Đến đêm lúc cuối giờ Hợi, Phượng Trầm Ngư một thân áo đen dẫn theo nha đầu Ỷ Nguyệt lén lút đi ra bằng đường cửa sau của nhà tổ.
Hai người vừa đi vừa cẩn thận đề phòng có người bám đuôi, lại sợ có người phát hiện, cũng may ở đây không như kinh thành, trên đường ban đêm căn bản không có ai, ngay cả người gõ mõ cũng không có.
Các nàng chạy một đường đến chân núi Tê Phượng, Phượng Trầm Ngư tựa vào một gốc cây đại thụ thở mạnh.
Tiểu thư cố gắng một chút nữa, vào trong núi là có thể yên tâm rồi. Ỷ Nguyệt nhìn Phượng Trầm Ngư dừng lại nên sốt ruột nhắc nhở.
Phượng Trầm Ngư hung hăng trừng mắt với nàng: Tiện nhân, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Chốc nữa nhìn thấy ca ca ta ngươi liệu mà đem mắt với miệng nghiêm túc một chút, nếu không cẩn thận da của ngươi.
Ỷ Nguyệt giật mình, chạy tới cam đoan với nàng: Nô tỷ chỉ quan tâm tới tiểu thư, đại thiếu gia ngay cả liếc mắt cũng không có lấy một cái.
Biết thân biết phận là tốt.
Ỷ Nguyệt gấp gáp tới muốn khóc nói: Tiểu thư, nô tỳ không phải muốn nhanh gặp đại thiếu gia mà thật sự nơi này không an toàn, chúng ta cố gắng một chút vào trong núi rồi nghỉ ngơi đi.
Phượng Trầm Ngư hừ lạnh, nhưng cũng không nghỉ ngơi nữa, liền choàng áo lên tiếp tục chạy về hướng ngọn núi. Lại không biết ngay đằng sau các nàng có hai người lén lút đi theo, bước đi nhẹ nhàng không có lấy một tiếng động, thu toàn bộ hành động của Phượng Trầm Ngư vào ánh mắt.
Phượng Vũ Hành cười hì hì với Vong Xuyên: Không nghĩ rằng Phượng Tử Hạo ngay cả đến nha đầu của muội muội cũng không tha.
Vong Xuyên thấy tiểu thư nhà mình cũng thích hóng chuyện, nhưng nghĩ lại hành động của đích tử Phượng gia kia cũng không lấy làm lạ, Nghe nói hắn còn từng ngủ qua giường của đại tiểu thư, Phượng gia từng người so với từng người lại càng thú vị nha.
Phượng Vũ Hành liếc nhìn nha đầu nhà mình, Vong Xuyên biết mình lỡ miệng nói sai liền nhanh chóng sửa lại: Trừ tiểu thư ra.
Lúc này mới vừa lòng cười cười, Phượng Vũ Hành lại tiếp tục lôi kéo Vong Xuyên theo dõi. Lúc này một giọng nói trong gió thoảng qua: Đừng nói chuyện phiếm, cẩn thận đường dưới chân.
Phượng Vũ Hành nghiến răng nghiến lợi quay về hướng phát ra âm thanh nói: Chủ tử nhà ngươi chưa kém đến trình độ đó.
Vong Xuyên đứng một bên cười không nói một câu.
Cùng lúc đó ở phía trước Phượng Trầm Ngư và Ỷ Nguyệt vì chưa bao giờ đi đến núi Tê Phượng nên vòng vèo một hồi, Ỷ Nguyệt đột nhiên kinh ngạc kêu lên: Không hay rồi.
Phượng Trầm Ngư hoảng sợ, vội vàng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Đại thiếu gia hẹn chúng ta ở núi Tê Phượng nhưng cũng không nói địa điểm nào. Giờ biết đi đâu tìm người đây?
