Rốt cuộc, châm xong bảy bảy bốn mươi chín châm, Trầm Ngư đổ mồ hôi ướt đẫm nệm giường, lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên với cái nha đầu kia cũng mệt mỏi chết khiếp.
Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành vừa cho Hoàng Tuyền thu lại châm, vừa xoa tay, đồng thời ẩn ý nói: Đúng là chứng bệnh kỳ lạ, nếu A Hoành hạ châm chậm chút nữa, chỉ sợ cả đời này đại tỷ tỷ vẫn không tỉnh lại được.
Lão thái thái sau một hồi lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên: May mà ta đi gọi A Hoành đến đây, nếu con còn mời lang băm nữa, làm chậm trễ Trầm Ngư thì con hối hận cũng không kịp.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, đặc biệt sau khi Trầm Ngư mở mắt thì lộ ra ánh mắt phẫn hận, như là bọ cạp độc muốn châm chết Phượng Vũ Hoành, sao có thể giống người vừa tỉnh lại sau hôn mê?
Hắn dường như hiểu được gì đó, nhìn đôi tay bị châm nát của Trầm Ngư, cả người hắn liền rùng mình một cái... chẳng lẽ Trầm Ngư giả bệnh, mà chính mình và lão thái thái đều nghe Phượng Vũ Hoành nói, nữ nhi đau khổ?
Phượng Vũ Hoành nhìn ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên dần dần thanh tỉnh, biết rằng hắn đã thông suốt, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Phượng gia này, thật sự là càng ngày càng thú vị đây!
Phượng Vũ Hoành! Phượng Cẩn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhi này, kìm nén không thể tự tay bóp chết nàng, Ngươi thật tàn nhẫn!
Lời này nói nhỏ, chỉ là đến kẽ răng miễn cưỡng nuốt vào.
Phượng Vũ Hoành giương đôi mắt linh động chớp chớp nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười gây nghiện như thuốc phiện mê người lại có độc, mở miệng nói: Thì sao?
Đúng vậy! Thì sao?
Phượng Cẩn Nguyên hắn cho dù đoán ra Trầm Ngư giả bệnh, nhưng hắn có thể phá sao? Trầm Ngư dám thừa nhận sao?
Hai cha con này trừ việc vu oan, thì cái gì cũng không làm được. Trầm Ngư không làm gì đã trúng bốn mươi chín châm, bên ngoài còn phải mang ơn đối với người hạ châm, việc này làm bọn họ nghĩ lại đều muốn tức giận.
Được rồi. Lão thái thái được Triệu ma ma hầu hạ sau mặt, sau đó mở miệng nói: Nếu Trầm Ngư đã tỉnh, ta đây an tâm rồi. Nàng phân phó hạ nhân trong phòng: Các ngươi đổi y phục tốt cho đại tiểu thư đi, đệm chăn cũng đổi, đều bị mồ hôi làm ẩm hết rồi. Trước hết tắm rửa cho tỉnh táo, miễn lại bị phong hàn.
Bọn hạ nhân gật đầu tuân lệnh, bắt đầu công việc lù bù lên.
Lão thái thái lại nhìn Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt tất cả đều là sự cảm kích: Thật sự là đã vất vả cho A Hoành rồi, hôm qua đã một đêm không ngủ, lại còn gọi ngươi, trong lòng tổ mẫu thật sự áy náy.
Phượng Vũ Hoành trấn an nàng: Tổ mẫu đừng nói như vậy, đừng nói người bệnh là đại tỷ tỷ, chính là người bên ngoài, chỉ cần một câu của tổ mẫu, A Hoành nhất định sẽ ra tay tương trợ.
Lão thái thái cảm thấy vô cùng có thể diện, liên tục khen A Hoành tốt, sau đó tay Phượng Vũ Hoành cùng nhau đi ra sân.
Để lại hai cha con Phượng Cẩn Nguyên và Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên đặc biệt muốn hỏi Trầm Ngư một chút có phải giả bệnh hay không. Mà khi hắn nhìn đến vẻ mặt phẫn hận của Trầm Ngư, liền cảm thấy không nhất thiết phải hỏi lại. Đáp án là chắc chắn rồi, chỉ là không biết tại sao Trầm Ngư phải giả bệnh như vậy.
Trở lại Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền vẫn nghẹn cười rốt cuộc bùng nổ, ôm một gốc cây cổ thụ trong viện rồi cười to.
