Phượng Cẩn Nguyêncảm thấy có một nữ nhi như vậy thật sự là quá dọa người, dưới cơn thịnh nộ vung tay áo nói: Đưa tứ tiểu thư trở về phòng, phái người nghiêm cẩn trông coi, tuyệt không cho phép nàng ra cửa phòng nửa bước!
Hàn thị kinh hãi, nghĩ đến những ngày mà Phượng gia xử phạt Thẩm thị, trong nháy mắt, tựa hồ thấy được tương lai tương đồng giữa Phấn Đại và Thẩm thị... Lão gia! Nàng ôm lấy chân Phượng Cẩn Nguyên, Lão gia ngài không thể đối xử như vậy với Phấn Đại! Nàng vẫn là tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu, lão gia không thể đem Phấn Đại giống đại phu nhân giết chết như vậy!
Giết chết? Phượng Vũ Hoành kinh hãi, Mẫu thân bị giết chết?
Làm càn! Phượng Cẩn Nguyên một cước đá Hàn thị ra thật xa, trong lòng lại không có nửa điểm tình cảm đối với ái thiếp, Phượng gia ta sao lại có mẹ con như các ngươi? Người đâu! Giam hai nàng lại cho ta!
Lập tức có hạ nhân tiến lên lôi Hàn thị và Phấn Đại đi, rốt cuộc tiếng ồn ào xa dần, Phượng Cẩn Nguyên quay đầu nói với Phượng Vũ Hoành: A Hoành ngươi yên tâm, việc hôm nay vi phụ chắc chắn cho ngươi một cái công đạo.
Hắn hứa dĩ nhiên là vì Phấn Đại đã náo loạn, Phượng Vũ Hoành cười, còn hành lễ với cha nàng, nói: Vậy A Hoành đa tạ phụ thân, phụ thân còn có thể vì cho A Hoành một cái công đạo mà xử trí đại ca ca, A Hoành thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Liếc mắt chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên mặt trở nên trắng, nàng lại nói: Phụ thân mau ra trước viện đi, đừng để hai vị điện hạ đợi lâu.
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, vội vàng rời đi.
Thấy Phượng Cẩn Nguyên mang theo người rời đi, Diêu thị và An thị còn có Tưởng Dung và Tử Duệ đều xông tới, Tử Duệ không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, liền hỏi Phượng Vũ Hoành: Tứ tỷ tỷ vì sao lại nói chuyện như vậy với điện hạ ca ca?
Phượng Vũ Hoành xoa đầu của hắn nói: Bởi vì tứ tỷ tỷ của đệ sống đủ rồi.
Diêu thị khuyên nàng: Con đừng hù dọa tiểu hài tử.
Lúc này nàng mới trầm giọng nói: Một ngày nào đó Tử duệ sẽ trưởng đại, sự xấu xa trong Phượng phủ này sớm muộn cũng có ngày nó biết rõ.
An thị cũng một bụng tức giận, Tính tình kia của Phấn Đại mười phần giống Thẩm thị, trong phủ vừa náo loạn một trận, thật không biết về sau sẽ là tình trạng gì.
Phượng Vũ Hoành cười lạnh, Quản tình huống của nó làm gì, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình. Nói xong, kéo Tưởng Dung Tử Duệ đi đến sảnh đường, Diêu thị và An thị cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Linh đường ở Mẫu Đơn viện nhi lại được dựng lần nữa, Huyền Thiên Hoa thắp ba nén hương, Huyền Thiên Minh lấy cớ chân đi đứng không tiện, bèn ở bên cạnh quan sát.
Phượng Cẩn Nguyên dĩ nhiên không dám để ý, có thể có hai vị điện hạ đến thắp nhang đã là rất nể tình, nếu không phải hôm nay có chuyện náo loạn này, mặt mũi Phượng gia hắn trên thực tế sẽ vinh dự rất nhiều. Nghĩ như vậy, lại đối với hai nữ nhân kia thất vọng đến cực điểm.
Huyền Thiên Hoa cắm hương cắm lư, lại cùng với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên nói: Nén bi thương. Hai người nhanh chóng cảm tạ Huyền Thiên Hoa.
Thăm viếng xong thì chuẩn bị rời đi, Huyền Thiên Hoa quay người lại, đã thấy nữ tử nổi danh một thân tố y từ ngoài chân thành đi đến.
