Editor: Bell Huỳnh
Một tiếng mẫu thân, thể hiện tất cả chua xót khổ sở của Diêu bao năm nay.
Diêu thị lấy tay dùng sức che miệng, nhưng vẫn không ngưng được tiếng nghẹn ngào. Vong Xuyên, Hoàng Tuyền ở cạnh nàng, cũng chứa lệ nhìn Phượng Vũ Hoành, không tiếng động mà nói câu: Cảm ơn. Tạ nhị tiểu thư trước mặt Ngự Vương điện hạ cầu tình, tha cho các nàng một mạng.
Tưởng Dung bước nhanh về phía trước, ở chỗ Phượng Vũ Hoành quỳ cũng quỳ xuống, hướng Diêu thị dập đầu, nói: Tưởng Dung bái kiến mẫu thân.
Diêu thị rốt cục không nhịn được nữa, thất thanh khóc rống.
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ người cảm khái không thôi, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng nhớ lại năm đó lúc Diêu gia hưng thịnh, Diêu thị quản Phượng phủ có bao nhiêu tốt.
Nhìn đám người này thổn thức, Phấn Đại nháy mắt mấy cái, lập tức phản ứng lại, chuẩn bị tiến lên dập đầu hành lễ như Tưởng Dung nhận mẫu thân, lại nghe được tiếng của Trầm Ngư nói: “Gọi tiếng mẫu thân này, từ nay về sau trong phủ sẽ không có phần của hai mẹ con ngươi.”
Một câu nói đủ làm Phấn Đại ngừng bước.
Phượng Cẩn Nguyên có chút may mắn, Nhị nữ nhi của hắn không có ôm con mèo kia trở lại, ít nhiều gì đến hắn cũng có chút hoảng sợ. Hắn tận mắt thấy con mèo kia cắn gãy ngón tay của tiểu thư Bộ gia, một con súc sinh như thế nuôi ở trong nhà luôn khiến người ta lo lắng. Nhìn mọi người khóc trong chốc lát, không khỏi có chút phiền muộn, hắn thẳng thắn đánh gãy bầu không khí hắn không thích này: “Vốn là hảo sự, sao lại khóc sướt mướt thành cái dạng này. Trời tối rồi, trước mắt mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Phượng Vũ Hoành không tán thành: A Hoành vừa hồi phủ, muốn đi bái kiến tổ mẫu trước.
Đứng trong đám người kia, Triệu ma ma vừa nghe thấy lời này, vốn nghẹn ngào tức khắc lớn tiếng —— Nhị tiểu thư! Thật không uổng công lão thái thái yêu thương người! Người nhanh đi gặp lão thái thái thôi, ngài ấy cả ngày lẩm bẩm không ngừng là Nhị tiểu thư vẫn chưa chết, cũng khóc đến mức mắt săp mù.”
Lời nói này của Triệu ma ma có chút khuếch đại nhưng cũng không phải không thực. Lão thái thái đích thật là khóc rống cả ngày vì cái chết của Phượng Vũ Hoành hay vì cảm thấy bản thân quá uất ức thì không biết, chỉ biết khóc đến độ làm răng cũng sưng lên, cổ họng cũng không nói ra lời, bây giờ chỉ còn sót lại phần ngước nhìn trần nhà.
Vừa rồi nghe nói Phượng Vũ Hoành vốn chưa chết mà là ở trong hoàng cung, còn có chuyện được tấn phong huyện chủ kia, khỏi nói cũng biết lão thái thái cao hứng nhiều như thế nào, giẫy giụa muốn ngồi dậy, nhưng dù thử mấy lần cũng không thể nhúc nhích được, đành phải đuổi Triệu ma ma đến tiền viện xem thử.
Phượng Vũ Hoành trước kia cũng có nghe Ban Tẩu nói qua, lão thái thái đích thật là vì nàng mà hao tổn tinh thần, tuy không xứng được bao nhiêu đồng cảm, nhưng dù sao cũng tốt hơn từng người trong phủ này.
