Hạ Du Hàm hung tợn đáp trả Xảo Lan, "Ngươi là cái thứ gì? Lại dám ngăn cản bổn tiểu thư? Hôm nay ta chẳng những muốn đánh đồ đê tiện Hạ Thanh Ca, cũng muốn đánh chết cẩu nô tài vô lại nhà ngươi."
Nghe Hạ Du Hàm la hét như người điên, Hạ Thanh Ca chỉ cười lạnh một tiếng, đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Du Hàm.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không che đậy vẻ khinh bỉ, "Ta thấy nhị muội muội vô cùng tức giận, không lẽ bị người khác vạch trần làm những chuyện như vậy cho nên mới thẹn quá hóa giận đi?"
Hai mắt Hạ Du Hàm đỏ rực, khuôn mặt rét buốt tràn đầy căm giận, "Hạ Thanh Ca, ngươi lại dám vu oan hãm hại ta, ngươi chờ mà xem, sau này ta sẽ làm cho ngươi chết không được tử tế."
Từ đầu đến cuối Hạ Thanh Ca đều không để lời của nàng ta vào mắt, lại càng không giống như nàng ở trước mặt mọi người cắn loạn như chó điên.
"Lương di nương, tình huống hiện tại người cũng thấy đấy, nhị muội muội làm ra loại chuyện này thẹn quá hóa giận bổn tiểu thư có thể thông cảm, nhưng suy cho cùng cứ kéo dài như thế này cũng không phải là cách, không bằng dựa theo những lời di nương mới nói mà làm đi.
Hạ Thanh Ca đem tất cả lời của Lương di nương và Hạ Du Hàm tặng cho nàng trả lại cho các nàng.
Nhìn trước mắt liên tiếp đột phát biến đổi, khiến phần thắng ban đầu nằm trong tay Lương di nương có phần lung lay, hiện giờ nàng không nghĩ ra vì sao mọi chuyện lại thay đổi đến tình cảnh này?
Nghe Hạ Thanh Ca nói xong, nàng biết bản thân mình nhất định phải bình tĩnh lại nếu không danh dự của Hàm nhi sẽ bị hủy hoại.
"Chuyện ngày hôm nay còn nhiều điểm đáng nghi, ta không tin Hàm nhi lại làm ra loại chuyện này, hành vi của Trần A Tứ vô cùng đáng nghi, nhất định là có người muốn vấy bẩn tiểu thư Quốc Công phủ chúng ta, vì vậy mới gây ra loại chuyện bỉ ổi này. Người đâu tới đây kéo Trần A Tứ ra ngoài dùng gậy đánh chết, tất cả hạ nhân có mặt ngày hôm nay không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu như để ta nghe được lời đàm tiếu của người ngoài, bắt được người trong phủ kể cả người nhà mình.... ....lập tức đánh chết!"
Lương di nương một hơi an bài mọi việc, người bên ngoài không ai dám lên tiếng, tất cả đều bị uy nghiêm áp chế, Lương di nương không hổ hơn chục năm làm trưởng phủ.
Bất quá Hạ Thanh Ca không có ý định bỏ qua cho nàng như vậy, lúc này chỉ thấy Hạ Thanh Ca khóc như hoa lê đái vũ (*).
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa, lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Di nương, người luôn miệng nói thương yêu Thanh Ca, nhưng chuyện ngày hôm nay, nếu đúng như vừa rồi là Thanh Ca làm, người liền ép Thanh Ca gả cho tên đồ tể(người làm nghề giết mổ) này, nhưng hiện tại đổi lại là nhị muội muội người lại chữa thành hành vi đáng nghi.diễn-đàn-lê-quý-đôn Người làm trưởng phủ mà như vậy làm sao khiến người ta tin phục hả?"
Hạ Thanh Ca vừa khóc vừa nói, mọi người lại gật đầu rối rít, rõ ràng là một loại phải đối, rối rít cho rằng cách hành sự của Lương di nương có phần không thích đáng.
Lương di nương cười lạnh, "Theo đại tiểu thư phải làm như thế nào đây? Người cho là nhị tiểu thư tài hoa lại đi vừa ý một tên đồ tể hay sao?"
Hạ Thanh Ca thu lại nước mắt, ngẩng đầu buồn bực hỏi, "Muội muội chỉ là con của thứ thiếp cũng không hơn người làm nghề giết mổ cho lắm, lẽ nào di nương cho rằng trưởng nữ của Quốc Công phủ thấp kém nên hợp loại người này sao?"