Phượng Trầm Ngư lúc này mới phản ứng lại, Ỷ Nguyệt nói đúng, núi Tê Phượng to như vậy biết đi đâu tìm Phượng Tử Hạo?
Nàng nhìn lại bốn phía, nghĩ một lúc rồi nói: Đi đến đỉnh núi đi, ca ca ta đang ở một phòng nhỏ trên đó, chúng ta đi nơi đó tìm hắn.
Hai người đã có phương hướng bắt đầu đi về phía trước, mặt sau Phượng Vũ Hành sờ mũi, trục giác của nàng cho biết chốc sẽ có trò hay để xem rồi.
Phượng Trầm Ngư chỉ nhớ rõ Phượng Tử Hạo đang ở trên đỉnh núi mà quên mất vì sao hắn lại phải sống trên đó.
Bởi vì đó là nơi mộ phần tổ tiên của gia tộc Phượng gia, Phượng Tử Hạo làm người thủ lăng, các nàng muốn gặp thì sẽ phải đi qua từng nấm mồ.
Chính vì thế khi hai người đi lên đến đỉnh núi, Phượng Vũ Hành cùng Vong Xuyên nghe thấy tiếng thét chói tai: Aaaaaaaaaa!
Phượng Vũ Hành bĩu môi: Không phải chỉ là mấy nấm mồ thôi sao, cần gì phải kêu to như vậy.
Vong Xuyên bất đắc dĩ trả lời: Nói là vậy nhưng một tiểu thư đài các ban đêm nhìn thấy đống phần mộ có kinh sợ là bình thường.
Dù vậy Phượng Trầm Ngư cũng không có kêu lâu, Ỷ Nguyệt bị dọa sợ đang bịt miệng tiểu thư nhà mình lại: Tiểu thư ngàn vạn lần không thể kêu. Nơi này ngoại trừ thiếu gia còn có người khác của gia tộc đang trông.
Phượng Trầm Ngư bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, lại nghe thấy Ỷ Nguyệt nói nên mặt trở nên trắng bệch như ma khiến Ỷ Nguyệt cung thấy sợ hãi quay đầu về phía khác.
Từ kinh thành đi đến huyện Phượng Ngô, Phượng Trầm Ngư cả một đường hóa trang mặt đen, đến ban đêm mới thoải mái một chút. Nhìn khuôn mặt suốt mấy ngày đều đen giờ trắng bệch, Ỷ Nguyệt có phần không quen nổi.
Ai ở bên kia? Đột nhiên một giọng nam truyền đến dọa Phượng Trầm Ngư sợ run.
Ỷ Nguyệt nghe xong mặt mày rạng rỡ, nghe rõ thanh âm bên kia liền nói: Tiểu thư đừng sợ, là đại thiếu gia.
Phượng Trầm Ngư hướng về phía phát ra thanh âm, quả nhiên nhìn thấy Phượng Tử Hạo đang từ từ đến gần.
Nàng thở dài nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước đón Phượng Tử Hạo. Ỷ Nguyệt chạy nhanh phía sau, ánh mắt vẫn thủy chung gắn trên người Phượng Tử Hạo, trong lòng tràn ngập vui mừng.
Phượng Tử Hạo cũng thấy rõ hai người liền đi tới vội vàng hỏi: Các ngươi vì sao lại lên đây? Mọi chuyện ta đều an bài tốt rồi. Hơn nửa đêm đi đến đây nhỡ đâu bị phát hiện chẳng phải hỏng hết mọi chuyện sao? Phượng Trầm Ngư sửng sốt: Không phải ca bảo ta lên đây sao?
Ta gọi ngươi lúc nào?
Phượng Tử Hạo vừa trả lời thì lòng Phượng Trầm Ngư liền lạnh. Bị lừa rồi?
Nhìn lại Phượng Tử Hạo, thấy hắn không hề nhìn mình mà ánh mắt chăm chú nhìn lại phía sau. Phượng Trầm Ngư thấy thế liền quay đầu lại, quả nhiên Ỷ Nguyệt đang e thẹn cùng ca ca nàng liếc mắt đưa tình.
