Tháng 8, năm Hàm Phong thứ 11, Hoàng đế băng hà tại hành cung Nhiệt Hà. Trước khi mất ông để lại cho hai vị đích-thân mẫu của Tân đế hai con ấn. Lần lượt là Ngự Thưởng và Đồng Đạo đường cho đích mẫu Hoàng hậu Nữu Hổ Lộc thị và thân mẫu Ý Quý phi Diệp Hách Na Lạp thị.
Gió thu thổi qua mặt hồ lạnh lẽo, quốc tang được diễn ra ngay trong hành cung. Tiếng khóc ai oán như ngập trời.
Các phi tần và đại thần quỳ trước sân Yên Ba Trí Sảng điện. Đứng đầu hàng là Lan Nhi và Hoàng hậu.
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, từng mảng ký ức như chiếc lá đang từ từ rơi xuống nơi hồi tưởng trong đầu vậy.
Lan Nhi lòng như vỡ vụn, tiếng khóc bên tai càng làm cõi lòng nàng càng thêm đau đớn. Trước mắt là kim quan mạ vàng đầy uy nghiêm, quyền lực. Nhưng trong mắt Lan Nhi lúc này đó lại là nơi chôn vùi toàn bộ khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời của nàng.
Quỳ xuống mấy canh giờ cũng khiến hai đầu gối Lan Nhi đau nhói. Đêm trở về lại Thiên Địa Nhất Giai Xuân, nàng ngồi trên sạp, lặng nhìn mọi thứ xung quanh. Sự sa hoa lộng lẫy của hôm qua nay đã hóá thành những tấm màn trắng lạnh lẽo, y phục trắng xoá như tuyết trên người. Mọi thứ càng làm cõi lòng nàng đau khổ. Trong gian phòng như trống vắng, hiu quạnh, thanh âm như tiếng suối trong chảy ra từ khe đá: "Ngạch nương"
Lan Nhi như được kéo về từ những ký ức đau khổ, nàng dịu dàng nhìn Tải Thuần. Cậu bé như con sóc chạy đến tựa đầu lên đùi nàng, nhẹ bảo: "Ngạch nương, có phải Hoàng a mã đã bỏ chúng ta đi rồi hay không"
Lời của đứa bé khiến nàng như chết lặng, Lan Nhi không biết nên giải thích thế nào để Tải Thuần có thể bớt đi sự đau buồn. Nàng lại nhớ đến lời của Hoàng để trước lúc lâm chung. Lan Nhi dịu dàng xoa đầu cậu, bảo: "Hoàng a mã không thể ở bên chúng ta nữa rồi, người đã cưỡi hạc về trời. Vì người là Thiên Tử, Thuần Nhi nè con thấy
Hoàng a mã của con thế nào"
Tải Thuần đưa tay vịn cằm tỏ vẻ nghĩ ngợi, song lại nói: "Hoàng a mã là người rất giỏi, người dạy con rất nhiều.