Đi thôi! Phượng Vũ Hoành kéo Diêu thị đi tới Thư Nhã viên: Vừa vặn có thể xem bệnh cho tổ mẫu, thời gian ta không ở trong phủ, quả thực là ủy khuất cho tổ mẫu.”
Những người khác không đi theo, đều ở tại chỗ này, chỉ có Phượng Vũ Hoành, Diêu thị còn có Triệu ma ma cùng Hoàng Tuyền và Vong Xuyên đi khỏi. Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người trước mắt, bỗng nhiên có cảm giác mãnh liệt từ đáy lòng sinh ra.
Trâm cài Phượng, cung Hậu Nghệ, huyện chủ còn có đất phong... Nữ nhi của hắn, đến cùng ai mới là mệnh phượng?
Đoàn người Phượng Vũ Hoành đến Thư Nhã viện, lập tức có nha đầu vội vã gấp gáp ra đón, vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, liền lộ mặt cười: “Nô tỳ thấy qua Nhị tiểu thư!” Tiểu nha đầu này cũng hiểu chuyện, thấy Phượng Vũ Hoành không nhiều lời, liền quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó mới nói: “Không uổng công lão thái thái trông mong Nhị tiểu thư, cuối cùng Nhị tiểu thư đã trở lại.”
Triệu ma ma lại lau nước mắt, chợt nghe Phượng Vũ Hoành hỏi nha đầu kia: Tổ mẫu thế nào rồi?
Tiểu nha đầu mời mọi người vào trong vừa nói: Vốn dĩ chỉ khóc nhưng sau khi nghe nói Nhị tiểu thư còn sống, liền vội vã muốn xuống giường, hai nha đầu ở bên trong đang cố khuyên.
Phượng Vũ Hoành không hỏi nhiều nữa, bước chân nhanh hơn, hai ba bước đã vào phòng, vừa bước vào phòng đã nghe tiếng lão thái thái: “Đi tìm cáng đến đây! Mau mang cáng đến đây! Cháu gái ta trở lại, sao ta còn nằm ở đây chứ, ta nên đến cửa phủ đón nàng! Nhị tôn nữ đáng thương của ta! A Hoành của ta!”
Tổ mẫu! Trong lòng nàng nẩy lên một tầng ấm áp, chạy chậm tới, hai nha đầu đang vây bên người lão thái thái vội tránh ra. A Hoành đã trở lại.
Nàng đưa tay phủ qua tay lão thái thái, nổi lên vài phần chân ý.
Lão thái thái sửng sờ, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, đến nửa ngày cũng chưa lên tiếng. Triệu ma ma có chút bận tâm, đưa tay đẩy nàng một cái, nhỏ giọng nói: Lão thái thái, Nhị tiểu thư trở lại.
Ta A Hoành! Oa một tiếng lão thái thái cao giọng khóc, hơn nữa cổ họng toàn khàn, khóc như thế kia làm cho lòng người đứt từng khúc.
Diêu thị không nhìn nổi tình cảnh này, ở phía sau Phượng Vũ Hoành không ngừng lau nước mắt: A Hoành, tổ mẫu ngươi đích thật là chịu không ít khổ, vì muốn trút giận cho ngươi nên đi đạp Hàn thị mà trật lưng.”
Phượng Vũ Hoành đã từng nghe chuyện ngày đó, gật đầu liên tục: Tổ mẫu, người không cần quá sốt ruột, bệnh về eo của tổ mẫu A Hoành có thể trị. A Hoành đã trở lại, nhất định sẽ không để tổ mẫu lại bị nỗi khổ ốm đau.
Tổ tôn hai người nói vài lời thôi, cảm xúc lão thái thái cuối cùng vững vàng lại, lại nhìn Diêu thị, đột nhiên nhớ tới tin tức lúc trước nghe nói, vội vàng hỏi: Hoàng thượng hạ chỉ phải khôi phục vị trí chủ mẫu cho ngươi?