Hóa ra là ngươi! Phượng Trầm Ngư hung hăng ném ra một câu, giơ tay lên tát Ỷ Nguyệt: Một con tiện tì đủ nham hiểm! Vì để gặp ca ca của ta, lại dám nghĩ ra chiêu này hại ta nửa đêm phải lên núi.
Ỷ Nguyệt vội quỳ xuống đất, bụm mặt ủy khuất nói: Tiểu thư bớt giận, thật sự không phải là nô tỷ, nô tỳ cái gì cũng không biết!
Tờ giấy kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta, vậy không phải ngươi thì là ai? Nàng từ đáy lòng nổi lên một cơn tức quay đầu lại nói: Ta ở nhà bị Phượng Vũ Hành khi dễ, lão thái thái thì một lòng hướng về nàng ta, đối với ta thì khó chịu. Vất vả lắm mới đem họ lừa về đến đây, trông cậy hết vào kế sách của ngươi sẽ thành công, vậy mà ngươi cùng nha đầu kia cư nhiên thông đồng lừa gạt ta? Phượng Tử Hạo ngươi không sợ sẽ khiến người khác thất vọng sao? Không sợ mẫu thân trên trời oán trách ngươi sao?
Phượng Tử Hạo bị nàng mắng đến choáng váng, Dựa vào đâu mà nói ta lừa muội? Ta lừa muội khi nào? Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ủy khuất Phượng Trầm Ngư, muội muội của hắn từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mỹ lệ khiến người khác chỉ muốn yêu thương. Phượng Tử Hạo tiến lên hai bước ôm lấy Phượng Trầm Ngư: Muội muội tốt, ca ca thực lòng không lừa muội.
Phượng Trầm Ngư sợ run người lùi về sau hai bước: Ngươi đừng có lại đây! Nàng chán ghét vỗ vỗ chỗ bị Phượng Tử Hạo chạm: Ngay cả nha hoàn của muội muội cũng muốn, thật là không biết xấu hổ.
Nói xong câu này Phượng Trầm Ngư liền chạy xuống chân núi, mặc cho Phượng Tử Hạo ở phía sau hô: Trầm Ngư! Muội đừng chạy nghe ca ca nói! Sau khi hô hai tiếng xong cũng không thấy tiếp tục, mà Ỷ Nguyệt cũng không thấy có tiếng động gì.
Phượng Trầm Ngư cảm thấy chuyện này thật ghê tởm, ca ca từ nhỏ đến lớn toàn làm những việc không đứng đắn. Từ khi Thẩm thị an bài cho hắn hiểu chuyện nam nữ lúc mười hai tuổi, hắn liền như bị nghiện cả ngày cũng chỉ làm có hai việc: Tìm nữ nhân và đổi nữ nhân. Đến bây giờ ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng muốn, quả thật không hiểu ca ca nàng còn có thể dùng vào việc gì nữa.
Phượng Trầm Ngư vừa chạy vừa khóc, cũng không thấy được cảnh nàng vừa chạy không xa Ỷ Nguyệt cùng Phượng Tử Hạo liền ôm chầm lấy nhau.
Vong Xuyên ngượng ngùng không dám nhìn thẳng nhỏ giọng nói: Phượng thiếu gia muốn làm gì đây? Chỗ này là phần mộ của tổ tiên.
Phượng Vũ Hành hừ lạnh: Tinh trùng lên não còn quản ở nơi nào.
Quả nhiên nàng vừa nói xong, Phượng Tử Hạo đúng là không xem phần mộ tổ tiên vào trong mắt, liền giở trò trên người Ỷ Nguyệt, động vài cái, váy áo trên người đã bị xé rách.
Mà Ỷ Nguyệt ngày đêm tưởng nhớ Phượng Tử Hạo cũng không chịu nổi, tình ý dâng lên không cần phân biệt địa điểm liền làm chuyện ô uế này.
