Đau, thực cốt đau đớn ăn mòn toàn thân, trong cơ thể giống như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn da thịt. Mệt mỏi hai mắt không cách nào mở ra được, nhưng ý thức của Bạch Tuyết tựa hồ dần dần thanh tỉnh.
Đây là một nơi sương trắng bao la mờ mịt, khắp đều là sương mù đưa tay ra cũng không thấy gì, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Bạch Tuyết tò mò đứng nguyên tại chỗ, cảm giác thân thể bay bổng nhẹ nhàng, trong cơ thể cũng không đau như vừa nãy nữa.
Chẳng lẽ nơi này chính là địa phủ? Nàng thật sự chết rồi?
Nghĩ tới khả năng này, Bạch Tuyết bất giác nhớ tới kẻ phản bội, tuyệt tình, đáng chết Hướng Thiên Tề, hắn vậy mà vì tiền đồ và tự do của bản thân liền nổ súng về phía nàng?
Thật không ngờ nàng-Bạch Tuyết, đặc công đỉnh cấp quốc tế thế nhưng lại chết một cách bi thương giục giã như vậy?
Lần này vốn là tổ chức phái tên nam nhân đáng chết đó đi thi hành nhiệm vụ, nàng biết hắn lành ít dữ nhiều mới đi cứu hắn, lại không nghĩ hắn thế nhưng cấu kết với mục tiêu, nhân lúc mình chưa chuẩn bị vổ tình nổ súng sau lưng nàng.
Tức giận cùng không rõ chuyện gì làm cho tâm tình Bạch Tuyết buồn bực oán giận, nhiều hơn cả là thất vọng và bi thương, người đàn ông này đã từng luôn miệng nói yêu nàng, lúc nào hưng phấn hắn cũng muốn ôm nàng, nói mùa đông năm nay sau khi bọn họ chấp hành một nhóm nhiệm vụ cuối cùng liền được tự do, đến lúc đó hắn sẽ cưới nàng.
Mỗi lần Bạch Tuyết nghe người đàn ông này ở trước mặt vạch ra tương lai hạnh phúc của bọn họ, đều là nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong lòng thì vô cùng ngọt ngào.
Nàng luôn chờ đợi cuộc sống chỉ có nàng và hắn, không hề tồn tại chém giết nguy hiểm nữa, mà giống như cặp vợ chồng bình thường sống bình thản là tốt rồi, bởi vì khi đó bọn họ không phải tiếp tục sống trong kinh hãi như quá khứ nữa. Bạch Tuyết luôn chán ghét nghề nghiệp này, nàng không hy vọng làm một đặc công, mặc dù mấy năm nay nhiệm vụ của nàng hoàn thành vô cùng tốt đẹp.
Nếu như nàng không phải là cô nhi, lão đại thu dưỡng nàng,nàng tuyệt đối sẽ không đi trên con đường này.
Lão đại rất tán thưởng nàng, nhưng không ai biết nguyên nhân mấy năm nay vì sao Bạch Tuyết lại liều mạng như vậy, thật ra
chính là vì người đàn ông này.
Mà bây giờ, quả thực tức cười khiến nàng muốn giết người. Tư vị bị người yêu phản bội thì ra là như vậy-cực kỳ bi thương, Bạch Tuyết đang không ngừng suy nghĩ, người đàn ông này thật sự là nam nhân yêu mình năm năm sao? Hắn luôn miệng nói yêu nàng, nhưng tại sao lại nổ súng vào nàng?
"Không cần suy nghĩ, chẳng qua là ngươi yêu phải nam nhân cặn bã mà thôi, những năm này ngươi lại đem hắn coi thành bảo bối mà yêu thương."
Đang lúc Bạch Tuyết suy nghĩ hỗn loạn, một giọng nói vô cùng êm ái truyền vào khoảng không, thân thể Bạch Tuyết đầu tiên theo bản năng đề phòng.
Nàng ở giữa sương mù quan sát một vòng, thế nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng kẻ nào, giọng nói kia mới vừa rồi mình nghe thấy là từ đâu phát ra?
"Ngươi là ai, lén lút tính toán cái gì? Có gan liền ra ngoài?" Bạch Tuyết giọng nói bất thiện nói.
Hiện tại rất có thể đã xuống địa ngục, nàng còn có gì phải sợ?
