Lúc này Hạ Thanh Ca mới đi đến bên người Túc Hác, trong hai mắt không còn chút thương tiếc nào, mà là trong trẻo lạnh nhạt.
Vừa rồi nàng quan sát một lúc, phát hiện Túc Hác từ đầu đến cuối không khóc, thậm chí trong ánh mắt ngoại trừ hận ý nồng đậm chính là vẻ thản nhiên.
Không thể không nói, nhìn cảnh tượng này, Hạ Thanh Ca lòng đầy thương tiếc, đúng là nàng biết rõ, một đứa bé vừa sinh ra đã nếm đau khổ như vậy, tất cả thương cảm đều là chói mắt, còn hy vọng chân chính có thể khiến hắn sống sót chính là làm cho hắn vì báo thù mà kiên cường.
"Túc Hác, bi thương cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, thấy được không? Ngoại trừ quyền lợi, địa vị bên ngoài, quả đấm của đệ căn bản không hề có tác dụng, ta hỏi đệ,đệ có muốn báo thù cho mẫu thân hay không?"
Hạ Thanh Ca cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé, quả nhiên thân thể nhỏ bé kia rõ ràng rung động, hai tay cũng không tự giác nắm thật chặt.
Thở dài một tiếng, Hạ Thanh Ca từng bước một đi đến trước mặt của cậu, ngồi xuống xoay thân thể Túc Hác về phía mình.
"Hãy nghe ta nói, ta nghĩ đệ chính là đệ đệ của ta, lúc ta chưa ra đời thì mẹ ruột của ta đã bị người dùng độc dược mãn tính hại chết, cho nên ta cũng như đệ, đều là đứa bé không có mẹ, ta muốn báo thù, còn đệ?"
Giờ khắc này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Túc Hác rốt cục thoáng hiện một vết nứt, miệng của cậu hơi cong lên, hàm răng lại cắn chặt môi không khóc.
"Ta biết rõ mẹ ta không thể tỉnh lại nữa, ta cũng biết mẹ ta là bị các nàng bức tử, ta cũng biết ta là dã chủng các nàng nói, mà ta chính là hung thủ hại chết mẹ ta."
Sau khi cậu nói những lời này, Hạ Thanh Ca khiếp sợ đến mức không thể nói nổi, đây là đứa bé kiểu gù hả? Chẳng qua chỉ mới năm tuổi, mà trong tư tưởng của cậu lại những chuyện mà người trưởng thành mới nghĩ.
Là cậu vô cùng hiểu chuyện? Hay là thế sự trêu người?
Đột nhiên Hạ Thanh Ca không biết nên nói cái gì cho phải, trong hốc mắt có chút ướt át, nhưng nhìn Túc Hác vẫn cố nén nước mắt, nàng biết rõ lúc này nàng không thể rơi lệ.
"Tốt, nếu đã biết rõ, thi phải đem phần hận thù này hóa thành động lực, tương lai dùng hai tay của đệ tự mình báo thù cho mẫu thân."
Hạ Thanh Ca biết rõ Túc Hác còn nhỏ như vậy, nếu như bây giờ lại truyền tư tưởng như vậy cho cậu bé có thể lại tạo thành ảnh hưởng đến khi cậu bé trưởng thành, đúng là nàng cũng biết, nếu như không có một niềm tin to lớn, đứa bé này có khả năng ngay cả dũng khí sống cũng không có
.
Dường như trong quan niệm cảu cậu bé, bé ra đời là hại chết mẹ ruột của mình.
Xảo Lan ở một bên không nhịn được mà rơi nước mắt, đứa bé này nàng là gặp qua, đã từng thấy bé đến phía sau núi hái rau dại, Khương ma ma cùng nàng đều cực kỳ thương đứa bé này, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ một chút.
Bây giờ Phương di nương đi, các nàng biết rõ, cũng chỉ có Đại tiểu thư mới có thể bảo vệ tốt đứa bé đáng thương này.
- - Đường phân cách - -
Hạ Thanh Ca mang Túc Hác về Tử Hà Viện, phân phó hai nha đầu tam đẳng trong sân tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Túc Hác, giúp bé tắm rửa thay quần áo.
"Tiểu thư, ngài muốn an bài đứa bé này như thế nào?" Xảo Lan đi theo Hạ Thanh Ca vào phòng trong liền vội vàng hỏi.
