Lời nói vừa nãy của Lạc Thuấn Thần ..., làm cho trái tim Quý Như Yên lỡ mất một nhịp.
Đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước của sinh nhật của mình, Lạc Thuấn Thần tự tay làm tất cả, không khỏi có chút cảm động.
Hắn, không phải là một nam nhân biết ăn nói ngọt ngào.
Thậm chí, hắn vì nàng mà làm những chuyện như vậy, cũng là cố gắng vì nàng làm, mới có thể để cho nàng thấy thành quả.
Không thể không nói, nam nhân này chân thành vì nàng, nàng là người đầu tiên nhìn thấy.
Thuấn Thần, cám ơn huynh đã làm hết mọi chuyện.
Quý Như Yên nghiêm túc nói với Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần vươn tay của mình cầm lấy tay Quý Như Yên, tay trái của hắn đặt lên tay phải của nàng, trên tay hai người là hai chiếc nhẫn, càng lộ ra vẻ sáng lấp lánh đến chói mắt.
Chỉ cần chúng ta không lấy chiếc nhẫn xuống, vậy chúng ta mãi mãi cũng là vợ chồng.
Giọng nói của hắn, gằn từng chữ, giống như ở lời hứa của hắn giành cho nàng.
Quý Như Yên nhìn thấy như vậy, đột nhiên trong lòng hiện lên một quyết định, Thuấn Thần, muội sẽ cho huynh một cơ hội. Chỉ cần huynh thành công Phong Vương, chúng ta sẽ là vợ chồng!
Được!
Lạc Thuấn Thần lập tức gật đầu đáp ứng, hắn không dám hỏi có phải thật vậy hay không, chỉ cần nàng nói, nàng nhất định sẽ làm theo!
Lạc Thuấn Thần muốn Phong Vương, đó chính là muốn càn quét san bằng đất nước.
Thù của mẫu thân Quý Như Yên sẽ báo, đến lúc đó, nàng đúng là có thể buông bỏ báo thù, cùng lạc Thuấn Thần ở chung một chỗ.
Về phần thù hận đối với ông ngoại Lạc Thuấn Thần, cũng sẽ chậm rãi giải quyết.
Bất kể như thế nào, Quý Như Yên coi trọng hơn cả là, một khi Lạc Thuấn Thần Phong Vương, sẽ khiến Hiền phi chú ý đến không phải sao?
Trong cung Hiền không thể không coi thường.
Hai người đứng ở trên tảng đá, nhìn bầu trời đầy đom đóm, lúc này thì bọn họ lại muốn đánh một bước lớn hơn.
Hôm sau.
Quý Như Yên ở trên giường vừa...tỉnh lại, phát hiện Tiểu tử đang ngồi ở bên cạnh gối của mình, Lam Bảo Thạch mắt to nhìn thấy nàng, tựa hồ hết sức tức giận!
Người rốt cục tỉnh, tối ngày hôm qua hai người ra ngoài đi dạo, tại sao không mang theo tiểu gia! Chẳng lẽ không biết tiểu gia cũng thích yên lặng, có chỗ trống không thật sao?
Ta đi!
Cái này Cật Hóa nói, thật muốn làm cho quý Như Yên nôn ra máu!
Có ai có nuôi dưỡng tiểu thú sao?
Quý Như Yên liếc mắt, Lão nương đi nói chuyện yêu đương, khó có thể mang theo ngươi, ngươi đi làm cái bóng đèn sao?
Cái gì bóng đèn?
Cật Hóa vẻ mặt mờ mịt, giống như là nghĩ đến cái gì đó, Có thể ăn sao?
Quý Như Yên gương mặt đen đi, Ha ha ha ha, ngươi trong đầu trừ ăn ra, không thể nghĩ thứ khác sao?
Tiểu gia đói bụng!
Cật Hóa trực tiếp hướng về phía Quý Như Yên nói lên bốn chữ.
Trực tiếp đem quý Như Yên nghẹn gần chết!
Hàng này lúc nào cũng bám chặt lấy nàng, so sánh với nàng còn điên cuồng, còn muốn kéo!
Quên , ai bảo bà ngoại Thiên Nguyệt cũng ở nơi này, nếu như là mình dối xử với Cật Hóa không tốt, không chừng Cật Hóa còn đi tố cáo!
Muốn ăn cái gì?
Quý Như Yên không thể làm gì đứng dậy, ngáp to một cái.
Nàng đây là thật tâm mệt rã rời, thậ tưởng được ngủ hai ba ngày nữa.
Sau một khắc, tiểu tử lập tức nhảy đến ở bên cạnh nàng, nó lấy mông cọ vào người nàng, lấy lòng nói, Chủ nhân, tiểu gia muốn ăn ngũ độc quả!
Cái này không ít ngươi ăn đi, còn ăn? Cẩn thận nghẹn chết ngươi!
Quý Như Yên liếc nó một cái, bất quá vẫn là hái xuống cho nó một quả.
Đột nhiên nhớ tới, Phượng Thiên Phủ mọi người không có ăn vật này.
Dứt khoát to gan đưa ra quyết định, lấy ngũ độc quả ngàn năm cho biến thành nước trái cây, chỉ cho người mình coi trọng, một người một chén, kiểu gì cũng có thể chống độc được.
Đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước của sinh nhật của mình, Lạc Thuấn Thần tự tay làm tất cả, không khỏi có chút cảm động.
Hắn, không phải là một nam nhân biết ăn nói ngọt ngào.
Thậm chí, hắn vì nàng mà làm những chuyện như vậy, cũng là cố gắng vì nàng làm, mới có thể để cho nàng thấy thành quả.
Không thể không nói, nam nhân này chân thành vì nàng, nàng là người đầu tiên nhìn thấy.
Thuấn Thần, cám ơn huynh đã làm hết mọi chuyện.
Quý Như Yên nghiêm túc nói với Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần vươn tay của mình cầm lấy tay Quý Như Yên, tay trái của hắn đặt lên tay phải của nàng, trên tay hai người là hai chiếc nhẫn, càng lộ ra vẻ sáng lấp lánh đến chói mắt.
Chỉ cần chúng ta không lấy chiếc nhẫn xuống, vậy chúng ta mãi mãi cũng là vợ chồng.
Giọng nói của hắn, gằn từng chữ, giống như ở lời hứa của hắn giành cho nàng.
Quý Như Yên nhìn thấy như vậy, đột nhiên trong lòng hiện lên một quyết định, Thuấn Thần, muội sẽ cho huynh một cơ hội. Chỉ cần huynh thành công Phong Vương, chúng ta sẽ là vợ chồng!
Được!
Lạc Thuấn Thần lập tức gật đầu đáp ứng, hắn không dám hỏi có phải thật vậy hay không, chỉ cần nàng nói, nàng nhất định sẽ làm theo!
Lạc Thuấn Thần muốn Phong Vương, đó chính là muốn càn quét san bằng đất nước.
Thù của mẫu thân Quý Như Yên sẽ báo, đến lúc đó, nàng đúng là có thể buông bỏ báo thù, cùng lạc Thuấn Thần ở chung một chỗ.
Về phần thù hận đối với ông ngoại Lạc Thuấn Thần, cũng sẽ chậm rãi giải quyết.
Bất kể như thế nào, Quý Như Yên coi trọng hơn cả là, một khi Lạc Thuấn Thần Phong Vương, sẽ khiến Hiền phi chú ý đến không phải sao?
Trong cung Hiền không thể không coi thường.
Hai người đứng ở trên tảng đá, nhìn bầu trời đầy đom đóm, lúc này thì bọn họ lại muốn đánh một bước lớn hơn.
Hôm sau.
Quý Như Yên ở trên giường vừa...tỉnh lại, phát hiện Tiểu tử đang ngồi ở bên cạnh gối của mình, Lam Bảo Thạch mắt to nhìn thấy nàng, tựa hồ hết sức tức giận!
Người rốt cục tỉnh, tối ngày hôm qua hai người ra ngoài đi dạo, tại sao không mang theo tiểu gia! Chẳng lẽ không biết tiểu gia cũng thích yên lặng, có chỗ trống không thật sao?
Ta đi!
Cái này Cật Hóa nói, thật muốn làm cho quý Như Yên nôn ra máu!
Có ai có nuôi dưỡng tiểu thú sao?
Quý Như Yên liếc mắt, Lão nương đi nói chuyện yêu đương, khó có thể mang theo ngươi, ngươi đi làm cái bóng đèn sao?
Cái gì bóng đèn?
Cật Hóa vẻ mặt mờ mịt, giống như là nghĩ đến cái gì đó, Có thể ăn sao?
Quý Như Yên gương mặt đen đi, Ha ha ha ha, ngươi trong đầu trừ ăn ra, không thể nghĩ thứ khác sao?
Tiểu gia đói bụng!
Cật Hóa trực tiếp hướng về phía Quý Như Yên nói lên bốn chữ.
Trực tiếp đem quý Như Yên nghẹn gần chết!
Hàng này lúc nào cũng bám chặt lấy nàng, so sánh với nàng còn điên cuồng, còn muốn kéo!
Quên , ai bảo bà ngoại Thiên Nguyệt cũng ở nơi này, nếu như là mình dối xử với Cật Hóa không tốt, không chừng Cật Hóa còn đi tố cáo!
Muốn ăn cái gì?
Quý Như Yên không thể làm gì đứng dậy, ngáp to một cái.
Nàng đây là thật tâm mệt rã rời, thậ tưởng được ngủ hai ba ngày nữa.
Sau một khắc, tiểu tử lập tức nhảy đến ở bên cạnh nàng, nó lấy mông cọ vào người nàng, lấy lòng nói, Chủ nhân, tiểu gia muốn ăn ngũ độc quả!
Cái này không ít ngươi ăn đi, còn ăn? Cẩn thận nghẹn chết ngươi!
Quý Như Yên liếc nó một cái, bất quá vẫn là hái xuống cho nó một quả.
Đột nhiên nhớ tới, Phượng Thiên Phủ mọi người không có ăn vật này.
Dứt khoát to gan đưa ra quyết định, lấy ngũ độc quả ngàn năm cho biến thành nước trái cây, chỉ cho người mình coi trọng, một người một chén, kiểu gì cũng có thể chống độc được.
/800
|