Hắn sửng sốt một chút, chờ nàng kia đến gần mới phát hiện, đúng là người thay trang phục còn vẽ thêm lông mi Phượng Trầm Ngư.
Trầm Ngư đi vào linh đường, cũng không cùng Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái chào hỏi, trực tiếp thẳng Huyền Thiên Hoa mà đến, đi tới trước mặt hắn cúi người, dùng âm thanh hết sức dễ nghe nói: Trầm Ngư đa tạ thất điện hạ có thể đến thăm viếng mẫu thân, phần tâm ý này của điện hạ, Trầm Ngư nhớ kỹ.
Huyền Thiên Hoa lại lắc đầu, một chút mặt mũi chưa cho, trực tiếp bắt đầu: Phượng đại tiểu thư khách khí rồi, trong nhà đệ muội xảy ra chuyện, bổn vương và Minh nhi đến đây một chuyến là phận sự. Ta vì Phượng Vũ Hoành nên mới đến, vốn không liên quan tới ngươi.
Trầm Ngư thập phần xấu hổ, lại không phát tác được, chỉ có thể cười, không hề lên tiếng. Ánh mắt lại nâng lên, nhìn thẳng Huyền Thiên Hoa, trong mắt tình yêu cuồn cuộn, không áp chế được.
Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên thật sự không nhìn được nữa, Hai vị điện hạ sẽ hồi phủ, con tránh ra đi.
Trầm Ngư ngẩn ra, theo bản năng mở miệng: Điện hạ muốn đi nhanh như vậy sao? Không bằng ở lại trong phủ dùng cơm đi.
Huyền Thiên Hoa khó hiểu hỏi nàng: Rốt cuộc Phượng gia các ngươi là hỉ tiệc hay tang sự? Sau đó không nói nhiều, quay người đẩy xe Huyền Thiên Minh bước đi.
Trầm Ngư sửng sờ ở tại chỗ, chợt nghe người ngồi ở xe lăn phía trước phát ra tiếng cười châm biếm, cất cao giọng nói: Phượng đại tiểu thư, lông mày của ngươi vẽ bên cao bên thấp rồi!
Phượng Trầm Ngư nhanh chóng lấy tay che mặt, lại phát hiện thất điện hạ người ta căn bản là không quay đầu nhìn nàng một cái, đáy lòng không khỏi chua chát.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn bộ dáng này của Trầm Ngư, đáy lòng bắt đầu cảm khái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Có đôi khi hắn thực sự hoài nghi có phải chính mình đã tạo nghiệt hay không, vì sao này một đám đứa trẻ đều như vậy không làm người bớt lo? Ừ, cũng có người bớt lo, tỷ như Tưởng Dung, còn có An thị, mẫu tử họ chưa từng gây phiền toái cho hắn.
Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên đến gần hai bước, đứng ở bên người Trầm Ngư, mắt nhìn phía trước, đè thấp âm thanh nói với nàng. Con phải hiểu chuyện gì nên làm và không nên làm, chuyện như vậy, vi phụ không muốn có lần sau.
Tâm Trầm Ngư bỗng trầm xuống, không cam lòng hỏi: Người phụ thân chọn nhất định phải là tam hoàng tử sao?
Đúng vậy.
Nhưng tam hoàng tử đã có chính phi!
Chính phi là chính phi, chỉ cần con nghe lời, tất nhiên sẽ là hoàng hậutương lai.
Vì sao không thể là thất điện hạ?
Phượng Cẩn Nguyên lại nhíu mày, bất đắc dĩ nói: Chuyện trên triều đình con không hiểu đâu, nhưng vi phụ sẽ không hại con, vì ngươi chọn một cái đích, mở rộng con đường. Trầm Ngư con nhớ kỹ, con là phượng mệnh, tương lai là mẫu nghi thiên hạ.
Mẫu nghi thiên hạ, này bốn chữ lại như ma chú khắc vào tâm Trầm Ngư. Tâm tư đang rục rịch kia cuối cùng cũng thu hồi lạ một ít, sắc mặt dần bình thản, rốt cuộc có thể sử dụng âm thanh nhẹ nhàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: Nữ nhi nhớ rõ.
