“Lần trước nghe nói muội có thù oán với xà nhân, có thể nói với ta đó là chuyện gì không?”
Quý Như Yên nhìn Tang Vũ Cầm.
Tang Vũ Cầm nhìn thoáng qua Quý Như Yên sau đó gật đầu: “Xà nhân Cao Khiết Lãng, hắn am hiểu giao tiếp với các loài rắn. Có một lần ta bị vạn độc vương dọa sợ, mẹ ta vì giáo huấn hắn, một mình tới hang ổ của hắn băm hắn thành tám mảnh. Sau đó Cao Khiết Lãng biết là do mẹ ta ra tay, nổi giận bày xà độc trận, mẹ ta phá trận nhưng bị thương nặng không chữa được.”
Tang Vũ Cầm nhắc tới chuyện cũ nước mắt lại tuôn rơi.
Quý Như Yên thở dài: “Đừng đau lòng, tất cả đã qua. Muội yên tâm, thù của mẫu thân muội có thể báo, Giang Thành Tứ nhất định sẽ giúp muội. Về phần ta nếu cần ta nhất định giúp, chẳng qua vài ngày nữa ta phải tới nước Di, tạm thời xa muội.”
“Như Yên tỷ muốn tới nước Di?”
“Umh.”
“Dẫn muội theo.”
“Muội đi làm gì?”
“Nước Di có mãnh thú thiên sát lam linh điêu, ta muốn tới đó. Chỉ cần có được thiên sát lam linh điêu, ta dù không đánh được xà nhân cũng có thể chạy thoát rất nhanh.”
Quý Như Yên toát mồ hôi: “Muội chạy, vậy bọ cạp của muội phải làm sao?”
‘Yên tâm đi, chỉ cần muội thoát, Cao Khiết Lãng không thể tổn thương đám bọ cạp.”
Tang Vũ Cầm mỉm cười giải thích.
Quý Như Yên nhìn nàng, cuối cùng vẫn từ chối: “Như vậy đi, việc này vẫn nên nói với Giang Thành Tứ, nếu hắn đồng ý, ta sẽ dẫn muội theo.”
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm Giang Thành Tứ: “Ta đồng ý, hơn nữa ta cũng đi.”
“Thật tốt quá! Như Yên tỷ, tỷ sẽ không phản đối chứ.”
Tang Vũ Cầm hưng phấn.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, vợ chồng nhà này chơi nàng sao?
Giang Thành Tứ đi tới, đưa ba tờ giấy cho Quý Như Yên: “Cho ngươi, đây là bản đồ ngươi muốn/”
“Đây là cái gì.”
“Đó là bản đồ địa hình quốc khố nước Di, tiểu khố của Bùi Khế, còn lại là tài sản riêng của Trần hoàng hậu.’
Quý Như Yên ngẩn ngời, nàng cảm thấy hứng thú là tài sản riêng của Trần hoàng hậu.
Nhanh chóng xem xét, hai mắt nàng sáng lên: “Hai mỏ vàng?”
“Đúng.”
Giang Thành Tứ nở nụ cười, hắn biết, Quý Như Yên nhất định sẽ hứng thú.
Quý Như Yên lập tức khen: “Không hổ là tỷ muội tốt! Ta không cần cảm ơn nha.”
“Là hảo huynh đệ.”
Giang Thành Tứ sửa lại.
Quý Như Yên vung tay áo: “Hảo huynh đệ cũng thế, hảo tỷ muội cũng thế, đều là chúng ta! Ha, ha mỏ vàng này thuộc về ta.”
Vừa nghĩ tới sắc vàng lóng lánh, Quý Như Yên thấy sảng khoái vô cùng, vốn còn tưởng nước Di rất nghèo.
Xem ra Trần hoàng hậu không nói tài sản riêng của mình cho Bùi Khê.
Quý Như Yên mỉm cười, có lẽ có thể dùng nó để đả kích Trần hoàng hậu.
Nàng cười âm hiểm khiến người ta vừa nhìn đã biết nàng không có ý tốt.
Giang Thành Tư phe phẩy quạt: “Ta còn chuyện nói cho ngươi.”