Phượng Vũ Hoành kiên nhẫn chờ nàng cười xong, mới mở miệng: Đã lắm sao?
Hoàng Tuyền dùng sức gật đầu lia lịa: Quá đã! Tiểu thư chiêu này của ngài vô cùng độc, nếu Vương gia biết nhất định cũng sẽ tán dương ngài như thế.
Phượng Vũ Hoành xoa trán, độc? Cái này cũng được tán dương? Ngự vương phủ các ngươi tán dương người đúng là khác biệt!
Ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành ngủ thẳng tới trưa. Khi tỉnh lại, Diêu thị đang ngồi cạnh giường nàng, trong tay cầm một kiện y phục.
Nàng ngồi dậy, xoa mắt, Sao mẫu thân lại ở đây? Mấy thư này là gì?
Diêu thị cười, Làm cho con và Tử Duệ mỗi đứa một kiện y phục, còn thêm chút xíu nữa là xong.
Không phải trong phủ đều làm y phục rồi sao? Mẫu thân phí tâm làm gì? Tay nàng sờ mảnh vải bông trắng kia, vô cùng mềm mại, so với đồ trong phủ đưa tới đúng là tốt hơn rất nhiều.
Đây là của An di nương con cho người ra ngoài chọn, vải không nhiều lắm, chỉ đủ cho ba đứa các con mỗi người một kiện. Diêu thị buông việc trong tay, đưa tay vuốt ve tóc của Phượng Vũ Hoành, Trước kia ở trong núi ăn ở không tốt, mái tóc của con vừa bị vàng đi lại còn thưa. Nay mái tóc chẳng những đẹp hơn, bộ dáng cũng đã trổ mã thành một mỹ nhân rồi.
Phượng Vũ Hoành nghe ra được ý khác trong lời nói của Diêu thị, nhìn chằm chằm nàng một lát, nghiêm mặt nói: Mẫu thân có chuyện cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.
Diêu thị thở dài, giữ chặt tay nàng: A Hoành, có một số việc mẫu thân không muốn hỏi, nhưng nghẹn ở trong lòng thật sự khó chịu, sau này nếu có người ngoài hỏi đến, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Mẫu thân muốn hỏi ta lúc nào học được kĩ năng bắn cung? Nàng biết, tuy biểu hiện ở cung yến Diêu thị không tận mắt thấy, nhưng trong phủ không có khả năng không ai nói chuyện phiếm, Diêu thị là người luôn tâm sự, chắc cũng nghi hoặc.
Nàng bày ra một lý do thông dụng: Học được từ kỳ nhân Ba Tư. Thực sự là kỳ nhân Ba Tư sao? Diêu thị bắt đầu hỏi trực tiếp.
Phượng Vũ Hoành cười, Mẫu thân, người tin thì có, không tin thì vốn sẽ không có. Ta là nữ nhi của người, sẽ không hại người.
Diêu thị thấy nàng không muốn nhiều lời, có thể đưa ra một lí do như vậy, thật ra cũng vì ngày sau trước mặt người khác nàng có một lí do để giải thích hợp lí.
Nàng bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề truy cứu, chỉ nói: Ta là mẫu thân của con, chỉ mong điều tốt đẹp.
Tiễn bước Diêu thị, Phượng Vũ Hoành không thể không cân nhắc qua.
Diêu thị đã nghi ngờ nàng, một câu kỳ nhân Ba Tư gạt được người khác, lại không lừa được mẫu thân đã cùng sinh hoạt tại sơn thôn.
Hôm nay chỉ là hỏi một chút, nếu sau này càng nhiều luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ sẽ kết lại trong lòng càng lớn.
Xem ra, phải nghĩ biện pháp giữ khoảng cách với Diêu thị, đưa nàng đi Tiêu Châu bồi Tử Duệ?
Trong lòng Phượng Vũ Hoành đã có chủ ý, nhưng cũng hiểu việc này không thể. Trước mắt không xác định được nhiều nhân tố, việc hàng đầu là phải cam đoan Diêu thị bình an, sự rời đi của nàng là mấu chốt, chuyện này cần phải nghiên cứu thêm.
Giữa trưa, Thanh Ngọc truyền đến một tin tức: Bộ gia đại tang, hiện tại toàn bộ kinh thành đều nghị luận đại sự của Lại bộ thượng thư Bộ đại nhân.