Lương di nương bị Hạ Thanh Ca kích động suýt nữa đập vỡ ly trà trên bàn.
Đúng lúc này Xảo Lan đứng sau lưng Hạ Thanh Ca nhẹ giọng nói, "Đại tiểu thư, nô tỳ mới vừa rồi kiểm tra một vòng quanh phòng người, nô tỳ từng nhớ, phu nhân trước khi lâm chung có cho đại tiểu thư một hộp gỗ tử đàn, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng."
"Cái gì?" Hạ Thanh Ca cố tỏ vẻ kinh ngạc nói.
"Đây chính là di vật mẫu thân để lại cho ta, làm sao có thể mất đây?"
Xảo Lan nhíu mày suy nghĩ đến, "Có khả năng là bị người trộm mất đi?"
Hạ Thanh Ca hết sức chắc chắn nói, "Nếu như bị người trộm thì tuyệt đối là người quen làm ra, bởi vì hộp gỗ tử đàn được đặt khóa lại trong Đa Bảo Cách, mà chỉ có ta và hai nha hoàn biết chỗ cất chìa khóa."
Nàng vừa nói như thế, mọi người rối rít quay sang nhìn Chu Vân, hiện rõ ý tứ là cướp nhà khó phòng.
Sau khi Chu Vân nhìn thấy ánh mắt của mọi người, chân tay liền trở nên luống cuống, "Nô tỳ.....nô tỳ không có trộm."
Hạ Thanh Ca thản nhiên nói, "Nếu Chu Vân đã nói mình không có trộm, ngươi có dám để cho gia nô vào phòng mình lục soát không?"
Chu Vân hoàn toàn khiếp sợ, nàng bày ra bộ dáng vô cùng oan ức nhìn Hạ Thanh Ca, "Đại tiểu thư, mặc dù thân phận nô tỳ thấp kém, nhưng cũng không thể để người vu oan cho mình được, nếu như lục soát gian phòng nô tỳ làm hỏng thanh danh của nô tỳ, tốt nhất để cho nô tỳ đập đầu chết trước mặt mọi người thì hơn.
Nói xong nàng dồn sức đứng lên đụng vào khay trà bên cạnh.
Lúc này một vị phụ nhân mang theo mấy nha hoàn đi vào, lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân nói, "Nếu đại tiểu thư mất thứ gì đó, đương nhiên nên kiểm tra một chút, chẳng nhẽ Chu Vân ngươi không nghe theo?"
Mọi người nhìn người vừa tới, lão phụ nhân ước chừng sáu mươi tuổi, hiện nay đang đứng trước mặt Chu Vân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, người này chính là lão phu nhân bên người mẫu thân.
Chu Vân giương mắt nhìn Quế mẹ, trong lòng không cam nhưng lại sợ hãi Quế mẹ nên không thể không ăn nói khép nép.
"Nô tỳ không dám."
"Tốt, nếu không dám, lão thân liền phái người của mình đi lục soát phòng của ngươi, nếu không tìm ra được thứ gì, đại tiểu thư sẽ trả lại công đạo cho ngươi."
Quế mẹ nói xong mấy nha hoàn bên cạnh lập tức xoay mình ra ngoài.
Qua một lúc sau nha hoàn đi kiểm nha bước nhanh đến, trong đó nha hoàn cầm đầu trong tay bưng một hộp gỗ tử đàn đi vào.
Mọi người trông thấy hộ gỗ đều kinh sợ, chỉ thấy cái hộp được được khắc hình long phượng bay lên vô cùng tinh xảo khéo léo.
Chu Vân và Thụy Châu sau khi nhìn thấy đều giật mình tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Cái hộp này nhìn có phần quen mắt." Quế mẹ không tự chủ mở miệng.
Hạ Thanh Ca gật đầu đầu một cái, "Nghĩ đến mẫu thân nên có phần nhớ, đây là đồ cưới năm đó mẫu thân mang theo vào phủ."
Quế mẹ bỗng nhiên tỉnh ngộ, năm đó Dương thị gả vào Tu Quốc Công phủ vinh hiển ra sao? Đó là mười dặm trang sức màu đỏ nha.
Ngay sau đó vặn hỏi, "Chu Vân, bây giờ ngươi còn có gì để nói không?"
