Ngay sau đó xoay qua nhìn Thụy Châu bên cạnh, lúc này nàng đang nhìn chăm chú vào chiếc vòng trong tay Chu Vân đến ngây người, ánh mắt hâm mộ mà nôn nóng lộ ra hoàn toàn không cách nào che giấu.
Đang nhìn nhìn chiếc hộp đặt ngang trên trang phục đẹp đẽ, trong lòng cảm thấy may mắn, không nói hai lời liền cầm lên thoa cài tóc đính ngọc lục bảo xanh quý giá mà nàng ưng ý, sau đó vội vàng học theo Chu Vân nói, "Tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng, nô tỳ vô cùng cảm động."
Mắt thấy đã đạt được mục đích, Hạ Thanh Ca chỉ cười không nói.
Nhìn Thụy Châu cùng Chu Vân đem đồ trang sức nắm thật chặt trong tay, rất sợ nàng đổi ý muốn lấy trở về, điệu bộ kia giống như chỉ cần nàng đổi ý đòi lại thì các nàng sẽ liên thủ đối phó với nàng.
Trông thấy tình cảnh này, Hạ Thanh Ca có cũng chỉ là cảm giác lạnh lẽo cùng châm chọc, nhưng ngoài miệng lại nói cực kỳ đại độ vui mừng, "Các ngươi thích là tốt rồi."
Đứng một bên Thụy Châu cùng Chu Vân mừng rỡ như điên liên tiếp gật đầu, "Thích, rất thích ạ, tạ ơn tạ đại tiểu thư."
"Tốt lắm, Chu Vân, ngươi cầm hộp gỗ cất lại chỗ cũ. Không có chuyện gì nữa thì hai người các ngươi đều lui xuống đi, ta nghĩ muốn ngủ một chút."
"Vâng đại tiểu thư."
Chu Vân cầm lên chiếc chìa khóa trên khay trà, lại đem hộp gỗ thả lại chỗ cũ, chờ nàng lần nữa đi tới mép giường thì Hạ Thanh Ca đã xoay người vào trong phòng.
Nàng nhìn thoáng qua, Hạ Thanh Ca nằm trên giường xoay mặt vào trong.
Chu Vân nhìn chằm chằm cái chìa khóa trong tay, trong lòng nổi lên lòng tham.
Thường ngày cái phế vật này đều không để tâm đến mấy thứ đồ trang sức đeo tay quý giá này, mà hiện tại trong tay mình đang cầm chìa khóa, nàng lại ngủ thiếp đi, đây không phải thời cơ tốt nhất để mình vơ vét sao?
Suy nghĩ tới đây, nàng hướng Thụy Châu nháy nháy mắt, ám hiệu cho nàng từ từ hãy đi, cẩn thận đưa ra cái chìa khóa trong tay, tiếp theo liền hướng chỗ đặt hộp gỗ hoàng hoa lê Đa Bảo chép miệng, Thụy Châu tâm lĩnh thần hội, thân thể nhìn một chút lại lui trở về sau, hai người một hồi chêu đùa phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Chờ sau khi các nàng đắc thủ lại đem Đa Bảo khoá xong, Chu Vân liền cầm cái chìa khóa đặt xuống dưới gối Hạ Thanh Ca, hai người ôm một bọc quần áo màu xám tro lặng lẽ lui ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa ngỏ nhẹ, xác định hai người đã rời đi, lúc này một đôi mắt sắc bén trong trẻo lại lạnh lùng chậm rãi mở ra, khóe miệng nâng lên một tia cười thị huyết.
"Lòng tham vô tội, nhưng nếu quá tham lam chẳng những mất nhiều hơn được còn phải uổng phí mạng sống, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Nàng lắc đầu một cái, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi lấy sức.
Xem ra tối nay lại có trò hay chờ nàng đây!
Bên trong thư phòng...
