Rõ ràng đầu ta thiệt đau ! Đầu của ta a …
Dường như trong đầu ta có một đống người đang khiêu vũ điệu múa Ấn Độ siêu ồn ào , toàn bộ đầu óc cùng thần kinh tuyến phối đều cảm thấy tê tê dại dại , đầu đau đến mức đóng băng luôn suy nghĩ .
Không đợi ta hoàn toàn mở mắt, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp mềm mại mang theo mùi hương nhài , rất thơm, nhưng nhượng ta cả người không được tự nhiên —— phụ hoàng vẫn là thỏa mái nhất a !
“Công tử , uống xong chén trà giã rượu này , đầu sẽ bớt đau nha . ”
Uống xong chén trà đắng nghét khó chịu , đầu óc quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, ta thoải mái mà hít một ngụm lớn khí “Ta ngủ đã bao lâu?”
“Công tử ngủ từ lúc say rượu tối qua đến giờ mới tỉnh .” Như Ý giao chén trà ta mới uống cho nha hoàn xong , sau đó nhìn ta cười, cười rất cổ quái, má lại còn hơi hồng hồng .
Ta cảm thấy kỳ quái, đỏ mặt cái gì a? Chuyện ngày hôm quá nhớ không rõ ràng lắm , chỉ nhớ rõ dường như ta đối phụ hoàng nói ra rất nhiều yêu cầu ấu trĩ, phụ hoàng cũng đáp ứng toàn bộ rồi, bất quá có gì đáng cười nha … Ta cũng đâu có đến nỗi toàn thân nóng rực mà cuồng hôn môi phụ hoàng đâu a (—__—) nha , thế sao lại có cái bộ dáng như thế … nom như là đang xấu hổ thay cho ta vậy á ?
“Ta ngày hôm qua có làm chuyện gì kì quái à ?” Ta hiếu kỳ hỏi.
“Không có.” Như Ý lắc đầu. Nhưng hai má vẫn đỏ .
…
Quyết định không xoay quanh vấn đề này nữa, không muốn nói đều sẽ không nói, công phu bảo mật tuyệt đối rất hảo nha , vì thế ta nói sang chuyện khác.”Hiện tại là lúc nào rồi ?”
Ngoài cửa sổ rất sáng, ta nhìn không ra là buổi sáng hay buổi chiều.
Như Ý giúp ta đứng lên, một bên cho ta mặc quần áo , vừa nói: “Bây giờ đã quá ngọ, gia phân phó quá, công tử nếu tỉnh phải đi ngự hoa viên gặp hắn.”
“Ngự hoa viên?” Ta trợn mắt , ta ngay cả ở phương hướng đều phân không rõ, thế nào đi tìm a, “Ta không biết đường .”
“Nô tỳ sẽ dẫn người đi .” Như Ý lại bắt đầu che miệng cười.
Tuy rằng động tác này có vài phần kiều mị, nhưng trong lòng ta cái nụ cười đó không có được tự nhiên nha
Rửa mặt hoàn, Như Ý giúp ta chải sơ tóc , sau đó nắm tay ta mang theo hai người tiểu thái giám đến ngự hoa viên .
“Như Ý …”
“Công tử có gì phân phó sao ?”
“Phụ hoàng… Là một người ở ngự hoa viên sao ?”
“Điều không phải, buổi trưa ngày hôm nay hoàng hậu mang theo mấy người phi tử được sủng ái ở ngự hoa viên đón gió .”
“Đón gió? Ngày hôm qua điều không phải đã…”
“Ngày hôm qua đó là các đại thần cùng hoàng thượng đón gió ni, ngày hôm nay là hoàng hậu cùng phi tử .”
…
Cảm giác chắc ngày mai còn có nhóm công công đón gió, nhóm hoàng tử đón gió, mỗi một chức vị lại mở một lần đón gió , lần lượt địa vị từng bước từng bước chậm rãi làm tiếp, sợ là mùa tuyết tan sang năm cũng chẳng hết , Vòng tuần hoàn này chắc mãi mãi không xong được .
Buồn chán!
Ta ngáp ngáp , theo Như Ý đi mà cũng không thèm nhắc lại .
