Thần Y Thánh Thủ

Chương 431: Giải độc thành công

/1041


Không bao lâu, tiếng thét chói tai của cổ trùng đặc biệt lần thứ hai vang lên từ trong cơ thể Ngô Chí Quốc, Long Thành thì lại có chút căng thẳng nhìn Khúc Mỹ Lan.

Khúc Mỹ Lan miệng nhẩm niệm càng nhanh hơn, tiếng thét chói tai càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên, Khúc Mỹ Lan đưa tay cầm lấy bông hoa dẫn long thảo trên cánh tay Ngô Chí Quốc, trực tiếp nắm vào trong lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, một con sâu màu đỏ nhạt, đại khái chỉ lớn như ngón tay cái từ bên trong cánh tay của Ngô Chí Quốc chui ra.

Con sâu chui ra, phát hiện không có mục tiêu liền nhanh chóng phi sang phía bên cạnh, mới vừa chưa được hai bước, một cái mõm lớn trước mắt nó như cái chậu máu liền chặn lại, ngay sau đó đem nó cuốn phăng vào trong.

Vô Ảnh tốc độ rất nhanh, trực tiếp đem cổ trùng ăn vào bụng.

Ăn xong con cổ trùng này, Vô Ảnh lại còn chóp chép miệng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng lắm.

- Công tử, đã xong rồi!

Khúc Mỹ Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, cổ độc của Ngô Chí Quốc rốt cuộc đã được giải.

Ngô Chí Quốc không có chuyện gì, tương đương với cô cũng không có chuyện gì, Ngô Chí Quốc mà thật xảy ra vấn đề thì cô là người đầu tiên trốn không thoát.

- Tôi biết rồi, cô qua kia nghỉ ngơi tạm đi!

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, tự nhiên biết tình hình của Ngô Chí Quốc.

Khúc Mỹ Lan vội vàng bước qua bên cạnh, hiện tại mệnh lệnh của Trương Dương đối với cô mà nói chính là thánh chỉ, một câu nói cũng không dám vi phạm.

Trương Dương bước tới cạnh Ngô Chí Quốc, đưa tay thăm dò trên mạch môn.

Không có cổ trùng, trong cơ thể Ngô Chí Quốc đã không còn tai hoạ ngầm nữa, chỉ là bây giờ thể trạng anh ta rất yếu, muốn hồi phục triệt để vẫn phải cần một khoảng thời gian khá lâu.

Có điều bây giờ anh ta đã có thể dùng một ít thuốc.

Trương Dương lấy ra một viên dược hoàn luyện chế theo cách thông thường cho Ngô Chí Quốc nuốt vào.

Đây là viên thuốc đại bổ khá tốt, trước đó Ngô Chí Quốc không thể ăn thứ này, duyên cớ là bởi vì cổ trùng tồn tại, cổ trùng đã tiêu diệt thì những thứ thuốc này tự nhiên có thể dùng.

Bón xong thuốc, Trương Dương liền giúp anh ta giải trừ trạng thái quy tức.

Chậm rãi, tiếng hít thở của Ngô Chí Quốc lại một lần nữa vang lên. Sắc mặt của anh ta cũng đang từng bước khôi phục, bây giờ ngoại trừ việc anh ta chưa tỉnh lại thì những cái khác tất cả đều trở nên bình thường.

- Trương Dương, Chí Quốc không thành vấn đề chứ?

Chờ Trương Dương làm xong tất cả những thứ này. Long Thành mới lên trước khẽ hỏi một câu, lúc cổ trùng đi ra cậu ta cũng nhìn thấy, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm một cái.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Không có chuyện gì, phỏng chừng tối nay cậu ấy liền có thể tỉnh lại, chúng ta sẽ xuất phát luôn sau đây, chập tối liền có thể đến về trấn cho cậu ấy nghỉ ngơi!