Cũng rất thương con, người cho con ăn rất nhiều bánh quế hoa"
Lan Nhi mỉm cười dịu dàng, nàng đưa tay vuốt lên trán Tải Thuần, nhẹ nói: "Con có muốn trở thành người giống
Hoàng a mã không"
Tải Thuần giương cặp mắt trong veo tựa hổ, ngón tay của Lan Nhi nhẹ lướt qua gò má ửng hồng trắng nõn của cậu. Tải Thuần nắm chặt lấy tay Lan Nhi, nói: "Ngạch nương, con sẽ trở thành người giống Hoàng a mã. Con sẽ thay Hoàng a mã bảo vệ ngạch nương"
Khoé mắt Lan Nhi ứ lệ tựa con đập sắp chuẩn bị vỡ. Nàng ôm chầm lấy Tải Thuần, lời nói ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ lại như một cánh tay kéo người trở lại từ vực thẳm. Nàng không còn kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Tải Thuần choàng tay ôm lấy Lan Nhi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Những tháng ngày chịu tang dần sắp kết thúc, tám vị cố mệnh đại thần mời Lan Nhi và Hoàng hậu vào chính đường Yên Ba Trí Sảng điện bàn bạc. Lan Nhi vịn tay Đức Hải đến nơi, khi nàng đến Hoàng hậu và mọi người đều đã đến đủ. Nàng cẩn trọng ngồi vào ghế, Trịnh Thân vương liếc nhìn Di Thân vương một cái. Hai người đồng loạt gật đầu, xong họ cùng thỉnh an Hoàng hậu và Lan Nhi. Trịnh Thân vương tiến đến trước, chắp hai tay thưa: "Đại hành Hoàng đế vừa băng hà, Tân đế kế vị còn nhỏ tuổi chưa thể quyết định điều gì. Hôm nay thần mời hai vị Thái hậu đến đây là có chuyện muốn thông báo"
Hoàng hậu giữ lưng thẳng tắp, nét mặt đoan trang, khẽ gật đầu: "Trịnh Thân vương có chuyện gì cứ nói đi"
Trịnh Thân vương đứng dậy, hắn đứng thẳng người nhìn Lan Nhi và Hoàng hậu, nói: "Chúng thần đã thương lượng với nhau về niên hiệu của Tân đế. Cuối cùng chúng thần đã chọn ra tự 'Kỳ Tường', hôm nay đến đây để thông báo cho hai vị Thái hậu"
Lan Nhi khẽ chau mài. Nàng liếc nhìn Hoàng hậu vẫn không thay đổi sắc mặt, Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, bảo:
"Các vị đại nhân muốn đặt niên hiệu cho Tân đế lại không bàn bạc trước với ta và Mầu Hậu Hoàng thái hậu đã tự quyết. Rồi các ngài đến đây thông báo cho bọn ta thôi à, các ngài nghĩ các ngài là thân mẫu hay thân phụ của
Tân đế thế"
Di Thân vương chắp tay về phía trước, thưa: "Thánh Mẫu Hoàng thái hậu đã quá lời rồi, chúng thần không phải vẫn đến đây bàn bạc với hai vị Thái hậu đó sao. Cần gì người phải làm khó chúng thần chứ"
Lan Nhi "hừ" một tiếng, hộ giáp bạc trơn đập mạnh xuống bàn, nàng giận dữ quát: "Đại hành Hoàng đế chưa băng hà bao lâu, các ngài muốn thay người lên trị vì Đại Thanh sao. Đây là hoàng vị các ngài nghĩ con của ta chưa thể cai trị được nên muốn lên nắm quyền hay sao. Hay các người... muốn học Đa Nhĩ Cổn, Ngao Bái tạo phản"
Trịnh Thân vương cười bồi, đáp: "Ấy, ấy... Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, người lại làm lớn chuyện lên nữa rồi. Chúng thần quả thực là cố mệnh đại thần do đích thân tiên đế chỉ định. Nên việc cn con này chúng thần quyết định rồi trình lên hai vị Thái hậu. Chúng thần vẫn chưa tự đóng dấu điểm chỉ cơ mà"
Lan Nhi cười phì, nàng trừng mắt nhìn Trịnh Thân vương, gẵn giọng: "Không lẽ Trịnh Thân vương còn muốn tự đóng dấu điểm chỉ luôn sao"