Lúc này nàng mới nhớ đến đêm cung yến đó Lại bộ thượng thư bị chính nữ nhi đè chết, chỉ sợ đó là kiểu chết buồn bực nhất trên đời này?
Tang sự làm rất lớn à? Nàng vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện với Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc rót cho nàng chén trà gật đầu trả lời: Tốt xấu gì cũng là quan lớn, huống chi còn có thể diện của Bộ quý phi, sao không thể khí phái chứ. Đêm qua trong Kỳ bảo trai có người mua một khối Hàm Thiền, sau đó nô tỳ phái người hỏi thăm, đúng là Bộ gia sai người đi mua.
Cái gọi là Hàm Thiền, thật ra chỉ là một loại vật bồi táng cổ đại, để đặt trong miệng. Hàm Thiền vì là chất ngọc, có hình dạng một con ve, ngụ ý tinh thần bất tử, tái sinh lại. Bình thường kẻ có tiền cực kỳ chú ý, người Bộ gia đến Kỳ Bảo trai mua Hàm Thiền, có thể thấy tang sự của Bộ đại nhân làm cực kỳ lớn.
Bộ gia có động tĩnh gì không? Nay người đi lại bên ngoài nhiều nhất là Thanh Ngọc, Phượng Vũ Hoành dần dần tạo thành thói quen hỏi thăm Thanh Ngọc, khi làm việc thì tìm Vong Xuyên và Hoàng Tuyền đi làm.
Tiểu nhị ở Kỳ Bảo tria nghe hai người đến mua Hàm Thiền nói chuyện phiếm, hình như nói là Bộ gia đã gửi thư đến vị đại tướng quân đang ở biên quan xa xôi, muốn hắn trở về chịu tang.
Phượng Vũ Hoành cảm thấy hứng thú với tin tức này, cũng thực vừa lòng biểu hiện của vị tiểu nhị ở Kỳ Bảo trai kia, nàng nói với Thanh Ngọc: Thưởng cho tiểu nhị có tin tức kia hai lượng bạc, đồng thời ngươi nói với bọn hắn, nghe được việc gì thì đừng nói ra bên ngoài, trừ ngươi và ta ta, bất luận kẻ nào đi hỏi thăm tin tức đều phải dựa vào thẻ bài của ta. Nàng vừa nói vừa vừa đem thẻ bài ở thắt lưng mà trước khi tiến cung lão thái thái đã đưa riêng cho nàng và Tưởng Dung, đưa cho Thanh Ngọc: Ngươi giữ cẩn thận, tạm thời cứ dùng đi, về sau tìm được vật thích hợp ta sẽ đưa thay thế.
Thanh Ngọc là nha đầu cực kỳ thông minh, Phượng Vũ Hoành nói mấy câu nàng liền hiểu: Tiểu thư muốn bồi dưỡng tổ chức ngầm, yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ dặn dò tốt người của ba cửa tiệm, đồng thời cũng sẽ lưu ý bồi dưỡng chuyên môn người thích hợp để xếp vào.
Nay chuyện bên ngoài đều do ngươi thu xếp, ta rất yên tâm. Chỉ là ngươi lưu ý phải tìm người không có bận tâm việc gì, tựa như vừa nói chuyện tổ chức ngầm, cũng phải xem có muốn thật sự làm không. Ở phương diện chọn người phải chọn người thông minh, nhưng tướng mạo cũng không được quá kì. Nếu không thể đẹp, cũng không thể khó coi, tốt nhất là loại người xen lẫn trong đám người cũng vẫn không thể tìm ra mới tốt, như vậy mới không để người ta lưu lại ấn tượng quá sâu, để sử dụng nhiều lần.
Thanh Ngọc gật đầu: Nô tỳ nhớ kỹ. Hôm qua tiểu thư nhắc muốn thêm một vài người thì nô tỳ đã lựa chọn, buổi trưa ngày mai có thể dẫn đám người tới để tiểu thư lựa chọn.
Không cần ta chọn, ngươi cứ trực tiếp mang người tốt vào phủ là được. Ta tin tưởng ngươi. Nàng không muốn việc gì cũng phải ra tay, luôn cho người phía dưới một ít không gian trưởng thành, thậm chí là sai lầm, cũng là một loại trưởng thành. Nàng để Thanh Ngọc bồi dưỡng đám người đó, chính là vì có một ngày dù nàng không ở đây, các nàng cũng có thể vì nàng mà chống đỡ một bầu trời.