Có hắn ở đó, Ngô Chí Quốc đương nhiên sẽ không có việc gì, coi như Ngô Chí Quốc thân thể có chút bất ổn, Trương Dương cũng có thể điều trị được.

Long Thành không nói gì, chỉ ở đó yên lặng gật đầu.

Chuyện xong xuôi, cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này, Long Thành chỉ là có chút tiếc nuối, lần này tới gấp quá mà cậu ta không thể giúp đỡ gì được. Chỉ là chạy đi theo một chuyến.

- Trương Dương, những người này làm sao bây giờ?

Long Phong đi tới, trực tiếp hỏi một câu. Lúc nói chuyện vẫn liếc nhìn Khúc Mỹ Lan cùng một nữ đệ tử khác bị y mang đến đang đứng bên cạnh.

Bọn họ phải đi, những người này cũng cần xác định phương án xử lý, nghe Long Phong nói như thế, Khúc Mỹ Lan cùng cô gái kia đều căng thẳng hẳn lên.

Vận mạng của các cô hiện tại đều nằm trong tay Trương Dương cả.

Câu hỏi của Long Phong khiến Trương Dương lông mày cũng khẽ nhếch lên.

Những người này xử lý như thế nào vẫn đúng là có chút phiền phức.

Đầu tiên các cô đều không phải những kẻ không việc ác nào không làm, có một số đều là từ nhỏ đã ở trên núi tu luyện, căn bản là chưa từng xuống núi.

Cũng có một số tuy từng xuống núi nhưng đều là phụng mệnh hành sự, chính mình chưa từng làm cái gì ác.

Những người này coi như có sai, cũng không phạm tội chí tử, Trương Dương không thể nào đối đãi như với lão yêu bà kia, trực tiếp giết chết những người này được.

Huỷ nội kình của họ cũng không cần thiết lắm.

Nội kình các cô đều rất thấp. Hơn nữa tu luyện lâu như vậy cũng rất không dễ dàng, với lại các cô đều là phận đànbà con gái, nếu quả thật phế bỏ nội kình mà bọn họ vất vả tu luyện ra, làm thế nào để sinh tồn trong núi này cũng đều là vấn đề.

Không thể giết, lại không thể phế, chỉ có thể thả toàn bộ cho đi.

- Như vậy đi, sau đây xin hỏi ý kiến của các cô, nếu đồng ý rời khỏi đây thì sẽ cho các cô rời khỏi, nếu không muốn rời khỏi cũng có thể ở lại trong núi tiếp tục tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể nuôi cổ độc, tôi sẽ cấy một loại độc dược mạn tính trong cơ thể các cô, sau ba năm tôi sẽ trở lại đây một chuyến, chỉ cần các cô không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào, tôi sẽ giúp các cô giải độc triệt để!

Suy nghĩ giây lát, Trương Dương mới chậm rãi nói, đưa ra chủ ý như thế.

Hắn bây giờ chỉ có thể thả họ ra, nhưng lại sợ những người này không có ràng buộc lại sẽ làm chuyện xấu, dù sao họ cũng coi như người có nội kình, nếu thật làm ác thì sức phá hoại vẫn là rất lớn.

Chủ ý của Trương Dương chính là cho thêm họ cái “vòng kim cô”, chỉ cần họ không phạm sai lầm là được.

Thời gian ba năm đủ khiến cuộc sống của họ triệt để ổn định lại, cũng có thể làm cho họ thích ứng một cách triệt để với cuộc sống mới.

Long Phong gật đầu một cái, ý này của Trương Dương rất tốt.

Hiện tại đây đúng là một biện pháp tốt để xử lý họ, cũng không có biện pháp nào tốt hơn nữa.

Lại lên núi một lần nữa, Trương Dương đem quyết định của hắn nói cho mọi người trên núi biết.

Những người này vẫn đều bị trói, cả ngày không có được ăn cái gì.

Nghe Trương Dương nói chấp nhận thả họ ra, hơn nữa không huỷ bỏ nội kình thì rất nhiều người đều rất vui vẻ.