Diêu thị gật đầu, nhưng trên mặt không thấy mừng rỡ. Nàng đối với chuyện này kỳ thực cũng không có cao hứng, đối với Phượng Cẩn Nguyên nàng đã sớm không còn tình cảm, làm thất thiếp an ổn sống cũng không tệ.
Lão thái thái nhìn ra Diêu thị không quá cao hứng, cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ thở dài nói: Dù sao nghĩ lại cho bọn nhỏ, đích tử đích nữ thế nào cũng dễ nghe hơn là thứ tử thứ nữ.”
Diêu thị gật đầu: “Con dâu biết. Xưng hô thay đổi, lão thái thái lúc này mới vui mừng cười phá lên.
Tiếc thay, thời gian nàng cười quá ngắn, chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói với Triệu ma ma: “Thỉnh ma ma chạy tới tiền viện một chuyến, mời phụ thân và tất cả người trong phủ đến Thư Nhã viện, nói A Hoành còn một đạo thánh chỉ chưa công bố.”
Còn có thánh chỉ? Tất cả mọi người đều hồ đồ, lão thái thái tăng cường hỏi nàng: Còn có thánh chỉ sao? Là tốt hay xấu?
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.
Triệu ma ma hết cách, chỉ đành làm theo, vội vã đi.
Diêu thị cũng hướng mắt nhìn Phượng Vũ Hoành ý tứ hỏi thăm, chỉ thấy nàng cười một cái an ủi, ý bảo Diêu thị đừng lo.
Ba vị chủ tử trong phòng đều không nói nữa, lão thái thái nằm ngửa trên giường con ngươi chuyển loạn, trong lòng không ngừng suy đoán thánh chỉ trong tay Phượng Vũ Hoành rốt cuộc là như thế nào. Diêu thị đã là chủ mẫu, bản thân nàng cũng đã là huyện chủ, còn có đại sự gì có thể phát sinh ở Phượng gia?
Lão thái thái nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có thể đợi mọi người trong nhà tới, nhất định là có liên quan đến Phượng gia, trong lòng nàng lại lo lắng, Phượng Vũ Hoành trở lại nàng đúng thật là cao hứng nhưng lại sợ Nhị tôn nữ này lại mang đến cho Phượng gia hung tin nào đó. Với tình trạng hiện giờ của Phượng gia thật sự không chịu nổi đả kích nữa.
Không lâu sau, mọi người trong phủ đã được Phượng Cẩn Nguyên dắt vội tới Thư Nhã viện. Phượng Cẩn Nguyên trầm ngâm, trên mặt đen đến nổi có thể dạo người khác, Tưởng Dung bị hắn gọi hỏi chuyện, vừa đi vừa hỏi: “Vi phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không biết trong tay Nhị tỷ ngươi có thánh chỉ gì sao?”
Tưởng Dung cũng sắp khóc, đoạn đường này Phượng Cẩn Nguyên không ngừng hỏi nàng, nhưng nàng quả thật không nghe nói có thánh chỉ a!
Thấy không hỏi ra được gì, Phượng Cẩn Nguyên mới lắc đầu, đành thở dài, nhanh chân hướng Thư Nhã viện. An thị đi phía sau nhanh chóng bước lên trước nói: “Không sao đâu, phụ thân ngươi chỉ hỏi thôi, sẽ không trách ngươi.”
Tưởng Dung gật đầu, có trách hay không, kỳ thực nàng cũng không để ý chút nào, người phụ thân này lãnh tâm đến như thế nào nàng biết, căn bản không thể khơi mào một chút tình thương nào từ Phượng Cẩn Nguyên.