“Hả?”
Quý Như Yên mờ mịt nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
Quý Như Yên nhìn Tang Vũ Cầm.
Tang Vũ Cầm nhìn thoáng qua Quý Như Yên sau đó gật đầu: “Xà nhân Cao Khiết Lãng, hắn am hiểu giao tiếp với các loài rắn. Có một lần ta bị vạn độc vương dọa sợ, mẹ ta vì giáo huấn hắn, một mình tới hang ổ của hắn băm hắn thành tám mảnh. Sau đó Cao Khiết Lãng biết là do mẹ ta ra tay, nổi giận bày xà độc trận, mẹ ta phá trận nhưng bị thương nặng không chữa được.”
Tang Vũ Cầm nhắc tới chuyện cũ nước mắt lại tuôn rơi.
Quý Như Yên thở dài: “Đừng đau lòng, tất cả đã qua. Muội yên tâm, thù của mẫu thân muội có thể báo, Giang Thành Tứ nhất định sẽ giúp muội. Về phần ta nếu cần ta nhất định giúp, chẳng qua vài ngày nữa ta phải tới nước Di, tạm thời xa muội.”
“Như Yên tỷ muốn tới nước Di?”
“Umh.”
“Dẫn muội theo.”
“Muội đi làm gì?”
“Nước Di có mãnh thú thiên sát lam linh điêu, ta muốn tới đó. Chỉ cần có được thiên sát lam linh điêu, ta dù không đánh được xà nhân cũng có thể chạy thoát rất nhanh.”
Quý Như Yên toát mồ hôi: “Muội chạy, vậy bọ cạp của muội phải làm sao?”
‘Yên tâm đi, chỉ cần muội thoát, Cao Khiết Lãng không thể tổn thương đám bọ cạp.”
Tang Vũ Cầm mỉm cười giải thích.
Quý Như Yên nhìn nàng, cuối cùng vẫn từ chối: “Như vậy đi, việc này vẫn nên nói với Giang Thành Tứ, nếu hắn đồng ý, ta sẽ dẫn muội theo.”
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm Giang Thành Tứ: “Ta đồng ý, hơn nữa ta cũng đi.”
“Thật tốt quá! Như Yên tỷ, tỷ sẽ không phản đối chứ.”
Tang Vũ Cầm hưng phấn.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, vợ chồng nhà này chơi nàng sao?
Giang Thành Tứ đi tới, đưa ba tờ giấy cho Quý Như Yên: “Cho ngươi, đây là bản đồ ngươi muốn/”
“Đây là cái gì.”
“Đó là bản đồ địa hình quốc khố nước Di, tiểu khố của Bùi Khế, còn lại là tài sản riêng của Trần hoàng hậu.’
Quý Như Yên ngẩn ngời, nàng cảm thấy hứng thú là tài sản riêng của Trần hoàng hậu.
Nhanh chóng xem xét, hai mắt nàng sáng lên: “Hai mỏ vàng?”
“Đúng.”
Giang Thành Tứ nở nụ cười, hắn biết, Quý Như Yên nhất định sẽ hứng thú.
Quý Như Yên lập tức khen: “Không hổ là tỷ muội tốt! Ta không cần cảm ơn nha.”
“Là hảo huynh đệ.”
Giang Thành Tứ sửa lại.
Quý Như Yên vung tay áo: “Hảo huynh đệ cũng thế, hảo tỷ muội cũng thế, đều là chúng ta! Ha, ha mỏ vàng này thuộc về ta.”
Vừa nghĩ tới sắc vàng lóng lánh, Quý Như Yên thấy sảng khoái vô cùng, vốn còn tưởng nước Di rất nghèo.
Xem ra Trần hoàng hậu không nói tài sản riêng của mình cho Bùi Khê.
Quý Như Yên mỉm cười, có lẽ có thể dùng nó để đả kích Trần hoàng hậu.
Nàng cười âm hiểm khiến người ta vừa nhìn đã biết nàng không có ý tốt.
Giang Thành Tư phe phẩy quạt: “Ta còn chuyện nói cho ngươi.”
“Hả?”
Quý Như Yên mờ mịt nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
/800
|