Mọi người rối rít vùi đầu nghiêm túc vẽ tranh, đến khoảng buổi trưa thì người đầu tiên nộp tranh chính là tài nữ Hạ Du Hàm, bức tranh của nàng là một tác phẩm đề tên là "Mưa rơi trên sen", chủ đạo trên bức tranh đúng là hoa sen đang nở kiều diễm trong hồ nước, mà ở trong ngày mưa, ao hoa sen lượn lờ khói bay, sương trắng tràn ngập phía dưới, hoa sen như bạch ngọc tinh khiết vô cùng, khiến những hình ảnh toàn bộ bức tranh như là tiên cảnh, không khí cực kỳ xinh đẹp nho nhã.
Chủ yếu nhất là, cách hồ hoa sen đó không xa có một nam tử áo trắng đứng phía trên cầu gỗ, giương mắt mà trông, vẻ mặt có chút tiêu sái tự nhiên, càng làm cho sương mù như tiên cảnh này tăng lên một cảnh giới , mà này vị nam tử áo trắng đặc biệt là như là một vị thần tiên từ trên trời giáng xuống, tràn đầy sắc thái thần bí.
Kế tiếp mọi người cũng rối rít vẽ xong, Phượng Phi Lang đi đến đi đến bên bàn của từng người một trong bọn họ bình luận một phen, học sinh đa số đều là lấy hoa làm đề, Phượng Phi Lang sau khi xem nghiêm túc tổng kết một phen, ngôn ngữ dễ hiểu, lại sâu sắc khiến mọi người kính ngưỡng.
Trong đó, vui vẻ nhất chính là Hạ Du Hàm, dưới lời bình của Phượng Phi Lang, bức "Mưa rơi trên sen" của Hạ Du Hàm tự nhiên trở thành nổi bật trong đó.
Hạ Du Hàm nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng cực kỳ vui vẻ "Đa tạ phu tử tán dương, hôm nay học sinh vẽ bức tranh này có hơi vội vàng, có chỗ nào không đúng mong rằng phu tử chỉ điểm nhiều hơn."
"Bức tranh của Hạ Nhị tiểu thư đã vô cùng tốt , nếu về mặt màu sắc có hài hòa hơn một chút, thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Ha ha, xem ra hôm nay ở trong mắt Phượng Thế tử, vẫn là Hàm nhi muội muội làm tốt nhất." Lý Tân Nhu vội vàng chen vào nói, vẻ mặt có chút mập mờ.
Lương Giai Dĩnh không cam lòng nắm chặt tay, trong lòng lại càng chán ghét Hạ Du Hàm, hừ! Hạ Du Hàm Chẳng qua chỉ là một đứa thứ nữ, làm sao có thể đè đầu cưỡi cổ mình ở khắp nơi? Thật sự là không biết sống chết.
Hạ Du Hàm bị Lý Tân Nhu trêu chọc, trên mặt trở nên ửng đỏ trong nháy mắt, giương mắt vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang, mà lúc này Phượng Phi Lang lại đã sớm cất bước đi tới bên cạnh Hạ Thanh Ca.
Nhìn xem ánh mắt ôn nhu như nước của Phượng Phi Lang, vẻ mặt kia không phải là nhìn xem nàng mới đúng sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang vui vẻ của Hạ Du Hàm trong nháy mắt chuyển thành ác độc, Phượng Thế tử là một vị công tử học rộng tài cao lại tác phong nhanh nhẹn như vậy, tại sao có thể vừa ý đứa tiện nhân Hạ Thanh Ca kia?
"Ha ha, không biết hôm nay tỷ tỷ làm cái gì?" Nàng thu hồi đố kỵ trong lòng, cười lạnh một tiếng đi tới.
Nếu như nàng không đoán sai, Hạ Thanh Ca lần này nhất định sẽ là người có thành tích kém nhất trong những người này, bởi vì Hạ Du Hàm rõ ràng nhất so với bất cứ ai, Hạ Thanh Ca từ nhỏ đã không có sở trường về hội họa.