Rốt cuộc, tang sự của Phượng gia lại bắt đầu xử lý như thường, nữ quyến trong phủ lại đến linh đường thủ linh lần nữ, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái tiếp đãi các khách.
Rất nhanh đến bữa tối, Thẩm gia người đến. Cầm đầu là Thẩm Vạn Lương, đi theo sau là Thẩm gia đại lão gia Thẩm Vạn Kim, cùng nhị lão gia Thẩm Vạn Thuận.
Lão thái thái nhìn ba người hùng hổ đi đến bên này, liền biết người đến không có ý tốt, cũng đề phòng theo. Tang sự của Thẩm thị đủ lộn xộn, Phượng gia đã trở thành trò cười trong kinh, nếu lúc này người nhà mẹ đẻ lại đến gây loạn một hồi, vậy Phượng Cẩn Nguyên xuất môn gặp người như thế nào đây?
Lão thái thái nhỏ giọng nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: Cố gắng đừng tranh chấp với bọn họ, về sau đóng cửa thì cãi nhau thế nào cũng được, đừng ở đây lại mất thể diện.
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, đạo lý này hắn hiểu, nhưng người Thẩm gia có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?
Rõ ràng là không thể.
Chỉ thấy Thẩm Vạn Lương, người có tiếng nói nhất Thẩm gia bước nhanh về phía trước, bịch một tiếng liền quỳ gối trước linh vị Thẩm thị, cái miệng hướng về phía quan tài mới đổi kia thất thanh khóc: Tỷ tỷ! Tỷ chết thật thê thảm! Hắn vừa khóc, vừa đốt ba nén hương, lúc quay người đối diện với Phượng Cẩn Nguyên, trong mắt tất cả đều là lửa giận: Nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ ta, Phượng đại nhân có thể giao phó cho ta được không?
Tiếng tỷ phu hắn không gọi, vừa mở miệng chỉ là Phượng đại nhân , hiển nhiên đã vạch rõ ranh giới với Phượng gia.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nổi giận trong bụng, hoàng tử thì hắn không giải quyết được, nhưng Thẩm gia hắn không để vào trong mắt, lập tức trả lời: Mọi người đều biết Thẩm thị bị bệnh nặng bỏ mình, ngươi muốn giao phó cái gì?
Bệnh nặng? Thẩm Vạn Lương hận nghiến răng nghiến lợi, Vì sao bệnh nặng mà ngươi không mời đại phu đến xem bệnh cho nàng?
Phượng Cẩn Nguyên hỏi ngược lại: Làm sao ngươi biết ta không mời? Phượng gia ta tuy tiền tài không bằng Thẩm gia các ngươi, nhưng cũng không phải ngay cả tiền mời đại phu xem bệnh cũng không trả nổi.
Đại lão gia Thẩm gia Thẩm Vạn Kim rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng nói chuyện: Trước giờ thân thể muội muội ta cực tốt, làm sao lại đột nhiên sinh bệnh nặng phải mất mạng? Phượng Cẩn Nguyên, hôm nay nếu ngươi không nói rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Làm càn! Lão thái thái cũng nổi giận, trực tiếp hỏi Thẩm Vạn Kim: Không khách khí? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Đây là ngươi đang uy hiếp với quan nhất phẩm đương triều! Ta nói cho các ngươi biết, chỉ bằng một câu nói này của ngươi, nếu làm gì sai lần phía sau Cẩn Nguyên, tất cả Thẩm gia các ngươi đều phải bị tống giam!
Thẩm Vạn Lương trợn tròn mắt lườn ca ca của hắn một cái, quay đầu nói với lão thái thái: Đại ca ca nhà ta thương tâm quá độ, có chỗ thất lễ, xin lão thái thái thứ lỗi, chỉ là chúng ta không tiếp thu nổi nguyên nhân cái chết của muội muội, kính xin Phượng gia có thể cho lời giải thích.
Lúc này, Trầm Ngư đứng một bên không lên tiếng, nhìn ba vị cữu cữu của nàng, rưng rưng nước mắt, bi thương nói: Cữu cữu, phụ thân không lừa các người, mẫu thân chính xác là bị bệnh nặng, trong nhà mời nhiều đại phu, ngay cả thái y trong cung cũng mời hai lần, nhưng... đều không trị khỏi!
