Thần Y Thánh Thủ

Chương 575: Sự cố nghiêm trọng

/1041


Trương Dương lái xe Benz, Long Phong thì lái Hummer đi theo sau.

Trong Hummer, Truy Phong nằm nhàn nhã, xe Hummer lớn, đầu Truy Phong vốn nhỏ, cải tạo bên trong một chút có thể để nó ngồi vừa, đương nhiên, trong tất nhiên phải đặt một cái đệm lót lông mà nó ưa thích.

Lần này về nhà Mễ Tuyết, Trương Dương vốn không định mang theo bọn Truy Phong. Nhưng cũng không biết làm sao, Trương Dương đi đâu, Truy Phong cũng đòi đi theo, nó còn chưa thích ứng với cuộc sống trong thành thị như Tia Chớp và Vô Ảnh.

Trương Dương nếu là đi ra ngoài một lát thì không sao, đi ra ngoài lâu, Truy Phong sẽ nổi đóa lên.

Nó mà nổi giận, ngay cả Long Phong cũng không làm gì được, Long Phong cũng không phải đối thủ của Truy Phong.

Cuối cùng vẫn là Long Phong đưa ra chủ ý này, tháo ghế sau của Hummer ra, lắp một chỗ ngồi đặc biệt cho Truy Phong. Bạch mã có Hummer chuyên dụng, không biết có phải Truy Phong là con ngựa đầu tiên không.

Hai chiếc xe, cùng nhau chạy về hướng huyện Liệt Sơn.

Lái xe, Trương Dương nói chuyện lần trước tới Liệt Sơn.

Trương Dương tổng cộng tới đó hai lần, lần đầu đi với Mễ Tuyết, chính là lần xảy ra xung đột với cha con Dư Thị, khi đó hắn cũng lái xe Benz, chiếc mà Tô công tử tặng, đáng tiếc đã bị Dư Dũng đập nát rồi.

Lần sau, Cục trưởng cục cảnh sát xui xẻo vì tội giam người phi pháp, không làm tròn nhiệm vụ, đã đánh mất mũ quan.

Sau đó nữa,thì là lần bọn họ tới Dã Nhân sơn.

Lần đó Mễ Tuyết không đi cùng, Trương Dương đi cùng bọn Thường Phong và Long Thành, lần đó chỉ là đi ngang qua, không ngờ giữa chừng ăn bữa cơm cũng xảy ra chút chuyện.

Lần đó lại là một cục trưởng mới nhậm chức gặp xui xẻo, nhậm chức chưa được mấy tháng, cuối cùng phải ảo não lui về.

Ông ta đắc tội với công tử Ngô Chí Quốc, còn có Thường Phong ở đó, hơn nữa bản thân ông ta cũng có sai lầm không nhỏ, dám tùy ý lấy súng ra, cuối cùng đến từ đâu lại quay về đó.

Ông ta còn khá may mắn, chỉ là mất chức quan, mũ quan không mất, quay lại cục thành phố bị ghẻ lạnh.

Nói đến hai chuyện này, Trương Dương cũng rất cảm thán, cục công an huyện Liệt Sơn không biết có phải có mâu thuẫn với hắn không, hai lần tới, hai lần đều xảy ra chuyện.

Đoạn đường này Trương Dương đã đi qua hai lần, cũng coi như quen thuộc. Buổi sáng xuất phát, chưa tới giữa trưa đã tới.

Lái xe, Trương Dương trực tiếp vào nhà Mễ Tuyết, Mercedes, cả Hummer, những xe sang trọng như vậy rất hiếm gặp ở huyện thành nhỏ bé này. Những nơi họ đi qua, mọi người đều nhìn chằm chú.

Rất nhiều người cũng đều suy đoán, đây là người nào phát tài ở bên ngoài, hãnh diện quay về, hoặc người nhà giàu sang của nhà nào về thăm người thân.

Vẫn là ngôi nhà đó, cửa rộng có thể đỗ xe vừa. Vừa đỗ xe xong, Mễ Tuyết vội vàng xuống xe.

- Mẹ, mẹ.

Mễ Tuyết gọi to, nhanh nhẹn chạy tới cửa, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, xuống xe mở cốp xe phía sau.

Trong cốp xe phía sau có rất nhiều quà mua ở Trường Kinh, lần này đặc biệt tới thăm cha vợ, đương nhiên không thể đi tay không, ngoài những món quà quý, còn có một thùng hầu nhi tửu.

Đây cũng không phải là chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh. Trương Khắc Cần là bởi vì có những chỗ khác cần dùng, nên hắn tặng hơn một chút, Mễ Chí Quốc thì chỉ một thùng là đủ.

- Chị, chị về rồi?