Rốt cục tất cả mọi người vào phòng, lão thái thái nghiêng đầu sang nhìn Phượng Cẩn Nguyên, đặc biệt chỉ vào Phượng Vũ Hoành để hắn nhìn thử xem nữ nhi của hắn. Theo lời của Phượng Vũ Hoành, trong tay nàng còn một thánh chỉ giống như tảng đá lớn đặt trong lòng nàng, cơ hồ không thể thở nổi.
Ngươi nói còn có thánh chỉ? Phượng Cẩn Nguyên ngay cả tên A Hoành cũng chưa gọi, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Phượng Vũ Hoành cười cười, đứng lên, không đáp hắn lại câu hỏi của hắn, lại hỏi một câu khác: Phụ thân, bây giờ ta khôi phục lại vị trí chủ mẫu của mẫu thân, người cao hứng hay mất hứng?”
Phượng Cẩn Nguyên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, người khẽ run, sau đó mở miệng nói: Vi phụ đương nhiên cao hứng. Hắn nói vậy nửa thật nửa giả, từ phương diện tình cảm cá nhân mà nói Diêu thị bây giờ không hợp ý hắn. Nhưng từ phương diện Phượng gia mà suy nghĩ, bây giờ Hoàng thượng đối với Diêu gia rõ ràng là bắt đầu lấy lòng, Phượng gia có Diêu thị làm chủ mẫu dương nhiên là chuyện tốt. Vì thế bổ sung một câu: “Những năm nay mẹ ngươi chịu không ít khổ sở, vi phu chắc chắn sẽ bồi thường.”
Diêu thị mi tâm càng nhíu chặt chau mày, theo bản năng hướng Phượng Vũ Hoành bước về sau nửa bước, xoay mắt đi, không muốn nhìn hắn.
Phượng Vũ Hoành kéo tay Diêu thị trở lại, cũng hỏi nàng một câu: Không cần cân nhắc về ta và Tử Duệ, A Hoành chỉ hỏi mẫu thân, người muốn làm chủ mẫu Phượng gia, làm chính thê của hắn hay không?”
Diêu thị lắc đầu: Không muốn.
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng đặc biệt khó chịu khi nghe, tức giận hừ một tiếng: Ngươi thật không biết phân biệt!”
Diêu thị lúc này mới nhìn hắn, mặt tràn đầy vẻ giận dữ: Diêu gia ta lúc trước xuống dốc, ngươi vứt ba mẹ con ta đến thâm sơn, bây giờ Diêu gia ta có chút khởi sắc, ngươi lại gấp gáp đến lấy lòng. Phượng Cẩn Nguyên, đến cùng ngươi là hạng người gì?”
Một câu nói kia, là tiếng lòng của tất cả thất thiếp của hắn, bao gồm Hàn thị.
Các nàng theo Phượng Cẩn Nguyên hơn nhiều năm người, Phượng Cẩn Nguyên là người như thế nào sao các nàng lại không biết. Kỳ thực Diêu thị nói không sai, loại nam nhân như thế sẽ không vì nữ nhân mà mạo hiểm, cho dù là chính thê của hắn.
Đối mặt với chất vấn của Diêu thị, Phượng Cẩn Nguyên không biết nên trả lời như thế nào, việc lúc trước hắn làm, bây giờ người ta đến đòi nợ, hắn quả thật không còn lời nào để nói.
Nhưng cũng không cam lòng bị Diêu thị chất vấn, nhưng nói: Hồi phục vị trí chủ mẫu của mẹ ngươi là ý định của Hoàng thượng, nếu ngươi không phục, có thể tự mình tìm Hoàng thượng chất vấn.”
Không cần. Phượng Vũ Hoành mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhòa. Bổn huyện chủ đã hồi phủ, mẹ của ta đương nhiên do ta bảo vệ, huống chi, hoàng thượng sớm đã có ý chỉ. Đang khi nói chuyện, nàng đưa tay vào trong tay áo, lấy ra thánh chỉ: “Thánh chỉ ở đây, tả tướng Phượng Cẩn Nguyên cùng mọi người trong phủ, tiếp chỉ!