Phượng Vũ Hành xem đến vui vẻ: Vong Xuyên ngươi nói xem trước mặt tổ tông mà làm cái chuyện này, phong thủy chắc tốt lắm nhỉ?
Vong Xuyên càng nhìn càng xấu hổ kéo tay Phượng Vũ Hành nói: Tiểu thư chúng ta trở về đi.
Phượng Vũ Hành cười hì hì nói: Đừng có gấp, nhìn thêm chút nữa đi. Vong Xuyên ngươi đừng có nhắm mắt lại, loại giáo dục này hiếm lắm mới được xem, sau này lập gia đình cũng đỡ bỡ ngỡ.
Vong Xuyên bị nàng nói đến mặt đỏ hồng, nàng thật sự không hiểu sao tiểu thư nhà mình cái gì cũng có thể nói ra.
Ngay tại lúc Vong Xuyên đang suy nghĩ bỗng nghe được tiếng bước chân phía sườn núi chạy đến.
Phượng Vũ Hành quay đầu lại nhìn thấy Phượng Trầm Ngư vốn đã chạy đi nay lại quay lại. Nàng mừng rỡ nói: Vong Xuyên, mau mau nhìn sắp có trò hay để xem rồi
Vong Xuyên bị nàng nói cũng nổi lên hứng thủ, mở mắt ra thì thấy Phượng Trầm Ngư phát điên chạy đến chỗ Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa mắng: Tiện nhân! Súc sinh!
Phượng Vũ Hành liếc mắt liền thấy Phượng Trầm Ngư mang theo một hòn đá lớn, đây là muốn liều mạng sao?
Quả nhiên, đang trong lúc tình ý lên cao, Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy Phượng Trầm Ngư liền giật mình, còn không đợi hai người có phản ứng, Phượng Trầm Ngư đem viên đá đập vào Ỷ Nguyệt.
Ỷ Nguyệt đáng thương còn chưa kịp kêu lên đã bị cơn thịnh nộ của Phượng Trầm Ngư đổ xuống đập đến đầu nở hoa, đoán chừng không còn hơi thở.
Phượng Vũ Hành bĩu môi: Xuống tay quả thực ngoan độc.
A! Nàng vừa dứt lời, Phượng Tử Hạo liền hô to một tiếng, hóa ra Phượng Trầm Ngư đánh chết Ỷ Nguyệt xong thì đánh ca ca mình.
Ta giết ngươi tên súc sinh này! Phượng Trầm Ngư mất đi lí trí, liều mạng đánh Phượng Tử Hạo. Nhưng vốn là nữ tử yếu đuối không thể bằng nam nhân, hai ba cái liền bị Phượng Tử Hạo cản được.
Ngươi điên rồi? Phượng Tử Hạo tức giận, không ngừng ho khan: Mẹ nó, ông đây sủng nha đầu nhà ngươi, ngươi ầm ĩ cái gì?
Sủng nha đầu? Haha. Phượng Trầm Ngư cười điên cuồng: Sủng nha đầu của muội muội ngươi? Sủng nha đầu ngay trên phần mộ tổ tiên làm chuyện dâm ô? Phượng Tử Hạo, ngươi là một tên súc sinh, ngươi nên chết đi! Nàng hét khản cả cổ, trong mắt hằn lên tơ máu. Nàng không hiểu được, chính mình vì sao lại có loại ca ca như này?
Phượng Tử Hạo cũng khó thở, xông lên túm lấy cánh tay Phượng Trầm Ngư, ánh mắt dần tối: Muội muội tốt, ca ca yêu thương nha đầu kia làm muội tức giận phải không? Không khóc không khóc, ca ca cũng yêu thương muội! Ca ca hiểu rõ nhất chính là Trầm Ngư nhà ta.
