Tháng năm cứ lặng lẽ trôi, chuyện Hoàng đế sử dụng thuốc phiện cũng đã bị hậu cung biết. Người trong cung còn lại không nhiều, ai nấy trong lòng đều hận Tứ Xuân. Hận vì Tứ Xuân làm hại sức khoẻ Hoàng đế, nhưng có lẽ hận vì bản thân không được ân sủng thì đúng hơn.
Nhiệt Hà vào hạ vẫn mát mẻ hơn so với Tử Cấm Thành. Từng áng cây ngọn cỏ nơi đây cứ như chẳng lúc nào đối thay, hoa tươi luôn nở rộ trong vườn, liều xanh mướt, dòng nước êm đềm trôi. Tháng năm như dòng nước trôi qua chắng chờ đợi một ai. Lan Nhi cùng Như Uyễn ở lại cung Hoàng hậu trò chuyện. Lan Nhi ngồi trên ghế, nhặt lấy một mẫu mứt mơ khô. Nàng từ tốn cho vào miệng, vị chua thanh hòà vào cùng với vị ngọt như lan ra khắp vòm miệng. Hoàng hậu liếc nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm trọng bảo: "Quý phi còn có tâm trạng ăn uống sao? Cô biết Vạn Tuế gia đã dùng thứ đó bao lâu rồi hay không"
Lan Nhi đặt mẫu mứt mơ vẫn còn ăn dở lên dĩa, thở dài một hơi, đáp: "Vậy Hoàng hậu nương nương, muốn thiếp phải làm thế nào đây. Đêm nào thiếp cũng đến Yên Ba Trí Sảng điện xin Vạn Tuế gia đừng dùng thứ thuốc đó nữa. Nhưng chủ tử nương nương à, Vạn Tuế gia là ai chứ, thiếp có nói gì người cũng chẳng chịu nghe, thiếp biết phải làm sao cơ chứ"
Hoàng hậu "hừ" một tiếng, nàng ta vuốt vuốt ngực. Như Uyển liếc nhìn quanh, cười bồi, nói: "Hai tỷ đừng như vậy, chỉ cần họ làm chuyện này vượt mức kiểm soát, chúng ta có thế lập tức triệt hạ"
Lan Nhi đưa tay nghịch đóa hoa ngâu bằng ngọc bên thái dương, chậm rãi nói: "Uyển Nhi nói phải, nhưng nếu cứ kéo dài chỉ e là hại đến long thể"
Hoàng hậu khẽ gật đầu, nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải tự tạo ra sự "vượt mức" này sao"
Lan Nhi và Như Uyến nhất thời có chút sợ hãi, bốn mắt nhìn Hoàng hậu. Nàng ta cũng biết bản thân quá lời, liền không nói nữa.
Tiếng cửa mở ra, tất cả theo quán tính nhìn ra cửa. Là Kỳ tần và Hâm Thường tại đến. Hai người họ hậm hực bước vào, vừa đến liền vội thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc, Quý phi nương nương cát tường"
Hoàng hậu xua tay ra hiệu họ đứng dậy, cung nữ liền mang ghế đến. Cung Hoàng hậu trước nay chưa hề nhộn nhịp đến thế. Kỳ Tần đấy tay Hâm Thường tại, nàng ta liền hiểu, giận dữ nói: "Hoàng hậu nương nương, Tứ Xuân ỷ sủng ái bắt nạt chúng thiếp"
Hoàng hậu nhìn Lan Nhi, bốn mắt chạm nhau, cả hai cùng lúc gật đầu. Hoàng hậu khẽ chau mài, đôi mài thanh thoát như khít lại gần nhau, nói: "Tứ Xuân làm gì các muội"
Hâm Thường tại giận dỗi, bĩu môi nói: "Hoàng hậu nương nương, họ bắt nạt thiếp đã đành, nhưng cả Kỳ tần tỷ tỷ họ cũng bắt nạt. Dù gì thì Kỳ tần tỷ tỷ cũng cao hơn họ một bậc, họ làm vậy còn ra tôn ti gì nữa chứ"
Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, hộ giáp khảm đá mắt mèo dài ba tấc lướt qua từng hoa tiết hồ điệp vờn hoa trên xiêm y. Nàng cụp mi như bất mãn, nói: "Đúng thật là quá đáng, Kỳ tần muội muội thân phận cao quý, đám kỹ nữ đó là gì chứ, được rồi bản cung sẽ giải quyết chuyện này cho muội"
Kỳ Tần và Hâm Thường tại liếc nhìn nhau, cả hai chợt mỉm cười. Kỳ tần đứng dậy cúi người, tạ ơn: "Đa tạ Quý phi nương nương che chở, sau này chúng thiếp nhất định sẽ đền đáp cho người"
Họ cùng ngồi lại trò chuyện ít lâu, một viên thái giám hớt hãi đẩy cửa xông vào. Kỳ tần giật mình, mắng: "Vô phép vô tắc, Hoàng hậu cung là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao"
Tiểu thái giám sợ hãi, co người lại, run rẫy thưa: "Kỳ tần nương nương tha tội, nô tài có chuyện cấp báo nên mới bỏ qua lễ nghĩa, xông thẳng vào ạ"
Hoàng hậu giữ nét đoan trang, lưng nàng ta thẳng tắp, tay tựa vào gối hoa, nhẹ bảo: "Chuyện gì ngươi cứ nói đi"
Tiểu thái giám cúi gầm mặt, co rút người như con rùa rụt cổ: "Hồi các nương nương... Vạn Tuế gia..."
