Thần y đích nữ

Chương 207 - Phượng Trầm Ngư, Ngươi Có Quyền Gì Nói Không?

/250


Kinh Triệu Duẫn ngay lập tức dẫn người tới, sau một hồi thẩm vấn, thẳng vào chuyện nam nhân kia xâm hại Bộ Nghê Thường, cư nhiên nam nhân kia kêu to là oan uổng, nguyên nhân là —— Bộ Nghê Thường căn bản không phải là xử nữ.

Lúc tin tức truyền tới Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành đang ăn cơm trưa, đối với chuyện Bộ Nghê Thường không phải xử nữ nàng không có bất ngờ, còn cùng Vong Xuyên nói: “Tối hôm qua vốn muốn đi Bộ phủ bắt người, kết quả là đi được nửa đường thì gặp phải Bộ Nghê Thường quần áo xộc xệch đi vào trong phủ, nếu nàng vẫn là xử nữ ta mới thấy kì quái.”

Bộ gia tiểu thư lá gan thật lớn. Vong Xuyên cảm thán: So với nàng ấy, hài tử Phượng gia vẫn tính là đàng hoàng.

Bởi phương diện này nên biết thành thật một chút. Phượng Vũ Hoành cũng lười phân tích ai là người ước hẹn với Bộ Nghê Thường, bởi vì nàng biết, nha đầu kia không ngốc như thế, sẽ không hẹn hò với một mình Tứ Hoàng tử. Chỉ là không biết sau chuyện này, Tứ Hoàng tử còn cần cái tàn hoa bại liễu như thế này không, nếu hắn vẫn còn muốn thì nàng sẽ tin tưởng một lần nữa về tình yêu, vì nhìn thế nào thì dáng vẻ của Tứ Hoàng tử cũng không phải là rất ưu ái Bộ Nghê Thường. Nàng buông bát đũa xuống, súc miệng, sau đó gọi Vong Xuyên: “Theo ta tới Phượng phủ một chuyến.”

Nàng đi đến cửa lớn Phượng phủ, từ khi Đồng Sinh Hiên đổi thành Huyện chủ phủ, sau khi mở cửa chính, Phượng Vũ Hoành không đi cửa nhỏ bên Liễu viện nữa. Quản gia Hà Trung Kỳ của Phượng phủ kỳ thật là bất đắc dĩ, mỗi lần nhìn thấy Phượng Vũ Hoành từ bên ngoài đi vào, hắn đều có cảm giác kích động muốn dập đầu, nhưng không biết nên gọi Nhị tiểu thư hay gọi Huyện chủ. May mà Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó hắn, mỗi lần đều chủ động hỏi thăm hắn một chút, sau đó vội vã đi vào.

Mấy lần trước nàng đến Phượng phủ căn bản là đi tới chỗ lão thái thái, trước là thỉnh an, sau là tới thăm cái eo của lão thái thái một chút.

Nhưng hôm nay, mục tiêu của Phượng Vũ Hoành lại là viện của Trầm Ngư. Chuyện trong kinh thành náo nhiệt như thế, đương nhiên nàng phải tìm người để chia sẻ một chút.

Tiểu thư. Vong Xuyên tiến sát lại bên người Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng nói: Có nha đầu hẳn là đi báo tin, chỉ là không biết báo cho Phượng tướng hay là báo cho lão thái thái.”

Phượng Vũ Hoành cười gằn: Tùy các nàng đi. Ta và Trầm Ngư là chị em ruột, ta tìm nàng ấy nói chuyện phiếm, hoặc là hẹn nàng ra ngoài đi dạo phố, đây đều là chuyện rất bình thường, sao vậy? Để xem người nhà họ Phượng còn nói gì không?

Hai người vừa đi vừa nói, Phượng Trầm Ngư ở viện trước mắt. Có nha đầu đứng ở trước cửa viện, mặt xụ, ủ rũ cúi đầu. Nghe có tiếng bước chân lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa thấy Phượng Vũ Hoành, đầu tiên là sợ, sau đó khẩn trương hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Nhị tiểu thư.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, bước chân không ngừng lại: Tiểu thư nhà các ngươi đang ở đây chứ?