Suy nghĩ một chút dự định sau này, Hạ Thanh Ca lắc đầu "Bây giờ thân phận của Túc Hác quá mức nhạy cảm, chúng ta tự nhiên không thể coi nó như thiếu gia trong phủ mà đối đãi, cũng chỉ có thể dọn một căn phòng trong viện của ta cho nó ở trước,sau rồi mới quyết định đi."
Xảo Lan gật đầu nhẹ "Nhiều Tạ tiểu thư cứu đứa bé này, nếu không phải tiểu thư kịp thời đuổi tới, Túc Hác chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Trên mặt Hạ Thanh Ca lóe qua một tia vui vẻ "Tất cả đều là ý trời, điều này cũng có nghĩa là vận mệnh đứa bé này chưa đến cuối." Có lẽ đây cũng là lí do nàng chính là kiếp số của Lương Tâm Đình!
"Tiểu thư, nô tỳ đã trở lại." Vô Song c nhanh chạy vào, đi vào bên cạnh Hạ Thanh Ca phúc thân.
Hạ Thanh Ca thấy nàng thở hổn hển, bộ dáng như là một đường chạy như bay trở về "Xảo Lan, rót chén nước cho Vô Song, ngươi đừng vội, uống nước xong từ từ nói."
Xảo Lan đem nước trà đưa cho Vô Song, nàng cảm kích tiếp nhận uống một ngụm lớn, lúc này mới điều tức hơi thở trở lại.
"Tiểu thư, người kia quả nhiên là Tề ma ma, bà ta cầm bọc hành lý trong một trạch viện ở Dương Tú Nhai."
"Trạch viện? Bà ta gặp ai, ngươi có thấy rõ không?"
Vô Song gật đầu nhẹ "Không chỉ chừng này, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, cái viện bà ta đi vào đó lại là của bà ta, đó là một tứ hợp viện, lúc đầu nô tỳ sao cũng không nghĩ tới chủ nhân của nhà đó là Tề ma ma, về sau bà ta vào cửa, cửa đứa bé giữ cửa thế nhưng gọi to bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ leo tường đi vào, thấy bà ta quen cửa quen nẻo đi tới nhà chính, lập tức có nha hoàn đi lên dâng trà, cũng gọi bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ hỏi thăm chung quanh một chút, tòa nhà này Tề ma ma mua ba năm trước đây."
Lời nói của Vô Song làm cho Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan đều cả kinh, Xảo Lan cực kỳ phẫn hận nói: " Tề ma ma này trông coi phòng bếp, trượng phu của bà ta lại là đại chưởng quỹ trong phủ, quản cả chi tiêu trong phủ, không biết những năm này hai người bọn họ tham bao nhiêu ngân lượng."trong phủ
Hạ Thanh Ca nắm ly trà trong tay, trầm ngâm suy nghĩ, ý tưởng của nàng còn sâu hơn Xảo Lan, ba năm trước đây có thể mua mảnh trạch viện ở Dương Tú Nhai kia? Còn là tứ hợp viện? Ít nhất cũng phải bảy tám vạn lượng bạc trắng, trừ phi là có chỗ dựa ở sau lưng, nếu không chỉ bằng hai vợ chồng bọn họ, tuyệt đối không dám cả gan làm loạn như thế.
Mà mục đích của người tự nhiên còn lớn hơn Tề ma ma, người này là ai?
"Chuyện này không được lộ ra, để tránh đánh rắn động cỏ, Vô Song, ngươi mấy ngày nay phải đi theo Tề ma ma, kể cả mỗi ngày bà ta đi chợ bán thức ăn nhập hàng, lấy ra bao nhiêu bạc từ phòng kế toán, món ăn giá là bao nhiêu, kể cả mua món ăn ở đâu ngươi đều phải một năm một mười hồi báo cho ta."
"Xảo Lan, ngươi đi phòng kế toán đem sổ sách ba năm gần đây sửa soạn đưa đến cho ta, phải nhanh, tốt nhất là phải tìm ra trong vòng ba ngày."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
- - Đường phân cách - -
Ba ngày sau, ở dưới sự yêu cầu của Hạ Thanh Ca, Phương di nương được hậu táng, mặc dù không thể ra bằng cửa chính, tối thiểu đồ mặc trên người coi như thể diện, đồ chôn cùng cũng tương đối phong phú.