Đối với sự tín nhiệm của Phượng Vũ Hoành, Thanh Ngọc vô cùng cảm kích, thậm chí là kích động.
Nàng vốn sẽ không tình nguyện chỉ làm một nha hoàn hầu hạ bình thường, Phượng Vũ Hoành trọng dụng nàng như thế, dường như có thể đem tiềm lực của nàng kích phát hoàn toàn, để nàng làm một mình, tìm lại được sự tự tin vốn có.
Chủ tử như vậy, Thanh Ngọc tin tưởng, trừ Phượng Vũ Hoành, đời này cũng không tìm ra người thứ hai.
Chủ tớ hai người còn nói một lát, Thanh Ngọc liền rời phủ làm việc. Phượng Vũ Hoành gọi Hoàng Tuyền tới, phân phó nói: Nghĩ cách đi thăm dò Bộ Thông, tin tức càng nhiều càng tốt.
Hoàng Tuyền gật đầu đáp ứng, lại nhắc nhở nàng nói: Vậy vẫn nói với Điện hạ để hỏi thăm, hay là mượn người bên đó để điều tra.
Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài một tiếng: Đi đi, xung quanh chúng ta trước mắt không có người.
Nhìn Hoàng Tuyền vội vàng rời đi, Phượng Vũ Hoành không khỏi có chút sốt ruột. Ở đây không có các phương tiện thông tin và giao thông nhanh chóng, thành lập một mạng lưới tin tưới đúng là trọng yếu!
Bộ Thông, cái tên kia nghe nói là nam tử có vài phần khúc mắc với nàng sẽ hồi kinh, vì sao tin tức này nàng nghe xong có chút hoảng hốt?
Ngày ấy trên cung yến nghe thấy trước đó Bộ Thông có liên quan tới nguyên chủ, nàng còn cho là chuyện xưa tốt đẹp, thậm chí là mang theo tính bát quái đi nghe.
Nhưng hôm nay, trực giác nói cho nàng biết, Bộ Thông hồi kinh, đối với Phượng phủ hay đúng hơn là với Phượng Vũ Hoành nàng mà nói chỉ sợ là một chuỗi kiếp nạn...
Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành vừa cho Hoàng Tuyền thu lại châm, vừa xoa tay, đồng thời ẩn ý nói: Đúng là chứng bệnh kỳ lạ, nếu A Hoành hạ châm chậm chút nữa, chỉ sợ cả đời này đại tỷ tỷ vẫn không tỉnh lại được.
Lão thái thái sau một hồi lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên: May mà ta đi gọi A Hoành đến đây, nếu con còn mời lang băm nữa, làm chậm trễ Trầm Ngư thì con hối hận cũng không kịp.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, đặc biệt sau khi Trầm Ngư mở mắt thì lộ ra ánh mắt phẫn hận, như là bọ cạp độc muốn châm chết Phượng Vũ Hoành, sao có thể giống người vừa tỉnh lại sau hôn mê?
Hắn dường như hiểu được gì đó, nhìn đôi tay bị châm nát của Trầm Ngư, cả người hắn liền rùng mình một cái... chẳng lẽ Trầm Ngư giả bệnh, mà chính mình và lão thái thái đều nghe Phượng Vũ Hoành nói, nữ nhi đau khổ?
Phượng Vũ Hoành nhìn ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên dần dần thanh tỉnh, biết rằng hắn đã thông suốt, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Phượng gia này, thật sự là càng ngày càng thú vị đây!
Phượng Vũ Hoành! Phượng Cẩn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhi này, kìm nén không thể tự tay bóp chết nàng, Ngươi thật tàn nhẫn!
Lời này nói nhỏ, chỉ là đến kẽ răng miễn cưỡng nuốt vào.
Phượng Vũ Hoành giương đôi mắt linh động chớp chớp nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười gây nghiện như thuốc phiện mê người lại có độc, mở miệng nói: Thì sao?
Đúng vậy! Thì sao?
Phượng Cẩn Nguyên hắn cho dù đoán ra Trầm Ngư giả bệnh, nhưng hắn có thể phá sao? Trầm Ngư dám thừa nhận sao?