Nha đầu kia đi chậm ở phía sau, vội vàng nói: Đại tiểu thư mới từ bên lão gia trở lại, dường như...tâm trạng không tốt lắm.

Phượng Vũ Hoành nhún vai cười, tâm tình nàng ấy tốt được mới lạ, bây giờ thái độ của Phượng Cẩn Nguyên với Trầm Ngư so với lúc trước là khác biệt một trời một vực, nhưng trước mắt Phượng Trầm Ngư còn phải nịnh bợ người phụ thân này, nhất định trong lòng là đầy oán khí.

Nhị tiểu thư vẫn muốn đi vào sao? Tiểu nha đầu thấy Phượng Vũ Hoành đi thẳng đến gian phòng Trầm Ngư, hỏi một câu: Có thể để cho nô tỳ đi thông báo trước một tiếng không, bằng không…nhất định là phải chịu đòn.”

Phượng Vũ Hoành dừng bước: “Ngươi đi đi, nên thông báo thế nào thì thông báo thế ấy.”

“Cảm ơn Nhị tiểu thư!” Tiểu nha đầu thở ra một hơi, lúc này mới cẩn thận đi tới trước cửa phòng Phượng Trầm Ngư, khẽ gõ cửa hai lần, nói: Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đến thăm ngài.

Ba!

Bên trong truyền đến âm thanh của đồ sứ rơi xuống, dường như có thứ gì đó trực tiếp ngã trên cửa.

Lập tức chợt nghe được âm thanh của Ỷ Lâm vang lên: Đại tiểu thư thân thể không thoải mái, không tiếp khách.

Ngoài cửa tiểu nha đầu khó xử nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt, nàng khoát khoát tay, nói với nha đầu kia: Chức trách của ngươi đã hết, lui ra đi, ta muốn xem thử, thứ nữ của Phượng phủ, có bao nhiêu lá gan mà dám nói không gặp ta.”

Nàng cất bước, dốc sức đẩy cửa phòng ra.

Không ra ngoài dự liệu, một đồ vật bay thẳng tới trước mặt nàng.

Phượng Vũ Hoành không nhúc nhích, chỉ thấy Vong Xuyên bên cạnh nàng nhấc tay phải một cái, chặn vật bay tới, cầm đến trước mặt nhìn, thì ra là bình hoa.

Xem ra đại tỷ đối với bài biện trong phòng này không hài lòng lắm, ngày khác ta sẽ cùng tổ mẫu thương lượng một chút, xem tổ mẫu có nguyện ý xuất tiền cho đại tỷ đổi một bộ khác không.” Nàng vừa nói vừa nhấc chân bước vào trong, căn bản không để Ỷ Lâm ngăn cản. “Đại tỷ luôn luẩn quẩn trong phòng không được tốt lắm, bên ngoài trời tuy hơi lạnh, nhưng mặt trời không tệ lắm, không khí cũng tốt, sao không ra ngoài đi dạo?”

Phượng Trầm Ngư nhìn về phía Phượng Vũ Hoành với ánh mắt không bình thường, bên trong là oán hận gần như là biến thái, điên cuồng, loại nào cũng hung độc ngay cả Vong Xuyên nhìn mà phải nhíu mày.

Nhưng Phượng Vũ Hoành không để ý, nàng thậm chí không khách khí tự mình ngồi xuống ghế, đối mặt với Phượng Trầm Ngư: “Đại tỷ, nhìn thấy ta mà không chào hỏi sao?”

Phượng Trầm Ngư cắn răng nghiến lợi nói: Phượng Vũ Hoành! Ngươi dựa vào cái gì? Tùy ý ra vào phòng ta?

