“Chậc! Chậc, khiến cô nãi nãi ta đây chết không có chỗ chôn?”
Quý Như Yên đứng đó, mở to đôi mắt xuân cười sáng lạn, thần sắc bễ nghễ kiêu ngạo.
Từ trên cao nhìn xuống tứ trưởng lão hèn mọn: “Lão vu bà, bà đừng đắc ý, miễn cho gió lớn cắt đầu lưỡi, sẽ không tốt.”
Tứ trưởng lão nghe vậy, tức giận cả người run run, chỉ thẳng vào Quý Như Yên mắng to: “Hay cho một nha đầu không có giáo dưỡng, thật sự có nương sinh mà không có nương dạy!”
“Làm càn! Mẫu thân của ta để cho ngươi hủy sao?”
Dứt lời, không chờ tứ trưởng lão ra tay, Quý Như Yên đã lãnh khốc xông lên.
Cả người nàng quỷ mỵ, tốc độ vô cùng nhanh, vài ba lần xuất hiện trước mặt Gia Cát Chính Ly, đoạt đàn của đối phương, hung hăng tát vài cái.
Đàn làm bằng gỗ mộc, dây đồng hoa văn tinh xảo, Quý Như Yên cầm đàn đánh lão vu bà không chút lưu tình, ai bảo dám chạm vào nghịch lân của nàng.
Cho nên mặt tứ trưởng lão bị đánh xưng như đầu heo, gãy răng, miệng tràn đầy máu tươi.
Tứ trưởng lão không ngờ Quý Như Yên thô bạo như bạo như vậy.
“Tiện,,, Nhân...”
Phách.
Đã bị đánh còn cứng miệng như vậy.
Quý Như Yên cười lạnh: “Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Gia Cát tam tiểu thư kỳ lạ như vậy, hóa ra có truyền thống của lão vu bà! Đúng vậy, lão vu bà có thể tự cởi quần áo trước mặt mọi người, chỉ sợ Gia Cát tam tiểu thư kia, đã sớm không phải cải trắng đơn thuần.”
Lời nói cực kỳ ác độc.
Ngày đó, quần áo của tứ trưởng lão đột nhiên biến mất, cảnh xuân lộ liễu cũng không thấy bà ta xấu hổ muốn chết.
Có thể thấy được da mặt của lão vu bà rất dày đâu.
Chẳng qua tứ trưởng lão tức giận muốn chết: “Lão thân không có cởi!”
“Úi, chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi? Cởi quần áo không phải là bà thì là ai? Mốn cô nãi nãi cởi lại một lần nữa không?”
Quý Như Yên tiếp tục dùng lời lẽ ác độc, muốn đạp hỏng thể diện của Gia Cát Chính Ly.
“Hóa ra do ngươi dở trò quỷ! Đáng giận, ngươi đúng không lên được mặt bàn.”
Tứ trưởng lão giận dữ không thôi. Ngày đó bà mất mặt tất cả đều vì tiện nhân này, sao có thể không giận.
“Ai, xem ra bà không học được khôn ngoan! Một khi đã vậy giữ lại đầu lưỡi cũng vô dụng.
Quý Như Yên lạnh lùng nhìn bà ta, như nhìn một cái xác.
Giờ khắc này, tứ trưởng lão cuối cùng cũng phát giác ra cái gì đó: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đừng làm bừa, đây là tứ đại gia!”
“A! Vừa rồi không phải nói Gia Cát tộc sao, thế nào biến thành tứ đại gia rồi?”
“Ngươi....”
“Đủ rồi! Ta không quan tâm là Gia Cát tộc hay tứ đại gia! Không ai có thể nói xấu mẫu thân ta mà toàn thân trở ra! Muốn trách thì trách cái mồm bẩn của bà động trúng điểm mấu chốt của ta. Lão vu bà thật không thích hợp sống trên đời, chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau tụ họp với cháu trai cháu gái của mình.’
