Thần y đích nữ

Chương 68 - 66: Thiếu Gia Vốn Không Có Đi Học A.

/250


Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên đánh Phượng Tử Hạo, thủ vệ và gã sai vặt của Phượng phủ cũng vội vã đuổi đến nơi này, phía sau còn đi theo hai cái người trông giống như thư đồng.

Lão thái thái nhận ra hai người kia trước tiên: Các ngươi không phải là thư đồng theo chân Đại thiếu gia đi cầu học tại Tiêu châu sao?

Phượng Cẩn Nguyên quát hỏi: Nói! Đại thiếu gia tại Tiêu châu đến cùng làm đã những gì? Vân Lộc thư viện vang danh thiên hạ tới dạy dỗ chính là thành nghiệt súc như vậy?

Hai cái thư đồng bị doạ ngã quỵ ở mặt đất, liếc nhìn Phượng Tử Hạo, cảm thấy chủ tử nhà mình trước mắt tự thân cũng khó bảo toàn, căn bản không thể nào giữ được bọn hắn, bèn thẳng thắn nhận tội a!

Vì thế một người trong đó nói: Lão gia! Đại thiếu gia đi Tiêu châu, căn bản không có tới Vân Lộc thư viện cầu học a!

Cái gì? Phượng gia mọi người đều kinh ngạc.

Lúc trước đưa Phượng Tử Hạo đến Vân Lộc thư viện đi cầu học, đây chính là một việc lớn.

Đại Thuận ai mà chẳng biết tên Vân Lộc thư viện, từ trong đó ra đệ tử kém cỏi nhất cũng có thể làm cái tiến sĩ. Đại Thuận càng là liên tiếp năm lần khoa khảo, ba vị trí đầu đều bị môn sinh của Vân Lộc thư viện nắm giữ.

Huống chi sơn trưởng (giống hiệu trưởng của mình đó mà) Vân Lộc thư viện từng là ân sư đương kim thánh thượng, gần như tất cả môn sinh Vân Lộc thư viện đều kiêu ngạo mà dùng thân phận: Sư đệ hoàng thượng .

Vân Lộc thư viện nhập học cực kỳ nghiêm ngặt, tam quan lục thẩm không kém với khoa khảo, nguyên bản Phượng Tử Hạo bộ dạng này là căn bản không vào được. Nhưng hắn có người cha tốt, đương triều tể tướng, Vân Lộc thư viện chung quy phải cho Phượng Cẩn Nguyên vài phần mặt mũi, lúc này mới đáp ứng thu Phượng Tử Hạo.

Hai năm trước Phượng gia tập thể vui vẻ đưa tiễn Phượng Tử Hạo đi Tiêu châu, náo nhiệt ăn mừng bực nào, gần như tất cả mọi người cho rằng đi qua Vân Lộc thư viện giáo dục, Phượng Tử Hạo nhất định sẽ đi vào chính đạo, dù cho tương lai không trúng ba vị trí đầu, cũng có cái công danh không đến nỗi quá mất mặt.

Ai biết, hai cái thư đồng bồi tiếp hắn cùng nhau đi học lại nói Phượng Tử Hạo căn bản là không có đến Vân Lộc thư viện đi cầu học!

Phượng Vũ Hoành giúp đỡ mọi người hỏi một câu: Kia Đại thiếu gia tại Tiêu châu đến cùng đang làm những gì?

Đáp lời thư đồng thẳng thắn nhận tội hết: Đại phu nhân chẳng phải ở Tiêu châu mua lại cho thiếu gia một tòa nhà sao, thiếu gia đã ở bên trong nuôi 18 tên tiểu thiếp, đều là. . . Đều là. . .

Đều là cái gì? Lão thái thái dùng quyền trượng hung hăng đánh mặt nền, Nói rõ ra!

Thư đồng khẽ cắn răng: Là ấu nữ khoảng mười tuổi.

Vù!

Lão thái thái đầu thoáng cái nổ toang !

Rõ ràng là ngồi trên ghế, đầu choáng váng, người thì theo đó ngã xuống.

Đúng lúc đó Phượng Vũ Hoành nhanh tay lẹ mắt đỡ bà, lúc này mới không cho lão thái thái ngã trên đất.

Lại nhìn lão thái thái dạng này, trong lòng nàng có suy đoán, nhất định là huyết áp bất chợt lên cao sinh ra cảm giác hôn mê, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Phụ thân. Nàng đỡ lão thái thái gọi Phượng Cẩn Nguyên: Trước tiên tìm gian phòng để tổ mẫu nằm xuống đã.

Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái như vậy cũng sợ hãi, nhanh chóng phân phó người lập tức đỡ lão thái thái đến trong một gian phòng khác đi nghỉ ngơi.

Thế nhưng lão thái thái mặc kệ a, giẫy giụa đẩy ra nha đầu vây lại: Đều cứ kệ ta! Đều cứ kệ ta! Một bên gọi một bên vỗ ngực liên tục: Rốt cuộc đây là tạo nghiệt gì a! Lão thiên gia nha! Ngươi vì sao muốn như thế đối với Phượng gia!

Phượng Vũ Hoành nghe trong lòng cười gằn, chỉ nói báo ứng a, đôi khi không tin thật đúng là không được.