"Đúng vậy, ta cũng rất tò mò đây?" Lương Giai Dĩnh thấy Hạ Du Hàm đi tới bên cạnh Phượng Phi Lang, cũng cùng đi theo đến phía bên kia của Phượng Phi Lang.
Mọi người thấy vậy cũng rối rít đi tới, trên cơ bản đều là xem kịch vui, Hạ Thanh Ca có chút bất đắc dĩ với vài chục ánh mắt nhìn chằm chằm ở trước mắt, mang theo một tia không vui nhìn về phía Phượng Phi Lang.
Thầm mắng trong lòng, đều là con bướm hoa hoét này đưa tới, yên ổn làm Thế tử thì không làm, lại hết lần này tới lần khác chạy tới làm phu tử cái gì, hắn nháo như vậy, có nữ tử nào ở đây thật sự có ý học hành?
Phượng Phi Lang tự nhiên nhận được ánh mắt bất mãn của nàng, cũng không giận, ngược lại vụng trộm nháy mắt với Hạ Thanh Ca, trên mặt như cũ duy trì mỉm cười nho nhã, duỗi ra hai tay trắng nõn thon dài lật mở giấy vẽ của Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca nhìn động tác thành thạo của hắn, trong lòng lại càng xác định, người này tuyệt đối là cố ý.
Hắn cũng hết sức tò mò Hạ Thanh Ca đến tột cùng vẽ cái gì, vừa rồi hắn từng tới đây nhìn qua, nhưng trước khi bức tranh thành hình rất khó có thể nhìn ra một hai.
Mà bây giờ, khi hắn nhìn nét vẽ trên bức tranh, hoàn toàn khiếp sợ tại tại chỗ.
Mọi người thấy vẻ mặt của Phượng Phi Lang cũng đi theo nhìn sang, đều là bị bức họa chấn động nói không ra lời.
Chỉ thấy phía trên chủ yếu miêu tả bối cảnh sơn thủy, trên núi là đường đá ngoằn nghèo, quanh co không có phương hướng. Đêm chưa hết, trời đã sáng. Núi xa chỉ là hình dáng thấp thoáng, đám sương che giấu nhìn không thấu. Thủy triều thối lui, lưu lại không hạt cát, lặng im nằm trên đường đá.
Mà ở giữa núi rừng có một nhà lá cực kỳ thanh tĩnh, trăng thanh gió mát, gió thổi nhẹ, trong sân, một vị cao tăng người mặc trường sam vải thô ngồi trên mặt đất, bên cạnh là một bàn cờ đang chơi dở, cao tăng ngồi một mình ở trước bàn cờ ngưng thần nhìn chăm chú, nhưng giống như là đang nhở tới chuyện xưa.
Hạ Thanh Ca mang những ký xảo tả thực của kiếp trước vào bức tranh, cả núi sông như có sinh mạng, cực kỳ chân thật. Chỉ nhìn sơ qua kỹ xảo này khiến mọi người không khỏi khiếp sợ .
Nhìn thấy hình ảnh trước mặt, trong điện cơ hồ lặng ngắt như tờ, tựa hồ như bị cảnh đẹp trong tranh hấp dẫn.
Phượng Phi Lang phản ứng đầu tiên, ánh mắt hắn lúc này sáng trong vô cùng, tựa hồ mang theo ýmừng như điên cùng tán thưởng "Bức họa này của Hạ tiểu thư có thể nói là cảnh hợp ý nhất, bài thơ này tên là "Nam Kha Tử - Ức Cựu" vốn là một vị cao tăng làm, chính là để ghi nhớ người bạn cũ, mà nay cũng chỉ có Hạ tiểu thư hiểu được tâm tình tác giả.
"Phu tử khen hay, ta cũng chỉ là căn cứ theo lý giải của mình đi đến tiến hành tưởng tượng mà thôi."
"Ha ha, cũng không biết nguồn gốc thi từ lại có thể lý giải hàm nghĩa bên trong, từ trong liền có thể thể hiện ra ngoài, Hạ tiểu thư thật thông minh."