Đi sang đông một chút lại qua tây một chút , vòng lên vòng xuống , đến khi ta tưởng ta mất sạch kiên trì , mới thấy một vườn hoa thiệt lớn , tiểu kiều lưu thủy , mộc lâu ngọc đình, cảnh trí thật ra rất giống 1 công viên nha .
Như Ý dẫn ta hướng liên trì đi đến
Giữa hồ sen có một cái đình , lụa mỏng phiêu bay , theo gió cuốn đi phất phới . Cách một đoạn hành lang , trên đình có một người cao lớn đang ngồi ở vị trí cao nhất , người mặc lai ti trúc thanh đang đạn tranh , một nữ tử đang khỏi vũ , tay áo phấn hồng cầm một bông sen lớn , tay còn lại cầm một lá sen cùng nụ hoa sen, tiên hạ phàm cũng không hơn hình ảnh này là bao nha
Gần đến , tiếng cười phụ hoàng liền thập phần rõ ràng, còn có thanh âm mềm mại của nữ tử hỗn loạn xen vào, còn có… thanh âm tiểu hài tử ?
“Phụ hoàng…” Thật nhiều người , không nghĩ một cái đình tưởng như nho nho lại lớn như vậy , trong đình có duy nhất một cái bàn tròn lớn , giống như mấy cái bàn tròn để trong khách sạn vậy , bao quanh ngồi tới gần hai mươi người —— còn không khoảng năm tiểu hài tử.
Người trong bàn vốn đang cười cười nói nói , thậm chí còn có một nữ nhân gắp khối khối thịt âu yếm định gắp tới bát phụ hoàng , nhưng khi ta gọi một tiếng “Phụ hoàng” xong , không biết có phải nàng ta xấu hổ hay không mà lại dừng tay ở khoảng không , không biết làm sao .
…
Tất cả mọi người đều dừng lại …
Nhìn, nhìn! Đều lấy cái ánh mắt căm ghét đó mà nhìn ta a, muốn hận ta cũng không cần rõ ràng như thế có được hay không , ngoại trừ phụ hoàng, các ngươi có tức giận cũng chẳng ảnh hưởng đến ta a! Thực sự đó nha .
Tức giận có đúng hay không? Không muốn gặp ta có đúng không ? Xa lánh ta có đúng hay không! Hanh! Ta là một tiểu hài tử đáng yêu môi hồng hồng , coi như ta hi sinh chút nhan sắc để các ngươi nhìn cho mở rộng tầm mắt a !
[ Khứ : Tự kì =.=” ]
“Phụ hoàng…” Ta gọi một tiếng, bất quá thanh âm lần này cao vút lên , thuận tiện chỉnh lại bộ dáng . giả trang lạnh lùng không phải sở trường của ta , nhưng giả đáng yêu ngốc nghếch thì ta không thua ai .
“Tiếu nhi, mau tới đây.” Phụ hoàng đối ta cười cười, ngoắc ta đến bên này . Mấy nữ nhân phảng phất như muốn xông vào xâu xé ta ấy .
Muốn sao ? Còn lâu ta cho các ngươi toại ý .
“Phụ hoàng…” Ta nhìn phụ hoàng rồi gọi nhỏ một tiếng , bước đi một bước rất nhỏ , nhìn nhìn lại mấy nữ nhân này, càng làm cước bộ ta rụt trở lại. Lông mày thoáng nhíu lại , ngón tay cầm vạt áo mân mê , sau đó cắn môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn xuống .
“Tiếu nhi…” Phụ hoàng tự mình đứng lên ôm lấy ta trở lại chỗ ngồi, con mắt hời hợt quét qua đám nữ nhân kia , bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng nhỏ của ta , lại hỏi “Làm sao vậy? Khó chịu sao ?”
Ta cầm lấy tay áo phụ hoàng , ghé vào trong ngực phụ hoàng, đỏ mặt liếc hết mấy nữ nhân ở đây , đến bên tai phụ hoàng gắng nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng… Các nàng có phải là không thích Tiếu nhi hay không ?” Ta tin tưởng nếu không phải lỗ tai có vấn đề , thì toàn bộ người ở đây đều nghe được a .