"Ha ha, ngươi thật đúng là không sợ chết, được rồi, bản tôn liền hiện thân gặp ngươi." Vừa nói một đạo bạch quang xuất hiện, ánh sáng chói đâm vào mắt người không mở nổi.
Bạch Tuyết theo bản năng đưa tay che mắt mình, xuyên qua khe hở nhìn về phía đối diện vầng sáng.
Nhìn người tới Bạch Tuyết hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.
Không phải nói địa ngục Diêm Vương đều là hung thần ác sát sao? Hoặc là hắn là tây phương chốn ở chỗ tử thần? Nhưng mà người đang đứng trước mặt mình rõ ràng là nam nhân Trung Quốc cổ đại.
Hắn một đầu chỉ bạc xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn ngũ quan cực kì tinh sảo, người mặc màu trắng dài, ống tay áo rộng thùng thình, thêu hoa văn hình phi long tối màu, một cái đai lưng màu bạc đem trường sam trói buộc. Cộng thêm đi giày bó cùng màu. Toàn thân cao thấp đều toát ra khí chất cao quý.
Đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, một cái chớp mắt lúc này cũng phát ra hàn quang lạnh lùng, giống như là đang đánh giá nàng, từ đầu đến chân nhìn một lượt.
"Nhìn là một người thông minh, thế nào đời này lại bị kẻ ngu xuẩn tính kế?"
Nghe được câu nói thờ ơ của hắn, Bạch Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại, khi nào thì có người cả gan ở trước mặt vũ nhục nàng như vậy?
"Người tự cho là đúng thường thường chết rất thảm, đây là định luật vĩnh viễn không thay đổi, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Cho nên ta khuyên ngươi một câu, trông nom miệng mình cho tốt chính là giữ tốt mạng của mình, ngươi cứ nói đi?"
Nam nhân cười khẽ, nụ cười này giống như nói không cần gấp gáp, toàn bộ xung quanh dường như biến thành hào quang hiếm thấy, mới vừa rồi còn sương trắng dầy cộm, lúc này tựa hồ cũng biến thành màu sắc rực rỡ như tơ lụa, cực kỳ đẹp mắt.
Thì ra trên thế giới này còn có nam nhân hoàn mỹ như vây?
Ngay cả Bạch Tuyế tính tình luôn luôn trong trẻo lạnh lùng cũng nhịn không được cảm thán, nam nhân này nếu như sống trên đời thực, nhất định là yêu nguyệt khuynh thế.
"Sinh tử luân hồi đối với bản tôn mà nói chỉ là một hình thức bỏ đi, ngươi nói những thứ này một vốn một lời bản tôn không dùng được."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Tuyết không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa. Dứt khoát hỏi lên.
"Tử thần, thần Minh giới."
Tử thần lúc nào thì biến thành đẹp trai? Hay là trên ti vi diễn đều là giả?
"Ta thực sự chết?" Bạch Tuyết khó mà tiêu hóa sự thật này, trong lòng suy đoán là một chuyên, nhận được chứng thực lại là một chuyện khác, bây giờ ngay cả tử thần cũng đứng trước mặt mình, nàng còn giả bộ ngu ngốc liền quá ngu xuẩn.
"Đúng, ngươi đã chết rồi, hơn vừa mới nãy." Bạch y nam tử dứt khoát đáp lời hoàn toàn cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Bạch Tuyết.
"Nếu đã chết kế tiếp ta nên đi nơi nào?" Bạch Tuyết rất nhanh an ủi chính mình, nhận rõ đây là chuyện thật, kế sách tốt nhất chính là phối hợp với người làm công việc tử thần.
Bạch y nam tử sửng sốt, sau đó chậm rãi bật cười, hình như hôm nay hắn đặc biệt thích cười đấy, tính tình nữ nhân này thật kỳ quái, theo lý mà nói nữ nhân bị nam nhân mình yêu giết chết, ở thời điểm biết được mình chết, đầu tiên không phải là nên hiểu rõ tại sao nam nhân đó lại tuyệt tình ác độc như vậy sao?
Nhưng là nàng tựa hồ rất hài lòng với tình trạng hiện nay, hoàn toàn không có ý tứ chất vấn.