Một tiếng mẫu thân, thể hiện tất cả chua xót khổ sở của Diêu bao năm nay.
Diêu thị lấy tay dùng sức che miệng, nhưng vẫn không ngưng được tiếng nghẹn ngào. Vong Xuyên, Hoàng Tuyền ở cạnh nàng, cũng chứa lệ nhìn Phượng Vũ Hoành, không tiếng động mà nói câu: Cảm ơn. Tạ nhị tiểu thư trước mặt Ngự Vương điện hạ cầu tình, tha cho các nàng một mạng.
Tưởng Dung bước nhanh về phía trước, ở chỗ Phượng Vũ Hoành quỳ cũng quỳ xuống, hướng Diêu thị dập đầu, nói: Tưởng Dung bái kiến mẫu thân.
Diêu thị rốt cục không nhịn được nữa, thất thanh khóc rống.
Trong lúc nhất thời, Phượng phủ người cảm khái không thôi, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng nhớ lại năm đó lúc Diêu gia hưng thịnh, Diêu thị quản Phượng phủ có bao nhiêu tốt.
Nhìn đám người này thổn thức, Phấn Đại nháy mắt mấy cái, lập tức phản ứng lại, chuẩn bị tiến lên dập đầu hành lễ như Tưởng Dung nhận mẫu thân, lại nghe được tiếng của Trầm Ngư nói: “Gọi tiếng mẫu thân này, từ nay về sau trong phủ sẽ không có phần của hai mẹ con ngươi.”
Một câu nói đủ làm Phấn Đại ngừng bước.
Phượng Cẩn Nguyên có chút may mắn, Nhị nữ nhi của hắn không có ôm con mèo kia trở lại, ít nhiều gì đến hắn cũng có chút hoảng sợ. Hắn tận mắt thấy con mèo kia cắn gãy ngón tay của tiểu thư Bộ gia, một con súc sinh như thế nuôi ở trong nhà luôn khiến người ta lo lắng. Nhìn mọi người khóc trong chốc lát, không khỏi có chút phiền muộn, hắn thẳng thắn đánh gãy bầu không khí hắn không thích này: “Vốn là hảo sự, sao lại khóc sướt mướt thành cái dạng này. Trời tối rồi, trước mắt mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Phượng Vũ Hoành không tán thành: A Hoành vừa hồi phủ, muốn đi bái kiến tổ mẫu trước.
Đứng trong đám người kia, Triệu ma ma vừa nghe thấy lời này, vốn nghẹn ngào tức khắc lớn tiếng —— Nhị tiểu thư! Thật không uổng công lão thái thái yêu thương người! Người nhanh đi gặp lão thái thái thôi, ngài ấy cả ngày lẩm bẩm không ngừng là Nhị tiểu thư vẫn chưa chết, cũng khóc đến mức mắt săp mù.”
Lời nói này của Triệu ma ma có chút khuếch đại nhưng cũng không phải không thực. Lão thái thái đích thật là khóc rống cả ngày vì cái chết của Phượng Vũ Hoành hay vì cảm thấy bản thân quá uất ức thì không biết, chỉ biết khóc đến độ làm răng cũng sưng lên, cổ họng cũng không nói ra lời, bây giờ chỉ còn sót lại phần ngước nhìn trần nhà.
Vừa rồi nghe nói Phượng Vũ Hoành vốn chưa chết mà là ở trong hoàng cung, còn có chuyện được tấn phong huyện chủ kia, khỏi nói cũng biết lão thái thái cao hứng nhiều như thế nào, giẫy giụa muốn ngồi dậy, nhưng dù thử mấy lần cũng không thể nhúc nhích được, đành phải đuổi Triệu ma ma đến tiền viện xem thử.
Phượng Vũ Hoành trước kia cũng có nghe Ban Tẩu nói qua, lão thái thái đích thật là vì nàng mà hao tổn tinh thần, tuy không xứng được bao nhiêu đồng cảm, nhưng dù sao cũng tốt hơn từng người trong phủ này.