Không ai thích chết, cũng không ai thích mất đi nội kình mà mình nhọc nhằn khổ sở tu luyện ra, họ cũng không chả thích đoạn kết bi thảm như lão yêu bà cùng ba vị sư tỷ kia.

Hài lòng nhưng đồng thời họ cũng có chút buồn bực.

Bất luận người nào bị bức bách ăn độc dược cũng là dạng này, cũng may Trương Dương cho họ ăn độc dược không phải là để khống chế mà chỉ là phòng ngừa họ khi không còn ràng buộc sẽ đi làm những chuyện không nên làm.

Đối với kết quả này, họ vẫn có thể tiếp thu.

Bất kể nói thế nào, họ đều có được tự do, tự do thật sự.

So với trước đây lúc lão yêu bà ở đây thì còn tự do hơn nhiều, lúc đó họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của lão yêu bà, chuyện gì làm không tốt còn có thể chịu trách phạt.

Hạ độc dược mạn tính đối với Trương Dương mà nói không có vấn đề gì, bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người, có thể giải độc, tự nhiên cũng có thể hạ độc.

Chỉ dựa vào dược liệu trong núi, lại thêm chút nọc độc của Thiểm Điện là Trương Dương liền có thể chế ra độc dược thích hợp, hơn nữa bảo đảm người bình thường sẽ không giải được.

Nhanh chóng phối chế xong dược hoàn, Trương Dương bắt mỗi người đều ăn một viên rồi mới rời khỏi.

Trong núi có rất nhiều vật dụng sinh hoạt, cũng có một ít tiền, họ là sinh hoạt ở trong núi, nhưng cũng không có tách rời với thế giới bên ngoài. Muốn mua đồ vẫn có thể đi ra ngoài mua.

Sau khi Trương Dương rời đi, những người này đơn giản thương nghị giây lát, một nhóm người muốn lưu lại tiếp tục tu luyện, cũng có người muốn ra bên ngoài sống.

Mặc kệ lựa chọn ra sao thì đây đều là chuyện của chính bọn họ.

Trương Dương cùng Long Phong đi về phía chân núi, bọn hắn lập tức liền muốn rời khỏi đây.

Buổi tối bọn họ còn muốn trở về thôn trấn trước đó, ngày mai liền có thể lái xe về Trường Kinh, nếu thuận lợi trong tối hôm đó liền có thể về đến Trường Kinh, như vậy lần này đi mất thời gian cũng không lâu lắm.

Rời khỏi khu trại nhỏ kia không bao lâu, Trương Dương lại nhíu nhíu mày, dừng lại.

- Cô đã tự do. Tại sao vẫn theo bọn tôi?

Trương Dương quay đầu lại, khẽ cất tiếng hỏi một câu, sau lưng bọn hắn, Khúc Mỹ Lan vẫn luôn đi theo.

Khúc Mỹ Lan nhìn Trương Dương, có vẻ hơi sợ sệt, những vẫn nói:

- Công, công tử, tôi có thể cùng về Trường Kinh với các anh được không?

Nói xong. Cô lại đột nhiên quỳ sụp xuống đó:

- Công tử, anh cứ yên tâm, tôi cùng anh trở lại tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện xấu gì. Tôi có thể làm người hầu, nha hoàn, giúp làm việc vặt, chỉ xin anh thu nhận giúp đỡ tôi!

Khi Trương Dương rời khỏi, đây cũng là lúc Khúc Mỹ Lan vừa hạ quyết tâm.

Trương Dương rất đáng sợ, chí ít lúc trước Khúc Mỹ Lan vẫn đều cho là như vậy, hơn nữa còn nếm không ít vị đắng trên tay Trương Dương.

Nhưng Trương Dương xử trí đối với tỷ muội mình như vậy làm cho cô nhìn ra Trương Dương cũng không phải là một kẻ lòng dạ độc ác.

Người như vậy, chí ít đi theo cũng có thể yên tâm.