Lúc này Hạ Du Hàm mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, làm sao có thể? Hạ Thanh Ca, con tiện nhân này làm sao có thể có tài nghệ như vậy? Lúc này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, giống như là ánh sáng vốn nên là trên người mình lại bị Hạ Thanh Ca tước đoạt.
Không! Đệ nhất tài nữ của Kinh thành là nàng, ai cũng đừng mong cướp đi.
Ánh mắt Hạ Du Hàm thoáng hiện lên quyết tuyệt, Hạ Thanh Ca đây là ngươi tự chuốc phiền, đừng trách ta!
Mà sắc mặt những người khác chung quanh cũng không giống nhau, trong đó nam tử nhìn xem Hạ Thanh Ca đều là khen tặng một hồi, mà đa số nữ tử thì lại ghen tị cùng hâm mộ.
Nhưng là mọi người đều hiểu trong lòng, kỹ năng của bọn họ so cùng Hạ Thanh Ca tuyệt đối không phải là chênh lệch nhỏ tí tẹo , nếu như vừa rồi nhìn bức tranh của Hạ Du Hàm, trong lòng bọn họ còn có tức giận bất bình, như vậy hiện tại, nhìn bức họa này làm bọn họ hoàn toàn bị khuất phục.
Phượng Phi Lang mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca, thu hết vẻ mặt không kiên nhẫn trên mặt nàng vào mắt "Hôm nay, trong những bức tranh của các học sinh, ta sẽ chọn lựa mấy tấm mang đi, mọi người có bằng lòng hay không?"
Hắn vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, bức tranh có thể được Phượng Phi Lang coi trọng không tới một ngày có thể truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, đây đối với bọn họ, thậm chí toàn cả gia tộc đều là một loại vinh quang lớn lao.
Nên biết tài năng của Kinh thành Tứ công tử tại Tần Vũ vương triều này không người nào có thể so sánh, mà môn sinh bọn họ chọn trúng lại càng văn võ học thuật tài năng xuất chúng.
Vinh quang bực này đối với bọn họ mà nói tất nhiên là không cần nói nhiều.
Trong lòng Hạ Thanh Ca lộp bộp một tý, nàng hoài nghi liếc Phượng Phi Lang một cái, cảm giác hành vi này của hắn không quá bình thường.
Quả nhiên, Phượng Phi Lang chọn trúng năm tác phẩm, trong đó có nàng cùng Hạ Du Hàm .
Chủ yếu nhất là, cách hồ hoa sen đó không xa có một nam tử áo trắng đứng phía trên cầu gỗ, giương mắt mà trông, vẻ mặt có chút tiêu sái tự nhiên, càng làm cho sương mù như tiên cảnh này tăng lên một cảnh giới , mà này vị nam tử áo trắng đặc biệt là như là một vị thần tiên từ trên trời giáng xuống, tràn đầy sắc thái thần bí.
Kế tiếp mọi người cũng rối rít vẽ xong, Phượng Phi Lang đi đến đi đến bên bàn của từng người một trong bọn họ bình luận một phen, học sinh đa số đều là lấy hoa làm đề, Phượng Phi Lang sau khi xem nghiêm túc tổng kết một phen, ngôn ngữ dễ hiểu, lại sâu sắc khiến mọi người kính ngưỡng.
Trong đó, vui vẻ nhất chính là Hạ Du Hàm, dưới lời bình của Phượng Phi Lang, bức "Mưa rơi trên sen" của Hạ Du Hàm tự nhiên trở thành nổi bật trong đó.
Hạ Du Hàm nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng cực kỳ vui vẻ "Đa tạ phu tử tán dương, hôm nay học sinh vẽ bức tranh này có hơi vội vàng, có chỗ nào không đúng mong rằng phu tử chỉ điểm nhiều hơn."
"Bức tranh của Hạ Nhị tiểu thư đã vô cùng tốt , nếu về mặt màu sắc có hài hòa hơn một chút, thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Ha ha, xem ra hôm nay ở trong mắt Phượng Thế tử, vẫn là Hàm nhi muội muội làm tốt nhất." Lý Tân Nhu vội vàng chen vào nói, vẻ mặt có chút mập mờ.