Kim Nhiên trông thấy sự tình càng lúc trầm trọng, nàng ta liền lên tiếng: "Thôi được rồi, chuyện này tạm thời cứ gác lại đi. Đợi khi trở về Tử Cấm Thành, trước ngày đăng cơ của Tân Đế, lúc đấy quyết định niên hiệu là vừa kịp lúc rồi. Nếu không còn gì thì các vị đại nhân có thể về được rồi"
Các vị đại thần lần lượt rời đi, Lan Nhi phụng phịu bảo: "Tỷ tỷ, tỷ không để muội phân định rõ ràng với họ. Tỷ cứ để như thế, chỉ e là sau này họ không coi chúng ta ra gì, lúc đó chỉ sợ muốn chống trả cũng không được"
Kim Nhiên nâng tách trà bằng sứ thanh hoa họa tiết thanh long trong mây, hộ giáp bạc điểm ngọc trang va vào miệng tách tạo ra thanh âm trong trẻo tựa tiếng sáo: "Muội cứ lo lắng thái quá, chúng ta là nữ nhân hậu cung
Chính sự cứ để họ giải quyết, không phải Tiên đế lúc lâm chung cũng chỉ nói để chúng ta nghe chính thôi sao"
Lan Nhi nhoen môi cười hì, nàng đưa tay chỉnh lại đóa hoa cúc vạn cánh trắng xoá trên búi tóc, cất lời như châm chọc: "Từ khi nào tỷ lại có ý nghĩ an phận như thế. Muội thật sự không thể hiểu nổi, tỷ bị người khác đè đầu cưỡi cổ như thế lại không chịu vùng vẫy. Tỷ tỷ của muội à, nếu tỷ cứ như vậy, chỉ e lúc khi loạn Ngao Bái năm đó tái diễn, cả chính bản thân mình tỷ còn không thể giữ nổi nữa"
Kim Nhiên mỉm cười, nét đoan trang vẫn luôn giữ trên gương mặt, nàng ta nhẹ lướt ngón tay thanh mảnh qua từng đường thêu đơn giản trên xiêm y, điềm tĩnh đáp: "Muội cứ về trước đi, lần sau tỷ sẽ có cách giải quyết"
Lan Nhi vịn tay Đức Hải đứng dậy, rời đi. Nàng bước ra cửa điện, Đức Hải liếc nhìn sắc mặt nàng. Hắn biết nàng không vui, liền cúi đầu khẽ giọng nói: "Chủ tử đừng quá nóng giận, chỉ hại sức khoẻ. Chuyện này về sau Mẫu Hậu Hoàng thái hậu sẽ nhìn ra ngay thôi. Đám người cố mệnh đại thần đó hống hách như vậy, rõ ràng là không đặt chủ tử trong mắt mà. Chỉ là Trịnh Thân vương thân phận cao quý, chúng ta đối đầu với ông ta, chỉ e là..."
Lan Nhi đứng khựng lại, nhìn sang Đức Hải. Hắn sợ hãi cúi gằm mặt xuống, nàng thở mạnh ra một hơi, nói: "Dù người đó có là ai, chỉ cần gây bất lợi cho con trai ta thì ta sẽ không ngần ngại mà đối đầu trực tiếp với người đó"
Nói xong, nàng đi một mạch về Thiên Địa Nhất Gia Xuân các.
Kim Nhiên vẫn còn ngồi trong chính điện Hoàng hậu điện. Tô Mạt cẩn trong mang ấm trà mới đặt lên bàn, khẽ giọng thưa: "Chủ tử". Nàng ta nhìn sắc mặt Kim Nhiên một cái, đoạn nói: "Lời của Thánh Mẫu Hoàng thái hậu nô tỳ thấy cũng không sai đâu ạ. Đám nam nhân đó khinh thường người là nữ nhân không thể can dự triều chính.
Nên mới ngang ngược như thế, nếu cứ để lâu dài, chỉ e là không thể giữ vững vị thế nữa ạ"
Kim Nhiên nâng tách trà lên uống vào một hơi, thở dài đáp: "Làm sao mà ta không biết cơ chứ. Nhưng nếu cùng
Lan Nhi chống lại Cố mệnh đại thần, nếu thành công thì không phải người được lợi sẽ là nàng ta sao. Nàng ta từng được phê duyệt tấu chương, chính sự cũng biết không ít. Đã vậy tính tình nàng ta thế nào? Bao nhiêu năm qua ta đã nhẫn nhịn nàng ấy thế nào, ngươi không nhìn thấy sao? Nếu để chuyện này thành công, liệu Lan Nhi có còn để ta yên hay không?"