Thẩm Vạn Lương nhìn Trầm Ngư, rất lâu không nói. Dường như hắn không tin những lời này là từ cháu gái ngoại mà hắn yêu thương từ nhỏ, từ trước đến giờ cũng lấy mẫu thân nàng làm trọng, tại sao lúc này lại trợn mắt nói dối?
Chuyện tình của Thẩm thị, người khác không biết, còn Thẩm Vạn Lương hắn trong lòng biết rất rõ. Rốt cuộc Phượng gia làm gì, mặc dù không chính mắt nhìn thấy, cũng đoán được bảy tám phần, huống chi, hắn còn từng tự mình tìm thuốc cho Thẩm thị, còn phái người đi đưa thuốc, chẳng qua những người đưa thuốc kia cũng chết ở Phượng phủ.
Hắn không nhịn được khỏi Trầm Ngư: Cháu có biết cháu đang nói gì không? Cháu có biết người đang nằm trong quan tài là ai không?
Trên mặt Trầm Ngư càng lộ vẻ thê lương, Dĩ nhiên ta biết, đó là mẫu thân của ta, là người mười tháng mang thai và sinh hạ ta.
Vậy sao cháu còn nói như vậy?
Nhưng nơi này cũng có cha ta! Trầm Ngư vừa nói ra, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống, Cữu cữu, mẫu thân là do bệnh chết, Trầm Ngư làm chứng.
Thẩm Vạn Lương nhắm mắt lại, hai hàng nước nắt cũng chảy xuống.
Hắn biết, Trầm Ngư đang muốn bảo vệ mình.
Đúng vậy! Người cháu ngoại này cho tới bây giờ đều thông minh, Phượng gia cho nàng con đường huy hoàng như vậy, con đường kia là cám dỗ lớn đủ để nàng vứt bỏ tất cả. Nếu như hy sinh mẫu thân mà có thể giữ được tương lai của nàng, vì sao Trầm Ngư không làm chứ?
Thôi. Thẩm Vạn Lương cảm thấy mệt mỏi, vốn đang có nhiệt huyết vì muội muội báo thù cũng đã trở lại như cũ. Hắn xoay người đối diện với hai vị ca ca, nói: Chúng ta thắp cho tỷ tỷ nén hương, từ nay về sau, Thẩm gia và Phượng gia... ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hàn thị kinh hãi, nghĩ đến những ngày mà Phượng gia xử phạt Thẩm thị, trong nháy mắt, tựa hồ thấy được tương lai tương đồng giữa Phấn Đại và Thẩm thị... Lão gia! Nàng ôm lấy chân Phượng Cẩn Nguyên, Lão gia ngài không thể đối xử như vậy với Phấn Đại! Nàng vẫn là tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu, lão gia không thể đem Phấn Đại giống đại phu nhân giết chết như vậy!
Giết chết? Phượng Vũ Hoành kinh hãi, Mẫu thân bị giết chết?
Làm càn! Phượng Cẩn Nguyên một cước đá Hàn thị ra thật xa, trong lòng lại không có nửa điểm tình cảm đối với ái thiếp, Phượng gia ta sao lại có mẹ con như các ngươi? Người đâu! Giam hai nàng lại cho ta!
Lập tức có hạ nhân tiến lên lôi Hàn thị và Phấn Đại đi, rốt cuộc tiếng ồn ào xa dần, Phượng Cẩn Nguyên quay đầu nói với Phượng Vũ Hoành: A Hoành ngươi yên tâm, việc hôm nay vi phụ chắc chắn cho ngươi một cái công đạo.
Hắn hứa dĩ nhiên là vì Phấn Đại đã náo loạn, Phượng Vũ Hoành cười, còn hành lễ với cha nàng, nói: Vậy A Hoành đa tạ phụ thân, phụ thân còn có thể vì cho A Hoành một cái công đạo mà xử trí đại ca ca, A Hoành thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Liếc mắt chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên mặt trở nên trắng, nàng lại nói: Phụ thân mau ra trước viện đi, đừng để hai vị điện hạ đợi lâu.
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, vội vàng rời đi.
Thấy Phượng Cẩn Nguyên mang theo người rời đi, Diêu thị và An thị còn có Tưởng Dung và Tử Duệ đều xông tới, Tử Duệ không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, liền hỏi Phượng Vũ Hoành: Tứ tỷ tỷ vì sao lại nói chuyện như vậy với điện hạ ca ca?