Trong ba ngày này Túc Hác mỗi ngày đều quỳ gối trong Bích Viên Cư, ngoại trừ Hạ Thanh Ca có thể đơn giản nói với cậu hai ba câu, đứa bé này cơ hồ thành câm, không nói chuyện với bất cứ ai.
Sau khi Phương di nương hạ táng, Hạ Thanh Ca đi cầu lão phu nhân, để Túc Hác ở tại Tử Hà Viện, lão phu nhân mặc dù cực kỳ chán ghét Phương di nương cùng đứa bé này, nhưng là ngại Hạ Thanh Ca, bà cũng chỉ có thể đáp ứng.
"Tiểu thư, đây là tất cả các khoản thu chi trong ba năm, còn có tiền hằng tháng cung cấp cho thôn trang của chúng ta, cùng doanh thu trong cửa hàng đều ở đây."
Hạ Thanh Ca ngồi trên ghế bành, nhìn đống sổ sách cao như núi trước mặt, nhất thời có chút đau đầu, nhưng mà nàng cũng chỉ biết kiên trì kiểm tra.
Khương ma ma lắc đầu, bưng một ly trà sâm đến "Tiểu thư, mấy ngày nay ngoại trừ đến chỗ lão phu nhân và thư viện, hầu như hằng ngày ngài đều buồn bực ở bên trong thư phòng, khi nào có thể xem hết những sổ sách này a."
Hạ Thanh Ca tiếp nhận trà sâm, uống một ngụm, cười khổ nói: "Không có biện pháp, nếu tổ mẫu đã để cho ta quản gia, tự nhiên phải hiểu những thứ này."
Khương ma ma thở dài "Cô nương mới lớn bao nhiêu, lão phu nhân thật là làm người khác khó chịu."
Hạ Thanh Ca cười lạnh "Điều này cũng không có gì không tốt, ma ma đừng lo lắng, như vậy vừa vặn để ta rèn luyện sớm một chút, đúng rồi, Vô Song đã trở lại chưa?"
"Vẫn chưa, sáng sớm liền ra cửa."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Không có gì thì đi xuống trước đi, ta chỉ xem một lát, chờ Vô Song trở lại thì bảo nàng đến thư phòng tìm ta."
"Cô nương đừng thức quá lâu, đợi tí nữa đi nghỉ ngơi sớm." Khương ma ma đau lòng nhìn nàng.
Hạ Thanh Ca nhu thuận gật đầu "Biết rồi, ma ma nhanh nghỉ ngơi đi!"
- - Ta là đường phân cách đáng yêu - -
Chờ Khương ma ma cùng Xảo Lan đi không lâu, Vô Song mới vội vã trở lại, mấy ngày nay nàng theo dõi Tề ma ma cơ hồ một tấc cũng không rời, cũng nghe được không ít tin tức, nàng kể lại một năm một mười cho Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua những sổ sách trên bàn, lại thêm vào những tin tức từ miệng Vô Song, tất cả nghi vấn trong đầu cũng dần dần có đáp án!
Mấy ngày nay nàng hầu như đã xem hết những khoản thu chi lớn nhỏ trong ba năm này, trên mặt tổng số là không có vấn đề, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc liền phát hiện nơi này có những khoản lạ, có những con số trong sổ sách cùng ngân lượng chi ra căn bản không phù hợp.
Có những chứng cớ này, nàng ngược lại muốn nhìn một chút lão bà tử Tề ma ma kia ngụy biện như thế nào?
"Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư - -?" Vô Song dừng lại trong chốc lát, dường như có một số việc rất khó mở miệng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thanh Ca, do dự muốn nói lại thôi.
Hạ Thanh Ca nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi."
"Cũng không có gì, có lẽ là nô tỳ suy nghĩ nhiều, hôm nay ta lúc đi theo Tề ma ma, gặp được Nhị gia đi trong nhà của bà ta, về sau - - về sau Tịch Chiếu bên cạnh Lương di nương cũng đi theo vào, nô tỳ liên tục ở trên nóc phòng, thấy Nhị gia cùng Tịch Chiếu cùng nhau vào một gian phòng trong tiểu viện, ước chừng hai canh giờ sau, hai người mới ra ngoài."
