với ngươi.
Diêu thị nhìn nàng, theo nói quen định mở miệng nói Mẫu thân có chuyện gì sao? . Nhưng lời nói đến bên miệng, thì chợt nhớ mình không còn là đương gia chủ mẫu nữa, rốt cuộc không còn tư cách gọi nàng một tiếng mẫu thân. Nay nàng là thiếp, giống An thị và Hàn thị gọi là lão thái thái. Vì thế, lời nói vừa chuyển, không mang theo cảm xúc nói: Lão thái thái có chuyện cứ phân phó là được.
Lão thái thái thấy nàng lạnh nhạt, cảm thấy không thoải mái một chút, nhưng đây lại là thời điểm không thể đắc tội nàng, đành phải thở hổn hển, điều chỉnh cảm xúc của mình, mới lại nói: Tử Hạo dưỡng thương ở nhà một thời gian rồi, lúc này nên trở về Tiêu Châu.
Diêu thị gật đầu, Vâng.
Hả? Lão thái thái ngẩn ra, không nghĩ rằng Diêu thị phản ứng như vậy. Trong ấn tượng của nàng, Diêu thị luôn là người nói nhiều chuyện tốt, hơn nữa còn là người nhân từ duy nhất trong Phượng gia. Chỉ cần Phượng gia có nhu cầu, trong nhà không cần đề xuất, chính nàng sẽ vận dụng quan hệ của Diêu gia giúp Phượng gia làm việc. Nhưng hôm nay...
Nàng không có cách nào, không thể không nói thẳng: Ngươi xem có thể nói với Văn Tuyên vương phi không, để Tử Hạo trở về Vân Lộc thư viện?
Diêu thị chớp mắt mấy cái, Vậy phải để lão gia đến thăm Văn Tuyên vương phủ! Không biết lão thái thái và thiếp thân có cùng ý nghĩ? Lão thái thái tức giận trợn mắt, dứt khoát nói thẳng: Ý của ta là, ngươi và Văn Tuyên vương phi quan hệ tốt, Vân Lộc thư viện là của Diệp gia, ngươi có thể giải thích với Văn Tuyên vương phi, cần gì phiền Cẩn Nguyên đến thăm vương phủ?
Diêu thị lắc đầu, Chuyện này thiếp thân thật sự không có cách. Lão thái thái có điều không biết, Văn Tuyên vương phi đúng là có quan hệ tốt với thiếp thân, nhưng chính vì thiếp thân có quan hệ tốt với nàng, cho nên đối với việc ba năm trước thiếp thân bỗng bị chuyển thành tiểu thiếp Phượng phủ, hơn nữa ba người còn bị đưa đến Đại Sơn tây bắc, đến nay đều luôn canh cánh trong lòng. Lần trước gặp gỡ ở chùa Phổ Độ, thiếp thân khuyên can mãi nàng mới bớt giận.
Lão thái thái bối rối: Nếu đã bớt giận, vì sao không thể giúp đỡ?
Diêu thị chấp thuận đáp: Văn Tuyên vương phi không có cách nào đối với chuyện của ta, nàng muốn điều tra nhưng cũng không thể, chỉ có thể tự mình hờn dỗi. Nhưng giữa ban ngày vô cơ bị đại phu nhân chỉ vào mũi mắng, còn mắng cả quận chúa Thiên Ca được Hoàng thượng sủng ái nhất, lão thái thái còn muốn thiếp thân đi cầu xin thế nào? Ngày ấy nếu không phải do thiếp thân ngăn cản, Văn Tuyên vương phi sẽ dứt khoát đổi xe ngựa hồi kinh, trực tiếp tiến cung cáo trạng.
Lão thái thái vừa nghe xong thì mơ hồ, chuyện ngày ấy qua đi nàng cũng không dám nghĩ đến. Lời Thẩm thị mắng ra đều khó nghe! Đừng nói là vương phi người ta, ngay cả dân chúng bình thường cũng không chịu nổi. Nói đến đây, họa này là do Thẩm thị gây nên, nay Diêu thị nói như vậy, nàng còn thể diện gì mà cầu Diêu thị giúp Tử Hạo.
Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Lão thái thái nỉ non tự nói.
Diêu thị nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, đành phải mở miệng: Thiếp thân không còn biện pháp nào cả, nếu lão thái thái có chủ ý, còn mời ngài đưa ra.
Đột nhiên mí mắt của lão thái thái nhảy lên, sao nàng cảm thấy ba năm trôi qua, chẳng những Phượng Vũ Hành thay đổi, ngay cả Diêu thị cũng đã thay đổi rồi? Nay mồm mép Diêu thị đều sắp theo kịp Phượng Vũ Hành rồi, ba câu hai câu đều có thể làm người hoảng sợ.
Nàng không biết, tình người Phượng gia hời hợt, đã ngấm vào Phượng Vũ Hành một chút, tâm ý của Diêu thị đã sớm nguội lạnh.