"Chẳng lẽ ngươi không hỏi xem vì sao người ngươi yêu kiếp trước lại nhẫn tâm giết ngươi?" Bạch y nam tử chủ động mở miệng, xem ra Bách Tích nói không sai, trong lòng hắn còn có chút thừa số bát quái.
Bạch Tuyết tức giận phủi bạch y nam tử một cái, trong lòng dâng lên nghi ngờ, người nam nhân này thật sự phụ trách quản lý minh giới thần.
Nàng đã bỏ xuống chuyện này, hắn còn cố ý nhắc đến, đặc biệt đâm vào vết thương trong lòng nàng.
"Không cần thiết, nếu hắn đã xuống tay, liền chứng minh người này tâm có bao nhiêu lãnh huyết vô tình, ta chỉ nhận tội, mấy năm nay mắt bị mù mà thôi, chuyện đã như vậy, ta không cần thiết nghĩ mãi không tha, bất quá thấy được ngươi, ta cũng tin tưởng nhân quả luân hồi, tất cả đều có định số, tự hắn sẽ có báo ứng."
Nghe được Bạch Tuyết lạnh nhạt trả lời, bạch y nam tử bắt đầu nghiêm túc nhìn chăm chú nàng.
"Xem ra hắn cho gọi ngươi trở về là quyết định chính xác. Hiện tại bản tôn sẽ nói với ngươi một chuyện, đây tất cả là vận mệnh sinh tử của ngươi, ngươi phải đem lời bản tôn nói nhớ kỹ trong lòng."
Hắn là ai? Trong lòng Bạch Tuyết có chút nghi ngờ, nhưng không có bắt chước bạch y nam tử đồng dạng bát quái.
"Tốt." Bạch Tuyết đáp được gọn gàng lưu loát. Nàng biết ở Minh giới, mọi chuyện trước mắt chỉ có làm theo lời vị Minh giới lão đại này là chính xác không sai.
""Ngươi hôm nay đi tới chỗ này có phải hay không rất tò mò?"
"Đúng." Bạch Tuyết một hơi trả lời, không chút do dự.
Thấy Bạch Tuyết cuối cùng cũng để ý chuyện tình, ánh mắt bạch y nam tử quét qua hài lòng.
"Bản tôn nói cho ngươi biết, không phải tất cả mọi người chết đều có tư cách nhìn thấy bản tôn, đơn giản bởi vì mạng ngươi chưa có đến tuyệt lộ."
"Có ý gì?" Những lời này của hắn gợi lên sự tò mò của Bạch Tuyết, cái gì là mệnh chưa có đến tuyệt lộ? Chẳng lẽ tử kỳ cũng có tính sai? Địa phủ cũng có thời điểm làm sai?
Nhìn thấu nghi vấn của Bạch Tuyết, bạch y nam tử thở dài một tiếng, giải thích nguyên do cả quá trình.
"Ngươi kiếp trước là một vị tiểu thư nhà cao cửa rộng, bởi vì bị người yêu cùng thứ muội phản bội, không chịu nổi áp bức và lăng nhục, ngươi nổi lên một lòng muốn chết, cuối cùng đụng tủ mà chết. Kỳ thực người chết như vậy không phải là ít, nhưng bởi vì lúc ngươi chết, thân thể đang lúc mang thai một tháng, mà hài tử trong bụng ngươi lại mang thân phận Khúc Tinh hạ phàm, cho nên, thượng tiên vốn là đầu thai cứu thế lại bị mẹ tự rước mạng sống, hôm nay bản tôn chịu lệnh phía trên, chiêu hồn ngươi đời sau trở về kéo dài vận mệnh ngươi cả đời, cho đến khi vị đại tiên chuyển thế thành người lại vừa công đức viên mãn, vô lượng thọ tôn." (*)
(*) hoàn thành việc công đức, sứ mệnh của mình, tồn tại đến vô cùng tận.
Dựa vào! Ta đi!
Trong long Bạch Tuyết thầm mắng, thì ra là vì kiếp trước chính mình tự sát, hại đến tiên gia đang đầu thai, cho nên mới để cho nàng đời này trở về bù đắp. Con bà nó, tiên gia giỏi lắm sao?
"Chẳng lẽ không còn biện pháp khác?" Bạch Tuyết còn muốn cò kè mặc cả một phen, chỉ thấy bạch y nam tử lắc đầu một cái.