Sau khi Hạ Du Hàm tiễn bước Phượng phi lang và các vị tiểu thư liền ôm tức giận trở về viện Tử Yên của nàng, một đường đi thẳng tới thư phòng.
Thấy trên bàn sách đặt đầy thơ từ các nàng làm ở chòi nghỉ mát, lửa giận trong lòng vốn khó mới nuốt xuống được lại bốc lên.
Nàng tiến tới cầm lấy Ám Mai thơ Hạ Thanh Ca làm được đặt ở trên đầu, phía trên có bia chú giải của Phượng phi lang, thư pháp này tinh xảo dứt khoát nhưng lại vô cùng gai mắt.
"A.... ..."
Hạ Du Hàm như bệnh thần kinh hét to, đưa tay xé nát giấy trắng trong tay, những mẩu giấy vụn trắng như hoa tuyết theo động tác của Hạ Du Hàm rơi xuống loạn xạ.
Nàng như cũ khó có thể hả giận, đi lên trước nhấc chân hung hăng đá mấy đá, cho đến khi cảm giác chân mình chuyền đến một trận cảm giác tê tê đau đớn mới chịu dừng lại.
Đợi ở ngoài cửa Băng Cầm, Luc Bình lập tức chạy vào, lúc trông thấy bộ dạng nổi điên của Hạ Du Hàm bên trong ánh mắt không có bất kỳ kinh ngạc nào, ngược lại thuần thục đi lên phía trước ôm lấy thân thể Hạ Du Hàm.
"Nhị tiểu thư, cần gì vì đồ bỏ đi kia mà tự mình chọc tức mình, thân thể người yêu kiều như vậy sao có thể đối đãi như thế chứ."
Nghe thấy Băng Cầm khuyên giải, thần sắc Hạ Du Hàm vẫn không chút chuyển biến tốt, còn muốn đem tất cả đồ đạc bên trong thư phòng đập vỡ mới có thể hả giận.
"Các ngươi cút ngay."
"Nhị tiểu thư, người nhớ căn dặn của di nương không, di nương sớm muộn sẽ giúp nhị tiểu thư loại bỏ đò bỏ đi đấy."
Hai nha hoàn gắt gao ôm lấy Hạ Du Hàm vẫn còn đang giãy dụa thân thể, khuyên bảo hết nước hết cái, sau một lúc lâu, cảm xúc Hạ Du Hàm rốt cuộc thả lỏng, thân thể cũng mất quá nhiều khí lực.
Nàng điều chỉnh chút tâm tư, lạnh lùng nói, "Ta không sao, các ngươi cút ngay."
Băng Cầm mắt thấy thần chí Hạ Du Hàm tốt hơn mới vừa rồi rất nhiều, lúc này mới cẩn thận buông nàng ra.
Hạ Du Hàm đi tới bên cạnh ghế làm việc, dường như đang suy tư điều gì.
Sau một lúc lâu nàng mới giương mắt nhìn về phía Băng Cầm và Lục Bình nói, "Mẫu thân hiện tại trở về phủ chưa?"
Băng Cầm vội vàng nói, "Vẫn chưa ạ, xem lúc này hẳn là sắp trở về."
"Ừ, ngươi đi trước coi chừng cửa thùy hoa đi, vừa thấy bóng dáng mẫu thân lập tức trở về báo cho ta biết."
"Vâng." Băng Cầm không dám nhiều lời vội vàng lui xuống.
Hạ Du Hàm nhìn Thúy Bình một cái, bên trong ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc, "Thúy Bình ngươi tới đây, bổn tiểu thư có chuyện quan trong cần phân phó ngươi đi làm."
Thúy Bình vội vàng cúi người đến gần Hạ Du Hàm, Hạ Du Hàm ở bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu, trong lòng Thúy Bình cả kinh, "Tiểu thư, này sợ rằng không ổn đâu. Vạn nhất di nương biết sẽ....."