Mễ An mở cửa, cậu bé dường như cao thêm một chút, chỉ có điều vẫn gầy ốm như vậy, đứng đó vui vẻ gọi to.

Ngô Phượng Lan đi từ phía sau tới, trên mặt cũng tươi cười, con gái về là chuyện đáng mừng.

- Trương Dương cũng tới rồi, mau vào trong ngồi đi.

Nhìn thấy Trương Dương, Ngô Phượng Lan lập tức sửng sốt, nhiệt tình mời, vừa nhiệt tình lại vừa cung kính.

Không khác dược, thân phận của gia đình Trương Dương rất đáng nể, vậy nên sau khi về Mễ Chí Quốc còn vui vẻ rất lâu, không dám tin đây là sự thật.

Mỗi lần tin tức của Trương Khắc Cần từ tỉnh truyền tới, ông đều chú ý hơn một chút, sau đó cười hả hả.

Không phải ông quá thực tế, mà là vì, đây là chuyện lúc trước ông không hề nghĩ tới, cho dù ông nằm mơ, cũng không mơ thấy mình lại trở thành thông gia với Bí thư tỉnh ủy.

Vì thế, ông còn cố ý dặn dò Ngô Phượng Lan, sau này phải tốt với Trương Dương một chút. Ông quên rằng, ban đầu người không tốt với Trương Dương là ông, khi đó trong lòng ông muốn kết thông gia với người khác, nhiều lần thái độ với Trương Dương.

- Chào cô, cô đợi đã, cháu lấy đồ xuống.

Trương Dương cười gật gật đầu, hắn cũng không vì thân phận của mình mà có bất kì thay đổi nào, vẫn như trước.

- Chị, đây là cái gì?

Lúc này Long Phong và Truy Phong đã xuống xe, trên lưng Truy Phong còn có Tia Chớp và Vô Ảnh. Mễ An nhìn Truy Phong đầy kinh ngạc.

- Đây, đây là bạn của Trương Dương, nó tên là Truy Phong.

Mễ Tuyết hơi do dự, cuối cùng khẽ nói. Cô không biết thân phận linh thú của Truy Phong, nhưng cô biết, Truy Phong đối với Trương Dương không phải sủng vật bình thường. Trương Dương cũng chưa từng đối đãi với nó như với con vật.

Truy Phong giống Tia Chớp, thân phận của Tia Chớp, Mễ Tuyết biết rõ ràng.

- Truy Phong? Truy Phong thật đẹp, anh rể tìm đâu ra người bạn này vậy?

Mễ An trừng mắt to, vô cùng hâm mộ nói, Truy Phong rất hài lòng thở phì, gật đầu với Mễ An.

Lúc người khác nhìn thấy nó, đều nói đây là ngựa của Trương Dương, còn có người muốn cưỡi thử. Đúng nó là ngựa, nhưng cũng không phải ngựa bình thường, những người này muốn cưỡi nó ư, đúng là nằm mơ.

Lúc đầu ngay cả Trương Dương mở miệng, bảo cho Long Thành cưỡi nó một đoạn cũng không được, càng không cần nói những người khác.

Mễ An vẫn còn trẻ con, cậu không nghĩ nhiều như vậy, không ngạc nhiên khi Trương Dương có bạn như vậy, cho nên cậu thốt ra lời này, liền khiến Truy Phong có thiện cảm.

- Chị cũng không rõ, đừng đứng đây nữa, giúp anh Trương Dương cất đồ đi.

Mễ Tuyết lắc đầu, thúc giục em.

Kỳ thật không có đồ gì mà mang. Trương Dương và Long Phong đã chuyển tất cả đồ trên xe xuống, Ngô Phượng Lan còn đứng bên cạnh nói những lời khách sáo.

Về đến nhà, Ngô Phượng Lan lập tức gọi điện cho Mễ Chí Quốc.

Mễ Chí Quốc còn đang làm việc, nghe nói Trương Dương tới nhà liền lập tức về, thái độ lần của ông đối với Trương Dương lần này hoàn toàn khác.

Ông có vẻ còn khách sáo hơn cả Ngô Phượng Lan. Buổi trưa đích thân ra ngoài gọi đồ ăn, còn lấy ra hai chai rượu ngon mọi khi vẫn cất, mở ra mời Trương Dương và Long Phong cùng uống.

Bộ dạng này của ông, thật ra khiến Trương Dương hơi mất tự nhiên.

- Anh

Đang ăn, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người chạy từ bên ngoài vào, Mễ Chí Quốc đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn người này.

Người bên ngoài đã đi vào phòng khách, kiểu nhà cũ này, từ cửa vào có thể nhìn thấy tất cả phòng khách, đặc biệt lúc này là mùa đông, Mễ gia lại không dùng rèm gì cả.