Tô Mạt cúi người, ghé vào tai Kim Nhiên: "Không phải người vẫn còn bản mật chiếu đó sao...
Gió thu thổi qua mặt hồ lạnh lẽo, quốc tang được diễn ra ngay trong hành cung. Tiếng khóc ai oán như ngập trời.
Các phi tần và đại thần quỳ trước sân Yên Ba Trí Sảng điện. Đứng đầu hàng là Lan Nhi và Hoàng hậu.
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, từng mảng ký ức như chiếc lá đang từ từ rơi xuống nơi hồi tưởng trong đầu vậy.
Lan Nhi lòng như vỡ vụn, tiếng khóc bên tai càng làm cõi lòng nàng càng thêm đau đớn. Trước mắt là kim quan mạ vàng đầy uy nghiêm, quyền lực. Nhưng trong mắt Lan Nhi lúc này đó lại là nơi chôn vùi toàn bộ khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời của nàng.
Quỳ xuống mấy canh giờ cũng khiến hai đầu gối Lan Nhi đau nhói. Đêm trở về lại Thiên Địa Nhất Giai Xuân, nàng ngồi trên sạp, lặng nhìn mọi thứ xung quanh. Sự sa hoa lộng lẫy của hôm qua nay đã hóá thành những tấm màn trắng lạnh lẽo, y phục trắng xoá như tuyết trên người. Mọi thứ càng làm cõi lòng nàng đau khổ. Trong gian phòng như trống vắng, hiu quạnh, thanh âm như tiếng suối trong chảy ra từ khe đá: "Ngạch nương"
Lan Nhi như được kéo về từ những ký ức đau khổ, nàng dịu dàng nhìn Tải Thuần. Cậu bé như con sóc chạy đến tựa đầu lên đùi nàng, nhẹ bảo: "Ngạch nương, có phải Hoàng a mã đã bỏ chúng ta đi rồi hay không"
Lời của đứa bé khiến nàng như chết lặng, Lan Nhi không biết nên giải thích thế nào để Tải Thuần có thể bớt đi sự đau buồn. Nàng lại nhớ đến lời của Hoàng để trước lúc lâm chung. Lan Nhi dịu dàng xoa đầu cậu, bảo: "Hoàng a mã không thể ở bên chúng ta nữa rồi, người đã cưỡi hạc về trời. Vì người là Thiên Tử, Thuần Nhi nè con thấy
Hoàng a mã của con thế nào"
Tải Thuần đưa tay vịn cằm tỏ vẻ nghĩ ngợi, song lại nói: "Hoàng a mã là người rất giỏi, người dạy con rất nhiều.
Cũng rất thương con, người cho con ăn rất nhiều bánh quế hoa"
Lan Nhi mỉm cười dịu dàng, nàng đưa tay vuốt lên trán Tải Thuần, nhẹ nói: "Con có muốn trở thành người giống
Hoàng a mã không"
Tải Thuần giương cặp mắt trong veo tựa hổ, ngón tay của Lan Nhi nhẹ lướt qua gò má ửng hồng trắng nõn của cậu. Tải Thuần nắm chặt lấy tay Lan Nhi, nói: "Ngạch nương, con sẽ trở thành người giống Hoàng a mã. Con sẽ thay Hoàng a mã bảo vệ ngạch nương"
Khoé mắt Lan Nhi ứ lệ tựa con đập sắp chuẩn bị vỡ. Nàng ôm chầm lấy Tải Thuần, lời nói ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ lại như một cánh tay kéo người trở lại từ vực thẳm. Nàng không còn kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Tải Thuần choàng tay ôm lấy Lan Nhi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Những tháng ngày chịu tang dần sắp kết thúc, tám vị cố mệnh đại thần