Nói xong liền đè Phượng Trầm Ngư xuống mặt đất, hướng thân thể Phượng Trầm Ngư làm chuyện ghê tởm...
Hai người vừa đi vừa cẩn thận đề phòng có người bám đuôi, lại sợ có người phát hiện, cũng may ở đây không như kinh thành, trên đường ban đêm căn bản không có ai, ngay cả người gõ mõ cũng không có.
Các nàng chạy một đường đến chân núi Tê Phượng, Phượng Trầm Ngư tựa vào một gốc cây đại thụ thở mạnh.
Tiểu thư cố gắng một chút nữa, vào trong núi là có thể yên tâm rồi. Ỷ Nguyệt nhìn Phượng Trầm Ngư dừng lại nên sốt ruột nhắc nhở.
Phượng Trầm Ngư hung hăng trừng mắt với nàng: Tiện nhân, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Chốc nữa nhìn thấy ca ca ta ngươi liệu mà đem mắt với miệng nghiêm túc một chút, nếu không cẩn thận da của ngươi.
Ỷ Nguyệt giật mình, chạy tới cam đoan với nàng: Nô tỷ chỉ quan tâm tới tiểu thư, đại thiếu gia ngay cả liếc mắt cũng không có lấy một cái.
Biết thân biết phận là tốt.
Ỷ Nguyệt gấp gáp tới muốn khóc nói: Tiểu thư, nô tỳ không phải muốn nhanh gặp đại thiếu gia mà thật sự nơi này không an toàn, chúng ta cố gắng một chút vào trong núi rồi nghỉ ngơi đi.
Phượng Trầm Ngư hừ lạnh, nhưng cũng không nghỉ ngơi nữa, liền choàng áo lên tiếp tục chạy về hướng ngọn núi. Lại không biết ngay đằng sau các nàng có hai người lén lút đi theo, bước đi nhẹ nhàng không có lấy một tiếng động, thu toàn bộ hành động của Phượng Trầm Ngư vào ánh mắt.
Phượng Vũ Hành cười hì hì với Vong Xuyên: Không nghĩ rằng Phượng Tử Hạo ngay cả đến nha đầu của muội muội cũng không tha.
Vong Xuyên thấy tiểu thư nhà mình cũng thích hóng chuyện, nhưng nghĩ lại hành động của đích tử Phượng gia kia cũng không lấy làm lạ, Nghe nói hắn còn từng ngủ qua giường của đại tiểu thư, Phượng gia từng người so với từng người lại càng thú vị nha.
Phượng Vũ Hành liếc nhìn nha đầu nhà mình, Vong Xuyên biết mình lỡ miệng nói sai liền nhanh chóng sửa lại: Trừ tiểu thư ra.
Lúc này mới vừa lòng cười cười, Phượng Vũ Hành lại tiếp tục lôi kéo Vong Xuyên theo dõi. Lúc này một giọng nói trong gió thoảng qua: Đừng nói chuyện phiếm, cẩn thận đường dưới chân.
Phượng Vũ Hành nghiến răng nghiến lợi quay về hướng phát ra âm thanh nói: Chủ tử nhà ngươi chưa kém đến trình độ đó.
Vong Xuyên đứng một bên cười không nói một câu.
Cùng lúc đó ở phía trước Phượng Trầm Ngư và Ỷ Nguyệt vì chưa bao giờ đi đến núi Tê Phượng nên vòng vèo một hồi, Ỷ Nguyệt đột nhiên kinh ngạc kêu lên: Không hay rồi.
Phượng Trầm Ngư hoảng sợ, vội vàng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Đại thiếu gia hẹn chúng ta ở núi Tê Phượng nhưng cũng không nói địa điểm nào. Giờ biết đi đâu tìm người đây?
Phượng Trầm Ngư lúc này mới phản ứng lại, Ỷ Nguyệt nói đúng, núi Tê Phượng to như vậy biết đi đâu tìm Phượng Tử Hạo?