Hai cha con này trừ việc vu oan, thì cái gì cũng không làm được. Trầm Ngư không làm gì đã trúng bốn mươi chín châm, bên ngoài còn phải mang ơn đối với người hạ châm, việc này làm bọn họ nghĩ lại đều muốn tức giận.
Được rồi. Lão thái thái được Triệu ma ma hầu hạ sau mặt, sau đó mở miệng nói: Nếu Trầm Ngư đã tỉnh, ta đây an tâm rồi. Nàng phân phó hạ nhân trong phòng: Các ngươi đổi y phục tốt cho đại tiểu thư đi, đệm chăn cũng đổi, đều bị mồ hôi làm ẩm hết rồi. Trước hết tắm rửa cho tỉnh táo, miễn lại bị phong hàn.
Bọn hạ nhân gật đầu tuân lệnh, bắt đầu công việc lù bù lên.
Lão thái thái lại nhìn Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt tất cả đều là sự cảm kích: Thật sự là đã vất vả cho A Hoành rồi, hôm qua đã một đêm không ngủ, lại còn gọi ngươi, trong lòng tổ mẫu thật sự áy náy.
Phượng Vũ Hoành trấn an nàng: Tổ mẫu đừng nói như vậy, đừng nói người bệnh là đại tỷ tỷ, chính là người bên ngoài, chỉ cần một câu của tổ mẫu, A Hoành nhất định sẽ ra tay tương trợ.
Lão thái thái cảm thấy vô cùng có thể diện, liên tục khen A Hoành tốt, sau đó tay Phượng Vũ Hoành cùng nhau đi ra sân.
Để lại hai cha con Phượng Cẩn Nguyên và Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên đặc biệt muốn hỏi Trầm Ngư một chút có phải giả bệnh hay không. Mà khi hắn nhìn đến vẻ mặt phẫn hận của Trầm Ngư, liền cảm thấy không nhất thiết phải hỏi lại. Đáp án là chắc chắn rồi, chỉ là không biết tại sao Trầm Ngư phải giả bệnh như vậy.
Trở lại Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền vẫn nghẹn cười rốt cuộc bùng nổ, ôm một gốc cây cổ thụ trong viện rồi cười to.
Phượng Vũ Hoành kiên nhẫn chờ nàng cười xong, mới mở miệng: Đã lắm sao?
Hoàng Tuyền dùng sức gật đầu lia lịa: Quá đã! Tiểu thư chiêu này của ngài vô cùng độc, nếu Vương gia biết nhất định cũng sẽ tán dương ngài như thế.
Phượng Vũ Hoành xoa trán, độc? Cái này cũng được tán dương? Ngự vương phủ các ngươi tán dương người đúng là khác biệt!
Ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành ngủ thẳng tới trưa. Khi tỉnh lại, Diêu thị đang ngồi cạnh giường nàng, trong tay cầm một kiện y phục.
Nàng ngồi dậy, xoa mắt, Sao mẫu thân lại ở đây? Mấy thư này là gì?
Diêu thị cười, Làm cho con và Tử Duệ mỗi đứa một kiện y phục, còn thêm chút xíu nữa là xong.
Không phải trong phủ đều làm y phục rồi sao? Mẫu thân phí tâm làm gì? Tay nàng sờ mảnh vải bông trắng kia, vô cùng mềm mại, so với đồ trong phủ đưa tới đúng là tốt hơn rất nhiều.
Đây là của An di nương con cho người ra ngoài chọn, vải không nhiều lắm, chỉ đủ cho ba đứa các con mỗi người một kiện. Diêu thị buông việc trong tay, đưa tay vuốt ve tóc của Phượng Vũ Hoành, Trước kia ở trong núi ăn ở không tốt, mái tóc của con vừa bị vàng đi lại còn thưa. Nay mái tóc chẳng những đẹp hơn, bộ dáng cũng đã trổ mã thành một mỹ nhân rồi.
Phượng Vũ Hoành nghe ra được ý khác trong lời nói của Diêu thị, nhìn chằm chằm nàng một lát, nghiêm mặt nói: Mẫu thân có chuyện cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.
Diêu thị thở dài, giữ chặt tay nàng: A Hoành, có một số việc mẫu thân không muốn hỏi, nhưng nghẹn ở trong lòng thật sự khó chịu, sau này nếu có người ngoài hỏi đến, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Mẫu thân muốn hỏi ta lúc nào học được kĩ năng bắn cung? Nàng biết, tuy biểu hiện ở cung yến Diêu thị không tận mắt thấy, nhưng trong phủ không có khả năng không ai nói chuyện phiếm, Diêu thị là người luôn tâm sự, chắc cũng nghi hoặc.