"Hôm nay hồn phách ngươi bị sát khí kiếp trước triệu hồi, phương pháp duy nhất kéo dài tính mạng của ngươi chính là để linh hồn ngươi bám vào thân thể ở kiếp trước."
"Chẳng lẽ ta không thể lựa chọn đầu thai kiếp khác?" Mang theo trí nhớ của kiếp trước sống một đời tư vị không dễ chịu a, còn không bằng sạch sẽ tới, sạch sẽ đi thật là tốt.
Bạch y lần nữa lắc đầu "Ngươi nếu như không đúng hạn bám vào thân thể ở kiếp trước, ngươi chỉ có hồn phi phách tán, mãi mãi không được đi vào đường luân hồi."
Chết tiệt, uy hiếp trắng trợn.
Suy xét một lúc lâu, Bạch Tuyết đem mọi chuyện làm rõ, ngay sau đó mở miệng nói: "Phụ hồn trở về kiếp trước cũng có thể, nhưng dù sao ta cũng không phải nàng, cho nên ở cái thời đại kia sẽ rất khó thích ứng."
"Cái này ngươi yên tâm, sau khi linh hồn ngươi vao trong cơ thể nàng, ngươi chính là nàng, trí nhớ nàng lúc mười lăm tuổi trước khi chết cũng sẽ thêm rót ở trên người ngươi."
Bạch Tuyết là một người thích ứng trong mọi tình cảnh, vào đời trước nàng niệm tưởng duy nhất cũng chỉ còn lại có Hướng Thiên Tề, không nghĩ tới kết quả cũng chỉ là hoa trong kính trăng trong nước, hoàng lương nhất mộng mà thôi.
Nếu không còn gì phải lưu luyến, không bằng chuyển thế sống thật tốt, nàng thề, đời tiếp theo tuyệt đối sẽ không dễ tin nam nhân miệng lưỡi vô sỉ này.
"Tốt, ta đồng ý." Bạch Tuyết thẳng thắn đáp ứng.
Bạch y nam tử cũng không có quá nhiều cảm xúc, tựa hồ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một khối ngọc bội giao cho Bạch Tuyết.
"Cái này ngươi cầm lấy, khi cần thiết sẽ cứu mạng ngươi, đời này ngươi sắp sửa gặp phải kiếp số so với lúc trước còn khó khăn hơn. Khi càn thiết ngươi nhẩm đọc chú ngữ, có thể gặp bản tôn trong mộng."
Bạch Tuyết nhận lấy ngọc bội trong tay, trên mặt điêu khắc giống như kỳ lân gì đó, nhưng nhìn nó có một đôi mắt tràn đầy giết chóc cung hung tàn, Bạch Tuyết lại xóa bỏ ý nghĩ của mình, tóm lại là một vật tướng mạo kỳ quái là được.
"Nó là dịa thính, thần thú của bản tôn." Bạch y nam tử giải quyết nghi vấn của Bạch Tuyết. Sau đó đảo mắt nhìn về sau lưng Bạch Tuyết.
"Khi đến lúc, nó sẽ đưa ngươi hạ giới."
"Chờ một chút, chú ngữ là gì?" Bạch Tuyết mắt thấy mình sắp rời khỏi nơi này, vội vàng đem mấu chốt nhất hỏi lên.
"Chi ma mở cửa tiết tiết cao." Tiếng nói xa xa như có như không, Bạch Tuyết còn không kịp nhìn nữa, cũng cảm giác một trận cuồng phong đánh tới, thân thể đi theo không ngừng rơi xuống.
Nhưng là câu chú ngữ kia nàng còn nhớ rõ ràng, lúc ấy nàng còn mở miệng mắng to "Dựa vào chú ngữ tầm thường như vậy, cũng không biết tới chút mốt, thật là, thần tiên cũng rất lạc hậu a!"
Mang theo âm thanh oán trách, thân thể không ngừng nhanh chóng rơi xuống, chung quanh tiếng gió thổi mạnh vù vù, tạo thành một cái xoáy không chút lưu tình đưa nàng vào trong mệt mỏi.
