Quý Như Yên rời khỏi tầng cao nhất, không biết Quân Tử Đường với Tuyết Băng Di đã bắt đầu đấu rượu.
Nàng nhàm chán đi lại trên thuyền, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
“Giang giang?”
Đúng vậy, bóng người kia chính là Giang Thành Tứ.
Quý Như Yên không đi tới, chỉ là đứng ở trong đó, nghe trong phòng vọng ra tiếng.
“Gia chủ, rốt cuộc khi nào ngài tới nước Bồ Đề?”
Một lão nhân tóc bạc trắng đặt câu hỏi Giang Thành Tứ.
“Nhị gia gia yên tâm, ta sắp xếp vài ngày tới sẽ đi.”
Thần sắc Giang Thành Tứ đạm mạc, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
“Gia chủ vẫn nên sớm ngày tìm được thánh vật, nếu không tính mạng của đại ca ngài khó giữ được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thành Tứ mang theo vài phần xa cách: “Ta đã biết, nhị gia gia tới Đôn Nhạc Châu tìm ta chắc cũng mệt mỏi. A Côn đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ cho ngài, ngài vẫn nên đi nghỉ trước đi”
Lão nhân thấy Giang Thành Tứ nói vậy, cũng không tiếp tục cưỡng ép, nhanh chóng về phòng.
Chờ lão nhân rời khỏi, Quý Như Yên thấy khuôn mặt Giang Thành Tứ hiện lên vẻ chán đời, có chút bất ngờ.
Nàng bước tới gần hắn: “Ngươi đặc biệt tới Đôn Nhạc Châu thăm ta sao, Giang Giang!”
Một thanh âm dễ nghe rơi vào tai Giang Thành Tứ, quay đầu nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quý Như Yên ngồi xuống phía đối diện hắn, cười hắc hắc: “Hôm nay ta tới đi dạo, nhưng còn ngươi, sao lại tới Đôn Nhạc Châu?”
Giang Thành Tứ kéo kéo khóe miệng cười khổ: “Bị ép tới.”
Thật sự hắn không muốn tới.
Nếu không phải bị đối phương ép tới đường cùng, sao hắn phải tới đây?
Đột nhiên trước mắt tối đen, cả người ngất đi.
Quý Như Yên hoảng sợ thấy hắn đột nhiên ngã xuống: “Giang Giang, ngươi sao thế?”
Thấy sắc mặt hắn khác thường, tái nhợt, vừa sờ lên hắn phát sốt.
Ta khinh.
Rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì đây.
Không có cách nào, nhanh chóng gọi người hầu, hỗ trợ nâng Giang Thành Tứ lên giường.
Lúc này vết thương trên người hắn lộ ra.
Nguyên bản quần áo màu trắng, phía trước và sau ngực nhiễm đỏ máu tươi.
Quý Như Yên ngẩn ra, sao hắn lại bị thương.
Hai người có giao tình sâu, trước kia nàng từng cứu hắn một mạng. Bây giờ gặp mặt lại phải cứu hắn.
Hai người gặp nhau mới có ba lần, tới hai lần nàng phải ra tay cứu giúp, rốt cuộc hắn làm thế nào để sống xót qua ngày?
Sai người hầu đi chuẩn bị ít nước ấm, khăn mặt, băng vài.
Quý Như Yên cởi bỏ quần áo của hắn, nhảy dựng lên khi thấy vết đao trước ngực dài bằng bàn tay.
Nam nhân này thật không biết sống chết.
Miệng vết thương lớn như vậy, không thèm xử lý còn đứng nói chuyện với lão già kia?
Thật cho rằng mình là siêu nhân sao?
Quý Như Yên lắc đầu nhìn Giang Thành Tứ, lấy châm bạc từ trong không giân ra, đương nhiên cũng không quên cho hắn ăn một viên thuốc gây tê.
Tay chân nhanh nhẹn châm cứu cho hắn, tới tận khi tâm phúc của hắn, A Côn đã trở lại, thấy Quý Như Yên lập tức cung kính hành lễ: “Quý cô nương.”
“A Côn, đến giúp một tay, ngươi lật thiếu gia lại, vết thương sau lưng cũng cần châm cứu.”