Chỉ bằng ta là đích nữ Phượng gia!” Bây giờ nàng rất hài lòng với thân phận này: “Đích nữ a, đại tỷ có ý gì? Biết thân phận này có địa vị như thế nào không?” Thấy Phượng Trầm Ngư không nói tiếng nào, khóe miệng nàng nở nụ cười, tiếp tục nói: “Tỷ muội một nhà, có dòng chính dòng thứ, ta là dòng chính, ngươi đương nhiên là thứ. Vận mệnh thứ nữ như thế nào chứ? Ta nói cho ngươi biết, thứ nữ xuất giá chỉ có hai loại lựa chọn, một là làm tiểu thiếp cho dòng chính, loại thứ hai là cho con thứ làm chính thất. Hai loại, đại tỷ thích loại nào?”

Tiện nhân! Phượng Trầm Ngư hung hăng nói: Ngươi đừng quá đắc ý, lúc trước phụ thân kéo ngươi từ vị trí đích nữ xuống một lần thì cũng có thể kéo ngươi xuống lần thứ hai.

Ha ha…….! Phượng Vũ Hoành cảm thấy lời này vô cùng buồn cười: “Ngươi cảm thấy còn có thể sao? Lúc trước là lúc trước, hôm nay ta được Hoàng thượng tấn phong là Tể An huyện chủ, ngươi nói thử xem phụ thân còn dám động đến ta nữa không? Huống chi…” Nàng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ phụ thân bây giờ chẳng làm vậy đâu!”

Trầm Ngư bị nàng làm cho tức giận, không nói chuyện phản bác lại. Phượng Vũ Hoành nói hoàn toàn đúng, bây giờ phụ thân hối hận ngày trước đuổi Diêu thị, lần trước còn ở Tùng viện tức giận nói với nàng, nếu như lúc trước không làm như thế thì hiện tại Diêu thị cũng không hòa ly với hắn. Một tờ hòa ly, làm hắn mất hết mặt mũi.

Điều ngươi muốn nói chính là điều này sao?” Trầm Ngư nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành: “Nếu là thế, thì ngươi cũng nói xong rồi đi đi.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói: Ta đâu có thời gian rảnh rỗi tới tán gẫu với ngươi, đại tỷ, ta không giống ngươi có thời gian rảnh rỗi cùng tiểu thư người khác bàn chuyện đối phó với muội muội mình, ta rất bận, chuyện tiệm dược, còn chuyện đất phong Tế An huyện, nếu hôm nay không phải trong kinh thành xảy ra đại sự, ta cũng sẽ không đến đây.”

Phượng Vũ Hoành ngươi không nên nói chuyện lung tung! Trầm Ngư bỗng nhiên đứng dậy: Ta lúc nào cùng tiểu thư người khác đối phó muội muội mình?

Hư! Nàng đưa ngón trỏ tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng: “Đại tỷ, nói dối thì nói nhỏ thôi, cẩn thận thiên lôi nghe được, sẽ cho tỷ một đạo thiên lôi!”

Phượng Trầm Ngư bị nàng doạ run rẩy toàn thân, theo bản năng lui sau vài bước, suýt nữa làm chính mình ngã.

Đi thôi. Phượng Vũ Hoành cũng đứng lên: Ăn mặc chỉnh tề, theo ta ra khỏi phủ một chuyến. Ồ đúng rồi, nhớ phải tô đen mặt ngươi, đỡ để Hoàng hậu nương nương trách tội, lại liên lụy người trong phủ theo ngươi chịu phạt.”

Phượng Trầm Ngư cho rằng mình nghe lầm: “Ra ngoài? Đi đâu?”

Trong kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, đại tỷ cư nhiên lại không biết? Phượng Vũ Hoành giả vờ kinh ngạc hỏi nàng: Bộ gia tiểu thư chưa phái người tới báo với ngươi một tiếng sao? Chỉ bằng giao tình của hai người, nếu nàng ấy có bị gió thổi cỏ lay, hẳn là đều sớm nói với ngươi mới đúng.”

Phượng Trầm Ngư đương nhiên nghe nói chuyện của Bộ Nghê Thường, nàng không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình, không khỏi nói: “Mắc mớ gì đến ta!”

Phượng Vũ Hoành cười cười nhìn nàng: Do đồng tình, ta mang theo đại tỷ cùng nhau đến Bộ phủ một chuyến, thăm Bộ gia tiểu thư.