Lương Giai Dĩnh không cam lòng nắm chặt tay, trong lòng lại càng chán ghét Hạ Du Hàm, hừ! Hạ Du Hàm Chẳng qua chỉ là một đứa thứ nữ, làm sao có thể đè đầu cưỡi cổ mình ở khắp nơi? Thật sự là không biết sống chết.
Hạ Du Hàm bị Lý Tân Nhu trêu chọc, trên mặt trở nên ửng đỏ trong nháy mắt, giương mắt vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang, mà lúc này Phượng Phi Lang lại đã sớm cất bước đi tới bên cạnh Hạ Thanh Ca.
Nhìn xem ánh mắt ôn nhu như nước của Phượng Phi Lang, vẻ mặt kia không phải là nhìn xem nàng mới đúng sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang vui vẻ của Hạ Du Hàm trong nháy mắt chuyển thành ác độc, Phượng Thế tử là một vị công tử học rộng tài cao lại tác phong nhanh nhẹn như vậy, tại sao có thể vừa ý đứa tiện nhân Hạ Thanh Ca kia?
"Ha ha, không biết hôm nay tỷ tỷ làm cái gì?" Nàng thu hồi đố kỵ trong lòng, cười lạnh một tiếng đi tới.
Nếu như nàng không đoán sai, Hạ Thanh Ca lần này nhất định sẽ là người có thành tích kém nhất trong những người này, bởi vì Hạ Du Hàm rõ ràng nhất so với bất cứ ai, Hạ Thanh Ca từ nhỏ đã không có sở trường về hội họa.
"Đúng vậy, ta cũng rất tò mò đây?" Lương Giai Dĩnh thấy Hạ Du Hàm đi tới bên cạnh Phượng Phi Lang, cũng cùng đi theo đến phía bên kia của Phượng Phi Lang.
Mọi người thấy vậy cũng rối rít đi tới, trên cơ bản đều là xem kịch vui, Hạ Thanh Ca có chút bất đắc dĩ với vài chục ánh mắt nhìn chằm chằm ở trước mắt, mang theo một tia không vui nhìn về phía Phượng Phi Lang.
Thầm mắng trong lòng, đều là con bướm hoa hoét này đưa tới, yên ổn làm Thế tử thì không làm, lại hết lần này tới lần khác chạy tới làm phu tử cái gì, hắn nháo như vậy, có nữ tử nào ở đây thật sự có ý học hành?
Phượng Phi Lang tự nhiên nhận được ánh mắt bất mãn của nàng, cũng không giận, ngược lại vụng trộm nháy mắt với Hạ Thanh Ca, trên mặt như cũ duy trì mỉm cười nho nhã, duỗi ra hai tay trắng nõn thon dài lật mở giấy vẽ của Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca nhìn động tác thành thạo của hắn, trong lòng lại càng xác định, người này tuyệt đối là cố ý.
Hắn cũng hết sức tò mò Hạ Thanh Ca đến tột cùng vẽ cái gì, vừa rồi hắn từng tới đây nhìn qua, nhưng trước khi bức tranh thành hình rất khó có thể nhìn ra một hai.
Mà bây giờ, khi hắn nhìn nét vẽ trên bức tranh, hoàn toàn khiếp sợ tại tại chỗ.
Mọi người thấy vẻ mặt của Phượng Phi Lang cũng đi theo nhìn sang, đều là bị bức họa chấn động nói không ra lời.
Chỉ thấy phía trên chủ yếu miêu tả bối cảnh sơn thủy, trên núi là đường đá ngoằn nghèo, quanh co không có phương hướng. Đêm chưa hết, trời đã sáng. Núi xa chỉ là hình dáng thấp thoáng, đám sương che giấu nhìn không thấu. Thủy triều thối lui, lưu lại không hạt cát, lặng im nằm trên đường đá.