“Sao có thể , ” phụ hoàng cười rất ôn nhu, thanh âm cũng rất ôn nhu, “Tiếu nhi khả ái như thế , các nàng sao không thích ni, chúng ái phi… Các ngươi nói , có đúng hay không a?”
“Ách… Đúng vậy, đúng vậy, đại hoàng tử khả ái như thế, chúng ta sao lại không thích ni.” Hoàng hậu vẫn như trước mặt đỏ vì tức , chưa hoàn toàn trở lại bình tĩnh , nhưng một nữ nhân bên người nàng đã mở miệng trước rồi
“Tiếu nhi nhìn đi , các nàng không có không thích ngươi, đúng không.” Phụ hoàng mỉm cười, “Ngươi là hài tử phụ hoàng yêu thương nhất , các nàng sao dám không thích ngươi , hoàng hậu, ngươi nói phải không ? .”
“Dạ … Đại hoàng tử khả ái như thế, nô tì đương nhiên thích.” Hoàng hậu dịu ngoan trả lời, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc , “Tiếu nhi, ngươi năm nay bao nhiêu …”
“Oa, khối thịt thật lớn nga!” Ta kinh hô cắt đứt lời nói của hoàng hậu, một người có công phu trong ngoài bất đồng như thế , rất khó đối phó nha ! Nhìn cũng không nhìn , mặc cho thanh âm hoàng hậu càng ngày càng cao lên , cầm lấy chiếc đũa chiếc đũa trước sự khinh bỉ của mọi người , sau đó rất hài lòng địa phóng tới trong bát của phụ hoàng , “Cái này lớn nhất nha , tất nhiên phải cấp cho phụ hoàng!”
“Ha ha ha… Tiếu nhi của phụ hoàng thật tốt !” Phụ hoàng xoa đầu ta , tiếng cười thoải mái truyền thật xa .
Các nữ nhân đối diện lại bắt đầu biểu diễn màn căm hận , ta ôm phụ hoàng cười , vẻ mặt rất là ngây thơ.
Khí trời ngày hôm nay, thật tốt!
Dường như trong đầu ta có một đống người đang khiêu vũ điệu múa Ấn Độ siêu ồn ào , toàn bộ đầu óc cùng thần kinh tuyến phối đều cảm thấy tê tê dại dại , đầu đau đến mức đóng băng luôn suy nghĩ .
Không đợi ta hoàn toàn mở mắt, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp mềm mại mang theo mùi hương nhài , rất thơm, nhưng nhượng ta cả người không được tự nhiên —— phụ hoàng vẫn là thỏa mái nhất a !
“Công tử , uống xong chén trà giã rượu này , đầu sẽ bớt đau nha . ”
Uống xong chén trà đắng nghét khó chịu , đầu óc quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, ta thoải mái mà hít một ngụm lớn khí “Ta ngủ đã bao lâu?”
“Công tử ngủ từ lúc say rượu tối qua đến giờ mới tỉnh .” Như Ý giao chén trà ta mới uống cho nha hoàn xong , sau đó nhìn ta cười, cười rất cổ quái, má lại còn hơi hồng hồng .
Ta cảm thấy kỳ quái, đỏ mặt cái gì a? Chuyện ngày hôm quá nhớ không rõ ràng lắm , chỉ nhớ rõ dường như ta đối phụ hoàng nói ra rất nhiều yêu cầu ấu trĩ, phụ hoàng cũng đáp ứng toàn bộ rồi, bất quá có gì đáng cười nha … Ta cũng đâu có đến nỗi toàn thân nóng rực mà cuồng hôn môi phụ hoàng đâu a (—__—) nha , thế sao lại có cái bộ dáng như thế … nom như là đang xấu hổ thay cho ta vậy á ?
“Ta ngày hôm qua có làm chuyện gì kì quái à ?” Ta hiếu kỳ hỏi.
“Không có.” Như Ý lắc đầu. Nhưng hai má vẫn đỏ .
…
Quyết định không xoay quanh vấn đề này nữa, không muốn nói đều sẽ không nói, công phu bảo mật tuyệt đối rất hảo nha , vì thế ta nói sang chuyện khác.”Hiện tại là lúc nào rồi ?”