Vừa rồi nàng quan sát một lúc, phát hiện Túc Hác từ đầu đến cuối không khóc, thậm chí trong ánh mắt ngoại trừ hận ý nồng đậm chính là vẻ thản nhiên.
Không thể không nói, nhìn cảnh tượng này, Hạ Thanh Ca lòng đầy thương tiếc, đúng là nàng biết rõ, một đứa bé vừa sinh ra đã nếm đau khổ như vậy, tất cả thương cảm đều là chói mắt, còn hy vọng chân chính có thể khiến hắn sống sót chính là làm cho hắn vì báo thù mà kiên cường.
"Túc Hác, bi thương cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, thấy được không? Ngoại trừ quyền lợi, địa vị bên ngoài, quả đấm của đệ căn bản không hề có tác dụng, ta hỏi đệ,đệ có muốn báo thù cho mẫu thân hay không?"
Hạ Thanh Ca cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé, quả nhiên thân thể nhỏ bé kia rõ ràng rung động, hai tay cũng không tự giác nắm thật chặt.
Thở dài một tiếng, Hạ Thanh Ca từng bước một đi đến trước mặt của cậu, ngồi xuống xoay thân thể Túc Hác về phía mình.
"Hãy nghe ta nói, ta nghĩ đệ chính là đệ đệ của ta, lúc ta chưa ra đời thì mẹ ruột của ta đã bị người dùng độc dược mãn tính hại chết, cho nên ta cũng như đệ, đều là đứa bé không có mẹ, ta muốn báo thù, còn đệ?"
Giờ khắc này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Túc Hác rốt cục thoáng hiện một vết nứt, miệng của cậu hơi cong lên, hàm răng lại cắn chặt môi không khóc.
"Ta biết rõ mẹ ta không thể tỉnh lại nữa, ta cũng biết mẹ ta là bị các nàng bức tử, ta cũng biết ta là dã chủng các nàng nói, mà ta chính là hung thủ hại chết mẹ ta."
Sau khi cậu nói những lời này, Hạ Thanh Ca khiếp sợ đến mức không thể nói nổi, đây là đứa bé kiểu gù hả? Chẳng qua chỉ mới năm tuổi, mà trong tư tưởng của cậu lại những chuyện mà người trưởng thành mới nghĩ.
Là cậu vô cùng hiểu chuyện? Hay là thế sự trêu người?
Đột nhiên Hạ Thanh Ca không biết nên nói cái gì cho phải, trong hốc mắt có chút ướt át, nhưng nhìn Túc Hác vẫn cố nén nước mắt, nàng biết rõ lúc này nàng không thể rơi lệ.
"Tốt, nếu đã biết rõ, thi phải đem phần hận thù này hóa thành động lực, tương lai dùng hai tay của đệ tự mình báo thù cho mẫu thân."
Hạ Thanh Ca biết rõ Túc Hác còn nhỏ như vậy, nếu như bây giờ lại truyền tư tưởng như vậy cho cậu bé có thể lại tạo thành ảnh hưởng đến khi cậu bé trưởng thành, đúng là nàng cũng biết, nếu như không có một niềm tin to lớn, đứa bé này có khả năng ngay cả dũng khí sống cũng không có
.
Dường như trong quan niệm cảu cậu bé, bé ra đời là hại chết mẹ ruột của mình.
Xảo Lan ở một bên không nhịn được mà rơi nước mắt, đứa bé này nàng là gặp qua, đã từng thấy bé đến phía sau núi hái rau dại, Khương ma ma cùng nàng đều cực kỳ thương đứa bé này, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ một chút.
Bây giờ Phương di nương đi, các nàng biết rõ, cũng chỉ có Đại tiểu thư mới có thể bảo vệ tốt đứa bé đáng thương này.
- - Đường phân cách - -
Hạ Thanh Ca mang Túc Hác về Tử Hà Viện, phân phó hai nha đầu tam đẳng trong sân tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Túc Hác, giúp bé tắm rửa thay quần áo.
"Tiểu thư, ngài muốn an bài đứa bé này như thế nào?" Xảo Lan đi theo Hạ Thanh Ca vào phòng trong liền vội vàng hỏi.