Mà ở giữa núi rừng có một nhà lá cực kỳ thanh tĩnh, trăng thanh gió mát, gió thổi nhẹ, trong sân, một vị cao tăng người mặc trường sam vải thô ngồi trên mặt đất, bên cạnh là một bàn cờ đang chơi dở, cao tăng ngồi một mình ở trước bàn cờ ngưng thần nhìn chăm chú, nhưng giống như là đang nhở tới chuyện xưa.
Hạ Thanh Ca mang những ký xảo tả thực của kiếp trước vào bức tranh, cả núi sông như có sinh mạng, cực kỳ chân thật. Chỉ nhìn sơ qua kỹ xảo này khiến mọi người không khỏi khiếp sợ .
Nhìn thấy hình ảnh trước mặt, trong điện cơ hồ lặng ngắt như tờ, tựa hồ như bị cảnh đẹp trong tranh hấp dẫn.
Phượng Phi Lang phản ứng đầu tiên, ánh mắt hắn lúc này sáng trong vô cùng, tựa hồ mang theo ýmừng như điên cùng tán thưởng "Bức họa này của Hạ tiểu thư có thể nói là cảnh hợp ý nhất, bài thơ này tên là "Nam Kha Tử - Ức Cựu" vốn là một vị cao tăng làm, chính là để ghi nhớ người bạn cũ, mà nay cũng chỉ có Hạ tiểu thư hiểu được tâm tình tác giả.
"Phu tử khen hay, ta cũng chỉ là căn cứ theo lý giải của mình đi đến tiến hành tưởng tượng mà thôi."
"Ha ha, cũng không biết nguồn gốc thi từ lại có thể lý giải hàm nghĩa bên trong, từ trong liền có thể thể hiện ra ngoài, Hạ tiểu thư thật thông minh."
Lúc này Hạ Du Hàm mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, làm sao có thể? Hạ Thanh Ca, con tiện nhân này làm sao có thể có tài nghệ như vậy? Lúc này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, giống như là ánh sáng vốn nên là trên người mình lại bị Hạ Thanh Ca tước đoạt.
Không! Đệ nhất tài nữ của Kinh thành là nàng, ai cũng đừng mong cướp đi.
Ánh mắt Hạ Du Hàm thoáng hiện lên quyết tuyệt, Hạ Thanh Ca đây là ngươi tự chuốc phiền, đừng trách ta!
Mà sắc mặt những người khác chung quanh cũng không giống nhau, trong đó nam tử nhìn xem Hạ Thanh Ca đều là khen tặng một hồi, mà đa số nữ tử thì lại ghen tị cùng hâm mộ.
Nhưng là mọi người đều hiểu trong lòng, kỹ năng của bọn họ so cùng Hạ Thanh Ca tuyệt đối không phải là chênh lệch nhỏ tí tẹo , nếu như vừa rồi nhìn bức tranh của Hạ Du Hàm, trong lòng bọn họ còn có tức giận bất bình, như vậy hiện tại, nhìn bức họa này làm bọn họ hoàn toàn bị khuất phục.
Phượng Phi Lang mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca, thu hết vẻ mặt không kiên nhẫn trên mặt nàng vào mắt "Hôm nay, trong những bức tranh của các học sinh, ta sẽ chọn lựa mấy tấm mang đi, mọi người có bằng lòng hay không?"
Hắn vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, bức tranh có thể được Phượng Phi Lang coi trọng không tới một ngày có thể truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, đây đối với bọn họ, thậm chí toàn cả gia tộc đều là một loại vinh quang lớn lao.
Nên biết tài năng của Kinh thành Tứ công tử tại Tần Vũ vương triều này không người nào có thể so sánh, mà môn sinh bọn họ chọn trúng lại càng văn võ học thuật tài năng xuất chúng.
Vinh quang bực này đối với bọn họ mà nói tất nhiên là không cần nói nhiều.
Trong lòng Hạ Thanh Ca lộp bộp một tý, nàng hoài nghi liếc Phượng Phi Lang một cái, cảm giác hành vi này của hắn không quá bình thường.
Quả nhiên, Phượng Phi Lang chọn trúng năm tác phẩm, trong đó có nàng cùng Hạ Du Hàm .
/80
|