Nói tới đây, dường như lại không có gì hay để nói, mọi người trầm mặc một hồi.
Lão thái thái nhìn những người này, càng nhìn càng phiền lòng, cứ nghĩ Tử Hạo của nàng nên làm sao bây giờ! Đó lại là cháu ruột duy nhất của nàng!
Phượng Vũ Hành lại cố tình gây ngột ngạt lúc này: Lần trước phụ thân nói mời danh y chữa bệnh cho đại ca ca, không biết đã tìm được chưa.
Một câu, làm lão thái thái sắp hỏng mất rồi, thật sự ngồi không được nữa, dứt khoát phất tay: Các ngươi đều về đi.
Mọi người đứng dậy cáo lui, khi chuẩn bị đi, Kim Trân không biết sao, bước đi chậm lại, đột nhiên dùng tay ôm ngực, khuôn mặt phập phồng.
Hàn thị ở ngay bên cạnh nàng, thuận miệng hỏi: Ngươi làm sao vậy?
An thị cũng nói theo: Sắc mặt kém như vậy? Có phải nghỉ ngơi không tốt hay không?
Hàn thị hừ lạnh một tiếng, Sao có thể nghỉ ngơi không tốt được, mỗi tối đều ở cùng lão gia, ta thấy, nghỉ ngơi không tốt phải là tỷ muội chúng ta mới đúng.
Để Hàn thị nói nhiều như vậy, tâm trạng của Kim Trân cũng bình thường lại một chút, nhanh chóng nói tiếp: Đã phiền hai vị di nương lo lắng, ta không sao, chắc do hôm qua đi ngủ muộn.
Nàng vốn tìm lý do trả lời cho có lệ, nhưng vào trong lỗ tai Hàn thị lại là một tầng ý nghĩa khác: Đúng vậy, mỗi ngày lão gia đều đến, ngươi có thể ngủ sớm mới là lạ đấy!
Lão thái thái không thích nhìn Hàn thị nhất, tức giận đập tay lên mặt bàn: Mặt đã ngã thành như vậy, không về dưỡng tốt trong viện, còn lải nhải cái gì? Quá khứ ngươi như thế nào chính mình còn không rõ lắm sao? Cũng chỉ có tính tình An thị không so đo với ngươi, bằng không sao để cho ngươi tiếp tục kiêu ngạo trong phủ!
Lão thái thái tức giận, Hàn thị cũng không nói gì nữa, rầu rĩ rời Thư Nhã viên.
Phượng Vũ Hành nhìn Kim Trân một cái, nhìn khuôn mặt bình thản của nàng cất giấu sự khẩn trương và sợ hãi, dường như đoán ra chút gì đó.
Vì ba cửa tiệm đều khai trương, Thanh Ngọc cả ngày làm việc không thấy bóng người. Mấy người Phượng Vũ Hành trở về Đồng Sinh hiên, Tử Duệ trực tiếp trở về viện của mình, đi theo tiên sinh tập viết. Diêu thị có chút lo lắng hỏi Phượng Vũ Hành: Hôm nay ta nói có phải quá nặng hay không? Trước kia ta không nói chuyện như vậy, nhưng từ khi trở về kinh, cũng không biết làm sao nữa, tâm tính này nhưng sao đã trầm xuống rồi.
Phượng Vũ Hành nói với nàng: Bởi vì Phượng phủ căn bản không phải nơi yên tĩnh, tâm chúng ta tuy đã yên, người ta cũng sẽ không như ý chúng ta. Hôm nay mẫu thân rất được, các nàng là người không biết xấu hổ, vì sao chúng ta còn muốn để lại mặt mũi cho các nàng?
Diêu thị lại nói: Thật ra ta không phải nhằm vào lão thái thái, chỉ là nghĩ đến Phượng Tử Hạo lại nửa đêm động đến phòng con, thì ủy khuất thay con. Phụ thân con cố tình không nói chuyện này với con, nhà này quả nhiên là không thể phân biệt được sai trái!
Phượng Vũ Hành cười, cho dù Diêu thị vì cái gì, hôm nay biểu hiện của nàng cũng là tiến bộ rất lớn, người luôn bị áp bức sẽ trưởng thành trong nghịch cảnh.
Nàng đưa Diêu thị về viện, lại dặn hạ nhân hầu hạ chu đáo, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Tôn ma ma, sau mới trở về tiểu viện của mình.
Vong Xuyên đề nghị với nàng: Nếu phái một nha đầu đi, Thanh Ngọc đang giúp đỡ mở cửa tiệm, trước mắt nô tỳ sẽ đến chỗ điện hạ tìm người nghiệm thu đồ cổ, bên người tiểu thư không thể không có người hầu hạ.
Phượng Vũ Hành nghĩ rồi nói: Không vội, về sau từ từ tìm.
Vong Xuyên cũng không nói gì nữa, rồi chuẩn bị dọn dẹp một chút để ra phủ, khi quay người, đã thấy Kim Trân dẫn nha đầu vội vã đến bên này.
/250
|