Lan Nhi vừa nghe đến Hoàng đế, nhịp tim như không còn ổn định, vội cắt lời: "Vạn... Vạn Tuế gia làm sao!"
Tiểu thái giám nuốt vào một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Vừa rồi... Vạn Tuế gia cùng lúc triệu tập Tứ Xuân cùng hầu tẩm. Ngô Tổng quản thấy sự tình không ổn, liền cho nô tài đến đây thông báo cho Hoàng hậu nương nương"
Hoàng hậu giận tái cả mặt, tay đập mạnh xuống bàn. Mọi người ngồi đấy cũng có phần kinh ngạc. Trước nay
Hoàng hậu luôn điểm tĩnh, trang nhã, chưa bao giờ trông thấy nàng ta như thế cả. Lan Nhi đứng dậy, nhẹ khuyu gối, thưa: "Hoàng hậu nương nương, thời cơ đã điểm, không biết người có còn muốn giúp thiếp hay không"
Hoàng hậu im lặng không đáp, chỉ nhìn vào khoảng không vô tận.
Mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, nhưng bên trong Yên Ba Trí Sảng điện đã tối đen. Màn treo khép kín các cửa sổ, mùi khói thuốc nồng nặc như len lỏi qua từng góc gách của gian phòng. Hoàng đế nằm dài trên sạp, Lục Quý nhân ngồi cạnh tựa đầu vào vai trái hắn, Cát Quý nhân tay cầm tẩu thuốc bằng ngọc phỉ thuý nạm vàng, ngồi bên phải Hoàng đế. Hi Quý nhân và Khánh Quý nhân cũng vây quanh Hoàng đế. Họ người cầm tẩu, người rót rượu, người xoa bóp. Khung cảnh hết mực phóng túng, phàm tục.
Hoàng đế rít vào một hơi thuốc, làn khói trắng đục được đẩy ra từ miệng. Lục Quý nhân cũng rít một hơi. Đầu óc liền lâng lâng, mơ hồ. Hoàng đế cười như ngây dại, nói: "Các nàng đúng là tiên nữ mà, làm cho trẫm cứ nghĩ mình như Thiên Hoàng, tận hưởng thú vui hưởng lạc chốn tiên cảnh này"
Cát Quý nhân uốn người, ngã vào lòng Hoàng đế, nũng nịu nói: "Vạn Tuế gia, đời này của thiếp hạnh phúc nhất là được ở cạnh người"
Hoàng đế nhẹ vuốt lên cánh tay trắng muốt, thon thả của Cát Quý nhân, yếm đỏ rực thêu hoa mẫu đơn tím ở giữ, càng tô điểm thêm nét gợi cảm, ma mị. Khánh Quý nhân không chịu thua, đưa tấu thuốc đến miệng Hoàng đế, nhẹ nhàng hôn hắn.
Bầu không khí hết mực phong trần, phiếm nhã. "Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn được mở toang ra. Người vẫn chưa bước vào, tiếng đã vào trước: "Người đâu! Vào trong bắt giữ Tứ Xuân cho bản cung"
Một đám thị vệ xông thẳng vào điện, Lan Nhi vịn tay Đức Hải và Liên Anh chẩm chậm bước vào. Tứ Xuân bị thị vệ vây bắt, đè người xuống quỳ trước mặt Lan Nhi. Hoàng đế vẫn còn lâng lâng trong hơi say của thuốc nửa tỉnh nửa mê. Cát Quý nhân bị đề người, khó chịu chống cự: "Quý phi nương nương, dù người có được quyền quản lý hậu cung đi nữa, thì người vẫn không được quyền thẩm phấn hay bắt gian phi tần"
Lan Nhi từ từ nép người qua, Thải Châu phía sau, tay cầm khay gỗ bên trên là ấn ngọc phượng hoàng. Nàng nhoẻn môi cười, lớn tiếng nói: "Phượng ấn của Hoàng hậu ở đây, gặp Phượng ấn như thấy Hoàng hậu. Bản cung thay mặt Hoàng hậu thay trời hành đạo. Người đâu! Giải chúng đi"
Đám người Tứ Xuân bị bắt đi hết, Lan Nhi liền hốt hoảng chạy đến bên Hoàng đế: "Vạn Tuế gia! Vạn Tuế gia!