“Dạ.”
A Côn đáp lời, tiến tới hỗ trợ.
Nàng nhàm chán đi lại trên thuyền, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
“Giang giang?”
Đúng vậy, bóng người kia chính là Giang Thành Tứ.
Quý Như Yên không đi tới, chỉ là đứng ở trong đó, nghe trong phòng vọng ra tiếng.
“Gia chủ, rốt cuộc khi nào ngài tới nước Bồ Đề?”
Một lão nhân tóc bạc trắng đặt câu hỏi Giang Thành Tứ.
“Nhị gia gia yên tâm, ta sắp xếp vài ngày tới sẽ đi.”
Thần sắc Giang Thành Tứ đạm mạc, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
“Gia chủ vẫn nên sớm ngày tìm được thánh vật, nếu không tính mạng của đại ca ngài khó giữ được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thành Tứ mang theo vài phần xa cách: “Ta đã biết, nhị gia gia tới Đôn Nhạc Châu tìm ta chắc cũng mệt mỏi. A Côn đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ cho ngài, ngài vẫn nên đi nghỉ trước đi”
Lão nhân thấy Giang Thành Tứ nói vậy, cũng không tiếp tục cưỡng ép, nhanh chóng về phòng.
Chờ lão nhân rời khỏi, Quý Như Yên thấy khuôn mặt Giang Thành Tứ hiện lên vẻ chán đời, có chút bất ngờ.
Nàng bước tới gần hắn: “Ngươi đặc biệt tới Đôn Nhạc Châu thăm ta sao, Giang Giang!”
Một thanh âm dễ nghe rơi vào tai Giang Thành Tứ, quay đầu nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quý Như Yên ngồi xuống phía đối diện hắn, cười hắc hắc: “Hôm nay ta tới đi dạo, nhưng còn ngươi, sao lại tới Đôn Nhạc Châu?”
Giang Thành Tứ kéo kéo khóe miệng cười khổ: “Bị ép tới.”
Thật sự hắn không muốn tới.
Nếu không phải bị đối phương ép tới đường cùng, sao hắn phải tới đây?
Đột nhiên trước mắt tối đen, cả người ngất đi.
Quý Như Yên hoảng sợ thấy hắn đột nhiên ngã xuống: “Giang Giang, ngươi sao thế?”
Thấy sắc mặt hắn khác thường, tái nhợt, vừa sờ lên hắn phát sốt.
Ta khinh.
Rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì đây.
Không có cách nào, nhanh chóng gọi người hầu, hỗ trợ nâng Giang Thành Tứ lên giường.
Lúc này vết thương trên người hắn lộ ra.
Nguyên bản quần áo màu trắng, phía trước và sau ngực nhiễm đỏ máu tươi.
Quý Như Yên ngẩn ra, sao hắn lại bị thương.
Hai người có giao tình sâu, trước kia nàng từng cứu hắn một mạng. Bây giờ gặp mặt lại phải cứu hắn.
Hai người gặp nhau mới có ba lần, tới hai lần nàng phải ra tay cứu giúp, rốt cuộc hắn làm thế nào để sống xót qua ngày?
Sai người hầu đi chuẩn bị ít nước ấm, khăn mặt, băng vài.
Quý Như Yên cởi bỏ quần áo của hắn, nhảy dựng lên khi thấy vết đao trước ngực dài bằng bàn tay.
Nam nhân này thật không biết sống chết.
Miệng vết thương lớn như vậy, không thèm xử lý còn đứng nói chuyện với lão già kia?
Thật cho rằng mình là siêu nhân sao?
Quý Như Yên lắc đầu nhìn Giang Thành Tứ, lấy châm bạc từ trong không giân ra, đương nhiên cũng không quên cho hắn ăn một viên thuốc gây tê.
Tay chân nhanh nhẹn châm cứu cho hắn, tới tận khi tâm phúc của hắn, A Côn đã trở lại, thấy Quý Như Yên lập tức cung kính hành lễ: “Quý cô nương.”
“A Côn, đến giúp một tay, ngươi lật thiếu gia lại, vết thương sau lưng cũng cần châm cứu.”
“Dạ.”
A Côn đáp lời, tiến tới hỗ trợ.
/800
|