mời Lan Nhi và Hoàng hậu vào chính đường Yên Ba Trí Sảng điện bàn bạc. Lan Nhi vịn tay Đức Hải đến nơi, khi nàng đến Hoàng hậu và mọi người đều đã đến đủ. Nàng cẩn trọng ngồi vào ghế, Trịnh Thân vương liếc nhìn Di Thân vương một cái. Hai người đồng loạt gật đầu, xong họ cùng thỉnh an Hoàng hậu và Lan Nhi. Trịnh Thân vương tiến đến trước, chắp hai tay thưa: "Đại hành Hoàng đế vừa băng hà, Tân đế kế vị còn nhỏ tuổi chưa thể quyết định điều gì. Hôm nay thần mời hai vị Thái hậu đến đây là có chuyện muốn thông báo"
Hoàng hậu giữ lưng thẳng tắp, nét mặt đoan trang, khẽ gật đầu: "Trịnh Thân vương có chuyện gì cứ nói đi"
Trịnh Thân vương đứng dậy, hắn đứng thẳng người nhìn Lan Nhi và Hoàng hậu, nói: "Chúng thần đã thương lượng với nhau về niên hiệu của Tân đế. Cuối cùng chúng thần đã chọn ra tự 'Kỳ Tường', hôm nay đến đây để thông báo cho hai vị Thái hậu"
Lan Nhi khẽ chau mài. Nàng liếc nhìn Hoàng hậu vẫn không thay đổi sắc mặt, Lan Nhi nhoen môi cười nhạt, bảo:
"Các vị đại nhân muốn đặt niên hiệu cho Tân đế lại không bàn bạc trước với ta và Mầu Hậu Hoàng thái hậu đã tự quyết. Rồi các ngài đến đây thông báo cho bọn ta thôi à, các ngài nghĩ các ngài là thân mẫu hay thân phụ của
Tân đế thế"
Di Thân vương chắp tay về phía trước, thưa: "Thánh Mẫu Hoàng thái hậu đã quá lời rồi, chúng thần không phải vẫn đến đây bàn bạc với hai vị Thái hậu đó sao. Cần gì người phải làm khó chúng thần chứ"
Lan Nhi "hừ" một tiếng, hộ giáp bạc trơn đập mạnh xuống bàn, nàng giận dữ quát: "Đại hành Hoàng đế chưa băng hà bao lâu, các ngài muốn thay người lên trị vì Đại Thanh sao. Đây là hoàng vị các ngài nghĩ con của ta chưa thể cai trị được nên muốn lên nắm quyền hay sao. Hay các người... muốn học Đa Nhĩ Cổn, Ngao Bái tạo phản"
Trịnh Thân vương cười bồi, đáp: "Ấy, ấy... Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, người lại làm lớn chuyện lên nữa rồi. Chúng thần quả thực là cố mệnh đại thần do đích thân tiên đế chỉ định. Nên việc cn con này chúng thần quyết định rồi trình lên hai vị Thái hậu. Chúng thần vẫn chưa tự đóng dấu điểm chỉ cơ mà"
Lan Nhi cười phì, nàng trừng mắt nhìn Trịnh Thân vương, gẵn giọng: "Không lẽ Trịnh Thân vương còn muốn tự đóng dấu điểm chỉ luôn sao"
Kim Nhiên trông thấy sự tình càng lúc trầm trọng, nàng ta liền lên tiếng: "Thôi được rồi, chuyện này tạm thời cứ gác lại đi. Đợi khi trở về Tử Cấm Thành, trước ngày đăng cơ của Tân Đế, lúc đấy quyết định niên hiệu là vừa kịp lúc rồi. Nếu không còn gì thì các vị đại nhân có thể về được rồi"
Các vị đại thần lần lượt rời đi, Lan Nhi phụng phịu bảo: "Tỷ tỷ, tỷ không để muội phân định rõ ràng với họ. Tỷ cứ để như thế, chỉ e là sau này họ không coi chúng ta ra gì, lúc đó chỉ sợ muốn chống trả cũng không được"