Lúc Lương di nương trông thấy cái hộp trong lòng càng thêm hận Chu Vân lòng tham không đáy, ngay cả đồ cưới của Dương thị cũng có can đảm trộm. Đúng là tự mua dây buộc mình, đánh chết trái lại bớt phiền.
Chu Vân liếc nhìn cái hộp, lập tức nhanh chóng cúi đầu, "Đây là đại cô nương đưa cho nô tỳ."
"Ngươi chắc chắn?" Hạ Thanh Ca không đợi Quê mẹ mở miệng chính mình tự hỏi.
Chu Vân chống lại ánh mắt Hạ Thanh Ca, trong lòng thoáng hồi hộp, cứ cảm thấy câu hỏi của nàng giống như cái bẫy đang đợi mình sa vào.
"Nô tỳ chắc chắn, hộp gỗ này và đồ trang sức đeo tay bên trong đều là cô nương đưa cho nô tỳ, lúc ấy người còn đưa cho Thụy Châu mấy thứ mà."
Thụy Châu đứng một bên nghe thấy lời của nàng trong lòng thầm nôn nóng, lại càng mắng Chu Vân là kẻ ngu ngốc.
Hạ Thanh Ca nghe xong lời của nàng, khóe miệng liền nâng lên nụ cười quỷ quái, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy đập vào mắt là các loại trân bảo (vật quý giá), mỗi một loại đều là vật phẩm quý báu hiếm có.
"Mới vừa rồi ta để cho Chu Vân xác định mấy lần đồ vật bên trong thật sự là ta ban thưởng cho nàng? Nàng hoàn toàn trả lời "Đúng", ta không tránh được có phần buồn bực, năm đó lúc mẫu thân gả vào phủ Quốc Công, ngoại trừ được thái hậu sắc phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân ra, còn ban thường cho người một số đồ trang sức. Mà toàn bộ đồ trong hộp gỗ tử đàn đều là của thái hậu nương nương ban thưởng, thử hỏi ta biết rõ là thánh vật do thái hậu ban thưởng làm sao hồ đồ ban thưởng cho đám người Chu Vân chứ?"
Nàng vừa nói xong, lại làm toàn bộ mọi người sợ hãi, mức độ nghiêm trọng của việc này không cần nói cũng biết, thánh vật thái hậu ban thưởng nếu như tùy tiện ban thưởng cho người làm?
Nghe Hạ Du Hàm la hét như người điên, Hạ Thanh Ca chỉ cười lạnh một tiếng, đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Du Hàm.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không che đậy vẻ khinh bỉ, "Ta thấy nhị muội muội vô cùng tức giận, không lẽ bị người khác vạch trần làm những chuyện như vậy cho nên mới thẹn quá hóa giận đi?"
Hai mắt Hạ Du Hàm đỏ rực, khuôn mặt rét buốt tràn đầy căm giận, "Hạ Thanh Ca, ngươi lại dám vu oan hãm hại ta, ngươi chờ mà xem, sau này ta sẽ làm cho ngươi chết không được tử tế."
Từ đầu đến cuối Hạ Thanh Ca đều không để lời của nàng ta vào mắt, lại càng không giống như nàng ở trước mặt mọi người cắn loạn như chó điên.
"Lương di nương, tình huống hiện tại người cũng thấy đấy, nhị muội muội làm ra loại chuyện này thẹn quá hóa giận bổn tiểu thư có thể thông cảm, nhưng suy cho cùng cứ kéo dài như thế này cũng không phải là cách, không bằng dựa theo những lời di nương mới nói mà làm đi.
Hạ Thanh Ca đem tất cả lời của Lương di nương và Hạ Du Hàm tặng cho nàng trả lại cho các nàng.
Nhìn trước mắt liên tiếp đột phát biến đổi, khiến phần thắng ban đầu nằm trong tay Lương di nương có phần lung lay, hiện giờ nàng không nghĩ ra vì sao mọi chuyện lại thay đổi đến tình cảnh này?
Nghe Hạ Thanh Ca nói xong, nàng biết bản thân mình nhất định phải bình tĩnh lại nếu không danh dự của Hàm nhi sẽ bị hủy hoại.