Đi thôi! Phượng Vũ Hoành kéo Diêu thị đi tới Thư Nhã viên: Vừa vặn có thể xem bệnh cho tổ mẫu, thời gian ta không ở trong phủ, quả thực là ủy khuất cho tổ mẫu.”
Những người khác không đi theo, đều ở tại chỗ này, chỉ có Phượng Vũ Hoành, Diêu thị còn có Triệu ma ma cùng Hoàng Tuyền và Vong Xuyên đi khỏi. Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người trước mắt, bỗng nhiên có cảm giác mãnh liệt từ đáy lòng sinh ra.
Trâm cài Phượng, cung Hậu Nghệ, huyện chủ còn có đất phong... Nữ nhi của hắn, đến cùng ai mới là mệnh phượng?
Đoàn người Phượng Vũ Hoành đến Thư Nhã viện, lập tức có nha đầu vội vã gấp gáp ra đón, vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, liền lộ mặt cười: “Nô tỳ thấy qua Nhị tiểu thư!” Tiểu nha đầu này cũng hiểu chuyện, thấy Phượng Vũ Hoành không nhiều lời, liền quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó mới nói: “Không uổng công lão thái thái trông mong Nhị tiểu thư, cuối cùng Nhị tiểu thư đã trở lại.”
Triệu ma ma lại lau nước mắt, chợt nghe Phượng Vũ Hoành hỏi nha đầu kia: Tổ mẫu thế nào rồi?
Tiểu nha đầu mời mọi người vào trong vừa nói: Vốn dĩ chỉ khóc nhưng sau khi nghe nói Nhị tiểu thư còn sống, liền vội vã muốn xuống giường, hai nha đầu ở bên trong đang cố khuyên.
Phượng Vũ Hoành không hỏi nhiều nữa, bước chân nhanh hơn, hai ba bước đã vào phòng, vừa bước vào phòng đã nghe tiếng lão thái thái: “Đi tìm cáng đến đây! Mau mang cáng đến đây! Cháu gái ta trở lại, sao ta còn nằm ở đây chứ, ta nên đến cửa phủ đón nàng! Nhị tôn nữ đáng thương của ta! A Hoành của ta!”
Tổ mẫu! Trong lòng nàng nẩy lên một tầng ấm áp, chạy chậm tới, hai nha đầu đang vây bên người lão thái thái vội tránh ra. A Hoành đã trở lại.
Nàng đưa tay phủ qua tay lão thái thái, nổi lên vài phần chân ý.
Lão thái thái sửng sờ, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, đến nửa ngày cũng chưa lên tiếng. Triệu ma ma có chút bận tâm, đưa tay đẩy nàng một cái, nhỏ giọng nói: Lão thái thái, Nhị tiểu thư trở lại.
Ta A Hoành! Oa một tiếng lão thái thái cao giọng khóc, hơn nữa cổ họng toàn khàn, khóc như thế kia làm cho lòng người đứt từng khúc.
Diêu thị không nhìn nổi tình cảnh này, ở phía sau Phượng Vũ Hoành không ngừng lau nước mắt: A Hoành, tổ mẫu ngươi đích thật là chịu không ít khổ, vì muốn trút giận cho ngươi nên đi đạp Hàn thị mà trật lưng.”
Phượng Vũ Hoành đã từng nghe chuyện ngày đó, gật đầu liên tục: Tổ mẫu, người không cần quá sốt ruột, bệnh về eo của tổ mẫu A Hoành có thể trị. A Hoành đã trở lại, nhất định sẽ không để tổ mẫu lại bị nỗi khổ ốm đau.
Tổ tôn hai người nói vài lời thôi, cảm xúc lão thái thái cuối cùng vững vàng lại, lại nhìn Diêu thị, đột nhiên nhớ tới tin tức lúc trước nghe nói, vội vàng hỏi: Hoàng thượng hạ chỉ phải khôi phục vị trí chủ mẫu cho ngươi?