Nói xong, Quý Như Yên nâng đàn không lạc lên.
Quý Như Yên đứng đó, mở to đôi mắt xuân cười sáng lạn, thần sắc bễ nghễ kiêu ngạo.
Từ trên cao nhìn xuống tứ trưởng lão hèn mọn: “Lão vu bà, bà đừng đắc ý, miễn cho gió lớn cắt đầu lưỡi, sẽ không tốt.”
Tứ trưởng lão nghe vậy, tức giận cả người run run, chỉ thẳng vào Quý Như Yên mắng to: “Hay cho một nha đầu không có giáo dưỡng, thật sự có nương sinh mà không có nương dạy!”
“Làm càn! Mẫu thân của ta để cho ngươi hủy sao?”
Dứt lời, không chờ tứ trưởng lão ra tay, Quý Như Yên đã lãnh khốc xông lên.
Cả người nàng quỷ mỵ, tốc độ vô cùng nhanh, vài ba lần xuất hiện trước mặt Gia Cát Chính Ly, đoạt đàn của đối phương, hung hăng tát vài cái.
Đàn làm bằng gỗ mộc, dây đồng hoa văn tinh xảo, Quý Như Yên cầm đàn đánh lão vu bà không chút lưu tình, ai bảo dám chạm vào nghịch lân của nàng.
Cho nên mặt tứ trưởng lão bị đánh xưng như đầu heo, gãy răng, miệng tràn đầy máu tươi.
Tứ trưởng lão không ngờ Quý Như Yên thô bạo như bạo như vậy.
“Tiện,,, Nhân...”
Phách.
Đã bị đánh còn cứng miệng như vậy.
Quý Như Yên cười lạnh: “Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Gia Cát tam tiểu thư kỳ lạ như vậy, hóa ra có truyền thống của lão vu bà! Đúng vậy, lão vu bà có thể tự cởi quần áo trước mặt mọi người, chỉ sợ Gia Cát tam tiểu thư kia, đã sớm không phải cải trắng đơn thuần.”
Lời nói cực kỳ ác độc.
Ngày đó, quần áo của tứ trưởng lão đột nhiên biến mất, cảnh xuân lộ liễu cũng không thấy bà ta xấu hổ muốn chết.
Có thể thấy được da mặt của lão vu bà rất dày đâu.
Chẳng qua tứ trưởng lão tức giận muốn chết: “Lão thân không có cởi!”
“Úi, chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi? Cởi quần áo không phải là bà thì là ai? Mốn cô nãi nãi cởi lại một lần nữa không?”
Quý Như Yên tiếp tục dùng lời lẽ ác độc, muốn đạp hỏng thể diện của Gia Cát Chính Ly.
“Hóa ra do ngươi dở trò quỷ! Đáng giận, ngươi đúng không lên được mặt bàn.”
Tứ trưởng lão giận dữ không thôi. Ngày đó bà mất mặt tất cả đều vì tiện nhân này, sao có thể không giận.
“Ai, xem ra bà không học được khôn ngoan! Một khi đã vậy giữ lại đầu lưỡi cũng vô dụng.
Quý Như Yên lạnh lùng nhìn bà ta, như nhìn một cái xác.
Giờ khắc này, tứ trưởng lão cuối cùng cũng phát giác ra cái gì đó: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đừng làm bừa, đây là tứ đại gia!”
“A! Vừa rồi không phải nói Gia Cát tộc sao, thế nào biến thành tứ đại gia rồi?”
“Ngươi....”
“Đủ rồi! Ta không quan tâm là Gia Cát tộc hay tứ đại gia! Không ai có thể nói xấu mẫu thân ta mà toàn thân trở ra! Muốn trách thì trách cái mồm bẩn của bà động trúng điểm mấu chốt của ta. Lão vu bà thật không thích hợp sống trên đời, chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau tụ họp với cháu trai cháu gái của mình.’
Nói xong, Quý Như Yên nâng đàn không lạc lên.
/800
|