Nàng nhìn lại bốn phía, nghĩ một lúc rồi nói: Đi đến đỉnh núi đi, ca ca ta đang ở một phòng nhỏ trên đó, chúng ta đi nơi đó tìm hắn.
Hai người đã có phương hướng bắt đầu đi về phía trước, mặt sau Phượng Vũ Hành sờ mũi, trục giác của nàng cho biết chốc sẽ có trò hay để xem rồi.
Phượng Trầm Ngư chỉ nhớ rõ Phượng Tử Hạo đang ở trên đỉnh núi mà quên mất vì sao hắn lại phải sống trên đó.
Bởi vì đó là nơi mộ phần tổ tiên của gia tộc Phượng gia, Phượng Tử Hạo làm người thủ lăng, các nàng muốn gặp thì sẽ phải đi qua từng nấm mồ.
Chính vì thế khi hai người đi lên đến đỉnh núi, Phượng Vũ Hành cùng Vong Xuyên nghe thấy tiếng thét chói tai: Aaaaaaaaaa!
Phượng Vũ Hành bĩu môi: Không phải chỉ là mấy nấm mồ thôi sao, cần gì phải kêu to như vậy.
Vong Xuyên bất đắc dĩ trả lời: Nói là vậy nhưng một tiểu thư đài các ban đêm nhìn thấy đống phần mộ có kinh sợ là bình thường.
Dù vậy Phượng Trầm Ngư cũng không có kêu lâu, Ỷ Nguyệt bị dọa sợ đang bịt miệng tiểu thư nhà mình lại: Tiểu thư ngàn vạn lần không thể kêu. Nơi này ngoại trừ thiếu gia còn có người khác của gia tộc đang trông.
Phượng Trầm Ngư bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, lại nghe thấy Ỷ Nguyệt nói nên mặt trở nên trắng bệch như ma khiến Ỷ Nguyệt cung thấy sợ hãi quay đầu về phía khác.
Từ kinh thành đi đến huyện Phượng Ngô, Phượng Trầm Ngư cả một đường hóa trang mặt đen, đến ban đêm mới thoải mái một chút. Nhìn khuôn mặt suốt mấy ngày đều đen giờ trắng bệch, Ỷ Nguyệt có phần không quen nổi.
Ai ở bên kia? Đột nhiên một giọng nam truyền đến dọa Phượng Trầm Ngư sợ run.
Ỷ Nguyệt nghe xong mặt mày rạng rỡ, nghe rõ thanh âm bên kia liền nói: Tiểu thư đừng sợ, là đại thiếu gia.
Phượng Trầm Ngư hướng về phía phát ra thanh âm, quả nhiên nhìn thấy Phượng Tử Hạo đang từ từ đến gần.
Nàng thở dài nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước đón Phượng Tử Hạo. Ỷ Nguyệt chạy nhanh phía sau, ánh mắt vẫn thủy chung gắn trên người Phượng Tử Hạo, trong lòng tràn ngập vui mừng.
Phượng Tử Hạo cũng thấy rõ hai người liền đi tới vội vàng hỏi: Các ngươi vì sao lại lên đây? Mọi chuyện ta đều an bài tốt rồi. Hơn nửa đêm đi đến đây nhỡ đâu bị phát hiện chẳng phải hỏng hết mọi chuyện sao? Phượng Trầm Ngư sửng sốt: Không phải ca bảo ta lên đây sao?
Ta gọi ngươi lúc nào?
Phượng Tử Hạo vừa trả lời thì lòng Phượng Trầm Ngư liền lạnh. Bị lừa rồi?
Nhìn lại Phượng Tử Hạo, thấy hắn không hề nhìn mình mà ánh mắt chăm chú nhìn lại phía sau. Phượng Trầm Ngư thấy thế liền quay đầu lại, quả nhiên Ỷ Nguyệt đang e thẹn cùng ca ca nàng liếc mắt đưa tình.