Ngay sau đó ý thức của nàng dần dần tan rã, đột nhiên huyệt động tối tăm sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa lấy tốc độ cực nhanh kéo nàng vào, Bạch Tuyết chỉ cảm thấy cặp mắt tối sầm, ý thức cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chỉ cảm thấy mệt mỏi bao vây, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Đây là một nơi sương trắng bao la mờ mịt, khắp đều là sương mù đưa tay ra cũng không thấy gì, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Bạch Tuyết tò mò đứng nguyên tại chỗ, cảm giác thân thể bay bổng nhẹ nhàng, trong cơ thể cũng không đau như vừa nãy nữa.
Chẳng lẽ nơi này chính là địa phủ? Nàng thật sự chết rồi?
Nghĩ tới khả năng này, Bạch Tuyết bất giác nhớ tới kẻ phản bội, tuyệt tình, đáng chết Hướng Thiên Tề, hắn vậy mà vì tiền đồ và tự do của bản thân liền nổ súng về phía nàng?
Thật không ngờ nàng-Bạch Tuyết, đặc công đỉnh cấp quốc tế thế nhưng lại chết một cách bi thương giục giã như vậy?
Lần này vốn là tổ chức phái tên nam nhân đáng chết đó đi thi hành nhiệm vụ, nàng biết hắn lành ít dữ nhiều mới đi cứu hắn, lại không nghĩ hắn thế nhưng cấu kết với mục tiêu, nhân lúc mình chưa chuẩn bị vổ tình nổ súng sau lưng nàng.
Tức giận cùng không rõ chuyện gì làm cho tâm tình Bạch Tuyết buồn bực oán giận, nhiều hơn cả là thất vọng và bi thương, người đàn ông này đã từng luôn miệng nói yêu nàng, lúc nào hưng phấn hắn cũng muốn ôm nàng, nói mùa đông năm nay sau khi bọn họ chấp hành một nhóm nhiệm vụ cuối cùng liền được tự do, đến lúc đó hắn sẽ cưới nàng.
Mỗi lần Bạch Tuyết nghe người đàn ông này ở trước mặt vạch ra tương lai hạnh phúc của bọn họ, đều là nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong lòng thì vô cùng ngọt ngào.
Nàng luôn chờ đợi cuộc sống chỉ có nàng và hắn, không hề tồn tại chém giết nguy hiểm nữa, mà giống như cặp vợ chồng bình thường sống bình thản là tốt rồi, bởi vì khi đó bọn họ không phải tiếp tục sống trong kinh hãi như quá khứ nữa. Bạch Tuyết luôn chán ghét nghề nghiệp này, nàng không hy vọng làm một đặc công, mặc dù mấy năm nay nhiệm vụ của nàng hoàn thành vô cùng tốt đẹp.
Nếu như nàng không phải là cô nhi, lão đại thu dưỡng nàng,nàng tuyệt đối sẽ không đi trên con đường này.
Lão đại rất tán thưởng nàng, nhưng không ai biết nguyên nhân mấy năm nay vì sao Bạch Tuyết lại liều mạng như vậy, thật ra
chính là vì người đàn ông này.
Mà bây giờ, quả thực tức cười khiến nàng muốn giết người. Tư vị bị người yêu phản bội thì ra là như vậy-cực kỳ bi thương, Bạch Tuyết đang không ngừng suy nghĩ, người đàn ông này thật sự là nam nhân yêu mình năm năm sao? Hắn luôn miệng nói yêu nàng, nhưng tại sao lại nổ súng vào nàng?
"Không cần suy nghĩ, chẳng qua là ngươi yêu phải nam nhân cặn bã mà thôi, những năm này ngươi lại đem hắn coi thành bảo bối mà yêu thương."
Đang lúc Bạch Tuyết suy nghĩ hỗn loạn, một giọng nói vô cùng êm ái truyền vào khoảng không, thân thể Bạch Tuyết đầu tiên theo bản năng đề phòng.
Nàng ở giữa sương mù quan sát một vòng, thế nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng kẻ nào, giọng nói kia mới vừa rồi mình nghe thấy là từ đâu phát ra?
"Ngươi là ai, lén lút tính toán cái gì? Có gan liền ra ngoài?" Bạch Tuyết giọng nói bất thiện nói.
Hiện tại rất có thể đã xuống địa ngục, nàng còn có gì phải sợ?