Ngoài cửa sổ rất sáng, ta nhìn không ra là buổi sáng hay buổi chiều.
Như Ý giúp ta đứng lên, một bên cho ta mặc quần áo , vừa nói: “Bây giờ đã quá ngọ, gia phân phó quá, công tử nếu tỉnh phải đi ngự hoa viên gặp hắn.”
“Ngự hoa viên?” Ta trợn mắt , ta ngay cả ở phương hướng đều phân không rõ, thế nào đi tìm a, “Ta không biết đường .”
“Nô tỳ sẽ dẫn người đi .” Như Ý lại bắt đầu che miệng cười.
Tuy rằng động tác này có vài phần kiều mị, nhưng trong lòng ta cái nụ cười đó không có được tự nhiên nha
Rửa mặt hoàn, Như Ý giúp ta chải sơ tóc , sau đó nắm tay ta mang theo hai người tiểu thái giám đến ngự hoa viên .
“Như Ý …”
“Công tử có gì phân phó sao ?”
“Phụ hoàng… Là một người ở ngự hoa viên sao ?”
“Điều không phải, buổi trưa ngày hôm nay hoàng hậu mang theo mấy người phi tử được sủng ái ở ngự hoa viên đón gió .”
“Đón gió? Ngày hôm qua điều không phải đã…”
“Ngày hôm qua đó là các đại thần cùng hoàng thượng đón gió ni, ngày hôm nay là hoàng hậu cùng phi tử .”
…
Cảm giác chắc ngày mai còn có nhóm công công đón gió, nhóm hoàng tử đón gió, mỗi một chức vị lại mở một lần đón gió , lần lượt địa vị từng bước từng bước chậm rãi làm tiếp, sợ là mùa tuyết tan sang năm cũng chẳng hết , Vòng tuần hoàn này chắc mãi mãi không xong được .
Buồn chán!
Ta ngáp ngáp , theo Như Ý đi mà cũng không thèm nhắc lại .
Đi sang đông một chút lại qua tây một chút , vòng lên vòng xuống , đến khi ta tưởng ta mất sạch kiên trì , mới thấy một vườn hoa thiệt lớn , tiểu kiều lưu thủy , mộc lâu ngọc đình, cảnh trí thật ra rất giống 1 công viên nha .
Như Ý dẫn ta hướng liên trì đi đến
Giữa hồ sen có một cái đình , lụa mỏng phiêu bay , theo gió cuốn đi phất phới . Cách một đoạn hành lang , trên đình có một người cao lớn đang ngồi ở vị trí cao nhất , người mặc lai ti trúc thanh đang đạn tranh , một nữ tử đang khỏi vũ , tay áo phấn hồng cầm một bông sen lớn , tay còn lại cầm một lá sen cùng nụ hoa sen, tiên hạ phàm cũng không hơn hình ảnh này là bao nha
Gần đến , tiếng cười phụ hoàng liền thập phần rõ ràng, còn có thanh âm mềm mại của nữ tử hỗn loạn xen vào, còn có… thanh âm tiểu hài tử ?
“Phụ hoàng…” Thật nhiều người , không nghĩ một cái đình tưởng như nho nho lại lớn như vậy , trong đình có duy nhất một cái bàn tròn lớn , giống như mấy cái bàn tròn để trong khách sạn vậy , bao quanh ngồi tới gần hai mươi người —— còn không khoảng năm tiểu hài tử.
Người trong bàn vốn đang cười cười nói nói , thậm chí còn có một nữ nhân gắp khối khối thịt âu yếm định gắp tới bát phụ hoàng , nhưng khi ta gọi một tiếng “Phụ hoàng” xong , không biết có phải nàng ta xấu hổ hay không mà lại dừng tay ở khoảng không , không biết làm sao .
…
Tất cả mọi người đều dừng lại …
Nhìn, nhìn! Đều lấy cái ánh mắt căm ghét đó mà nhìn ta a, muốn hận ta cũng không cần rõ ràng như thế có được hay không , ngoại trừ phụ hoàng, các ngươi có tức giận cũng chẳng ảnh hưởng đến ta a! Thực sự đó nha .