Người đi vào là Mễ Chí Thành, em trai ruột của Mễ Chí Quốc, chuyện lần trước của Mễ Tuyết và Dư Dũng, cũng là ông ấy toàn lực vun vào.

Ông ta cũng không ngờ, Dư Dũng sẽ kích động dùng vũ lực đối phó với Trương Dương, càng không ngờ Trương Dương mặc dù trẻ, nhưng cũng rất tàn bạo, làm ầm chuyện lên, khiến cha con Dư Dũng đều xui xẻo.

Cha Dư Dũng, Dư Văn Vũ bị cách chức điều đi nơi khác, ông ta mơi cảm thấy sợ, vội tránh đi một thời gian.

Ông ta sợ Dư gia sẽ giận chó đánh mèo mình, trả thù mình, chuyện này bất kể thế nào cũng là do Mễ gia dựng lên, Mễ Chí Quốc thân là phó chủ tịch huyện, không làm gì được ông ta, còn mình là thương nhân, lại còn là thương nhân dựa vào Dư gia, đối phó với mình thật quá đơn giản.

Trốn một hồi, thấy không sao, Mễ Chí Thành mới dám quay về.

Đã không có cái cây to Dư gia nữa, lại thêm lúc ông ta bỏ đi việc kinh doanh đã bị người ta chiếm đoạt rất nhiều, sau khi về việc kinh doanh càng khó khăn, không dễ kiếm tiền như trước.

Không chỉ như vậy, ông ta còn có vài khoản tiền kinh doanh phải bồi thường.

Miệng ăn núi lở, cộng thêm tiền bối thương kinh doanh, của cải trong nhà ông ta hao tốn đi rất nhiều. Không có cách gì lại phải tìm đến nhà anh trai, hy vọng dựa vào quan hệ của anh để giúp mình đi ra làm quan.

Dù nói như nào, anh trai ông ta cũng là ủy viên thường vụ huyện ủy, chỉ cần nói đỡ ông ta vài câu, là có thể hoàn toàn cứu sống ông ta.

- Sao chú lại tới đây?

Nhìn thấy Mễ Chí Thành, Mễ Chí Quốc sắc mặt khó coi, lần trước chính bởi vì ông ta, nên mới suýt chút nữa mất đi đứa con rể Trương Dương này.

Bây giờ nghĩ lại, Dư Dũng thật không thể nào so với Trương Dương, thua kém quá xa.

- Anh, sao cậu ta lại ở đây?

Mễ Chí Thành không trả lời anh, ngược lại giật mình nhìn Trương Dương và Long Phong.

Ông ta còn nhớ rất rõ về Trương Dương, chuyện lần trước dù sao cũng là người này gây nên, chỉ có điều không ngờ Trương Dương ở đây, hơn nữa nhìn có vẻ rất hòa hợp với Mễ Chí Quốc.

Lời của Mễ Chí Thành khiến Mễ Chí Quốc sắc mặt lập tức trùng xuống, lạnh lùng nói:

- Trương Dương là bạn trai của Mễ Tuyết, chúng nó vừa về nhà, chú đến làm gì?

Ông lại hỏi câu hỏi lúc trước, biểu hiện có vẻ không hào hứng lắm.

Trương Dương là con rể mà ông mơ cũng không dám mơ tới. Lúc này em trai không có con mắt nhìn lại hỏi vì sao hắn ở đây, giọng điệu của Mễ Chí Quốc niềm nở mới gọi là lạ.

- Anh, sao lại cho chúng nó qua lại? Chẳng lẽ anh đã quên, Dư gia là do cậu ta làm hại, Dư gia sớm muộn cũng sẽ trả thù cậu ta.

Mễ Chí Thành trợn tròn mắt, lúc đó ông ta chạy trốn quá vội, nhiều chuyện về sau đều không hay biết gì.

Còn nữa, ông ta từng tự mình điều tra bối cảnh của Trương Dương, trong lòng nhận định đây chỉ là một sinh viên bình thường, nên khinh thường Trương Dương. Bây giờ nhìn thấy Trương Dương được coi là thượng khách trong nhà anh mình, còn người em như mình đến thì chẳng hào hứng gì, khiến trong lòng ông ta có chút chua xót, không kìm nổi mới hỏi như vậy.

- Khốn kiếp, nói cái gì đấy, Dư gia đó là bị phạt đúng tội.

Mễ Chí Quốc đột nhiên khiển trách, nếu không phải Trương Dương ở đây, ông hận không thể tát cho em một cái.

Khó khăn lắm mới cải thiện được quan hệ, còn lôi chuyện cũ ra, đây chẳng phải khiến ông ta rất xấu hổ sao.

/1041

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status