Suy nghĩ một chút dự định sau này, Hạ Thanh Ca lắc đầu "Bây giờ thân phận của Túc Hác quá mức nhạy cảm, chúng ta tự nhiên không thể coi nó như thiếu gia trong phủ mà đối đãi, cũng chỉ có thể dọn một căn phòng trong viện của ta cho nó ở trước,sau rồi mới quyết định đi."
Xảo Lan gật đầu nhẹ "Nhiều Tạ tiểu thư cứu đứa bé này, nếu không phải tiểu thư kịp thời đuổi tới, Túc Hác chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Trên mặt Hạ Thanh Ca lóe qua một tia vui vẻ "Tất cả đều là ý trời, điều này cũng có nghĩa là vận mệnh đứa bé này chưa đến cuối." Có lẽ đây cũng là lí do nàng chính là kiếp số của Lương Tâm Đình!
"Tiểu thư, nô tỳ đã trở lại." Vô Song c nhanh chạy vào, đi vào bên cạnh Hạ Thanh Ca phúc thân.
Hạ Thanh Ca thấy nàng thở hổn hển, bộ dáng như là một đường chạy như bay trở về "Xảo Lan, rót chén nước cho Vô Song, ngươi đừng vội, uống nước xong từ từ nói."
Xảo Lan đem nước trà đưa cho Vô Song, nàng cảm kích tiếp nhận uống một ngụm lớn, lúc này mới điều tức hơi thở trở lại.
"Tiểu thư, người kia quả nhiên là Tề ma ma, bà ta cầm bọc hành lý trong một trạch viện ở Dương Tú Nhai."
"Trạch viện? Bà ta gặp ai, ngươi có thấy rõ không?"
Vô Song gật đầu nhẹ "Không chỉ chừng này, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, cái viện bà ta đi vào đó lại là của bà ta, đó là một tứ hợp viện, lúc đầu nô tỳ sao cũng không nghĩ tới chủ nhân của nhà đó là Tề ma ma, về sau bà ta vào cửa, cửa đứa bé giữ cửa thế nhưng gọi to bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ leo tường đi vào, thấy bà ta quen cửa quen nẻo đi tới nhà chính, lập tức có nha hoàn đi lên dâng trà, cũng gọi bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ hỏi thăm chung quanh một chút, tòa nhà này Tề ma ma mua ba năm trước đây."
Lời nói của Vô Song làm cho Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan đều cả kinh, Xảo Lan cực kỳ phẫn hận nói: " Tề ma ma này trông coi phòng bếp, trượng phu của bà ta lại là đại chưởng quỹ trong phủ, quản cả chi tiêu trong phủ, không biết những năm này hai người bọn họ tham bao nhiêu ngân lượng."trong phủ
Hạ Thanh Ca nắm ly trà trong tay, trầm ngâm suy nghĩ, ý tưởng của nàng còn sâu hơn Xảo Lan, ba năm trước đây có thể mua mảnh trạch viện ở Dương Tú Nhai kia? Còn là tứ hợp viện? Ít nhất cũng phải bảy tám vạn lượng bạc trắng, trừ phi là có chỗ dựa ở sau lưng, nếu không chỉ bằng hai vợ chồng bọn họ, tuyệt đối không dám cả gan làm loạn như thế.
Mà mục đích của người tự nhiên còn lớn hơn Tề ma ma, người này là ai?
"Chuyện này không được lộ ra, để tránh đánh rắn động cỏ, Vô Song, ngươi mấy ngày nay phải đi theo Tề ma ma, kể cả mỗi ngày bà ta đi chợ bán thức ăn nhập hàng, lấy ra bao nhiêu bạc từ phòng kế toán, món ăn giá là bao nhiêu, kể cả mua món ăn ở đâu ngươi đều phải một năm một mười hồi báo cho ta."
"Xảo Lan, ngươi đi phòng kế toán đem sổ sách ba năm gần đây sửa soạn đưa đến cho ta, phải nhanh, tốt nhất là phải tìm ra trong vòng ba ngày."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
- - Đường phân cách - -
Ba ngày sau, ở dưới sự yêu cầu của Hạ Thanh Ca, Phương di nương được hậu táng, mặc dù không thể ra bằng cửa chính, tối thiểu đồ mặc trên người coi như thể diện, đồ chôn cùng cũng tương đối phong phú.