"Ha ha, ngươi thật đúng là không sợ chết, được rồi, bản tôn liền hiện thân gặp ngươi." Vừa nói một đạo bạch quang xuất hiện, ánh sáng chói đâm vào mắt người không mở nổi.
Bạch Tuyết theo bản năng đưa tay che mắt mình, xuyên qua khe hở nhìn về phía đối diện vầng sáng.
Nhìn người tới Bạch Tuyết hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.
Không phải nói địa ngục Diêm Vương đều là hung thần ác sát sao? Hoặc là hắn là tây phương chốn ở chỗ tử thần? Nhưng mà người đang đứng trước mặt mình rõ ràng là nam nhân Trung Quốc cổ đại.
Hắn một đầu chỉ bạc xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn ngũ quan cực kì tinh sảo, người mặc màu trắng dài, ống tay áo rộng thùng thình, thêu hoa văn hình phi long tối màu, một cái đai lưng màu bạc đem trường sam trói buộc. Cộng thêm đi giày bó cùng màu. Toàn thân cao thấp đều toát ra khí chất cao quý.
Đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, một cái chớp mắt lúc này cũng phát ra hàn quang lạnh lùng, giống như là đang đánh giá nàng, từ đầu đến chân nhìn một lượt.
"Nhìn là một người thông minh, thế nào đời này lại bị kẻ ngu xuẩn tính kế?"
Nghe được câu nói thờ ơ của hắn, Bạch Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại, khi nào thì có người cả gan ở trước mặt vũ nhục nàng như vậy?
"Người tự cho là đúng thường thường chết rất thảm, đây là định luật vĩnh viễn không thay đổi, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Cho nên ta khuyên ngươi một câu, trông nom miệng mình cho tốt chính là giữ tốt mạng của mình, ngươi cứ nói đi?"
Nam nhân cười khẽ, nụ cười này giống như nói không cần gấp gáp, toàn bộ xung quanh dường như biến thành hào quang hiếm thấy, mới vừa rồi còn sương trắng dầy cộm, lúc này tựa hồ cũng biến thành màu sắc rực rỡ như tơ lụa, cực kỳ đẹp mắt.
Thì ra trên thế giới này còn có nam nhân hoàn mỹ như vây?
Ngay cả Bạch Tuyế tính tình luôn luôn trong trẻo lạnh lùng cũng nhịn không được cảm thán, nam nhân này nếu như sống trên đời thực, nhất định là yêu nguyệt khuynh thế.
"Sinh tử luân hồi đối với bản tôn mà nói chỉ là một hình thức bỏ đi, ngươi nói những thứ này một vốn một lời bản tôn không dùng được."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Tuyết không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa. Dứt khoát hỏi lên.
"Tử thần, thần Minh giới."
Tử thần lúc nào thì biến thành đẹp trai? Hay là trên ti vi diễn đều là giả?
"Ta thực sự chết?" Bạch Tuyết khó mà tiêu hóa sự thật này, trong lòng suy đoán là một chuyên, nhận được chứng thực lại là một chuyện khác, bây giờ ngay cả tử thần cũng đứng trước mặt mình, nàng còn giả bộ ngu ngốc liền quá ngu xuẩn.
"Đúng, ngươi đã chết rồi, hơn vừa mới nãy." Bạch y nam tử dứt khoát đáp lời hoàn toàn cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Bạch Tuyết.
"Nếu đã chết kế tiếp ta nên đi nơi nào?" Bạch Tuyết rất nhanh an ủi chính mình, nhận rõ đây là chuyện thật, kế sách tốt nhất chính là phối hợp với người làm công việc tử thần.
Bạch y nam tử sửng sốt, sau đó chậm rãi bật cười, hình như hôm nay hắn đặc biệt thích cười đấy, tính tình nữ nhân này thật kỳ quái, theo lý mà nói nữ nhân bị nam nhân mình yêu giết chết, ở thời điểm biết được mình chết, đầu tiên không phải là nên hiểu rõ tại sao nam nhân đó lại tuyệt tình ác độc như vậy sao?
Nhưng là nàng tựa hồ rất hài lòng với tình trạng hiện nay, hoàn toàn không có ý tứ chất vấn.
"Chẳng lẽ ngươi không hỏi xem vì sao người ngươi yêu kiếp trước lại nhẫn tâm giết ngươi?" Bạch y nam tử chủ động mở miệng, xem ra Bách Tích nói không sai, trong lòng hắn còn có chút thừa số bát quái.