Còn chưa chờ Thúy Bình nói xong, Hạ Du Hàm giơ tay chặn lời của nàng, "Ngươi theo lời bổn tiểu thư đi làm, có chuyện gì bổn tiểu thư một mình chịu trách nhiệm."
Đang nhìn nhìn chiếc hộp đặt ngang trên trang phục đẹp đẽ, trong lòng cảm thấy may mắn, không nói hai lời liền cầm lên thoa cài tóc đính ngọc lục bảo xanh quý giá mà nàng ưng ý, sau đó vội vàng học theo Chu Vân nói, "Tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng, nô tỳ vô cùng cảm động."
Mắt thấy đã đạt được mục đích, Hạ Thanh Ca chỉ cười không nói.
Nhìn Thụy Châu cùng Chu Vân đem đồ trang sức nắm thật chặt trong tay, rất sợ nàng đổi ý muốn lấy trở về, điệu bộ kia giống như chỉ cần nàng đổi ý đòi lại thì các nàng sẽ liên thủ đối phó với nàng.
Trông thấy tình cảnh này, Hạ Thanh Ca có cũng chỉ là cảm giác lạnh lẽo cùng châm chọc, nhưng ngoài miệng lại nói cực kỳ đại độ vui mừng, "Các ngươi thích là tốt rồi."
Đứng một bên Thụy Châu cùng Chu Vân mừng rỡ như điên liên tiếp gật đầu, "Thích, rất thích ạ, tạ ơn tạ đại tiểu thư."
"Tốt lắm, Chu Vân, ngươi cầm hộp gỗ cất lại chỗ cũ. Không có chuyện gì nữa thì hai người các ngươi đều lui xuống đi, ta nghĩ muốn ngủ một chút."
"Vâng đại tiểu thư."
Chu Vân cầm lên chiếc chìa khóa trên khay trà, lại đem hộp gỗ thả lại chỗ cũ, chờ nàng lần nữa đi tới mép giường thì Hạ Thanh Ca đã xoay người vào trong phòng.
Nàng nhìn thoáng qua, Hạ Thanh Ca nằm trên giường xoay mặt vào trong.
Chu Vân nhìn chằm chằm cái chìa khóa trong tay, trong lòng nổi lên lòng tham.
Thường ngày cái phế vật này đều không để tâm đến mấy thứ đồ trang sức đeo tay quý giá này, mà hiện tại trong tay mình đang cầm chìa khóa, nàng lại ngủ thiếp đi, đây không phải thời cơ tốt nhất để mình vơ vét sao?
Suy nghĩ tới đây, nàng hướng Thụy Châu nháy nháy mắt, ám hiệu cho nàng từ từ hãy đi, cẩn thận đưa ra cái chìa khóa trong tay, tiếp theo liền hướng chỗ đặt hộp gỗ hoàng hoa lê Đa Bảo chép miệng, Thụy Châu tâm lĩnh thần hội, thân thể nhìn một chút lại lui trở về sau, hai người một hồi chêu đùa phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Chờ sau khi các nàng đắc thủ lại đem Đa Bảo khoá xong, Chu Vân liền cầm cái chìa khóa đặt xuống dưới gối Hạ Thanh Ca, hai người ôm một bọc quần áo màu xám tro lặng lẽ lui ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa ngỏ nhẹ, xác định hai người đã rời đi, lúc này một đôi mắt sắc bén trong trẻo lại lạnh lùng chậm rãi mở ra, khóe miệng nâng lên một tia cười thị huyết.
"Lòng tham vô tội, nhưng nếu quá tham lam chẳng những mất nhiều hơn được còn phải uổng phí mạng sống, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Nàng lắc đầu một cái, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi lấy sức.
Xem ra tối nay lại có trò hay chờ nàng đây!
Bên trong thư phòng...
Sau khi Hạ Du Hàm tiễn bước Phượng phi lang và các vị tiểu thư liền ôm tức giận trở về viện Tử Yên của nàng, một đường đi thẳng tới thư phòng.