Trong ba ngày này Túc Hác mỗi ngày đều quỳ gối trong Bích Viên Cư, ngoại trừ Hạ Thanh Ca có thể đơn giản nói với cậu hai ba câu, đứa bé này cơ hồ thành câm, không nói chuyện với bất cứ ai.
Sau khi Phương di nương hạ táng, Hạ Thanh Ca đi cầu lão phu nhân, để Túc Hác ở tại Tử Hà Viện, lão phu nhân mặc dù cực kỳ chán ghét Phương di nương cùng đứa bé này, nhưng là ngại Hạ Thanh Ca, bà cũng chỉ có thể đáp ứng.
"Tiểu thư, đây là tất cả các khoản thu chi trong ba năm, còn có tiền hằng tháng cung cấp cho thôn trang của chúng ta, cùng doanh thu trong cửa hàng đều ở đây."
Hạ Thanh Ca ngồi trên ghế bành, nhìn đống sổ sách cao như núi trước mặt, nhất thời có chút đau đầu, nhưng mà nàng cũng chỉ biết kiên trì kiểm tra.
Khương ma ma lắc đầu, bưng một ly trà sâm đến "Tiểu thư, mấy ngày nay ngoại trừ đến chỗ lão phu nhân và thư viện, hầu như hằng ngày ngài đều buồn bực ở bên trong thư phòng, khi nào có thể xem hết những sổ sách này a."
Hạ Thanh Ca tiếp nhận trà sâm, uống một ngụm, cười khổ nói: "Không có biện pháp, nếu tổ mẫu đã để cho ta quản gia, tự nhiên phải hiểu những thứ này."
Khương ma ma thở dài "Cô nương mới lớn bao nhiêu, lão phu nhân thật là làm người khác khó chịu."
Hạ Thanh Ca cười lạnh "Điều này cũng không có gì không tốt, ma ma đừng lo lắng, như vậy vừa vặn để ta rèn luyện sớm một chút, đúng rồi, Vô Song đã trở lại chưa?"
"Vẫn chưa, sáng sớm liền ra cửa."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Không có gì thì đi xuống trước đi, ta chỉ xem một lát, chờ Vô Song trở lại thì bảo nàng đến thư phòng tìm ta."
"Cô nương đừng thức quá lâu, đợi tí nữa đi nghỉ ngơi sớm." Khương ma ma đau lòng nhìn nàng.
Hạ Thanh Ca nhu thuận gật đầu "Biết rồi, ma ma nhanh nghỉ ngơi đi!"
- - Ta là đường phân cách đáng yêu - -
Chờ Khương ma ma cùng Xảo Lan đi không lâu, Vô Song mới vội vã trở lại, mấy ngày nay nàng theo dõi Tề ma ma cơ hồ một tấc cũng không rời, cũng nghe được không ít tin tức, nàng kể lại một năm một mười cho Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua những sổ sách trên bàn, lại thêm vào những tin tức từ miệng Vô Song, tất cả nghi vấn trong đầu cũng dần dần có đáp án!
Mấy ngày nay nàng hầu như đã xem hết những khoản thu chi lớn nhỏ trong ba năm này, trên mặt tổng số là không có vấn đề, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc liền phát hiện nơi này có những khoản lạ, có những con số trong sổ sách cùng ngân lượng chi ra căn bản không phù hợp.
Có những chứng cớ này, nàng ngược lại muốn nhìn một chút lão bà tử Tề ma ma kia ngụy biện như thế nào?
"Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư - -?" Vô Song dừng lại trong chốc lát, dường như có một số việc rất khó mở miệng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thanh Ca, do dự muốn nói lại thôi.
Hạ Thanh Ca nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi."
"Cũng không có gì, có lẽ là nô tỳ suy nghĩ nhiều, hôm nay ta lúc đi theo Tề ma ma, gặp được Nhị gia đi trong nhà của bà ta, về sau - - về sau Tịch Chiếu bên cạnh Lương di nương cũng đi theo vào, nô tỳ liên tục ở trên nóc phòng, thấy Nhị gia cùng Tịch Chiếu cùng nhau vào một gian phòng trong tiểu viện, ước chừng hai canh giờ sau, hai người mới ra ngoài."
/80
|