Bạch Tuyết tức giận phủi bạch y nam tử một cái, trong lòng dâng lên nghi ngờ, người nam nhân này thật sự phụ trách quản lý minh giới thần.
Nàng đã bỏ xuống chuyện này, hắn còn cố ý nhắc đến, đặc biệt đâm vào vết thương trong lòng nàng.
"Không cần thiết, nếu hắn đã xuống tay, liền chứng minh người này tâm có bao nhiêu lãnh huyết vô tình, ta chỉ nhận tội, mấy năm nay mắt bị mù mà thôi, chuyện đã như vậy, ta không cần thiết nghĩ mãi không tha, bất quá thấy được ngươi, ta cũng tin tưởng nhân quả luân hồi, tất cả đều có định số, tự hắn sẽ có báo ứng."
Nghe được Bạch Tuyết lạnh nhạt trả lời, bạch y nam tử bắt đầu nghiêm túc nhìn chăm chú nàng.
"Xem ra hắn cho gọi ngươi trở về là quyết định chính xác. Hiện tại bản tôn sẽ nói với ngươi một chuyện, đây tất cả là vận mệnh sinh tử của ngươi, ngươi phải đem lời bản tôn nói nhớ kỹ trong lòng."
Hắn là ai? Trong lòng Bạch Tuyết có chút nghi ngờ, nhưng không có bắt chước bạch y nam tử đồng dạng bát quái.
"Tốt." Bạch Tuyết đáp được gọn gàng lưu loát. Nàng biết ở Minh giới, mọi chuyện trước mắt chỉ có làm theo lời vị Minh giới lão đại này là chính xác không sai.
""Ngươi hôm nay đi tới chỗ này có phải hay không rất tò mò?"
"Đúng." Bạch Tuyết một hơi trả lời, không chút do dự.
Thấy Bạch Tuyết cuối cùng cũng để ý chuyện tình, ánh mắt bạch y nam tử quét qua hài lòng.
"Bản tôn nói cho ngươi biết, không phải tất cả mọi người chết đều có tư cách nhìn thấy bản tôn, đơn giản bởi vì mạng ngươi chưa có đến tuyệt lộ."
"Có ý gì?" Những lời này của hắn gợi lên sự tò mò của Bạch Tuyết, cái gì là mệnh chưa có đến tuyệt lộ? Chẳng lẽ tử kỳ cũng có tính sai? Địa phủ cũng có thời điểm làm sai?
Nhìn thấu nghi vấn của Bạch Tuyết, bạch y nam tử thở dài một tiếng, giải thích nguyên do cả quá trình.
"Ngươi kiếp trước là một vị tiểu thư nhà cao cửa rộng, bởi vì bị người yêu cùng thứ muội phản bội, không chịu nổi áp bức và lăng nhục, ngươi nổi lên một lòng muốn chết, cuối cùng đụng tủ mà chết. Kỳ thực người chết như vậy không phải là ít, nhưng bởi vì lúc ngươi chết, thân thể đang lúc mang thai một tháng, mà hài tử trong bụng ngươi lại mang thân phận Khúc Tinh hạ phàm, cho nên, thượng tiên vốn là đầu thai cứu thế lại bị mẹ tự rước mạng sống, hôm nay bản tôn chịu lệnh phía trên, chiêu hồn ngươi đời sau trở về kéo dài vận mệnh ngươi cả đời, cho đến khi vị đại tiên chuyển thế thành người lại vừa công đức viên mãn, vô lượng thọ tôn." (*)
(*) hoàn thành việc công đức, sứ mệnh của mình, tồn tại đến vô cùng tận.
Dựa vào! Ta đi!
Trong long Bạch Tuyết thầm mắng, thì ra là vì kiếp trước chính mình tự sát, hại đến tiên gia đang đầu thai, cho nên mới để cho nàng đời này trở về bù đắp. Con bà nó, tiên gia giỏi lắm sao?
"Chẳng lẽ không còn biện pháp khác?" Bạch Tuyết còn muốn cò kè mặc cả một phen, chỉ thấy bạch y nam tử lắc đầu một cái.
"Hôm nay hồn phách ngươi bị sát khí kiếp trước triệu hồi, phương pháp duy nhất kéo dài tính mạng của ngươi chính là để linh hồn ngươi bám vào thân thể ở kiếp trước."