Tại sao phải đi thăm nàng ấy? Phượng Trầm Ngư cau mày lắc đầu: Ta không đi! Muốn đi thì ngươi tự mình đi đi.” Nàng không muốn thấy Bộ Nghê Thường, cũng bởi vì Bộ Nghê Thường cho nàng bao thuốc bột kia không hại Phượng Vũ Hoành mà lại hại chính nàng. Sáng nay nghe được Bộ Nghê Thường có chuyện, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng.

Nhưng Phượng Vũ Hoành chính là vì nguyên nhân của chuyện này, làm sao có thể vì Phượng Trầm Ngư nói không đi thì không đi —— Đại tỷ, ta là đích nữ Phượng gia, lại là Huyện chủ hoàng thượng tấn phong, đối với chuyện ta làm, ngươi có quyền gì nói không?

Một câu nói làm Trầm Ngư sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy a, nàng có quyền gì nói không? Đích nữ Phượng gia còn nói được, dù sao đóng kín cửa chuyện trong nhà, thế nhưng tên tuổi huyện chủ cũng quá lớn, nàng một kẻ dân nữ, có tư cách gì đối phó với một có huyện chủ có đất phong?

Rốt cuộc vẫn không muốn đi a!

Nàng bướng bỉnh đứng bất động.

Phượng Vũ Hoành lạnh lùng nói: Ỷ Lâm, bổn huyện chủ lệnh cho ngươi lập tức thay xiêm y với tô mặt cho Đại tiểu thư, đây là mệnh lệnh, nếu cãi lời, lập tức xử tử!

Ỷ Lâm run rẩy toàn thân, không nhiều lời liền đi tới đem Trầm Ngư kéo tới phòng trong thay đổi xiêm y. Không lâu lắm, cuối cùng là đẩy người đã thoa phấn ra ngoài.

Phượng Trầm Ngư tức đến thở nặng hô hô, thật sự là không có biện pháp nào, chỉ đành kìm nén đầy bụng tức giận đi theo nàng đi ra ngoài.

Hai người đến cửa phủ, xe ngựa Phượng Vũ Hoành đã sớm ở bên ngoài chờ, phía sau xe ngựa lớn hoa lệ, còn có một chiếc xe ngựa nhỏ có chút mộc mạc.

Phượng Vũ Hoành giơ tay chỉ: Chiếc xe kia bình thường các nàng Phấn Đại Tưởng Dung ngồi, đại tỷ đi thôi.

Phượng Trầm Ngư liếc nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ trước mặt đến phẫn nộ, lại nhìn chiếc xe phía sau dành cho hạ nhân, mặt càng đen lại.

Mau đi thôi, càng đứng lâu càng mất mặt. Phượng Vũ Hoành ném lại câu nói, rồi bước lên xe ngựa của mình. Vong Xuyên ở phía sau đi theo, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt độc ác mang theo nguyền rủa của Trầm Ngư.

Tiểu thư. Ỷ Lâm cẩn thận mà khuyên Trầm Ngư: Chúng ta cũng lên xe sao?

Trầm Ngư hai tay nắm quyền kêu thành tiếng, hiện cả khớp xương. Mang đầy khuất nhục lên chiếc xe phía sau, phu xe không đợi các nàng ngồi vững liền “Giá” một cái giơ roi thúc ngựa đi, hai người ngồi trong thất điên bát đảo.

Trong xe ngựa trước, Vong Xuyên ngồi yên ổn cùng Phượng Vũ Hoành nói: Nghe nói Thẩm gia cho Phượng Trầm Ngư một khoản tiền, nàng ta đang chuẩn bị dùng khoản tiền này nịnh bợ Phượng tướng.

Thật sao? Phượng Vũ Hoành khẽ cười: Tiền ai lại không thích, ta cũng không ngoại lệ, nàng ta đã có tiền, thì ta tìm một cơ hội để nàng ngoan ngoãn đưa tới cho ta a!

/250

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status