Người... người tỉnh lại đi"
Hoàng đế được dìu sang tẩm điện nghỉ ngơi. Lát sau, thái y cũng được triệu đến, chúng phi tần ngoài Tứ Xuân đều tụ họp đông đủ. Hoàng hậu đứng bên ngoài tẩm điện, lo lắng, liên tục đi qua đi lại trong điện. Lan Nhi và Như Uyển đứng cạnh nhau, cả hai không ai dám nói một lời, chỉ biết nắm chặt tay nhau. Tiếng lộc cộc của đáy bồn để từ ngoài vọng vào. Ngọc tần từ tốn bước vào điện, mọi ánh nhìn đều dồn về phía nàng ta. Ai cũng biết Tứ Xuân là người của Ngọc tần, chuyện xảy ra hôm nay nàng ta muốn tránh cũng tránh không được. Từng ánh mắt mang theo sự căm phần tột cùng. Hâm Thường tại nhịn không được tiến đến, mắng mỏ: "Cô còn dám đến đây, Vạn Tuế gia ra nông nổi này rồi. Cô còn tư cách để đứng ở đây sao"
Ngọc tần vẻ mặt vẫn thản nhiên, khoé miệng nhếch lên, điểm tĩnh bảo: "Vạn Tuế gia bị bệnh, được nhiên tôi cũng phải đến rồi chứ. Có gì mà tôi không thể đến"
Hâm Thường tại muốn nói tiếp, nhưng bị Lan Nhi ngăn lại. Nàng đến trước mặt Ngọc tần, nhẹ giọng đe dọa: "Nếu Vạn Tuế gia không có bất trắc gì, đừng trách bản cung không niệm tình tỷ muội với ngươi"
Cả gian phòng rơi vào tĩnh lặng, tiếng cửa tẩm điện mở ra..
Nhiệt Hà vào hạ vẫn mát mẻ hơn so với Tử Cấm Thành. Từng áng cây ngọn cỏ nơi đây cứ như chẳng lúc nào đối thay, hoa tươi luôn nở rộ trong vườn, liều xanh mướt, dòng nước êm đềm trôi. Tháng năm như dòng nước trôi qua chắng chờ đợi một ai. Lan Nhi cùng Như Uyễn ở lại cung Hoàng hậu trò chuyện. Lan Nhi ngồi trên ghế, nhặt lấy một mẫu mứt mơ khô. Nàng từ tốn cho vào miệng, vị chua thanh hòà vào cùng với vị ngọt như lan ra khắp vòm miệng. Hoàng hậu liếc nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm trọng bảo: "Quý phi còn có tâm trạng ăn uống sao? Cô biết Vạn Tuế gia đã dùng thứ đó bao lâu rồi hay không"
Lan Nhi đặt mẫu mứt mơ vẫn còn ăn dở lên dĩa, thở dài một hơi, đáp: "Vậy Hoàng hậu nương nương, muốn thiếp phải làm thế nào đây. Đêm nào thiếp cũng đến Yên Ba Trí Sảng điện xin Vạn Tuế gia đừng dùng thứ thuốc đó nữa. Nhưng chủ tử nương nương à, Vạn Tuế gia là ai chứ, thiếp có nói gì người cũng chẳng chịu nghe, thiếp biết phải làm sao cơ chứ"
Hoàng hậu "hừ" một tiếng, nàng ta vuốt vuốt ngực. Như Uyển liếc nhìn quanh, cười bồi, nói: "Hai tỷ đừng như vậy, chỉ cần họ làm chuyện này vượt mức kiểm soát, chúng ta có thế lập tức triệt hạ"
Lan Nhi đưa tay nghịch đóa hoa ngâu bằng ngọc bên thái dương, chậm rãi nói: "Uyển Nhi nói phải, nhưng nếu cứ kéo dài chỉ e là hại đến long thể"
Hoàng hậu khẽ gật đầu, nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải tự tạo ra sự "vượt mức" này sao"
Lan Nhi và Như Uyến nhất thời có chút sợ hãi, bốn mắt nhìn Hoàng hậu. Nàng ta cũng biết bản thân quá lời, liền không nói nữa.