"Chẳng lẽ ta không thể lựa chọn đầu thai kiếp khác?" Mang theo trí nhớ của kiếp trước sống một đời tư vị không dễ chịu a, còn không bằng sạch sẽ tới, sạch sẽ đi thật là tốt.
Bạch y lần nữa lắc đầu "Ngươi nếu như không đúng hạn bám vào thân thể ở kiếp trước, ngươi chỉ có hồn phi phách tán, mãi mãi không được đi vào đường luân hồi."
Chết tiệt, uy hiếp trắng trợn.
Suy xét một lúc lâu, Bạch Tuyết đem mọi chuyện làm rõ, ngay sau đó mở miệng nói: "Phụ hồn trở về kiếp trước cũng có thể, nhưng dù sao ta cũng không phải nàng, cho nên ở cái thời đại kia sẽ rất khó thích ứng."
"Cái này ngươi yên tâm, sau khi linh hồn ngươi vao trong cơ thể nàng, ngươi chính là nàng, trí nhớ nàng lúc mười lăm tuổi trước khi chết cũng sẽ thêm rót ở trên người ngươi."
Bạch Tuyết là một người thích ứng trong mọi tình cảnh, vào đời trước nàng niệm tưởng duy nhất cũng chỉ còn lại có Hướng Thiên Tề, không nghĩ tới kết quả cũng chỉ là hoa trong kính trăng trong nước, hoàng lương nhất mộng mà thôi.
Nếu không còn gì phải lưu luyến, không bằng chuyển thế sống thật tốt, nàng thề, đời tiếp theo tuyệt đối sẽ không dễ tin nam nhân miệng lưỡi vô sỉ này.
"Tốt, ta đồng ý." Bạch Tuyết thẳng thắn đáp ứng.
Bạch y nam tử cũng không có quá nhiều cảm xúc, tựa hồ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một khối ngọc bội giao cho Bạch Tuyết.
"Cái này ngươi cầm lấy, khi cần thiết sẽ cứu mạng ngươi, đời này ngươi sắp sửa gặp phải kiếp số so với lúc trước còn khó khăn hơn. Khi càn thiết ngươi nhẩm đọc chú ngữ, có thể gặp bản tôn trong mộng."
Bạch Tuyết nhận lấy ngọc bội trong tay, trên mặt điêu khắc giống như kỳ lân gì đó, nhưng nhìn nó có một đôi mắt tràn đầy giết chóc cung hung tàn, Bạch Tuyết lại xóa bỏ ý nghĩ của mình, tóm lại là một vật tướng mạo kỳ quái là được.
"Nó là dịa thính, thần thú của bản tôn." Bạch y nam tử giải quyết nghi vấn của Bạch Tuyết. Sau đó đảo mắt nhìn về sau lưng Bạch Tuyết.
"Khi đến lúc, nó sẽ đưa ngươi hạ giới."
"Chờ một chút, chú ngữ là gì?" Bạch Tuyết mắt thấy mình sắp rời khỏi nơi này, vội vàng đem mấu chốt nhất hỏi lên.
"Chi ma mở cửa tiết tiết cao." Tiếng nói xa xa như có như không, Bạch Tuyết còn không kịp nhìn nữa, cũng cảm giác một trận cuồng phong đánh tới, thân thể đi theo không ngừng rơi xuống.
Nhưng là câu chú ngữ kia nàng còn nhớ rõ ràng, lúc ấy nàng còn mở miệng mắng to "Dựa vào chú ngữ tầm thường như vậy, cũng không biết tới chút mốt, thật là, thần tiên cũng rất lạc hậu a!"
Mang theo âm thanh oán trách, thân thể không ngừng nhanh chóng rơi xuống, chung quanh tiếng gió thổi mạnh vù vù, tạo thành một cái xoáy không chút lưu tình đưa nàng vào trong mệt mỏi.
Ngay sau đó ý thức của nàng dần dần tan rã, đột nhiên huyệt động tối tăm sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa lấy tốc độ cực nhanh kéo nàng vào, Bạch Tuyết chỉ cảm thấy cặp mắt tối sầm, ý thức cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chỉ cảm thấy mệt mỏi bao vây, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
/80
|