Diêu thị gật đầu, nhưng trên mặt không thấy mừng rỡ. Nàng đối với chuyện này kỳ thực cũng không có cao hứng, đối với Phượng Cẩn Nguyên nàng đã sớm không còn tình cảm, làm thất thiếp an ổn sống cũng không tệ.
Lão thái thái nhìn ra Diêu thị không quá cao hứng, cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ thở dài nói: Dù sao nghĩ lại cho bọn nhỏ, đích tử đích nữ thế nào cũng dễ nghe hơn là thứ tử thứ nữ.”
Diêu thị gật đầu: “Con dâu biết. Xưng hô thay đổi, lão thái thái lúc này mới vui mừng cười phá lên.
Tiếc thay, thời gian nàng cười quá ngắn, chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói với Triệu ma ma: “Thỉnh ma ma chạy tới tiền viện một chuyến, mời phụ thân và tất cả người trong phủ đến Thư Nhã viện, nói A Hoành còn một đạo thánh chỉ chưa công bố.”
Còn có thánh chỉ? Tất cả mọi người đều hồ đồ, lão thái thái tăng cường hỏi nàng: Còn có thánh chỉ sao? Là tốt hay xấu?
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.
Triệu ma ma hết cách, chỉ đành làm theo, vội vã đi.
Diêu thị cũng hướng mắt nhìn Phượng Vũ Hoành ý tứ hỏi thăm, chỉ thấy nàng cười một cái an ủi, ý bảo Diêu thị đừng lo.
Ba vị chủ tử trong phòng đều không nói nữa, lão thái thái nằm ngửa trên giường con ngươi chuyển loạn, trong lòng không ngừng suy đoán thánh chỉ trong tay Phượng Vũ Hoành rốt cuộc là như thế nào. Diêu thị đã là chủ mẫu, bản thân nàng cũng đã là huyện chủ, còn có đại sự gì có thể phát sinh ở Phượng gia?
Lão thái thái nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có thể đợi mọi người trong nhà tới, nhất định là có liên quan đến Phượng gia, trong lòng nàng lại lo lắng, Phượng Vũ Hoành trở lại nàng đúng thật là cao hứng nhưng lại sợ Nhị tôn nữ này lại mang đến cho Phượng gia hung tin nào đó. Với tình trạng hiện giờ của Phượng gia thật sự không chịu nổi đả kích nữa.
Không lâu sau, mọi người trong phủ đã được Phượng Cẩn Nguyên dắt vội tới Thư Nhã viện. Phượng Cẩn Nguyên trầm ngâm, trên mặt đen đến nổi có thể dạo người khác, Tưởng Dung bị hắn gọi hỏi chuyện, vừa đi vừa hỏi: “Vi phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không biết trong tay Nhị tỷ ngươi có thánh chỉ gì sao?”
Tưởng Dung cũng sắp khóc, đoạn đường này Phượng Cẩn Nguyên không ngừng hỏi nàng, nhưng nàng quả thật không nghe nói có thánh chỉ a!
Thấy không hỏi ra được gì, Phượng Cẩn Nguyên mới lắc đầu, đành thở dài, nhanh chân hướng Thư Nhã viện. An thị đi phía sau nhanh chóng bước lên trước nói: “Không sao đâu, phụ thân ngươi chỉ hỏi thôi, sẽ không trách ngươi.”
Tưởng Dung gật đầu, có trách hay không, kỳ thực nàng cũng không để ý chút nào, người phụ thân này lãnh tâm đến như thế nào nàng biết, căn bản không thể khơi mào một chút tình thương nào từ Phượng Cẩn Nguyên.