Nàng bày ra một lý do thông dụng: Học được từ kỳ nhân Ba Tư. Thực sự là kỳ nhân Ba Tư sao? Diêu thị bắt đầu hỏi trực tiếp.
Phượng Vũ Hoành cười, Mẫu thân, người tin thì có, không tin thì vốn sẽ không có. Ta là nữ nhi của người, sẽ không hại người.
Diêu thị thấy nàng không muốn nhiều lời, có thể đưa ra một lí do như vậy, thật ra cũng vì ngày sau trước mặt người khác nàng có một lí do để giải thích hợp lí.
Nàng bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề truy cứu, chỉ nói: Ta là mẫu thân của con, chỉ mong điều tốt đẹp.
Tiễn bước Diêu thị, Phượng Vũ Hoành không thể không cân nhắc qua.
Diêu thị đã nghi ngờ nàng, một câu kỳ nhân Ba Tư gạt được người khác, lại không lừa được mẫu thân đã cùng sinh hoạt tại sơn thôn.
Hôm nay chỉ là hỏi một chút, nếu sau này càng nhiều luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ sẽ kết lại trong lòng càng lớn.
Xem ra, phải nghĩ biện pháp giữ khoảng cách với Diêu thị, đưa nàng đi Tiêu Châu bồi Tử Duệ?
Trong lòng Phượng Vũ Hoành đã có chủ ý, nhưng cũng hiểu việc này không thể. Trước mắt không xác định được nhiều nhân tố, việc hàng đầu là phải cam đoan Diêu thị bình an, sự rời đi của nàng là mấu chốt, chuyện này cần phải nghiên cứu thêm.
Giữa trưa, Thanh Ngọc truyền đến một tin tức: Bộ gia đại tang, hiện tại toàn bộ kinh thành đều nghị luận đại sự của Lại bộ thượng thư Bộ đại nhân.
Lúc này nàng mới nhớ đến đêm cung yến đó Lại bộ thượng thư bị chính nữ nhi đè chết, chỉ sợ đó là kiểu chết buồn bực nhất trên đời này?
Tang sự làm rất lớn à? Nàng vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện với Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc rót cho nàng chén trà gật đầu trả lời: Tốt xấu gì cũng là quan lớn, huống chi còn có thể diện của Bộ quý phi, sao không thể khí phái chứ. Đêm qua trong Kỳ bảo trai có người mua một khối Hàm Thiền, sau đó nô tỳ phái người hỏi thăm, đúng là Bộ gia sai người đi mua.
Cái gọi là Hàm Thiền, thật ra chỉ là một loại vật bồi táng cổ đại, để đặt trong miệng. Hàm Thiền vì là chất ngọc, có hình dạng một con ve, ngụ ý tinh thần bất tử, tái sinh lại. Bình thường kẻ có tiền cực kỳ chú ý, người Bộ gia đến Kỳ Bảo trai mua Hàm Thiền, có thể thấy tang sự của Bộ đại nhân làm cực kỳ lớn.
Bộ gia có động tĩnh gì không? Nay người đi lại bên ngoài nhiều nhất là Thanh Ngọc, Phượng Vũ Hoành dần dần tạo thành thói quen hỏi thăm Thanh Ngọc, khi làm việc thì tìm Vong Xuyên và Hoàng Tuyền đi làm.
Tiểu nhị ở Kỳ Bảo tria nghe hai người đến mua Hàm Thiền nói chuyện phiếm, hình như nói là Bộ gia đã gửi thư đến vị đại tướng quân đang ở biên quan xa xôi, muốn hắn trở về chịu tang.
Phượng Vũ Hoành cảm thấy hứng thú với tin tức này, cũng thực vừa lòng biểu hiện của vị tiểu nhị ở Kỳ Bảo trai kia, nàng nói với Thanh Ngọc: Thưởng cho tiểu nhị có tin tức kia hai lượng bạc, đồng thời ngươi nói với bọn hắn, nghe được việc gì thì đừng nói ra bên ngoài, trừ ngươi và ta ta, bất luận kẻ nào đi hỏi thăm tin tức đều phải dựa vào thẻ bài của ta. Nàng vừa nói vừa vừa đem thẻ bài ở thắt lưng mà trước khi tiến cung lão thái thái đã đưa riêng cho nàng và Tưởng Dung, đưa cho Thanh Ngọc: Ngươi giữ cẩn thận, tạm thời cứ dùng đi, về sau tìm được vật thích hợp ta sẽ đưa thay thế.