Tiếng cửa mở ra, tất cả theo quán tính nhìn ra cửa. Là Kỳ tần và Hâm Thường tại đến. Hai người họ hậm hực bước vào, vừa đến liền vội thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc, Quý phi nương nương cát tường"
Hoàng hậu xua tay ra hiệu họ đứng dậy, cung nữ liền mang ghế đến. Cung Hoàng hậu trước nay chưa hề nhộn nhịp đến thế. Kỳ Tần đấy tay Hâm Thường tại, nàng ta liền hiểu, giận dữ nói: "Hoàng hậu nương nương, Tứ Xuân ỷ sủng ái bắt nạt chúng thiếp"
Hoàng hậu nhìn Lan Nhi, bốn mắt chạm nhau, cả hai cùng lúc gật đầu. Hoàng hậu khẽ chau mài, đôi mài thanh thoát như khít lại gần nhau, nói: "Tứ Xuân làm gì các muội"
Hâm Thường tại giận dỗi, bĩu môi nói: "Hoàng hậu nương nương, họ bắt nạt thiếp đã đành, nhưng cả Kỳ tần tỷ tỷ họ cũng bắt nạt. Dù gì thì Kỳ tần tỷ tỷ cũng cao hơn họ một bậc, họ làm vậy còn ra tôn ti gì nữa chứ"
Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, hộ giáp khảm đá mắt mèo dài ba tấc lướt qua từng hoa tiết hồ điệp vờn hoa trên xiêm y. Nàng cụp mi như bất mãn, nói: "Đúng thật là quá đáng, Kỳ tần muội muội thân phận cao quý, đám kỹ nữ đó là gì chứ, được rồi bản cung sẽ giải quyết chuyện này cho muội"
Kỳ Tần và Hâm Thường tại liếc nhìn nhau, cả hai chợt mỉm cười. Kỳ tần đứng dậy cúi người, tạ ơn: "Đa tạ Quý phi nương nương che chở, sau này chúng thiếp nhất định sẽ đền đáp cho người"
Họ cùng ngồi lại trò chuyện ít lâu, một viên thái giám hớt hãi đẩy cửa xông vào. Kỳ tần giật mình, mắng: "Vô phép vô tắc, Hoàng hậu cung là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao"
Tiểu thái giám sợ hãi, co người lại, run rẫy thưa: "Kỳ tần nương nương tha tội, nô tài có chuyện cấp báo nên mới bỏ qua lễ nghĩa, xông thẳng vào ạ"
Hoàng hậu giữ nét đoan trang, lưng nàng ta thẳng tắp, tay tựa vào gối hoa, nhẹ bảo: "Chuyện gì ngươi cứ nói đi"
Tiểu thái giám cúi gầm mặt, co rút người như con rùa rụt cổ: "Hồi các nương nương... Vạn Tuế gia..."
Lan Nhi vừa nghe đến Hoàng đế, nhịp tim như không còn ổn định, vội cắt lời: "Vạn... Vạn Tuế gia làm sao!"
Tiểu thái giám nuốt vào một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Vừa rồi... Vạn Tuế gia cùng lúc triệu tập Tứ Xuân cùng hầu tẩm. Ngô Tổng quản thấy sự tình không ổn, liền cho nô tài đến đây thông báo cho Hoàng hậu nương nương"
Hoàng hậu giận tái cả mặt, tay đập mạnh xuống bàn. Mọi người ngồi đấy cũng có phần kinh ngạc. Trước nay
Hoàng hậu luôn điểm tĩnh, trang nhã, chưa bao giờ trông thấy nàng ta như thế cả. Lan Nhi đứng dậy, nhẹ khuyu gối, thưa: "Hoàng hậu nương nương, thời cơ đã điểm, không biết người có còn muốn giúp thiếp hay không"
Hoàng hậu im lặng không đáp, chỉ nhìn vào khoảng không vô tận.
Mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, nhưng bên trong Yên Ba Trí Sảng điện đã tối đen. Màn treo khép kín các cửa sổ, mùi khói thuốc nồng nặc như len lỏi qua từng góc gách của gian phòng. Hoàng đế nằm dài trên sạp, Lục Quý nhân ngồi cạnh tựa đầu vào vai trái hắn, Cát Quý nhân tay cầm tẩu thuốc bằng ngọc phỉ thuý nạm vàng, ngồi bên phải Hoàng đế. Hi Quý nhân và Khánh Quý nhân cũng vây quanh Hoàng đế. Họ người cầm tẩu, người rót rượu, người xoa bóp. Khung cảnh hết mực phóng túng, phàm tục.