Rốt cục tất cả mọi người vào phòng, lão thái thái nghiêng đầu sang nhìn Phượng Cẩn Nguyên, đặc biệt chỉ vào Phượng Vũ Hoành để hắn nhìn thử xem nữ nhi của hắn. Theo lời của Phượng Vũ Hoành, trong tay nàng còn một thánh chỉ giống như tảng đá lớn đặt trong lòng nàng, cơ hồ không thể thở nổi.
Ngươi nói còn có thánh chỉ? Phượng Cẩn Nguyên ngay cả tên A Hoành cũng chưa gọi, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Phượng Vũ Hoành cười cười, đứng lên, không đáp hắn lại câu hỏi của hắn, lại hỏi một câu khác: Phụ thân, bây giờ ta khôi phục lại vị trí chủ mẫu của mẫu thân, người cao hứng hay mất hứng?”
Phượng Cẩn Nguyên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, người khẽ run, sau đó mở miệng nói: Vi phụ đương nhiên cao hứng. Hắn nói vậy nửa thật nửa giả, từ phương diện tình cảm cá nhân mà nói Diêu thị bây giờ không hợp ý hắn. Nhưng từ phương diện Phượng gia mà suy nghĩ, bây giờ Hoàng thượng đối với Diêu gia rõ ràng là bắt đầu lấy lòng, Phượng gia có Diêu thị làm chủ mẫu dương nhiên là chuyện tốt. Vì thế bổ sung một câu: “Những năm nay mẹ ngươi chịu không ít khổ sở, vi phu chắc chắn sẽ bồi thường.”
Diêu thị mi tâm càng nhíu chặt chau mày, theo bản năng hướng Phượng Vũ Hoành bước về sau nửa bước, xoay mắt đi, không muốn nhìn hắn.
Phượng Vũ Hoành kéo tay Diêu thị trở lại, cũng hỏi nàng một câu: Không cần cân nhắc về ta và Tử Duệ, A Hoành chỉ hỏi mẫu thân, người muốn làm chủ mẫu Phượng gia, làm chính thê của hắn hay không?”
Diêu thị lắc đầu: Không muốn.
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng đặc biệt khó chịu khi nghe, tức giận hừ một tiếng: Ngươi thật không biết phân biệt!”
Diêu thị lúc này mới nhìn hắn, mặt tràn đầy vẻ giận dữ: Diêu gia ta lúc trước xuống dốc, ngươi vứt ba mẹ con ta đến thâm sơn, bây giờ Diêu gia ta có chút khởi sắc, ngươi lại gấp gáp đến lấy lòng. Phượng Cẩn Nguyên, đến cùng ngươi là hạng người gì?”
Một câu nói kia, là tiếng lòng của tất cả thất thiếp của hắn, bao gồm Hàn thị.
Các nàng theo Phượng Cẩn Nguyên hơn nhiều năm người, Phượng Cẩn Nguyên là người như thế nào sao các nàng lại không biết. Kỳ thực Diêu thị nói không sai, loại nam nhân như thế sẽ không vì nữ nhân mà mạo hiểm, cho dù là chính thê của hắn.
Đối mặt với chất vấn của Diêu thị, Phượng Cẩn Nguyên không biết nên trả lời như thế nào, việc lúc trước hắn làm, bây giờ người ta đến đòi nợ, hắn quả thật không còn lời nào để nói.
Nhưng cũng không cam lòng bị Diêu thị chất vấn, nhưng nói: Hồi phục vị trí chủ mẫu của mẹ ngươi là ý định của Hoàng thượng, nếu ngươi không phục, có thể tự mình tìm Hoàng thượng chất vấn.”
Không cần. Phượng Vũ Hoành mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhòa. Bổn huyện chủ đã hồi phủ, mẹ của ta đương nhiên do ta bảo vệ, huống chi, hoàng thượng sớm đã có ý chỉ. Đang khi nói chuyện, nàng đưa tay vào trong tay áo, lấy ra thánh chỉ: “Thánh chỉ ở đây, tả tướng Phượng Cẩn Nguyên cùng mọi người trong phủ, tiếp chỉ!
/250
|