Thấy trên bàn sách đặt đầy thơ từ các nàng làm ở chòi nghỉ mát, lửa giận trong lòng vốn khó mới nuốt xuống được lại bốc lên.
Nàng tiến tới cầm lấy Ám Mai thơ Hạ Thanh Ca làm được đặt ở trên đầu, phía trên có bia chú giải của Phượng phi lang, thư pháp này tinh xảo dứt khoát nhưng lại vô cùng gai mắt.
"A.... ..."
Hạ Du Hàm như bệnh thần kinh hét to, đưa tay xé nát giấy trắng trong tay, những mẩu giấy vụn trắng như hoa tuyết theo động tác của Hạ Du Hàm rơi xuống loạn xạ.
Nàng như cũ khó có thể hả giận, đi lên trước nhấc chân hung hăng đá mấy đá, cho đến khi cảm giác chân mình chuyền đến một trận cảm giác tê tê đau đớn mới chịu dừng lại.
Đợi ở ngoài cửa Băng Cầm, Luc Bình lập tức chạy vào, lúc trông thấy bộ dạng nổi điên của Hạ Du Hàm bên trong ánh mắt không có bất kỳ kinh ngạc nào, ngược lại thuần thục đi lên phía trước ôm lấy thân thể Hạ Du Hàm.
"Nhị tiểu thư, cần gì vì đồ bỏ đi kia mà tự mình chọc tức mình, thân thể người yêu kiều như vậy sao có thể đối đãi như thế chứ."
Nghe thấy Băng Cầm khuyên giải, thần sắc Hạ Du Hàm vẫn không chút chuyển biến tốt, còn muốn đem tất cả đồ đạc bên trong thư phòng đập vỡ mới có thể hả giận.
"Các ngươi cút ngay."
"Nhị tiểu thư, người nhớ căn dặn của di nương không, di nương sớm muộn sẽ giúp nhị tiểu thư loại bỏ đò bỏ đi đấy."
Hai nha hoàn gắt gao ôm lấy Hạ Du Hàm vẫn còn đang giãy dụa thân thể, khuyên bảo hết nước hết cái, sau một lúc lâu, cảm xúc Hạ Du Hàm rốt cuộc thả lỏng, thân thể cũng mất quá nhiều khí lực.
Nàng điều chỉnh chút tâm tư, lạnh lùng nói, "Ta không sao, các ngươi cút ngay."
Băng Cầm mắt thấy thần chí Hạ Du Hàm tốt hơn mới vừa rồi rất nhiều, lúc này mới cẩn thận buông nàng ra.
Hạ Du Hàm đi tới bên cạnh ghế làm việc, dường như đang suy tư điều gì.
Sau một lúc lâu nàng mới giương mắt nhìn về phía Băng Cầm và Lục Bình nói, "Mẫu thân hiện tại trở về phủ chưa?"
Băng Cầm vội vàng nói, "Vẫn chưa ạ, xem lúc này hẳn là sắp trở về."
"Ừ, ngươi đi trước coi chừng cửa thùy hoa đi, vừa thấy bóng dáng mẫu thân lập tức trở về báo cho ta biết."
"Vâng." Băng Cầm không dám nhiều lời vội vàng lui xuống.
Hạ Du Hàm nhìn Thúy Bình một cái, bên trong ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc, "Thúy Bình ngươi tới đây, bổn tiểu thư có chuyện quan trong cần phân phó ngươi đi làm."
Thúy Bình vội vàng cúi người đến gần Hạ Du Hàm, Hạ Du Hàm ở bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu, trong lòng Thúy Bình cả kinh, "Tiểu thư, này sợ rằng không ổn đâu. Vạn nhất di nương biết sẽ....."
Còn chưa chờ Thúy Bình nói xong, Hạ Du Hàm giơ tay chặn lời của nàng, "Ngươi theo lời bổn tiểu thư đi làm, có chuyện gì bổn tiểu thư một mình chịu trách nhiệm."
/80
|