Một điểm trọng yếu nhất, Trương Dương tuổi còn rất trẻ. Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực cao đến thế, tương lai phát triển nhất định không thể đo lường được.

Trương Dương hiện tại cũng đã là cao thủ nội kình tam đẳng, Khúc Mỹ Lan tin rằng hắn sớm muộn có một ngày sẽ lên tứ đẳng, trở thành cao thủ nội kình đỉnh cao nhất.

Theo cao thủ như vậy, sau này cô muốn tu luyện cũng có thể thuận tiện hơn một ít. Nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.

Dù cho không tiến bộ, theo một cao thủ như vậy cũng là một niềm tự hào, tuyệt đối tốt hơn so với theo bà sư phụ trước đó chỉ biết ra lệnh của bọn họ.

Càng không cần phải nói, cô bây giờ vẫn trúng độc của Trương Dương, đi theo bên cạnh Trương Dương, sau ba năm chuyện giải độc cũng sẽ có phần bảo đảm hơn.

Khúc Mỹ Lan không ngốc, cô suy tính rất nhiều, so với việc lưu lại đây sống một đời không có tiếng tăm thì chi bằng theo Trương Dương vào thành thị, bất luận sai cô làm cái gì đều được tất.

- Cô muốn đi theo tôi à?

Trương Dương có vẻ hơi kinh ngạc, còn chỉ vào chính mình mà hỏi.

- Vâng, công tử, anh nhận tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không lười biếng, sẽ khiến anh hài lòng!

Khúc Mỹ Lan nhanh chóng gật đầu, trong mắt còn mang theo cái nhìn khát vọng.

Trương Dương nhìn cô ta, vừa định lắc đầu thì Long Phong đột nhiên chen vào một câu:

- Trương gia quy củ rất nghiêm, nếu như cô muốn đi theo, nhất định phải tuân thủ quy củ, những chuyện này cô có thể làm được sao?

- Có thể, anh yên tâm, tôi nhất định có thể làm được!

Khúc Mỹ Lan thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức lại gật gật đầu, trong mắt càng thêm khát vọng.

Trương Dương hơi kinh ngạc nhìn Long Phong một chút, Long Phong thì lại há hốc miệng không biết nói gì hơn.

Thông qua khẩu hình của y, Trương Dương biết ngay là y định nói gì.

Long Phong nói hai chữ rất đơn giản, hai chữ này chính là “Mễ Tuyết”, Trương Dương là người tu luyện nội kình, còn là một cao thủ, nhưng Mễ Tuyết không phải, một khi có người vì Trương Dương mà nhằm vào Mễ Tuyết thì Trương Dương là khó lòng phòng bị.

Mang Khúc Mỹ Lan về cũng có thể sai làm vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Mễ Tuyết.

Chí ít cô đối phó với đám người bình thường kia tuyệt đối không thành vấn đề, nếu như cô ta muốn đi theo thật, sau này giúp cô ta tăng cường thực lực cũng không thành vấn đề, điểm ấy Trương Dương tuyệt đối có thể làm được.

- Được, cô trước tiên đứng lên đi, tôi cho cô theo, tôi sẽ cho cô ba tháng để khảo sát thử, nếu như cô được thông qua thì sau này có thể tiếp tục theo bọn tôi!

Đã rõ ý tứ của Long Phong, Trương Dương lập tức thay đổi chủ ý, đáp ứng yêu cầu của Khúc Mỹ Lan.

Long Phong cân nhắc như vậy quả thật không tệ, nếu hắn có sơ sẩy thì an toàn của Mễ Tuyết bên kia nhất định phải tăng cường, bằng không để xảy ra chuyện hắn sẽ hối hận cả đời.

- Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ vượt qua thời gian khảo sát, cảm ơn công tử!

Khúc Mỹ Lan nghe vậy mừng rơn, quay về phía Trương Dương vái dài một cái, lúc này mới đứng dậy.


/1041

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status