Phượng Vũ Hoành xoa đầu của hắn nói: Bởi vì tứ tỷ tỷ của đệ sống đủ rồi.
Diêu thị khuyên nàng: Con đừng hù dọa tiểu hài tử.
Lúc này nàng mới trầm giọng nói: Một ngày nào đó Tử duệ sẽ trưởng đại, sự xấu xa trong Phượng phủ này sớm muộn cũng có ngày nó biết rõ.
An thị cũng một bụng tức giận, Tính tình kia của Phấn Đại mười phần giống Thẩm thị, trong phủ vừa náo loạn một trận, thật không biết về sau sẽ là tình trạng gì.
Phượng Vũ Hoành cười lạnh, Quản tình huống của nó làm gì, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình. Nói xong, kéo Tưởng Dung Tử Duệ đi đến sảnh đường, Diêu thị và An thị cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Linh đường ở Mẫu Đơn viện nhi lại được dựng lần nữa, Huyền Thiên Hoa thắp ba nén hương, Huyền Thiên Minh lấy cớ chân đi đứng không tiện, bèn ở bên cạnh quan sát.
Phượng Cẩn Nguyên dĩ nhiên không dám để ý, có thể có hai vị điện hạ đến thắp nhang đã là rất nể tình, nếu không phải hôm nay có chuyện náo loạn này, mặt mũi Phượng gia hắn trên thực tế sẽ vinh dự rất nhiều. Nghĩ như vậy, lại đối với hai nữ nhân kia thất vọng đến cực điểm.
Huyền Thiên Hoa cắm hương cắm lư, lại cùng với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên nói: Nén bi thương. Hai người nhanh chóng cảm tạ Huyền Thiên Hoa.
Thăm viếng xong thì chuẩn bị rời đi, Huyền Thiên Hoa quay người lại, đã thấy nữ tử nổi danh một thân tố y từ ngoài chân thành đi đến.
Hắn sửng sốt một chút, chờ nàng kia đến gần mới phát hiện, đúng là người thay trang phục còn vẽ thêm lông mi Phượng Trầm Ngư.
Trầm Ngư đi vào linh đường, cũng không cùng Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái chào hỏi, trực tiếp thẳng Huyền Thiên Hoa mà đến, đi tới trước mặt hắn cúi người, dùng âm thanh hết sức dễ nghe nói: Trầm Ngư đa tạ thất điện hạ có thể đến thăm viếng mẫu thân, phần tâm ý này của điện hạ, Trầm Ngư nhớ kỹ.
Huyền Thiên Hoa lại lắc đầu, một chút mặt mũi chưa cho, trực tiếp bắt đầu: Phượng đại tiểu thư khách khí rồi, trong nhà đệ muội xảy ra chuyện, bổn vương và Minh nhi đến đây một chuyến là phận sự. Ta vì Phượng Vũ Hoành nên mới đến, vốn không liên quan tới ngươi.
Trầm Ngư thập phần xấu hổ, lại không phát tác được, chỉ có thể cười, không hề lên tiếng. Ánh mắt lại nâng lên, nhìn thẳng Huyền Thiên Hoa, trong mắt tình yêu cuồn cuộn, không áp chế được.
Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên thật sự không nhìn được nữa, Hai vị điện hạ sẽ hồi phủ, con tránh ra đi.
Trầm Ngư ngẩn ra, theo bản năng mở miệng: Điện hạ muốn đi nhanh như vậy sao? Không bằng ở lại trong phủ dùng cơm đi.
Huyền Thiên Hoa khó hiểu hỏi nàng: Rốt cuộc Phượng gia các ngươi là hỉ tiệc hay tang sự? Sau đó không nói nhiều, quay người đẩy xe Huyền Thiên Minh bước đi.
Trầm Ngư sửng sờ ở tại chỗ, chợt nghe người ngồi ở xe lăn phía trước phát ra tiếng cười châm biếm, cất cao giọng nói: Phượng đại tiểu thư, lông mày của ngươi vẽ bên cao bên thấp rồi!