"Chuyện ngày hôm nay còn nhiều điểm đáng nghi, ta không tin Hàm nhi lại làm ra loại chuyện này, hành vi của Trần A Tứ vô cùng đáng nghi, nhất định là có người muốn vấy bẩn tiểu thư Quốc Công phủ chúng ta, vì vậy mới gây ra loại chuyện bỉ ổi này. Người đâu tới đây kéo Trần A Tứ ra ngoài dùng gậy đánh chết, tất cả hạ nhân có mặt ngày hôm nay không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu như để ta nghe được lời đàm tiếu của người ngoài, bắt được người trong phủ kể cả người nhà mình.... ....lập tức đánh chết!"
Lương di nương một hơi an bài mọi việc, người bên ngoài không ai dám lên tiếng, tất cả đều bị uy nghiêm áp chế, Lương di nương không hổ hơn chục năm làm trưởng phủ.
Bất quá Hạ Thanh Ca không có ý định bỏ qua cho nàng như vậy, lúc này chỉ thấy Hạ Thanh Ca khóc như hoa lê đái vũ (*).
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa, lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Di nương, người luôn miệng nói thương yêu Thanh Ca, nhưng chuyện ngày hôm nay, nếu đúng như vừa rồi là Thanh Ca làm, người liền ép Thanh Ca gả cho tên đồ tể(người làm nghề giết mổ) này, nhưng hiện tại đổi lại là nhị muội muội người lại chữa thành hành vi đáng nghi.diễn-đàn-lê-quý-đôn Người làm trưởng phủ mà như vậy làm sao khiến người ta tin phục hả?"
Hạ Thanh Ca vừa khóc vừa nói, mọi người lại gật đầu rối rít, rõ ràng là một loại phải đối, rối rít cho rằng cách hành sự của Lương di nương có phần không thích đáng.
Lương di nương cười lạnh, "Theo đại tiểu thư phải làm như thế nào đây? Người cho là nhị tiểu thư tài hoa lại đi vừa ý một tên đồ tể hay sao?"
Hạ Thanh Ca thu lại nước mắt, ngẩng đầu buồn bực hỏi, "Muội muội chỉ là con của thứ thiếp cũng không hơn người làm nghề giết mổ cho lắm, lẽ nào di nương cho rằng trưởng nữ của Quốc Công phủ thấp kém nên hợp loại người này sao?"
Lương di nương bị Hạ Thanh Ca kích động suýt nữa đập vỡ ly trà trên bàn.
Đúng lúc này Xảo Lan đứng sau lưng Hạ Thanh Ca nhẹ giọng nói, "Đại tiểu thư, nô tỳ mới vừa rồi kiểm tra một vòng quanh phòng người, nô tỳ từng nhớ, phu nhân trước khi lâm chung có cho đại tiểu thư một hộp gỗ tử đàn, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng."
"Cái gì?" Hạ Thanh Ca cố tỏ vẻ kinh ngạc nói.
"Đây chính là di vật mẫu thân để lại cho ta, làm sao có thể mất đây?"
Xảo Lan nhíu mày suy nghĩ đến, "Có khả năng là bị người trộm mất đi?"
Hạ Thanh Ca hết sức chắc chắn nói, "Nếu như bị người trộm thì tuyệt đối là người quen làm ra, bởi vì hộp gỗ tử đàn được đặt khóa lại trong Đa Bảo Cách, mà chỉ có ta và hai nha hoàn biết chỗ cất chìa khóa."
Nàng vừa nói như thế, mọi người rối rít quay sang nhìn Chu Vân, hiện rõ ý tứ là cướp nhà khó phòng.
Sau khi Chu Vân nhìn thấy ánh mắt của mọi người, chân tay liền trở nên luống cuống, "Nô tỳ.....nô tỳ không có trộm."
Hạ Thanh Ca thản nhiên nói, "Nếu Chu Vân đã nói mình không có trộm, ngươi có dám để cho gia nô vào phòng mình lục soát không?"
Chu Vân hoàn toàn khiếp sợ, nàng bày ra bộ dáng vô cùng oan ức nhìn Hạ Thanh Ca, "Đại tiểu thư, mặc dù thân phận nô tỳ thấp kém, nhưng cũng không thể để người vu oan cho mình được, nếu như lục soát gian phòng nô tỳ làm hỏng thanh danh của nô tỳ, tốt nhất để cho nô tỳ đập đầu chết trước mặt mọi người thì hơn.
Nói xong nàng dồn sức đứng lên đụng vào khay trà bên cạnh.