Hoàng đế rít vào một hơi thuốc, làn khói trắng đục được đẩy ra từ miệng. Lục Quý nhân cũng rít một hơi. Đầu óc liền lâng lâng, mơ hồ. Hoàng đế cười như ngây dại, nói: "Các nàng đúng là tiên nữ mà, làm cho trẫm cứ nghĩ mình như Thiên Hoàng, tận hưởng thú vui hưởng lạc chốn tiên cảnh này"
Cát Quý nhân uốn người, ngã vào lòng Hoàng đế, nũng nịu nói: "Vạn Tuế gia, đời này của thiếp hạnh phúc nhất là được ở cạnh người"
Hoàng đế nhẹ vuốt lên cánh tay trắng muốt, thon thả của Cát Quý nhân, yếm đỏ rực thêu hoa mẫu đơn tím ở giữ, càng tô điểm thêm nét gợi cảm, ma mị. Khánh Quý nhân không chịu thua, đưa tấu thuốc đến miệng Hoàng đế, nhẹ nhàng hôn hắn.
Bầu không khí hết mực phong trần, phiếm nhã. "Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn được mở toang ra. Người vẫn chưa bước vào, tiếng đã vào trước: "Người đâu! Vào trong bắt giữ Tứ Xuân cho bản cung"
Một đám thị vệ xông thẳng vào điện, Lan Nhi vịn tay Đức Hải và Liên Anh chẩm chậm bước vào. Tứ Xuân bị thị vệ vây bắt, đè người xuống quỳ trước mặt Lan Nhi. Hoàng đế vẫn còn lâng lâng trong hơi say của thuốc nửa tỉnh nửa mê. Cát Quý nhân bị đề người, khó chịu chống cự: "Quý phi nương nương, dù người có được quyền quản lý hậu cung đi nữa, thì người vẫn không được quyền thẩm phấn hay bắt gian phi tần"
Lan Nhi từ từ nép người qua, Thải Châu phía sau, tay cầm khay gỗ bên trên là ấn ngọc phượng hoàng. Nàng nhoẻn môi cười, lớn tiếng nói: "Phượng ấn của Hoàng hậu ở đây, gặp Phượng ấn như thấy Hoàng hậu. Bản cung thay mặt Hoàng hậu thay trời hành đạo. Người đâu! Giải chúng đi"
Đám người Tứ Xuân bị bắt đi hết, Lan Nhi liền hốt hoảng chạy đến bên Hoàng đế: "Vạn Tuế gia! Vạn Tuế gia!
Người... người tỉnh lại đi"
Hoàng đế được dìu sang tẩm điện nghỉ ngơi. Lát sau, thái y cũng được triệu đến, chúng phi tần ngoài Tứ Xuân đều tụ họp đông đủ. Hoàng hậu đứng bên ngoài tẩm điện, lo lắng, liên tục đi qua đi lại trong điện. Lan Nhi và Như Uyển đứng cạnh nhau, cả hai không ai dám nói một lời, chỉ biết nắm chặt tay nhau. Tiếng lộc cộc của đáy bồn để từ ngoài vọng vào. Ngọc tần từ tốn bước vào điện, mọi ánh nhìn đều dồn về phía nàng ta. Ai cũng biết Tứ Xuân là người của Ngọc tần, chuyện xảy ra hôm nay nàng ta muốn tránh cũng tránh không được. Từng ánh mắt mang theo sự căm phần tột cùng. Hâm Thường tại nhịn không được tiến đến, mắng mỏ: "Cô còn dám đến đây, Vạn Tuế gia ra nông nổi này rồi. Cô còn tư cách để đứng ở đây sao"
Ngọc tần vẻ mặt vẫn thản nhiên, khoé miệng nhếch lên, điểm tĩnh bảo: "Vạn Tuế gia bị bệnh, được nhiên tôi cũng phải đến rồi chứ. Có gì mà tôi không thể đến"
Hâm Thường tại muốn nói tiếp, nhưng bị Lan Nhi ngăn lại. Nàng đến trước mặt Ngọc tần, nhẹ giọng đe dọa: "Nếu Vạn Tuế gia không có bất trắc gì, đừng trách bản cung không niệm tình tỷ muội với ngươi"
Cả gian phòng rơi vào tĩnh lặng, tiếng cửa tẩm điện mở ra..
/96
|