Phượng Trầm Ngư nhanh chóng lấy tay che mặt, lại phát hiện thất điện hạ người ta căn bản là không quay đầu nhìn nàng một cái, đáy lòng không khỏi chua chát.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn bộ dáng này của Trầm Ngư, đáy lòng bắt đầu cảm khái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Có đôi khi hắn thực sự hoài nghi có phải chính mình đã tạo nghiệt hay không, vì sao này một đám đứa trẻ đều như vậy không làm người bớt lo? Ừ, cũng có người bớt lo, tỷ như Tưởng Dung, còn có An thị, mẫu tử họ chưa từng gây phiền toái cho hắn.
Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên đến gần hai bước, đứng ở bên người Trầm Ngư, mắt nhìn phía trước, đè thấp âm thanh nói với nàng. Con phải hiểu chuyện gì nên làm và không nên làm, chuyện như vậy, vi phụ không muốn có lần sau.
Tâm Trầm Ngư bỗng trầm xuống, không cam lòng hỏi: Người phụ thân chọn nhất định phải là tam hoàng tử sao?
Đúng vậy.
Nhưng tam hoàng tử đã có chính phi!
Chính phi là chính phi, chỉ cần con nghe lời, tất nhiên sẽ là hoàng hậutương lai.
Vì sao không thể là thất điện hạ?
Phượng Cẩn Nguyên lại nhíu mày, bất đắc dĩ nói: Chuyện trên triều đình con không hiểu đâu, nhưng vi phụ sẽ không hại con, vì ngươi chọn một cái đích, mở rộng con đường. Trầm Ngư con nhớ kỹ, con là phượng mệnh, tương lai là mẫu nghi thiên hạ.
Mẫu nghi thiên hạ, này bốn chữ lại như ma chú khắc vào tâm Trầm Ngư. Tâm tư đang rục rịch kia cuối cùng cũng thu hồi lạ một ít, sắc mặt dần bình thản, rốt cuộc có thể sử dụng âm thanh nhẹ nhàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: Nữ nhi nhớ rõ.
Rốt cuộc, tang sự của Phượng gia lại bắt đầu xử lý như thường, nữ quyến trong phủ lại đến linh đường thủ linh lần nữ, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái tiếp đãi các khách.
Rất nhanh đến bữa tối, Thẩm gia người đến. Cầm đầu là Thẩm Vạn Lương, đi theo sau là Thẩm gia đại lão gia Thẩm Vạn Kim, cùng nhị lão gia Thẩm Vạn Thuận.
Lão thái thái nhìn ba người hùng hổ đi đến bên này, liền biết người đến không có ý tốt, cũng đề phòng theo. Tang sự của Thẩm thị đủ lộn xộn, Phượng gia đã trở thành trò cười trong kinh, nếu lúc này người nhà mẹ đẻ lại đến gây loạn một hồi, vậy Phượng Cẩn Nguyên xuất môn gặp người như thế nào đây?
Lão thái thái nhỏ giọng nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: Cố gắng đừng tranh chấp với bọn họ, về sau đóng cửa thì cãi nhau thế nào cũng được, đừng ở đây lại mất thể diện.
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, đạo lý này hắn hiểu, nhưng người Thẩm gia có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?
Rõ ràng là không thể.
Chỉ thấy Thẩm Vạn Lương, người có tiếng nói nhất Thẩm gia bước nhanh về phía trước, bịch một tiếng liền quỳ gối trước linh vị Thẩm thị, cái miệng hướng về phía quan tài mới đổi kia thất thanh khóc: Tỷ tỷ! Tỷ chết thật thê thảm! Hắn vừa khóc, vừa đốt ba nén hương, lúc quay người đối diện với Phượng Cẩn Nguyên, trong mắt tất cả đều là lửa giận: Nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ ta, Phượng đại nhân có thể giao phó cho ta được không?
Tiếng tỷ phu hắn không gọi, vừa mở miệng chỉ là Phượng đại nhân , hiển nhiên đã vạch rõ ranh giới với Phượng gia.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nổi giận trong bụng, hoàng tử thì hắn không giải quyết được, nhưng Thẩm gia hắn không để vào trong mắt, lập tức trả lời: Mọi người đều biết Thẩm thị bị bệnh nặng bỏ mình, ngươi muốn giao phó cái gì?
Bệnh nặng? Thẩm Vạn Lương hận nghiến răng nghiến lợi, Vì sao bệnh nặng mà ngươi không mời đại phu đến xem bệnh cho nàng?