Tức giận có đúng hay không? Không muốn gặp ta có đúng không ? Xa lánh ta có đúng hay không! Hanh! Ta là một tiểu hài tử đáng yêu môi hồng hồng , coi như ta hi sinh chút nhan sắc để các ngươi nhìn cho mở rộng tầm mắt a !
[ Khứ : Tự kì =.=” ]
“Phụ hoàng…” Ta gọi một tiếng, bất quá thanh âm lần này cao vút lên , thuận tiện chỉnh lại bộ dáng . giả trang lạnh lùng không phải sở trường của ta , nhưng giả đáng yêu ngốc nghếch thì ta không thua ai .
“Tiếu nhi, mau tới đây.” Phụ hoàng đối ta cười cười, ngoắc ta đến bên này . Mấy nữ nhân phảng phất như muốn xông vào xâu xé ta ấy .
Muốn sao ? Còn lâu ta cho các ngươi toại ý .
“Phụ hoàng…” Ta nhìn phụ hoàng rồi gọi nhỏ một tiếng , bước đi một bước rất nhỏ , nhìn nhìn lại mấy nữ nhân này, càng làm cước bộ ta rụt trở lại. Lông mày thoáng nhíu lại , ngón tay cầm vạt áo mân mê , sau đó cắn môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn xuống .
“Tiếu nhi…” Phụ hoàng tự mình đứng lên ôm lấy ta trở lại chỗ ngồi, con mắt hời hợt quét qua đám nữ nhân kia , bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng nhỏ của ta , lại hỏi “Làm sao vậy? Khó chịu sao ?”
Ta cầm lấy tay áo phụ hoàng , ghé vào trong ngực phụ hoàng, đỏ mặt liếc hết mấy nữ nhân ở đây , đến bên tai phụ hoàng gắng nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng… Các nàng có phải là không thích Tiếu nhi hay không ?” Ta tin tưởng nếu không phải lỗ tai có vấn đề , thì toàn bộ người ở đây đều nghe được a .
“Sao có thể , ” phụ hoàng cười rất ôn nhu, thanh âm cũng rất ôn nhu, “Tiếu nhi khả ái như thế , các nàng sao không thích ni, chúng ái phi… Các ngươi nói , có đúng hay không a?”
“Ách… Đúng vậy, đúng vậy, đại hoàng tử khả ái như thế, chúng ta sao lại không thích ni.” Hoàng hậu vẫn như trước mặt đỏ vì tức , chưa hoàn toàn trở lại bình tĩnh , nhưng một nữ nhân bên người nàng đã mở miệng trước rồi
“Tiếu nhi nhìn đi , các nàng không có không thích ngươi, đúng không.” Phụ hoàng mỉm cười, “Ngươi là hài tử phụ hoàng yêu thương nhất , các nàng sao dám không thích ngươi , hoàng hậu, ngươi nói phải không ? .”
“Dạ … Đại hoàng tử khả ái như thế, nô tì đương nhiên thích.” Hoàng hậu dịu ngoan trả lời, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc , “Tiếu nhi, ngươi năm nay bao nhiêu …”
“Oa, khối thịt thật lớn nga!” Ta kinh hô cắt đứt lời nói của hoàng hậu, một người có công phu trong ngoài bất đồng như thế , rất khó đối phó nha ! Nhìn cũng không nhìn , mặc cho thanh âm hoàng hậu càng ngày càng cao lên , cầm lấy chiếc đũa chiếc đũa trước sự khinh bỉ của mọi người , sau đó rất hài lòng địa phóng tới trong bát của phụ hoàng , “Cái này lớn nhất nha , tất nhiên phải cấp cho phụ hoàng!”
“Ha ha ha… Tiếu nhi của phụ hoàng thật tốt !” Phụ hoàng xoa đầu ta , tiếng cười thoải mái truyền thật xa .
Các nữ nhân đối diện lại bắt đầu biểu diễn màn căm hận , ta ôm phụ hoàng cười , vẻ mặt rất là ngây thơ.
Khí trời ngày hôm nay, thật tốt!
/28
|