Thanh Ngọc là nha đầu cực kỳ thông minh, Phượng Vũ Hoành nói mấy câu nàng liền hiểu: Tiểu thư muốn bồi dưỡng tổ chức ngầm, yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ dặn dò tốt người của ba cửa tiệm, đồng thời cũng sẽ lưu ý bồi dưỡng chuyên môn người thích hợp để xếp vào.
Nay chuyện bên ngoài đều do ngươi thu xếp, ta rất yên tâm. Chỉ là ngươi lưu ý phải tìm người không có bận tâm việc gì, tựa như vừa nói chuyện tổ chức ngầm, cũng phải xem có muốn thật sự làm không. Ở phương diện chọn người phải chọn người thông minh, nhưng tướng mạo cũng không được quá kì. Nếu không thể đẹp, cũng không thể khó coi, tốt nhất là loại người xen lẫn trong đám người cũng vẫn không thể tìm ra mới tốt, như vậy mới không để người ta lưu lại ấn tượng quá sâu, để sử dụng nhiều lần.
Thanh Ngọc gật đầu: Nô tỳ nhớ kỹ. Hôm qua tiểu thư nhắc muốn thêm một vài người thì nô tỳ đã lựa chọn, buổi trưa ngày mai có thể dẫn đám người tới để tiểu thư lựa chọn.
Không cần ta chọn, ngươi cứ trực tiếp mang người tốt vào phủ là được. Ta tin tưởng ngươi. Nàng không muốn việc gì cũng phải ra tay, luôn cho người phía dưới một ít không gian trưởng thành, thậm chí là sai lầm, cũng là một loại trưởng thành. Nàng để Thanh Ngọc bồi dưỡng đám người đó, chính là vì có một ngày dù nàng không ở đây, các nàng cũng có thể vì nàng mà chống đỡ một bầu trời.
Đối với sự tín nhiệm của Phượng Vũ Hoành, Thanh Ngọc vô cùng cảm kích, thậm chí là kích động.
Nàng vốn sẽ không tình nguyện chỉ làm một nha hoàn hầu hạ bình thường, Phượng Vũ Hoành trọng dụng nàng như thế, dường như có thể đem tiềm lực của nàng kích phát hoàn toàn, để nàng làm một mình, tìm lại được sự tự tin vốn có.
Chủ tử như vậy, Thanh Ngọc tin tưởng, trừ Phượng Vũ Hoành, đời này cũng không tìm ra người thứ hai.
Chủ tớ hai người còn nói một lát, Thanh Ngọc liền rời phủ làm việc. Phượng Vũ Hoành gọi Hoàng Tuyền tới, phân phó nói: Nghĩ cách đi thăm dò Bộ Thông, tin tức càng nhiều càng tốt.
Hoàng Tuyền gật đầu đáp ứng, lại nhắc nhở nàng nói: Vậy vẫn nói với Điện hạ để hỏi thăm, hay là mượn người bên đó để điều tra.
Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài một tiếng: Đi đi, xung quanh chúng ta trước mắt không có người.
Nhìn Hoàng Tuyền vội vàng rời đi, Phượng Vũ Hoành không khỏi có chút sốt ruột. Ở đây không có các phương tiện thông tin và giao thông nhanh chóng, thành lập một mạng lưới tin tưới đúng là trọng yếu!
Bộ Thông, cái tên kia nghe nói là nam tử có vài phần khúc mắc với nàng sẽ hồi kinh, vì sao tin tức này nàng nghe xong có chút hoảng hốt?
Ngày ấy trên cung yến nghe thấy trước đó Bộ Thông có liên quan tới nguyên chủ, nàng còn cho là chuyện xưa tốt đẹp, thậm chí là mang theo tính bát quái đi nghe.
Nhưng hôm nay, trực giác nói cho nàng biết, Bộ Thông hồi kinh, đối với Phượng phủ hay đúng hơn là với Phượng Vũ Hoành nàng mà nói chỉ sợ là một chuỗi kiếp nạn...
/250
|