Lúc này một vị phụ nhân mang theo mấy nha hoàn đi vào, lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân nói, "Nếu đại tiểu thư mất thứ gì đó, đương nhiên nên kiểm tra một chút, chẳng nhẽ Chu Vân ngươi không nghe theo?"
Mọi người nhìn người vừa tới, lão phụ nhân ước chừng sáu mươi tuổi, hiện nay đang đứng trước mặt Chu Vân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, người này chính là lão phu nhân bên người mẫu thân.
Chu Vân giương mắt nhìn Quế mẹ, trong lòng không cam nhưng lại sợ hãi Quế mẹ nên không thể không ăn nói khép nép.
"Nô tỳ không dám."
"Tốt, nếu không dám, lão thân liền phái người của mình đi lục soát phòng của ngươi, nếu không tìm ra được thứ gì, đại tiểu thư sẽ trả lại công đạo cho ngươi."
Quế mẹ nói xong mấy nha hoàn bên cạnh lập tức xoay mình ra ngoài.
Qua một lúc sau nha hoàn đi kiểm nha bước nhanh đến, trong đó nha hoàn cầm đầu trong tay bưng một hộp gỗ tử đàn đi vào.
Mọi người trông thấy hộ gỗ đều kinh sợ, chỉ thấy cái hộp được được khắc hình long phượng bay lên vô cùng tinh xảo khéo léo.
Chu Vân và Thụy Châu sau khi nhìn thấy đều giật mình tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Cái hộp này nhìn có phần quen mắt." Quế mẹ không tự chủ mở miệng.
Hạ Thanh Ca gật đầu đầu một cái, "Nghĩ đến mẫu thân nên có phần nhớ, đây là đồ cưới năm đó mẫu thân mang theo vào phủ."
Quế mẹ bỗng nhiên tỉnh ngộ, năm đó Dương thị gả vào Tu Quốc Công phủ vinh hiển ra sao? Đó là mười dặm trang sức màu đỏ nha.
Ngay sau đó vặn hỏi, "Chu Vân, bây giờ ngươi còn có gì để nói không?"
Lúc Lương di nương trông thấy cái hộp trong lòng càng thêm hận Chu Vân lòng tham không đáy, ngay cả đồ cưới của Dương thị cũng có can đảm trộm. Đúng là tự mua dây buộc mình, đánh chết trái lại bớt phiền.
Chu Vân liếc nhìn cái hộp, lập tức nhanh chóng cúi đầu, "Đây là đại cô nương đưa cho nô tỳ."
"Ngươi chắc chắn?" Hạ Thanh Ca không đợi Quê mẹ mở miệng chính mình tự hỏi.
Chu Vân chống lại ánh mắt Hạ Thanh Ca, trong lòng thoáng hồi hộp, cứ cảm thấy câu hỏi của nàng giống như cái bẫy đang đợi mình sa vào.
"Nô tỳ chắc chắn, hộp gỗ này và đồ trang sức đeo tay bên trong đều là cô nương đưa cho nô tỳ, lúc ấy người còn đưa cho Thụy Châu mấy thứ mà."
Thụy Châu đứng một bên nghe thấy lời của nàng trong lòng thầm nôn nóng, lại càng mắng Chu Vân là kẻ ngu ngốc.
Hạ Thanh Ca nghe xong lời của nàng, khóe miệng liền nâng lên nụ cười quỷ quái, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy đập vào mắt là các loại trân bảo (vật quý giá), mỗi một loại đều là vật phẩm quý báu hiếm có.
"Mới vừa rồi ta để cho Chu Vân xác định mấy lần đồ vật bên trong thật sự là ta ban thưởng cho nàng? Nàng hoàn toàn trả lời "Đúng", ta không tránh được có phần buồn bực, năm đó lúc mẫu thân gả vào phủ Quốc Công, ngoại trừ được thái hậu sắc phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân ra, còn ban thường cho người một số đồ trang sức. Mà toàn bộ đồ trong hộp gỗ tử đàn đều là của thái hậu nương nương ban thưởng, thử hỏi ta biết rõ là thánh vật do thái hậu ban thưởng làm sao hồ đồ ban thưởng cho đám người Chu Vân chứ?"
Nàng vừa nói xong, lại làm toàn bộ mọi người sợ hãi, mức độ nghiêm trọng của việc này không cần nói cũng biết, thánh vật thái hậu ban thưởng nếu như tùy tiện ban thưởng cho người làm?
/80
|