Hóa ra là ngươi! Phượng Trầm Ngư hung hăng ném ra một câu, giơ tay lên tát Ỷ Nguyệt: Một con tiện tì đủ nham hiểm! Vì để gặp ca ca của ta, lại dám nghĩ ra chiêu này hại ta nửa đêm phải lên núi.
Ỷ Nguyệt vội quỳ xuống đất, bụm mặt ủy khuất nói: Tiểu thư bớt giận, thật sự không phải là nô tỷ, nô tỳ cái gì cũng không biết!
Tờ giấy kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta, vậy không phải ngươi thì là ai? Nàng từ đáy lòng nổi lên một cơn tức quay đầu lại nói: Ta ở nhà bị Phượng Vũ Hành khi dễ, lão thái thái thì một lòng hướng về nàng ta, đối với ta thì khó chịu. Vất vả lắm mới đem họ lừa về đến đây, trông cậy hết vào kế sách của ngươi sẽ thành công, vậy mà ngươi cùng nha đầu kia cư nhiên thông đồng lừa gạt ta? Phượng Tử Hạo ngươi không sợ sẽ khiến người khác thất vọng sao? Không sợ mẫu thân trên trời oán trách ngươi sao?
Phượng Tử Hạo bị nàng mắng đến choáng váng, Dựa vào đâu mà nói ta lừa muội? Ta lừa muội khi nào? Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ủy khuất Phượng Trầm Ngư, muội muội của hắn từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mỹ lệ khiến người khác chỉ muốn yêu thương. Phượng Tử Hạo tiến lên hai bước ôm lấy Phượng Trầm Ngư: Muội muội tốt, ca ca thực lòng không lừa muội.
Phượng Trầm Ngư sợ run người lùi về sau hai bước: Ngươi đừng có lại đây! Nàng chán ghét vỗ vỗ chỗ bị Phượng Tử Hạo chạm: Ngay cả nha hoàn của muội muội cũng muốn, thật là không biết xấu hổ.
Nói xong câu này Phượng Trầm Ngư liền chạy xuống chân núi, mặc cho Phượng Tử Hạo ở phía sau hô: Trầm Ngư! Muội đừng chạy nghe ca ca nói! Sau khi hô hai tiếng xong cũng không thấy tiếp tục, mà Ỷ Nguyệt cũng không thấy có tiếng động gì.
Phượng Trầm Ngư cảm thấy chuyện này thật ghê tởm, ca ca từ nhỏ đến lớn toàn làm những việc không đứng đắn. Từ khi Thẩm thị an bài cho hắn hiểu chuyện nam nữ lúc mười hai tuổi, hắn liền như bị nghiện cả ngày cũng chỉ làm có hai việc: Tìm nữ nhân và đổi nữ nhân. Đến bây giờ ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng muốn, quả thật không hiểu ca ca nàng còn có thể dùng vào việc gì nữa.
Phượng Trầm Ngư vừa chạy vừa khóc, cũng không thấy được cảnh nàng vừa chạy không xa Ỷ Nguyệt cùng Phượng Tử Hạo liền ôm chầm lấy nhau.
Vong Xuyên ngượng ngùng không dám nhìn thẳng nhỏ giọng nói: Phượng thiếu gia muốn làm gì đây? Chỗ này là phần mộ của tổ tiên.
Phượng Vũ Hành hừ lạnh: Tinh trùng lên não còn quản ở nơi nào.
Quả nhiên nàng vừa nói xong, Phượng Tử Hạo đúng là không xem phần mộ tổ tiên vào trong mắt, liền giở trò trên người Ỷ Nguyệt, động vài cái, váy áo trên người đã bị xé rách.
Mà Ỷ Nguyệt ngày đêm tưởng nhớ Phượng Tử Hạo cũng không chịu nổi, tình ý dâng lên không cần phân biệt địa điểm liền làm chuyện ô uế này.