Phượng Cẩn Nguyên hỏi ngược lại: Làm sao ngươi biết ta không mời? Phượng gia ta tuy tiền tài không bằng Thẩm gia các ngươi, nhưng cũng không phải ngay cả tiền mời đại phu xem bệnh cũng không trả nổi.
Đại lão gia Thẩm gia Thẩm Vạn Kim rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng nói chuyện: Trước giờ thân thể muội muội ta cực tốt, làm sao lại đột nhiên sinh bệnh nặng phải mất mạng? Phượng Cẩn Nguyên, hôm nay nếu ngươi không nói rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Làm càn! Lão thái thái cũng nổi giận, trực tiếp hỏi Thẩm Vạn Kim: Không khách khí? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Đây là ngươi đang uy hiếp với quan nhất phẩm đương triều! Ta nói cho các ngươi biết, chỉ bằng một câu nói này của ngươi, nếu làm gì sai lần phía sau Cẩn Nguyên, tất cả Thẩm gia các ngươi đều phải bị tống giam!
Thẩm Vạn Lương trợn tròn mắt lườn ca ca của hắn một cái, quay đầu nói với lão thái thái: Đại ca ca nhà ta thương tâm quá độ, có chỗ thất lễ, xin lão thái thái thứ lỗi, chỉ là chúng ta không tiếp thu nổi nguyên nhân cái chết của muội muội, kính xin Phượng gia có thể cho lời giải thích.
Lúc này, Trầm Ngư đứng một bên không lên tiếng, nhìn ba vị cữu cữu của nàng, rưng rưng nước mắt, bi thương nói: Cữu cữu, phụ thân không lừa các người, mẫu thân chính xác là bị bệnh nặng, trong nhà mời nhiều đại phu, ngay cả thái y trong cung cũng mời hai lần, nhưng... đều không trị khỏi!
Thẩm Vạn Lương nhìn Trầm Ngư, rất lâu không nói. Dường như hắn không tin những lời này là từ cháu gái ngoại mà hắn yêu thương từ nhỏ, từ trước đến giờ cũng lấy mẫu thân nàng làm trọng, tại sao lúc này lại trợn mắt nói dối?
Chuyện tình của Thẩm thị, người khác không biết, còn Thẩm Vạn Lương hắn trong lòng biết rất rõ. Rốt cuộc Phượng gia làm gì, mặc dù không chính mắt nhìn thấy, cũng đoán được bảy tám phần, huống chi, hắn còn từng tự mình tìm thuốc cho Thẩm thị, còn phái người đi đưa thuốc, chẳng qua những người đưa thuốc kia cũng chết ở Phượng phủ.
Hắn không nhịn được khỏi Trầm Ngư: Cháu có biết cháu đang nói gì không? Cháu có biết người đang nằm trong quan tài là ai không?
Trên mặt Trầm Ngư càng lộ vẻ thê lương, Dĩ nhiên ta biết, đó là mẫu thân của ta, là người mười tháng mang thai và sinh hạ ta.
Vậy sao cháu còn nói như vậy?
Nhưng nơi này cũng có cha ta! Trầm Ngư vừa nói ra, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống, Cữu cữu, mẫu thân là do bệnh chết, Trầm Ngư làm chứng.
Thẩm Vạn Lương nhắm mắt lại, hai hàng nước nắt cũng chảy xuống.
Hắn biết, Trầm Ngư đang muốn bảo vệ mình.
Đúng vậy! Người cháu ngoại này cho tới bây giờ đều thông minh, Phượng gia cho nàng con đường huy hoàng như vậy, con đường kia là cám dỗ lớn đủ để nàng vứt bỏ tất cả. Nếu như hy sinh mẫu thân mà có thể giữ được tương lai của nàng, vì sao Trầm Ngư không làm chứ?
Thôi. Thẩm Vạn Lương cảm thấy mệt mỏi, vốn đang có nhiệt huyết vì muội muội báo thù cũng đã trở lại như cũ. Hắn xoay người đối diện với hai vị ca ca, nói: Chúng ta thắp cho tỷ tỷ nén hương, từ nay về sau, Thẩm gia và Phượng gia... ân đoạn nghĩa tuyệt.
/250
|