Mẫu thân chớ vội. Chuyện đến nước này, Phượng Cẩn Nguyên cũng biết trước tiên cần phải ổn định cảm xúc lão thái thái, đã trấn an nàng nói: Tử Hạo còn trẻ, ham chơi chút là bình thường, nhi tử nhất định sẽ cho hắn tìm đại phu tốt nhất, ắt hẳn chữa khỏi.

Cũng là cái nương kia của hắn nuông chiều! Lão thái thái cứ nghĩ tới Thẩm thị liền hận nghiến răng nghiến lợi: Lúc trước nói Hạo nhi ở bên ngoài đi học không dễ dàng, ở tại thư viện quá kham khổ, nhất định cho hắn mua tòa nhà. Chỉ mua tòa nhà còn không được, còn cho thêm hai cái nha đầu thông phòng. Hiện tại tốt rồi, hắn liền ru rú trong tòa nhà không đi học, còn làm mình ra một thân bệnh! Phượng gia làm sao lại cưới cái khắc tinh như thế?

Lão thái thái liều mạng quở trách Thẩm thị, không chút nào để ý Phượng Trầm Ngư còn đứng cạnh. Tuy nói Trầm Ngư đôi khi cũng rất ấm ức với mẹ mình, thế nhưng vẫn là mẹ ruột của nàng sinh nuôi nàng, nghe lão thái thái nói như vậy, mặt Trầm Ngư càng đen lại.

Nhưng nàng lại chẳng dám tỏ thái độ gì, tuy nói Phượng gia vì tương lai của nàng đã có một phen suy tính, thế nhưng hết thảy điều này vẫn là không đủ. Nàng nếu muốn đạt được những thứ kia, nhất định phải có bảo vệ từ vị trí dòng chính nữ Phượng gia này, nhất định phải bảo vệ Thẩm thị vị trí đương gia chủ mẫu. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục a!

Nghĩ tới đây, Phượng Trầm Ngư thẳng thắn quỳ đến trước mặt lão thái thái, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: Trầm Ngư thay mẫu thân thỉnh tội với tổ mẫu, đều là mẫu thân cân nhắc không chu toàn, quá mức cưng chiều ca ca, Trầm Ngư nguyện thay mẫu thân chịu phạt, nhìn tổ mẫu có thể bảo trọng thân thể. Chuyện ca ca bị thương thân mình, Trầm Ngư thật đúng là vạn lần chết cũng khó sửa được sai a!

Đang nói chuyện, hai hàng lệ như châu lăn dài trên má.

Phượng Trầm Ngư vốn sinh ra đã cực mỹ, da thịt vô cùng mịn màng phối hợp hai chuỗi lệ như trân châu, thật là khiến người nhìn sinh lòng trìu mến.

Lão thái thái mắng một mạch, cũng hết giận chút, lại nhìn Trầm Ngư bộ dáng như vậy, cũng đau lòng theo.

Cháu gái ngoan, mau đứng lên, tổ mẫu không có trách ngươi.

Trầm Ngư nào dám cứ như vậy, đến lúc đó càng khóc càng thương tâm, Cầu tổ mẫu tha thứ mẫu thân và ca ca a! Trước mắt vẫn là xem bệnh cho ca ca quan trọng hơn, tổ mẫu thân mình quan trọng hơn a!

Lão thái thái gật đầu, Để cho Thẩm thị tại Kim Ngọc viện trong phật đường bế môn tự suy ngẫm a! Cẩn Nguyên. Bà gọi Phượng Cẩn Nguyên, Nhất định phải thỉnh đại phu tốt nhất đến xem bệnh cho Hạo nhi, nghĩ hết tất cả biện pháp đều phải chữa được bệnh của hắn cho ta.

Mẫu thân yên tâm, nhi tử đều nhớ rồi. Mẫu thân hay là trở về nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho hạ nhân là được, ngày mai nhi tử liền đi tìm danh y xem bệnh cho Tử Hạo.

Thấy Phượng Cẩn Nguyên tỏ thái độ, lão thái thái lúc này mới yên tâm để ma ma cùng bọn nha hoàn nâng về Thư Nhã viên, những người khác cũng không tiện lại lưu, đều đi trở về. Kim Trân lúc gần đi còn thâm tình chân thành nhìn Phượng Cẩn Nguyên chớp mắt, Phượng Cẩn Nguyên khoát tay với nàng, cũng không nói gì nhiều.

Nhưng rốt cuộc vẫn là sợ lão thái thái thân thể có việc gì, hắn đuổi theo ra ngoài hai bước, gọi lại Phượng Vũ Hoành đang định rời đi: Ngươi cùng qua xem thử, xác định tổ mẫu ngươi vô sự thì rời đi .

Phượng Vũ Hoành gật đầu, Nữ nhi biết, phụ thân có còn căn dặn thêm gì nữa hay không? Ngôn ngữ không có cung kính .

Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới nhớ tới, liên quan với chuyện tối nay hắn còn chưa có cho Phượng Vũ Hoành một câu trả lời. Quay đầu lại ngó ngó Phượng Tử Hạo, không khỏi thở dài.

A Hoành. Hắn chỉ Phượng Tử Hạo, Đại ca ngươi tuy nói làm không đúng, nhưng ngươi đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, bộ dáng hắn bây giờ, vi phụ chắc cũng không thể lại trừng phạt hắn. Chuyện tối nay, coi như Phượng gia thiếu ngươi một món nợ nhân tình thôi.

Nàng nhướng mi: Nhân tình Phượng gia nợ ta? Phụ thân đây là đẩy A Hoành ra ngoài a?

/250

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status