Kim Nhiên nâng tách trà bằng sứ thanh hoa họa tiết thanh long trong mây, hộ giáp bạc điểm ngọc trang va vào miệng tách tạo ra thanh âm trong trẻo tựa tiếng sáo: "Muội cứ lo lắng thái quá, chúng ta là nữ nhân hậu cung
Chính sự cứ để họ giải quyết, không phải Tiên đế lúc lâm chung cũng chỉ nói để chúng ta nghe chính thôi sao"
Lan Nhi nhoen môi cười hì, nàng đưa tay chỉnh lại đóa hoa cúc vạn cánh trắng xoá trên búi tóc, cất lời như châm chọc: "Từ khi nào tỷ lại có ý nghĩ an phận như thế. Muội thật sự không thể hiểu nổi, tỷ bị người khác đè đầu cưỡi cổ như thế lại không chịu vùng vẫy. Tỷ tỷ của muội à, nếu tỷ cứ như vậy, chỉ e lúc khi loạn Ngao Bái năm đó tái diễn, cả chính bản thân mình tỷ còn không thể giữ nổi nữa"
Kim Nhiên mỉm cười, nét đoan trang vẫn luôn giữ trên gương mặt, nàng ta nhẹ lướt ngón tay thanh mảnh qua từng đường thêu đơn giản trên xiêm y, điềm tĩnh đáp: "Muội cứ về trước đi, lần sau tỷ sẽ có cách giải quyết"
Lan Nhi vịn tay Đức Hải đứng dậy, rời đi. Nàng bước ra cửa điện, Đức Hải liếc nhìn sắc mặt nàng. Hắn biết nàng không vui, liền cúi đầu khẽ giọng nói: "Chủ tử đừng quá nóng giận, chỉ hại sức khoẻ. Chuyện này về sau Mẫu Hậu Hoàng thái hậu sẽ nhìn ra ngay thôi. Đám người cố mệnh đại thần đó hống hách như vậy, rõ ràng là không đặt chủ tử trong mắt mà. Chỉ là Trịnh Thân vương thân phận cao quý, chúng ta đối đầu với ông ta, chỉ e là..."
Lan Nhi đứng khựng lại, nhìn sang Đức Hải. Hắn sợ hãi cúi gằm mặt xuống, nàng thở mạnh ra một hơi, nói: "Dù người đó có là ai, chỉ cần gây bất lợi cho con trai ta thì ta sẽ không ngần ngại mà đối đầu trực tiếp với người đó"
Nói xong, nàng đi một mạch về Thiên Địa Nhất Gia Xuân các.
Kim Nhiên vẫn còn ngồi trong chính điện Hoàng hậu điện. Tô Mạt cẩn trong mang ấm trà mới đặt lên bàn, khẽ giọng thưa: "Chủ tử". Nàng ta nhìn sắc mặt Kim Nhiên một cái, đoạn nói: "Lời của Thánh Mẫu Hoàng thái hậu nô tỳ thấy cũng không sai đâu ạ. Đám nam nhân đó khinh thường người là nữ nhân không thể can dự triều chính.
Nên mới ngang ngược như thế, nếu cứ để lâu dài, chỉ e là không thể giữ vững vị thế nữa ạ"
Kim Nhiên nâng tách trà lên uống vào một hơi, thở dài đáp: "Làm sao mà ta không biết cơ chứ. Nhưng nếu cùng
Lan Nhi chống lại Cố mệnh đại thần, nếu thành công thì không phải người được lợi sẽ là nàng ta sao. Nàng ta từng được phê duyệt tấu chương, chính sự cũng biết không ít. Đã vậy tính tình nàng ta thế nào? Bao nhiêu năm qua ta đã nhẫn nhịn nàng ấy thế nào, ngươi không nhìn thấy sao? Nếu để chuyện này thành công, liệu Lan Nhi có còn để ta yên hay không?"
Tô Mạt cúi người, ghé vào tai Kim Nhiên: "Không phải người vẫn còn bản mật chiếu đó sao...
/96
|