Phượng Vũ Hành xem đến vui vẻ: Vong Xuyên ngươi nói xem trước mặt tổ tông mà làm cái chuyện này, phong thủy chắc tốt lắm nhỉ?
Vong Xuyên càng nhìn càng xấu hổ kéo tay Phượng Vũ Hành nói: Tiểu thư chúng ta trở về đi.
Phượng Vũ Hành cười hì hì nói: Đừng có gấp, nhìn thêm chút nữa đi. Vong Xuyên ngươi đừng có nhắm mắt lại, loại giáo dục này hiếm lắm mới được xem, sau này lập gia đình cũng đỡ bỡ ngỡ.
Vong Xuyên bị nàng nói đến mặt đỏ hồng, nàng thật sự không hiểu sao tiểu thư nhà mình cái gì cũng có thể nói ra.
Ngay tại lúc Vong Xuyên đang suy nghĩ bỗng nghe được tiếng bước chân phía sườn núi chạy đến.
Phượng Vũ Hành quay đầu lại nhìn thấy Phượng Trầm Ngư vốn đã chạy đi nay lại quay lại. Nàng mừng rỡ nói: Vong Xuyên, mau mau nhìn sắp có trò hay để xem rồi
Vong Xuyên bị nàng nói cũng nổi lên hứng thủ, mở mắt ra thì thấy Phượng Trầm Ngư phát điên chạy đến chỗ Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa mắng: Tiện nhân! Súc sinh!
Phượng Vũ Hành liếc mắt liền thấy Phượng Trầm Ngư mang theo một hòn đá lớn, đây là muốn liều mạng sao?
Quả nhiên, đang trong lúc tình ý lên cao, Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy Phượng Trầm Ngư liền giật mình, còn không đợi hai người có phản ứng, Phượng Trầm Ngư đem viên đá đập vào Ỷ Nguyệt.
Ỷ Nguyệt đáng thương còn chưa kịp kêu lên đã bị cơn thịnh nộ của Phượng Trầm Ngư đổ xuống đập đến đầu nở hoa, đoán chừng không còn hơi thở.
Phượng Vũ Hành bĩu môi: Xuống tay quả thực ngoan độc.
A! Nàng vừa dứt lời, Phượng Tử Hạo liền hô to một tiếng, hóa ra Phượng Trầm Ngư đánh chết Ỷ Nguyệt xong thì đánh ca ca mình.
Ta giết ngươi tên súc sinh này! Phượng Trầm Ngư mất đi lí trí, liều mạng đánh Phượng Tử Hạo. Nhưng vốn là nữ tử yếu đuối không thể bằng nam nhân, hai ba cái liền bị Phượng Tử Hạo cản được.
Ngươi điên rồi? Phượng Tử Hạo tức giận, không ngừng ho khan: Mẹ nó, ông đây sủng nha đầu nhà ngươi, ngươi ầm ĩ cái gì?
Sủng nha đầu? Haha. Phượng Trầm Ngư cười điên cuồng: Sủng nha đầu của muội muội ngươi? Sủng nha đầu ngay trên phần mộ tổ tiên làm chuyện dâm ô? Phượng Tử Hạo, ngươi là một tên súc sinh, ngươi nên chết đi! Nàng hét khản cả cổ, trong mắt hằn lên tơ máu. Nàng không hiểu được, chính mình vì sao lại có loại ca ca như này?
Phượng Tử Hạo cũng khó thở, xông lên túm lấy cánh tay Phượng Trầm Ngư, ánh mắt dần tối: Muội muội tốt, ca ca yêu thương nha đầu kia làm muội tức giận phải không? Không khóc không khóc, ca ca cũng yêu thương muội! Ca ca hiểu rõ nhất chính là Trầm Ngư nhà ta.
Nói xong liền đè Phượng Trầm Ngư xuống mặt đất, hướng thân thể Phượng Trầm Ngư làm chuyện ghê tởm...
/250
|